Chương 69
Đáp máy bay xuống Vancouver, La Gia Nam thuê một chiếc ô tô và lái đến Kamloops cùng Kỳ Minh. Dọc đường chạy xe trên những con đường nhánh núi, tuy đang là mùa đông nhưng khắp nơi đều là rừng tùng bách xanh tốt, màu xanh trải đầy mắt. Hai bên đường là đỉnh núi phủ tuyết trắng, bên kia là hồ nước rộng lớn như gương. La Gia Nam lo ngắm cảnh nên suýt va chạm với một con vật đột nhiên nhảy ra giữa đường.
“Vãi, đó là con nai hay gì
vậy?”
Nhìn hai cái sừng khổng lồ
giống như cái quạt trên đỉnh đầu con nai, La Gia Nam trong lòng thầm nghĩ nếu
lỡ mà đâm trúng thì xe chắc chắn sẽ hư hỏng, mà người cũng sống thế đéo nào
được.
“Nai sừng tấm Bắc Mỹ.” Kỳ
Minh đang nhìn xuống bản đồ. Nơi này không có tín hiệu điện thoại di động nên
dùng bản đồ giấy thì an toàn hơn. “Em tắt máy xe trước đã. Hiện tại đang là mùa
sinh sản. Tính tình nai đực nóng nảy lắm đó.”
La Gia Nam tắt máy xe và
châm một điếu thuốc, nói: “Em đang nghĩ mai mốt về hưu thì tới đây mua một mảnh
đất và xây một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, nhưng quanh đây toàn loài vật đó… Cái sừng
đó sượt nhẹ qua người chắc cũng mổ mẹ cái bụng ra luôn!”
“Mấy người là tư bản mới tới
đây xây nhà gỗ.” Kỳ Minh không khỏi nhướng mi. “Em đừng nghĩ đất ở đây rẻ. Muốn
sống ở đây á hả, cần phải lắp đặt máy phát điện và hệ thống xử lí nước thải của
riêng mình, rồi pin mặt trời với bộ thu tín hiệu vệ tinh, thêm tiền xây dựng và
trang trí nữa. Không có khoảng hai triệu đô Canada thì coi như em làm người
rừng.”
Sau khi tính toán tỉ giá khi
đổi tiền sang đô la Canada ở sân bay, La Gia Nam trố mắt: “Vậy là phải bỏ ra mười
triệu để sống như người hiện đại sao?”
“Hừ, quanh đây còn có gấu và
sói nữa đấy.”
Lúc này, con nai sừng tấm đã
đi rồi, La Gia Nam vừa chạy xe vừa nói: “Vợ, hay là em kiếm một mảnh đất ở
ngoại ô? Xây một cái trang trại nhỏ nhỏ vui vẻ an hưởng tuổi già.”
Từ nhà gỗ trên núi đổi thành
trang trại ở ngoại ô sao?
Kỳ Minh cười, lắc đầu: “Tùy
em thôi. Em thích là được.”
Xoay người liếc mắt nhìn
anh, La Gia Nam đột nhiên tấp xe vào lề đường cạnh sườn núi, đưa tay chạm vào
mặt Kỳ Minh rồi hôn anh. Phong cảnh hữu tình có núi có sông, tâm trạng vui vẻ
thoải mái, lại có người đẹp ngồi ngay bên cạnh, mặc dù La Gia Nam đã trải qua
hơn chục giờ trên khoang phổ thông nhưng hiện tại hắn đang cảm thấy thích muốn
chết, vừa thấy vợ cười một cái là trong lòng đã nhộn nhạo.
Kỳ Minh đẩy mặt anh ra, có
chút tức giận: “Em tính làm gì? Đang ở đường lớn xe chạy liên tục.”
“Lái xe nửa tiếng có thấy
chiếc xe nào đâu?” La Gia Nam trực tiếp chỉnh ghế phụ xuống, kéo bản đồ sang
một bên rồi bò qua đè lên người Kỳ Minh, “Vợ ơi, tới đi. Mấy ngày nay bận việc
xuất ngoại thiệt sự nghẹn chết em.”
“La… Ưm…!”
Chiếc áo sơ mi bị kéo ra
khỏi cạp quần và bị đẩy lên ngực. Sau vài lần giãy giụa cho có, Kỳ Minh ôm đầu
La Gia Nam và hôn lấy đối phương. La Gia Nam vừa hôn vừa kéo quần Kỳ Minh
xuống, đang định vác súng ra trận thì đột nhiên thấy Kỳ Minh mở to mắt, ánh mắt
nhìn thẳng qua vai hắn ra ngoài cửa sổ xe.
Hắn quay đầu lại, trong lòng
chửi ‘Đụ’ một tiếng…
Có một con gấu đang nằm trên
cửa kính ô tô ngắm nhìn loài người làm tình.
————————
“Ai mà nói Canada tốt là em
đánh người đó liền! Ven đường có gấu đứng vậy đó hả, có tí lí lẽ nào không!”
La Gia Nam miệng nói không
ngừng trên đường đi. Hay lắm, vừa thấy gấu thì hắn đã sợ đến nhũn cả người,
quay lưng lại thì lại xem như không có gì xảy ra.
Trong lòng Kỳ Minh nói đáng
đời, cho em khỏi để thắt lưng lỏng lẻo như vậy.
Đến Kamloops, Kỳ Minh đến
khách sạn để gặp thám tử tư lấy tài liệu trước, sau đó đi gặp luật sư. Anh
không thể nào tuỳ tiện đến cửa nhà người ta. Thời điểm anh em họ tách nhau ra,
Kỳ Trân chỉ mới có bốn tuổi. Có khi cô còn chẳng nhớ đến chuyện hồi bé, đột
nhiên có người anh trai từ trên trời rơi xuống thế này có thể làm cô sợ.
Tranh thủ lúc Kỳ Minh gặp gỡ
thám tử, La Gia Nam xuống lầu dạo quanh khách sạn. Hắn đang tính tiền trong
siêu thị thấy gel bôi trơn trên kệ nên lấy một chai. Nhân viên bán hàng thấy
hắn cầm món này liền nhướng mày nhìn anh. Sau đó cô lấy một gói thuốc từ dưới
quầy thu ngân ra, chào hàng rằng chồng hắn mà uống vào thì sẽ hùng hục cả đêm.
Chồng? Ý là sao? Người châu
Á không ‘làm’ được người nước ngoài?!
La Gia Nam ném tiền xuống
quầy thu ngân nghe ‘bộp’ một tiếng, sau đó chỉ tay vào mũi của mình, nói: “I’m
on the top!” (Anh nằm trên!)
Nhân viên bán hàng vừa thối
tiền, vừa sùng bái hắn.
Khi La Gia Nam trở về phòng,
hắn nhận thấy thám tử đã đi rồi. La Gia Nam đặt đồ trong tay xuống, đi vòng ra
sau ghế sofa và cúi người ôm lấy vai Kỳ Minh. Kỳ Minh đang xem thông tin, trên
lưng đột nhiên cảm giác nặng hơn một trăm kí, anh hơi mất kiên nhẫn mà nhíu
mày.
“Đừng làm phiền anh.”
“Vợ~” La Gia Nam điếc không
sợ súng mà cọ hõm cổ Kỳ Minh, cứ nói một câu là âm cuối lại chạy thẳng lên. Cái
đuôi dài vẫy vẫy theo tiết tấu, “Ở nơi này chắc chắn không có gấu.”
“Không có cũng đừng mơ. Anh
phải đọc hết những tài liệu này, một tiếng nữa phải gặp luật sư.”
“Anh thông minh vậy nửa
tiếng đủ rồi.”
“Nửa tiếng có đủ cho em
không
“Ơ… Thì em đơn giản hoá quá
trình lại chút.”
“La Gia Nam!”
La Gia Nam kéo Kỳ Minh từ
trên ghế sofa lên sau đó đạp cửa phòng ngủ dẫn người vào. Đúng là hắn đã đơn
giản hóa quá trình, nhưng vẫn cần đến hai bao. Vì vậy luật sư đến phải đợi
khoảng mười lăm phút mới có người ra mở cửa.
————————
Luật sư làm việc rất hiệu
quả, ngày hôm sau anh ta đã gọi cho Kỳ Minh và nói rằng bên kia đã đồng ý gặp
anh ở công ty luật. La Gia Nam bị jet lag nên ban ngày hắn ngủ
như heo, ban đêm thì tỉnh như sáo. Kỳ Minh thì quá kích động nên mất ngủ. Vì
vậy, cả hai quyết định đến quán bar ở con phố phía sau khách sạn để giết thời
gian.
Jet lag là một hội chứng của cơ thể do thay
đổi múi giờ mà không có sự đồng bộ. Hội chứng jet lag xảy ra khi mọi người di
chuyển nhanh qua các múi giờ hoặc khi giấc ngủ của họ bị gián đoạn, chẳng hạn
những công việc theo ca.
“Ở đây nhìn thấy nhiều sao
quá.”
Ở nhiệt độ dưới không, La
Gia Nam vừa nói vừa thở ra làn hơi trắng cứ như khói thuốc. Là một người sinh
ra ở miền Tây Bắc nhưng lớn lên ở miền Nam, hắn không mấy dễ chịu với cái không
khí khô và lạnh này. Nhưng chỉ cần ở cùng Kỳ Minh, đừng nói là Canada, hắn đến
Nam Cực cũng không có vấn đề gì.
Ở Nam Cực không có gấu, đúng
không?
“Đi xa hơn về những ngọn núi
phía bắc, những ngôi sao trên trời giống như nằm trong tầm tay.” Kỳ Minh nhìn
lên bầu trời đầy sao, “Anh từng đến đó một lần hồi còn đi học. Đẹp lắm… Nhưng
anh chẳng nghĩ rằng lúc đó mình ở gần Kỳ Trân như vậy… “
“Nè, vợ ơi, chắc là ngày mai
tâm tư của anh sẽ không đặt lên người em đâu, nên tối nay anh chỉ cần nhớ đến
em là được rồi.”
La Gia Nam nắm tay Kỳ Minh
rồi đặt lên trán anh một nụ hôn. Dù sao thì ở đây cũng không ai biết họ, và
những người ở nơi này có vẻ khá thoải mái. Từ lúc nãy hắn đã nhìn thấy nhiều
đôi đồng tính dính chặt vào nhau, nam nam hay nữ nữ đều có.
Kỳ Minh cười mà không nói.
Anh giương mắt nhìn về nơi phía trước không xa, nói: “Chính là chỗ đó, anh thấy
trên mạng có rất nhiều người giới thiệu.”
Ngay khi bước vào cửa, La
Gia nam đã chết lặng. Kỳ Minh đưa anh đến một quán bar thoát y. Người đàn ông
bốc lửa trên sân khấu đã cởi gần hết, chỉ chừa lại một sợi dây chun trên eo.
Cho dù hắn từng thực tập với đội phòng chống mại dâm thì cũng chưa từng thấy cảnh
này bao giờ.
“Vợ… Vợ ơi… Tụi mình có vào
lộn chỗ không vậy?”
Đừng nói đến mấy bộ phận
riêng tư, cởi đồ trước mặt người khác cũng có thể khiến La Gia Nam ngượng chín
người. Nhìn thấy đôi nam nữ trên khán đài điên cuồng nhét tiền vào dây chun,
hắn bất giác lùi về phía sau nửa bước rồi đập lưng vào một ‘bức tường’ bằng
xương bằng thịt. Hắn quay đầu lại, ngẩng mặt lên và nhìn chằm chằm vào người
đàn ông vạm vỡ người da trắng với khuôn mặt đỏ và râu quai nón. Hắn nhanh chóng
nói ‘Sorry.’ (Xin lỗi anh)
Người kia không hề tức giận,
cười với hắn và nói: “May I buy you a drink, yellow boy?” (Tôi có thể
mua đồ uống cho em không, cậu bé da vàng?)
Đầu La Gia Nam đột nhiên
thắt lại. Tình huống gì thế này, được người nước ngoài tiếp cận à?
“Hey! Tough guy!” (Này!
Anh chàng mạnh mẽ!” Kỳ Minh kéo La Gia Nam ra phía sau, khuôn mặt
nghiêm túc, giọng nói sắc bén mà nhắc nhở đối phương: “HE IS MINE! SEE?!” (Em
ấy là của tao! Thấy không?)
Nghe cách phát âm chuẩn mực
giọng Mỹ của Kỳ Minh, người đàn ông giơ tay ra hiệu rằng anh ta không có ý xúc
phạm rồi đi về phía quầy bar.
La Gia Nam sững sờ, nói:
“Vợ, anh đúng là mạnh mẽ quá.”
“Ở chỗ này mà em không đủ
cứng rắn, thì lúc đi vệ sinh phải cẩn thận đó.” Kỳ Minh thuận tay vỗ vai hắn,
“Em muốn đến bar mà, bây giờ muốn rút lui rồi hả?”
“Em đâu có tính tới bar kiểu
này!” Sắc mặt La Gia Nam thay đổi.
“Toàn bộ con đường đều là
bar thoát y. Chỗ này được chấm điểm cao nhất đó, cái này không phải em chọn à?
Ở đây nam nữ đều có, chỗ kế bên toàn là nam thôi, còn cách hai căn thì toàn là
nữ đó.”
“Được rồi được rồi. Ở đây
thì ở đây. Anh muốn uống gì?”
“Rượu whiskey bản địa nha.”
Mặc dù La Gia Nam thường
không thích uống rượu ngoại, nhưng nhập gia tuỳ tục, hắn vẫn mua hai li whiskey
rồi tìm một bàn trống để ngồi với Kỳ Minh. Tiếng nhạc chói tai, La Gia Nam phải
hét lên để giao tiếp với Kỳ Minh: “Vợ, trước đây anh có hay đến nơi này không?”
Kỳ Minh nâng li rồi liếc mắt
nhìn hắn.
“Chưa ăn thịt heo thì chưa
thấy heo chạy à?”
————————
Âm nhạc dập đùng đùng trong
đầu, cái nơi rách nát này cũng không cho hút thuốc. La Gia Nam thật sự mất hết
kiên nhẫn nên hắn lôi Kỳ Minh ra ngoài. Tư bản chủ nghĩa đúng là một khối u ác
tính, thôi chẳng thà về khách sạn ‘đơn giản hoá quá trình’ để cảm nhận sự ưu
việt của xã hội chủ nghĩa.
Rượu whiskey bản địa cũng
không quá mạnh. Kỳ Minh uống ba li nhưng mặt cũng chỉ hơi nóng mà thôi, nhưng
dù gì thì cũng là rượu có nồng độ cồn cao. Kỳ Minh vẫn cảm thấy lơ lửng trên
đầu và dưới chân, vì vậy anh đi được vài bước thì tựa đầu vào vai La Gia Nam.
“Anh muốn em cõng anh không,
vợ?”
La Gia Nam bỏ điếu thuốc
khỏi miệng, nghiêng đầu hôn lên môi người yêu. Mùi thuốc lá và rượu lan tỏa
giữa môi và lưỡi, miệng của đối phương nóng ran dưới lớp băng tuyết. Hai người
hôn nhau kịch liệt đến mức La Gia Nam cảm giác được không chỉ bản thân mình mà
cả Kỳ Minh đều hưng phấn.
“Về khách sạn đi.” Giọng nói
của La Gia Nam tràn ra từ đôi môi và hàm răng đang cắn chặt, “Đêm nay anh đừng
hòng ngủ!
…
Kỳ Minh vừa mở mắt đã thấy
mười một giờ rưỡi. Anh nhanh chóng đạp La Gia Nam tỉnh táo lại. May mắn thay, cuộc
hẹn với luật sư là hai giờ chiều, anh vẫn còn thời gian để chăm chút cho vẻ bề
ngoài. Đây là lần đầu tiên gặp lại em gái sau hai mươi năm, vì vậy anh phải để
lại ấn tượng tốt cho người ta. Nếu xuất hiện mà trông luộm thuộm quá thì quả là
bất lịch sự!
Anh đang tắm thì nghe thấy
tiếng la hét của La Gia Nam: “Vợ ơi! Em để đồ Tây trong vali nào vậy anh?!”
“Có hai vali thôi, em tự tìm
đi!”
“À em thấy rồi, bị nhét
xuống dưới cùng. Đụ! Nhăn quá sao mặc anh?!”
“Anh dặn em treo lên rồi mà
em không nghe!” Anh ló cái đầu ướt đẫm từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy La Gia
Nam trần truồng ngồi bên vali, anh sốt ruột nói: “Em gọi lễ tân yêu cầu một cái
bàn ủi đi! Đừng ồn ào nữa, nhanh lên! “
La Gia Nam gọi điện thoại
đến quầy lễ tân, nói vài câu lại hỏi: “Vợ, bàn ủi tiếng Anh là gì?”
“IRON!”
Một lúc sau, phục vụ phòng
mang bàn ủi lên, La Gia Nam vội vàng ra mở cửa. Ngay khi cửa vừa mở, Kỳ Minh
liền nghe thấy tiếng hét. Anh ném máy sấy tóc xuống và lao ra khỏi phòng tắm
thì thấy La Gia Nam vẫn đang trần như nhộng. Người phục vụ gần như đã gọi cảnh
sát, anh ấn vào đầu La Gia Nam để xin lỗi. Nhây hơn một tiếng đồng hồ, cuối
cùng bọn họ cũng chuẩn bị xong, có thể tươm tất ra ngoài gặp mọi người.
Khi xe dừng ở dưới lầu, Kỳ
Minh hít sâu mấy hơi, kéo cửa xuống xe. La Gia Nam nắm lấy tay anh, hôn nhẹ rồi
vỗ vai anh, nói: “Nếu không phải là em ấy, em cho anh mượn vai để khóc.”
“Anh không có khóc đâu.” Kỳ
Minh nói, lấy túi đựng chiếc váy hồng nhạt từ ghế sau.
Khi chờ thang máy, đầu óc Kỳ
Minh trống rỗng. Anh không ngừng suy nghĩ về những chuyện không đâu. Tài liệu
cũng không quá đầy đủ, chỉ có thông tin về một cô gái Hoa kiều tên là Angelina,
người đã ở đăng kí thông tin ở Sở Di trú Canada hồi mười năm trước. Tên tiếng
Anh của cô trên các tài liệu được ghi là ‘HON YUNA.’ Anh cũng không chắc chắn
đó có phải là cái tên ‘Hàn Duyệt’ sau khi đổi tên hay không. Nhưng khi nhìn
thấy bức ảnh, phản ứng của anh cũng y hệt như La Gia Nam: Anh tin rằng đây
chính là Kỳ Trân.
Nhưng càng đến gần chân
tướng, anh càng không chắc trực giác của mình có đúng hay không.
Ánh mắt La Gia Nam tản ra
xung quanh. Đây là bệnh nghề nghiệp của hắn. Ở đâu hắn cũng phải quan sát tình
hình xung quanh trước. Cánh cửa xoay ở sảnh cứ liên tục chuyển động, cứ một
chút lại có một người bước vào. Đột nhiên, ánh mắt La Gia Nam dừng lại. Hắn khẽ
mở miệng rồi đưa tay kéo cổ tay áo khoác của của Kỳ Minh.
Kỳ Minh nhìn hắn, hỏi: “Sao
vậy?”
La Gia Nam ấn đầu Kỳ Minh ra
cửa. Một cô gái châu Á trông rất giống Kỳ Minh đang đi về phía họ.
Sự ràng buộc về máu mủ ruột
rà đã nối liền ánh mắt của hai người với nhau.
Cô bước đến gần Kỳ Minh,
trên môi nở một nụ cười và đôi mắt hơi đỏ ửng.
“Anh, đã lâu không gặp. Em
là Kỳ Trân.”
Phiên ngoại Easter egg (kiểu
phiên ngoại bất ngờ í)
Ở nơi này cấm hút thuốc
trong nhà nên La Gia Nam đi lên sân thượng, gió lạnh thổi vù vù. Hắn đang dùng
điện thoại chụp ảnh đường phố thì Kỳ Trân đột nhiên xuất hiện trong ống kính.
Hắn nhanh chóng dụi tắt điếu thuốc và nở một nụ cười chuẩn mực về phía người
kia.
“Không sao, em không ngại
đâu. Thật ra lúc em viết bản thảo em cũng hút thuốc.” Kỳ Trân đưa cho hắn một
cốc cà phê nóng. “Em là phóng viên chiến trường.”
“Trời, em với anh trai em
đều xuất sắc như nhau.” La Gia Nam nói.
Chà, cà phê nóng uống ngon
thật.
Kỳ Trân dựa vào mép hàng rào
trên sân thượng, nhìn xuống quang cảnh đường phố phía xa bên dưới, hỏi: “Anh
La, em thấy nhẫn anh và anh trai em đeo là một đôi. Hai người đã kết hôn chưa?”
“Chưa em, trong nước chưa
hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính. Bọn anh định đến Las Vegas để lãnh giấy chứng
nhận đó.” La Gia Nam ngại ngùng cười.
“Vậy… Anh nghiêm túc với anh
trai em thật ạ?”
Kỳ Trân nhìn La Gia Nam chằm
chằm giống hệt như Kỳ Minh lúc nghiêm túc, trực giác của La Gia Nam cho hắn
biết cô em gái này không dễ chọc. Vì vậy, hắn trịnh trọng hứa với đối phương:
“Ừ, đời này chỉ có mỗi anh trai em.”
“Những đồng đội mà em quen
biết, cho dù nam hay nữ thì cũng hiếm có ai ở chung với nhau quá một năm. Vì
vậy…” Kỳ Trân gật đầu, “Là người thân duy nhất của anh ấy, em nghĩ rằng em có
đủ tư cách để hỏi anh câu này.”
“Ừ, anh chắc chắn nghiêm
túc.”
“Được rồi.” Kỳ Trân vỗ vai
anh, “Anh đừng làm anh trai em buồn đó anh La. Em mong anh nhớ kĩ em là một cô
gái nhìn thấy người ta ôm khẩu AK47 quét tới quét lui mỗi ngày đấy.”
Mặc dù Kỳ Trân vừa nói vừa
cười, nhưng La Gia Nam chắc chắn rằng đây là uy hiếp. Trân quý sinh mạng, tránh
xa pháp y, và cả nữ phóng viên chiến trường nữa.
No comments:
Post a Comment