Chương 36
“Nếu đã tới rồi thì ăn chung luôn đi.”
Kỳ Minh rõ ràng không tin lời nói dối của La Gia
Nam. Hai tay trống trơn, dù cái gì mà dù?
Vào phòng riêng của nhà hàng phải cởi giày. La Gia Nam cởi giày rồi đặt ngoài cửa. Hắn bước vào gật đầu với Chris đang ngồi xếp bằng ở chiếc bàn thấp. Chris nhìn hắn, sau đó nhìn Kỳ Minh, vẻ mặt anh có chút sững sờ.
“La Gia Nam nói cậu là ‘khách đường xa,’ cậu ấy lại
là một ‘chủ nhà’ rất hiếu khách.” Kỳ Minh ngồi trên đệm, giải thích về sự xuất
hiện đột ngột của La Gia Nam. “Bữa ăn này cậu ấy bao.”
La Gia Nam quét mắt đến thực đơn nằm ở góc bàn, tận
hai nghìn tám. Vừa nghe Kỳ Minh nói vậy, hắn ngồi xuống mà cách khoanh chân
lại… Làm cảnh sát hình sự ấy mà, áp lực thì hệt như buôn hàng cấm, lương thì ba
cọc ba đồng đủ mua một cây bắp cải, lại liên tục bị số mệnh đùa giỡn. Nếu La
Gia Nam mà không trung thành và dũng cảm thì hắn cũng đã đéo làm được cái nghề
này. Hắn thở dài trong lòng…
Người phục vụ lần lượt mang các món ăn lên và đặt
một đĩa sashimi khoảng một mét ngay giữa bàn. La Gia Nam nhìn lên. Ái chà chà,
chẳng trách giá gần ba ngàn. Trên đĩa gồm tôm hùm, nhím biển, sò điệp đỏ, tôm
sú, và một vài món sashimi khác mà hắn không biết, nhưng tất cả đều trông rất
tươi.
Vãi, thôi tới thì cũng tới rồi, tiền cũng là tôi
trả, ăn thôi!
La Gia Nam không khách sáo với hai người bên cạnh
nữa. Hắn cầm đũa gắp một miếng sashimi tôm hùm bỏ vào miệng nhai. Kỳ Minh liếc
sang rồi đẩy một đĩa mù tạt mới xay đến tay hắn. Ăn xong mấy miếng, La Gia Nam
đột nhiên hỏi Kỳ Minh, “Ủa không phải buổi tối anh ăn chay hả?”
“Thịt trắng
thì không sao. Tôi chỉ không ăn thịt đỏ vào bữa tối. Thịt đỏ tạo ra các chất axit trong quá trình
tiêu hóa. Chất này không thể chuyển hóa khi ngủ và sẽ tích tụ trong cơ thể.”
Thịt
đỏ và thịt đã qua chế biến là những thực phẩm có tính axit phổ biến nhất.
Kỳ Minh gắp một miếng cá điêu hồng,
chấm vào nước tương pha mù tạt rồi nhẹ nhàng bỏ vào miệng nhai. Vài giây sau,
anh thấy La Gia Nam vẫn đang nhìn mình chằm chằm. Anh nuốt miếng cá rồi nói:
“Đang ăn mà nhìn chằm chằm vào miệng người khác là bất lịch sự.”
La Gia Nam vội vàng dời mắt. Hắn xấu hổ đến mức muốn
lật tấm chiếu tatami lên rồi chui vào đó trốn. Trước đây hắn không để ý mỗi lần
Kỳ Minh ăn thì môi sẽ mím lại. Trông môi anh cũng mềm vô cùng, hôn lên chắc
thích lắm.
Chờ xí. Hôn… Lên môi Kỳ Minh á???
Nếu Chris không ngồi đây, La Gia Nam đã tự vả thật
mạnh để đánh văng hình ảnh ‘hôn lên môi Kỳ Minh’ ra khỏi đầu.
————————
Trên bàn còn có rượu sake. La Gia Nam thấy Chris cầm
li muốn uống thì nhanh chóng cản lại: “Đừng uống. Lát nữa cậu còn lái xe. Người
nước ngoài bị bắt cũng phải đóng phạt đó!”
Chris chớp
mắt, có vẻ anh nghe không hiểu. Kỳ Minh dịch giúp anh một chút. Sau đó anh nâng
li với La Gia Nam, nói: “Tôi được đặc
miễn ngoại giao. Uống một chút cũng không gây nguy hiểm khi lái xe
đâu.”
Đặc
miễn ngoại giao (Diplomatic immunity) là một hình thức miễn trừ pháp lý chiếu
theo quy ước ngoại giao giữa hai chính phủ. Quyền đặc miễn bảo đảm cho các nhà
ngoại giao được đi lại tự do, không bị chi phối bởi hình sự tố tụng hay truy tố
địa phương của nước chủ nhà. Dù vậy họ vẫn có thể bị trục xuất.
Vãi, tên nước ngoài này còn được đặc miễn ngoại giao
cơ à?! Lửa giận cháy phừng phừng trong lòng La Gia Nam. May mà tôi đến, chứ để
con ma men mấy người chở Kỳ Minh về, lỡ mà xảy ra tai nạn thì mấy người liệu
hồn mà giải thích với tôi.
Thật ra thì ăn món Nhật không giống như đi ăn
buffet, La Gia Nam thật sự ăn chưa đủ no. Ngồi từ bảy giờ đến mười giờ, La Gia
Nam cảm thấy thức ăn trong bụng hắn đã tiêu hoá muốn hết rồi. Thế nhưng hai
người kia vẫn vui vẻ trò chuyện bằng tiếng Pháp. Quan trọng là bọn họ nói
chuyện rất vui. La Gia Nam quen Kỳ Minh lâu như vậy rồi, nhưng hình như hắn
chưa bao giờ thấy anh cười nhiều như ba tiếng đồng hồ này. Hắn cũng không hiểu
bọn họ nói gì nên khi thấy họ cười thì hắn cũng gượng cười để đỡ mang tiếng
thiếu hiểu biết.
Kỳ Minh đi vệ sinh nên chỉ còn La Gia Nam và Chris
ngồi trong phòng. Hai người nhìn nhau, không tìm ra chủ đề chung để bắt chuyện
nên bầu không khí có phần hơi khó xử.
“Kỳ là người, châu Á, giỏi nhất tôi từng gặp.” Chris
mở lời trước.
La Gia Nam trong lòng nghĩ chứ còn cái gì nữa. Con
cháu Viêm Hoàng trên dưới năm ngàn năm lịch sử, địa linh nhân kiệt, mấy người
quen được bao nhiêu người Trung Quốc chứ? Đương nhiên, Kỳ Minh giỏi không phải
bàn cãi, La Gia Nam cũng không phủ nhận chuyện này.
“Ừ. Anh ấy trâu bò lắm. Ba cái bằng tiến sĩ mà.” La
Gia Nam cũng không để ý xem Chris có hiểu hay không: “Có rất ít người bên trụ sở
Interpol có thể so với anh ấy đúng không?”
Chris nghe hiểu mang máng. Anh gật đầu: “Lãnh đạo
cũng mong muốn, mời Kỳ đến Lyon. Tôi đi làm, đồng thời đi mời cậu ấy.”
Tuy câu cú của Chris còn hơi lộn xộn nhưng La Gia
Nam vẫn hiểu. Ủa anh trai anh muốn ‘đào tường’ Kỳ Minh đi hả?
“Thầy Kỳ của chúng tôi đã quyết định ‘lá rụng vệ
cội,’ chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý cùng cậu đi Lyon đâu.” La Gia Nam vừa
nói vừa nghịch bật lửa trong tay. Trong phòng cấm hút thuốc. La Gia Nam nghe
bọn họ trò chuyện, nhịn cơn thèm thuốc, rồi bây giờ còn nghe nói có người còn
muốn ‘đào tường’ Kỳ Minh đi, hắn thật sự quạu càng thêm quạu.
Hắn cầm li trà rồi uống để đè lửa trong lòng xuống.
“Ừ. Kỳ nói, không đi.” Chris cười rồi thở dài. “Cậu
ấy từ chối, tôi rất đau lòng.”
Suýt chút nữa
La Gia Nam đã phun thẳng ngụm trà vào mặt Chris. Gì vậy cha? Mấy người nghĩ mấy
người là ai, đau lòng cái đách què! Bộ thấy thầy Kỳ cũng chúng tôi đẹp trai nên
muốn lợi dụng hả? Chờ chút, Kỳ Minh cũng là đàn ông, lợi dụng cái gì chứ. Nhưng
cũng không đúng, tên nước ngoài này vừa gặp đã ôm Kỳ Minh không buông
tay. Dã tâm Tư Mã Chiêu, người đi
đường đều biết! Với cả thể trạng mấy người thế này, thử dùng
sức một chút chắc gì Kỳ Minh thoát được?
Tư
Mã Chiêu là con thứ của Tư Mã Ý thời Tam Quốc, cha của Tư Mã Viêm – Hoàng đế
khai quốc triều Tây Tấn. Sau khi cha và anh mất, Tư Mã Chiêu kế thừa quyền lực,
trở thành quyền thần trọng yếu của Tào Nguỵ. “Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai
tri” 司马昭之心, 路人皆知 (lòng dạ Tư Mã Chiêu,
người đi đường đều biết) nói một cách hình tượng dã tâm soán vị của Tư Mã Chiêu
đã biểu lộ rõ ràng.
Chris đương nhiên không biết La Gia Nam đã gán cho
anh hình tượng cường thế xâm phạm người khác, còn nói: “Kỳ, là người giỏi.
Nhưng, nơi này, giam giữ.” Anh vỗ ngực: “Người phương Đông, dè dặt, đối với
tình cảm, không buông được.”
Nghe vậy, La Gia Nam hơi híp mắt: “Người anh em, cái
này chẳng liên quan gì đến văn hoá phương Tây hay phương Đông hết. Không thích
là không thích, dưa hái xanh không ngọt. Cậu hiểu không?”
Chris nghe không hiểu vì La Gia Nam nói quá nhanh.
Kỳ Minh đẩy cửa đi vào thấy hai người đang ngồi nhìn nhau. Anh nhận ra đã đến
lúc đi về. La Gia Nam đi đến quầy lễ tân tính tiền, nhưng họ nói rằng một anh
chàng đẹp trai với mái tóc dài đã thanh toán hết rồi. Vì vậy, La Gia Nam chạy đến
cây ATM ở tầng dưới rút ba nghìn tiền mặt. Sau khi lên xe, hắn dúi vào tay
Kỳ Minh.
“Ý gì đây?” Kỳ Minh nhướng mày: “Phát lương trước
à?”
“Nãy nói tôi mời mà.” La Gia Nam đặt tay lên chỗ tựa
lưng và nhìn về phía sau xe “Đừng lo. Thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không ‘vô
sản’ được. Tôi có tiền tiết kiệm để cưới vợ đó.”
Kỳ Minh biết La Gia Nam chắc chắn sẽ không nhận lại
tiền thì nói: “Ừ, vậy coi như cậu nộp tiền trọ đi. Ngày mai nhớ trả tiền bất
động sản nha.”
Chiếc xe lao ngược lên vỉa hè, cách mặt đất hơn chục
cm nên thùng xe hơi giật một chút. La Gia Nam nhẫn nhịn cả nửa ngày mới hỏi
được: “Kỳ Minh, anh ‘nói chuyện yêu đương’ với người khác mấy lần rồi?”
Kỳ Minh lắc đầu: “Chưa lần nào hết. ‘Nói chuyện yêu
đương’ tốn tế bào não.”
————————
La Gia Nam nằm trên giường mà trằn trọc mãi không
ngủ được. Mới nãy Kỳ Minh chườm đá cho hắn, hai người ngồi dính vào nhau trên
sofa. Nhiệt độ trên người anh xuyên qua áo ngủ mỏng manh truyền đến làm đỉnh
đầu hắn bốc khói. Máu trong người hắn cũng chảy hết xuống phía nam. Vì sợ Kỳ
Minh phát hiện ‘tình trạng’ của mình lúc này, hắn lấy cớ gối trong phòng nhỏ
quá để lấy tấm đệm sofa che chắn rồi vào phòng.
Nằm đó nhìn ánh đèn từ những ngôi nhà khác hắt lên
cửa sổ, tâm trí La Gia Nam hoàn toàn xoay quanh những ngón tay mát lạnh của Kỳ
Minh trên mặt mình, và đôi môi mím mím của anh khi nhai thức ăn.
Không, La Gia Nam, mày tỉnh lại đi! Mày không thể
‘cong’ như vậy được! Mẹ vẫn chờ được bồng cháu. Mẹ nó, chẳng lẽ do giữ mình quá
lâu nên giờ ai đụng vào mình cũng có suy nghĩ kì cục này à? Nhưng cũng khó
trách. Mày đang ở độ tuổi khoẻ mạnh, phản ứng với kích thích bên ngoài như vậy
mới là bình thường, còn không phải ứng mới là bất thường đúng không?
La Gia Nam tự an ủi mình một phen, cảm thấy quần
cũng không chặt như vừa nãy thì hắn mới thả lỏng rồi ôm đệm sofa mà nhắm mặt
lại.
Đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nữa mê, La Gia Nam
nghe thấy tiếng Kỳ Minh gõ cửa và hỏi hắn chưa ngủ sao. Hắn trả lời một tiếng.
Kỳ Minh bước vào phòng rồi ngồi ở mép giường. Anh khom lưng kiểm tra những vết
thương trên mặt hắn trong ánh sáng từ cái cửa sổ nhỏ. Tóc Kỳ Minh để xoã quét
vào cổ La Gia Nam làm lòng hắn ngứa ngáy. Hắn muốn giơ tay hất ra nhưng hai
cánh tay của hắn giống như có tảng đá đè lên.
Kỳ Minh chậm rãi tiến lại gần hắn rồi hôn một cái
ngay trên vết thương ở khoé mắt, rồi đi dọc theo sống mũi, dừng lại ở khoé
miệng và môi hắn rồi hôn. Đôi môi kia đúng là mềm mại như trong tưởng tượng. La
Gia Nam không để ý nữa. Hắn say mê đuổi theo bờ môi mềm mại kia.
Trời ơi, đây chắc chắn là nằm mơ, nhưng đừng đánh
thức con dậy nhé. Hắn mơ hồ nghĩ.
Đang hôn, bỗng Kỳ Minh dừng lại. La Gia Nam cố gắng
mở mắt ra thì thấy người trước mắt đang lần lượt cởi bỏ quần áo. Đôi mắt hắn
như có lửa chạy dọc theo đường nét cơ thể gầy nhưng không yếu ớt của anh. La
Gia Nam cảm thấy hắn đã nuốt nửa sa mạc Taklamakan. Hắn khát đến mức suýt chút
nữa thì tan thành mây khói.
Kỳ Minh giơ tay vén tóc ra sau. Anh đưa tay vào
trong quần pyjama của La Gia Nam, cầm lấy dục vọng của đối phương. Anh khẽ cắn
môi rồi nhắm mắt vùi đầu xuống. Vật cứng rắn của La Gia Nam bị đôi môi và chiếc
lưỡi nóng rực của đối phương quấn lấy. Máu của hắn dồn hết xuống nửa thân dưới.
Hắn thở hồng hộc, còn cố sức giơ tay giữ chặt cái đầu đang run rẩy giữa chân
mình. La Gia Nam cuối cùng cũng có thể nhấc cánh tay như bị đá đè lên. Đầu ngón
tay hắn chạm vào làn da nóng hổi của Kỳ Minh. Khoái cảm mãnh liệt khiến hắn chỉ
muốn cho ngón tay của anh vào bên trong da thịt co dãn của anh.
“Gia Nam…” Kỳ Minh leo lên giường, tách chân ra ngồi
lên người hắn rồi nói nhỏ vào tai hắn: “Có muốn anh không?”
La Gia Nam vừa gật đầu vừa hôn lấy đôi môi vừa mới
nhả ra những lời kia. La Gia Nam giữ chặt lấy đùi Kỳ Minh rồi chen vào bên
trong nóng rực của đối phương. Kỳ Minh khẽ cau mày. Anh không kiên nhẫn mà thở
dốc nhưng hơi thở đã được La Gia Nam khoá lại. Khoái cảm cường hãn quét qua, La
Gia Nam cắn môi của Kỳ Minh. Hắn muốn xâm nhập cả cơ thể vào bên trong anh. Kỳ
Minh nắm lấy cánh tay hắn rồi chậm rãi ngồi dậy. Anh cắn lấy lọn tóc đen dính
vào môi rồi lên xuống trên cơ thể hắn.
“Gia Nam… Cho anh…”
Nghe vậy, La Gia Nam chỉ cảm thấy như có ngàn con
ngựa phi nước đại bên tai, những tảng đá to lớn trên người hắn lập tức biến
mất. Hắn đứng dậy, ôm lấy cơ thể Kỳ Minh rồi đè anh xuống.
“Đệt!”
Sống mũi La Gia Nam đập thẳng xuống sàn gỗ. Hắn đã
hoàn toàn tỉnh táo.
————————
La Gia Nam dậy sớm đi chạy bộ mới về. Đang ăn cơm
thì Kỳ Minh hỏi hắn: “Buổi tối cậu làm trò gì trong nhà vệ sinh mà không ngủ?”
Hắn đang
uống sữa thì bị sặc rồi ho như thể bị mắc bệnh lao cấp mười. Hắn không thể nói với người ta là
nửa đêm hắn dậy giặt quần lót được, và nguyên nhân cho sự vụ đó là bởi hắn mơ
thấy… À thôi, đừng nhắc tới nữa. Hôm nay hắn cũng không dám nhìn thẳng vào Kỳ
Minh vì hắn sợ anh sẽ phát hiện ra gì đó.
Ở
Việt Nam thì mình không biết người ta có phân cấp bệnh lao không, nhưng mà mình
tìm được một tài liệu bằng tiếng Anh nói người ta phân bệnh lao thành sáu cấp
từ TB-0 đến TB-5 với TB-0 là không mắc bệnh và TB-5 là nặng nhất (người mắc
bệnh lao ở cấp độ này không thể sống qua ba tháng). Ở đây La Gia Nam nói ảnh ho
như lao cấp mười, đại ý là ho sặc sụa ấy.
Cuối cùng La Gia Nam cũng thở được. Hắn cúi đầu nói:
“Hôm qua tôi bị đau bụng.”
“Nguyên liệu
của nhà hàng đó là nhập khẩu, đúng ra không nên gây đau bụng chứ.” Kỳ Minh đưa
cho hắn một quả trứng luộc, “Đừng uống sữa. Tiêu chảy làm phù ruột, phân tử protein trong sữa
không dễ hấp thu.”
Thành
phần casein (có nhiều trong sữa, đặc biệt là sữa bò) là loại đạm có mạch
peptide rất dài, khó tiêu hóa và dễ đóng vón. Bản thân đạm casein từ sữa cũng
rất khó được tiêu hóa. Ngoài ra, người trưởng thành ít tiết ra men để phân hoá
đường đôi lactose trong sữa ra thành đường đơn để tiêu hoá hoàn toàn.
La Gia Nam nhận lấy trứng và chạm phải tay Kỳ Minh.
Hắn vội vàng rụt tay lại như bị điện giật. Quả trứng rơi xuống đất nghe ‘bốp’
một tiếng. A Cường lập tức chạy đến. Nó định quét sạch quả trứng đã nứt.
“Đi đi. Quét cái gì mà quét.” La Gia Nam cúi người
nhặt quả trứng rồi bóc vỏ ném vào miệng.
Không sao đâu. Không phải chỉ là mơ thôi sao? Điều
đó đâu có nghĩa là mày cong nhỉ? Nhịn lâu rồi, đã đến lúc mày tìm một mối quan
hệ nghiêm túc.
La Gia Nam trong lòng đang tranh đấu với trời cao,
vậy mà Kỳ Minh lại duỗi tay ra nhấc cằm hắn để kiểm tra vết thương: “Ừm, không
sưng. Một tuần nữa vết bầm có thể giảm bớt.”
Bị Kỳ Minh sờ cằm, giấc mơ lại tái hiện trước mắt La
Gia Nam như một thước phim. Hắn cứng người ngồi trên ghế. Bỗng hắn hất tay Kỳ
Minh ra rồi vừa chạy ra cửa, vừa mặc áo khoác, nói: “Tôi xuống lấy xe trước.
Anh… Anh tranh thủ xuống nhanh nhé.”
Chả hiểu kiểu gì.
Kỳ Minh nhìn A Cường đang đảo qua chân mình, hỏi:
“Hôm nay cha cậu lên cơn điên gì vậy?”
Đèn vàng trên bảng điều khiển lóe lên, A Cường lặng
lẽ bò đến chỗ sạc điện. Đêm qua La Gia Nam trong lúc vọt từ phòng ngủ vào phòng
tắm đã đá trúng nó khi nó đang sạc, báo hại nó cả đêm không sạc điện được.
Sau khi đến văn phòng, La Gia Nam báo cáo với Trần
Phi những thông tin mà hắn lấy được từ phòng Kỹ thuật hôm qua. Trần Phi nghe
xong thì dặn hắn làm việc phải cẩn thận. Nếu thật sự manh mối có liên quan đến
ma túy, hắn phải kịp thời báo cáo cho Trang Vũ.
Thấy La Gia Nam ngồi lì trên ghế không đứng lên đi,
Trần Phi mới hỏi hắn còn vấn đề gì không.
La Gia Nam nhịn nửa ngày rồi mới hỏi trong cổ họng:
“Đội trưởng, chú… Đó giờ thích đàn ông… Hay chỉ là… Thích mỗi đội phó Triệu thôi?”
Hắn thật sự không biết hỏi ai ngoài cặp chồng chồng
ở ngay bên cạnh này.
Trần Phi bình tĩnh nhìn La Gia Nam, chậm rãi cầm li
giữ nhiệt lên, nói:
“Cút!”
No comments:
Post a Comment