Chương 52 Anh yếu chỗ nào?
Nghi phạm số một bị loại trừ, đối chiếu vân tay cũng không có kết quả nên vụ án này phải tạm dừng. La Gia Nam không có gì làm nên đi xem lại mấy vụ án cũ và phát hiện có khá nhiều vụ chưa được giải quyết. Hắn tính toán một chút , hình như năm năm qua bọn họ kết án được khoảng 70%. Miêu Hồng nói rằng con số này đã được xem là cao vì các đồn cảnh sát huyện chỉ có tỉ lệ kết án 30%, nhưng chủ yếu là do bọn họ không bắt được mấy vụ án ăn cắp vặt lẻ tẻ thôi.
Giờ ăn cơm, hắn kể với Kỳ
Minh chuyện này. Kỳ Minh nói thật ra nếu so với những khu vực có tỉ lệ tội phạm
cao ở Mỹ thì luật pháp và trật từ ở đây tốt lắm rồi, có thể khiến người bên đó
đỏ mắt ghen tị.
“Hồi anh còn đi học, có lần
đi từ phòng thí nghiệm về kí túc xá lúc hai giờ sáng.” Kỳ Minh nhớ lại. “Anh
nghe có tiếng một cô gái kêu cứu. Anh vừa đi theo hướng âm thanh phát ra, vừa
gọi điện cho cảnh sát. Lát sau anh thấy có ba người đàn ông kéo một cô gái da
trắng vào một con hẻm phía sau thư viện trường. Bọn họ có súng, anh chỉ có sách
thôi.”
La Gia Nam nghe thấy đã lo
lắng cho Kỳ Minh: “Nguy hiểm quá anh!”
“Thật ra thì không có nhiều
người có gan nổ súng nên anh quyết định đánh cược một lần. Khu vực đó là của
đại học, an ninh cũng khá tốt nên cảnh sát bố trí lực lượng cũng thưa thớt. Chờ
cảnh sát tiếp nhận cuộc gọi chạy đến cũng mất mười phút.” Kỳ Minh nhận quýt
được La Gia Nam bóc vỏ, tách một múi ăn rồi kể tiếp: “Anh la lên ‘Tôi báo cảnh
sát rồi’ thì bọn họ bỏ chạy. Nhưng tiếc là vụ án đó mãi vẫn phá không được, ba
người kia cũng chưa bị bắt.”
“Em nói anh nghe, sau này có
gặp chuyện như vậy thì đừng cố làm anh hùng, đạn không có mắt đâu.” La Gia Nam
cau có. “Có em ở đó thì không sao, còn nếu anh chỉ có một mình thì báo cảnh sát
rồi thôi. Anh cũng là người yếu thế hơn mà.”
“Anh yếu chỗ nào?” Kỳ Minh
rất muốn phun luôn hạt quýt vào mặt La Gia Nam.
“Hì hì… Cao Nhân ơi, qua bên
này ngồi nè!” La Gia Nam đổi chủ đề rất đúng lúc. Hắn ngoắc tay với Cao Nhân
đang ôm khay đồ ăn. Cao Nhân ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười nhưng trông cậu có
chút phiền muộn.
“Anh sao vậy?” La Gia Nam
hỏi.
“À thầy hướng dẫn mới gửi
e-mail nói không duyệt luận văn tiến sĩ của anh.” Cao Nhân đẩy khay đồ ăn ra,
trông cậu chẳng muốn ăn chút nào: “Thầy bắt anh viết luận văn liên quan đến
phân tích vật lí và hoá học. Thầy nói phải viết về mấy cái công nghệ này kia
thì mới được coi trọng. Nhưng nếu vậy thì phải đi thực tập ở trung tâm giám
định vì ở đây cũng không có nhiều máy móc như vậy. Anh không muốn đi, anh muốn
học hỏi ở thầy Kỳ nhiều hơn.”
Kỳ Minh nghe xong thì dọn
khay đứng lên.
“Anh Kỳ Minh đi đâu vậy?” La
Gia Nam ‘vứt bỏ’ Cao Nhân ở lại bàn ăn, hoàn toàn quên mất lúc nãy hắn là người
rủ người ta ngồi chung.
“Anh đi gặp Cục trưởng Tề.”
Kỳ Minh cất khay lên kệ rồi nói: “Thương lượng chuyện mua thêm máy móc.”
“Thiệt hả anh? Vì để Cao
Nhân viết luận văn mà anh chi mấy triệu để mua máy móc cho Cục hả?” La Gia Nam
líu lưỡi.
“Tất nhiên là không phải.
Thật sự là trang thiết bị ở đây quá ít, có nhiều thứ cần kiểm tra không được.
Phải anh mà là lão Hàn, anh đã sớm đi đập bàn nói chuyện với Cục trưởng rồi.”
“Anh tính đi đập bàn nói
chuyện với Cục trưởng hả?” Trong một giây, La Gia Nam cảm thấy Kỳ Minh đã bị
Miêu Hồng bám vào người. Sư phụ hắn lúc nào cũng mạnh mẽ như vậy, lúc trước
đuổi bắt nghi phạm làm hư xe, Cục trưởng mở cuộc họp rồi chỉ dặn dò ‘Mong rằng
các cảnh sát trong tương lai sẽ đặt vấn đề an toàn lên hàng đầu.’ Ông còn không
nhắc đến tên Miêu Hồng, cô đã đập bàn nói chuyện với ông cả một buổi trưa.
Với tính khí của cha mình,
La Gia Nam không thể đi đập bàn Cục trưởng được, cùng lắm hắn chỉ dám lật bàn
Trang Vũ lên thôi.
Kỳ Minh liếc nhìn hắn nhưng
không nói gì.
————————
Hai ngày sau, bên trong văn
phòng pháp y xuất hiện hai loại máy móc còn nguyên trong bao. La Gia Nam nhìn Cao
Nhân phấn khích ôm va li đến sắp khóc thì vội vàng hỏi Kỳ Minh: “Cục trưởng phê
duyệt nhanh vậy anh?”
“Anh tự bỏ tiền mua nên Cục
trưởng Tề không có ý kiến.” Kỳ Minh vừa nói vừa chỉ Cao Nhân chỗ đặt trang bị.
“Còn một cái máy quang phổ đang được gửi về từ Đức nữa. Chắc tháng sau mới
tới.”
“Anh… Anh mua hết bao nhiêu
vậy?”
Kỳ Minh quy đổi tỉ giá một
chút rồi nói: “Chưa tới một triệu mốt.”
Tư bản đáng ghét. La Gia Nam
ôm đầu.
“Lúc nào cũng phải gửi vật
chứng tới trung tâm giám định để họ kiểm tra, mất thời gian lắm.” Kỳ Minh giải
thích: “Anh cũng biết trong Cục ngân sách có hạn, đợi Cục trưởng Tề đi phê
duyệt cũng phải tới năm sau. Lúc trước anh không đóng góp tiền vì lo người ta
nói ra nói vào là anh mua danh bán tước. Hôm bữa Cao Nhân đúng lúc nhắc tới thì
thôi anh mua luôn, tiền vứt ra lúc nào thì cũng là vứt thôi.”
“Anh mà cũng quan tâm người
khác nghĩ thế nào ạ?”
La Gia Nam ý nhị nhìn Kỳ
Minh. Ừm, có tiến bộ đấy, còn nhớ được cả tên của Cao Nhân.
Kỳ Minh liếc hắn, nói:
“Trong mắt em anh chỉ là một tảng đá thôi đúng không?”
“Không anh.” La Gia Nam bất
ngờ ghé xuống tai anh, nói nhỏ: “Hồi trước thì đúng là em thấy như vậy thật.
Nhưng sau khi thấy dáng vẻ quyến rũ của anh trên giường thì em chỉ muốn… Trời
ơi trời ơi có gì từ từ nói, anh đừng động tay động chân.”
Thấy Kỳ Minh sắp vung tay
đến khay dao giải phẫu, La Gia Nam nhanh chóng nắm lấy tay anh. Tối về nhà
không cho ‘làm’ mà sáng cũng không cho nói mấy cái này, chắc anh muốn em nghẹn
chết hả?
“Thầy Kỳ, không đủ ổ cắm. Để
em qua bên hậu cần mượn mấy cái ổ nối dây.” Cao Nhân nói xong thì chạy mất
dạng.
La Gia Nam chớp lấy cơ hội
nắm cằm Kỳ Minh rồi hôn anh. Kỳ Minh đẩy hắn ra nhưng không được. Hai người
giãy giụa đến góc tường hôn đến thở hồng hộc, mặt thì đỏ ửng. La Gia Nam siết
chặt cánh tay Kỳ Minh rồi ấn trán của mình vào đối phương. Hắn liên tục hít thở
thật sâu để áp chế dục vọng đã sớm bùng lên.
Tim Kỳ Minh cũng loạn nhịp.
Những chuyện thế này, một khi đã lên ga thì khó mà đạp phanh. Đôi khi chỉ cần
một ánh mắt của La Gia Nam cũng có khiến bụng dưới của anh nóng lên. Nhưng kiến
thức y học trong đầu Kỳ Minh luôn nhắc nhở anh rằng trên người đang có thương
tích mà ‘ra trận’ thì không ổn.
Ngày còn dài, không nhất
thiết phải buông thả vì chuyện trước mắt.
“Anh ổn không?” La Gia Nam
hỏi nhỏ.
“Anh nói chờ ít nhất một
tuần lễ, hôm nay là ngày thứ mấy rồi?” Kỳ Minh hỏi ngược lại.
“Mấy ngày nay em đếm từng
phút luôn đó. Nghẹn sắp chết.” La Gia Nam uất ức nói, khoé miệng hắn xụ xuống.
Kỳ Minh đẩy tay hắn rồi hất
cằm lên: “Vậy em nằm dưới, anh tới.”
“…”
Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng,
chút tôn nghiêm cuối cùng của thẳng nam thà chết không cong La Gia Nam quyết
định thà nhịn chứ không để người ta đè.
————————
Phía giám định thông tin đến
Tổ trọng án rằng dấu vân tay trên súng gây mê trùng khớp với tay nắm cửa của
căn phòng mà họ đã tìm thấy ống gây mê, đặc biệt trên thân ống tiêm cũng tìm
được dấu vân tay tương tự. Nhưng súng gây mê để lung tung, căn phòng đó ai cũng
có thể đi vào. Cho dù có tìm được dấu vân tay thì cũng không phát lệnh truy nã
được vì không tìm được động cơ rõ ràng.
Lại họp, brainstorm rồi
thảo luận hướng điều tra.
Brainstorm là quá trình sáng tạo nhằm tìm ra
giải pháp hoặc ý tưởng mới thông qua hoạt động trao đổi nhóm một cách tích cực
và tự do. Mỗi thành viên đều được khuyến khích nghĩ đến đâu, nói đến đó và tìm
ra càng nhiều ý tưởng càng tốt, cho dù ý nghĩ đó có kém khả thi. Việc phân
tích, bàn luận hoặc chỉ trích/bình luận chỉ được phép thực hiện khi buổi họp
này kết thúc và chuyển sang giai đoạn đánh giá kết quả. Trong tiếng Việt thì có
thể dịch ‘brainstorm’ là ‘động não’ nhưng hồi trước mình đi làm công ty thì sếp
mình cũng toàn gọi là buổi brainstorm chứ không dùng tiếng Việt.
“Dấu vân tay của bàn tay
trái xuất hiện nhiều nhất.” Cao Nhân đưa ảnh lên màn chiếu. Lúc trước cậu định
viết luận án tiến sĩ liên quan đến nghiên cứu dấu vân tay nên đã tìm hiểu khá
nhiều ở khía cạnh này. “Nghi phạm có lẽ là một người thuận tay trái.”
Mọi người nhìn nhau, hôm đó
đến công viên dã sinh thu thập chứng cứ cũng đã hỏi thăm hết nhân viên ở đây,
nhưng bọn họ cũng không để ý ai là người thuận tay trái. Đây cũng không phải
vấn đề gì quá lớn, chỉ cần quay lại hỏi là được. Giữa nhân viên với nhau thì
chắc hẳn bọn họ cũng đã nắm rõ thói quen của nhau.
Triệu Bình Sinh còn ở bệnh
viện, Kỳ Minh là người duy nhất ở đây đã từng học về tâm lí nên anh đưa ra một
số quan điểm của bản thân trước: “Nạn nhân bị ném vào miệng sư tử, có thể xem
như đây là một phương pháp xử lí thi thể, nhưng tôi cho rằng hung thủ làm như
vậy là để trừng phạt nạn nhân. Chẳng hạn như lúc còn sống Giản Việt từng có
hành vi ngược đãi động vật.
“Giản Việt không trực tiếp
tham gia quản lí động vật, nhân viên cũng nói bình thường ông ta ít đến công
viên dã sinh.” La Gia Nam lật ghi chép: “Dựa theo lời khai của Giản Y Hàm thì
ông ta thường đi đánh bạc ở Ma Cao.”
“Nợ nần chồng chất nên muốn
trả nợ bằng cách ăn tiền sao?” Miêu Hồng hỏi.
La Gia Nam gật đầu. “Cũng có
thể. Con nhờ anh em bên Cục xuất – nhập cảnh điều tra, năm nay họ kí giấy cho
ông ta đi Ma Cao chín lần, vừa vặn mỗi tháng đi một lần.”
“Nhưng tài khoản của ông ta
cũng không có biến động số dư.” Hứa Kiệt đẩy hồ sơ do phòng kinh tế cung cấp
vào tay Trần Phi: “Cho dù thắng hay thua thì cũng phải có tiền vào hoặc ra
chứ.”
Trần Phi lật xem xấp hóa
đơn, lấy bút khoanh tròn một vài chỗ trong hồ sơ rồi chuyển thông tin cho Miêu
Hồng: “Mỗi tháng đều có một khoản thanh toán cố định là ba mười nghìn. Tuy thời
gian thanh toán khác nhau nhưng đều gửi cho một tài khoản ở nước ngoài… “
“Tài khoản ở nước ngoài
sao?” Miêu Hồng cau mày, “Nhưng mà… Ba mươi nghìn ít lắm, hình như không phải
tích tiền để bỏ trốn.”
“Hay là nuôi người yêu?” Cao
Nhân nói xong thì thấy ai cũng nhìn mình. Cậu đỏ mặt: “Sao ạ?”
Miêu Hồng nhịn không được
vươn tay xoa đầu cậu: “Không ngờ mặt con nít thế này mà trong đầu suy nghĩ
chuyện như vậy đó.”
Cao Nhân bĩu môi: “Em dù sao
cũng là người lớn đó.”
“Tan ca rồi nói chuyện
phiếm.” Trần Phi gõ mặt bàn để kéo mọi người về chủ đề chính: “Đại Vĩ, cậu có ý
kiến gì?”
Kiều Đại Vĩ là kiểu người
thường không phát biểu trong một cuộc họp, là người phái hành động, lại chăm
chỉ và chịu khó. Không phải anh không chịu suy nghĩ, chỉ là không rành biểu đạt
thôi. Nghe đội trưởng điểm mặt mình, Kiều Đại Vĩ bình tĩnh nói: “Cháu đang suy
nghĩ, nếu có thể khiêng Giản Việt nặng như vậy từ hiện trường gây án đầu tiên
đến chuồng thú, lại không bị công kích bởi những con thú săn mồi ban đêm thì
người này hẳn là rất khoẻ mạnh và đã sớm quen với quy luật hoạt động của thú
dữ.”
“Những lời Đại Vĩ nói cũng
là những lời cháu muốn nói.” La Gia Nam vừa dứt lời đã bị Miêu Hồng cốc đầu.
Hắn bất mãn trừng mắt: “Sư phụ phân biệt đối xử. Người xoa đầu mặt baby nhưng
gặp mặt con là đánh.”
“La Gia Nam, cậu còn nhây
nữa thì đi ra ngoài liền.” Trần Phi liếc hắn. “Đại Vĩ, Hứa Kiệt, hai cậu quay
trở lại công viên dã sinh điều tra xem có ai khoẻ mạnh và thuận tay trái không.
La Gia Nam, cậu đến chỗ Quách Điềm hỏi xem bà ấy có biết Giản Việt đi Ma Cao để
làm gì không. Miêu Hồng, chiều nay em đi xuống tỉnh với anh.”
Tan họp, La Gia Nam nói với
Miêu Hồng: “Ái chà, sư phụ, đội trưởng muốn cho người cơ hội gặp mặt với cấp
trên, có vẻ sư phụ sắp được thăng chức rồi.”
“Đội trưởng Trần hôm qua có
nói với tôi, đại loại là nếu đội phó Triệu mà có vấn đề thì anh ấy mong tôi sẽ
làm đội trưởng.” Miêu Hồng thở dài: “Tôi không muốn được thăng chức một xíu nào
luôn.”
Ánh mắt La Gia Nam ngưng trọng, trong nháy mắt tâm trạng vui vẻ rơi thẳng xuống đáy vực.
No comments:
Post a Comment