MƯỜI MỘT “ KHI BẠN THẤT BẠI, HÃY VẬN DỤNG THÔNG TIN”
- Anh quả thực rất yên lặng hôm nay – Mallory thò đầu qua cửa văn phòng Sam – Tôi còn không chắc anh có ở đây nữa đó.
- Tôi ở đây mà – Sam ngẩng đầu lên khỏi các ghi chú về vụ Joseph Maynard, anh quả thực đã cố tình đến thật yên sáng nay vì không muốn nói chuyện với ai. Anh thức hầu như suốt đêm qua nghĩ xem cách nào giải quyết tốt nhất tình trạng khó xử mà anh tự thấy mình đã vướng vào.
-
Trula nói anh đã
gặp một đặc vụ FBI vào cuối tuần – Mallory hớp một ngụm cà phê, Sam nhóng cổ lên
để nhìn coi cái ly in dòng chữ gì nhưng cô đang đứng khá xa anh - Vụ đó tiến
triển thế nào?
-
Cũng tạm – Anh
nghĩ coi nên nói với cô đến chừng nào, có lẽ hiện giờ nên giữ nó ở mức độ đơn
giản thôi – Có hai vụ, một ở Nebraska, cái kia ở Illinois, hiện trường vụ án giống
nhau. Đặc vụ phụ trách cả hai vụ này, Fiona Summer, đã tốt bụng mang hồ sơ của
chị ấy đến đây để tôi có thể xem qua, sao lưu lại vài báo cáo mà tôi nghĩ rằng
có tác dụng cho chúng ta.
-
Thấy chưa –
Mallory mỉm cười – Đó chính xác là điều tôi hy vọng ở một cựu đặc vụ, không phải
là tôi sẽ không thuê anh bởi chính kinh nghiệm của anh đâu nhé – cô vội vàng thêm
vào – nhưng những mối quan hệ ở Cục đó thật là vô giá. Cá là những thông tin
anh có được từ chị ta sẽ rất có ích cho vụ của anh.
-
Tôi đã bắt đầu
nghĩ y vậy – Anh thở dài, anh không thích nói dối dù dưới bất cứ hình thức nào.
Anh nhìn Mallory, người đã rất vui khi tuyển dụng anh và biết rằng mình không
thể dối cô về vụ này, cô xứng đáng được biết mọi chuyện. Anh đã nghĩ cái quái
quỷ gì vậy nhỉ khi mà anh do dự việc dấu cô.
Anh chỉ cần nhắc nhớ mình đang
làm việc cho ai lúc này.
-
Thật ra thì, Mallory,
có vài chuyện chúng ta cần phải...
Điện thoại của cô reo. Cô với
tay vào túi tìm điện thoại, bàn tay cầm cái ly sứ hướng về phía Sam.
“ KHI BẠN THẤT BẠI, HÃY VẬN DỤNG
THÔNG TIN”
Đó là dòng chữ in trên cái ly.
Mallory liếc nhìn màn hình :” Tôi
phải nghe cú này, sếp gọi. Anh cập nhật cho tôi vào bữa trưa nhé. Trưa nay
Trula làm bánh mì kẹp vói món nướng tự làm đó.
Cô trả lời điện thoại và rời khỏi
phòng còn Sam thì gõ cây bút vào chiếc ly của anh.
(“CHÀO BUỔI SÁNG. BẮT ĐẦU ĐIÊN ĐẢO
NÀO”)
Anh đã gọi John Mancini vào sáng
nay và vẫn còn đợi cú gọi lại. Fiona thì bận rồi và khó mà được chị gọi lại trước
buổi chiều, và chỉ khi nào chị có chuyện gì mới để báo cho anh biết mà thôi. Lúc
này thì Sam đang cố gắng rạch ròi giữa tình cảm cá nhân và trách nhiệm chuyên
nghiệp. Cho dù phân chia như thế nào thì Sam cũng phải nói rõ ra với những người
ở Quỹ. Họ cần phải biết rằng anh có thể là một nhân tố trong vụ việc mà đáng lẽ
ra anh phải giải quyết cho một khách hàng.
Nhưng sao anh có thể nhìn vào mắt
của Lynne Walker và nói với cô rằng nếu không có một thằng điên nào đó đang muốn
chơi anh thì chồng cô ta có lẽ vân còn sống?
Anh vuốt ngược mái tóc mình và
nghĩ, nếu chuyện này xảy ra với ai đó khác thì có lẽ mình sẽ không tin.
-
Này, tin tốt đây
– Mallory thò đầu qua cửa trở lại – là Robert.
Ảnh và Susanna đang trên đường quay về, có lẽ sẽ về tới trong vòng vài
giờ nữa. vậy nên cuối cùng anh đã có thể gặp ông chủ mới của mình rồi đó. – Cô
lại liếc nhìn đồng hồ đeo tay - Phải chạy đây, tôi có lịch phỏng vấn vài người
ngay bây giờ.
-
Nói chuyện với
cô sau – Sam gật, và cố rặn ra một nụ cười. – Tôi cũng mong gặp Robert Magellan
hôm nay – anh thầm thì khi bóng cô biến mất vào hành lang - để nói với anh ta về
cái cục nợ mà tôi đã đem đến trong vụ này.
---
-
Nói lại một lần
nữa coi Sam – Robert nói khi sự huyên náo từ chuyến trở về của anh đã yên tĩnh
lại và Sam đã được gọi vào văn phòng anh – Anh nghĩ rằng chồng của thân chủ chúng
ta đã bị giết vì kẻ nào đó muốn được anh chú ý tới sao?
Sam ngạc nhiên khi thấy chỉ có
mình Robert trong văn phòng, anh đã hy vọng Mallory cũng có ở đây và anh có thể
kể câu chuyện này chỉ một lần cho tất cả luôn.
-
Chuyện đó bắt đầu
trở thành như vậy rồi – Sam nghiến chặt quai hàm, căng thẳng. Thật là hay khi tự
giới thiệu mình với ông chủ mới theo cách này – tôi rất muốn nói rằng tôi đã
sai, rằng FBI cũng sai. Nhưng tôi đã suy đi nghĩ lại nhiều lần và thực tình là
không thể suy diễn theo bất cứ hướng nào khác. Kẻ nào đó đang muốn chơi tôi, và
hắn đang chơi tốt.
-
Anh đã bàn
chuyện này với Mallory chưa?
-
Chưa thưa sếp.
Sáng nay tôi đã định nói nhưng mà cô ấy...
Robert ngắt lời:” Làm ơn, đừng
kêu tôi bằng sếp. Tôi ghét làm sếp lắm.”
-
Xin lỗi, thói
quen mà.
-
Anh đã nói
chuyện này với khách hàng của chúng ta chưa? Tên bà ấy là gì ấy nhỉ?
-
Lynne Walker.
-
Đúng vậy,
Walker. Bà ta biết chuyện này chứ?
-
Chưa, như tôi đã
nói, ý nghĩ này chỉ mới bật ra hôm qua,, và tôi muốn bàn chuyện này với
Mallory, và cả anh nữa, tất nhiên.
-
Vậy thì tất cả
chuyện này là gì? Một giả thuyết?
-
Kẻ sát nhân đã
chọn ba nơi có ý nghĩa với tôi – vào ba ngày có ý nghĩa với tôi. Vì hắn muốn tôi
chú ý, hắn muốn gởi cho tôi một thông điệp – Sam chìm người vào ghế.
-
Nơi nào? –
Robert rõ ràng là tò mò – và ngày nào?
-
Thị trấn nơi tôi
vào trung học...
-
Thị trấn nào
kia?
-
Lincohn,
Nebraska. UNI.
-
Trường đại học
Nebraska đó hả. Lincohn là một trường lớn, phải vậy không? tại trụ sở chính chứ?
-
Vâng.
-
Anh nói ở đó có
bao nhiêu sinh viên?
-
Xuất bản mới
nhất của hội cựu sinh viên cho rằng có khoảng mười tám ngàn sinh viên chưa tốt
nghiệp.
-
Và dân số của
Lincohn là bao nhiêu?
-
Một phần tư
triệu, tôi nghĩ vậy.
-
Với cả đống người
như vậy ,mà anh vẫn nghĩ rằng tên giết người nhằm vào anh à? – Robert giọng đầy
hoài nghi – Anh phải làm tốt hơn thế chứ?
-
Các vụ giết người
xảy ra ở Lincohn và Dutton, tôi học trung học ở Dutton, cả hai vũ đều xảy ra vào
ngày chín tháng hai, cũng là sinh nhật tôi. Vụ ở Kendall, Illinois, nơi mà vợ
quá cố của tôi lớn lên và được chôn tại đó, xảy ta vào ngày mười lăm tháng tám,
cũng là ngày cô ấy bị giết.
Căn phòng liền im lặng như một
nấm mồ.
Cuối cùng Robert nói:” vợ anh
... bị giết sao?”
-
Vâng. Ngày giỗ
thứ ba mới vừa qua.
-
Tôi không biết
nói gì nữa, Sam.
-
Không sao. Dù
anh không nói tôi cũng biết, và cám ơn anh. Và tôi cũng chia buồn với anh, chuyện
xảy ra với vợ và con trai anh đó...
-
Cuộc đời có những
thay dổi mà chúng ta không ngờ được, phải vậy không?
-
Nói cho nhẹ nhàng
thì, phải.
Hai người đàn ông nhìn nhau một
thoàng, người này hiểu rò nỗi đau của người kia cho đến khi Robert phá vỡ sự im
lặng
-
Chuyện này tạo
ra một tiến triển mới – Robert xoa cằm – Nơi chốn đó ... ngày thàng đó ... – Anh gật gù chầm chậm - tất cả quay lại chĩa
vào anh phải không?
-
Tôi thấy vậy,
và FBI cũng thấy vậy. Cho nên nếu anh muốn tôi từ chức và quay về...
-
Ai nói tôi muốn
anh làm vậy chứ? – Robert hắng giọng - Việc của chúng ta là giải quyết vụ giết
Walker, ai còn có thể làm tốt hơn anh?
Sam im lặng trong vài giây :” đó
gọi là có xung đột lợi ích”
-
Xung đột lợi ích
của ai? Bà ta muốn vụ việc được giải quyết, anh cũng thế và chúng ta cũng vậy.
Bây giờ hơn bao giờ. Chúng ta sẽ để anh sử dụng mọi nguồn lực cho đến khi vụ này
kết thúc, và FBI cũng sẽ làm việc với anh trong vụ này phải không?
-
Phải.
-
Tôi chẳng thấy
có xung đột gì ở đây cả. Cho đến khi nào mà anh sợ theo đuổi vụ này, tôi sẽ không...
-
Sao tôi lại phải
sợ?
-
Bởi vì tên giết
người nhằm vào anh, phải vậy không? Chứ không thì vì sao hắn muốn anh quan tâm?
Sao anh lại không sợ chứ?
-
Có nhiều kẻ giết
người nhằm vào tôi trước đây rồi – Sam bảo anh ta,
-
Và anh đã không
sợ chứ? – Robert nhướng mày.
-
Nó làm tôi chú
ý xung quanh nhiều hơn, làm tôi tò mò hơn về ai và chuyện gì đang xảy ra chung
quanh, nhưng nó không làm tôi sợ nhiều bằng chuyện tôi không thể làm nhiệm vụ của
mình.
-
Để tôi hỏi anh
cái này. Mấy vụ đó, mấy tên đã săn anh đó,
đã kết thúc như thế nào?
-
Hai vụ tên sát
nhân bị bắt, bị kết án, và tống vào tù. Vụ còn lại thì bị bắn chết bởi đội
SWAT.
-
Nói cách khác,
mỗi lần như vậy anh đều thắng mà bọn chúng không làm gì được anh phải không?
-
Nói cách khác,
phải!
-
Đó mới là cái
chính, Sam. Hãy bắt bọn xấu! – Robert ngồi trở lại vào ghế, anh đang chuẩn bị nói
thêm gì đó thì Cha Burch bước vào.
Robert đứng lên và hai người đàn
ông ôm hôn nhau.
-
Nghe như là có
lý do để lạc quan rồi đây - vị mục sư nói.
-
Chúng em gần
như chắc chắn là Ian còn sống, ít nhất là lúc nó được đưa vào cabin. - Niềm vui
như viết đầy trên mặt Robert, Sam đứng lên để rời đi. Đây là giây phút gia đình
đoàn tụ, và anh nghĩ hai anh em họ có lẽ muốn có sự riêng tư với nhau, nhưng
Robert đã ngăn anh lại.
-
Đừng đừng, anh
đừng đi. Anh hãy kể cho Kevin nghe những gì anh vừa kể cho tôi. À chờ để tôi gọi
Mallory luôn thể, Emme nữa. - Rồi ngón tay anh dừng lại ngay trên phím điện thoại
– Gì chứ, sao chúng ta không đi xuống bếp và kể hết cho mọi người nghe một lượt
luôn.
Có điều gì đó ở Robert Magellan
làm Sam ngỡ ngàng. Người đàn ông này rất dứt khoát, anh ta đánh giá tình huống
và con người rất nhanh, quyết định và hành động ngay, và rõ ràng là tính cách này
giúp ích rất nhiều trong việc kinh doanh của anh ta.
Sam đã đi đến giếng trời khi điện
thoại reo. Anh liếc nhìn số gọi đến rồi gọi Robert:
-
Tôi sẽ gặp anh
dưới đó sau – Anh lắc lắc cái điện thoại đang đổ chuông – FBI.
Anh bước về phòng và đóng cửa lại.
-
Fiona?
-
Tôi đây. - Giọng
chị có vẻ vội vã và hào hứng – Nghe này Sam, tôi sẽ quay lại đó trong sáng nay,
có thêm vài người tháp tùng. Chúng ta có thể sử dụng phòng họp của anh chứ?
-
Được thôi, tôi
không thấy có gì không được. Tôi sẽ dọn
phòng đó và có gì trở ngại sẽ báo cho chị biết – Anh ngồi xuống một bên tay ghế
- Ai đi cùng với chị đấy?
-
Anne McCall và
tất nhiên là John nữa.
-
Sao? – Anh
nghe mình thốt ra tiếng trước cả khi kịp nghĩ.
-
Vì có một vụ
giết người khác.
-
Vụ khác sao?
-
Thứ bảy ba tuần
trước... - chị ngừng một chút đợi Sam hỏi tiếp, khi thấy anh không hỏi, chị nói
luôn – Ngày mười lăm tháng tám.
Sam không quên ngày đó, nhưng
nhất thời anh không thể tin nổi rằng đã ba tuần trôi qua kể từ ngày giỗ thứ ba
của Carly.
-
Vậy nên lần này
chúng ta tập hợp lực lượng để giải quyết triệt để luôn.
-
Lần này là ở đâu
vậy?
-
Sanderson,
Virginia.
Sam cảm thấy đầu gối anh nhũn
xuống.
-
Chúng tôi đã sống
ở đó khi Carly bị giết. – Anh thì thầm.
-
Tôi biết, John
đã kể với tôi. Ảnh muốn gặp riêng anh sáng mai cho nên sẽ đến đó khoảng mười giờ
nếu tiện cho anh.
-
Được.
-
Tốt. Tôi sẽ báo
lại với ảnh nên nếu anh có thay đổi gì thì gọi cho tôi nhé. Annie sẽ bay đến sân
bay Philly và tôi sẽ đón cổ khoảng mười một giờ rồi sẽ đến đó cùng nhau. Tôi có
bảng câu hỏi về vụ này sẽ chuyển cho anh đêm nay cho nên chúng ta sẽ cùng nhau
coi lại chúng. Có câu hỏi gì không?
-
Không! – Sam hắng
giọng – Ngay lúc này thì không.
-
Sam, tôi xin lỗi
... tôi đã hy vọng là... tất cả chúng tôi đã hy vọng là những vụ kia sẽ không xảy
ra theo cách nào đó.
-
Phải, tôi cũng
vậy – không ai mong điều đó hơn tôi đâu
- Vậy Will cũng đang tìm kiếm trong danh sách các vụ đó chứ.
-
Anh ta nói rằng
ngay khi có kết quả anh ta sẽ gửi email cho tất cả chúng ta cùng lúc.
-
Cám ơn Fiona.
-
Gặp lại anh ngày
mai nhé - Rồi chị gác mày trước khi Sam có thể nói thêm điều gì.
Sam ngồi thêm một lúc nữa, nhìn
chăm chăm ra cửa sổ cố gắng sắp xếp lại các ý nghĩ của mình, tay anh ướt đẫm và
dạ dày thì thắt lại. Một cái chết nữa.
Mỗi một cái chết đều như trả thù cá nhân anh. Sự thù ghét chỉ mình anh có thể
thấy.
Anh đã ở Barcelona vào ngày mười
lăm tháng tám, một trong những nơi mà anh và Carly luôn muốn viếng thăm nhưng
không bao giờ tìm ra thời gian rảnh để mà đi. Cả chuyến đi của anh đã được lên
kế hoạch như vậy, mang theo cả hồi ức của cô về những nơi chốn họ nói mãi nói hoài
mà không thể đến. Cả suy nghĩ, cơ thể và tâm hồn anh đớn đau theo từng bước chân
trong cả chuyến đi. Anh đã dành hai tuần cuối ở cùng với cha mẹ anh trong ngôi
nhà nhỏ của họ ở Tuscany, cố gắng hồi phục, cố gắng tìm ra dũng khí để sống tiếp.
Anh tưởng đã tìm ra được phương thuốc cho riêng mình, thế mà rồi chuyện này lại
đến.
-
Sam? Anh đang
có điện thoại hay việc gì đấy? – Emme gọi từ trong hành lang. - Mọi người đều đang
chờ anh trong bếp.
-
Tôi xuống
ngay. – Anh trả lời.
Anh thở ra một hơi thật dài rồi
xuống nhà cùng với mọi người. Chả có cách nào để trốn cuộc họp khi mà chính
Robert đã gọi. Ngoài ra, Sam tự nhủ, chính anh cũng muốn nói thẳng hết ra tất cả
dưới đó, có thể nói ra sẽ bớt nhức nhối như vết thương lở ra và tóe mủ nữa.
---
Cuối cùng thì mọi chuyện không
tệ như anh đã sợ. Khi cơn sốc ban đầu qua đi, rồi những sự cảm thông được chia
sẻ thì giá trị cốt lõi của Quỹ Mercy Street đã phát huy tác dụng.
Mallory và Emme, cả hai đều đã
từng là cảnh sát, nghĩ rằng Sam không nên tham gia vào vụ này. Kevin, Trula,
Susanna và Robert, những người chưa từng tham gia vào cơ quan hành pháp nào, đều
đồng ý rằng Sam nên ở tuyến đầu của cuộc điều tra nếu anh muốn.
-
Quyết định có
khi không thuộc về chúng ta – Sam nói với bọn họ - có khi FBI sẽ muốn ta đứng
qua một bên.
-
Họ có thể làm
vậy sao? – Trula nhăn mặt – Đây là một tổ chức tư nhân, và nếu khách hàng của
chúng ta muốn chúng ta điều tra thì FBI lấy gì để đá chúng ta ra?
-
Tôi nghĩ họ sẽ
mạnh tay đề nghị thôi, nhưng cũng đừng kết luận sớm quá. Tôi chỉ nói ra ý này bởi
vì sếp cũ trong bộ phận mà tôi từng phục vụ, cùng với đặc vụ phụ trácg vụ này và
chuyên viên phân tích hành vi hàng đầu của Cục sẽ đến đây vào sáng mai. – Sam
quay qua phía đầu bàn bên kia nơi cả Robert và Mallory cùng ngồi – Chúng tôi có
thể mượn phòng họp chứ?
-
Chắc chắn rồi.
Cứ sử dụng mọi thứ mà anh muốn. Tôi không
nghĩ rằng tôi muốn chúng ta đối đầu với FBI, sẽ còn nhiều lần chúng ta nhờ họ hợp
tác đó – Robert nói với vẻ suy nghĩ.
-
Tôi nghĩ rằng
tôi sẽ nói với Fiona , đặc vụ Summers, rằng chúng ta có hợp đồng với Lynne
Walker – Sam nghĩ anh phải làm rõ vụ này trước.
-
Nên vậy –
Mallory gật - Chắc chắn rồi. Tôi sẽ thảo một biên bản sau bữa trưa và gởi cho
luật sư của chúng ta. Sau khi ông ta ký vào biên bản đó, có lẽ không có vấn đề
gì, thì tôi sẽ gởi cho Lynne. Bà ta sẽ fax trở lại cho chúng ta.
-
Liệu Lynne có
một máy fax ở nhà bà ta không? – Trula hỏi.
-
Bà ta đã từng
gởi bản fax cho tôi khi bà ta quên một vài thứ trong hồ sơ, và số fax đó trùng
với số điện thoại nhà bà ta – Mallory trả lời - vậy đi, vậy là đơn giản nhất đối
với bà ta. Tôi sẽ bảo bà ấy là chúng ta đã quên gởi cho bà ta từ trước. Tôi nghĩ không có vấn đề gì từ phía bà ấy đâu.
-
Tuyệt. Như vậy
trừ khi chúng ta có vấn đề với FBI thì tất cả chúng ta đồng ý rằng Sam nên tiếp
tục vụ này chứ? – Robert nhìn từng người một quanh bàn.
-
Tôi không đồng
ý một trăm phần trăm – Emme nói – nhưng tôi sẽ làm cùng mọi người.
-
Mal?
-
Chắc chắn. Chúng
ta đang giải quyết vụ này thế nên cứ tiếp tục thôi.
-
Suse?
-
Nếu Sam cũng đồng
ý thì sao lại không?
-
Trula, Kevin và
tôi đã nói ra ý kiến của mình, vậy nên Sam, trừ khi là anh muốn bỏ đi, thì Quỹ
vẫn coi vụ này là của anh.
-
Tôi không muốn
bỏ - Sam nói – không bao giờ muốn bỏ. Nhưng tôi nghĩ Lynne đáng được nghe giải
thích.
-
Và tôi thì nghĩ
anh là người nên làm việc đó vào lúc thích hợp, và tôi tin anh biết lúc nào thì
thích hợp. – Robert gật đầu đồng tình, rồi vỗ ty lên bàn - Vậy nhé, sam vẫn tiếp
tục.
-
Nói coi làm
sao ta có thể tìm ra một kỹ thuật viên cừ khôi đây? – Robert quay sang Mallory
– Hay là kiếm một phòng thí nghiệm luôn? Ta có thể mua lại một phòng ở đâu đó
hay xây dựng một phòng ở ngay đây....
Vậy đó, Sam nghĩ, một chút thảo
luận, một chút đồng ý hay nghịch ý, và rồi vấn đề được quyết bởi cả hội đồng. Rồi
tới vấn đề tiếp theo, rồi cứ vậy tiếp tục.
Là người đến từ FBI, Sam chưa từng trải qua một chế độ dân chủ như vậy.
No comments:
Post a Comment