Chương 3: Phải xem cậu có tư cách để làm cộng sự không
“Máy tính của tôi ở trong cốp sau, đem qua cho tôi.” Kỳ Minh vừa dứt lời đã cúp điện thoại, không để La Gia Nam từ chối.
Ủa gì vậy cha? Mấy người để
quên đồ mà còn phiền tôi đem qua?! Nhìn ánh đèn xe màu đỏ nối đuôi ở phía trước
càng khiến La Gia Nam thêm bực bội. Hắn bị kẹt xe ngay đoạn rẽ trái và một đoạn
quay đầu, lại phải chờ thêm năm lần đèn đỏ nữa. Tới nơi, hắn lái xe thẳng vào
hầm giữ xe.
Đến lúc ấn nút thang máy,
hắn mới nhớ ra mình không biết số phòng của Kỳ Minh. Hắn gọi Kỳ Minh không bắt
máy mặc dù chuông vẫn reo. La Gia Nam không thể làm gì khác, đành đến sảnh hỏi.
Sau đó La Gia Nam đứng trước cửa phòng 1907 nhìn bảng hiệu “Xin đừng làm phiền”
treo ngay chốt.
Hắn cầm laptop và ấn chuông,
đợi khá lâu mới thấy Kỳ Minh mở cửa. Cửa vừa mở ra, La Gia Nam đã cảm thấy một
luồng khí ẩm ướt thơm mùi sữa tắm đập thẳng vào mặt. Kỳ Minh vừa mới tắm xong,
nửa thân trên để trần, trên eo quấn khăn. Mái tóc đen dài còn ướt trải trên
vai. Có vài giọt nước trông như hạt ngọc chạy dọc theo cơ ngực và cơ bụng rồi
biến mất ngay vị trí quấn khăn.
Quào… Thân hình người này
trông tốt ghê. La Gia Nam cố lắm mới dời mắt ra khỏi cơ ngực của anh được. Kỳ
Minh không đeo kính nên mắt hơi híp, đưa tay ra: “Đưa tôi cái laptop là cậu về
được rồi.” Anh không chộp được cái laptop, không phải do mắt có vấn đề, mà vì
La Gia Nam cố ý rút tay lại.
“Trễ thế này rồi, tôi giao
đồ đến cho anh mà anh không thèm mời tôi bữa cơm sao?” La Gia Nam lùi về sau
một bước. Hắn dám cá Kỳ Minh sẽ không gan tới mức chỉ quấn khăn tắm bước vào
hành lang, cũng là phạm vi của những chiếc camera quan sát.
“Cậu hay mời shipper ăn cơm
à?” Kỳ Minh lại vươn tay ra. “Đưa đây!”
“Vậy trả phí ship đi. Ship
nội thành tám đồng, ship tận cửa gấp đôi.” Thật ra La Gia Nam làm vậy chỉ để
chọc tức Kỳ Minh thôi. Hắn ôm túi laptop lùi về sau. Kỳ Minh nhíu mày, bước ra
khỏi phòng. Nhưng anh không đeo kính nên không nhìn thấy một bên thảm dưới chân
bị nhếch lên. Kết quả là anh vấp một cái, cả người bổ nhào về phía La Gia Nam.
La Gia Nam đưa tay đỡ anh theo bản năng, quên mất mình còn ôm một túi laptop.
“Cái laptop!”
Kỳ Minh ngã vào lồng ngực La
Gia Nam, trong tay anh ôm chặt lấy túi laptop bị hắn ném đi. Trong lúc cả hai
đang thở hồng hộc vì hoảng sợ, nhân viên phục vụ ở tầng trệt nghe thấy tiếng
động và lên góc cầu thang. Nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang ôm một
người đàn ông cao lớn bán nude, anh ta liền giơ tay xin lỗi, nói “Làm phiền
rồi” và chạy biến.
Đẩy Kỳ Minh ra, La Gia Nam
ôm cằm, thấp giọng chửi: “Đại gia, đồ vật quan trọng hay người quan trọng? Suýt
chút nữa là lệch hàm tôi rồi.”
Kỳ Minh cau mày, lấy tay ôm
trán: “Cằm của cậu làm bằng sắt hả? Có thể gây tổn thương não đó biết không?
Trong lúc hai người đang oán
trách nhau, điện thoại di động của La Gia Nam lại vang lên. Lần này là đội
trưởng Trần gọi.
“Tiểu La, đi đến bệnh viện
số một. Phía cảnh sát mới nhận tin có người bị thương do súng đạn, hiện đang
cấp cứu.”
“Tại sao… Đội trưởng, cháu
còn chưa ăn tối đấy!”
“Nhịn một bữa không chết đói
đâu.”
La Gia Nam cúp điện thoại xong
thì nói với Kỳ Minh, lúc này anh đang đóng cửa: “Mai anh tự đi đến cục nhé. Ở
bệnh viện số một có người bị thương do súng đạn. Tôi phải đi xem thế nào, đêm
nay không biết tăng ca đến mấy giờ nữa.”
Bệnh viện số một? Kỳ Minh
dừng một chút, sau đó nói: “Chờ mười phút, tôi đi với cậu.”
“Người ta còn chưa chết,
đang cấp cứu thôi mà. Anh đi để…”
La Gia Nam nói chưa hết câu,
Kỳ Minh đã sập cửa vào mặt hắn, làm mũi hắn cũng muốn gãy ra.
————————
Sảnh cấp cứu vừa đông vừa
nháo còn hơn chợ thực phẩm bởi những người bị sốt hoặc cảm, cộng thêm những ca
bệnh trở nặng và chấn thương ngoài da. La Gia Nam đưa thẻ cảnh sát cho y tá và
hỏi về tình trạng của bệnh nhân bị bắn. Y tá nói người đó đang được phẫu thuật
ở trên lầu, còn cụ thể như thế nào thì anh ta không rõ. Nếu hắn muốn điều tra
thì phải chờ bác sĩ phụ trách giải phẫu. Lúc chờ thang máy, La Gia Nam để ý Kỳ
Minh nhìn xung quanh, trông như người xa quê lâu lâu về thăm nhà vậy.
“Anh rành chỗ này lắm hả?”
La Gia Nam hỏi Kỳ Minh trong thang máy.
“Cha mẹ tôi đều làm việc ở
bệnh viện này. Hồi trước, lúc tan học tôi hay tới phòng làm việc của mẹ để làm
bài tập. Chỗ này bây giờ khác xưa rồi.”
“Toà nhà cũ được tu sửa, hai
toà mới được xây.” La Gia Nam suy nghĩ một chút, nói: “Toà này là toà nhà cũ
này.”
“Tôi biết. Phòng làm việc
của mẹ tôi ở toà này nè.” Kỳ Minh nói, khẽ thở dài.
La Gia Nam đoán chắc hẳn anh
đang nhớ tới những kí ức hồi còn nhỏ, cha mẹ đều mất đi thì tự nhiên sẽ để lại
tiếc nuối. Nhưng hắn không hỏi nhiều. Người như Kỳ Minh, nếu không có gì để nói
thì tuyệt nhiên sẽ không nói thêm một chữ nào. Hắn kéo một bác sĩ đi ra từ
phòng giải phẫu và dò hỏi tình huống của người bên trong.
Hỏi xong, La Gia Nam nói với
Kỳ Minh: “Bác sĩ gây mê mới nói phải chờ một lát. Tôi xuống McDonald’s dưới lầu
kiếm gì đó bỏ bụng. Đói chết rồi. Anh ăn không?”
“Tôi không ăn vặt.”
“…” La Gia Nam trong lòng
thầm nghĩ người giàu cũng khó chiều quá ha.
Kỳ Minh không đói xíu nào,
nhưng anh vẫn ăn hết ly kem dâu La Gia Nam mua. Cuộc phẫu thuật còn kéo dài,
anh cũng nên nạp năng lượng. Cho dù có đá kèm theo nhưng kem vẫn chảy một chút,
ăn ngọt khé cổ.
Mặc dù kem là mình mua nhưng
lúc La Gia Nam thấy anh ăn, hắn vẫn lẩm bẩm: “Đàn ông lớn tướng rồi mà lại
thích ăn đồ ngọt, còn không sợ bị tiểu đường.” Kỳ Minh ép câu ‘Cảm ơn’ sắp nói
ra xuống cổ họng.
Gần nửa đêm, bác sĩ mới đi
ra, trên tay là cái khay có chứa đạn đã được lấy ra từ người bệnh nhân. Bệnh
nhân được cấp cứu kịp thời nhưng vì mất máu quá nhiều mà vẫn đang hôn mê. Trong
thời gian ngắn, La Gia Nam không có cách nào để lấy khẩu cung.
“Đường kính chín mm.” La Gia
Nam dùng kẹp gắp đầu đạn lên để quan sát, sau đó vứt xuống khay nghe ‘leng
keng’ một tiếng. “Bác sĩ, làm phiền ông cho vào túi tiệt trùng giúp tôi. Đây là
chứng cứ. Với cả bệnh nhân đến từ đâu ông biết không? Có chứng minh nhân dân
không?”
Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi
nói: “Chợ đêm ở quảng trường Trấn Hải. Lúc anh ấy chạy thẳng vào đám đông là đã
bị thương rồi, sau đó có người gọi xe cấp cứu. Khi đưa đến đây chúng tôi không
tìm thấy ví tiền hay điện thoại di động trên người, giống như bị cướp mất rồi.”
“Cảm ơn. Này, trên này có số
của tôi.” La Gia Nam đưa danh thiếp cho bác sĩ, nói: “Bất cứ lúc nào bệnh nhân
tỉnh lại thì báo cho tôi ngay lập tức.”
Bác sĩ gật đầu và cất danh
thiếp cẩn thận vào. Đến khi lên xe, Kỳ Minh hỏi La Gia Nam: “Bây giờ đi đâu?”
“Đưa anh về khách sạn.”
“Còn cậu đi đâu?”
“Đi đến quảng trường Trấn
Hải. Chợ đêm ở đó còn mở cửa đến tận bốn giờ sáng.” La Gia Nam khởi động xe:
“Còn có một điểm ‘tập kết’ cho đám giang hồ nữa. Tôi đến đó điều tra.”
“Tôi đi với cậu.” Kỳ Minh
vừa dứt lời thì thấy La Gia Nam đang nhìn mình như nhìn sinh vật lạ. “Sao vậy?”
“Không có thi thể. Anh đi
theo làm gì?”
Kỳ Minh mặt lạnh tanh, trả
lời: “Cậu không muốn làm tài xế miễn phí của tôi. Vậy tôi phải xem cậu có tư
cách để làm cộng sự không.”
Hợp tác hả? La Gia Nam châm
một điếu thuốc, thở ra một làn khói rồi cười: “Được. Cho anh xem La Gia Nam tôi
tra án thế nào.”
————————
Chợ đêm ở quảng trường Trấn
Hải là chợ đêm lớn nhất và sầm uất nhất thành phố. Tuy đã gần một giờ sáng
nhưng những hàng quán gia đình vẫn đang bán buôn rất chạy. Những đứa trẻ bán
hoa chạy quanh dãy bàn ở giữa quảng trường, thấy cặp đôi nào đi qua là tới mời
chào người bạn trai mua hoa cho bạn gái.
“Anh ơi, mua cho chị một
bông hồng đi. Chỉ có mười đồng một cành thôi.” Nghe thấy tiếng kêu non nớt mà
lanh lảnh sau lưng, La Gia Nam quay đầu lại. Một cô bé khoảng chừng mười tuổi
đang nhìn hắn với ánh mắt chờ mong, trên tay cầm một cái bao nhựa chất lượng
kém gói một cành hồng đỏ. Cô bé tưởng Kỳ Minh là phụ nữ vì anh để tóc dài. Đến
khi anh quay lưng lại, nó mới biết mình đã nhìn nhầm. Nó đứng như trời trồng,
không biết phải làm sao.
Trên mặt Kỳ Minh hiện rõ câu
hỏi ‘Cái quỷ gì vậy?’ làm La Gia Nam phải cố gắng nhịn cười. Hắn hào phóng lấy
ra hai mươi đồng và đưa cho đứa nhỏ và cầm lấy cành hoa có chút úa tàn. “Về ngủ
sớm một chút nha bé gái ơi.” Sau đó hắn đưa hoa cho Kỳ Minh, nói: “Cầm lấy nè,
đừng ngại nha chị gái.”
Kỳ Minh không thích chửi
người trước mặt con nít. Hắn giật cành hoa, sau đó trả lại cho cô bé.
“Lần sau nhớ nhìn kĩ rồi mới
gọi nha cô nương.”
Tự nhiên có hai mươi đồng,
cô bé vui vẻ cúi đầu với bọn họ. Vừa quay mặt đi, nó đã quên mất lời dặn của Kỳ
Minh: “Cảm ơn anh! Cảm ơn chị!”
La Gia Nam cười đến ho khan.
Sau khi cô bé đã đi một đoạn khá xa, Kỳ Minh giơ thẳng ngón giữa vào mặt hắn.
La Gia Nam đứng trước cửa
một quán ăn tên ‘Tôm hùm và rượu, càng thử càng phê’ đảo mắt một vòng . Sau đó,
hắn đi tới bàn bên cạnh, khom lưng vỗ mạnh vai tên đầu trọc ngồi đó. Người kia
giật mình, ôm bình rượu định chạy trốn. Nhưng vừa xoay người thấy La Gia Nam,
khuôn mặt dữ tợn của ông ta lập tức nặn ra một nụ cười.
“Uầy. Anh Nam đến à?”
“Mấy ngày không gặp, lão B
dạo này dễ nổi giận quá ha.” La Gia Nam lấy chai bia trong tay lão B để trên
bàn, rồi lấy bao thuốc rút nhanh một điếu. Lão B vừa nhìn đã nhanh chóng lấy
bật lửa ra châm cho hắn, cúi đầu khom lưng hỏi: “Em sao mà dám nổi giận với anh
Nam. Đúng rồi, anh Nam ăn tối chưa? Muốn cùng người anh em này ăn nhẹ một bữa
không?”
Lão B là một ông già lưu
manh đã hơn bốn mươi tuổi, vậy mà lại bày tỏ thái độ cung kính đối với La Gia
Nam. Kỳ Minh đoán ông ta chính là gián điệp của hắn.
“Không cần. Tôi tới để nói
chuyện công việc nghiêm túc.” Kéo lão B đến chỗ kín đáo phía sau quán, La Gia
Nam hỏi: “Dạo gần đây có ai bán khẩu 9mm?”
“Trời ơi coi anh kìa anh
Nam. Sao em biết mấy chuyện này được? Em đâu có … Á anh Nam! Có gì từ từ nói…”
Lão B bị La Gia Nam bóp cổ ấn lên tường, lập tức la làng: “Tuần trước thằng Hổ
Đen cầm một khẩu Browning chín mm. Nhưng em không có móc nối gì với
nó hết. Cái này em nghe người ta nói thôi.”
Browning Hi-Power, hoặc Browning
High-Power, là một loại súng lục, súng ngắn bán tự động được thiết kế bởi hai
nhà thiết kế vũ khí nổi tiếng, một người Mỹ và một người Bỉ là John Browning và
Dieudonné Saive. Súng lục này có độ chính xác cao nếu có gắn giảm thanh hoặc
không có. Browning Hi-Power là một trong những khẩu súng lục được sử dụng rộng
rãi nhất thời đại.
La Gia Nam buông tay, vỗ lên
mặt lão B, giọng nói có phần uy hiếp: “Nếu không muốn quay trở lại thời gian
mười tám năm trước, đừng đụng vào những thứ không nên đụng.”
“Vâng vâng vâng anh Nam nói
chí phải. Không nhờ anh Nam lúc trước kéo em ra đúng lúc thì làm gì có em bây
giờ, có khi con trai mập mạp em cũng không bồng được. Tiệc đầy tháng sắp tới
anh phải ghé uống với em nha!”
“Sinh rồi hả? Lẹ vậy? Phải
con của ông không?” La Gia Nam vừa nói xong thì cảm thấy chân mình bị đá một
cái, quay sang thấy Kỳ Minh trưng ra biểu cảm “Nói tiếng người giùm.” Hắn trừng
Kỳ Minh, liếc một cái rồi rút ra hai trăm đồng dúi vào tay lão B: “Tiệc đầy
tháng tôi đi không được. Mất công người quen thấy rồi lại nói ra nói vào.”
“Ối anh Nam ơi không, không.
Sao em có thể lấy tiền của anh được?” Lão B vội đem tiền trả về hắn: “Em mới là
người phải kính anh chứ.”
“Cút đi. Nghĩ tôi cần tiền
của ông hay sao?” La Gia Nam bỏ tay, quay lại ra hiệu cho Kỳ Minh cùng đi khỏi
nơi này. Khói ở đây làm hắn sặc muốn nghẹt thở.
“Bây giờ đi đâu?” Kỳ Minh
hỏi.
La Gia Nam vén áo khoác cho
anh thấy chiếc còng tay giắt ở thắt lưng, nói: “Đi bắt tội phạm buôn lậu súng
ống.”
No comments:
Post a Comment