Sunday 26 January 2014

LOANH QUANH TRONG XÓM (10)

Phần 10: Mùa thu tỏa nắng


Bo quay lại, cười rộng miệng hết cỡ, ôm khư khư trong tay hộp sữa... Anlene, và thoải mái ngự trên đôi vai chắc nịch của ba nó. Đi theo cha con nó đương nhiên là nhân vật mà anh vẫn ngán gặp mặt đến tận cùng: má thằng Bo. Má nó có nụ cười cỡ như Tăng Thanh Hà và hai cái lúm đồng tiền của Ngọc Huyền, tiếng nói thì ngọt ngào êm đến tận tai, và đương nhiên là có tài vá quần sịp đẹp. Không phải người phụ nữ đẹp nào cũng giỏi thêu thùa khâu vá, và một phụ nữ đẹp lại có tài thêu thùa khâu vá sẽ đẹp lên bội phần trong mắt ta, nếu họ không phải vá quần cho ta và lại làm vợ... người khác, huhu, nên dù sao đối với anh, má thằng Bo vẫn là người phụ nữ đẹp giỏi giang cần tôn trọng và có khoảng cách...

“Dạ, con nghe cu Bo nó nói nhà chú có...con nít hả chú”

Hơ, phụ nữ đẹp lại gọi anh bằng chú, thiệt là bực mình quá đi. Nhưng nhớ lại cái khoảng cách phải có và dù sao cu Bo kêu anh bằng ông, vậy má nó kêu anh bằng chú cũng vừa phải. Anh còn ngọng chưa kịp trả lời thì má cu Bo đã sán lại, đỡ luôn thằng nhóc trong tay anh ôm vào lòng. Ba nó thì vừa cười cười vừa giải thích “Tự nhiên thấy ảnh ở bên đây chạy về, chẳng nói chẳng rằng bưng hộp sữa chạy đi, chụp ảnh lại thì ảnh nói đem sữa cho em bé nên hai vợ chồng con chạy qua coi thử”.

“Ừ, sáng nay tự nhiên có con nhỏ bỏ nó lại đây” anh ngắn gọn vậy thôi, lòng thầm ước ao hai vợ chồng tụi nó đừng hỏi gì thêm.  Mà tụi nó cũng không hỏi gì thêm thiệt, vì má thằng Bo đã chìa thằng nhỏ cho ba thằng Bo xem. Ba thằng Bo, vốn chẳng có lý do gì để giữ khoảng cách với má thằng Bo, ngay lập tức đặt Bo xuống đất và đón lấy thằng nhỏ, miệng cười cười nịnh đầm thấy phát ghét.

Bo chẳng tỏ vẻ gì phật lòng, nó chạy lại nắm lấy tay anh lắc lắc rồi lấy tay xoa bụng. Tội nghiệp thằng nhỏ nó chưa ăn sáng, và anh nhớ ra mình cũng chưa ăn… Ba thằng Bo chắc chẳng cần ăn, má thằng Bo thì để… ba thằng Bo lo, quanh đi quẩn lại giờ chỉ còn hai thằng độc thân là đói khổ, nên anh lẹ miệng nói luôn “Hai đứa bay coi thằng nhỏ nghe, tao với cu Bo đi măm sáng cái đã” rồi chẳng thèm đợi tụi nó trả lời anh nắm tay thằng Bo đi thẳng. Bo thì khỏi nói rồi, nó nhảy chân sáo theo anh liền không nhìn lại, thiệt là đáng mặt trang nam tử.

Hôm nay là một ngày trọng đại, nên anh dẫn thằng Bo đi qua hàng cháo đậu không lưu luyến, một phần vì bà Ba cười cười nhìn anh “Ông thầy dẫn con trai đi ăn sáng hén”, anh chỉ “Dạ” thiệt bự mà không dám nhìn lại, rồi anh dẫn thằng Bo qua hết mấy hàng hủ tiếu, bột chiên v.v…. hai ông cháu đi thẳng hết con đường ăn uống, đến quán phở bò ngon nhứt vùng nằm gần con lộ bựnhứt xã. Quán phở này được thêm cái là nó nằm ngay cây cầu dẫn qua bên con lộ lớn, và dòng sông chỗ này lượn một vòng cặp theo con lộ nên cái quán hưởng sái nguyên một bờ sông mát rượi…

Vừa tới quán là Bo buông tay anh chạy tót ngay ra bờ sông, chiếm ngay cái bàn đẹp nhứt có hai cái gốc cây làm ghế, rất hợp cảnh hợp tình, nó tót lên ghế ngồi, hít cái mùi phở thơm ngào ngạt, chép miệng một cái rồi mới dòm xung quanh. Và anh phải công nhận là dân tình tám thiệt, ông chủ quán người tàu có cái bụng y hệt bụng thằng Bo, đích thân đem ra một dĩa thịt gà vàng ruộm, bóng mỡ mà thằng Bo lập tức nuốt nước miếng:   

“Ông thầy tự nhiên bữa nay có thêm thằng con hả, coi như dĩa thịt gà này ngộ đãi”

Chưa kịp ngạc nhiên thì ổng đã lấy tay ngoắcngoắc, một cô con gái đẹp tuyệt xuất hiện. Da trắng, tóc dài, môi đỏ chót, ăn mặc thật là thời trang, nói luôn: Con gái ngộ đây, làm phụ nữ xã đó, lát nữa ông thầy cần gì cứ hỏi nó.

Ông thầy thấy ghen tị với thằng Bo quá xá, nó chẳng biết xúc động trước gái đẹp gì hết, chỉ liếc dĩa thịt gà. Anh bèn dạ dạ cho có lệ, hông dám nhìn thẳng vô cô gái, vờ gắp thịt gà vô chén cho thằng Bo. Cô gái cũng giống hệt như nó, chẳng biết xúc động trước cái sự mắc cỡ của ông gần già còn tân, tự nhiên sà vô bàn ngồi khỉa thịt gà đút cho Bo, cười một cái như mùa thu tỏa nắng “Đang định tới nhà ông thầy mà ai dè ông thầy tới trước rồi”.

No comments:

Post a Comment