Sunday 26 November 2023

Liệp chứng Pháp Y (Q2) (C13)

 Chương 13 Bao lâu em cũng chờ được

Lâm Đông chưa nói tiếng nào thì đã thấy Đường Triết Học bày ra vẻ mặt giống như một chú chó bị chủ nhân bỏ vậy: Cặp lông mày rậm nhướng lên ở giữa, mí mắt nhăn lại dưới xương lông mày cao, và đôi môi rõ ràng là cong xuống.


Đường Triết Học cao lớn như vậy nhưng mỗi khi uất ức thì lại giống như một đứa nhỏ, nhưng Lâm Đông cảm thấy hắn chỉ giả bộ cho một mình anh nhìn thôi. Tuy tính tình của Đường Triết Học đúng là nóng nảy nhưng Lâm Đông thấy EQ của hắn không hề thấp. Lúc cần kiên cường hắn sẽ kiên cường, lúc nên yếu đuối hắn sẽ yếu đuối, và hắn cực kì biết cách quản lí biểu cảm.

Những người bước ra từ trường công an phần lớn đều biết cách quản lí những vấn đề này, sự thật chứng minh Đường Triết Học đúng là thuộc hàng học giỏi. Chắc chắn đội trưởng Sử đã sớm nhìn ra tiềm lực của hắn. Vì vậy ông ấy mới gửi hắn cho Lâm Đông đẽo gọt và đánh bóng, để tương lai viên đá thô ráp này sẽ càng lấp lánh và rực rỡ.

“Đi nào. Về văn phòng làm việc thôi.” Lâm Đông vỗ vai Đường Triết Học rồi nhẹ nhàng đẩy đối phương sang một bên ‘mở đường’ đi tiếp.

Động tác này mang hàm ý từ chối, Đường Triết Học đương nhiên cảm giác được. Lại là một xô nước lạnh xối xuống trái tim nóng ấm, nhưng có thể là Đường Triết Học quen rồi nên hắn không còn cảm thấy khó chịu nữa. Đường Triết Học đặt mình vào hoàn cảnh của Lâm Đông mà cân nhắc. Bao nhiêu mất mát và tuyệt vọng vẫn còn đó, muốn anh mở lòng hơn đúng là không dễ.

“Tổ trưởng.” Lâm Đông vừa sượt qua người là Đường Triết Học đã kéo lấy cánh tay đối phương, nghiêng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đằng sau cặp kính ở khoảng cách gần: “Hay là như vầy, chờ bắt được Nọc Ong thì em đi.”

Hàng lông mi của Lâm Đông khẽ run lên. Anh rũ mắt nhìn những ngón tay khớp xương rõ ràng đang nắm lấy cánh tay mình, chần chờ một chút rồi lại lắc đầu: “Vậy thì không biết phải chờ bao lâu.”

Đường Triết Học cong khoé miệng lên, ánh mắt hắn kiên định, nói:

“Bao lâu em cũng chờ được. Không đào được khối u ác tính trong lòng anh ra, Đường Triết Học em sẽ không đi đâu hết.”

————————————

Lâm Đông xem tài liệu một chút rồi gục xuống bàn làm việc ngủ thiếp đi. Hẳn là bởi vì trong văn phòng có người, với cũng lâu rồi anh mới được ngủ mà hoàn toàn không cần đề phòng như hiện tại.

Thấy Lâm Đông đang ngủ, Đường Triết Học định đánh thức anh để kêu anh ngủ trên giường, nhưng hắn sợ nếu đánh thức Lâm Đông thì anh sẽ tiếp tục thức trắng. Vì vậy hắn đành đắp áo khoác cho đối phương rồi ngồi lại bàn làm việc kiểm tra thông tin nghi phạm trên máy tính.

Căn cứ vào hồ sơ mà phòng kĩ thuật gửi đến, thông tin về con cái của chín phạm nhân có thể dễ dàng tìm thấy bằng cách đối chiếu hệ thống đăng ký hộ khẩu. Tuy nhiên, muốn biết lứa tuổi và nghề nghiệp của những đứa trẻ này khi trưởng thành thì không thể chỉ xem xét thông tin hộ khẩu được. Bọn họ còn phải tìm nơi đăng ký hộ khẩu hiện tại bằng số chứng minh nhân dân.

Sau khi tải toàn bộ thông tin về điện thoại di động, Đường Triết Học dự tính chờ đến sáng rồi sắp xếp lại sau. Hắn định tắt đèn lên giường ngủ một lát thì đột nhiên nhớ ra Lâm Đông đã nói anh không ngủ được nếu trời tối. Vì vậy hắn không tắt nữa.

Nhìn vẻ mặt kiệt sức kia cuối cùng cũng có thể ngủ yên, hắn không khỏi cong lên khóe miệng.

[Tổ trưởng, anh ngủ ngon nha.]

————————————

Đường Triết Học bị chuông báo thức đánh thức. Hắn mở mắt ra, ngáp một cái rồi quay đầu nhìn về bàn của Lâm Đông.

Hả? Anh ấy đi đâu rồi? Lại ngủ trong xe đó hả? Nói đi nói lại, Lâm Đông đáng lẽ ra đã tỉnh lại từ lâu rồi vì nằm sấp trên bàn tay dễ bị tê.

Sau đó hắn để ý rằng chiếc chăn hắn đang đắp chính là chiếc chăn mà Lâm Đông đã dùng khi ngủ trên xe. Trên chăn in hình khu rừng dưới bầu trời đầy sao, ở giữa là chú nai đang cúi đầu gặm cỏ. Chăn rất mềm và ấm, lại thoang thoảng mùi bột giặt.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lâm Đông xách một túi ni lông đi vào. Tóc anh ướt đẫm, hình như vừa mới tắm xong. Nhìn thấy Đường Triết Học đã thức đang ngồi trên giường, trong tay ôm chăn, anh vừa lấy quần áo từ túi giặt, vừa nói: “Tối nay em về nhà ngủ đi, Tiểu Đường. Em cứ như thế này thì không được đâu. “

Đã lâu lắm rồi Lâm Đông không ngủ vào ban đêm. Quầng thâm dưới mắt anh hình như đã mờ đi một chút.

“Chứ không phải anh cứ chịu đựng thế này hả?” Đường Triết Học nhún vai rồi cuộn chăn để trên giường. “Anh về nhà ngủ với em đi, tổ trưởng. Em đã tổng hợp tất cả thông tin hộ khẩu của chín đứa trẻ rồi. Sắp xếp kiểm tra mấy ngày là xong à, không cần thức khuya.”

“Không cần đâu, ngoại trừ trong xe thì anh còn có chỗ ngủ.” Lâm Đông nhìn chăn trên giường, trong mắt có chút bất mãn. Anh đặt đống đồ trong tay xuống, giũ tấm chăn ra và gấp lại cho phẳng phiu.

Ừ đúng rồi. Đường Triết Học nghĩ. Ngay cả trong xe hằng ngày cũng phải có chỗ giặt quần áo, chăn mền.

“Ở đâu?” Anh tò mò hỏi.

Lâm Đông không trả lời, quay người mở ngăn kéo lấy ra một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân cho hắn rồi nói: “Đi tắm rồi cạo râu sạch sẽ đi. Bưng cái bộ dạng này ra ngoài thì làm hỏng hình tượng cảnh sát Cục Công an thành phố lắm. Cục phó Thịnh không tha cho em đâu.”

Đường Triết Học mang giày rồi đứng lên, cầm lấy bộ dụng cụ vệ sinh rồi cười: “Em nói thật nha tổ trưởng, cái mặt này của em mà đi ra ngoài chính là đem lại thể diện cho Cục đó. Em mà mở một tài khoản Douyin thì chắc chắn có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng luôn.”

“Ừ. Làm người thì nên có ước mơ.”

Nhìn lên mái tóc tán loạn do vừa ngủ dậy của Đường Triết Học, Lâm Đông nở một nụ cười.

————————————

Lâm Đông xuất hiện ở nhà ăn để ăn sáng lúc chưa đến bảy giờ đều khiến các đồng nghiệp phải nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc. Chuyện anh ngủ trên xe cả Cục đều biết, thường thì vào giờ này anh mới vừa ngủ không lâu. Nhưng sớm như vậy mà tới ăn sáng thì đúng là mặt trời mọc ở hướng tây.

“Đội trưởng Lâm thức cả đêm à?”

Nghe phía sau có người hỏi thăm, Lâm Đông quay đầu lại chào hỏi đội trưởng Tổ trọng án Trần Phi: “Chào buổi sáng, đội trưởng Trần. Cháu không có thức đêm mà mới ngủ dậy ạ.”

“Ừ vậy được rồi. Lúc nên ngủ thì phải ngủ chứ đừng thức trắng.” Trần Phi nói rồi nhìn sang bên cạnh: “Tổ viên mới của cậu đâu?”

“Đường Triết Học đi tắm rồi. Mấy ngày nay cậu ấy vẫn chưa về nhà.”

“Chà, đúng là nhiệt tình. Mới vừa được điều tới mà đã cố gắng như vậy rồi.”

“Con trai lão Đường đấy ạ. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.” Lâm Đông chợt nhớ đến điều gì, nói: “Đúng rồi, đội trưởng Trần, bên cháu có một vụ án đang chuẩn bị sắp xếp kiểm tra nghi phạm nhưng đối tượng hơi nhiều. Cho cháu mượn hai người bên chú được không?”

Trần Phi gật đầu: “Hôm nay họp để kết án nên La Gia Nam với Lữ Viên Kiều rảnh tay đó. Cậu gửi tôi thông tin nghi phạm để tôi bắt tụi nó làm thêm giờ.”

“Vậy thì phiền hai cậu ấy quá. Thông tin nghi phạm thì để lát nữa Đường Triết Học gửi cho chú.”

“Cậu nói như thể cậu là người ngoài ấy, đội trưởng Lâm. Từ lúc cậu tới đây, cậu đã cung cấp cho chúng tôi nhiều ý kiến để giải quyết vụ án rồi. Giúp cậu mấy việc này là chuyện nên làm thôi.”

“Dạ dù sao thì cũng là làm thêm việc. Một, hai lần thì không sao nhưng làm nhiều hơn thì cháu sợ Tiểu Viên với Tiểu La quạu.”

Mắt hổ của Trần Phi trừng lên: “Làm việc mà còn kén chọn ạ? Quạu thì cút khỏi tổ của tôi đi!”

Lâm Đông cười. Chẳng trách La Gia Nam cứ hở ra là cắm rễ ở trong văn phòng pháp y. Cái tính khí này của Trần Phi đúng là nên cách xa vạn dặm.

————————————

Điều tra nghi phạm là nhiệm vụ chính của điều tra viên. Đường Triết Học đã ở cùng đội trưởng Sử hơn một năm, vì vậy hắn làm việc mà chẳng cần Lâm Đông phải nhắc. Với sự hỗ trợ của La Gia Nam và Lữ Viên Kiều, những thông tin chi tiết như quá trình làm việc của chín mục tiêu đã được điều tra xong xuôi trong ba ngày.

Trong chín người này, có hai người học y. Trong đó, người tên Ngô Hải Phong rất phù hợp với đặc điểm nghi phạm: Năm gã mười lăm tuổi thì mẹ vào tù vì tội cố ý gây thương tích, và nạn nhân là cha của gã – một người xem việc đánh vợ như một thú vui. Thời điểm xảy ra vụ án ‘dấu tay máu’, gã đang thực tập tại bệnh viện số một. Vì vậy khả hoàn toàn có khả năng tiếp xúc với thông tin của những người bị bạo hành. Những người được phỏng vấn đều nói gã làm việc rất thận trọng. Hiện tại, gã là trưởng phòng thứ hai trong ba người đứng đầu của khoa cấp cứu bệnh viện này.

Nhưng nghi ngờ thì cũng chỉ là nghi ngờ, cho dù vật chứng hay nhân chứng thì cũng không có bằng chứng vững chắc để chứng minh Ngô Hải Phong chính là hung thủ. Bây giờ có triệu tập mà đối phương không thừa nhận thì Viện kiểm sát cũng không phê duyệt lệnh bắt giữ.

Đã tìm được nghi phạm, theo quy trình thì Tổ trọng án cần tham gia. Vì vậy, Trần Phi lại mở một cuộc họp với các tổ viên vừa nghỉ ngơi được hai ngày.

“Theo lí thuyết, một người mang tội danh giết người đang yên đang lành suốt hai mươi năm từ đột nhiên bị đào ra thì chắc chắn phải chịu áp lực nặng nề. Hay là áp giải về rồi đưa vào phòng thẩm vấn cả một ngày xem sao?” La Gia Nam chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Hắn đã quan sát Ngô Hải Phong trong bệnh viện. Trông gã không giống như một kẻ giết người.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có kẻ sát nhân nào viết ba chữ ‘kẻ sát nhân’ trên mặt mình đâu. Cũng không ít kẻ nhìn thì tưởng chừng như vô tội nhưng giết người thì không ngại xuống tay.

Đường Triết Học ngồi bên cạnh nói: “Em thấy anh Nam nói cũng đúng. Tổ trưởng, đội trưởng Trần, chúng ta lên một kế hoạch thẩm vấn sau đó hỏi cung gã cả một ngày đi.”

Lâm Đông và Trần Phi nhìn nhau nhưng không nói gì. Thời gian tạm giam có hạn, nếu không có chứng cứ xác thực mà còn đánh rắn động cỏ, Ngô Hải Phong chỉ cần cắn răng không khai thì vụ án coi như bế tắc.

Trong phòng họp hoàn toàn yên ắng. Không một ai có thể đưa ra những ý kiến mang tính xây dựng hơn. Không có bằng chứng trực tiếp để chứng minh rằng Ngô Hải Phong xuất hiện tại hiện trường vụ án thì ai mà công nhận?

Trong lúc mọi người vắt óc suy nghĩ biện pháp thì Lâm Đông bỗng đứng lên nói với Đường Triết Học: “Tiểu Đường, em ra ngoài với anh một lát.”

Đường Triết Học mang một bụng dấu chấm hỏi ra khỏi phòng họp với Lâm Đông: “Tổ trưởng, có gì không thể nói với người bên Tổ trọng án được?”

“Không. Anh có cách rồi.” Lâm Đông tháo kính rồi nín thở. “Tiểu Đường, tới đây đánh anh đi.”

Cái gì?! Đường Triết Học tưởng mình nghe nhầm.

Chương 12                                 Chương 14

No comments:

Post a Comment