Thursday 1 October 2015

CAFE QUẦN ĐÙI

Quán café cóc của anh, từ ngày có thằng Bo “phụ quán” bỗng chốc có nhiều khách hơn hẳn.

Thằng chó, vốn sẵn tính phóng khoáng cởi mở, sẵn sàng ban tặng những khách hàng khó tính, khó chịu và khó chiều những nụ-cười-răng-sún không cưỡng được, và thỉnh thoảng nó cũng hay khuyến mãi nguyên ly cà phê vô áo hay quần khách, tùy vị trí mà nó vấp té. Thằng, hễ dặn nó bưng cẩn thận nhe chưa, là y như rằng ảnh cẩn thận liền, môi mím chặt, mắt dán vô ly café như dính bằng keo con chó, và hai chưn bước từng bước cẩn thận, không dám thở. Khách cũng hồi hộp dõi theo từng bước chưn của nó, mắt cũng dán vô ly cà phê, miệng cũng hem dám thở.. cho tới khi Bo bưng cà phê tới ngay bàn. Lúc đó nó sẽ thở phào, ngước lên nhìn khách nở nụ cười toe toét mãn nguyện, và khách còn chưa kịp đỡ ly cà phê, miệng vừa khen giỏi quá là thể nào Bo cũng vấp cái ly vô cạnh bàn, cà phê văng cái vèo ngay vùng-chiến-sự-chưa-bao-giờ-yên của khách. Hay có khi nó cẩn thận không vấp cái ly, thì chưn lại đá vô cạnh bàn và cà phê cũng cứ văng vèo vèo… 
   
Nhưng Bo khoái bưng cà phê!
   
Khách cũng khoái thằng Bo bưng cà phê. Có đám còn đố nhau lần này có bị đổ cà phê hay không, nên Bo bưng chưa tới bàn đã được đỡ tận tay, tụi đi chung chưa kịp chửi ăn gian thì khách đã tự vấp vô cạnh bàn, sút nguyên ly vô đầu đồng bọn…
   
Riết rồi anh quen, gọi tụi nó là đám quần đùi, vì lần nào vô quán trở ra cũng còn cái quần đùi trên người. Quần dài phải cởi ra gột nước, chứ không nó dính nhơm nhớp khó chịu.
   
Mà riết rồi tụi nó cũng đề nghị anh đổi tên quán thành café quần đùi cho nó độc, mà lại thực tế nữa.
Bịnh gì cữ, chơi luôn. Nhưng quán chưa kẻ biển hiệu, vì như vậy mất thuế, anh chỉ vẽ có cái quần đùi màu trắng có ly café ngay vùng chiến sự, treo cao cao ngay ngọn tre kế bên nhà. 
   
Ai đến uống café, nhớ chuẩn bị tiền trả hai ly dù chỉ uống có một, nhe. Vì cơ bản quán anh là quán tự phục vụ mà, nếu ngày đó hông có cu Bo, khách tự bưng vẫn cứ đổ như thường.
   
Café này lại thích hợp với người tiểu đường cho nó thời thượng, ngheng. Vì anh rút kinh nghiệm, không bao giờ bỏ đường vô ly café trước, ai thích uống ngọt đợi café yên vị trên bàn rồi muốn bỏ nhiêu thì bỏ.
   
Quán lại có sách cho mượn coi tại chỗ trong khi chờ quần khô, mà sách lại hay đến nỗi khi quần khô rồi mà chưa đọc hết, lại phải kêu thêm ly café nữa, nên chắc ăn thì mang theo tiền mua đủ ba ly.…
   
(Hình minh họa thôi, và chôm trên net. Không liên quan nhưng cái vùng-quần-đùi cũng có cafe á)

No comments:

Post a Comment