Chương 41
Nắng sớm mới vừa xuất hiện, tiếng chim hót vang lên trong buổi sáng yên ả. Các thành viên trong Tổ trọng án đã mệt lả người sau một đêm bận rộn. Miêu Hồng đang co người ngủ trên ghế, Kiều Đại Vĩ lấy áo khoác của mình đắp cho cô. La Gia Nam hút một điếu thuốc cho tỉnh táo rồi vào phòng thẩm vấn để tra hỏi ‘tú bà’ của Một Đời Giai Nhân – người mới bị áp giải về Cục.
‘Tú bà’ này tên Trân Châu,
đúng là người cũng như tên: Đã qua tuổi bốn mươi nhưng da dẻ vẩn trắng nõn như
hạt ngọc trai mới được thu hoạch. Thế nhưng cặp mắt của bà đã sớm bị vẩn đục
bởi cuộc sống về đêm.
“Nếu biết chuyện mà không
khai báo thì chúng tôi căn cứ tội bao che mà xử lí, cô phải ngồi tù từ sáu
tháng đến một năm.” La Gia Nam đưa cho bà một điếu thuốc. Người đàn bà này
không đẹp trang nhã nhưng dáng vẻ ngậm điếu thuốc phả ra làn khói của bà trông
quyến rũ vô cùng.
“Đúng, tôi là người đã đưa
em gái phiên dịch kia đến phòng khám tư nhân theo yêu cầu của Chu Đại Quốc.”
Những đường nét thời gian đã hằn bên môi Trân Châu. “Nhưng anh cảnh sát này,
tôi sợ ngày mai không thể nhìn thấy ánh nắng ban mai hơn là ngồi tù nữa đấy.”
“Vương Tuyết Đình chết rồi.
Cô ấy tự sát.” La Gia Nam nhìn bà, sắc mặt hắn nghiêm nghị.
Ánh mắt của Trân Châu hơi
khựng lại rồi vén tóc bên tai. Bà thở dài, nói: “Tội nghiệp quá. Bông hoa nhỏ
trồng trong nhà kính, chẳng chịu nổi bão táp mưa sa.”
“Người bình thường cũng
không thể chịu nổi nếu gặp chuyện như vậy.”
“Đó là do lúc trước nó có
cuộc sống quá tốt đẹp.” Trân Châu lại nhả ra một ngụm khói rồi buồn bực cười
với La Gia Nam: “Chúng tôi làm ‘gái ngành’ đấy. Mới đầu ai mà chẳng bị bắt ép?
Chúng tôi có thể làm gì? Chết hết à?”
La Gia Nam không muốn phán
xét gì về vấn đề này. Hắn đương nhiên biết có cô gái nào trời sinh đã chọn làm
đĩ đâu. Nhưng hắn cũng tận mắt thấy có những cô gái bị bắt, sau đó được bọn
chúng dạy dỗ, đến khi được cứu ra rồi thì các cô vẫn vòng trở lại hang cọp. Các
cô đã quen với việc kiếm tiền nhanh chóng và dễ dàng rồi nên không thể chịu
cảnh cả tháng bận rộn làm việc mà lương thì ba cọc ba đồng.
“Cô không báo án thì thôi.
Tại sao phải đem chuyện này lan truyền khắp nơi? Cô không sợ ảnh hưởng đến danh
dự của Vương Tuyết Đình à?” La Gia Nam hỏi.
“Ai mà biết nó là ai đâu.”
Trân Châu cười nhạo. “Đám người đó không chỉ hành hạ con bé ấy đâu. Chúng nó
còn làm tổn thương mấy cô gái của tôi nữa kìa. Tôi bắt bọn chúng phải bồi
thường, tiền là do Chu Đại Quốc cấp đó.”
“Chu Đại Quốc cũng cấp tiền
cho Vương Tuyết Đình sao?”
“Ừ. Cho một nghìn để nó đi
gặp bác sĩ.” Trân Châu khịt mũi tỏ vẻ khinh thường. “Con bé kia sợ chết đi
được. Tôi đưa nó về tới nhà mà nó cũng không nói tiếng nào. Tôi kêu nó gọi điện
cho ai tới đi thì nó cũng gọi, nhưng nó không nói gì hết. Nó ngồi trên xe tôi
mà khóc hơn mười phút.”
“Cô ấy gọi cho ai?”
“Gọi cho một người đàn ông.
Tôi nghe người đó cứ la hét ‘Em sao ấy, em nói chuyện đi.’ Chắc là một chàng
trai trẻ thôi.”
La Gia Nam đặt chiếc điện
thoại tìm được trên xe Chu Đại Quốc lên bàn thẩm vấn rồi hỏi: “Cô đã thấy cái
điện thoại này bao giờ chưa?”
Trân Châu cúi xuống nhìn rồi
gật đầu: “Điện thoại con bé kia dùng đó. Lúc đó tôi còn nghĩ nó dùng đồ hiệu
của Burberry mà sao lại xài cái điện thoại nát như vậy.”
Kỳ Minh ngồi bên cạnh nghe
đến đó thì lập tức về văn phòng pháp y lấy vân tay trên thi thể của Vương Tuyết
Đình. Thời gian lúc nãy quá gấp nên anh chỉ kịp lấy mẫu DNA của thai nhi chứ
hoàn toàn chưa khám nghiệm thi thể.
Kết quả đối chiếu nhanh
chóng được đưa ra. Trên điện thoại di động có dấu vân tay của Vương Tuyết Đình.
————————
“Lịch sử liên lạc trên điện
thoại Vương Tuyết Đình bị xoá sạch sẽ rồi, chỉ truy xuất được một số điện thoại
mà cô ấy đã gọi hôm bị tai nạn thôi.” Thượng Quan Vân Phỉ đưa hồ sơ cho Trần
Phi, “Số điện thoại di động này được đăng ký dưới tên Phương Cẩm Nam. Nhưng
Phương Cẩm Nam sắp tám mươi tuổi rồi, hiện ông ấy đang nằm trong viện dưỡng
lão.”
“Sử dụng danh tính của người
khác để mua điện thoại là thói quen của nhiều nghệ sĩ để bảo vệ quyền riêng
tư.” Miêu Hồng vừa nói vừa ngáp.
Trần Phi nói: “Vân Phỉ, gọi
vào số điện thoại này thử xem.”
Thượng Quan Vân Phỉ lấy điện
thoại chuyên dụng mở loa ngoài rồi gọi đến số điện thoại kia. Chuông đổ ba lần
thì nghe bên kia nhấc máy ‘cạch’ một cái. Cô lập tức nói: “Chào anh, tôi gọi từ
công ty chuyển phát nhanh. Có một kiện hàng cần gửi cho anh nhưng chúng tôi
không rõ địa chỉ lắm. Phiền anh nhắc lại địa chỉ ạ.”
“Kiện hàng gì vậy?” Âm thanh
của một chàng trai trẻ vang lên.
Nghe giọng nói này, Thượng
Quan Vân Phỉ ngây người, những câu thoại cô vốn đã nằm lòng vậy mà bây giờ
không thể nói lưu loát được: “Là… Là… Ơ… Tài liệu.”
“Đồ lừa đảo.” Người bên kia
cúp máy.
“Phỉ Phỉ, sao vậy? Mấy câu
thoại khách sáo này em phải thuộc như cháo rồi chứ.” La Gia Nam không nhịn được
mà than thở. “Thôi bỏ rồi. Không lấy được địa chỉ rồi.”
Thượng Quan Vân Phỉ lo lắng
mà chớp mắt. Cô vò góc áo, nói: “Em biết… Em biết giọng nói này.”
Mọi người đều trừng mắt lên.
“Là idol Trình Phong của
em.” Thượng Quan Vân Phỉ khẳng định chắc nịch. “Anh Nam, anh nhớ hôm đó em nói
em đi xem hoà nhạc không? Em đi xem Trình Phong đó. Em chắc chắn sẽ không nghe
nhầm giọng của anh ấy.”
“Trình Phong là nghệ sĩ trên
tấm phích treo ở phòng khách của công ty giải trí kia đúng không chú?” La Gia
Nam xoa cằm nhìn về phía đội phó.
Triệu Bình Sinh gật đầu rồi
nói với Trần Phi: “Vương Tuyết Đình vừa gặp chuyện đã gọi điện cho Trình Phong.
Có khi nào hai người này là một cặp không? Vương Tuyết Đình chết nên Trình
Phong muốn báo thù cho cô ấy, vì vậy cậu ta gọi điện thoại hẹn gặp Chu Đại
Quốc. Với danh tiếng và sức ảnh hưởng của cậu ta thì chắc chắn Chu Đại Quốc
phải đi gặp mặt.”
“Trình Phong không có bạn
gái!” Vân Phỉ bĩu môi.
“Đừng làm phiền.” La Gia Nam
liếc mắt nhìn cô rồi đứng lên. “Tôi đi áp giải Trình Phong về Cục để thẩm vấn.
Đội trưởng, cấp cho cháu một chiếc xe đi.”
Trần Phi đẩy chìa khoá xe
trên bàn qua cho La Gia Nam, nói: “Lấy xe của tôi đi. Đừng quên cậu ta là người
nổi tiếng nên phải cẩn thận. Đừng để đám nhà báo bắt được tin khi chưa kết án.”
“Rõ! Kỳ…” La Gia Nam quay
đầu nhìn thì thấy Kỳ Minh đang dựa vào ghế mà ngủ rất say.
La Gia Nam lấy một chiếc áo
khoác không biết của ai mà đắp cho anh. Hôm trước ở bệnh viện Kỳ Minh cũng
không được ngủ vì phòng bên cạnh có ca cấp cứu cả đêm, hôm qua lại thức thêm
một đêm nữa. La Gia Nam khá là chắc kèo anh ngủ bất tỉnh luôn rồi.
“Vậy ai đi với tôi nào?” Hắn
nhỏ giọng hỏi. Thật ra cũng không cần nói nhỏ như vậy, ban nãy văn phòng khá ồn
nhưng Kỳ Minh cũng không thức dậy.
Thượng Quan Vân Phỉ giơ tay:
“Anh Nam, anh Nam dẫn em đi nhé?”
“Em là nhân viên văn phòng
mà đi cái gì?” Nhìn ánh mắt ‘Em năn nỉ anh đó’, La Gia Nam vung tay: “Đi nói
với tổ trưởng bên em đi. Anh ấy đồng ý là được.”
Cô gái nhỏ hớn hở chạy ra
khỏi phòng họp.
————————
Sau khi nhập địa chỉ vào
định vị, La Gia Nam vừa hỏi vừa lái xe: “Này, anh không hiểu sao mấy đứa con
gái tụi em không thích người như anh Nam mà cứ thích thần tượng này kia nhỉ?”
“Không cho anh nói xấu thần
tượng của em!” Vân Phỉ vung nắm đấm về phía La Gia Nam. “Trình Phong tốt lắm,
vừa dịu dàng vừa tốt tính, anh ấy đối xử với người hâm mộ như gia đình vậy đó.
Lúc trước có một fan bị bệnh nặng nên không đến xem anh ấy biểu diễn được. Bạn
ấy viết thư cho ảnh. Anh tin không, anh ấy đến tận bệnh viện để hát cho bạn ấy
nghe.”
La Gia Nam nghe mà nổi gai
ốc: “Em bệnh đi rồi anh Nam cũng sẽ hát cho anh nghe.”
“Thôi cho em xin. Em còn
muốn sống thêm mấy năm.” Thượng Quan Vân Phỉ nhướng mày. Cô đã được trải nghiệm
tại buổi tiệc đón nhân viên mới: Giọng La Gia Nam khi nói thì rất ổn, nhưng hát
một câu không có chữ nào đúng tông.
“Để thầy Kỳ hát cho em nghe.
Hát hay lắm đấy, lại có thể tự đệm guitar.”
“Thật ạ? Thầy Kỳ còn biết
chơi guitar sao?” Thượng Quan Vân Phỉ lập tức nhắn tin lên nhóm WeChat Hóng
chuyện bát quát cùng chị em Cục Công an thành phố’ rồi nói: “Trời ơi sao anh ấy
hoàn hảo đến vậy chứ? Đẹp trai, thông minh, hát hay, còn biết chơi guitar nữa.”
Sau đó cô quay sang nhìn La Gia Nam: “Anh Nam mỗi ngày đều đứng cạnh thầy Kỳ,
anh có thấy mình thua kém người ta hông?”
“Thua kém gì chứ.” La Gia
Nam cười. “Mỗi người có sở trường riêng thôi. Em kêu ảnh rượt theo nghi phạm
thử xem? Hôm bị té xuống biển ấy, không có anh là anh ấy chết đuối rồi.”
Thượng Quan Vân Phỉ suy nghĩ
một chút rồi gật đầu: “Vậy là… Anh hô hấp nhân tạo cho anh ấy ạ?”
“À… Ừ. Nếu không… Nếu không
anh ấy chết đuối rồi.” La Gia Nam chột dạ nói.
Thượng Quan Vân Phỉ im lặng
rồi cúi đầu gửi tin nhắn lạch cạch. La Gia Nam nhìn cô rồi nói: “Đừng bấm điện
thoại trên xe. Lát quay đầu là say xe đó.”
Thượng Quan Vân Phỉ nhắn
‘Tin chấn động! La Gia Nam và Kỳ Minh hôn nhau!’ vào nhóm WeChat rồi cười híp
mắt với La Gia Nam. Cảm thấy ánh mắt lạ lạ của cô, La Gia Nam cảm thấy da đầu
tê rần.
————————
Đến nơi, La Gia Nam và
Thượng Quan Vân Phỉ bị quản lí của Trình Phong chặn lại trong phòng khách.
“Đây là văn kiện chính thức
của lực lượng cảnh sát.” La Gia Nam giơ thư triệu tập ra cho quản lí xem. Đối
với người nổi tiếng, hắn không thể đến áp giải người ta đi mà không có chuẩn
bị. “Chúng tôi triệu tập anh Trình Phong về Cục để điều tra.”
Quản lí tỏ vẻ khó xử: “Tiểu
Phong đang có một buổi phỏng vấn trên lầu. Lát nữa các anh đừng nói mình là
cảnh sát.”
Thượng Quan Vân Phỉ cúi đầu
nhìn đồng phục của mình rồi nhún vai với quản lí. La Gia Nam bình thường hay đi
ra ngoài nên có thể mặc đồ tự do, nhưng cô là nhân viên văn phòng nên bắt buộc
phải mặc đồng phục.
La Gia Nam nghiêng đầu về
phía cửa nói: “Phỉ Phỉ, em lên xe chờ đi. Đội trưởng Trần nói không thể để
phóng viên biết.”
“Dạ.” Thượng Quan Vân Phỉ
bất đắc dĩ ra ngoài.
Người quản lí rót cho La Gia
Nam một li nước rồi ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói chuyện: “Cảnh sát La, tôi có
thể hỏi đây là vụ án gì được không?”
“Không.” La Gia Nam ngồi
suống sofa rồi lạnh lùng nói.
“Nếu anh nói vậy thì tôi
đành gọi điện cho luật sư rồi.” Anh ta làm bộ sắp lấy điện thoại ra.
La Gia Nam vẫn không lung
lay, nói tiếp: “Anh gọi đi. Luật sư của cậu ấy cũng phải theo chúng tôi về Cục
để điều tra mà.”
Quản lí cân nhắc một chút
rồi đứng dậy đi đến bên khung cửa sổ kiểu Pháp và gọi cho luật sư. Luật sư nói
với anh ta rằng miễn không bị bắt thì không cần phải lo và hứa sẽ đến ngay lập
tức. Ngay lúc phóng viên đi xuống cầu thang và luật sư bước vào, La Gia Nam hơi
cau mày nhìn Trình Phong. Cậu ta gầy hơn rất nhiều so với tấm áp phích.
Đợi phóng viên về hết, La
Gia Nam mới đưa phù hiệu cảnh sát và thư triệu tập cho Trình Phong xem. Luật sư
ngay lập tức bước tới và yêu cầu được nói chuyện với thân chủ của mình trước
khi để cậu đi cùng với La Gia Nam.
Trình Phong đẩy luật sư ra
và đưa hai tay về phía La Gia Nam.
“Tôi muốn tự thú. Tôi đã
giết người.”
Quản lí ngã xuống đất, nghe
‘bịch’ một cái.
No comments:
Post a Comment