Chương 43 Tạo ra em bé cái đầu em!
Mình là A Cường, một robot dọn dẹp nhà cửa đời mới. A Cường là tên cha đặt cho mình. Mình được trang bị hệ thống nhận diện giọng nói, chỉ cần nghe cha gọi ‘A Cường’ là mình sẽ chạy ngạy đến chỗ cha. Nhưng dạo này cha mình hay đạp văng cục sạc lúc nửa đêm nên tới sáng mình không thể chăm chỉ làm việc vì không đủ năng lượng.
Lúc bước ra khỏi dây chuyền
sản xuất, mình đã ước mong về một gia đình êm ấm. Sau đó người ta xếp mình lên
kệ hàng, ngày nào cũng có người đến xem mình. Nhưng bọn họ đều chê mình đắt
quá. Còn đám robot kém chất lượng ở kệ phía dưới cũng bán đắt, nhưng mà là đắt
như tôm tươi, vì tụi nó rẻ…
Là một robot dọn dẹp có
phong cách, mình cũng rất kiên nhẫn chờ đợi chủ nhân mới. Mãi đến một ngày cha
mình xuất hiện. Ái chà chà đẹp trai ghê, trước giờ mình chưa gặp ai đẹp trai
vậy luôn á. Nhưng thật sự thì mình thấy cha hơi ngơ. Mình chưa bao giờ thấy ai
bước vào tiệm mà nói với nhân viên ‘Lấy cho tôi loại đắt nhất’ như cha hết.
Phiền cha làm sao tìm hiểu
công năng của con đi!
Trong nhà cha còn một người
nữa, mình nghe các bạn nói đó là mẹ. Mẹ cũng rất đẹp trai, mình thích mẹ lắm.
Nhưng có vẻ mẹ không thích mình. Có lần mình nghiêm túc quét bụi quanh chân mẹ,
mẹ kêu cha mau dẹp mình đi. Mình rất buồn, nhưng cha lại an ủi mình. Cha nói
mình nên tránh xa mẹ một chút, nếu không mẹ tháo rời mình thành linh kiện luôn.
Cha mình thật sự rất hiền.
————————
Thật ra mẹ đôi lúc cũng rất
hiền. Có mấy lần mẹ cứu mình ra khỏi gầm ghế sofa, lại giúp mình lau bụi bám
trên bề mặt. Mẹ là người rất sạch sẽ, tầng hai không dính một hạt bụi nào nên
mình chẳng bao giờ có cơ hội lên đó.
Ngày hôm đó mưa gió bão
bùng, mẹ nói cha lo lắng mình bị ướt nên mang mình lên lầu hai. Đó là lần đầu
mình được lên lầu nên mình phấn khích lắm. Mình đi dạo hết một vòng, còn định
xem gầm giường nhưng dưới đó cũng sạch nữa. Mẹ đang ngủ, nhưng mình không buồn ngủ
tẹo nào hết. Mình chơi đến hết pin thì mới đi đến chỗ sạc pin.
Chết rồi! Cầu thang!
Bất cẩn quá… Thật ra mình có
thể lên xuống cầu thang, nhưng vì pin không đủ nên bước hụt. Mình ngã chổng vó
xuống cầu thang rồi nằm rạp xuống trước mặt thần tượng của mình.
Đúng, các anh chị em đọc
không nhầm đâu. Mình có một thần tượng.
Cậu ấy đặc biệt long lanh
lấp lánh kiêu sa, bảng điều khiển được phủ sơn mài lấp lánh như đàn piano ấy.
Cậu ấy cũng rất trầm tính, luôn ở đúng nơi mình thuộc về mà không bao giờ chạy
lung tung. Điều quan trọng nhất là cậu ấy có thể nói chuyện với cha. Mỗi khi
cha giẫm lên người, cậu ấy sẽ nói cho cha một con số.
Hôm đó, ba nghe cậu ấy đọc
số xong thì chửi ‘vãi’ rồi la lên cho mẹ nghe: “Em mất nửa cân thịt rồi anh Kỳ
Minh. Tối mai ăn canh sườn với rong biển đi.”
Mẹ nhẹ nhàng trả lời: “Trong
nhà làm gì có cái nồi nào đủ to để làm cho em.”
Mình nghe thần tượng nói có
mà…
Cậu ấy không giống như những
thiết bị điện tử khác. Bọn họ đều coi thường mình và đặt biệt danh cho mình là
‘Quét Đường.’ Như chị A Băng đáng ghét trong nhà bếp, mỗi lần mình đi ngang qua
là phả hơi lạnh vào mình làm mình sợ muốn chết. Còn A Điện treo trên tượng thì
ồn lắm luôn, hèn chi lần nào cha cũng phải tắt anh ấy đi. Đúng rồi đúng rồi còn
A Không nữa. Mình vừa quét xong là nó khạc nhổ đầy ra sàn làm mẹ nói mình còn
thua một cây lau sàn bình thường.
Sau đó cha bán A Không cho
một người thu mua phế liệu. Không hiểu sao mà mình hả hê lắm.
————————
Quay lại thần tượng của
mình.
Cậu ấy chưa có tên nên mình
tạm gọi cậu ấy là A Trí vì cậu ấy là một cái cân điện tử thông minh. Còn mình
là robot dọn dẹp thông minh, đúng là xứng đôi vừa lứa phải không cả nhà? Á ngại
quá, ngại quá, mình lỡ nói cho mọi người mất rồi. Đúng vậy, mình rất thích A
Trí nhưng A Trí không nói chuyện với mình. Nhưng thần tượng thì luôn lạnh lùng
mà nhỉ?
Mẹ cũng rất lạnh lùng nhưng
cha cực kì thích mẹ, ban đêm còn hay gọi tên mẹ nữa. Sau đó cha ngã xuống sàn,
bật dậy và lao ra khỏi phòng, đá mình văng khỏi bộ sạc. Dạo này cha chuyển lên
lầu hai ngủ rồi nên cả đêm mình có thể yên tâm sạc pin.
A Trí rất ít nói chuyện với
mình. Hôm đó tình cờ mình đang quét sàn gần cậu ấy, cậu ấy bắt chuyện với mình:
“Cậu không mệt sao?”
Nhẹ nhàng và ân cần quá!
“Không mệt, không mệt đâu.”
Thần tượng bắt chuyện với mình, trời ơi vui vẻ phấn khích quá. Mình cảm thấy bộ
tản nhiệt đang hoạt động hết công suất luôn.
Lúc mình té xuống trước mặt
cậu ấy, cậu ấy nhìn mình rồi hỏi ‘Đau không?’ Trời ơi mình chính thức u mê
không lối về. Ôi thật là muốn sống với A Trí hiền lành đến hết cuộc đời.
Mình thật sự té rất thảm
thương, cha phải đưa mình về xưởng để sửa. Trên mặt mình bị sẹo, tuy không to
lắm nhưng lại rất rõ ràng. Vì vậy mình hơi tự ti, nhìn nước sơn mài bóng loáng
của A Trí càng làm mình ngại hơn.
A Trí thấy mình cứ lủi về
phía tường thì nói: “Lại đây quét này. Chỗ này có bụi.”
Trời ơi, cậu ấy còn không
chê mình!
Mình lập tức quét sạch sẽ
chỗ đó, sau đó mình im lặng nhìn A Trí và mong cậu ấy có thể nói chuyện với
mình nhiều hơn một chút.
Ồ, trên mặt A Trí có bụi!
“A Trí, A Trí.” Mình cẩn
thận tới gần, “Trên bảng điều khiển của cậu có bụi, tôi quét được không?”
A Trí im nửa ngày vẫn chưa
lên tiếng. Mình nghĩ do mình ‘tấn công’ hơi đường đột. Chưa tỏ tình gì hết, sao
lại muốn leo lên mặt người ta!
Mình đang không biết nên
quay đi hay ở lại thì A Trí bỗng nói: “Lên đây.”
Ôi! Hạnh phúc tới đột ngột
quá. Trong nháy mắt nước mắt mình rơi đầy trên bảng điều khiển, bộ tản nhiệt
lại phải ‘gánh’ mình rồi.
A Trí cao ngang ngửa mình,
nên lúc mình leo lên người cậu ấy… Khoan đã, mình dám dùng từ ‘leo lên’ này
sao? Á á á á, ngại quá, đây là lần đầu tiên mình tiếp xúc gần với A Trí thế
này. Mình phải cẩn thận để A Trí không bị thương!
Mình có chức năng leo trèo,
vì vậy ngay cả khi người ta có cao hơn thì mình cũng có thể leo lên. Bảng điều
khiển của A Trí mịn đến mức khiến trái tim mình run lên. Chạm vào có cảm giác
thật dễ chịu, mình thật sự muốn ở trên đó mãi mãi. Nhưng xưa giờ làm gì có
chuyện ‘hoàn hảo ngay từ lần thử đầu tiên.’ Leo được nửa đường, thùng nước bên
dưới tôi bị kẹt bởi phần hơi nhô lên của mép bảng điều khiển của A Trí. Thôi
mình chết chắc rồi…
Mình dùng hết công suất để
leo lên, nhưng không ngờ rằng thùng nước lại bị kẹt trong một cái khe, còn A
Trí thì bị nước tạt hết vào người. A Trí sửng sốt, mạnh miệng nói: “Cậu mau đi
xuống đi. Nếu không sẽ hỏng mất.”
Nhưng mình không thể leo
xuống. Các vết nứt trên thùng nước bị mép bản điều khiển của A Trí kẹp chặt
lại. Nước rò rỉ càng nhiều, mình sợ A Trí sẽ hỏng mất. Mình lần mò tới lui
trong tuyệt vọng để có thể tách hai đứa ra. Dần dần, một cảm giác tê dại lạ
lùng chạy khắp cơ thể.
A Trí thở hổn hển và nói,
“Đừng… Đừng cọ lung tung!”
Mình không biết bo mạch chủ
bị trục trặc hay sao nhưng mình không điều khiển được thân máy nữa. Thẻ càng
chặt, mình càng run rẩy hơn. Một luồng điện mạnh đấm thẳng vào bo mạch chủ,
cuối cùng mình lên cơn co giật và tê liệt trên người A Trí. A Trí cũng cạn sạch
pin. Trước khi bất tỉnh, mình mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp.
————————
“Mẹ kiếp. Sao A Cường lại
leo lên đầu cân điện tử? Cái vũng nước lớn này ở đâu ra vậy?”
La Gia Nam nhấc A Cường lên
và nhấn công tắc, nhưng nó không có phản hồi. Hắn bước lên cân điện tử, cũng
không có chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn Kỳ Minh rồi hỏi: “Hư hết rồi. Vứt đi mua
cái mới nha anh?”
“Cái đồ trùm tư bản, cứ hở
ra là vứt đi.” Kỳ Minh giật A Cường khỏi tay hắn rồi quan sát: “Thùng chứa nước
bị rò rỉ nên kích hoạt chương trình phòng chống đoản mạch. Chỉ cần thay thùng
nước mới là được. Em có thể nào đọc hướng dẫn trước khi sử dụng thiết bị
không?”
“Em có anh đọc giúp rồi mà?”
La Gia Nam cầm cân điện tử lên, cạy mở khe pin và lẩm bẩm: “Để em thử thay pin.
Nhà còn pin AA không anh?”
“Trong ngăn kéo thứ hai của
tủ thay đồ.”
Sau khi thay pin, La Gia Nam
nhìn thấy một loạt số ‘0’ hiển thị trên bảng điều khiển của cân điện tử. Hắn
thở phào nhẹ nhõm. “Nó không bị hỏng mà là bị hết pin.”
“Em lau nước trên sàn đi rồi
để nó xuống.”
Kỳ Minh thử tìm thùng nước
trong hộp của A Cường nhưng anh không tìm thấy.
“Phải mua thùng mới rồi.”
Anh nói với La Gia Nam.
“Dạ để lát nữa em ghé cửa
hàng đồ điện gia dụng mua. Anh gỡ cái thùng bị nứt để lên bàn đi. Mất công em
mua nhầm loại.” La Gia Nam vừa nói vừa lau sàn. “Phải chỉnh chế độ của A Cường
thì mới leo lên được. Hay là từ cái đợt vỡ bảng điều khiển lúc nó rớt xuống cầu
thang?”
“Giống em y đúc.” Kỳ Minh
nói.
Nghe vậy, La Gia Nam ném cây
lau nhà rồi ôm Kỳ Minh lên quầy bar mini. Hắn cắn vào cằm người kia rồi nói:
“Giống ai? Tối hôm qua ai leo lên người em?”
Kỳ Minh rất muốn cầm A Cường
phang vào mặt La Gia Nam.
————————
Hình như mình đã ngủ rất
lâu. Khi mở mắt ra mình đã thấy cả người đau nhức.
“A Cường, cậu tỉnh rồi à?”
Là giọng của A Trí. Mình
kinh ngạc bò về phía cậu ấy, và dừng lại bên cạnh cậu ấy. Chà, cảm giác được ở
gần nhau. “A Trí, tôi thích cậu lắm.” Nói ra lòng mình cảm giác cũng tuyệt nữa.
Lúc mình nhận ra mình nói hớ mất rồi thì bo mạch chủ lại có xu hướng bị hỏng
ngay lập tức. Bộ tản nhiệt của mìnhquay tít.
“Ừm, tôi biết.” Giọng của A
Trí vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu, “Tôi cũng thích cậu, cái máy ngốc.”
Vậy là A Trí cũng thích
mình, thật may mắn.
“Vậy thì cả đời này chúng ta
mãi mãi không xa cách được không? Cho dù chúng ta đều trở thành phế liệu thì
cũng phải ở bên nhau thật hạnh phúc.”
“Được. Nhưng lỡ chủ nhân ném
chúng ta ở những nơi khác nhau thì phải làm sao?”
“Không sao! Tôi với cậu cùng
chạy!”
“A Cường…” Giọng A Trí có
chút run rẩy, nói: “Tôi rất vui vì đã được gặp cậu.”
“Tôi thật may mắn khi được
gặp cậu, A Trí.” Mình dán lên người cậu ấy một tấm hình dán, “Chưa có ai quan
tâm tôi có mệt hay không. Chỉ có mình cậu thôi”.
“Ngày nào tôi cũng thấy cậu
quét dọn làm tôi đau ‘lòng’ muốn chết.”
“Tôi được sinh ra để làm
việc này mà. À này… Tôi vẫn có thể quét… Tôi có thể quét cậu trong tương lai
không?”
Giọng của A Trí lại trở nên
đặc biệt nhẹ nhàng: “Cậu có thể quét tôi bất cứ lúc nào.”
————————
“Này, anh Kỳ Minh, em nghĩ
phải đem A Cường đi sửa.” La Gia Nam chỉ vào A Cường, nói: “Suốt ngày đi vòng
vòng cái cân điện tử, gọi cũng không tới.”
Kỳ Minh liếc xéo, nói: “Con
hư tại cha.”
“Hừ. Đúng là không ngờ nhà
La đến thế hệ này lại có thằng con hư như thế.” La Gia Nam bước tới cạnh Kỳ
Minh rồi ôm eo hắn vỗ hai cái, “Đi ngủ thôi.”
“Anh còn tài liệu này… La
Gia Nam! Thả anh xuống!”
La Gia Nam khiêng Kỳ Minh
lên vai rồi đánh vào mông anh một cái. “Không được. Ba đời nhà em đều là con
một tới đời của em không thể tuyệt hậu được. Đi anh, đi tạo ra em bé thôi!”
Ánh mắt Kỳ Minh loé lên sau
mắt kính.
Tạo ra em bé cái đầu em!
No comments:
Post a Comment