Chương 2 8
Đã vào cuối thu, bầu trời trong vắt như chiếc bát úp ngược, trên trời không có một gợn mây.
Thế nhưng nội tâm của La Gia
Nam không hề sáng sủa như bầu trời cuối thu. Càng về đến gần nhà hắn càng căng
thẳng hơn. Về đến nhà rồi hắn vẫn hút thêm hai điếu thuốc. Kỳ Minh cũng ngầm
đoán được tại sao hắn lo lắng như vậy, nhưng chuyện nhà người ta thì mình không
nên chen vào.
“Tiểu khu này tốt ghê, có
nhiều mảng xanh, nhà lầu cũng không quá cao.” Đi theo sau La Gia Nam, Kỳ Minh
tuỳ ý thì thầm một câu. Anh nghĩ đánh lạc hướng hắn một chút trước khi bước vào
cửa cũng là điều tốt.
“Lúc ông nội tôi qua đời,
cha mẹ tôi muốn đón bà nội lên ở chung nên bán căn nhà cũ được cơ quan cấp cho
rồi mua căn nhà to hơn ở đây nè.” Giọng nói La Gia Nam vẫn bình thản. “Năm
ngoái bà nội tôi cũng mất nên tôi dọn qua nhà ông nội ở. Ở đây mất công mỗi
ngày cãi nhau với cha rồi có khi đánh nhau luôn.”
“Giữa cha con không có thù
hận một sớm một chiều đâu. Cho dù bác có nghiêm khắc thì cũng là muốn tốt cho
cậu thôi.”
“Hồi tôi học cấp hai, có lần
cha đánh tôi gãy tay luôn đó. Bên Mỹ gọi là gì? Bạo hành trẻ em đúng không?”
Kỳ Minh trầm mặc vài giây,
hỏi: “Lúc đó cậu đã làm gì?”
“Tôi mang dùi cui của cha
đến trường để đánh người ta.”
“…”
La Gia Nam còn cách cửa vào
mấy mét thì dừng lại, quay người châm một điếu thuốc rồi nói: “Trường tôi có
một thằng kia ngu lắm, nhưng cha nó thì có thế lực ‘hắc bạch lưỡng đạo’ nên nó
đi học mà cái nết ngang như cua ấy. Nó không có coi ai ra gì, còn dám đánh cả
giáo viên.”
“Ồ, vậy mà tôi tưởng cậu
đánh giáo viên.”
“Tôi đâu có hỗn như vậy. Nhà
tôi có truyền thống tôn sư trọng đạo mà.” La Gia Nam gảy tàn thuốc xuống sân
cỏ: “Thằng đó mê nhỏ bạn cùng bàn của tôi, nhỏ đó hoa khôi lớp luôn. Tan học
tôi đang trên đường về nhà thì bị nó chặn đường. Nó nói nó muốn kết bạn với nhỏ
kia, mà con nhỏ sợ tới mức không dám đi học. Sau đó nhỏ mới nhờ tôi đưa đón đến
trường, mà nhà tôi với nhỏ cũng gần, chỉ cần đi thêm một đường thôi nên tôi
cũng đồng ý. Ba ngày sau, đám thằng ngu đó chặn đầu tôi trong nhà vệ sinh rồi
đổ hết tập sách của tôi xuống bồn cầu. Đm lúc đó tôi tức vãi nên đánh nhau với
mấy thằng đó một trận.”
Kỳ Minh thấy vẻ mặt đắc ý
của La Gia Nam thì gật đầu: “Cậu đánh thắng chứ gì.”
“Chứ gì nữa!” La Gia Nam hất
cằm lên. “Sau đó tôi nghe thằng ngu đó đứng ngoài đường hú hét ngoài đường, nói
là nó muốn đánh thắng tôi. Trưa hôm đó tôi về nhà, tôi lấy dùi cui của cha bỏ
vào cặp. Chiều hôm đó tan học bọn nó lại chặn đường tôi. Cái đám đó vừa dâm dê
bạn cùng bàn của tôi, vừa doạ giết tôi nữa. Tôi không nói gì mà xông vào luôn!
Nhưng tôi đúng là thiệt thòi, tôi mang dùi cui còn tụi nó giấu dao trong người.
Đánh một trận vô tới đồn công an luôn. Đến giờ tôi vẫn không thể quên khuôn mặt
đen như đít nồi của cha lúc được phân cục trưởng trả lại cây dùi cui.”
Kỳ Minh cúi đầu cười, nói:
“Dùng vũ khí đánh nhau, đúng ra phải bị đưa vào trại quản lí thanh – thiếu niên
rồi.”
“May mà cha tôi đánh gãy tay
tôi ấy. Lúc đó cha muốn tôi làm quan toà trong toà án. Lỡ mà có tiền án là thôi
rồi khỏi vượt qua kì thẩm tra chính trị luôn.” La Gia Nam nhún vai, nói: “Ông
nội tôi cả đời làm cảnh sát, chưa bao giờ ông dùng quan hệ để đổi lấy ích lợi
cho gia đình. Thế nhưng vì chuyện của tôi, ông lần đầu phải cúi đầu trước người
khác. Lúc cha đánh tôi còn nói không vì lý do nào khác ngoài lý do tôi làm mất
thể diện của ông nội La.”
Kỳ Minh suy nghĩ một chút
rồi lắc đầu: “Tôi lại thấy cha cậu không phải thật sự nghĩ như vậy đâu. Mà là
sợ đó. Sợ rằng cầm dùi cui rồi cậu sẽ có gan mà đối đầu trực tiếp với người cầm
dao. Cuối cùng, bác phải đến đồn cảnh sát nhận xác của cậu về.”
Nghe anh nói như vậy, La Gia
Nam ngửa đầu lên nhìn trời rồi nhớ lại từng chút một. Một lúc sau, hắn dụi tắt
tàn thuốc và nói với Kỳ Minh: “Đúng là không phải tự nhiên mà mấy người lấy
được bằng tiến sĩ Tâm lý học. Giờ nghĩ lại cũng đúng như anh nói. Nếu lúc đó
trong tay không có dùi cui thì tôi đã kéo nhỏ cùng bàn chạy đến đồn công an gần
nhất rồi.
“Đó mới là lựa chọn đúng đắn
nhất. Hành vi của cậu lúc đó vừa vô trách nhiệm với bản thân, vừa vô trách
nhiệm với bạn nữ đó.” Kỳ Minh nói rồi nhấc cằm hướng cửa: “Đi thôi. Đừng để dì
chờ đến cuống lên.”
————————
La Gia Nam vừa mới tra chìa
khoá vào thì cửa đã được mở ra từ bên trong. Ngay lập tức có hai cánh tay trắng
như ngó sen nhào đến ôm lấy cổ của hắn.
“Anh Gia Nam!” Cô gái vui vẻ
líu ríu như chim siết chặt lấy cổ La Gia Nam.
“Ừa ừa, Miểu Miểu thả anh ra
không là anh bị em siết chết đó.” Mặt La Gia Nam đỏ lên. Lực tay của con bé này
tiến bộ ghê nhỉ. Con gái con đứa cũng đi gia nhập đặc cảnh SWAT, làm thư ký trong
phân cục không được hay sao?
“Anh mời bạn đến nhà chơi
ạ?” Miểu Miểu buông tay rồi nghiêng người đánh giá Kỳ Minh, lúc này anh đang
đứng sau lưng La Gia Nam. Cô hơi ngạc nhiên: “Ái chà chà đẹp trai quá nha.”
“Đừng có giả bộ trồng cây si
nữa. Lấy anh đôi dép lê.” La Gia Nam bỏ hết đồ đạc đang cầm xuống đất, hỏi:
“Cha mẹ đâu rồi?”
“Dì Lưu đang ở dưới bếp, còn
bác La đi mua đường rồi. Ban nãy anh không gặp bác ấy hả?” Miểu Miểu lấy hai
đôi dép lê trong tủ ra đưa cho La Gia Nam. Trong lúc hắn đang thay dép, cô đến
gần rồi nói nhỏ với hắn: “Em cũng có dẫn bạn học đến, cái này dì kêu đó. Anh để
ý xíu, ở trên bàn cơm đừng có nhắc gì vụ án hết. Lỡ mà giống như lần trước anh
hù người ta khóc là em đấm vào ngực anh đó.”
“Ừ, biết rồi.” La Gia Nam
thờ ơ đáp, nhưng hắn vẫn hiểu rõ Miểu Miểu đang nghiêm túc chứ không đùa.
Miểu Miểu tên thật là Vương
Nguyệt Miểu. Cô là con gái của một liệt sĩ. Cha cô và La Vệ Đông từng là cộng
sự, thể nhưng cha cô đã hi sinh trong một nhiệm vụ. Ngày trước hai nhà là hàng
xóm với nhau, cùng ở khu nhà được đặc cảnh SWAT cung cấp. Mẹ Miểu Miểu làm việc
ở bệnh viện nên thường hay bận rộn và ít có thời gian để ý tới con gái. Vì vậy,
Miểu Miểu thường đến nhà hắn ăn cơm, nếu hôm đó mẹ trực đêm thì Miểu Miểu sẽ
ngủ luôn ở nhà hắn. La Gia Nam với Miểu Miểu giống như anh em trong nhà vậy.
Con bé này học taekwondo từ khi học tiểu học, lên cấp ba đã đi thi đấu cấp quốc
gia, tốt nghiệp đại học xong thì gia nhập đặc cảnh SWAT. Cái ‘đấm ngực’ của
Miểu Miểu không phải kiểu làm nũng của mấy cô gái nhỏ đâu. Nếu không cẩn thận
có thể bị cô gái này đánh cho thủng phổi. La Gia Nam không hiểu tại sao con bé
mạnh mẽ như vầy, sao nó biết cách nguỵ trang thành một chú chim non nép vào
người khác nhỉ?
“Mẹ ơi con về rồi này.” La
Gia Nam lao thẳng vào nhà bếp. Hắn để ý trên ghế sofa có một cô gái tóc vừa đen
vừa dài. Cô gái này vừa nhìn thấy hắn thì vẻ mặt đã hơi bối rối.
“Đây là Viên Vi Vi, bạn học
của em hồi cấp ba. Hiện tại bạn ấy đang là nghiên cứu sinh của đại học Khoa học
Chính trị – Luật. Vi Vi, đây là La Gia Nam, anh trai mình.” Miểu Miểu giới
thiệu xong thì dùng ánh mắt ra hiệu cho La Gia Nam giới thiệu anh đẹp trai Kỳ
Minh.
La Gia Nam vừa định lên
tiếng thì mẹ hắn từ trong bếp bước ra. Nhìn thấy Kỳ Minh, bà hơi sững sờ, nói:
“Gia Nam, con dắt bạn về sao không nói mẹ trước một tiếng?”
“Con chào dì ạ. Con tên Kỳ
Minh. Con với La Gia Nam là đồng nghiệp.” Kỳ Minh đưa túi nước hoa rồi áy náy
cười, nói: “Con nghe La Gia Nam nói dì nấu ăn ngon, mà con cũng mới từ nước
ngoài về. Cũng nhiều năm rồi con chưa được ăn cơm nhà. Hôm nay phiền dì rồi,
con thật sự xin lỗi.”
Giả trang xuất cmn sắc.
Nếu không phải bạn học của
Miểu Miểu đang ngồi đây, La Gia Nam thật sự muốn liếc một cái. Từ lúc mới quen
biết Kỳ Minh đến giờ, hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh đứng đắn và nhã nhặn
như vậy. Tên này bình thường toàn nhìn người ta bằng nửa con mắt. Khỏi phải
nói, mẹ hắn chắc chắn đã bị gương mặt tươi cười này ‘bắt’ gọn rồi.
“Không phiền đâu. Càng đông
càng vui mà.” Lưu Mẫn Kiều cười. La Gia Nam giống mẹ đôi mắt sáng. Khi cười,
đuôi mắt bà lại có mấy vết chân chim trông càng tinh tế. Tuy đã là một phụ nữ
lứa tuổi trung niên nhưng nhan sắc của bà vẫn thường được bạn bè khen là dưỡng
kĩ. Nhưng bà có cần dưỡng gì ngoài mấy lọ kem dưỡng da thương hiệu cũ đâu.
Người xưa nói ‘tâm sinh
tướng,’ những người tâm thái khoẻ mạnh đương nhiên không bị lão hoá nhanh.
Bà nhận lấy quà của Kỳ Minh
rồi dặn: “Con muốn đến nhà lúc nào cũng được. Nhưng lần sau con mà mang quà tới
là dì không cho con vào đâu nhé.”
“Dạ. Lần sau con mang miệng
đến thôi.” Kỳ Minh nói rồi xắn tay áo lên. “Dì cần con phụ gì không ạ?”
“Không cần đâu. Dì làm cũng
gần xong rồi. Đám con nít mấy đứa cứ ngồi ‘tám’ đi. Được ăn cơm liền bây giờ.”
Trước khi quay vào bếp, Lưu
Mẫn Kiều liếc nhìn Viên Vi Vi, rồi lại ý nhị nhìn đứa con trai mình. Cái nhìn
này làm lông tóc La Gia Nam dựng ngược ra sau.
————————
Viên Vi Vi thật ra cũng
chẳng có điểm nào để chê: Vóc người cao ráo và cân đối. Tuy không phải đẹp xuất
sắc nhưng rất có khí chất và biết cách ăn nói, trang điểm lại không quá đậm. Cô
gái này rất đúng ‘gu’ của La Gia Nam, hắn rất sợ mấy người môi đỏ như máu, như
mới ăn phải con chuột chết. Ngoài ra, cô còn học ở đại học Khoa học Chính trị –
Luật, đã vượt qua đợt kiểm tra tư pháp, chưa tốt nghiệp mà đã thực tập ở công
ty luật nổi tiếng nhất vùng.
La Gia Nam dùng đầu ngón
chân suy nghĩ cũng biết Lưu Mẫn Kiều đang muốn tuyển con dâu. Thế nhưng hắn
không có ý gì với Viên Vi Vi. Kế hoạch ôm cháu trong vòng hai năm tới của mẹ
chắc chắn thất bại rồi nhé!
“Anh đang ở nhà thầy Kỳ
hả?!” Nghe La Gia Nam nói hắn đang ở nhà Kỳ Minh, Miểu Miểu đang ăn một họng
quýt suýt chút nữa cô phun hết vào mặt hắn. Cô nuốt hết quýt rồi nói với Kỳ
Minh: “Thầy Kỳ, em thật sự thương anh. Anh trai em là chuyên gia nhét hết đồ
lót rồi vớ viếc này kia vào máy giặt. Anh đợi ảnh giặt đồ xong thì phải khử
trùng đó.”
Vẻ mặt Kỳ Minh bất ngờ lạnh
tanh như sương giá, quay sang hỏi La Gia Nam: “Ngày hôm qua cậu giặt vớ trong
máy giặt hả?”
“Không có! Tôi giặt tay!” La
Gia Nam nhanh chóng thanh minh, đồng thời nhét thêm quýt cho Miểu Miểu để chặn
họng cô. May mà hắn không thích Viên Vi Vi. Chứ lỡ mà thích thì hắn còn mặt mũi
nào gặp người ta khi Miểu Miểu nói vậy…
Sau đó hắn chợt nhớ ra mục
đích hắn dẫn Kỳ Minh về ăn cơm. Vì vậy hắn nhanh chóng lột quýt rồi đưa qua cho
anh, nói: “Anh thích ăn trái cây mà phải không? Ăn quýt đi, đang trong mùa nên
tươi lắm.”
Kỳ Minh nghi ngờ nhìn hắn,
chần chờ một chút rồi mới nhận quýt. Miểu Miểu nhìn trái quýt còn nguyên trong
tay mình, lại nhìn đến trái quýt đã được lột vỏ trong tay Kỳ Minh thì cảm thấy
hơi kì kì. Cô hỏi: “Anh Gia Nam, bên này còn hai người sống sờ sờ mà anh chỉ
lột một trái thôi hả?”
“Thầy Kỳ là khách.” La Gia
Nam biết mình không được hành xử quá mất lịch sự nên lột thêm một trái quýt cho
Viên Vi Vi, nói: “Viên Vi Vi, em ăn quýt đi này.”
“Cảm ơn anh.” Viên Vi Vi
nhận trái quýt rồi bẻ một múi, sau đó tỉ mỉ xé đường gân trắng trên quýt.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của
cô, Kỳ Minh mới nói: “Trong gân của cam quýt có flavonoid có
tác dụng hỗ trợ hấp thụ vitamin C. Viên Vi Vi, em nên ăn cả gân với quýt.”
Flavonoid thường được khuyên
dùng cùng với vitamin C. Flavonoid có thể làm tăng hiệu quả của vitamin C, đặc
biệt là flavonoid trong cam quýt có thể cải thiện sự hấp thụ vitamin C
“Ơ? Vậy sao. Em không… Không
rõ lắm.” Viên Vi Vi ngại ngùng cười. “Thầy Kỳ hiểu biết rộng ghê. Anh học ngành
gì ạ?”
“Anh học y.”
“À, hèn chi.” Viên Vi Vi gật
đầu rồi ăn hết múi quýt.
“Anh hiện tại đang làm pháp
y.”
Tay Viên Vi Vi đang cầm quýt
khựng lại, hình như cô bị nghề nghiệp của Kỳ Minh doạ sợ. Cô do dự một chút rồi
thả tay xuống, cười khan nói với Kỳ Minh: “Pháp y… Pháp y cũng rất tốt.”
Miểu Miểu phóng một ánh mắt
sắc lẹm cho La Gia Nam, ý nói: Anh mà nói anh làm nghề phá án và bắt tội phạm,
chuyên môn nhận mấy vụ án giết người là em nện vào ngực anh liền!
————————
Các món ăn đã được dọn ra
nhưng La Vệ Đông vẫn chưa về. Lưu Mẫn Kiều đang phàn nàn sao ông già này đi mua
đường ở ruộng mía hay sao thì điện thoại vang lên. Bà nhận điện thoại rồi ngồi
uống bàn ăn, nói: “Khỏi chờ nữa, chúng ta cứ ăn trước đi. Ông La bắt được một
tên cướp ở siêu thị, hiện tại ổng đang xử lí công chuyện ở đồn công an.”
“Haiz, bác La đúng là cái gì
cũng để ý.” Miểu Miểu nói nhỏ: “Dì Lưu, con muốn ‘tố cáo’. Mấy lần ở đội bác
Lưu dạy con mà cứ như không quen biết con ấy. Có lần còn la con đến khóc luôn.”
“Muốn la em đến khóc chắc
cũng dễ dàng gì.” La Gia Nam vừa nói xong đã bị Miểu Miểu đạp cho một cú dưới
bàn.
“Con không cần uất ức. Chờ
bác La về dì thay con la ổng tới khóc.” Lưu Mẫn Kiều thương Miểu Miểu từ nhỏ đã
mất cha nên vẫn luôn xem cô như con gái ruột thịt. “Ăn đi. Ông La chắc chắn
không về liền được đâu.”
La Gia Nam vươn tay gắp một
con tôm chiên xù vào chén Kỳ Minh, nói: “Ăn thử đi. Mẹ tôi làm món này ngon
lắm, bếp trưởng nhà hàng trong khắp thành phố cũng không so được đâu.”
Kỳ Minh liếc hắn rồi nói
nhỏ: “Cậu nên gắp cho dì trước…”
La Gia Nam vội vàng gắp cho
mẹ một con, lẩm bẩm trong miệng như niệm chú: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi. Hôm nay cực
cho mẹ quá.”
Lưu Mẫn Kiều nghe La Gia Nam
lời ngon tiếng ngọt, trong lòng cảm động nửa ngày. Bà tháo tạp dề rồi nói với
Kỳ Minh: “Kỳ Minh này, con ở nhà chắc chắn rất hiếu thảo với cha mẹ.”
Kỳ Minh rũ mắt, lông mi cha
thành một cái bóng trên gương mặt. Anh thở dài: “Con muốn báo hiếu nhưng cha mẹ
con cũng mất sớm. Con không có cơ hội để hiếu thảo với cha mẹ.”
“Ôi không, là dì nói sai…”
Lưu Mẫn Kiều nhanh chóng gắp một miếng cá cho anh, nói: “Sau này con muốn ăn gì
thì con cứ gọi điện cho dì. Dì làm xong rồi mang đến Cục cho con.”
Kỳ Minh chưa kịp cảm ơn, La
Gia Nam đã gõ đũa vào chén rồi ai oán nói: “Mẹ, con là con ruột của mẹ mà còn
chưa nhận được đãi ngộ này.”
“Có biết quy tắc không? Ăn
xin hay gì mà gõ chén?” Lưu Mẫn Kiều liếc hắn rồi trách: “Tôi làm mẹ cậu nhiều
năm qua, có bao giờ cậu cho tôi được một chai nước hoa chưa? Mà đừng nói tới
nước hoa, cậu có mua cho tôi chai dầu mè nào chưa?”
“Mốt con mua cho mẹ hẳn một
thùng để trong bếp.” La Gia Nam cười rồi nói: “Viên Vi Vi, em ăn cơm đi, đừng
khách sáo. Ăn không hết mẹ tôi giận đó.”
“Đừng có nói mẹ ác độc như
thế.”
Đúng là Lưu Mẫn Kiều có ý
tứ: Bà càng nhìn Viên Vi Vi thì càng thích. Cô gái này điềm đạm, trầm tính.
Nghe Miểu Miểu nói mấy năm nay cô chỉ chú tâm học hành chứ không tìm bạn trai,
thật sự rất xứng đôi với La Gia Nam miệng còn hôi sữa. Bà cố ý dặn Miểu Miểu
đừng tiết lộ cho Viên Vi Vi về nghề nghiệp cảnh sát hình sự của La Gia Nam để
tránh doạ người ta sợ. Thật ra bà cũng không muốn giấu chuyện này, chỉ là trước
đây mỗi lần giới thiệu đối tượng cho La Gia Nam, người ta nghe nói con trai bà
tiếp xúc với thi thể nhiều thì mấy bà mai mối còn thẳng thắn xua tay. Nếu hai
người mà thật sự không đồng thuận thì bà đi đâu mà bồng cháu nội?
“Trời ơi thầy Kỳ ăn cái này
đi, cái này nữa nè. À món này cũng ngon, phải ăn thử!”
La Gia Nam trái gắp một đũa
phải gắp một đũa cho Kỳ Minh, đến mức cơm trong chén nhô lên thành một ngọn
núi. Kỳ Minh nhìn thức ăn trong chén rồi nhướng nửa mày lên. La Gia Nam đang
tính làm gì? Không quan tâm đến đối tượng hẹn hò mà quan tâm mình à?
Miểu Miểu lại đá chân La Gia
Nam. Viên Vi Vi ngồi đó tận mười phút mà sao người anh trai ngu ngốc này của cô
còn không bắt chuyện với người ta?
La Gia Nam xoa chân rồi nhìn
Miểu Miểu. Hắn rít lên: “Bạn trai em có biết em hung dữ vậy không?”
“Miểu Miểu có bạn trai sao?”
Lưu Mẫn Kiều kinh ngạc nhìn về phía Miểu Miểu, “Sao con không dẫn người ta về ra
mắt dì?”
Miểu Miểu đỏ mặt, nói: “Dì
đừng nghe anh con nói bậy. Không có đâu!”
“Vậy hôm bữa em đăng cái gì
trên vòng bạn bè… Á đau!” Miểu Miểu cấu một phát lên đùi La Gia Nam, chắc chắn
bầm rồi…
Lưu Mẫn Kiều giả vờ không
biết hai đứa nhỏ làm trò gì dưới bàn ăn. Bà cười rồi nói: “Miểu Miểu là cô gái
lớn rồi. Có bạn trai thì phải dắt về ra mắt dì. Nếu người ta bắt nạt con là dì
không chịu đâu.”
“Thôi mẹ ơi. Em ấy coi vậy
chứ bắt nạt người khác giỏi lắm.” La Gia Nam vừa xoa đùi vừa nhếch miệng.
“Đừng có nói linh tinh. Miểu
Miểu là con gái nên dễ bị thiệt thòi.” Lưu Mẫn Kiều nói. Bà múc thêm một muỗng
hạt bắp chiên vào chén Viên Vi Vi, nói: “Vi Vi, con ăn đi này. Nghe Miểu Miểu
nói hôm nay nó dẫn bạn về nha, bác La đã thức dậy từ năm giờ sáng để đi chợ
đấy.”
“Con cảm ơn dì.” Viên Vi Vi
cẩn thận gắp hạt bắp lên ăn rồi khen: “Tay nghề của dì tốt thật ấy!”
Lưu Mẫn Kiều vui vẻ nói:
“Con thích ăn thì cứ ghé.”
Nghe vậy, Viên Vi Vi xấu hổ
cười. Cái gì xem mắt chứ, La Gia Nam có thèm nhìn thẳng vào cô đâu? Cô hiểu ra
rồi. Quan hệ giữa La Gia Nam với Kỳ Minh chắc chắn không chỉ là đồng nghiệp
bình thường.
Hai anh đẹp trai này là mội
đôi, ừm, cũng không tính là phí của trời. Viên Vi Vi nghĩ.
————————
Vừa ăn cơm xong, Viên Vi Vi
đã bị giáo viên hướng dẫn gọi về trường. Cô liên tục xin lỗi Lưu Mẫn Kiều, nói
rằng cô ấy rất ngại vì cơm nước mới ăn xong, không rửa chén mà đã chạy đi rồi.
Lưu Mẫn Kiều không để bụng. Bà cười rồi tiễn cô về. Sau đó bà gọi La Gia Nam
vào bếp để phụ giúp.
Đóng cửa nhà bếp lại, Lưu
Mẫn Kiều cũng không cười nữa. Bà hỏi: “La Gia Nam, con nói thật cho mẹ, quan hệ
giữa con với Kỳ Minh chỉ là đồng nghiệp thôi sao?”
Tim La Gia Nam muốn vọt ra
khỏi cổ họng, đảo mắt một cái, hắn nói: “Dạ đúng, đồng nghiệp thôi ạ.”
“Tại sao con ở nhà người
ta?”
“Ống nước ngầm nhà ông bị
vỡ, con không muốn về nhà mỗi ngày đều bị cha mắng, Hứa Kiệt với Đại Vĩ thì
không tiện, con còn mang súng trong người nên chỉ có thể ở nhà anh ấy.”
Lưu Mẫn Kiều im lặng một hồi
như thể bà đang tìm cách mở lời, La Gia Nam cũng đang thấp thỏm nên không dám
giải thích thêm. Cuối cùng Lưu Mẫn Kiều cắn môi rồi khó khăn nói: “Con trai,
nếu con thật sự không thích con gái thì mẹ… Mẹ cũng hiểu được… Kỳ Minh là một
đứa trẻ ngoan… Nếu con thích cậu ấy thì mẹ… Mẹ sẽ… Sẽ… Mẹ sẽ thử chấp nhận.”
Những lời này giống như một
cục gạch phang thẳng vào mặt La Gia Nam, tới mức trước mắt hắn tối sầm lại, còn
nổ cả đom đóm mắt, hắn thở cũng không nổi. Chắc là mẹ hắn nhận ra ‘âm mưu’ của
hắn trên bàn cơm rồi! Hay thật, đúng là tự lấy đá ném thẳng vào chân mình. Để
mẹ phải khổ sở, chắc cha đem hết sức lực rèn luyện cả đời để xé xác hắn ra
luôn.
“Không mẹ ơi. Mẹ hiểu làm
rồi, thật đấy.” La Gia Nam nhìn xung quanh rồi giơ chiếc đũa lên trước mặt Lưu
Mẫn Kiều, nói: “Con của mẹ thẳng y như vầy nè.”
Tuy Lưu Mẫn Kiều cũng có chút
hiểu biết về xu hướng tính dục, nhưng bà không sử dụng internet nên không hiểu
mấy cái tiếng lóng ‘cong’ hay ‘thẳng’ của giới trẻ nghĩa là gì. Nhưng xem thái
độ của La Gia Nam, bà có thể hiểu hắn đang nói với bà rằng hắn không thích
người đồng giới. Bà nhìn thẳng vào mắt hắn rồi dùng trực giác của người mẹ để
phán đoán xem hắn có nói dối hay không.
Trong đôi mắt trong suốt của
La Gia Nam chỉ có sự chân thành. Bà nhìn mãi cũng không thấy có chỗ nào khả
nghi. Bà thả lỏng rồi cầm lấy khăn lau chén ngay cạnh bồn nước và nhắc nhở con
trai: “Vậy con nói mẹ nghe Viên Vi Vi không tốt ở chỗ nào mà con lạnh nhạt với
người ta trên bàn cơm?”
La Gia Nam ôm lấy mẹ rồi đem
hết công năng để làm nũng: “Con không có nói em ấy không tốt, chỉ là con không
có cảm giác với người ta. Với lại nãy em ấy biết Kỳ Minh làm pháp y thì sắc mặt
đã thay đổi rồi. Em ấy biết con là cảnh sát hình sự chắc chạy trốn luôn.”
Vứt giẻ vào bồn rửa, Lưu Mẫn
Kiều quay đầu lại nhìn con trai rồi nghiêm túc nói: “Vậy con thích mẫu người
thế nào thì liệt kê ra hết đi. Mẹ sẽ chọn lọc thật kĩ theo tiêu chuẩn của con.”
“Trời mẹ ơi, chuyện này làm
sao mà có tiêu chuẩn được?” La Gia Nam vô cùng bất lực: “Mẹ cứ thoải mái đi,
con trai mẹ điều kiện tốt thế này làm sao mà ế được.”
Lưu Mẫn Kiều cũng không còn
cách nào, nhưng lời nên nói thì bà vẫn lặp lại: “Thời gian trôi nhanh như vậy,
điều kiện tốt thì có ích lợi gì? Con kén chọn, không để ý đã ba mươi rồi, không
để ý tiếp thì đã bốn mươi. Con không mau lập gia đình thì muốn cô độc đến cuối
đời à? Mẹ có sống với con mãi được không?”
“Mẹ chắc chắn sẽ sống lâu
trăm tuổi.” La Gia Nam cúi xuống hôn lên má bà một cái. Chiêu này lúc nào chả
thành công.
“Mẹ không cần sống lâu trăm
tuổi, chỉ cần thấy cháu nội trưởng thành là được.” Lưu Mẫn Kiều khẽ buông một
tiếng thở dài, nói: “Lúc con đi nằm vùng, tối nào mẹ cũng không ngủ được. Mẹ
chỉ sợ có một ngày Trần Phi gọi điện nói con hi sinh vì nhiệm vụ. Mẹ không ép
buộc con, Gia Nam. Mẹ với cha chỉ có một đứa con trai duy nhất thôi, nếu một
ngày nào đó con… Con cũng không để lại gì cho cha mẹ thì mẹ biết sống thế nào?”
Nói xong, Lưu Mẫn Kiều giơ
tay gạt khoé mắt ẩm ướt. La Gia Nam nghe mẹ nói vậy thì viền mắt cũng hơi xót.
Hắn càng siết chặt tay để ôm bà rồi nói: “Mẹ, con hiểu ý của mẹ. Nhưng con năn
nỉ mẹ đừng kêu con đi xem mắt nữa. Dưa hái xanh không ngọt đâu!”
Lưu Mẫn Kiều khịt mũi: “Cha
với mẹ gặp nhau lúc xem mắt này. Có cái gì mà không ngọt?”
“Ngọt ạ, ngọt khé cổ luôn
ạ.” La Gia Nam cười khổ. Mỗi lần nghe cha gọi mẹ là ‘Kiều Kiều,’ hắn đều nổi
hết da gà da vịt. “Nhưng thời thế thay đổi rồi. Con gái bây giờ đâu chỉ đơn
giản là thích đàn ông trưởng thành rồi đùng cái là chịu cưới đâu. Mẹ biết bây
giờ người ta chú ý cái gì không? Nữ quyền. Cho dù con có cưới người ta về, ai
biết người ta có chịu sinh cháu cho mẹ không.”
“Mẹ học đại học Ngoại ngữ,
chẳng lẽ không hiểu?” Lưu Mẫn Kiều nhéo sống mũi cao của hắn.
La Gia Nam quên mất trong
tay mình còn cầm chiếc đũa. Hắn cười đến mức phải giơ tay gạt mũi. Ai ngờ chiếc
đũa rơi vào bồn nước ‘cạch’ một tiếng rồi cắm thẳng vào lỗ thoát nước. Đũa bị
kẹt ở góc độ này cũng hơi khó lấy ra, La Gia Nam không thể rút nó ra được. Hắn
dùng sức thêm một chút…
“Anh!”
Nhìn thấy chiếc đũa gỗ tượng
trưng cho trái tim thẳng như sắt thép của mình bị gãy làm đôi, sắc mặt La Gia
Nam đen lại. Hắn nhìn mẹ rồi cười khan, sau đó bực bội mở lỗ thoát nước để lôi
một nửa chiếc đũa bị kẹt ra. Lưu Mẫn Kiều hơi nhíu mày nhìn La Gia Nam, vẻ mặt
bà phức tạp.
Bầu không khí có hơi sượng.
La Gia Nam đang nghĩ nát óc để chuyển đề tài thì điện thoại hắn rung lên. Hạ
Dũng Huy gọi. Hắn nhanh chóng ra dấu ‘suỵt’ với Lưu Mẫn Kiều rồi bắt máy: “Alo,
bác sĩ Tiểu Hạ?”
Bên phía Hạ Dũng Huy đang
rối như tơ vò, nghe tiếng hình như có người cãi nhau.
“Cảnh sát La, Trương Hiểu
Hoa lúc trước hay cầm đầu đám bạo động chết rồi. Người nhà cô ta đang quậy tung
bệnh viện lên để tìm người đền mạng.”
No comments:
Post a Comment