Chương 3 ANH NÓI EM CÀI DÂY AN TOÀN VÀO!
Ngày làm hồ sơ là hai mươi năm trước, cũng là thời điểm Đường Triết Học mới lên tiểu học. Tuy lúc ấy vụ án làm dư luận xôn xao lòng người bàng hoàng nhưng thật sự hắn không có một chút ấn tượng nào.
Mở hồ sơ ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là những tấm ảnh dấu tay đầy máu ghim ở trang đầu. Dấu tay được in trên cửa kính mờ. Đường Triết Học nhìn càng kĩ thì mới phát hiện bức ảnh này khác hẳn với những hiện trường vụ án mà hắn từng gặp qua, bất kể là ở bên ngoài hay trong ảnh chụp.
Hung thủ của
các vụ án này đều để lại một dấu tay máu. Khi gã xuống tay, việc nạn nhân vùng
vẫy khiến máu dính lên cửa kính, vách tường, sàn nhà, quần áo, hoặc một vài nơi
khác là việc bình thường. Hầu hết những vết máu sẽ có hình dạng bất thường,
xung quanh thường có dấu vết bị bôi bẩn hay chà xát. Thế nhưng dấu tay máu này
lại rất ‘nguyên vẹn’, có các cạnh rõ ràng giống hệt như đóng một con dấu lên
cửa kính vậy.
Phía dưới còn
bốn tấm ảnh khác, tất cả đều chụp dấu tay máu được in trên các vị trí khác
nhau. Đường nét rõ ràng giống như một con dấu.
“Đây không phải
là dấu tay của nạn nhân.” Đường Triết Học nói với Lâm Đông: “Giống như ‘kí
hiệu’ mà hung thủ để lại hơn.”
Lâm Đông gật
đầu: “Đúng rồi, năm vụ án được liên kết với nhau bằng kí hiệu này. Kích thước
dấu tay trùng khớp, không có vân tay mà chỉ có đúng một dấu tay này thôi.”
“Hung thủ đeo bao tay cao su.” Đường
Triết Học vừa nhanh chóng xem hồ sơ vừa nói ra phán đoán của mình: “Hai mươi
năm trước, ý thức ‘phản trinh sát’ của bọn tội phạm không cao lắm. Vì vậy, hung
thủ chắc hẳn làm một nghề gì đó quen với việc sử dụng bao tay rồi. Có thể là
bác sĩ, y tá, hoặc những người làm việc trong các phòng thí nghiệm sinh học,
hóa học và thực nghiệm trong thời gian dài.
“Nói tiếp đi.”
Một tia tán thưởng nhàn nhạt ngưng
tụ trong ánh mắt Lâm Đông. Hôm qua Cục trưởng Phương báo tin có người muốn tới
làm trợ thủ cho anh, ban đầu anh từ chối. Thứ nhất, Tổ án treo không cần thêm
người, chỉ cần chăm chỉ là được. Thứ hai, anh không muốn liên quan đến bất kì
ai để tránh chuyện xưa tái diễn. Thứ ba, anh không có hứng thú dẫn dắt người
mới.
Thế nhưng vừa nhìn thấy lí lịch của
Đường Triết Học là Lâm Đông đã bất ngờ. Cha của Đường Triết Học là cộng sự đầu
tiên của Lâm Đông, gọi là ‘sư phụ’ cũng không ngoa. Tuy chỉ làm việc chung có
nửa năm nhưng lão Đường đã dạy anh rất nhiều về những gì nên tránh hồi còn là
‘lính mới’. Vì vậy anh quyết định nhận Đường Triết Học vào làm trong sáu tháng.
Nếu người này là một cảnh sát giỏi trong việc điều tra hình sự, anh sẽ dùng sáu
tháng ngắn ngủi này để dạy cho hắn những kinh nghiệm mà anh tích lũy được trong
nhiều năm.
Cũng là ‘tích thủy chi ân, dũng
tuyền tương báo’ thôi.
受人滴水之恩,当涌泉相报
Tích thủy chi
ân, dũng tuyền tương báo () nghĩa là sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người
khác, dù ân tình chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp bằng một dòng suối
mạnh mẽ.
“Điều tra lí
lịch nạn nhân cho thấy giữa bọn họ không có mối liên hệ nào, sát nhân cũng
không có sở thích rõ ràng về ngoại hình hay giới tính của nạn nhân.” Đường
Triết Học lầm bầm một câu rồi lật lại tài liệu về nạn nhân thứ nhất. Những ngón
tay thon dài di chuyển xuống dòng dọc theo nội dung hồ sơ. Sau đó hắn xem lại
nạn nhân thứ hai và thứ ba. Xem đến nạn nhân cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên,
trong ánh mắt đen láy của hắn hiện rõ vẻ mặt mong đợi của Lâm Đông.
Tuy nhiên,
Đường Triết Học không lập tức đưa ra phán đoán của mình mà yêu cầu Lâm Đông
dùng máy laptop để mở bản đồ điện tử. Lúc này, hắn mới bất ngờ nhận thấy camera
trên laptop đã được tháo ra và thay bằng một tấm nhựa màu xám bạc giống màu vỏ
máy.
Hắn di chuyển
ánh mắt của mình đến khuôn mặt của Lâm Đông và nhận ra rằng nếu có camera kết
nối với người ở đầu bên kia thì góc nhìn của người ấy chính là ở góc độ này:
Tóc mái và mắt kính che mất nửa khuôn mặt của Lâm Đông, nên chỉ có thể thấy là
chiếc mũi hẹp thẳng, đôi môi khô khốc và xương quai hàm sắc nét.
Sau đó, hắn
bỗng nhận ra nhận ra văn phòng ở tầng hai của tầng hầm không có cửa sổ, xung
quanh chỉ có bốn bức tường bao quanh. Chỉ có một cái cửa sổ trên cửa ra vào
nhưng nó còn không to bằng màn hình laptop chỉ cho phép mọi người nhìn thấy
những gì bên trong. Tuy nhiên, trên cửa sổ bị dán tờ giấy A4 ‘Tổ án treo’. Trừ
khi bước thẳng vào cửa, nếu không sẽ không ai muốn biết những người bên trong
đang làm gì.
Anh đang bị
theo dõi việc riêng tư sao? Ai theo dõi? Gã ta đã thấy gì?
“Em muốn tìm
cái gì?”
Câu hỏi của Lâm
Đông kéo Đường Triết Học ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Hắn lập tức dời tầm
mắt về phía sau, lấy một cây bút đánh dấu từ ống đựng bút và chấm vào năm vị
trí trên màn hình. Sau đó, hắn lấy một tờ giấy trắng để che chúng lại, xuyên
qua ánh sáng màn hình mà nối năm điểm thành một vòng tròn rồi và gạch một
đường.
“Địa điểm xảy
ra án mạng đều nằm trên vòng tròn này. Khu vực
này là ‘vùng an toàn’ của hung thủ. Có thể nhà gã ở đây, hoặc là nơi làm việc
nằm trong cái vòng tròn này.”
Đường Triết Học đóng chặt nắp bút.
Vẻ mặt hắn có chút giống một chú chó golden retriever vừa đưa dép cho
chủ nhân, vừa chờ nhận thưởng.
Lâm Đông nhìn hắn chằm chằm vài giây
rồi cầm lấy một bộ hồ sơ mới tinh bên cạnh. Anh mở trang đầu của bộ hồ sơ cho
hắn xem một tấm bản đồ phóng đại có đánh dấu một vòng tròn: “Em nói cũng đúng.
Nhưng khu vực này có khoảng một trăm năm mươi nghìn dân. Em làm thế nào để thu
hẹp phạm vi này?”
Đường Triết Học thốt lên: “Đối chiếu
thêm đặc điểm nghề nghiệp của kẻ sát nhân.”
Lâm Đông mở trang thứ hai. Đó là một
tấm bản đồ chi tiết hơn với một vài tòa nhà trên các con phố được gạch chéo:
“Đây là những khu vực liên quan đến đặc điểm nghề nghiệp của kẻ sát nhân. Còn
khoảng hai mươi nghìn người. Sau hai mươi năm, em nghĩ tại sao hung thủ vẫn
sống trong khu vực này? “
Đường Triết Học khô khốc nuốt nước
bọt, nói: “Tổ trưởng, sao anh không huỵch toẹt ra là vụ án đã điều tra đến bước
nào đi?”
“Hôm nay anh mới mở hồ sơ này ra.
Lúc đi ăn cơm anh mới bắt đầu phân tích được đến bước này.” Lâm Đông lật trang
thứ ba. Đó là một tờ giấy trắng.
“…” Đường Triết Học nhướng mày,
trong lòng nói chỉ số thông minh của hai chúng ta tương đương nhau.
“Bí rồi hả?” Lâm Đông bình tĩnh nói,
không rõ anh đang soi mói hay có ý gì khác không.
Đường Triết Học sờ lỗ tai, nói: “Để
em xem lại hồ sơ.”
“Lát về rồi xem. Theo anh ra ngoài
một chuyến.” Lâm Đông đang định đóng laptop thì bỗng nhớ ra cái gì, anh nói:
“Lau hết mấy cái hình vẽ bậy bạ trên màn hình cho anh. Sau này không được vẽ
bậy nữa.”
Khoé miệng Đường Triết Học cong
xuống. Hắn lấy một miếng khăn giấy xóa năm dấu chấm trên màn hình.
————————————
Trong lúc chờ thang máy cùng Lâm
Đông, Đường Triết Học chợt nhớ ra lúc làm thủ tục chuyển công tác cũng đã giao
súng lại cho phân cục. Vì vậy hắn hỏi: “Tổ trưởng, nhận súng ở đâu vậy anh?”
Vẻ mặt không chút biểu cảm của Lâm
Đông được phản chiếu trên cánh cửa thang máy sáng bóng: “Tổ án treo không được
trang bị súng.”
“Hả?” Đường Triết Học vô cùng kinh
ngạc, “Em nói này, Tổ án treo cũng điều tra các vụ giết người mà đúng không?
Nghi phạm còn đang ở ngoài vòng pháp luật nữa.”
“Sau khi đã xác định nghi phạm, tất
cả dữ liệu điều tra sẽ được chuyển cho Tổ trọng án, sau đó họ sẽ phối hợp với
cảnh sát đặc nhiệm và đồn cảnh sát nơi nghi phạm đang trú ngụ để thực hiện việc
truy bắt.”
“Nhưng lỡ có trường hợp khẩn cấp…”
“Không có súng thì em không phải
cảnh sát hay sao?”
“…” Đường Triết Học cảm thấy có một
tia sáng trắng loé lên mắt kính của Lâm Đông.
Có lẽ Lâm Đông cũng nhận thấy thái
độ của mình có phần hơi thẳng thừng nên khi bước vào thang máy, anh hoà hoãn
nói: “Vị trí của chúng ta là ‘trinh sát’, nghĩa là chủ yếu là thăm hỏi nạn nhân
và nhân chứng, từ đó thu thập chứng cứ chứ chúng ta không phụ trách việc bắt
giữ nghi phạm. Xét cho cùng thì uỷ thác công việc cho một bộ ngành trong biên
chế sẽ dễ dàng hơn.”
Ừ đúng rồi ha. Hiện tại Đường Triết
Học mới hiểu. Tổ án treo là một bộ ngành nằm ngoài biên chế. Cũng may là còn
được lãnh lương ở phân cục. Có thể bộ phận này thậm chí không có ngân sách cho
nhân sự bổ sung, vậy chắc phải ăn màn thầu miễn phí của nhà ăn đến ngán rồi.
————————————
Sau khi ra khỏi cửa Cục, Đường Triết
Học cảm thấy khá nhẹ nhõm khi thấy Lâm Đông đang đi về hướng bãi đậu xe. Không
sao, ít nhất cũng được cấp một chiếc ô tô, xem ra bộ phận này cũng không nghèo
nàn đến mức phải khố rách áo ôm.
Đi ngang qua một chiếc Lincoln
Navigator, ánh mắt Đường Triết Học lập tức trở nên hưng phấn. Hắn thật sự yêu
thích chiếc xe này bởi nó có mã lực mạnh mẽ và không gian rộng rãi. Dù hắn có
cao gần 1m9 thì cũng không cảm thấy chật chội khi ngồi trên ghế lái. Đáng tiếc,
toàn bộ mẫu xe này đều được nhập khẩu, giá dăm bảy con số chỉ có thể nhìn từ xa
chứ không thể hưởng thụ được.
Khi Đường Triết Học đang hồi tưởng
lại cảm giác tuyệt vời khi được lái thử chiếc xe này thì Lâm Đông bước đến mở
cửa khiến hắn kinh ngạc đến con mắt muốn rớt ra ngoài.
Anh lái xe hạng sang như vậy mà
không treo nổi bảng hiệu văn phòng lên à?!
“Lên xe đi.” Lâm Đông nói ngắn gọn
“Tổ trưởng… Chiếc xe này… Là quỹ của Cục ạ?” Sau khi lên xe,
Đường Triết Học hưng phấn hỏi: “Cho em lái đi.”
“Của anh.”
Lâm Đông khởi
động xe rồi đạp ga, động cơ tăng áp kép nổ đến hơn bốn trăm mã lực lao ra khỏi
bãi đậu xe y như một Decepticon (tên nhân vật trong phim ‘Transformers’). Đồng
thời có tiếng nhạc rock đánh văng trái tim Đường Triết Học ra khỏi lồng ngực.
“Tổ trưởng, nhà
anh khai thác quặng á?” Tiếng nhạc quá to khiến Đường Triết Học khi nói cũng
phải hét lên.
Lâm Đông dường
như không nghe thấy câu hỏi của hắn, anh nhắc nhở: “Cài dây an toàn vào.”
Đường Triết Học
kéo dây an toàn và cài đằng sau lưng. Đây là thói quen của hắn để có thể kịp
phản ứng trong các tình huống khẩn cấp. Lâm Đông liếc thấy động tác này thì tim
bỗng đập nhanh theo nhịp nhạc rock.
Có một người
từng ngồi cạnh anh bên ghế phụ cũng cài dây an toàn ở sau lưng. Anh từng nhắc
nhở, nhưng người đó chỉ xem là gió thoảng qua tai. Thế nhưng kết quả thì sao?
Căn cứ điều tra hiện trường năm đó, khi chiếc xe tải đâm vào bọn họ trên đường
Bàn Sơn, người đầu tiên tử vong chính là…
“ANH NÓI EM CÀI DÂY AN TOÀN VÀO!”
Lâm Đông đột nhiên hét lên.
“Dạ anh… Em cài rồi.” Đường Triết
Học chột dạ trả lời. Nhiều cảnh sát kì cựu cũng có thói quen này, chẳng hạn như
cha anh cần cài một kẹp vào dây an toàn để không phải kéo mỗi khi lên và xuống
xe.
‘Két’. Xe đột nhiên thắng gấp khiến
Đường Triết Học suýt chút nữa văng vào kính chắn gió. Hắn xoa đầu gối bị va
đập, oan ức nhìn Lâm Đông: “Tổ trưởng à…”
Hắn rất muốn gửi tin nhắn cho đội
trưởng Sử rằng [Tổ trưởng bên này cực kì hung dữ. Cháu phải làm sao? Gấp, cháu
đang online.]
“Đây chính là hậu quả của không cài
dây an toàn.” Vẻ mặt Lâm Đông vô cùng nghiêm trọng, vai và ngực phập phồng cho
thấy anh đang rất tức giận. “Dây an toàn không phải để trang trí. Em cũng đừng
có nói với anh mấy lời gì mới phải kịp phản ứng vớ vẩn. Đến bước ngoặt sinh tử
rồi thì có hối hận cũng không kịp!”
Đường Triết Học cài dây an toàn rồi
im lặng một chút, sau đó nói: “Tổ trưởng, anh bật nhạc nhỏ xuống đi. Em không
nghe rõ tiếng anh nói.”
Lời của hắn khiến Lâm Đông nhận ra
từ lâu anh đã không ở cùng với người khác nên anh đã quên phải chú ý đến một
vài chi tiết khi có người xung quanh. Anh vặn nhỏ âm lượng rồi nghiêng đầu nhìn
vẻ mặt cứng đờ của Đường Triết học vì thái độ của anh. Lâm Đông cảm thấy hơi có
lỗi.
“Xin lỗi em.” Anh nói. “Anh không
nên hét vào mặt em như vậy.”
Đường Triết Học thở phào nhẹ nhõm,
nụ cười lại treo trên mặt: “Không sao anh. Đội trưởng của bọn em cũng ác lắm.
Không chỉ độc mồm độc miệng mà còn đánh người nữa.”
Lâm Đông quay đầu lại rồi chạy vào
dòng xe phía trước. Anh nhẹ nhàng nói: “Anh cũng đánh người.”
No comments:
Post a Comment