Chương 16 Không chờ nữa, bắt người đi!
Tại cuộc họp với Tổ trọng án vào sáng sớm, Lâm Đông trình bày quan điểm của mình trước mặt tất cả mọi người.
Khoa cấp cứu của bệnh viện khá đông người. Lâm Đông không vội đi khám vết thương mà ngồi trên dãy ghế hành lang, quan sát Ngô Hải Phong từ cửa sổ phòng tư vấn đang khám bệnh cho bệnh nhân.
“Không phải chứ, tổ trưởng…”
Đường Triết Học líu lưỡi, khó khăn
hỏi: “Anh kêu em… Đánh anh… Đánh anh để làm gì?”
Lâm Đông chưa nói tiếng nào thì đã thấy Đường Triết Học bày ra vẻ mặt giống như một chú chó bị chủ nhân bỏ vậy: Cặp lông mày rậm nhướng lên ở giữa, mí mắt nhăn lại dưới xương lông mày cao, và đôi môi rõ ràng là cong xuống.
Đường Triết Học đi cùng Lâm Đông đến phòng kĩ thuật để tìm người giúp chỉnh lí hồ sơ. Vừa vào cửa, hắn đã nghe tiếng gọi ‘Nhị Cát!’ đầy phấn khích.
[Trời ơi… Sao ai gặp tôi cũng phải
gọi bằng tên này vậy?]
Thấy tổ trưởng ép chiếc ‘Decepticon’
vào một vị trí khó nhét vừa đầu xe, có vẻ là bãi đỗ xe thông minh. Đường Triết
Học chờ động cơ tắt rồi mới nuốt trái tim đang nằm trên cổ họng xuống.