Chương 18
Sau khi ăn sáng, La Gia Nam chỉ ngủ hai tiếng rồi đi đến đồn cảnh sát huyện gần bệnh viện Nhân Hoà. Mặc dù lão Hàn đã ghi nhận nguyên nhân tử vong trong biên bản khám nghiệm tử thi là tự sát nhưng ông vẫn đánh một dấu chấm hỏi to đùng ở phía sau, và nhấn mạnh vào những vết thương rải rác trên cơ thể nạn nhân.
Ngày hôm qua hắn đến bệnh viện dò hỏi, có người đứng ra làm chứng rằng buổi sáng tên trộm đã xuất hiện ở khu điều trị nội trú của các khoa khác. Vì vậy, hắn vẫn phải lần theo manh mối này. Trần Phi nghe hắn báo cáo xong cũng suy nghĩ như vậy. Dù sao thì ở hiện trường cũng không tìm được di thư của nạn nhân nên vẫn cần điều tra rõ ràng người này tự tử hay bị giết.
La Gia Nam vốn muốn gọi Kỳ
Minh đi cùng, nhưng khi hắn đến văn phòng pháp y thì thấy anh đang gục xuống
bàn ngủ, bữa sáng cũng chưa ăn. Lão Hàn ngồi trước máy tinh xua tay ra hiệu hắn
đừng đánh thức anh. Nhưng quy định muốn dò hỏi nhân chứng phải có hai cảnh sát
nên hắn quay lại văn phòng tìm Miêu Hồng.
Nhìn thấy tơ máu trong mắt
La Gia Nam, Miêu Hồng biết hắn ngủ không ngon. Vì lý do an toàn, cô lấy chìa
khoá xe trong tay hắn. Vừa ra ngoài Cục, cô hỏi đồ đệ: “Này, hôm qua tôi đi
ngang qua tiểu khu nhà cậu thấy người ta đang thi công, sao mà đào dữ thần vậy?
Gần như không đi qua được luôn ấy.”
“Ống nước ngầm bị vỡ. Bất
động sản ra thông báo cúp điện cúp nước nửa tháng.” La Gia Nam ngồi ghế phụ lảo
đảo nhỏ mắt.
“Vậy giờ cậu ở đâu? Đi ‘cọ
giường’ nhà Hứa Kiệt à?”
“Không. Bạn gái của ảnh, cái
cô tiếp viên hàng không á sư phụ nhớ không? Mấy ngày nay người ta nghỉ phép,
con qua đó cũng không tiện. Trước mắt con ở nhà Kỳ Minh tạm mấy…” Miêu Hồng đạp
thắng mạnh đến mức La Gia Nam suýt nữa thì bật người vào kính chắn gió, chai
thuốc nhỏ mắt còn chút nữa là đâm thẳng vào mắt hắn. Hắn hoảng sợ la lên: “Sư
phụ! Để con lái xe đi!”
Miêu Hồng liếc hắn: “Cài dây
an toàn vào đi!”
La Gia Nam vừa cài dây an
toàn vừa tức giận mà nhăn mặt: “Người khác làm tài xế đòi tiền, còn sư phụ làm
tài xế đòi mạng!”
Giơ tay đánh ‘nhẹ’ đầu La Gia
Nam, Miêu Hồng dùng giọng trêu chọc hỏi: “Cậu giỏi đấy nhóc con. Mới quen có
mấy ngày mà chạy vào nhà người ta ở chung rồi hả?”
“Sư phụ ở chung với đội
trưởng với đội phó riết rồi nhìn đâu cũng thấy gian tình hả?!” Vừa dứt lời, La
Gia Nam vừa dứt lời đã bị Miêu Hồng đánh một cú đau điếng vào đầu. Cái cốc đầu
này rõ là mang tính trừng phạt, mạnh hơn tất cả những lần cốc đầu trước. Hắn có
thể cảm thấy Miêu Hồng tức giận.
“La Gia Nam, thằng nhóc nhà
cậu nghe rõ cho tôi.” Miêu Hồng bắt đầu tạt đầu xe khác để chuyển làn, cô đã
bắt đầu lái xe theo phong cách cũ, nói: “Còn giỡn kiểu đó về đội trưởng Trần
với đội phó Triệu là tôi đánh chết mẹ cậu! Hai người đó là bạn bè tri kỉ!”
La Gia Nam hít sâu một hơi,
nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Một hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: “Sư phụ,
con không có ý đó…”
Nghe thấy giọng đồ đệ của
mình đầy uất ức, Miêu Hồng lái xe chậm lại, liếc qua hắn rồi hỏi: “Đau không?”
La Gia Nam bĩu môi: “Mém nữa
là ngu luôn rồi.”
“Đừng có xàm xí! Não của cậu
còn cứng hơn cả gạch đấy.” Miêu Hồng vươn tay sờ đầu đệ đệ, coi như là an ủi.
Thấy Miêu Hồng không tức giận nữa, La Gia Nam nhếch miệng: “Ơ, sư phụ, người kể
con nghe chuyện đội trưởng với đội phó đi.”
“Tôi nói này, sao cậu nhiều
chuyện vậy?”
“Sư phụ không thấy chuyện
này hay ho hả?”
Miêu Hồng suy nghĩ một chút,
nói: “Tối thứ Bảy nếu không tăng ca thì đến chỗ lão B đi. Muốn nghe chuyện xưa
phải mời khách, biết chưa?”
La Gia Nam vừa định gật đầu
thì nhớ ra cái gì đó. Hắn vỗ đùi: “Thứ Bảy tuần này không được đâu. Con có nói
mẹ sẽ về nhà ăn cơm trưa rồi, nghĩa là buổi tối cha muốn ngồi uống rượu với
con. Hẹn lại là cha con đánh chết luôn.”
“Lại kêu về nhà đi xem mắt
à?” Miêu Hồng cười, có chút hả hê.
“Dạ đúng rồi. Nhưng sư phụ
vừa gợi ý cho con một kế hoạch để khiến người ta biết khó mà lui.”
“Vậy cậu nợ tôi một bữa
cơm.” Vừa lúc dừng đèn đỏ, Miêu Hồng quay sang hỏi La Gia Nam: “Kế hoạch gì?”
La Gia Nam đắc ý hất cằm
lên: “Kêu Kỳ Minh về nhà chung rồi trên bàn cơm quan tâm tới anh ấy một chút.
Con không tin cô gái kia không mắc bẫy. Nhưng chắc chắn cha mẹ con sẽ không
nghĩ theo hướng đó.”
“Giả gay hả?” Miêu Hồng cau
mày lắc đầu: “La Gia Nam, cậu đúng là vô đạo đức.”
“Cái này gọi là có tài mưu
lược sư… Này! Đừng đánh vào đầu con nữa! Con ngu thiệt á.”
Nhìn tay Miêu Hồng giơ lên,
La Gia Nam theo phản xạ rụt cổ lại. Nhưng Miêu Hồng không đánh hắn, cô chỉ vươn
tay điều chỉnh gương chiếu hậu.
“Tôi cá hai mươi đồng thầy
Kỳ sẽ không theo cậu về nhà.”
——————
Liệu La Gia Nam có sống đến
ngày thứ Bảy để gặp ‘ma’ hay không thì hắn không biết được, nhưng khi hỏi đồn
cảnh sát huyện về tên trộm kia, La Gia Nam đã biết cái gì gọi là ‘đang sống
cũng gặp ma.’ Theo như hồ sơ báo cáo, tên trộm hắn đang tìm tên là Đường Kiến
Trung. Tuy rằng gã này nhiều lần doạ giết Phùng Văn Nguyệt nhưng hắn tuyệt đối
không thể thực hiện hành vi này được.
“Chết rồi? Chết lúc nào?” La
Gia Nam suýt chút nữa tắt luôn màn hình máy tính của cảnh sát huyện: “Mới hôm
qua còn có người nhìn thấy gã mà?”
“Hộ khẩu đăng ký thường trú
của gã đã bị huỷ từ một tháng trước rồi. Giấy chứng tử là do bệnh viện Nhân Hoà
cung cấp, nguyên nhân tử vong do chơi ma tuý quá liều.” Cảnh sát kia giơ tay
theo bản năng để bảo vệ máy tính của mình: “Đường Kiến Trung là tội phạm chuyên
nghiệp. Chúng tôi bắt được gã mấy lần nhưng không có đủ chứng cứ để lập án nên
chỉ có thể xử lý gã bằng cách răn đe và giáo dục. Gã còn bị bệnh nên chúng tôi
có thể tạm giữ chứ không bắt giam được. Nhưng chúng tôi vừa thả ra là gã lại
đến bệnh viện hoặc siêu thị quậy phá. Còn anh nói có người từng thấy gã…” Cảnh
sát xấu hổ nhìn họ: “Có thể là dáng người giống thôi?”
La Gia Nam và Miêu Hồng nhìn
nhau, hắn có chút bực bội mà nắm lấy mép bàn, nói: “Phiền anh in giúp tôi chứng
minh nhân dân của gã giúp tôi để tôi mang qua bệnh viện đối chiếu.”
Cảnh sát huyện in chứng minh
nhân dân đưa cho hắn, tò mò hỏi: “Tên này đã làm gì vậy?”
“Chết rồi thì còn có thể làm
gì? Chắc là nhìn nhầm.” La Gia Nam nhếch môi. “Được rồi. Cảm ơn anh. Hẹn gặp
lại.”
Đi ra khỏi đồn công an
huyện, Miêu Hồng theo sau La Gia Nam đột nhiên vỗ hắn một cái, sau đó bí ẩn
hỏi: “Có cảm thấy lạnh sống lưng chưa?”
La Gia Nam quay đầu nhìn cô,
đau khổ cười ha hả hà ha. Ủa có thể tiếp tục vui vẻ làm sư đồ được không vậy?!
No comments:
Post a Comment