Sunday 12 November 2023

ACTS OF MERCY-BẢY ĐIỀU PHƯỚC THIỆN 1

 MỘT - Sam DelVechio


Gót giày cao gót gõ trên nền gỗ cứng, Mallory Russo đi ngang qua lối vòm cao im ắng của ngôi biệt thự kiểu Tudor xinh đẹp vừa là nhà của ông trùm Robert Magellan vừa là nơi kinh doanh. Cái không khí yên lặng tĩnh mịch đó như phản ánh tâm trạng u hoài của những người vừa đến dưới mái vòm của nó hôm nay. 
Mallory và đồng nghiệp của cô gặp mặt ở đây trước khi ngồi vào chiếc Limousin sẽ đưa họ đến nhà thờ Những Thiên Thần của Chúng ta chỉ cách đó vài dặm ở Conroy, Pensylvania, nơi Cha Kevin Burch, anh họ của Robert, sẽ tổ chức một lễ tưởng nhớ cho người vợ đã qua đời của Robert, Beth.

Mallory gỡ chiếc nón rộng vành màu đen mà cô mua cho dịp này và bước qua sảnh đến bên một cánh của tòa nhà, nơi quỹ Mercy Street đặt văn phòng. Cô bật chiếc quạt trần khi bước vào và đến ngồi nơi chiếc bàn của mình, quẳng chiếc nón lên ghế và cố nhớ xem mình đã từng sở hữu món nào giống vậy trước đây chưa. Dưới chiếc bàn, cô gẩy đôi bàn chân ra khỏi đôi giày cao mà thỉnh thoảng lắm cô mới mang, cố ngọ ngoạy các ngón chân với hy vọng máu sẽ lưu thông trở lại.

Cô không biết khi nào thì những người khác sẽ quay lại đây nhưng hy vọng sẽ làm xong vài việc trước buổi ăn trưa mà những người dự lễ được mời. Không ai có vẻ vội vã rời khỏi nghĩa trang sau buổi lễ, đứng túm tụm lại với nhau trò chuyện như họ vẫn hay làm, nhưng cô thì đã  sẵn sàng đi ngay khi  đức cha còn chưa bắt đầu giảng. Có gì đó sai sai khi cử hành tang lễ cho một người phụ nữ đã chết hơn cả năm trời mà chưa được chôn cất tử tế, nên khi Charlie Wanamaker cùng với hôn thê của cô và một anh chàng cảnh sát địa phương khác thì thầm vào tai cô rằng họ chuẩn bị rời đi, cô đã nhờ họ thả cô về đây trên đường về lại đồn cảnh sát.

Người ta có thể nghĩ rằng, vốn từng là một cảnh sát thì Mallory có thể vượt qua nỗi sợ thần Chết, nhưng có gì đó ở cái chết này xoáy hẳn ngay vào tâm hồn cô. Beth Magellan và đứa con sơ sinh – Ian –đã mất tích nhiều tháng, và khi người ta tìm thấy chiếc xe của cô mới đây trong một rãnh núi sâu phía tây Pensylvania thì Beth vẫn còn bị giữ bởi dây an toàn ở ghế lái, nhưng không có bất cứ dấu hiệu gì của Ian lẫn chiếc nôi trẻ em trong xe.

Cô nghĩ rằng đã có ai đó đến bên chiếc xe trong lúc người mẹ đã chết hay đang hấp hối, rồi rời đi mà không hề gọi trợ giúp. Nhưng ý nghĩ về việc cũng chính kẻ đó đã rời đi với đứa bé gần như giết chết cô. Lúc đó Beth có còn sống không, hay ít nhất bất tỉnh khi Ian bị mang đi? Hay hơi thở cuối cùng của Beth đã cạn đi khi cố gọi tên con? Liệu Beth có biết mình sẽ chết không? Nghĩ vậy cũng làm cô rợn cả xương sống.

Robert là người tốt và cô kính trọng anh. Anh không đáng gặp chuyện như thế. Có lẽ điều duy nhất có thể khiến anh tiếp tục sống lúc này là ý nghĩ Ian có thể vẫn còn sống trên đời. đâu đó.

Đó là thứ cuối cùng chụp một màn sương buồn não nề lên cả buổi sáng hôm đó: đâu đó là ở đâu?

Robert Magellan là người đã tạo ra và duy trì quỹ Mercy Street, cung cấp dịch vụ điều tra tư nhân cho những người mà vì lý do nào đó cơ quan công quyền chỉ điều tra được rất ít hay không được gì cả trong việc tìm kiếm người mất tích. Robert hiểu niềm đau không biết việc gì đã xảy ra với vợ con anh – hai người anh yêu nhất trên đời, anh đã thuê chuyên gia tìm kiếm họ. Việc anh thất bại không làm anh mất đi suy nghĩ rằng anh có thể giúp người khác tìm kiếm người mất tích đầy yêu thương của họ.

Không phải lúc nào các dịch vụ tìm kiếm tư của Robert cũng thành công. Chính là Susanna Jones, nhân viên của Robert đã tìm thấy xe của vợ anh. Nhưng anh thừa sức thuê cả một đội quân tìm kiếm mà không phải ai cũng có thể. Quỹ Mercy Street lập ra là vì thế: giúp những người không thể giúp chính mình trong những sự việc của họ.

Trong thời sơ khai, quỹ chỉ nhận có hai vụ và đều thành công mỹ mãn. Đã có những làn sóng yêu cầu giúp đỡ cũng như những tiếng đáp lại yêu cầu tìm chuyên gia của họ. Mallory phụ trách việc lọc ra trong hàng trùng điệp những thư yêu cầu giúp đỡ, chọn những vụ mà quỹ có thể làm tốt nhất, cũng như đọc qua hàng trăm đơn xin gia nhập và chọn những tay lành nghề nhất cho Quỹ.

Trên bàn cô có cả hồ sơ của vụ tiếp theo mà Quỹ sẽ nhận cũng như hồ sơ của một người mà cô hy vọng sẽ phù hợp để làm việc cùng.

Lá thư của Lynne Walker đã làm cô chú ý ngay cả trước khi cô đọc cái tựa đề của sự việc nó đính kèm. Chồng Lynne đã bị mưu sát trong một hoàn cảnh hết sức lạ lùng, ngay cả bản năng cảnh sát trong cô cũng không thấy có tí ánh sáng nào nhưng lại gợn lên cái ý muốn mãnh liệt để vượt qua thử thách này. Ngay cả lúc này đây, cô cũng không thể ngăn mình ngưng đọc đi đọc lại sự việc: Ross Walker – một kỹ sư xây dựng, được tìm thấy ngay sau gian nấu súp từ thiện mà vợ chồng anh tham gia mỗi tuần một lần. Thi thể bị đâm liên tiếp nhiều lần và được đặt ngồi dựa vào hàng rào với một cái bánh hambuger cỡ đại mua từ hàng thức ăn nhanh nhét sâu vào miệng.

Cuộc điều tra của cảnh sát dường như tắc tị ngay khi bắt đầu. Kẻ nào đã giết Ross đã rất cẩn thận không để lại bất kỳ dấu vết nào của hắn, và việc hỏi han tất cả những người ra vào căn bếp không mang lại kết quả gì. Không ai đã thấy và đã nghe bất kỳ thứ gì. Kẻ nào đó đã bất chấp rất nhiều khó khăn để giết người và để lại cái xác trong một hiện trường trống trải. Bà quả phụ của nạn nhân đã nộp đơn nhờ Quỹ xem xét. Sau hơn một năm, bà gần như đã chấp nhận sống tiếp, để cho mấy đứa con có cuộc đời mới, nhưng việc không biết ai và vì sao giết người chồng người cha mình đã khiến họ mắc kẹt mãi mãi trong khoảnh khắc mà đứa trẻ con 7 tuổi nhà họ ra mở cửa khi nghe tiếng chuông reng, và thấy hai nhân viên cảnh sát đứng trước hiên nhà.

Phải, vụ này thật đáng để thử sức, Mallory hy vọng những người khác trong hội đồng sẽ đồng ý.

Cô chuyển sự chú ý sang tập hồ sơ thứ hai. Nhiều tuần qua, cô đã đọc hàng trăm hồ sơ từ các văn phòng Luật, các đại lý tìm việc và hầu như từ tất cả các tiểu bang. Cô chỉ chia xấp hồ sơ đó làm hai loại: phỏng vấn và vứt vào sọt rác. Ngay lúc này đây nằm đầu tiên trên tập phỏng vấn là hồ sơ của Samuel J. DelVechio, người đã làm việc 6 năm gần nhất cho FBI và việc gần đây nhất là phân tích hồ sơ tâm lý.

Lý lịch đó làm cho Sam DelVechio trở thành số một trong danh sách phải-có-cho-được của cô.

Thêm nữa, cô lý giải rằng một cựu nhân viên FBI thì sẽ có nhiều mối quan hệ trong Cục, và sẽ có lợi không những trong vụ này mà còn trong những vụ tương lai nữa. Quan trọng hơn là với một nhân viên phân tích hồ sơ  tâm lý, anh đã làm việc qua mọi loại tội phạm và tất cả những hiểu biết của anh sẽ trở thành tài sản của Quỹ. Nói về bắt cóc,  xâm phạm tình dục, giết người hàng loạt … Sam DelVechio đều biết hết.

Mallory quay lại với tập hồ sơ của Ross Walker và lấy ra một mẩu báo cắt về cuộc phỏng vấn của Cảnh Sát Trưởng thành phố ba tháng sau vụ giết người. Việc thi thể bị xếp đặt cẩn thận giống như kẻ giết người muốn truyền tải một thông điệp, chỉ có điều thông điệp ấy là gì và nó được truyền tải đến ai vẫn còn là bí ẩn. Và Mallory cho rằng một nhân viên phân tích hồ sơ tâm lý của FBI có thể tìm ra bí ẩn đó.

Phải, Sam DelVechio dường như là nhân vật phù hợp nhất.

---

Sam dừng xe trước chiếc cổng dường như gắn liền với mặt đất trước dinh thự của Robert Magellan và đợi người bảo vệ ra hiệu cho anh đi qua. Khi chiếc cổng mở ra Sam lái chiếc xe thuê  chạy vào con đường vòng quanh một ốc đảo của những cái cây mới trồng. Khi ngôi biệt thự kiểu Tudor của nhà Magellan hiện ra anh gần như đạp thắng. Dù anh đã thấy căn nhà trên Internet nhưng tầm vóc của nó vẫn thật ấn tượng với anh.

“Tuyệt” anh huýt sáo, “Quá tuyệt ấy chứ!”

Anh đậu lại bên phải đường như đã được hướng dẫn, ra khỏi xe, dừng một chút để mặc vô chiếc áo vest và nắn thẳng cái cà vạt. Lâu lắm rồi anh mới có một cuộc phỏng vấn xin việc và muốn tạo ấn tượng tốt. Còn gì phù hợp hơn là một chiếc vest FBI cổ điển màu đen chứ. Anh bước đến bên cửa và ấn chuông, và gần như ngay lập tức tháo cái kiếng đen cất vào túi áo. Không cần trông quá sức giống Men-in-black như vậy đâu.

Ngay khi đó, cửa mở bởi một phụ nữ không thể đoán được tuổi.

Sam DelVechio ?

Vâng!

Anh vào đi, anh đến sớm đó, nhưng mà mau lẹ không phải là một đức tính mà ai cũng đánh giá cao đâu. Tôi cất áo vest cho anh nhé, ngoài đó coi bộ nóng à. – Người phụ nữ chừng như hít một hơi rồi mới tiếp - Nơi này vào cuối hè không khác gì cái lò nướng, chưa kể độ ẩm nữa. Theo cầu thang này lên thẳng tầng hai nhe, cửa thứ hai bên trái. Phòng họp. Cô Mallory ở đó, nếu cổ không có đó thì cứ hét lên một tiếng rồi tôi đi tìm cổ cho anh ha?

Bà đưa tay ra để cầm chiếc áo vest và anh suýt thì đưa nó cho bà. Nhưng anh dự phỏng vấn với một doanh nhân gần như thành đạt nhất nước Mỹ, và anh không chắc là ăn bận xuề xòa trong trường hợp này có nên không.

Thôi không cần đâu – anh trả lời người phụ nữ mà anh đoán là quản gia.

Tùy anh thôi – Bà cười, vẫy tay với anh rồi quay lưng đi về cuối căn nhà. Sam leo lên cầu thang như được chỉ. Anh gõ cánh cửa thứ hai bên trái một cách nhẹ nhàng. Không nghe thấy gì, anh kéo cánh cửa qua bên và bước vào trong. Có một người phụ nữ đứng đó nhìn ra cửa sổ cuối căn phòng.

Xin lỗi – Sam nói, người phụ nữ quay lại, dường như giật mình.

Xin lỗi, tôi là Sam DelVechio. Tôi được bảo lên đây và …

Cô cười lớn và phẩy tay gạt lời xin lỗi của anh đi : “ Tôi mới phải xin lỗi, tôi hơi xao lãng chút, anh ngồi đi”

Cô bước tới gần anh và chìa tay ra: - Tôi là Mallory Russo. Chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại.

Anh bắt tay cô, rồi ngồi xuống chiếc ghế cô chỉ.

Tôi có hồ sơ của anh đây, cho tôi một phút nhé, đây rồi. - cô lấy ra một tập hồ sơ trong tập bìa lớn để trên bàn.

Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ là ông Magellan…. Sam bắt đầu nói, nhưng cô lại phẩy tay một lần nữa.

Tôi phỏng vấn anh. Tôi chịu trách nhiệm tuyển người – Cô nói mà không rời mắt khỏi tập hồ sơ – Nếu tôi thấy anh phù hợp, tôi sẽ nói chuyện với các thành viên hội đồng nhưng quyết định cuối cùng vẫn là tôi. Cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh: “Anh có vấn đề gì với chuyện đó không.

Không, đương nhiên là không rồi.  Tôi chỉ nghĩ là ông Magellan…

Vậy, - cô lại phủi ngang câu nói của anh một lần nữa – tôi có thể hỏi tại sao anh bỏ FBI sau 16 năm không?

Anh đã nghĩ sẽ có câu hỏi này, anh chỉ không nghĩ là bị hỏi đầu tiên thôi – “Ừm, nói thiệt thì tôi nghĩ là tôi làm quá đủ rồi”. Có lẽ cứ huỵch toẹt ra đây luôn cho rồi. Anh nhíu một bên mày.

Nếu cô đã đọc hồ sơ của tôi, cô hẳn đã biết tôi làm ở bộ phận phân tích hành vi trong vòng 7 năm qua - Anh nói như để trả lời cho câu hỏi thầm lặng của cô.

 

Nó làm hồ sơ của anh nổi hơn hết, tôi nghĩ rằng một người có kinh nghiệm phân tích con người sẽ tốt cho Quỹ. – Cô dừng lại một chút – Anh hiểu quỹ này được tạo nên để làm gì chứ?

 

Tôi nghĩ quỹ này giúp tìm kiếm những người mất tích, những vụ mà công quyền đã gạt quan bên vì lý do này hay lý do khác, những người mất tích và không bao giờ được tìm thấy.

 

À, chúng tôi chẳng có  quy định nào cho những vụ mà chúng tôi biết họ đã chết, và các gia đình của họ cũng cần đóng lại sự việc. Robert thích cách nghĩ rằng chúng tôi giống như những người hỗ trợ hay là chất xúc tác cho việc tìm ra sự thật, nhưng cho đến nay chúng tôi mới chỉ tập trung vào việc tìm kiếm người mất tích thôi. Một số có thể được tìm thấy còn sống, thực sự thì vụ đầu tiên chúng tôi đã tìm ra hai thiếu niên bị mất tích và trả họ về nhà, nhưng vụ cuối thì không được vui cho lắm. Chúng tôi đã tìm thấy người phụ nữ phải tìm, nhưng chậm nhiều tháng để cứu cô ấy. Vụ tiếp theo là một vụ giết người. Quan trọng là chúng ta tìm ra câu trả lời: cái gì đã xảy ra với nạn nhân? Sống hay chết, điều gì làm cho họ mất tích? Nếu ta biết rằng anh hay cô ta là nạn nhân của một tội ác thì chúng ta có nhiệm vụ tìm ra kẻ thủ ác là ai và tại sao, nếu cảnh sát không thể làm điều đó.

 

Tôi nghĩ trên trang web công việc của quỹ được diễn giải như là một tổ chức điều tra tư nhân miễn phí – anh nói.

 

Miễn phí là khi chúng tôi quyết định nhận vụ đó, một vụ mà chúng tôi muốn tiến hành hay một vụ được nhờ cậy, và vì vậy mà phí bằng không – Cô dựa lưng vào ghế và vòng tay ôm ngực – Anh có thấy là những kỹ năng của một nhà phân tích hồ sơ tâm lý có ích cho một tổ chức như chúng tôi không?

 

À, có, nhưng mà…

 

Anh có nghĩ là những vụ mà chúng tôi nhận dễ hơn những vụ mà anh đã từng làm với Cục không?

 

Tôi nghĩ phần lớn vụ ở đây là về những người mất tích – anh kín đáo đảo người chút ít trên ghế.

 

Là lần tìm những người mất tích ở đây á?

 

Ừ, phần lớn. -  Anh gật đầu.

 

Và điều đó khiến anh quan tâm à?

 

Trong một khía cạnh nào đó – Anh ngượng ngùng.

Cô gấp tập hồ sơ lại “Thưa anh DelVecchio, tôi nghĩ rằng anh tốt hơn nên tìm việc ở một phòng điều tra tư khác, nếu đó là công việc anh muốn tìm.

Cô Russo, tôi nghĩ có lẽ ta bắt đầu lại cuộc phỏng vấn này từ đầu thì hơn, tôi có lẽ đã hiểu lầm ở một điểm nào đó.

 

Tôi đã nói rõ rằng những kinh nghiệm phân tích hồ sơ tâm lý của anh khiến anh trở thành ứng viên sáng giá nhất, và như vậy là rõ lắm rồi. Vậy sao ta không ngừng ở đây và anh chỉ đơn giản nói cho tôi biết lý do anh rời khỏi Cục và việc anh khá là lưỡng lự khi đề cập đến những kinh nghiệm đó trong hồ sơ của anh?

Sam gật. - Trong 6 năm cuối cùng tôi luôn được gọi đến các đơn vị điều tra hàng đầu của Cục, điều đó có nghĩa là cứ mỗi khi một đứa trẻ được phát hiện bị hiếp và giết chết, mỗi khi một thi thể được tìm thấy dấu hiệu của một sự tấn công, mỗi khi một tội ác hàng loạt được phát hiện thì tôi là một trong nhiều người được gọi đến để phân tích các hành vi nhằm giúp các điều tra viên có thể chạm tay đến kẻ thủ ác. – Anh hơi ngập ngừng một chút, suy nghĩ xem nên nêu ra những vụ của cá nhân anh hay không, rồi quyết định bỏ qua. Nếu đây là một việc làm cho Cục thì trước sau gì anh cũng sẽ phải đối diện với nó, nhưng đây chỉ là một buổi phỏng vấn xin việc nên sẽ dễ chịu hơn khi gạt nó qua một bên.

Anh hơi cúi người về trước, lòng buồn bã nghĩ đến chuyện anh sắp nói, nhưng rồi anh cũng nói ra: - Cô Russo, những thứ mà tôi đã nhìn thấy trong vòng vài năm qua quả là ác mộng. Khi tôi nói là tôi đã có quá đủ, nghĩa là đã nhìn thấy quá đủ những đứa trẻ bị tra tấn đến không còn hình người, những phụ nữ bị bán đi và bị cắt xẻ đến nỗi không còn nhận ra. Tôi đã thấy quá đủ những cuộc đời bị tàn phá.

Mallory giơ một tay lên để ngăn anh nói tiếp. - Tôi đã là một cảnh sát trong chín năm – Cô nói nhẹ nhàng – Tôi hiểu.

Sam ngập ngừng, nghĩ lại việc anh quyết định không nhắc gì đến Carly, nhưng trước khi anh kịp nói gì thì Mallory đã tiếp tục - Những lời giới thiệu của anh quả là xịn và tôi không thể mong có những lời có cánh hơn thế nữa. Sếp của anh có ghi rằng sẽ nhận lại anh trong chỉ một nốt nhạc. Quá phi thường cho một đặc vụ FBI, nhỉ.

Sam gật. Sếp anh quả là trên đời có một, và trong một hoàn cảnh khác có lẽ anh vui mừng khi ở lại. Và nếu có khi nào muốn quay lại Cục thì John Mancini là người đầu tiên anh sẽ gọi.

Tôi muốn biết là nếu chúng tôi có những vụ bao hàm những thứ anh vừa kể, một đứa bé bị bắt cóc, một phụ nữ bị tra tấn, hoặc có thể một vụ giết người kinh hoàng, thì anh có muốn làm vụ đó không?

Nhớ tới Carly, câu trả lời của anh được nói ra ngay cả khi anh chưa kịp nghĩ - Không, nếu như tôi phải ngồi cả ngày đâu đó để chờ một vụ như vậy xảy ra thì không đâu.

Cô nghiên cứu anh một lúc, rồi lấy một tập hồ sơ khác và xoay nó lại – Anh không phải chờ đâu, anh DelVecchio – Cô đẩy tập hồ sơ về phía anh – Hãy đọc qua tập hồ sơ này, các bài báo cũng như lá thư trên cùng, và nói rằng anh không muốn gì hơn là cùng chúng tôi tìm ra tên khốn đó.

No comments:

Post a Comment