Chương 64 Chạy trời không khỏi nắng
Theo mỗi tiếng chào ‘đội trưởng La’ trên hành lang càng ngày càng gần văn phòng, trái tim của La Gia Nam cũng từ từ vọt lên cổ họng. Cuối cùng, Miêu Hồng đứng ngay cạnh hắn cũng chào ‘đội trưởng La,’ La Gia Nam theo phản xạ có điều kiện mà giật bắn người từ ghế rồi đứng thẳng lên.
Miêu Hồng cảm thấy trong tim
La Gia Nam có quỷ, hành động này như thể sắp chào cha mình kiểu quân đội luôn.
La Vệ Đông nhíu mày: “Thằng
nhóc, con tính làm gì?”
“Này… Cha, để con rót cho
cha li nước.” La Gia Nam nhanh chóng chạy vọt đến máy nước uống, như thể hắn có
thể trốn sau cái máy cao một thước kia.
“Khỏi đi. Cha vào chào đội
trưởng Trần một tiếng rồi về.” La Vệ Đông trước khi vào văn phòng của Trần Phi
thì quay đầu lại: “La Gia Nam, con lên xe chờ cha. Cha có chuyện muốn nói với
con.”
Chạy trời không khỏi nắng.
La Gia Nam mạnh tay vuốt
mặt, hỏi Miêu Hồng: “Sư phụ, trên xe của người có áo chống đạn không?”
“Cậu nên ghé ông Cổ phòng
hậu cần để mượn cái mũ sắt, tốt nhất là mượn thêm cái khiên để phòng chống bạo
lực nữa.” Miêu Hồng hả hê cười.
Nhìn La Gia Nam lững thững
ra khỏi văn phòng như một xác chết, Lữ Viên Kiều mới đi từ ngoài về hỏi: “Đàn
anh, anh có sao không ạ?”
“À, đàn em, chúng ta là anh
em tốt, ngày này năm sau em nhớ thắp cho anh một nén nhang nhé.” La Gia Nam vỗ
vai cậu rồi thở dài, bước ra ngoài.
Lữ Viên Kiều ngồi vào bàn
làm việc đối diện Miêu Hồng ở phía sau, hỏi: “Sư phụ, đàn anh sao vậy ạ?”
“Cha cậu ấy đến.” Miêu Hồng
vai hơi run: “Chắc là để dạy con…”
————————
Chờ La Vệ Đông bước ra, La
Gia Nam đứng trước đầu xe đã hút đến điếu thuốc thứ năm nên đầu óc hắn cũng hơi
choáng váng vì thiếu dưỡng khí. Hắn cân nhắc hết rồi, mắng thì nghe, đánh thì
chịu, hắn tuyệt đối sẽ không phản kháng. Chắc chắn cha sẽ không giết chết con
trai ruột ở bãi giữ xe Cục Công an thành phố.
Đèn xe bỗng loé lên khiến La
Gia Nam hết hồn. La Vệ Đông ngoắc tay ở phía sau xe để ra hiệu hắn vào trong xe
rồi nó chuyện. La Gia Nam tính nhẩm trong bụng: Không gian trong xe cũng nhỏ
hẹp, cha sẽ duỗi tay đấm hắn không được. Xem ra hôm nay hắn sẽ không bị đánh.
Hai cha con cùng nhau ngồi
trên xe, không khí im lặng trong chiếc xe nhỏ hẹp không ngừng lên men.
“Cho cha một điếu thuốc.” La
Vệ Đông ủ rũ nói.
La Gia Nam nhanh chóng lấy
bật lửa đốt thuốc cho cha, sau đó cúi đầu chuẩn bị nghe dạy dỗ. La Vệ Đông hút
một hơi, cúi đầu nhìn rồi cười lạnh: “Marlboro Gold luôn à. Được đó nhóc con,
được đấy. Hút thuốc cũng xịn hơn cả cha.”
“Cái này Đại Vĩ cho ạ. Bình
thường con hút Septwolves.” La Gia Nam giải thích.
“Đừng có nói nhảm. Tuần
trước con về nhà cũng hút cái này.” La Gia Nam cau mày nhìn về con trai: “Đủ
lông đủ cánh rồi, cảm thấy tự bay được rồi nên ra ngoài làm loạn à?”
La Gia Nam định cự lại thì
nhớ ra lúc nãy đã quyết tâm ‘tuyệt đối không phản kháng’ nên hắn ngậm miệng
lại. La Vệ Đông thấy hắn không nói gì, ông cũng bất ngờ. Bình thường thằng nhóc
này gặp chuyện bất bình, nó nhất quyết phải làm cha giận đến tăng huyết áp cao
hơn một mét tám mà.
‘Một cây làm chẳng nên non,’
La Gia Nam không lên tiếng, lửa giận của La Vệ Đông cũng không có chỗ mà vung:
“La Gia Nam, tôi với mẹ cậu hai mươi năm qua không hề xem cậu là một đứa con
gái. Cho dù cậu có chuyện gì, toàn đất nước Trung Quốc này vài triệu phụ nữ,
nhưng cậu chọn đàn ông…” Ông ôm trán, nói: “Cậu chọn qua lại với đàn ông?”
Ông không kì thị đồng tính,
nhưng dính đến con trai mình, ông thật sự rất khốn khổ. Đúng là tâm lí ông đã
đỡ hoảng loạn hơn từ lần trò chuyện với Trần Phi, nhưng vừa gặp La Gia Nam là
ông lại bất lực, dù sao cũng phải nói ra hết mấy lời đó cho đã miệng.
Lần này, La Gia Nam không
muốn mở miệng cũng phải nói. Hắn khẽ cắn răng, nói: “Không phải qua lại với đàn
ông. Nếu không phải Kỳ Minh thì con không cần ai hết.”
“Vậy cậu tính cả đời không
kết hôn, không có con à?” Huyết áp của La Vệ Đông bắt đầu tăng: “Cậu có nghĩ
đến mẹ cậu không? Kiều Kiều lúc nào cũng muốn bồng cháu, cậu định nói với mẹ
thế nào?”
Vừa nghe cha gọi mẹ là ‘Kiều
Kiều,’ da gà da vịt của La Gia Nam lại nổi lên. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đốt
một điếu thuốc, cúi đầu hút vài hơi rồi nói: “Con đã tìm hiểu rồi. Cùng lắm thì
thụ tinh trong ống nghiệm rồi nhờ người mang thai hộ. Cỡ nào thì mẹ cũng được
ôm cháu thôi.”
“Cậu xem việc sinh con là
gì? Sinh một cái rồi thôi à?” La Gia Nam tát thẳng vào cánh tay La Gia Nam:
“Nếu con không thật lòng yêu thích đứa bé đó thì thà con đéo sinh nó ra!”
“Con của con thì đương nhiên
là con yêu thích rồi!” La Gia Nam dùng sức xoa cánh tay, may mà không đánh vào
đầu chứ nếu không chắc ngất rồi: “Cha, nói đến cha đi. Nếu cha thật sự thương
con thì cha nên ủng hộ con. Đúng là trước giờ con không được từng trải như cha,
nhưng chuyện giữa con với Kỳ Minh không phải do con nhất thời yêu thích. Con
muốn sống với anh ấy cả đời. Nếu cha với mẹ đều không chấp nhận thì con cũng
chẳng còn chỗ dựa để mà sống.”
“Thằng nhóc nhà cậu còn dám
uy hiếp tôi?” Huyết áp của La Vệ Đông cũng gần vượt ngưỡng rồi.
“Dạ không. Con nghĩ thế nào
thì con nói như vậy thôi.” La Gia Nam quyết tâm liều mạng. Hắn không quan tâm
cha sẽ chấp nhận hay không mà nói tới: “Lần đầu của Kỳ Minh cũng là trao cho
con. Con có trách nhiệm với anh ấy. Cha nuôi con nhiều năm như vậy chắc không
mong con là Trần Thế Mỹ đâu.”
Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch
dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công.
Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với
công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ
của mình để theo vinh hoa phú quý.
Đàn ông mà cũng có lần đầu
sao?
La Vệ Đông ngẩn người, huyết
áp tuột một cái vèo. Cũng đúng nhỉ, ông vừa nghĩ lại rằng dù nam hay nữ thì
cũng phải có lần đầu tiên. Hơn nữa, đứa nhỏ Kỳ Minh rất tốt, đẹp trai, có học
vấn, chuyên môn vững vàng, nghe nói còn quyên góp cho Cục mấy triệu để mua máy
móc. Người như vậy mà lại trao lần đầu cho con trai, vậy chắc chắn là thật
lòng.
Nghĩ đến đây, La Vệ Đông
bình tĩnh nói: “Thằng nhóc, con cũng lớn rồi, cha muốn quản cũng quản không
được. Cuộc sống là của con, mà muốn sống cũng đâu dễ dàng gì. Cha có nhắm mắt
cũng không cần quan tâm… Nhưng với mẹ thì con tự tìm cách đi. Nếu mẹ mà rơi một
giọt nước mắt thì cha đánh gãy một cái xương của con, nghe không?”
Gió lạnh quất thẳng sau
lưng, La Gia Nam cẩn thận hỏi: “Cha, cha có phải cha ruột của con không?”
“Đừng có hỏi nhảm. Không
phải cha thì là ai?!” La Vệ Đông giơ tay lên.
“Này này, cha, đừng đánh.”
La Gia Nam rụt cổ: “Con nói này, cha đúng là chiều mẹ quá thể. Cha xem đi, mẹ
hơn năm mươi tuổi rồi mà trái tim có khác gì thiếu nữ hai mươi lăm đâu.”
“Mẹ con xứng đáng được
chiều.” La Vệ Đông rút một điếu thuốc của con trai, đốt xong thì chậm rãi nhả
ra một vòng khói: “Hồi cha còn đi sửa đường sắt ở Tân Cương, một năm về nhà một
lần, chuyện trong nhà đều dựa hết vào mẹ. Cái năm ông nội con mắc bệnh tim phải
đi cấp cứu, bà nội con vì lo lắng mà đạp hụt cầu thang rồi té gãy chân, còn con
thì mắc thuỷ đậu. Làm gì có y tá nào đâu, một mình Kiều Kiều chăm sóc cho ba
người, ngày nào cũng chạy đi chạy lại từ nhà đến bệnh viện mấy chuyến, vậy mà
mẹ con chẳng gọi điện cho cha vì sợ cha lo lắng rồi phân tâm trong lúc thi công
thì bị thương… Lúc cha về, mẹ con gầy tới nỗi cha suýt chút nữa không nhận ra
được. Sau đó cha phải quay về đơn vị, lúc mẹ tiễn cha còn nói rằng: “Chồng, anh
đi bảo vệ đất nước, em sẽ chăm sóc thật tốt cho nhà mình, cha mẹ và cả con trai
đều có em, anh không cần bận tâm.” Một người phụ nữ như vậy mà cha không thương
thì con nghĩ cha có phải đàn ông không?”
Nói xong, La Vệ Đông lau
mặt, dụi tắt tàn thuốc rồi nói: “Cha không hút nữa. Thuốc lá của con cay mắt
quá.”
Trừ lúc ông bà qua đời, La
Gia Nam chưa từng thấy cha mình rơi nước mắt. Bây giờ, thấy vành mắt ông đỏ
lên, trong lòng hắn cũng như bị ai nhéo một cái.
Hắn nghĩ đúng là tình yêu
thật lòng trong hoạn nạn phải có nhau.
————————
Buổi tối về nhà, Kỳ Minh
thấy La Gia Nam đang nghiên cứu công thức thì tò mò hỏi: “Cha em nói cái gì với
em vậy?”
Anh nghe nói chiều này La Vệ
Đông đến Cục gọi La Gia Nam ra bãi xe nên đã chuẩn bị trị thương cho hắn. Ai
ngờ thằng nhóc này có thể lành lặn trở về.
“Cha dạy em là đàn ông thì
phải biết thương vợ á.” La Gia Nam lấy một trái bơ từ trong tủ lanh ra, nói:
“Vợ, tối nay anh salad tôm với bơ nhé?”
“Em mua tôm hả?”
“Trong tủ lạnh không có hả
anh?”
“Lâu rồi chưa đi siêu thị.
Đừng nói tôm tươi, tôm khô cũng không có đâu.” Kỳ Minh liếc nhìn đồng hồ. “Đi
siêu thị ha.”
“Đi anh.”
Đến siêu thị, La Gia Nam đẩy
xe đi sau lưng Kỳ Minh, chậm rãi đi qua các kệ hàng hoá. Giờ này là lúc nhà nhà
rủ nhau đi mua sắm, lâu lâu mấy đứa trẻ lại rượt đuổi chơi đùa giữa các kệ. Hai
người đang đi dạo xung quanh thì La Gia Nam thấy Cao Nhân và Lữ Viên Kiều đang
đi mua đồ ngủ, vì vậy hắn đẩy xe đến chào họ.
“Sao hai người lại ở chung?”
Hắn hỏi.
“Viên Kiều mới dọn nhà nên
cần mua ít đồ gia dụng, anh phải ghé siêu thị mua đồ nên đụng mặt.” Cao Nhân ló
đầu chào hỏi với Kỳ Minh: “Chào thầy Kỳ.”
Kỳ Minh gật đầu với cậu rồi
tiếp tục tìm những thứ anh muốn mua. Lữ Viên Kiều nhìn La Gia Nam, sau đó nhìn
Kỳ Minh, hỏi: “Đàn anh, anh với thầy Kỳ đi siêu thị chung hả?”
“Ừ. Hai tụi anh ở chung.” La
Gia Nam gật đầu.
“Thuê chung ạ?”
“Ừ… Thì cũng giống vậy.”
“Ồ…” Lữ Viên Kiều xoay mặt
nhìn Cao Nhân: “Thật ra anh có thể thuê chung chỗ với em. Em ở căn hộ ba phòng
ngủ, mỗi ngày đi làm em cũng chở anh đi được.”
“Tốt vậy!” Cao Nhân mặt baby
lại cười tươi lên: “Được đó. Tiền thuê nhà bao nhiêu một tháng?”
“Không cần thuê. Căn hộ là
của em.” Lữ Viên Kiều cười lại với cậu, nói: “Đều là người mới, giúp đỡ lẫn
nhau thôi.”
La Gia Nam nhíu mày: “Ái chà
không nghĩ thằng nhóc nhà em cũng có tiền ha. Mới nhiêu đây tuổi đã mua được
căn hộ.”
“Tiểu khu đó được phát triển
bởi mẹ em với công ty của mẹ. Em mua hai căn, vừa vặn ở gần Cục nên em dọn qua
ở.” Lữ Viên Kiều nói rồi ném đồ ngủ mình đã chọn vào trong xe: “Đàn anh, anh muốn
mua nhà thì cứ tìm em, em bớt cho anh tám phần trăm.”
“…”
Ngôi nhà gần văn phòng nhất
có diện tích ít nhất cũng năm mười nghìn mét vuông. La Gia Nam nuốt ngụm nước
bọt, hắn bỗng cảm thấy vị trí đàn anh của mình đang bị thử thách bởi tiền bạc.
Đúng lúc này, có hai đứa trẻ đột nhiên chạy tới, một đứa vừa chạy vừa quay đầu
nên đụng phải Cao Nhân. Với sức lực giống như một quả đạn đại bác, Cao Nhân
loạng choạng và ngã vào vòng tay của Lữ Viên Kiều phía sau.
Đứa trẻ không xin lỗi, và
chạy vào một lối đi khác trong nháy mắt.
“Nè, con nít bây giờ vậy đó
hả! Muốn ăn đòn không!” Cao Nhân nhanh chóng đứng thẳng người, hỏi Lữ Viên
Kiều: “Em có sao không? Có bị thương không?”
“Em không sao.” Lữ Viên Kiều
bị giá treo đồ đập trúng một chút, eo cậu đau rát nhưng cậu cũng không định nói
cho Cao Nhân biết: “Đàn anh, tụi em đi tính tiền trước. Mai gặp anh.”
“Ừ, mai gặp.”
La Gia Nam đẩy xe về phía
bên cạnh Kỳ Minh rồi nói anh bỏ đồ vào xe đẩy. Hắn giơ tay giữ vai Kỳ Minh, cắn
lỗ tai anh rồi nói: “Vợ, anh có phiền gả cho người chồng còn nghèo hơn anh
không?”
Kỳ Minh câu khoé miệng lên:
“Anh không ngại cưới vợ nghèo hơn.”
“Ơ này, anh chịu làm vợ em
rồi mà.” La Gia Nam kêu lên, bỗng điện thoại di động trong túi rung lên. Hắn
nhận điện thoại, sau đó nói với Kỳ Minh: “Chu Hạo nói ngày mai mười hai giờ máy
bay hạ cánh. Em dẫn cậu ấy đến bệnh viện trước, sau đó về Cục.”
No comments:
Post a Comment