Một: Quán Đò Ơi
Bên bờ sông có một cái chòi vịt bỏ
hoang đã từ lâu, nằm ngay cái doi đất dưới chân cầu. Hồi trước, lúc người ta
chưa xây cái cầu lớn thì nơi này là bến đò, và cái chòi vịt vốn là nơi ngủ đêm,
ngủ trưa và ngủ ngày của vợ chồng ông lão chèo đò. Chừng người ta xây cầu lên,
bến đò tạm dời về phía dưới chừng một cây, ông lão chèo đò nhổ cái chòi dời
theo, cầu xây xong ổng lại nhổ cái chòi về lại. Nhưng cầu xây xong rồi thì không
ai đi đò nữa, vợ chồng ông lão nằm trong chòi ngắm sông hai ngày đêm, rồi tuyên
bố cho thằng con trai … thừa kế cái nhà và cái đò, hehehe…
Bận đầu, thằng con tìm trăm phương
ngàn cách kiếm tiền từ con đò. Nó mở quán… nhậu, đặt tên quán là Đò Ơi, ghi bằng
sơn trắng trên cái nia bự đan bằng tre mua ngoài chợ. Cắm thêm hai hàng tràm hai bên hông đò để giữ
cho con đò đứng yên và để kê thêm hai cái sạp, để được bốn cái bàn cóc, quán Đò
Ơi coi bộ…phong cách lắm, dù mấy bà buôn cá buôn tôm trong xóm cứ lấy đó là trò
đùa cười cợt hoài.
Nhưng buồn thay, quán đẹp, sông thơ
mộng, gió mát lành, đồ nhậu ngon, mà cái quán lại xa thành phố quá. Còn dân ở
đây nhà nào chẳng có cả bờ sông, chiều mà muốn nhậu cá lóc nướng thì sáng sớm
dem dem câu một con, rộng trong thùng, chiều hai ba anh đem ra bờ sông, xiên vô
que tre, nướng thơm nức với muối ớt, chỉ tốn vài ngàn mua thêm xị đế.
Quán Đò Ơi phá sản.
Nhưng nó lại trở thành cái địa danh
“độc quyền” của cái xóm nghèo ven sông này. Xưa giờ, xóm không có tên, ai muốn
tới muốn đi người ta chỉ gọi xóm bờ sông thôi. Nhưng giờ người ta gọi xóm Đò
ơi, sang chưa hehe
Vì quán phá sản nên cái đò cứ dập dềnh
với sóng nước đó, ban ngày đám con nít chạy nhảy xuống chơi, ban đêm tới nam
thanh nữ tú cũng xuống…chơi. Riêng cái chòi vịt thì bỏ không,thưở thằng con ông
lão chèo đò làm cái quán thì nó được sửa sang thành cái bếp nấu đồ nhậu, cái
quán dẹp rồi thì khóa cửa. Bọn thanh niên cũng chẳng đem nhau vào đây mà tình tự,
vì lời đồn cái chòi có… ma. Mắc cười ghê…
No comments:
Post a Comment