Chương 57 Em thích con nít hả?
Sáng sớm, La Gia Nam mới đi chạy bộ về thì thấy Kỳ Minh còn ngủ. Khoé miệng hắn hơi cong lên, vén chăn rồi chui vào từ phía dưới. Kỳ Minh đang mơ màng thì bị hắn đánh thức, đến khi anh hoàn toàn tỉnh táo thì La Gia Nam đã ‘gạo nấu thành cơm’ rồi. Anh giơ tay đẩy hắn ra mặc dù dục vọng đang có dấu hiệu ngẩng lên.
“Đừng… Đừng phá anh…”
La Gia Nam khom lưng chặn miệng Kỳ Minh lại khiến
giường cũng lắc lư. Trong lòng hắn hiểu rõ, Kỳ Minh không phải không muốn, tối
hôm qua cũng luôn miệng kêu ‘Không muốn’ nhưng cuối cùng cũng tự mình cưỡi đó
thôi. Hai người bọn họ bây giờ là củi khô bốc lửa, một đốm lửa nhỏ cũng có thể
đốt cháy cả thảo nguyên. Chắc hẳn ngọn lửa này đã thiêu trụi hết mọi đồng cỏ
trong phạm vi trăm dặm rồi.
Kỳ Minh tắm xong bước ra đá vào mông La Gia Nam:
“Lát về nhà cha mẹ em, không sợ chân run rồi không bò lên cầu thang được hả?”
La Gia Nam vươn tay bắt lấy chân Kỳ Minh rồi kéo anh
vào lòng rồi bế lên. Hắn để Kỳ Minh ngồi trên quầy bar mini rồi hôn đến khi đối
phương thở dốc. La Gia Nam phải tranh thủ thân mật một chút trước khi về nhà,
nếu không lát nữa đứng trước mặt cha mẹ hắn nhịn không được rồi hôn người ta
một cái là mù luôn.
Đến cuối cùng, Kỳ Minh không đồng ý cho La Gia Nam
công khai mối quan hệ giữa hai người. Lý do dễ hiểu: Lưu Mẫn Kiều sẽ đau lòng,
La Vệ Đông sẽ không tha cho La Gia Nam, không chừng ông sẽ đánh gãy chân giữa
của hắn luôn. Thôi thì từ từ đi. La Gia Nam cũng không nghĩ Kỳ Minh sẽ suy nghĩ
nhiều về vấn đề này đến thế. Hắn chỉ nghĩ rằng mẹ thương mình thì sẽ hiểu cho
mình, nói ra sớm còn hơn là nhây. Nhưng nghĩ lại một chút thì Kỳ Minh nói rất
đúng. Mẹ hắn nằm mơ cũng muốn bồng cháu, nếu mẹ biết con trai đã bóp chết cháu
từ trong trứng nước thế này thì không biết sẽ buồn khổ thế nào.
Hôn Kỳ Minh đến chán ngán rồi, ‘căn bệnh’ thẳng nam
giai đoạn cuối của La Gia nam lại bùng phát. Hắn nói: “Lát nữa về nhà, anh cứ
cười với cha mẹ em rồi nói mấy câu lấy lòng để bọn họ thì mai mốt sẽ qua cửa
được thôi.”
“La Gia Nam, nếu em muốn tìm con dâu làm vui lòng
cha mẹ chồng thì em bỏ anh bây giờ còn kịp.” Kỳ Minh nắm lấy mũi La Gia Nam:
“Sao em không nói anh sinh cháu cho mẹ em để qua cửa luôn đi?”
“Cũng được đó.” Giọng La Gia Nam bắt đầu kì kì. Kỳ
Minh nhéo vào eo hắn, đau đến mức hắn phải buông tay mà xoa eo: “Đau em… Sao
anh ác ôn vậy? Mới đây còn ngoan ngoãn ôm em không buông, lợi dụng xong thì giả
bộ không quen hả?”
Kỳ Minh lại đá vào mông La Gia Nam một cái.
————————
Theo yêu cầu của La Gia Nam, Lưu Mẫn Kiều chỉ làm
sáu món ăn chứ không bày biện hai tầng đĩa như lần trước nữa. Hôm nay La Vệ
Đông đi mua đồ cũng không gặp trộm cướp, chỉ đứng ở lối vào tiểu khu xem người
ta đánh cờ tướng, đến đúng giờ thì về nhà ăn cơm.
“Cái ván cờ đó ấy hả, người bị bẫy có đứa con ngồi
kế bên nữa, có mấy thằng lừa đảo đứng xung quanh còn xì xầm ‘ôi thôi thua chắc
rồi’ làm cho người đó mất tập trung. Cha đảm bảo trong mười lượt nữa là ổng
thua.” Hiếm có dịp La Vệ Đông được cùng con trai uống rượu, vì vậy rất vui vẻ
mà bắt chuyện: “Cha định vạch trần thằng lừa đảo đó, nhưng thấy nó đứng nửa
tiếng mới thắng được hai mươi đồng, cũng chưa đủ tiêu chuẩn lập án nên thôi.”
“Cha, cho người ta một con đường sống đi. Ai cũng
như cha thì nhà tù nào chứa cho hết tội phạm.” La Gia Nam thật sự hết cách với
cha mình. Cũng may ông đã chuyển sang đặc cảnh SWAT, chứ ví dụ mà làm cảnh sát
dân sự thì mọi người đều bị bắt hết.
La Vệ Đông đặt đũa xuống rồi lên giọng: “Ông nội dạy
con thế nào?”
“Chớ nên chê việc thiện nhỏ mà không làm, chớ xem thường việc ác
nhỏ mà phạm vào.” La Gia Nam vừa nhai vừa nói khiến Lưu Mẫn Kiều
trừng mắt khinh bỉ.
Chớ nên chê việc thiện nhỏ mà
không làm, chớ xem thường việc ác nhỏ mà phạm vào: Theo
‘Tam quốc chí’ thì đây là lời di ngôn của Lưu Bị trước lúc lâm chung, dặn lại
con là Lưu Thiện, gồm đủ 2 câu là: 勿以善小而不為,勿以惡小而為之 – Vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ
ác tiểu nhi vi chi.
“Gia Nam, nuốt xuống rồi muốn nói gì thì nói. Ăn cơm
cho đàng hoàng, nếu không mấy cô gái xem mắt cũng không vừa lòng con.”
“Ôi mẹ ơi cá hố chiên thơm quá đi.” La Gia Nam vội
vàng ngắt lời mẹ rồi gắp cá cho Kỳ Minh: “Anh Kỳ Minh, anh ăn đi. Mẹ em cố tình
làm món này cho anh đó.”
Vừa nghe La Gia Nam dùng sai đại từ nhân xưng, Kỳ
Minh nhanh chóng đụng vào đầu gối của đối phương dưới bàn. Lưu Mẫn Kiều cười,
nói: “Kỳ Minh, con đừng khách sáo, con cũng như người nhà của dì thôi. Đúng
rồi, con có nguời yêu chưa? Dì có nhiều…”
“Khụ khụ.” La Gia Nam ho khan hai tiếng, nói: “Mẹ ăn
cơm đi. Thầy Kỳ có chủ rồi.”
“Người ta có chủ mà con còn ở nhà người ta.” Lưu Mẫn
Kiều khịt mũi. “Con về nhà ở không được hay sao? Con xem mẹ phiền lòng vì con
mà già đi bao nhiêu này.”
La Gia Nam chưa kịp dỗ dành mẹ thì La Vệ Đông nhanh
chóng nói: “Vợ ơi, trong mắt anh em mãi mãi tuổi hai mươi lăm.”
“Trước mặt con mà nói cái gì vậy không biết.” Lưu Mẫn Kiều đánh lên tay chồng một cái như thể trách móc nhưng mặt bà
vẫn tràn đầy niềm hạnh phúc.
Kỳ Minh nghe La Vệ Đông gọi ‘Vợ ơi’ thì lập tức nhận
thấy đồng chí La Bí Ngô đúng là kế thừa toàn bộ gen của cha. Học theo răm rắp,
cái gì mà ‘ông đây’ rồi ‘ranh con’, chờ đến khi La Gia Nam già hơn một chút có
khi sẽ giống La Vệ Đông như đúc một khuôn.
Nhìn La Vệ Đông và Lưu Mẫn Kiều một tiếng vợ hai
tiếng chồng ngọt ngào đến khé cổ, trước mặt Kỳ Minh mơ hồ hiện ra một tương lai
ba mươi năm sau: Trên bàn cơm cũng anh anh em em, mỗi ngày ghét nhau nhưng vẫn
cùng nhau làm những gì mình thích, đôi lúc đi ăn tối cùng bạn bè rồi kể lại mấy
câu chuyện thời còn trẻ…
Nói thật thì một tháng trước Kỳ Minh chắc chắn sẽ
không bao giờ nghĩ đến tương lai thế này. Anh vốn cho rằng trời định mình phải
cô đơn, mang theo gai nhọn lạnh hết cả người rồi một mình đối mặt với thế giới.
Mãi đến khi gặp La Gia Nam. Người đàn ông này giống như chuột chũi đào đất vậy,
đào đến một nơi gai không thể đâm tới, đào đến khi chạm được tới tim anh rồi
xây một cái tổ ấm áp ở đó.
“Bác trai, bác gái.” Kỳ Minh giơ li rượu lên: “Con
mời hai bác một li. Chúc hai bác mãi mãi hạnh phúc, khoẻ mạnh.”
Nói xong, anh uống một hơi cạn rượu trong li. Rượu
mạnh dâng lên cổ họng lập tức khiến hốc mắt anh đỏ lên. La Gia Nam chưa từng
thấy Kỳ Minh uống cạn một li rượu to như vậy, hắn vội vàng nắm chặt lấy tay anh
dưới bàn.
Kỳ Minh siết chặt ngón tay, dùng một lực tương đương
để nắm lấy bàn tay ấm áp kia.
————————
Ăn cơm xong, La Gia Nam chủ động xắn tay áo lên đi
rửa chén. Lưu Mẫn Kiều không nỡ để con trai làm việc, nhưng hắn giữ mẹ ngồi ở
sofa, đưa hạt dưa và trà cho mẹ rồi nói: “Cha mẹ ngồi xem TV với nghỉ ngơi đi.”
La Gia Nam nói xong rồi đi vào bếp.
La Gia Nam vừa đổ nước rửa chén vào miếng bọt biển
thì nghe tiếng cửa phòng bếp được đẩy ra, sau đó hắn cảm thấy trên lưng nóng
bừng. Kỳ Minh lúc nãy uống rượu khá nhiều và nhanh, chưa ăn cơm xong anh đã lên
phòng nghỉ ngơi. Mặc dù hắn không biết vì sao Kỳ Minh đột nhiên kích động như vậy,
nhưng có vẻ không phải vì anh không vui.
“Anh đi ngủ một xíu đi, rượu này không phải loại cao
cấp đâu. Nghỉ khoảng hai tiếng là hết khó chịu à.” Dựa vào nhiệt độ nóng hổi
trên lưng, La Gia Nam cũng biết mặt Kỳ Minh đã đỏ bừng.
“Không muốn đâu. Anh chóng mặt, dựa vào em mới không
chóng mặt nữa.”
La Gia Nam nghe Kỳ Minh làm nũng với mình thì nhiệt
độ trên người tăng lên, nước lạnh chảy qua tay cũng không làm ý niệm xấu xa này
nguội bớt được. Hắn nhìn qua phòng khách từ cửa thuỷ tinh của nhà bếp. Sau khi
xác nhận mắt cha mẹ đang dán chặt vào TV, hắn xoay người đè Kỳ Minh vào góc bếp
rồi hôn vào từng tấc da thịt trên cổ người kia.
Kỳ Minh bị La Gia Nam mút vào xương quai xanh thì
nhịn hết nổi. Anh quay sang vừa hôn cái đầu đang vùi vào cổ mình, vừa lắp bắp
nói: “Đừng… Gia Nam… Đừng ở đây… Cha mẹ em còn…”
“Không giải quyết ở đây thì cũng không ra ngoài được
đâu. Anh tự xem đi, vợ.”
Mỗi nơi được môi chạm vào đều nóng như lửa đốt khiến
hơi thở của La Gia Nam càng nặng nề hơn. Vợ làm nũng là dịp khó có thể bỏ qua,
tưởng tượng Kỳ Minh dùng cái giọng này lúc bị hắn đâm, La Gia Nam mất kiên nhẫn
đến mức muốn xé quần áo anh ra.
Hơi rượu vốn đã lặng xuống bây giờ lại thiêu nóng
mạch máu. Kỳ Minh nắm chặt ngọn tóc đang rũ bên mặt mình, đè tiếng rên rỉ và
thở dốc xuống cổ họng.
La Gia Nam quên tắt nước, trong nhà bếp như có lũ
quét qua.
La Gia Nam vừa lau sàn vừa liếc mắt nhìn Kỳ Minh
đang xấu hổ, lại thừa dịp cha mẹ không chú ý mà nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Nghe Lưu Mẫn Kiều ngoài phòng khách la lên ‘Con trai, con rửa chén hay tắm
trong đó vậy? Nước tràn ra hết rồi.”
“Cống bị nghẹt rồi. Để con sửa!”
La Gia Nam lại nói dối quen thân. Nếu không phải hắn
đang vội vàng đeo thắt lưng thì hắn đã có thể khoá vòi nước rồi. Đôi chân của
Kỳ Minh vẫn còn run rẩy cho đến khi anh rời khỏi nhà họ La. Anh còn cố ý tránh
ánh mắt của cha mẹ La lúc về.
La Gia Nam đứng trước cửa hôn lên má của mẹ rồi nói:
“Cha, mẹ, tụi con về trước nha. Tối nay mắc trực ban rồi.”
“Chú ý giữ gìn sức khoẻ. Kỳ Minh, lúc nào rảnh thì
con tới chơi. Muốn ăn cái gì thì cứ gọi điện trước để dì làm.” Lưu Mẫn Kiều
cười híp mắt nhìn bọn họ ra về.
La Vệ Đông đóng cửa lại rồi xoay mặt đi vào phòng
khách. Ông cầm điều khiển TV chỉnh mưới mấy kênh nhưng hoàn toàn không thể xem
được. Cuối cùng ông ném điều khiển lên ghế sofa. Lưu Mẫn Kiều đang dọn mấy chỗ
dính nước mà La Gia Nam chưa lau khô thì nghe tiếng động từ phòng khách. Bà vừa
chùi tay vào tạp dề vừa hỏi: “Con mới đi anh đã nổi nóng. Ai chọc anh vậy?”
La Vệ Đông không nói gì. Lúc nãy đứng ở cửa, ông đã
thấy trên cổ Kỳ Minh có vết đỏ như muỗi cắn. Là người từng trải thì ai mà không
biết đó là cái gì! Lúc nãy hai đứa này xà nẹo ở trong nhà bếp nửa ngày không
ra, nước tràn ra ngoài cũng không phát hiện là ông đã thấy có vấn đề rồi. Bây
giờ suy đoán của ông đã được chứng thực rồi.
La Gia Nam, chẳng trách con có nhà mà không về. Thì
ra là đã học được cách đi ‘cửa sau’!
————————
Từ ngày Triệu Bình Sinh được chuyển sang phòng bệnh
thường, lúc nào trong phòng cũng giống như hội chợ, có người đến thăm bệnh rồi
an ủi liên tục. Lãnh đạo chính quyền tỉnh cũng tới, lại còn kiểm điểm rằng tổ
chức chưa thật sự quan tâm và chăm sóc anh hùng như thể muốn truy tặng cho
người ta giấy chứng nhận liệt sĩ.
Tiễn lãnh đạo ra về, Triệu Bình Sinh thấy Trần Phi
liếc nhìn đồng hồ, có vẻ là có việc gấp phải đi. Ông hỏi: “Sao vậy em? Bên Cục
có việc hả?”
“Không. Em có hẹn nhậu với đàn anh Vệ Đông lúc bảy
giờ, sau đó em quay lại đây với anh thêm chút xíu.” Trần Phi nói thẳng, hoàn
toàn không để ý nhiệt độ trong mắt Triệu Bình Sinh giảm xuống không.
“Đi qua nhà anh ấy hay sao em?” Triệu Bình Sinh hơi
cau mày.
“Không anh. Hẹn ở cái quán nướng em hay đi ấy.” Gần
đây Trần Phi chạy từ Cục sang bệnh viện rồi ngược lại, ông thật sự rất mệt. Lão
Triệu nhà ông được chuyển sang phòng bệnh thường cũng giúp ông thả lỏng hơn một
chút, La Vệ Đông mời rượu thật sự khó mà từ chối được.
“Có ai đi chung không em?” Lông mày Triệu Bình Sinh
nhíu chặt.
Trần Phi suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là không
á. Anh ấy không đề cập đến người khác, chỉ nói anh ấy muốn tâm sự về biểu hiện
trong công việc của con trai ảnh thôi à.”
Vừa nghe những lời này, Triệu Bình Sinh đã tự dặn
lòng không thể nằm viện lâu hơn. Mới mấy ngày không gặp mà bà xã đã chạy đi hẹn
riêng với tình địch. Nhưng ông cũng phải cẩn trọng, phổi đã tắc rồi, tim còn
tắc thì làm sao mà sống nổi?
“Vậy em nhớ uống ít thôi, với về sớm một chút. Về
tới thì gọi anh.”
“Em cũng có phải thiếu nữ mười sáu tuổi đâu. Không
sao đâu anh, em cũng không biết mấy giờ mới về nữa, có khi anh ngủ mất rồi á.”
Triệu Bình Sinh kéo Trần Phi đến trước mặt mình, gằn
từng chữ: “Không quan tâm mấy giờ, phải gọi anh.”
Nhìn ông đổ một bình giấm chua loét, Trần Phi chỉ
thấy buồn cười. Chẳng trách anh tắc luôn phổi, cẩn thận đi nha. Thôi thì tích
góp hơi thở với lời nói để sống cho tốt đi, nếu không thì cứ nhìn em muốn đi
đâu thì đi nhé.
Trần Phi không nói gì, chỉ nhanh chóng hôn một cái
lên trán Triệu Bình Sinh. Phòng bệnh một người, không lo bị người ta nói già
mất nết. Sức khoẻ Triệu Bình Sinh khôi phục rất tốt, mỗi ngày đều tiêm vào mạch
máu mấy lít thuốc tăng cường sức khoẻ. Trần Phi vừa hôn thì thân dưới của ông
đã có suy nghĩ…
“Bà xã.” Ông liếc nhìn nhà vệ sinh: “Tụi mình hơn
mười ngày rồi không có…”
“Cút! Anh đéo nhớ tại sao anh phải vào đây hả?!”
Mặt Trần Phi đen như đít nồi. Lúc Triệu Bình Sinh
thở không được, Trần Phi phải gọi 120. Vất vả lắm ông mới không ném Triệu Bình
Sinh với cái mông trần lên xe cứu thương!
————————
Đến quán nướng ngồi xuống, Trần Phi thấy La Vệ Đông
liên tục hút thuốc mà không nói gì thì lập tức hiểu hôm nay đàn anh mời mình
tuyệt đối không chỉ vì muốn nói về biểu hiện trong công việc của con trai. Ông
rót rượu, vừa định mở miệng thì La Vệ Đông đã uống cạn một bình. Ông nhanh
chóng ôm lấy chai rượu đã khui vào lòng.
“Sao vậy? Anh uống rượu giải sầu hả?” Thấy La Vệ
Đông vươn tay định giật chai rượu, Trần Phi tránh ra: “Nếu biết anh uống kiểu
này thì em đã ghé siêu thị mua một bình nữ oa đầu. Rượu ngon không uống mà đi
uống rác rưởi à?”
Rượu khiến viền mắt La Vệ Đông vừa cay vừa đỏ. Ông
quệt miệng nói: “Trần Phi, anh đến đây hôm nay phải chuộc tội với em trước. Hôm
nay nếu em mà không quan tâm đến lời anh nói thì có nghĩa là em đéo xem anh ra
gì đấy nhé.”
“Khoan, anh bị cái quỷ gì vậy?” Trần Phi sững sờ,
hỏi: “Trong nhà có chuyện gì ạ? Chị dâu vẫn khoẻ đúng không?”
La Vệ Đông vung tay rồi hút một hơi thuốc lá. Trước
đây ông cũng giống Trần Phi, tay không rời khỏi điếu thuốc được. Tuổi tác càng
cao thì càng bớt hút lại, nhưng hôm nay ông cần nicotine để bình tĩnh lại.
Trần Phi cau mày: “Đàn anh, anh đừng làm em sợ. Tình
hình của lão Triệu đã đủ khiến em phải uống một bình rồi, anh như vậy…”
“Trần Phi.” La Vệ Đông ngắt lời ông: “Em với lão
Triệu, hai đứa em mấy năm nay sống thế nào?”
“Rất… Rất tốt ạ…” Trần Phi cảm thấy cuộc đối thoại
này hơi kì kì. La Vệ Đông hỏi mấy chuyện này để làm gì?
“Vậy em có hối hận… Hối hận với lựa chọn của mình
không?” Trong mắt La Vệ Đông có hơi nước, rượu đã ngấm khiến ông giống như muốn
khóc lên.
Hình ảnh La Vệ Đông bây giờ chồng chéo lên hình ảnh
chàng trai trẻ mặc quân phục ngày xưa, tất cả đều hiện lên trước mắt Trần Phi.
Ông lập tức hoảng hốt rồi liếc mắt sang chỗ khác: “Em không hối hận, em cũng
chưa từng qua lại với ai. Lão Triệu lại là người rất ân cần. Anh ấy chăm sóc
cho cha mẹ em đến khi họ nhắm mắt, anh ấy đứng trước giường bệnh của họ mà cũng
hiếu thuận y như con ruột vậy.”
“Ừ, con người lão Triệu ấy mà… Biết thương người
khác.” La Vệ Đông cười khô khốc rồi nâng li nhờ Trần Phi rót rượu: “Vậy các em…
Không có con, sao không nhận nuôi một đứa?”
Trần Phi rót cho La Vệ Đông nửa li, sau đó ông để
chai rượu xuống rồi đóng nắp lại. Ông chỉnh lại mớ tóc loà xoà trên trán rồi
cười nói: “Ban đầu bọn em cũng muốn nhận nuôi một đứa. Nhưng anh cũng biết Tổ
trọng án bận rộn như vậy, ngày nào bọn em cũng vùi đầu vào công việc, cũng đéo
biết mình đã gây thù chuốc oán với ai. Bọn em nhận nuôi một đứa, lỡ nó bị người
ta bắt cóc hay trói lại thì bọn em mang nghiệp nặng vãi rồi.”
“Cũng đúng, như vậy cũng hợp lí.” La Vệ Đông gật đầu
rồi cụng li với Trần Phi, sau đó nhấp thêm chút rượu.
Những món nướng họ đã gọi liên tục được bưng lên.
Trần Phi gọi nhân viên phục vụ: “Cho thêm một tô mì. Anh tôi hôm nay hơi gấp
uống rượu.”
“Có ngay ạ.” Nhân viên phục vụ xoay mặt vào nhà bếp
để gọi món.
Trần Phi đưa mấy xiên thịt nướng gỗ liễu cho La Vệ
Đông rồi khoanh tay để trên bàn, sau đó ông nhấc cằm hỏi: “Đàn anh, hôm nay anh
sao vậy? Sao lại quan tâm đến chuyện của em và lão Triệu? Trước đây anh không
quan tâm, còn giả vờ không biết.”
“Hồi trước anh sợ mấy đứa khó xử nên không đề cập
tới.” La Vệ Đông cầm lấy xiên thịt mà không có chút khẩu vị nào. Ông lại châm
một điếu thuốc: “Trần Phi, em nói đi, hai người đàn ông ở cùng nhau, không nói
đến chuyện tình cảm đi. Nhưng mà chuyện đó… Chuyện đó… Nó vui chỗ nào vậy?”
Trần Phi đang ăn thịt, nghe mấy lời này thì ông suýt
nữa chọc thẳng cái xiên vào trong mồm. Trong nháy mắt mặt ông đỏ lên, còn giống
gan lợn hơn khuôn mặt buồn bực nốc hai lạng rượu của La Vệ Đông.
“Không quan trọng nam nữ, thật ra là giống nhau,
giống nhau thôi ạ.” Ông nhanh chóng uống một ngụm trà. Đề tài này đúng là có
chiều sâu, ông hoàn toàn không nghĩ La Vệ Đông còn hỏi đến phương diện kia.
La Vệ Đông nhíu mày chặt đến mức như dính lại thành
một đường thẳng: “Người nằm dưới cũng vui vẻ được hả?”
“Phụt!” Trần Phi một ngụm phun hết trà làm mọi người
đều quay sang nhìn ông.
“Đàn anh, anh hỏi nữa là em từ anh liền.” Trần Phi
thật sự xấu hổ quá mức. Ông dùng khăn giấy mạnh tay lau nước trà trên cổ áo.
Hay lắm, La Vệ Đông đang muốn làm gì? Ở tuổi này rồi mà còn muốn mở cửa tiến
vào một thế giới mới à? Chẳng trách mới vừa mở miệng đã kêu chuộc tội, thì ra
là muốn hỏi vấn đề ‘nóng.’ Nói đi nói lại, nếu không phải người hỏi là La Vệ
Đông thì Trần Phi đã ném súng xuống bàn rồi.
La Vệ Đông cũng hơi xấu hổ, ông hỏi mấy cái này
không có ý gì hết, chỉ là sợ con trai mình nằm dưới thôi. Kỳ Minh cũng là một
đứa trẻ tốt. Đêm qua ông trằn trọc không ngủ mà suy nghĩ thật lâu, hai đứa nhỏ
có tình cảm thì cũng không thể nào chia cắt tụi nó được. Với lại bây giờ khoa
học kĩ thuật phát triển như thế, muốn ôm cháu cũng đâu có khó gì. Nhưng mà lỡ
đi con đường này rồi nằm dưới thì công năng nối dõi tông đường chắc chắn sẽ
không còn. Ông thật sự không rõ vấn đề này, mà xung quanh cũng không có ai để
hỏi, vì vậy đành xách vẻ mặt già nua đi hỏi Trần Phi.
Trần Phi ném một đống khăn giấy vào thùng rác, cầm
li nước rồi gõ tay La Vệ Đông, hỏi: “Đàn anh, có phải thằng nhóc La Gia Nam làm
anh bế tắc không vậy?”
La Vệ Đông tuy không muốn thừa nhận nhưng ông vẫn
gật đầu.
Trần Phi châm thuốc, hút một hơi rồi để tay ngay mép
bàn, thả lỏng nói: “Anh khỏi lo, người trẻ tuổi không biết tính toán, ngày hôm
nay anh anh em em với người này, ngày mai lại cùng người kia yêu đến chết đi
sống lại. Em mà là anh thì em sẽ giả bộ không biết gì hết.”
“Con trai của anh chẳng lẽ anh còn không hiểu. Thằng
nhóc đó lì lắm, nếu nó không muốn sống với người ta đến hết đời thì chắc chắn
nó sẽ không động tâm.” La Vệ Đông vung tay. “Này, anh thấy đứa nhỏ Kỳ Minh cũng
tốt, hai đứa nó nếu đã thành thật yêu nhau thì có muốn chia cắt cũng chia cắt
không được. Cứ thuận theo tụi nó thôi. Nhưng mà còn Kiều Kiều thì… Haiz…”
Rồi thôi xong đời. Trần Phi lấy tay che mắt. La Vệ
Đông mà biết ông chính là người đã phái La Gia Nam đi chăm lo cho Kỳ Minh thì
chắc chắn ảnh giết lão Triệu nhà ông chết tươi!
————————
So với cha cả đêm lo lắng mà ngủ không yên, La Gia
Nam cũng chẳng thoải mái gì. Kỳ Minh uống rượu gấp, còn bị đau đầu, chiều về
đến nhà dạ dày bắt đầu cồn cào, anh nôn đến mức nằm úp sấp trong nhà vệ sinh
không ra. Buổi tối La Gia nam phải trực ban, thấy Kỳ Minh như vậy hắn không dám
đi. Vì vậy hắn nhanh chóng gọi điện cho Miêu Hồng nhờ sư phụ thay ca giúp mình.
Buổi tối Kỳ Minh đau dạ dày quỳ ở trên giường đổ mồ hôi lạnh khiến La Gia Nam
hoảng đến mức gấp gáp lái xe đưa anh đến bệnh viện.
Đau thắt dạ dày rồi truyền nước một đêm, La Gia Nam chở
anh về nhà xong thì muốn dùng nồi cơm điện nấu cháo, ai ngờ lại nấu ra một nồi
cơm. Hắn không còn cách nào khác, đành đun cơm trong nước sôi đến khi sủi bọt
mới bưng lên lầu hai cho Kỳ Minh.
“Anh, cho một lượng gạo vừa phải… Là bao nhiêu á?”
La Gia Nam ngồi trên ghế sofa cạnh giường, xoa cằm nghiên cứu công thức.
Kỳ Minh múc một muỗi ‘cháo’ trong chén rồi bất đắc
dĩ cười: “Cứ một lạng gạo thì thêm nửa lít nước.”
“Mua một cái cân điện tử đi.” La Gia Nam đóng công
thức lại, khom lưng chống khuỷu tay lên đầu gối rồi dùng vẻ mặt trông chờ được
khen mà hỏi Kỳ Minh: “Vợ, ngon không?”
“Ừ, nếu chỉ đơn giản là nấu cơm bằng nước sôi thì
đúng là xứng đáng năm sao.” Kỳ Minh bị đau dạ dày nên cả người không có sức mà
kêu La Gia Nam dẹp cách gọi ‘vợ’ đi. Thôi thích thì cứ gọi đi, coi chừng anh
khâu thằng nhỏ của em cho nó khỏi cứng lên được.
“Hì hì, em mới làm lần đầu, coi như cũng được đi ha
anh.”
Trên thực tế, La Gia Nam cảm thấy mình nấu được nồi
cơm đã xứng đáng để khoe khoang rồi. Cái nồi cơm điện đơn vị cấp cho nhà hắn
còn chưa xé niêm phong kìa. Từ nhỏ đến giờ hắn chưa bao giờ vào bếp, đun nóng
sữa tươi thôi mà cũng làm khét nồi được. Dụng cụ làm bếp duy nhất hắn có thể sử
dụng nhuần nhuyễn là lò vi sóng.
Còn một người trong Tổ trọng án không biết nấu cơm:
Miêu Hồng. Nhưng sư phụ hơn hắn ở chỗ biết nấu mì ăn liền chứ không chỉ đơn
giản là trụng nước sôi.
“Ngày hôm qua em sợ thật luôn ấy.” Thấy Kỳ Minh chỉ
uống hết nước, còn gạo thì không đụng vào nên La Gia Nam nhận lấy chén rồi ăn
hết. “Anh nôn thốc nôn tháo như vậy, không biết còn tưởng anh có bầu á.”
La Gia Nam đã chuẩn bị ăn tát rồi. Nhưng Kỳ Minh chỉ
bình tĩnh nghiêng đầu nhìn hắn.
La Gia Nam chột dạ, hỏi: “Sao vậy anh?”
“Em thích con nít hả?” Kỳ Minh hỏi ngược lại.
“Chưa từng tiếp xúc qua. Nhà em cũng không nhiều họ
hàng, ông nội em có một chị hai, cha em là con một, em cũng là con một.” La Gia
Nam bỏ chén xuống rồi nhích mông ngồi ở mép giường nắm chặt đôi tay tái nhợt
của Kỳ Minh. “Anh thích con nít hả?”
Kỳ Minh lắc đầu.”Sinh vật đáng ghét nhất trên thế
giới này, không có hạng hai.”
“Vậy anh hỏi em cái này làm gì?”
“Anh không có cha mẹ, không có người thân, không có
ai hi vọng hay trông đợi gì ở anh hết.” Kỳ Minh cúi xuống nhìn tay La Gia Nam
đang nắm lấy tay mình. “Em không giống như vậy, La Gia Nam. Bác gái muốn bồng
cháu, có thể tụi mình…”
La Gia Nam dùng tay còn lại ôm Kỳ Minh vào lòng rồi
dùng trán của mình chạm vào trán của đối phương, nói: “Anh không cần suy nghĩ
mấy cái này vì em, vợ à. Nếu em đã quyết định ở cùng anh thì em chắc chắn không
hối hận. Chuyện sau này cứ để tự nhiên đi.”
Khoé miệng Kỳ Minh hơi cong lên: “Còn chuyện này.”
“Anh nói đi.”
“Em gọi anh là ‘vợ’ nữa thì tốt nhất là nên mở mắt
thật to khi ngủ.”
“…”
Haiz, La Gia Nam nghĩ thầm, cưới vợ mà cũng phải quỳ
xuống sống hết một đời.
No comments:
Post a Comment