Phần 4: Ỉa không được là chuyện nhỏ
Kể từ ngày đó, Ỉa-không-được – tức thằng Bo- và cái thằng-má-nó-còn-chạy
– tức thằng Tèo – thành bịnh nhưn thường trực chỗ thằng cha bác sĩ, và cả ba đứa
nó đóng quân thường trực ở vườn sau nhà “ông kia” – tức nhà anh.
Sau khi mang chén chanh chưng mật ong từ trong bếp ra với ánh
mắt mang hình viên đạn, để cái “cạch” trên bàn - cái bàn đá vốn dĩ chỉ chơi cờ
và uống cà phê - anh cáu tới mức chẳng thèm dòm tới ba đứa nó nữa. Khám bịnh
cũng được, chưng chanh tạm được, chứ mở nhà trẻ thì hơi quá đúng không? Hừ, muốn
mở nhà trẻ thì anh dư sức làm phèo phèo hai năm ba đứa chứ có phải như cái đồ
bác sĩ sợ uống thuốc già nhóc nhách chẳng con nào thèm theo kia đâu?
Thằng chó, biết anh giận nó cũng cóc thèm vuốt ve anh tí nào,
cầm cái chén chanh thổi phù phù.Hai thằng nhóc lập tức sán lại nuốt nước miếng ừng
ực.Thằng Tèo nhà giàu chà bá lửa mà mỏng như con sếu già níu tay cha bác sĩ,
dòm tận mặt vô chén chanh, cứ như không dòm thì chanh nó bay mất, thằng Bo tròn
quay như cái lu mà nhà nghèo, lập tức bắt chước. Hai thằng con nít lấm lem nhìn
một thằng già ngoéo thổi chén chanh, trong một khung cảnh lãng mạn như cái vườn
sau nhà anh, trong một buổi sáng chủ nhật êm đềm như trong phim hàn quốc, lại
khiến anh liên tưởng đến nhà chị Dậu, chán phèo!
Tình huống lãng mạn chấm dứt khi bác sĩ đút thằng Tèo miếng
chanh đầu tiên, nó lập tức nhăn mặt, thun mũi, rụt vai lại, mắt nhắm tít, lưỡi
thè ra như con chó táp phải than, bác sĩ liền sửa chữa bằng cách đút thêm một
muỗng mật ong vô miệng nó. Khổ, vì lịch sự, nó đành mím miệng nuốt ực cả chanh
cả mật, người lắc lư, đầu cũng lắc lư… thừa lúc thằng Bo đang há mồm trợn mắt mục
sở thị cái cảnh tượng ghê gớm đó, bác sĩ đút luôn một muỗng vô miệng nó, lạy trời,
một muỗng mật.
Bo cũng híp mắt mắm môi nuốt, nó cố tỏ ra nó cũng lịch sự
không kém bạn nó, cho đến khi đít nó làm một cái rẹt… nghe âm thanh đó, Tèo mở
mắt ra nhìn, còn Bo thì luống cuống lấy cả hai tay bụm chặt mông lại, vừa bụm vừa
cố sức liếm hết chút mật còn sót lại trên cặp môi khô ráp, luýnh qua luýnh
quýnh chả biết làm gì … Anh cố sức nín cười, anh cũng muốn tỏ ra lịch sự vì thằng
Tèo chả cười miếng nào, nó lại còn nói với
thằng Bo : ráng thêm miếng nữa đi, ăn hết chanh mới hết ỉa chảy.
Kakaka
Kệ mày thôi bác sĩ, mày không cần nhìn anh, nhìn anh làm gì?
Anh không rửa đít cho nó đâu, mày tự đi mà rửa, hahaha
Bác Sĩ hiểu chuyện, mắm môi mắm lợi xốc nách thằng Bo như con
kiến xốc hạt gạo vô toa lét, vừa đi vừa phì phò “Chỉ cần uống chanh muối đường
là tối nay con khỏi”… Con kiến hạt gạo
đi khuất rồi thằng Tèo mới cười, cười thiệt tình chứ không thèm lịch sự nữa, vừa
cười nó vừa quẹt nước mũi, ho khặc khặc xong nó lại cười, híp cả mắt, cóc cả cần
xem anh có hưởng ứng hay không…
Còn mấy trái chanh, anh vắt hết vào trong ca, cẩn thận đong đủ
một muỗng muối tám muỗng đường rồi đong nước… chả có cái quái gì mà đong cho
đúng một lít nước, còn cái ca nhựa anh hay dùng để uống trà đá, mà uống trà thì
đong làm gì? Thế nhưng thằng Tèo lại đang nhìn, khổ, hiện trường chỉ còn 2 đứa thôi,
nên không thể cấm nó nhìn.Anh làm ra vẻ rất tự tin đổ đầy nước vào ca rồi chọc
thìa vào ngoáy.
Sau màn rửa đít, thằng Bo khá tự tin đi ra.Phía dưới cái bụng
ông địa của nó là cái quần bảy màu của anh, thằng khỉ bác sĩ chắc vừa mới kéo đại
từ trên dây phơi xuống.Anh muốn chửi thề lắm nhưng còn hai thằng nhóc….
Anh
không phải tiếc cái quần, cũng không phải anh mắc cỡ, mà là vì anh vốn sạch sẽ,
mà cái quần lại được giặt kỹ quá, thế nên nó đã có vài ba cái lỗ nhỏ nhỏ bên đường
đi qua vùng cỏ non, mà thằng nhóc thì cứ nhơn nhơn… thằng khỉ lớn cũng nhơn
nhơn, hẳn là nó đã thấy mấy cái lỗ, mà có khi nó cố tình chọn cái quần có mấy
cái lỗ, chứ con em gái anh vừa mua cho chiếc xê ka cũng treo bên đó sao nó hổng
lấy?
Thằng Bo đón lấy ca nước chanh muối đường, không cần rút kinh
nghiệm vụ mật ong, nốc luôn một hơi… anh phải kềm nó lại bớt chứ không nó nốc
luôn cái ca vào bụng… vừa chép miệng vừa liếm môi, nó chìa cái ca cho thằng
Tèo.Thằng này cũng nốc một hơi rồi trả cái ca còn chút xíu lại cho anh, anh buột
miệng “ngon hông?” cả hai đứa nhất loạt “ngon”.Chà, dù sao hai đứa bay cũng lịch
sự, coi như tạm được. Bác sĩ dòm lom lom phần còn một chút trong cái ca, rồi lại
dòm lom lom anh, mầy muốn hỏi anh mầy pha nhiêu nước nhiêu đường chớ gì, muỗi,
anh mầy biết mà… nên anh hách dịch hất hàm “một tám”
No comments:
Post a Comment