Chương 2 7
Nơi trò chuyện đổi từ phòng khách sang phòng thẩm vấn, nước mắt trên mặt Diêu Tuấn cũng chuyển thành mô hôi lạnh. Ban đầu, Miêu Hồng và Triệu Bình Sinh là những người đã lấy khẩu cung của ông ta nên bây giờ bọn họ cũng chính là người tra hỏi. La Gia Nam gọi điện thoại hỏi Kỳ Minh có muốn qua xem màn hình giám sát cùng hắn hay không, đối phương nói anh đang dở tay, chờ một chút anh sẽ qua sau.
Trước khi dẫn dắt La Gia Nam, Miêu Hồng luôn hợp tác
thẩm vấn cùng với Triệu Bình Sinh, vì vậy cô đã nắm rõ ‘chiến lược’ hỏi cung
của ông. Triệu Bình Sinh có một thói quen: Ông sẽ nhìn chằm chằm vào nghi phạm
chừng mười phút rồi mới mở miệng. Trần Phi lúc nào cũng chê ông phiền phức,
nhưng Triệu Bình Sinh giải thích cách thức này không chỉ bào mòn tính kiên nhẫn
của đối phương, mà nó còn cho hai bên thời gian để quan sát ‘đối thủ’ của mình.
Bản thân Triệu Bình Sinh là người có tính nhẫn nại cao, không như đám thanh
niên trẻ tuổi La Gia Nam hở ra là xù lông.
Chưa đến mười phút mà mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng
áo của Diêu Tuấn. Nhiều lần ông ta mở miệng ra nói chuyện nhưng không thể phát
ra âm thanh. Đây chính là hiệu quả Triệu Bình Sinh mong muốn: Làm cho nghi phạm
chột dạ đến mức móc tim móc phổi nói hết toàn bộ chân tướng. Cuộc chiến im lặng
giữa Triệu Bình Sinh và một nghi phạm có khi lên đến bảy tiếng đồng hồ. Hai bên
chỉ ngồi nhìn lẫn nhau mà không nói tiếng nào, mãi cho đến khi ông bắt được dấu
hiệu phòng tuyến tâm lý của đối phương sụp đổ.
Ông khẳng định nội tâm của người đàn ông đối diện
này đã sớm bám bụi rồi.
“Tám giờ rưỡi anh vào bệnh viện từ cửa chính.” Triệu
Bình Sinh co ngón tay trỏ rồi gõ thật chậm lên mặt bàn kim loại. Ông muốn dùng
âm thanh trầm thấp mà có nhịp điệu này tạo áp lực cho đối phương. “Sau đó anh
đã đi đâu?”
Diêu Tuấn ngồi sụp xuống, cúi đầu nói: “Vườn hoa nhỏ
ở trong… Có người chơi cờ tướng nên tôi… Tôi đi xem người ta một lúc.”
“Anh mang theo cơm nóng món ngon cho vợ nhưng không
đưa, lại nhàn hạ thoải mái đi xem người ta chơi cờ tướng sao?” Triệu Bình Sinh
lắc đầu. “Anh Diêu, tôi cho anh vài phút để suy nghĩ thật kĩ. Nghĩ xong thì
nói.”
Đột nhiên bên trong màn hình giám sát truyền đến âm
thanh ‘két két’ dữ dội. La Gia Nam tưởng máy móc có vấn đề nên định đập đập vài
cái thì Trần Phi ngăn lại. “Hơn một triệu đó. Đập hư cậu đền nhé?” Trần Phi
trừng mắt quát: “Không phải màn hình có vấn đề đâu. Tiếng chân ghế cào xuống
sàn đó.”
À, lúc này La Gia Nam mới biết thì ra Diêu Tuấn run
cầm cập, dẫn đến ghế tựa cũng run theo.
“Tôi không có giết người. Cảnh sát Triệu, thật đó…”
Giọng nói của Diêu Tuấn bỗng run rẩy. Bỗng nhiên ông
ta giơ tay và đánh vào mặt mình mạnh đến mức nghe thấy tiếng ‘bịch bịch.’ Ông
ta vừa đánh vừa nói: “Tôi không phải người! Tôi xin lỗi Văn Nguyệt! Tôi không
phải người! Tôi là cầm thú!”
Miêu Hồng muốn ngăn ông ta lại, thế nhưng khi cô vừa
đứng dậy thì Triệu Bình Sinh đã vươn tay nắm chặt lấy cổ tay cô, nói: “Cứ để
yên cho ông ta phát điên đi.” Triệu Bình Sinh thấp giọng nói. Thật ra ông đã
đoán được nếu có thứ gì có thể khiến một người đàn ông quên luôn chuyện đưa cơm
cho vợ mình thì chắc chắn đó là ngoại tình.
Những người đang xem màn hình giám sát ngay bên cạnh
cũng cau mày khi nghe âm thanh này. Kỳ Minh tới đúng lúc Diêu Tuấn đang ‘biểu
diễn’. Anh chưa từng thấy nghi phạm nào tự đấm vào mồm mình trước mặt cảnh sát,
không, nói đúng hơn là anh chưa từng thấy cảnh này bao giờ. Nhưng anh biết ý
nghĩa của hành động này: Ở trước mặt người khác tự trừng phạt chính mình, nhìn
thì tưởng là ăn năn hối lỗi, nhưng thật ra chỉ muốn giữ gìn tôn nghiêm của bản
thân thôi.
Diêu Tuấn đánh mệt rồi thì rũ tay xuống, mặt sưng
lên và nhìn Triệu Bình Sinh với ánh mắt cầu khẩn: “Tôi… Tôi ở trong bệnh viện…
Có hẹn hò với một người… Cô ấy có thể… Có thể chứng minh tôi không giết người…”
Triệu Bình Sinh ra hiệu cho Miêu Hồng bật bút ghi âm
lên. Những lời từ nãy đến giờ đều là vô nghĩa, bây giờ mới xem chuyện thực hư
ra sao.
————————
“Anh hẹn hò với ai? Người đó làm việc ở phòng nào?”
Triệu Bình Sinh hỏi.
Diêu Tuấn sụt sịt, miễn cưỡng nói: “Vu Na. Lúc trước
cô ấy cũng là y tá phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú của khoa Nội hô hấp, sau
đó được chuyển sang phòng khám. Hôm đó cô ấy không có ca, chỉ là cô ấy vừa kết
thúc một buổi học ở bệnh viện thôi. Tôi tình cờ gặp cô ấy trong thang máy. Mấy
ngày rồi chúng tôi không gặp nhau nên… Nên…”
Triệu Bình Sinh nghe ông ta ‘nên…’ mấy lần cũng chưa
ra cái nguyên nhân. Vì vậy ông hỏi tiếp: “Hai người đã phát sinh quan hệ bao
lâu rồi?”
“Hai năm rồi, từ khi cô ấy được chuyển sang phòng
khám.” Diêu Tuấn thở dài. “Cô ấy tranh chức y tá trưởng với Văn Nguyệt nhưng
không được nên giận dỗi và xin được điều qua phòng khám. Lúc đó cô ấy cũng đang
li hôn với chồng nên cũng ảnh hưởng đến công việc ít nhiều. Tôi là nhân viên
hoà giải của toà án đã tiếp nhận vụ kiện này. Haiz, cô ấy khóc ở văn phòng của
tôi cả một buổi trưa, nói cái gì mà cô ấy vì công việc đã hy sinh gia đình,
khiến tình cảm vợ chồng tan vỡ, thế nhưng cuối cùng cạnh tranh công việc cũng
thất bại. Cô ấy nói nếu không có con thì cô ấy đã chết từ lâu rồi. Anh nói tôi
phải làm sao? Đương nhiên tôi khuyên nhủ cô ấy, dù sao cô ấy cũng là đồng
nghiệp của Văn Nguyệt mà. Sau đó tôi quan tâm đến cô ấy nhiều một chút, gửi tin
nhắn WeChat cũng nhiều hơn…”
“Quan hệ của anh với Phùng Văn Nguyệt cũng rạn nứt
sao?”
Diêu Tuấn trầm mặc một chút rồi nói: “Văn Nguyệt hơi
sạch sẽ quá mức, hồi mới cưới bà ấy cũng không để tôi chạm vào người. Ban đầu
tôi nghĩ là bà ấy ngại, nhưng sau đó tôi mới biết bà ấy nghĩ tôi dơ bẩn. Cũng
không chính xác là chê tôi, nhưng bà ấy cảm thấy đàn ông… Anh hiểu ý tôi
không?”
Triệu Bình Sinh gật đầu.
“Văn Nguyệt đi học trường y tá từ năm mười sáu tuổi,
xuất thân từ khoa Nội. Mỗi ngày bà ấy đều phải chăm lo cho những ông cụ đang
hấp hối ăn uống ngủ nghỉ đều ở trên giường bệnh nên có thể bà ấy bị ám ảnh… Tôi
chỉ muốn… Thật ra cái này không phải chuyện quan trọng gì, từ từ cũng được… Sau
đó tôi cố gắng hết sức để bà ấy vui, nhưng không ngờ bà ấy chia phòng ngủ riêng
với tôi.” Giọng Diêu Tuấn đầy sự bất đắc dĩ, ông ta giơ tay lên rồi mở lòng bàn
tay ra. “Tôi nói mọi người không tin chứ chúng tôi kết hôn hai mươi năm, số lần
làm chuyện đó chắc đếm được trên một bàn tay. Mọi người đều cho rằng chúng tôi
không có con vì sức khoẻ có vấn đề. Mấy năm nay, bất kể là đồng nghiệp hay bạn
học đều liên tục nói với tôi những bài thuốc dân gian để sớm có con mà họ tìm
ra… Trời ơi, nhưng mà tôi có nỗi khổ éo thể nói ra mà!”
Triệu Bình Sinh đương nhiên hiểu rõ vấn đề tình dục
quan trọng như thế nào đối với đàn ông. Ông theo bản năng liếc sang cửa sổ thuỷ
tinh một chiều. Trần Phi đang ở bên kia. Tuy bọn họ sống đã nửa thế kỉ rồi
nhưng trên thực tế số lần bọn họ làm trong một tuần chắc chắn nhiều hơn một bàn
tay, này là đã trừ ra những hôm trực ca đêm và thức khuya.
Mãi đến khi bị Miêu Hồng đụng vào cánh tay, Triệu
Bình Sinh mới hoàn hồn từ trong mộng đẹp. Ông ho khan một tiếng rồi hỏi tiếp:
“Sinh hoạt vợ chồng không hoà hợp thì có thể ly hôn. Tại sao anh chọn cách
ngoại tình?”
“Tôi thương bà ấy thật lòng, hơn nữa, ngoại trừ
chuyện đó thì Văn Nguyệt là người rất hoàn hảo, tôi chưa gặp người phụ nữ nào
có năng lực hơn bà ấy. Đi làm về mỏi mệt như vậy nhưng vẫn dọn dẹp nhà cửa gọn
gàng, lại hiếu thuận với cha mẹ tôi. Khoảng thời gian mà em dâu mắc bệnh, mẹ
tôi cũng nằm viện. Bà ấy một người ba đầu sáu tay chăm sóc cho cả hai bên. Mẹ
tôi trước khi nhắm mắt xuôi tay còn căn dặn cho dù không có con thì cũng không
được li hôn với bà ấy.”
“Nhưng anh vẫn chọn cách phản bội bà ấy.”
Giọng Triệu Bình Sinh mang theo hàm ý trách cứ làm
cho khuôn mặt vốn đã sưng tấy của Diêu Tuấn càng đỏ hơn: “Tôi đối với Vu Na…
Như bị bỏ bùa vậy… Tôi muốn chấm dứt mối quan hệ này, nhưng tôi không dừng
được. Người ta nói phụ nữ ba mươi như sói, phụ nữ bốn mươi như hổ. Tôi coi như
được mở cmn mang tầm mắt.” Sau đó ông ta chợt nhận ra Miêu Hồng còn ngồi bên
cạnh, lại phụ hoạ thêm: “Tôi không có ý gì đâu cảnh sát Miêu. Tôi nói những
người khác, người khác…”
Miêu Hồng không để ý đến hắn một chút nào. Thể loại
đàn ông này căn bản không đáng để cô phải để vào mắt.
————————
Vu Na tuy xấu hổ nhưng cô vẫn phải thừa nhận mình có
quan hệ tình cảm với Diêu Tuấn, bởi lẽ đối mặt với cảnh sát, cô đâu còn cách
nào ngoài thẳng thắn khai thật.
“Mới đầu nghe tin y tá trưởng Phùng tự tử, tôi tưởng
chỉ ấy đã phát hiện ra tôi với ông Diêu ngoại tình.” Vu Na đứng ở góc hành
lang, đôi vai gầy của cô run rẩy, nói: “Tôi thật sự không cố ý phá hoạt hạnh
phúc gia đình của chị ấy. Tôi từng kết hôn một lần rồi, cũng không có ôm bất kì
mộng tưởng nào về hôn nhân. Tôi với ông Diêu chỉ là tình cảm nhất thời… Ông
Diêu cũng nói với tôi chị Phùng Văn Nguyệt chỉ xem ông ấy là vật ‘trang trí’
thôi, một chút tôn nghiêm của đàn ông cũng không có. Hơn nữa ông ấy rất giỏi
trong cái kia… Giỏi lắm, nên tôi mới… Haiz…”
Người xưa
cũng dạy ‘khuyến đổ bất khuyến phiêu’,
chuyện trai gái nhà người ta, người ngoài cũng không tiện xen vào. La Gia Nam
xác minh lời khai xong định đứng lên đi thì nghe Kỳ Minh nói với Vu Na: “Thời
gian tử vong của Phùng Văn Nguyệt là khoảng chín giờ. Cô Vu, cô có hiểu điều
này nghĩa là sao không?”
Khuyến
đổ bất khuyến phiêu (劝赌不劝嫖) nghĩa là khuyến khích đánh
bài, không khuyến khích chơi gái.
Vu Na ngẩn người rồi bưng mặt khóc. Trong lúc cô với
Diêu Tuấn đang tranh thủ yêu đương vụng trộm thì sợi dây thắt cổ Phùng Văn
Nguyệt càng ngày càng siết chặt lại.
Trên đường từ bệnh viện trở về Cục, La Gia Nam để ý
Kỳ Minh đặc biệt im lặng. Thật ra tối hôm qua khi về nhà, hai người cũng không
nói với nhau mấy câu mà chỉ nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ. Sáng nay hắn dậy
sớm chạy bộ thì phát hiện Kỳ Minh chỉ làm có một phần ăn sáng, mắt anh giống
như được tráng một lớp thuỷ tinh.
Hừ, vẫn là dì bán cơm trong căn tin tốt bụng cho hắn
thêm một cái bánh quẩy.
“Còn giận sao?” La Gia Nam nhịn không được mà hỏi Kỳ
Minh. Hắn rất thẳng tính, nếu anh cứ như vậy thì rất khó ở chung.
Kỳ Minh không hiểu nên hỏi ngược lại: “Tôi giận cái
gì?”
“Chuyện tối hôm qua.” La Gia Nam bĩu môi. Hắn cũng
đâu phải là người cần xin lỗi. “Anh có thành kiến với bác sĩ Tiểu Hạ, nhưng cậu
ta cũng đâu làm gì anh đâu. Có thêm một người bạn cũng tốt mà.”
Kỳ Minh từ khoé mắt liếc hắn một cái: “Tôi muốn kết
bạn với ai là quyền của tôi.”
“Ngày nào cũng thấy anh cô độc trong cái văn phòng
pháp y lạnh lẽo. Tiếp xúc với thi thể lâu quá nên không biết xử sự với người
sống thế nào.”
“Tôi có nguyên tắc xử sự của mình.”
“Ừ đúng rồi. Nguyên tắc xử sự của mấy người là ở
chung hai người nhưng chỉ làm một phần ăn sáng thôi.” La Gia Nam bất mãn khịt
mũi.
Kỳ Minh lúc này mới biết thì ra La Gia Nam đang tính
toán với anh chuyện ăn sáng. Anh quay đầu ra cửa sổ, nhịn cười hỏi: “Cậu chưa ở
chung phòng với ai bao giờ à?”
“Lúc học đại học tôi ở nội trú luôn mà, sao không có
bạn cùng phòng được?”
“Ý tôi là sau khi ‘thoát li’ khỏi sinh hoạt tập thể
ấy.”
La Gia Nam lập tức nói hắn chưa từng ở với bạn cùng
phòng.
“Ok, vậy để tôi nói cho cậu nha La Gia Nam. Nguyên
tắc của tôi với bạn cùng phòng là chỉ ăn đồ của riêng mình, đồ trong tủ lạnh
thì có thể tuỳ ý lấy mà ăn, nếu không phải đồ mình mua mà muốn ăn thì báo cho
người kia một tiếng.” Kỳ Minh dừng lại một chút rồi nói: “Cậu không biết nấu
cơm thì tôi chắc chắn có thể giúp nhưng cậu phải mua nguyên liệu để bỏ vào tủ
lạnh. Cậu mua gì thì nói tôi biết là được. Với lại cậu phải quét tước tầng
một.”
Nghe đến tiêu chuẩn chất lượng AA của Kỳ Minh, La
Gia Nam cảm thấy hơi không thoải mái. Lúc trước hắn mua bữa sáng cho Kỳ Minh,
còn tiện mua cho Lão Hàn một phần. Đây mới là cách người với người ở chung chứ
nhỉ? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Kỳ Minh mới tám tuổi đã xuất ngoại rồi. Quá trình
trưởng thành bị chủ nghĩa tư bản ảnh hưởng nên không hiểu về đạo lí đối nhân xử
thể trong nước cũng đúng.
Trong lòng tính toán nửa ngày, La Gia Nam thử nêu ý
kiến của mình: “Được. Tôi mua nguyên liệu, anh nấu cơm. Thế nhưng từ nhỏ tôi
không quen làm việc nhà, căn nhà của tôi toàn là mẹ qua quét dọn định kì. Hay
là tôi gọi nhân viên vệ sinh tầng một theo giờ rồi trả tiền được không?”
“Không.” Kỳ Minh từ chối thẳng thừng như chặt đinh
chém sắt. Anh cũng nói ra lý do của mình: “Tôi sẽ không để người lạ vào nhà.
Lần đó tôi bị sát thủ liên hoàn tập kích ngay tại nhà mình.”
La Gia Nam không biết nói gì cho phải. Tính ra Kỳ
Minh từng gặp chuyện không may nhưng lại tin tưởng hắn rồi để hắn ở chung nhà
chắc cũng không dễ dàng gì. Thôi, quét dọn nhà có nửa tháng thôi, mệt chứ có
chết đâu. La Gia Nam nghĩ.
Với cả ngày nào cũng tăng ca rồi trực ban thì quét
dọn được mấy lần? Cùng lắm thì mua một người máy quét dọn.
“Vậy chốt đơn.” La Gia Nam gật đầu. “Sáng mai tôi
muốn ăn sandwich trứng gà hôm bữa anh nói. Để lát nữa tan ca tôi đi siêu thị
mua…”
Kỳ Minh đánh gãy lời nói của hắn: “Trưa mai không
phải tôi qua nhà cậu ăn cơm hả? Sáng mai miễn phí ăn sáng.”
“…”
No comments:
Post a Comment