Phần 8: Nước cơm đâu có tốt cho con nít
Mưa tạnh, và thằng bác sĩ rất xứng
danh là thiên hạ đệ nhứt tám, vì nó quay trở về chừng 10p sau đó, không có sữa
nhưng có một đàn mấy mẹ tám đi theo, một đàn mấy cha tám cũng theo luôn cho xôm
tụ.
Mấy má nhào dô bu quanh, đại khái
là “chời ơi con cái nhà ai mà đẻ con rồi đem bỏ vậy nè” rồi “kiếm sữa cho nó bú
chưa?” rồi xoa xoa đầu thằng Bo “Bo giỏi dữ hen, mốt má mày có em nữa là nhờ được
rồi hen”. Cho tới khi một má mang qua chén nước cơm đùng đục thì anh mới thở
phào.
Thằng Bo dành việc đút nước cơm.
Cầm cái muỗng chút xíu múc từng muỗng cũng chút xíu, nó mím môi canh sao cho
cái muỗng không đổ từ cái chén đến cái mồm thằng nhóc, rồi anh sẽ giúp nó đổ
cái muỗng đó gọn gàng vô mồm. Sốt ruột trước cái kiểu lề mề đó, bà Ba cháo đậu
định bồng thằng bé và dành luôn việc đút nước cơm, nhưng anh nhất quyết không
chịu. Ngỡ ngàng, bà Ba nói “coi bộ ông thầy có con được rồi à” rồi te tái đi về.
Bo nhìn theo bà Ba, nói “kỳ” rồi thừa lúc anh cũng đang nhìn bà đó đi về, nó
đút một muỗng rớt xuống cổ thằng bé.
Trong lúc đó, bác sĩ đi qua đi lại
như con chuột mắc kẹt trong lồng, xua mấy thằng cha qua coi em bé mà còn hút
thuốc, dòm thằng Bo đút nước cơm. Đút chừng lưng chén là nó kêu thôi ngưng lại,
rồi phán một câu nghe thấy ghét “ nước cơm đâu có tốt cho con nít”.
Đồ bác sĩ mắc dịch.
No comments:
Post a Comment