Chương 61 Mặt baby
Vì nghi ngờ đồng hồ có thể văng ra khỏi tay nạn nhân trong quá trình rơi xuống nên khoa Giám định lại phải quay về hiện trường rà soát. Bọn họ cày xới đất, thậm chí tìm trên các cây xung quanh cũng không thấy ‘The Hulk.’
“Cháu xem trên internet thấy giá trị cũng hơn chín
vạn. Ai mà nhặt được thì cũng đem đi bán rồi.” Hứa Kiệt đưa máy tính bảng cho
Trần Phi, anh đã tra cứu rất nhiều thông tin trên mạng. “Cho dù không rành về
mấy cái này thì cũng khó mà kiềm chế lòng tham nếu thấy đồng hồ Rolex.”
Trần Phi lướt qua mấy tấm ảnh rồi nói: “Tiểu Hứa,
Đại Vĩ, các cậu đi dò hỏi mấy tiệm cầm đồ gần trường học xem hai ngày nay có
người nào thu mua cái đồng hồ này không.”
“Cháu xem mấy sàn giao dịch đồng hồ second-hand trên
mạng không có gì hết á.” La Gia Nam vừa nói vừa lướt web. Lúc rảnh, hắn cũng
thường lướt mấy trang web này, mua thì cũng mua được đó, nhưng ngắm thì không
tốn tiền. La Gia Nam thấy trong ngăn kéo của Kỳ Minh có mấy cái đồng hồ xịn
nhưng bình thường anh không đeo. Chắc là sợ các mô thi thể văng trúng rồi hỏng
đồng hồ.
Kỳ Minh đi sượt qua người Hứa Kiệt, anh đang cầm một
bản báo cáo. Sau hai đêm, các manh mối tìm được cũng khá đầy đủ để khôi phục
hiện trường vụ án.
“Nạn nhân và nghi phạm quan hệ tình dục ở phòng số
một.” Kỳ Minh chỉ vào tấm ảnh trên màn chiếu rồi nói: “Trích xuất DNA từ những
vết tích trên sàn nhà, thông qua đối chiếu cho ra kết quả trùng khớp với DNA
trong thực quản của nạn nhân.”
Anh mở ảnh vết máu trên tường: “Sau đó hai người
bước ra khỏi phòng riêng thì phát sinh mây thuẫn, nạn nhân bị đẩy hoặc trượt
chân va vào vách tường, đập trúng đầu và xương cổ bị gãy. Trong ba đến năm
phút, nạn nhân tử vong do bại liệt thần kinh hô hấp. Sàn nhà đã được lau dọn
sạch sẽ nên không tìm thấy dấu chân để xác nhận tình huống lúc đó.”
“Xương cốt đã yếu còn nhảy hip-hop, không gãy luôn
cũng khó.”
“Giải phẫu bệnh lí cho thấy nạn nhân bị u tuyến cận
giáp. Bệnh này khiến nạn nhân bị loãng xương, hiện tại còn ở giai đoạn đầu. Nếu
không có ngoại lực tác động thì xương cũng không dễ gãy như thế.” Kỳ Minh giơ
tay trái chỉ vào phần rìa ngón tay cái của nạn nhân, nói: “Tôi đã kiểm tra lòng
bàn tay trái của người chết. Ở đây có một vài vết trầy xước, ban đầu tôi cho
rằng đó là thương tích khi cậu ta rơi xuống. Nhưng xem xét đến vấn đề chiếc
đồng hồ, tôi cho rằng đây là vết thương gây ra trong quá trình cướp đoạt. Hiện
tại, chúng tôi đang nhanh chóng kiểm tra hạt quanh miệng vết thương.
“Vậy có thể nói nạn nhân bị giết vì tiền.” Trần Phi
xoa bộ ria mép ngắn cũn cỡn: “Vậy là không phải liên quan đến tình dục như
chúng ta đã suy đoán sao?”
“Cũng có liên quan ạ.” Kỳ Minh đi đến bên cạnh La
Gia Nam rồi bóp cằm để hắn mở miệng ra. Anh nói tiếp: “Hai bên quai hàm và hàm
dưới của nạn nhân có dấu vết bị bóp lại. Có thể suy ra rằng cậu ta không đồng
thuận với sự việc đã xảy ra trong nhà vệ sinh.”
Bị các đồng nghiệp nhìn bằng ánh mắt khác thường, La
Gia Nam ngại muốn chết. Trong lòng hắn nói ‘Vợ ơi, về nhà rồi chơi tiếp được
không?’
“Hiếp dâm, cướp của, sau đó nguỵ trang mưu sát thành
nhảy lầu tự sát.” Triệu Bình Sinh nói: “Có vẻ đây không phải lần đầu người này
phạm tội. Tôi đề nghị tiến hành dò hỏi sinh viên trong toà kí túc xá đó một lần
nữa để xem trước đây có xảy ra sự việc tương tự không.”
Ông mới được xuất viện, đúng ra sẽ được nghỉ ở nhà
nhưng rảnh rỗi ông lại chạy đi làm.
Trần Phi gật đầu, nói: “Tôi nghĩ lão Triệu nói đúng.
Thường thì nếu gặp phải chuyện này, nam sinh cũng ít người báo cảnh sát. La Gia
Nam, cậu với thầy Kỳ quay lại trường học rồi hỏi xem có ai từng gặp tình huống
tương tự như vậy không.”
Lúc này Kỳ Minh mới bỏ tay ra khỏi mặt La Gia Nam.
————————
“Ở kí túc xá nam thường xảy ra mấy chuyện đánh nhau,
còn chuyện này thì… Ầy, cũng chưa có ai trong trường nghe qua.” Giáo viên phụ
trách phòng Giáo vụ nói, vẻ mặt như thể ăn hết chén canh mới phát hiện có một
con ruồi: “Trường chúng tôi có tham vấn tâm lí cho sinh viên. Hay là các anh
đến hỏi thử?”
“Phòng này ở đâu?” La Gia Nam hỏi.
“Tìm cô giáo Cù ở phòng Công tác sinh viên.”
La Gia Nam gõ cửa phòng Công tác sinh viên, chỉ thấy
có một nữ giáo viên khoảng năm mươi tuổi trong phòng. Hắn hỏi: “Cô là cô giáo
Cù phải không?”
Cô Cù đứng lên, nói: “Đúng, tôi đây. Các cậu có việc
gì sao?”
La Gia Nam giơ phù hiệu cảnh sát rồi hỏi: “Chắc cô
cũng biết mấy ngày trước có một sinh viên té lầu đúng không?”
“Ừ, ngay hôm đó tôi đã nghe tin rồi.” Cô Cù ra hiệu
cho bọn họ ngồi trên ghế sofa rồi lấy hai li nước từ máy nước uống. “Tuần nào
tôi cũng thông báo rằng nếu sinh viên có áp lực hay có vấn đề gì khó nói thì
cũng có thể tìm tôi nói chuyện, nhưng có bao nhiêu sinh viên đến đâu chứ? Hai
cậu uống nước đi.”
“Cảm ơn cô.” Kỳ Minh nhận li nước, nói tiếp: “Hôm
nay chúng tôi tới đây muốn hỏi xem trước đây có sinh viên nào nói với cô về vấn
đề xâm hại quyền nhân thân không.”
Cô Cù ngồi trên ghế bên cạnh sofa, suy nghĩ một chút
rồi lắc đầu: “Chủ yếu là vấn đề tình cảm, hoặc là áp lực chuyện học hành, có
đứa thì nói với tôi về chuyện gia đình, còn chuyện này thì… Hình như là không
có.”
Kỳ Minh nhanh chóng nhớ lại tính chất tâm lí học của
vụ án rồi hỏi: “Có ai kiểu đặc biệt im lặng, thường không nói lời nào hoặc nói
rất ít, vừa bước vào đã lập tức đứng lên đi không?”
Cô Cù gật đầu, nói: “Đúng là có một người. Khoảng
năm ngoái, cũng vào thời gian này, có một nghiên cứu sinh tới tìm tôi, vào văn
phòng cũng không nói gì, chỉ ngồi đó rồi cúi đầu thôi. Để cậu ấy mở miệng thì
tôi nói suốt mười phút, cuối cùng cậu ấy chẳng nói chẳng rằng gì mà đi về
luôn.”
“Cô có ghi lại tên không?” La Gia Nam nhanh chóng
hỏi.
“Tham vấn tâm lí phải giấu tên. Tôi nhìn màu thẻ
sinh viên của cậu ấy thì mới biết là nghiên cứu sinh. Vì chúng tôi chỉ tham vấn
miễn phí cho sinh viên nên bọn họ phải xuất trình thẻ sinh viên cho tôi xem.”
“Vậy nếu xem ảnh thì cô có nhận ra không?”
“Chắc chắn là được. Cậu nhóc kia đẹp trai lắm.” Cô
Cù đứng dậy mở hồ sơ sinh viên trên máy tính. Cô nhìn chằm chằm màn hình một
lúc rồi gọi La Gia Nam và Kỳ Minh đến, chỉ vào màn hình rồi nói: “Cậu này, tên
Chu Hạo.”
La Gia Nam và Kỳ Minh nhìn vào màn hình, quả thật
không ngoa khi dùng từ ‘xinh đẹp’ để miêu tả Chu Hạo. Đây rõ ràng là ‘gu’ của
nghi phạm. Tương Hâm cũng là kiểu nam sinh xinh đẹp thế này.
“Phiền cô in hồ sơ này ra giúp tôi.”
Cầm hồ sơ trên tay, Kỳ Minh nhìn qua rồi hỏi La Gia
Nam: “Cậu ta tốt nghiệp rồi, làm sao mà tìm đây?”
“Cái này chắc anh không biết rồi.” La Gia Nam bắt
được khoảnh khắc Kỳ Minh không hiểu gì đó. Hắn nói câu tiếp theo mà còn nâng âm
cuối lên: “Sinh viên trong nước mà tốt nghiệp, đi kí hợp đồng với công ty thì
phải có được trường cấp cho cái giấy xác nhận. Đi qua phòng Giáo vụ là biết cậu
ta ở đâu liền à, công ty cũng phải gửi lại biên nhận cho trường học mà.”
Nhìn dáng vẻ tự hào của La Gia Nam, Kỳ Minh có thể
dùng bốn chữ ‘tiểu nhân đắc chí’ để miêu tả hắn.
————————
Sau khi gọi điện cho Trần Phi để báo cáo tình hình,
La Gia Nam và Kỳ Minh nhanh chóng đến công ty của Chu Hạo. Đối chiếu biên nhận
của nhà tuyển dụng tương ứng với giấy xác nhận của trường, Chu Hạo được nhận
vào một tập đoàn lớn về vận tải đường biển. Văn phòng của họ đặt ở trung tâm thành
phố. Khi đến nơi, La Gia Nam vừa hỏi xong đã sửng sốt: Chu Hạo đã được chuyển
công tác đến Nhật Bản, cậu ta hoàn toàn không ở trong nước.
Cũng may bộ phận Nhân sự đã đưa hắn phương thức liên
lạc. Vì vậy, La Gia Nam vội vàng trở về Cục Công an thành phố để gọi điện thoại
quốc tế. Điện thoại vang lên một hồi lâu sau mới có người bắt máy, hắn nghe
không hiểu một tràng tiếng Nhật mà đối phương bắn ra. Hắn ngẩn người một lúc
rồi hỏi: “Chu Hạo phải không?”
Người ở đầu dây bên kia cũng bất ngờ, hỏi: “Đúng
vậy. Anh là ai?”
“Tôi là La Gia Nam, tổ trưởng Tổ trọng án, Cục Công
an thành phố. Tôi vừa xin được phương thức liên lạc từ công ty của cậu. Trường
đại học của cậu có một vụ án, căn cứ vào quá trình điều tra, chúng tôi tin rằng
cậu có thể cung cấp một chút manh mối.”
Giọng nói Chu Hạo có vẻ hơi khó chịu: “Tôi xuất
ngoại hồi tháng tám. Chuyện trong trường đại học có liên quan gì tới tôi?”
“Nạn nhân ở cùng một toà kí túc xá với cậu. Cậu ấy
cũng từng bị hiếp dâm.”
La Gia Nam vừa nói xong thì đầu dây bên kia đã im lặng.
“Chu Hạo?” La Gia Nam hỏi tới: “Cậu có nghe tôi nói
gì không?”
“Nghe. Nhưng tôi không có gì để nói. Vậy nhé, mong
mọi người sẽ không gọi điện thoại cho tôi nữa.”
‘Cạch’ – Điện thoại bị cắt. La Gia Nam gọi lại thì
người bên kia nhất quyết không bắt máy. La Gia Nam xin ý kiến chỉ đạo của Trần
Phi, nhưng Chu Hạo ở nước ngoài, Trần Phi cũng hết cách.
“Thông qua phản ứng của Chu Hạo thì chúng ta có thể
xác định cậu ấy đã trải qua tình huống tương tự với Tương Hâm. Người cưỡng bức
cậu ấy chính là kẻ tình nghi của vụ án này.” Trần Phi mở họp rồi hỏi ý kiến mọi
người: “Nhưng cậu ấy không chịu nói, cũng không chịu nhận điện thoại.”
“Nếu không thì… Để cháu chịu cực một xíu. Cháu đi
Nhật Bản rồi tìm cậu ấy hỏi trực tiếp nhé?” La Gia Nam vừa nói xong thì đã bị
Miêu Hồng cốc cho một cái: “Sư phụ lại đánh vào đầu con!”
“Đây là việc khổ à?” Miêu Hồng liếc sang: “Muốn đi
du lịch bằng công quỹ thì cứ nói đại đi.”
“Mặc dù gặp trực tiếp thì chắc gì cậu ta đã mở
miệng. Trong Cục không duyệt khoản chi này đâu.” Trần Phi liếc hắn.
“Thì cháu tự trả tiền, chỉ cần phê duyệt đơn nghỉ
phép với cấp hộ chiếu cho cháu thôi…”
La Gia Nam dùng vẻ mặt tội nghiệp nhìn về Kỳ Minh…
Haiz, vẫn còn phải nghĩ đến nghỉ phép để cưới xin nữa.
Trần Phi không thèm để ý hắn, quay sang hỏi Hứa
Kiệt: “Điều tra các tiệm cầm đồ đến đâu rồi?”
“Không có phát hiện gì.” Hứa Kiệt nhún vai. “Tiệm
cầm đồ nói rằng nếu sinh viên mà đem món đồ mắc như vậy đi cầm thì bọn họ chắc
chắn sẽ báo cảnh sát vì sợ mua nhầm đồ bị ăn cắp.”
“Đội trưởng Trần, cháu có ý này.” Kỳ Minh nói: “Theo
đội phó Triệu, người này là tội phạm chuyên nghiệp. Có khi gã lấy đồng hồ không
phải vì tiền, mà là vì thu thập ‘chiến lợi phẩm.’”
Trần Phi gật đầu: “Nếu tìm được ‘The Hulk’ thì sẽ
tìm được nghi phạm.”
“Để cháu đi xin lệnh khám xét.”
La Gia Nam nhướng mày với Lữ Viên Kiều. Lúc này hắn
không thể để đàn em cướp công được.
————————
La Gia Nam không hề nghĩ tới lệnh khám xét không
được kí duyệt, bên Viện kiểm sát còn phái người đến để đặc biệt giải thích cho
cảnh sát. Vừa thấy Khương Bân đến, vẻ mặt của Lữ Viên Kiều rõ ràng rất phức
tạp. Miêu Hồng thấy sắc mặt của đồ đệ hơi khác thì đến gần hỏi: “Lúc ở Viện
kiểm sát, cậu có biết Khương Bân không?”
Lữ Viên Kiều nhìn sang chỗ khác: “Không cùng bộ
ngành, không có qua lại ạ.”
Miêu Hồng bĩu môi không hỏi nữa. Thật ra cô đã quen
Khương Bân từ lâu. Cái miệng của cán bộ Viện kiểm sát đã lợi hại rồi, Khương
Bân còn lợi hại hơn.
Quả nhiên Khương Bân vừa chào hỏi Trần Phi xong thì
đã bưng cái khí thế dò hỏi phạm nhân trước toà ra: “Xin lệnh khám xét đồ đạc cá
nhân của các sinh viên trong tòa nhà ký túc xá? Đùa à?! Tôi không nghĩ bất kì
cán bộ kiểm sát nào lại để cho các cô các cậu công khai vi phạm quyền riêng tư
của hơn hai trăm công dân đấy?!”
La Gia Nam hỏi: “Toàn bộ tòa nhà đã bị lục soát hết
rồi, tại sao không thể khám xét đồ đạc?”
“Đó là lệnh khám xét các khu vực công cộng của kí
túc xá, còn dính đến đồ đạc riêng tư thì phải có nghi phạm rõ ràng.” Khương Bân
tức giận hỏi: “La Gia Nam, cái lúc tôi tổ chức toạ đàm ở trường cậu, có phải
cậu úp mặt xuống bàn ngủ gật không vậy?!”
Đúng rồi ạ. La Gia Nam đảo mắt vòng quanh thì bắt
gặp ánh mắt của Kỳ Minh, anh còn ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.
“Thầy Khương, đừng chấp nó.” Trần Phi vung tay. Cảnh
sát có thâm niên khi xưng hô với cán bộ Viện kiểm sát theo thông lệ nên thêm
một chữ ‘thầy’ để thể hiện sự tôn trọng. “Chúng tôi suy đoán rằng nghi phạm
đang giữ cái đồng hồ này. Lỡ như gã đánh hơi thấy mùi tiền rồi nổi lên lòng
tham thì chắc chắn sẽ rốp rẻng xử lí nó. Hiện nay Internet phát triển như vậy,
một khi đã rao bán thì hầu như không thể theo dõi được, thời gian cũng không
chờ đợi ai.”
Khương Bân thở dài, nói: “Đội trưởng Trần, tôi hiểu
ý của anh, nhưng nếu nghi phạm giấu chiếc đồng hồ ‘The Hulk’ này trong ngăn kéo
hoặc là tủ quần áo của người khác thì đã tạo nên oan giả án sai rồi. Vì vậy xác
định nghi phạm một cách rõ ràng là điều cần thiết, anh thấy có đúng không?”
“Có thể thông qua giám định dấu vân tay để phán
đoán. Người bị vu oan hãm hại thì chắc chắn sẽ không lưu lại dấu vân tay trên
đồng hồ đâu.” Trần Phi nhắc nhở.
Khương Bân sau khi nghe xong thì im lặng suy nghĩ.
Ánh mắt của anh hơi dao động, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lữ Viên Kiều. Lông
mày anh khẽ cau lại.
“Vậy đi, bây giờ tôi sẽ thương lượng với Viện trưởng
Viện kiểm sát, trễ nhất là giờ tan ca hôm nay tôi sẽ cho các anh một câu trả
lời.”
Nói xong, Khương Bân quay người ra khỏi văn phòng Tổ
trọng án. Lữ Viên Kiều lập tức đuổi theo, đến khúc ngoặt hành lang ra sảnh thì
gọi người kia: “Khương Bân, anh không cần trốn tránh tôi.”
Khương Bân quay người lại, cười nói: “Tôi không có
trốn tránh cậu. Cậu trốn tôi mới đúng, trốn từ Viện kiểm sát sang Cục Công an
luôn mà.”
“Tôi chỉ muốn thay đổi môi trường làm việc thôi.” Lữ
Viên Kiều thấy có đồng nghiệp đi qua thì nói nhỏ lại: “Sở dĩ tôi chuyển đến đây
vì tôi quyết định bỏ qua rồi. Anh yên tâm, từ nay tôi sẽ không dây dưa gì với
anh nữa.”
“Không có nghiêm trọng như vậy đâu. Cậu không có gây
phiền phức gì cho tôi hết.” Khương Bân vỗ vai Lữ Viên Kiều: “Vậy nha. Tôi về
Viện kiểm sát trước. Chúc cậu công tác thuận lợi.”
Nhìn Khương Bân ra ngoài sảnh, hai tay Lữ Viên Kiều
nắm lại thành quyền.
“Này, Viên Kiều!” Cao Nhân đi từ thang máy ra, thấy
Lữ Viên Kiều đứng đó thì đưa báo cáo định gửi cho Tổ trọng án: “Đưa đội trưởng
Trần giúp anh. Anh phải đi làm ổ ở phòng nghỉ đây. Anh buồn ngủ quá.”
Lữ Viên Kiều cầm báo cáo. Cao Nhân nghiêng đầu nhìn
cậu rồi hỏi: “Em gặp chuyện không vui hả?”
“Dạ? Không có ạ.” Lữ Viên Kiều sờ mặt theo bản năng.
Bộ cậu biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
“Không phải lo đâu. Mới tới sẽ không quen, hồi anh
mới tới cũng vậy á.” Cao Nhân vỗ cánh tay Lữ Viên Kiều, nói: “Tụi mình đều là
người mới, sau này cứ giúp đỡ nhau thôi.”
“Dạ được.”
Nhìn Cao Nhân mặt baby cười lên, Lữ Viên Kiều bỗng
cảm thấy lồng ngực trống rỗng của mình tràn đầy ấm áp.
No comments:
Post a Comment