Chương 15 nhất tuyền hoành, nhị tuyền ninh, tam tuyền đả giá bất yêu mệnh
Khoa cấp cứu của bệnh viện khá đông người. Lâm Đông không vội đi khám vết thương mà ngồi trên dãy ghế hành lang, quan sát Ngô Hải Phong từ cửa sổ phòng tư vấn đang khám bệnh cho bệnh nhân.
Ngô Hải Phong đã hơn bốn mươi tuổi,
hai bên trán thấy tóc đen xen lẫn bạc trắng. Gã đeo khẩu trang, trên mũi đeo
kính không gọng nên bọn họ không thấy rõ nét mặt. Thế nhưng, xem thái độ của gã
với bệnh nhân thì có vẻ gã cực kì kiên nhẫn. Trong khi nghe bệnh nhân nói về
bệnh tình, ánh mắt gã hoàn toàn không cáu kỉnh hay nóng giận, đôi lúc gã sẽ gật
đầu một chút.
Dựa theo kinh nghiệm đã từng ‘tiếp
xúc’ với bệnh viện của Đường Triết Học, những bác sĩ trực ca đêm của phòng cấp
cứu khoa Ngoại muốn rảnh tay thì phải đến ba, bốn giờ sáng. Bây giờ còn chưa
tới mười một giờ nên hắn khuyên Lâm Đông lên xe ngủ một lát, nếu không sẽ mệt.
Lâm Đông lắc đầu: “Em buồn ngủ thì
đi ngủ đi. Chăn để trong cốp sau đó.”
“Em không có buồn ngủ.” Đường Triết
Học không nhận ra Lâm Đông đang hơi phiền vì hắn ngồi bên cạnh làm anh phân
tâm, lại tiếp tục lải nhải: “Tổ trưởng, đau lắm đúng không anh? Hay là chờ vụ
án xong em đứng yên cho anh đánh nha? Anh đánh chỗ nào cũng được.”
Hồi chiều hắn còn cầu xin Lâm Đông
cho hắn xem vết thương. Trời đất ơi, những vết bầm rải rác còn to hơn cả bàn
tay của hắn, có các mảng xanh tím, rồi mảng trắng mảng đỏ, nhìn mà hoảng hết cả
hồn. Nhìn lại Lâm Đông cứ di chuyển một chút lại cau mày, lương tâm Đường Triết
Học càng thêm cắn rứt.
Lâm Đông đột nhiên giơ tay ra hiệu
cho hắn đừng nói nữa. Đường Triết Học nhìn theo ánh mắt của Lâm Đông về hướng
cửa phòng cấp cứu khoa Nội thì thấy một người đàn ông cao gầy đang đứng tựa vào
cửa. Anh ta cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, cũng không biết đang xem gì nhưng
nét mặt anh ta vô cùng nghiêm túc.
Lâm Đông quan sát người kia một lúc
rồi nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Đường Triết Học: “Em sang phòng cảnh sát bên
kia báo là có người đang ‘đập đá’ và yêu cầu họ xét nghiệm nước tiểu đi.”
Đường Triết Học giật mình rồi liếc
nhìn người kia: Mặt anh ta trắng bệnh, thân thể gầy gò, đôi mắt thâm quầng và
môi khô khốc. Tuy anh ấy vẫn luôn cắm mặt vào màn hình điện thoại nhưng ánh mắt
rõ ràng lơ đễnh.
Những người sử dụng ma tuý đá trong
thời gian dài đều sẽ sinh ra các triệu chứng bệnh tâm thần. Nhìn thì có vẻ đang
nghiêm túc làm gì đó nhưng thật ra trong đầu đang nghĩ đi đâu ấy. Khả năng quan
sát của Lâm Đông đúng là sắc bén, nhìn thoáng qua thôi mà cũng biết đối phương
là con nghiện ma tuý.
Những cảnh sát giàu kinh nghiệm luôn
giỏi trong việc phát hiện tội phạm nơi đông người. Và Đường Triết Học cũng đang
cố gắng học hỏi ở phương diện này. Hắn đứng dậy đi về phía văn phòng cảnh sát
trong góc phòng cấp cứu. Một lúc sau hắn quay lại, ngồi xuống và nháy mắt về
phía Lâm Đông để biểu thị hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Một lúc sau, hai đồng nghiệp bước ra
kiểm tra thông tin của người đứng ở kia. Vừa quét chứng minh nhân dân của anh
ta trên máy, họ lập tức áp giải người. Khỏi hỏi cũng biết đó phải là người có
tiền án.
Lúc này, một người phụ nữ lao ra
khỏi phòng khám khoa Nội, đuổi theo hai công an và quát: “Mấy người đưa chồng
tôi đi đâu?”
Đường Triết Học không nghe rõ đồng
nghiệp kia đã giải thích điều gì. Hắn chỉ thấy người phụ nữ vừa nghe xong đã tát
chồng mình một cái rõ to. Mặt cô đỏ lựng, cô đứng ngay hành lang phòng cấp cứu
mà chửi ầm lên: “Khốn nạn! Cái thứ không biết xấu hổ! Đáng đánh! Mày đi chết
đi! Li hôn! Từ nay về sau đừng có để tao gặp lại mày!”
Người kia ăn một cái tát mà cũng
không có phản ứng gì. Trong lúc cảnh sát khuyên răn vợ anh, ánh mắt anh lại tan
rã mà nhìn những người xung quanh, vẻ mặt dại ra như thể trên thế giới này
không có gì có thể khiến anh cảm thấy mất mặt nữa.
Đường Triết Học bất đắc dĩ xoay mặt
đi, khẽ thở dài một tiếng. Con người ấy mà, chỉ cần dính vào ma tuý thì đã đéo
phải người nữa rồi.
————————————
Đến hai giờ sáng, Đường Triết Học
không chịu nổi nữa. Mới giây trước còn đang tán gẫu với Cao Nhân về vụ án tự tử
bằng kali clorua thì giây sau đã nghiêng đầu dựa vào vai Lâm Đông ngủ thiếp đi.
Lâm Đông nghiêng đầu nhìn xoáy tóc
trên đỉnh đầu Đường Triết Học, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn có hai xoáy tóc.
Nếu dựa theo ‘nhất tuyền hoành, nhị tuyền ninh, tam tuyền đả giá bất yêu
mệnh’ thì chắc hẳn tính người này cứng đầu lắm.
Nhất tuyền hoành, nhị tuyền ninh,
tam tuyền đả giá bất yêu mệnh (一旋横, 二旋拧,
三旋打架不要命)
nói về xoáy tóc trên đầu mỗi người. Người có một xoáy tóc thì quyết đoán, người
hai xoáy tóc thì cứng đầu, người ba xoáy tóc thì tự tin và cá tính mạnh nhưng
không kiểm soát được cảm xúc.
Chờ một hồi thấy phòng khám không có
ai ra vào, Lâm Đông giơ tay đẩy nhẹ bả vai Đường Triết Học: “Dậy đi em. Vào
được rồi đó.”
Đường Triết Học đột nhiên tỉnh lại,
phát hiện mình đang ngủ trên vai cấp trên thì lập tức ngồi thẳng người, vô thức
lấy tay vuốt cằm. May mà không chảy nước dãi, nếu không chỉ có nước đào cái lỗ
chui xuống cho bớt nhục.
Đường Triết Học theo Lâm Đông vào
phòng khám. Hắn nhìn anh đưa thẻ bảo hiểm y tế cho Ngô Hải Phong thì vội vàng
kéo ghế cho anh ngồi xuống. Sau đó hắn lùi lại, bình tĩnh nhìn Ngô Hải Phong.
Thành thật mà nói, thấy Ngô Hải Phong và một nhóm nhân viên y tế giải cứu một
người bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi, hắn thực sự không muốn tin rằng
thiên thần áo trắng cứu người chết và chữa lành người sống này lại là một kẻ
giết người.
Ngô Hải Phong hỏi Lâm Đông: “Cậu bị
thương à?”
“Dạ, tôi bị đập vào góc bàn, đau
không ngủ được.” Lâm Đông chỉ vào thắt lưng, giọng điệu rõ ràng có chút oan ức.
Lưng Đường Triết giật giật, tóc gáy dựng đứng.
[Trời mẹ ơi, tổ trưởng, anh cũng có
thể giả bộ đến mức này sao?]
“Để tôi kiểm tra thử.” Ngô Hải Phong
ra hiệu cho Lâm Đông kéo áo lên.
Vết thương đáng sợ kia vừa lộ ra,
Đường Triết Học thấy lông mày Ngô Hải Phong lập tức nhướng lên, sau đó gã quay
sang nhìn hắn.
Ngô Hải Phong hỏi thêm một lần nữa:
“Va đập thật sao?”
Lâm Đông ngập ngừng gật đầu, rồi lại
rụt rè liếc sang Đường Triết Học khiến da đầu hắn căng thẳng. Tổ trưởng, anh
đừng nhìn em như vậy mà, em không cố ý ra tay ác như vậy!
Bọn họ cứ nhìn nhau với ý tứ không
rõ ràng. Ngô Hải Phong giơ tay chạm vào vết thương rồi nghe Lâm Đông hít một
ngụm khí lạnh, vai rụt về. Đường Triết Học cảm thấy tim mình giật nảy lên. Hắn
thề rằng sau này Lâm Đông có quật hắn xuống đất mà đánh thì hắn cũng sẽ không
đánh trả.
Ngô Hải Phong rút tay về rồi gõ bệnh
án trên máy vi tính và nói: “Không tổn thương xương cốt. Tôi kê cho cậu mấy
loại thuốc làm tan máu bầm.”
“Bác sĩ, vai của tôi cũng bị trật,
rất là đau.”
Giọng điệu của Lâm Đông nghe uất ức
cực kì. Cho dù biết anh đang giả vờ nhưng Đường Triết Học càng nghe càng chột
dạ. Nếu không phải bọn họ đang đứng trước mặt Ngô Hải Phong, hắn sẽ thật sự năn
nỉ Lâm Đông đánh hắn để hắn có thể cứu vớt lương tâm của mình.
Ngô Hải Phong sờ nắn vai của Lâm
Đông rồi khẽ cau mày: “Sao lại bị trật?”
Ánh mắt Lâm Đông loé lên rồi làm ra
chiều ‘có người bên cạnh tôi không tiện nói’: “Do… Sơ ý…”
Ngô Hải Phong nghe đến đó thì ánh
mắt gã lại nhìn về Đường Triết Học. Gã thấy chàng trai to xác này đang căng
thẳng, trong mắt lộ rõ vẻ quyết tâm, còn người trước mặt thì cứ ấp a ấp úng. vì
vậy, gã chỉ tay ra ngoài: “Cậu ra ngoài chờ đi.”
“Mắc gì đuổi tôi ra ngoài?” Đường
Triết Học còn đang muốn xem Lâm Đông diễn mà!
Ngô Hải Phong không lên tiếng mà chỉ
nhìn thẳng vào mắt hắn. Lúc này, Đường Triết Học đã nhìn thấy rõ ràng đôi mắt
giấu sau cặp kính kia loé lên một tia tàn nhẫn khó mà nhận ra được.
Đường Triết Học không cam lòng bước
ra khỏi phòng khám. Hắn nghe thấy tiếng cửa đập mạnh sau lưng.
————————————
Ngô Hải Phong ngồi lên trên ghế,
hỏi: “Cậu bị đánh đúng không.”
[Mắc câu rồi.]
Ánh mắt Lâm Đông khẽ lay động. Cậu
xấu hổ cúi đầu rồi nói: “Không… Chỉ là sơ ý thôi ạ…”
“Trước mặt bác sĩ không cần giấu
diếm. Tôi gặp nhiều tình huống giống cậu rồi.” Ngô Hải Phong nhìn cái tên hiển
thị trên màn hình rồi nhấc cằm về cửa: “Lâm Đông, cậu nói thật đi. Có phải cái
thằng lúc nãy đánh cậu không?”
Lâm Đông càng cúi đầu thấp hơn: “Em
ấy không có cố ý…”
Anh chắc kèo Ngô Hải Phong cho rằng
thương tích trên người anh là do ‘người yêu’ đồng tính của anh bạo hành mà ra.
Không cần nói đến kiến thức sâu rộng của gã trong việc xử lí ngoại thương mỗi
ngày, mà bản thân Lâm Đông đã nhúng tay vào những vụ án tương tự. Có người dùng
dao chém một người khác sắp đứt lìa cánh tay, vậy mà người bị thương còn nói
rằng anh ta sơ ý bị xước thôi. Người báo cảnh sát là bác sĩ. Cảnh sát nhận được
thông tin thì đến hiện trường vụ án, nhưng nạn nhân có đánh chết cũng không
thừa nhận mình người bạn đi cùng chém.
Về nguyên nhân tại sao đối phương
lại bao che cho tội phạm, tra hỏi xong thì anh mới biết được nạn nhân sợ nếu
làm lớn chuyện, người nhà sẽ biết xu hướng tính dục của mình nên thà nhẫn nhịn.
Kết quả là người kia bị bắt vì tội cố ý gây thương tích, còn vết thương của nạn
nhân thì phải khâu hai mươi mũi. Anh còn tận mắt nhìn thấy cha của nạn nhân
biết được sự thật thì chảy máu mũi ngay trước mặt mọi người.
“Chuyện như thế này có lần thứ nhất
thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cho bản thân nhiều
hơn.” Ngô Hải Phong vừa gõ phím vừa nói. “Đừng cảm thấy nó xin lỗi cậu một câu
tức là nó đã ăn năn. Nó đã nếm trải được vị ngọt của bạo lực rồi, những lần sau
nó sẽ càng ra tay ác hơn.”
Ánh mắt của Lâm Đông bắn ra dưới
bóng tối của xương lông mày. Anh lợi dụng sự che chắn từ tấm màn trên đầu để
cẩn thận quan sát biểu hiện của Ngô Hải Phong.
“Em ấy nói… Nếu mà tôi dám bỏ em ấy
thì em ấy sẽ nói với cha tôi chuyện giữa hai chúng tôi… Cha tôi đánh người cũng
ác lắm. Nếu cha mà biết chuyện giữa chúng tôi, không cần biết thế nào nhưng
chắc chắn tôi sẽ bị đập chết trước…”
“Cậu đã thấy cha cậu đánh ai rồi à?”
“Dạ thấy rồi. Cha thường đánh mẹ
tôi, hồi tôi còn nhỏ cha cũng hay đánh tôi…”
Lâm Đông còn chưa nói hết lời thì
anh đã nhạy bén ‘bắt’ được hận thù trong mắt Ngô Hải Phong. Âm thanh đánh bàn
phím của gã đột nhiên chậm lại, nghe càng lúc càng thấy nặng nề giống như gã
đang trút giận vậy.
“Thật ra lỗi
cũng là do tôi.” Lâm Đông càng ép một tảng đá vào tim đối phương. Giọng điệu
của anh lúc này giống như đã sống dưới bạo lực trong một thời gian dài, bị kẻ
bạo hành ‘thuần phục’: “Vì tôi không làm được chuyện gì ra hồn nên mới chọc cho
bọn họ tức giận.”
CẠCH!
Phím enter trên
bàn phím bị dập xuống, Ngô Hải Phong quay đầu nhìn anh rồi cau mày: “Dù gì cậu
cũng là đàn ông, chịu đòn mà không biết phản kháng à?”
“Nhưng tôi đánh
không lại em ấy.” Lâm Đông nghiêng đầu liếc mắt ra ngoài, ẩn ý nói: “Bác sĩ,
chắc anh không biết em ấy đã từng luyện võ.”
“Cho dù có
luyện võ thì nó cũng không thể ngủ mà vẫn mở mắt đúng không?”
Nghe đến đây,
ánh mắt Lâm Đông chìm xuống. Theo báo cáo khám nghiệm thi thể, trong năm vụ án
‘dấu tay máu’, trừ nạn nhân thứ nhất bị giết trong trạng thái say rượu, người
ta còn phát hiện thấy Valium trong thi thể của những nạn nhân còn lại.
Việc quản lí dược phẩm lúc ấy chưa nghiêm ngặt như bây giờ. Nếu như đến cái
hiệu thuốc nhỏ thì không cần bác sĩ kê đơn vẫn có thể mua được thuốc. Vì vậy,
không thể xác định hung thủ có phải nhân viên y tế hay không.
Diazepam, lần
đầu tiên đưa thị trường với tên gọi Valium, là một loại thuốc của dòng
benzodiazepine, thuốc có tác dụng an thần. Nó thường được sử dụng để điều trị
một loạt các bệnh lí như lo âu, hội chứng cai benzodiazepine, co thắt cơ, co
giật, rối loạn giấc ngủ, v.v.
Vẻ mặt Lâm Đông
khó hiểu. Anh hỏi: “Ý của anh là gì?”
“Không có ý gì
cả.” Ngô Hải Phong bình tĩnh rút thẻ bảo hiểm y tế ra rồi đưa cho Lâm Đông,
nói: “Tôi kê thuốc giảm đau cho cậu rồi. Cậu đi
thanh toán tiền thuốc đi.”
Lâm Đông nhận thẻ, chống đỡ mặt bàn
rồi chậm rãi đứng dậy. Anh còn cố ý đi từ từ ra cửa. Vừa đến cửa, anh nghe Ngô
Hải Phong ở phía sau nói: “Này, Lâm Đông, nghe tôi đi. Cậu nên sớm vì mình mà
tính toán.”
Lâm Đông đang kéo cửa thì dừng tay,
quay đầu nhìn gã rồi cười: “Cảm ơn bác sĩ. Anh thật tốt.”
————————————
Đường Triết Học vừa thấy Lâm Đông ra
thì đã vội hỏi: “Đúng là gã rồi phải không anh?”
Lâm Đông không lên tiếng mà đi thẳng
đến khu vực thu phí. Đường Triết Học nhận ra đây không phải chỗ thích hợp để
nói chuyện. Hắn đi theo sau anh, thanh toán tiền và nhận thuốc. Đến bãi xe, hắn
mở cửa cho Lâm Đông trước rồi mới ngồi vào ghế lái.
Đường Triết Học lên xe thấy Lâm Đông
vẫn còn suy nghĩ thì giục anh: “Tổ trưởng?”
“Sai rồi.”
Lâm Đông vừa nói xong thì Đường
Triết Học lập tức trừng mặt: “Cái gì sai ạ? Không phải là gã sao?”
“Vụ án thứ nhất là do gã làm. Còn
bốn vụ án tiếp theo là…”
Nói xong, Lâm Đông nhắm mắt lại rồi
buông một tiếng thở dài:
“Tiếp tay giết người.”
No comments:
Post a Comment