Showing posts with label loanhquanhtrongxom. Show all posts
Showing posts with label loanhquanhtrongxom. Show all posts

Thursday 5 February 2015

LOANH QUANH TRONG XÓM (12): DỞ

Phần 12: Dở!

Sau buổi măm sáng, anh lững thững dắt cả hai đứa nó về nhà, cười mũi vô biết bao ánh nhìn ngạc nhiên lẫn cười cười lẫn đủ thứ trên con đường ăn uống. Chuyện, đâu phải ai dẫn thằng nhóc con đi ăn rồi cũng dẫn về thêm một cô gái đẹp đâu, mặc dù xét về hình thức thì chuyện này cũng chẳng đáng tự hào gì cho lắm: 

Thursday 22 January 2015

LOANH QUANH TRONG XÓM (11)

Phần 11: Măm đi

Bo rất chi là lịch sự, măm hết cái đùi thì nó nhận ra là anh chưa anh gì, bèn bảo anh “Măm đi”

Cô gái đẹp cười, hun cái chụt vô đầu nó nói “thảo ghê” rồi quay qua anh, anh hí hửng tưởng mình cũng được đút gà nên anh cười thật duyên, ngờ đâu, cô gái chỉ gắp cho anh có ....cái cánh.

Cánh gà thì phải cầm bằng tay, gặm rất mất thể diện nên anh đành nuốt nước miếng cười trừ, ngồi khoanh tay nhìn thằng Bo. Bo thấy anh không ăn, nó lại chỉ vào miếng gà bự nhứt trong dĩa, nói thêm “Măm này đi”.

Cô gái đẹp lại cười, lại hun cái chụt vô đầu nó rồi lại quay qua anh, gắp vô chén đúng cái miếng mà Bo đã chỉ. Anh ước gì thằng Bo nói “hun đi” hehehe

Tô phở của anh và của Bo được bưng ra, thơm ngào ngạt. Tô của thằng Bo nhỏ hơn, có thêm một ít thịt băm với tỏi phi vàng ruộm ở trên. Mặc dù đã xơi hết cái đùi gà tướng, Bo lại nuốt nước miếng nữa. Cô gái đẹp lại lập tức đem thìa muỗng phục vụ cho nó, vừa đút vừa líu lo hỏi chuyện này chuyện kia, Bo vừa nuốt vừa trả lời chuyện này chuyện kia theo cái kiểu cụt ngẳn của nó, kiểu như “Con năm nay nhiêu tuổi rồi” “Ba” “Có đi học chưa” “rồi” “Học lớp mấy” “Chồi” “Có bạn gái chưa” “Chưa”, nhưng thấy cô gái cười khanh khách, đáng yêu quá, nó chừng như muốn cô gái cười thêm nữa, nó bèn thêm

“Ông có bạn gái”

Anh đang khoan thai gắp từng cọng phở bỏ vô muỗng, rồi mới khoan thai đưa cái muỗng đút vào mồm theo kiểu cao sang thì sặc. Thằng chó con, sao nó lại đá phản lưới nhà trong một tình huống không cần thiết chút nào vậy.

Cô gái cũng phá lên cười, lại hun cái chụt vào đầu thằng Bo “Sao con biết” “Ngoại nói”

A a a a a a.... anh ghét bà ngoại thằng Bo, tự dưng thấy ghét luôn thằng Bo nữa. Để được gái đẹp hun chụt chụt,nó đã bán đứng anh... nhưng cô gái vẫn còn đây nên anh không thể nạt thằng Bo,anh bèn vờ mỉm cười ra vẻ ta đây không chấp, khoan thai húp thêm một muỗng nước phở béo ngọt ngào... Bo nhìn anh cười híp mắt, mồm vẫn còn đầy thịt. Được, lát nữa ông về sẽ không thèm rửa mồm, ông sẽ hun cái đầu mầy từ trên xuống dưới luôn...

Sunday 26 January 2014

LOANH QUANH TRONG XÓM (10)

Phần 10: Mùa thu tỏa nắng


Bo quay lại, cười rộng miệng hết cỡ, ôm khư khư trong tay hộp sữa... Anlene, và thoải mái ngự trên đôi vai chắc nịch của ba nó. Đi theo cha con nó đương nhiên là nhân vật mà anh vẫn ngán gặp mặt đến tận cùng: má thằng Bo. Má nó có nụ cười cỡ như Tăng Thanh Hà và hai cái lúm đồng tiền của Ngọc Huyền, tiếng nói thì ngọt ngào êm đến tận tai, và đương nhiên là có tài vá quần sịp đẹp. Không phải người phụ nữ đẹp nào cũng giỏi thêu thùa khâu vá, và một phụ nữ đẹp lại có tài thêu thùa khâu vá sẽ đẹp lên bội phần trong mắt ta, nếu họ không phải vá quần cho ta và lại làm vợ... người khác, huhu, nên dù sao đối với anh, má thằng Bo vẫn là người phụ nữ đẹp giỏi giang cần tôn trọng và có khoảng cách...

“Dạ, con nghe cu Bo nó nói nhà chú có...con nít hả chú”

Hơ, phụ nữ đẹp lại gọi anh bằng chú, thiệt là bực mình quá đi. Nhưng nhớ lại cái khoảng cách phải có và dù sao cu Bo kêu anh bằng ông, vậy má nó kêu anh bằng chú cũng vừa phải. Anh còn ngọng chưa kịp trả lời thì má cu Bo đã sán lại, đỡ luôn thằng nhóc trong tay anh ôm vào lòng. Ba nó thì vừa cười cười vừa giải thích “Tự nhiên thấy ảnh ở bên đây chạy về, chẳng nói chẳng rằng bưng hộp sữa chạy đi, chụp ảnh lại thì ảnh nói đem sữa cho em bé nên hai vợ chồng con chạy qua coi thử”.

“Ừ, sáng nay tự nhiên có con nhỏ bỏ nó lại đây” anh ngắn gọn vậy thôi, lòng thầm ước ao hai vợ chồng tụi nó đừng hỏi gì thêm.  Mà tụi nó cũng không hỏi gì thêm thiệt, vì má thằng Bo đã chìa thằng nhỏ cho ba thằng Bo xem. Ba thằng Bo, vốn chẳng có lý do gì để giữ khoảng cách với má thằng Bo, ngay lập tức đặt Bo xuống đất và đón lấy thằng nhỏ, miệng cười cười nịnh đầm thấy phát ghét.

Bo chẳng tỏ vẻ gì phật lòng, nó chạy lại nắm lấy tay anh lắc lắc rồi lấy tay xoa bụng. Tội nghiệp thằng nhỏ nó chưa ăn sáng, và anh nhớ ra mình cũng chưa ăn… Ba thằng Bo chắc chẳng cần ăn, má thằng Bo thì để… ba thằng Bo lo, quanh đi quẩn lại giờ chỉ còn hai thằng độc thân là đói khổ, nên anh lẹ miệng nói luôn “Hai đứa bay coi thằng nhỏ nghe, tao với cu Bo đi măm sáng cái đã” rồi chẳng thèm đợi tụi nó trả lời anh nắm tay thằng Bo đi thẳng. Bo thì khỏi nói rồi, nó nhảy chân sáo theo anh liền không nhìn lại, thiệt là đáng mặt trang nam tử.

Hôm nay là một ngày trọng đại, nên anh dẫn thằng Bo đi qua hàng cháo đậu không lưu luyến, một phần vì bà Ba cười cười nhìn anh “Ông thầy dẫn con trai đi ăn sáng hén”, anh chỉ “Dạ” thiệt bự mà không dám nhìn lại, rồi anh dẫn thằng Bo qua hết mấy hàng hủ tiếu, bột chiên v.v…. hai ông cháu đi thẳng hết con đường ăn uống, đến quán phở bò ngon nhứt vùng nằm gần con lộ bựnhứt xã. Quán phở này được thêm cái là nó nằm ngay cây cầu dẫn qua bên con lộ lớn, và dòng sông chỗ này lượn một vòng cặp theo con lộ nên cái quán hưởng sái nguyên một bờ sông mát rượi…

Vừa tới quán là Bo buông tay anh chạy tót ngay ra bờ sông, chiếm ngay cái bàn đẹp nhứt có hai cái gốc cây làm ghế, rất hợp cảnh hợp tình, nó tót lên ghế ngồi, hít cái mùi phở thơm ngào ngạt, chép miệng một cái rồi mới dòm xung quanh. Và anh phải công nhận là dân tình tám thiệt, ông chủ quán người tàu có cái bụng y hệt bụng thằng Bo, đích thân đem ra một dĩa thịt gà vàng ruộm, bóng mỡ mà thằng Bo lập tức nuốt nước miếng:   

“Ông thầy tự nhiên bữa nay có thêm thằng con hả, coi như dĩa thịt gà này ngộ đãi”

Chưa kịp ngạc nhiên thì ổng đã lấy tay ngoắcngoắc, một cô con gái đẹp tuyệt xuất hiện. Da trắng, tóc dài, môi đỏ chót, ăn mặc thật là thời trang, nói luôn: Con gái ngộ đây, làm phụ nữ xã đó, lát nữa ông thầy cần gì cứ hỏi nó.

Ông thầy thấy ghen tị với thằng Bo quá xá, nó chẳng biết xúc động trước gái đẹp gì hết, chỉ liếc dĩa thịt gà. Anh bèn dạ dạ cho có lệ, hông dám nhìn thẳng vô cô gái, vờ gắp thịt gà vô chén cho thằng Bo. Cô gái cũng giống hệt như nó, chẳng biết xúc động trước cái sự mắc cỡ của ông gần già còn tân, tự nhiên sà vô bàn ngồi khỉa thịt gà đút cho Bo, cười một cái như mùa thu tỏa nắng “Đang định tới nhà ông thầy mà ai dè ông thầy tới trước rồi”.

Friday 24 January 2014

LOANH QUANH TRONG XÓM (9)

Phần 9: Đàn ông 3 tuổi đã trưởng thành rồi


Anh lên phây búc, nhắn cho em gái “ Mày rảnh tối nay về anh gấp, mua cho anh hộp sữa, tối nay anh hết ngủ một mình rồi”  rồi tắt máy liền. Như vậy mới mong nó vác xác về. Nhà anh không có điện thoại, di động thì luôn luôn tắt máy vào ngày nghỉ, thấy tin nhắn vậy mà không về thì khỏi làm em gái nữa.

http://www.treklens.com/gallery/photo8990.htm


Rồi anh quay qua cái thằng mắc dịch gắt gỏng “ sao mầy hông đi mua cho tao hộp sữa coi, vậy phải hay không?” “Mua sữa thì lẹ rồi, nhưng con nít mà, phải có sữa mẹ chứ, như vậy mới tốt” “ Tốt hơn nước cơm luôn hén?” Bác sĩ bèn gãi đầu gãi tai hệt như thằng Bo rồi mới xuôi xị “Em đi mua sữa”

Thursday 23 January 2014

LOANH QUANH TRONG XÓM (8)


Phần 8: Nước cơm đâu có tốt cho con nít


Mưa tạnh, và thằng bác sĩ rất xứng danh là thiên hạ đệ nhứt tám, vì nó quay trở về chừng 10p sau đó, không có sữa nhưng có một đàn mấy mẹ tám đi theo, một đàn mấy cha tám cũng theo luôn cho xôm tụ.





Sunday 12 January 2014

LOANH QUANH TRONG XÓM (7)

Phần 7: Vợ có thể không cần, nhưng con phải có


Mưa chưa tạnh, và anh thấy chán nản đến tận cùng khi có một bàn tay nhỏ xíu níu cái quần anh “Bo”.

Bao giờ thằng Bo cũng chào một câu như vậy, chừng nó sợ là sau vài trăm lần lê lết ở nhà anh, anh sẽ quên mất tên nó.

Saturday 11 January 2014

LOANH QUANH TRONG XÓM (6)

Phần 6: Thằng nhóc

Nhưng mà rồi tất cả những cái đó không giải thích được vì sao có tiếng con nít khóc văng vẳng ... hôm nay thứ bảy và trời mưa, và trời vẫn còn sớm quắc...dựa theo cái yên tĩnh lạ lùng của buổi sớm vùng quê. Vậy thì tiếng con nít khóc ở đâu cà... anh không sợ ma, lẽ thường thì một chàng trai chưa vợ, chưa đến năm mươi tuổi và đã có con nít gọi bằng ông thì không nên sợ ma, nhưng anh vẫn liếc ra vườn... 


LOANH QUANH TRONG XÓM (5)

Phần 5: Nếm trà

Nhớ lại tất cả những chuyện đó trong một buổi sáng chủ nhật đẹp u buồn là không nên, vì nó có thể làm tuột ttt mất cái cảm hứng có một ngày đẹp... nói u buồn là vì trời vẫn còn mưa rả rích sau cả đêm mưa như điên hôm qua, có lẽ vậy mà bác sĩ cũng chưa thèm dậy và chưa thèm qua anh. 

Friday 10 January 2014

LOANH QUANH TRONG XÓM (4)

Phần 4: Ỉa không được là chuyện nhỏ

Kể từ ngày đó, Ỉa-không-được – tức thằng Bo- và cái thằng-má-nó-còn-chạy – tức thằng Tèo – thành bịnh nhưn thường trực chỗ thằng cha bác sĩ, và cả ba đứa nó đóng quân thường trực ở vườn sau nhà “ông kia” – tức nhà anh.

LOANH QUANH TRONG XÓM (3)

Phần 3: Bo


Má của thằng-ỉa-không-được phì cười “Nó bị tiêu chảy”.

LOANH QUANH TRONG XÓM (2)

Phần 2: Bác sĩ và thằng Tèo


Một chủ nhật mới sáng mà trời vẫn còn mưa chưa dứt, anh làm biếng chưa muốn nhấc mông ra khỏi giường mặc dù cái bụng đã réo sôi ùng ục, lòng thầm rủa tay bác sĩ làm biếng chưa thèm qua. 


LOANH QUANH TRONG XÓM (1)

Phần 1: Về xóm


Ừ, chả biết tại sao anh đến đây….

Chưa già nhưng không còn trẻ nữa, anh bỗng chán ngán với cái việc đến văn phòng mỗi ngày. Dù chỉ cái việc đến văn phòng mỗi ngày cũng mang lại cho anh một mớ thu nhập đáng ao ước, mà lại được làm cái chuyện mà thiên hạ ghét nhưng thiệt lòng ra, ai cũng muốn làm: chảnh chó.Hahaha.  Đó là lời nhận xét của cô bé mới vào làm, xinh đẹp, trẻ trung, rất tự tin vào nhan sắc và tài năng mới tốt nghiệp cao đẳng của cô _tặng cho anh nhân dịp anh - cáu kỉnh một cách hơi quá một tí – vứt trả lại bản báo cáo công nợ mà cô đã nhanh chóng hoàn thành 5 phút trước khi kết thúc giờ làm ngày thứ sáu với yêu cầu nó phải được chính xác hơn. Của đáng tội, anh cáu vì cái cổ áo trễ nãi của cô cứ khiến cặp núi đôi mơn mởn vướng vít trong đầu anh mãi, mà tệ hơn là chúng cũng không che dấu được cái sai sót rành rành của mấy ạc- cao (account) cỡ bự mà anh nắm trong lòng bàn tay – hehehe, thì việc của anh mà.