Friday 10 January 2014

LOANH QUANH TRONG XÓM (2)

Phần 2: Bác sĩ và thằng Tèo


Một chủ nhật mới sáng mà trời vẫn còn mưa chưa dứt, anh làm biếng chưa muốn nhấc mông ra khỏi giường mặc dù cái bụng đã réo sôi ùng ục, lòng thầm rủa tay bác sĩ làm biếng chưa thèm qua. 



Dạo này chả đã bắt đầu chuyển luôn cái phòng mạch sang bên này nhằm giảm bớt thì giờ đi qua đi lại mỗi khi có người đưa con tới khám. Mà, thời gian này người ta đưa con tới cho chả khám cũng nhiều, dù thằng chả khám chẳng giống ai. Con nít đứa nào chẳng sốt ho sổ mũi, bác sĩ xịn thì cứ vài loại thuốc xanh đỏ tím vàng bỏ vô bọc nilon, cho má nó đem về cho nó uống.

Dù vài mươi ngàn một bọc thì cũng dư sức ăn cơm gà mỗi ngày, đằng này, cha nội cứ biểu đem con về đi, tháo bớt khăn nón mũ mão cho nó chạy chơi thoải mái, không cho uống nước đá rồi thì chưng lá tần ô với mật ong cho nó xơi…. Mẹ, con nít ho càng nhiều thì mấy chậu tần ô càng teo tóp, còn mấy hũ mật ong toàn là bạn bè em út nhà ở Đắc lắc với Đà Lạt mang sản vật nhà vườn xuống cho, chả cứ tự nhiên sớt mỗi lần một chút, tới lần hai thằng già cũng đổ ho thì hết sạch…


Mới nghĩ tới đó tự dưng nghe tiếng con nít khóc.


Chời thần ơi, má tụi nhỏ mê thằng cha bác sĩ hay sao mà tới sớm dữ, hay lại có bà tay xách nách mang đồ ăn sáng lẫn thằng cu nghịch như quỷ sứ tới đây cà? Chuyện này xảy ra từ hồi có con mẹ nhà giàu mới nổi mua một khoanh đất rộng sát bờ sông, xây cái biệt thự bự chà bá lửa, nước hoa thơm nức, váy áo xông xênh, vú tràn tới cổ mà thằng con thì còi như con sếu già, ho sốt sụt sịt… thằng nhỏ cố cố giụi cái lỗ mũi thò lò của nó vô vú mẹ, còn mẹ nó thì cứ ráng đẩy nó ra, tay cầm cái khăn giấy cũng thơm nức quẹt ngang cái khe vú đồ sộ trước mặt hai thằng già chưa vợ. Cha bác sĩ bực mình cấm cẳn:” Hết thuốc rồi nhen, ra chợ mua mấy trái tắc chưng mật ong cho nó uống đi”. “Không em mua thuốc cho nó uống cho lẹ bác sĩ”.“Không có thuốc, thằng nhỏ ốm nhom mà thuốc men gì, đi mua mật ong với tắc đi”.“Ủa bác sĩ gì kì vậy?”“Má gì kì vậy?hai trái tắc là nó khỏi”. “ vậy cho em gởi thằng nhóc ở đây em chạy ra chợ” “OK”.


Mẹ, làm như nhà thằng chả vậy…. má thằng nhóc đi một hơi tới tám giờ tối mới về, trong khi đó thì hai thằng già cho thằng nhóc uống sữa sáng (chơi luôn một bịch sữa tươi Vinamilk, hỏi thằng nhỏ uống sữa này được không cha, chả nói nó hơn 3 tuổi uống được rồi) uống xong nó chép miệng ngồi im thin thít trên cái ghế, thấy tội quá hỏi con ăn cháo không? Nó gật đầu, mắt cứ xoe tròn ngây thơ, tay quẹt nước mũi tèm lem. Hai thằng già một thằng kiếm khăn lau nước mũi, một thằng cắp cái tô lượn trong xóm kiếm chỗ mua cháo. Mua cháo xong lại hít hà đút cho nó, nó măm hết cả tô lại ngồi  im, mắt lại xoe tròn ngây thơ mà mẹ nó chưa về. Lại hỏi con thích chơi gì cứ chơi, nó gật gật đầu, mắt vẫn ngây thơ xoe tròn nhìn hết cái vườn. Chà, tội con quá… chừng nó làm cái beng, cái chậu hoa kiểng treo tòong teng trên vách tường ngăn cái vườn với cái quán đã bị nó cho hạ cánh, hai thằng già mới giật mình….


Mẹ nó vẫn chưa về…


Ôm thằng nhóc đặt nó trở vô ghế, kêu mày ngồi đây coi tụi tao chơi cờ thôi, nó lại quẹt nước mũi, mắt lại xoe tròn ngây thơ. Cha bác sĩ nói hay anh chưng dùm trái chanh đi,em thấy còn trái chanh trong tủ lạnh. Hỏi tại sao mầy không cho nó uống thuốc mẹ nó cho rồi, thẳng khỉ cười khì khì thuốc men làm gì, hại lắm, trời mưa nó sổ mũi xíu thôi mà.


Chanh đang chưng, bộ bàn cờ lại làm cái beng xuống đất, thằng bác sĩ sợ thuốc kia, sao có một thằng con nít mà mầy coi cũng không xong? “Em đang khám cho thằng này”.Dòm ra, đã thấy một má xách một thằng cu nữa cũng trạc chừng 3 tuổi nước mũi sì sụt ngồi khóm róm trên ghế cho bác sĩ rờ bụng.Thằng-nhóc-má-nó-còn-chạy giờ mới mở miệng nói câu đầu tiên hỏi thằng kia “Đau bụng hả?” thằng kia trả lời “Ỉa không được”.


No comments:

Post a Comment