Chương 44 Sư tử ăn người
La Gia Nam, Hứa Kiệt và Kiều Đại Vĩ mỗi người đều mới ăn một cú cốc đầu của Miêu Hồng.
“Nhìn cái gì mà mắt không chớp
luôn vậy?” Miêu Hồng nói. Nhưng chính cô cũng quay sang liếc nhìn nữ giám
đốc công viên dã sinh đang đứng ngồi không yên.
Công viên dã sinh hay còn
gọi là công viên động vật hoang dã safari, là một hình thức tổ chức thương mại
giống như Thảo cầm viên. Du khách có thể dùng phương tiện giao thông để tham
quan các loại động vật trong môi trường sống tự nhiên của chúng mà không bị
nhốt trong chuồng.
Hay thật. Nút áo của bà chị
này sắp bung ra luôn rồi, đợi lát nữa bước ra không biết có rớt luôn không.
“Tôi thật sự không biết
chuyện xảy ra thế nào?” Nữ quản lí cuống đến mức giậm chân, bộ ngực của cô nảy
lên làm ánh mắt những kẻ bên ngoài cũng ‘nảy’ theo.
Trần Phi chặn tầm mắt của
mọi người rồi hỏi quản lí, lúc này sắc mặt cô đã tái nhợt: “Thi thể được phát hiện
lúc mấy giờ?”
“Sáu giờ sáng nay lúc cho
ăn. Những con sư tử thường chạy đến ngay khi xe chở thức ăn đi qua, nhưng hôm
nay chúng không thèm nhúc nhích. Nhân viên chăn nuôi đã yêu cầu người lái xe
đến chỗ đàn sư tử. Bọn họ và nhìn thấy một… Một cái chân còn đi giày…”. Hai tay
nữ quản lí ôm chặt bụng. Ánh mắt Trần Phi bị ép nhìn một đống ‘thịt’. Ông hơi
đảo mắt nhìn bầy sói đang lượn lờ phía sau hàng rào kẽm gai.
“Có bao nhiêu con thú?” Trần
Phi hỏi.
“Năm con sư tử châu Phi,
mười hai con linh cẩu, hai mươi con sói rừng, ba con báo, khoảng mười con cáo…
Ừm, và bảy con lợn rừng.”
Cô vừa dứt lời, mấy con sói
sau hàng rào kẽm gai lập tức tản ra. Một bầy lợn rừng đang ập tới. La Gia Nam
quan sát những con lợn rừng nặng từ ba đến bốn trăm ký đang đuổi theo bầy sói ở
khắp nơi, và ngay lập tức nhận ra rằng cho dù mình có nặng hơn một trăm kí thì
cũng không chịu nổi một húc của lợn rừng. Tận mắt chứng kiến những
thứ này khác hoàn toàn với việc xem chúng trên TV. Đến cả hàng rào thép gai
cũng không ngăn được mùi nguy hiểm và hoang dã toả ra từ bọn thú này.
Trần Phi khẽ nhíu mày, nói:
“Có thể nhốt mấy con thú này vào chuồng không?”
“Bọn tôi có thể cung cấp cho
nhóm anh súng gây mê, với lại trên xe có lưới bảo vệ.” Nữ quản lí thoái thác.
“Khoan.” Trần Phi giơ tay
lên. “Để đảm bảo an toàn cho cảnh sát, tôi cần nhóm của cô ‘thu dọn’ đám thú
này trước khi tôi phân công nhân sự đi vào.”
Quản lí nhanh chóng giải
thích: “Những con thú khác sẽ không tiến vào lãnh địa của sư tử đâu. Chỉ cần
khống chế được bầy sư tử là được. Tôi sẽ phái người bên tôi đi vào cùng với
nhóm anh.”
“Đội trưởng Trần, chú đừng
chờ nữa. Giờ mà không vào là thi thể bị linh cẩu gặm sạch sẽ không còn xương
luôn đó.” Kỳ Minh đứng cạnh Trần Phi, tay xách vali dụng cụ.
La Gia Nam chú ý tới một cậu
nhóc mặc áo khoác trắng theo sau lưng Kỳ Minh. Cậu ấy không cao lắm, chỉ khoảng
1m75 thôi. Cậu có lông mày rậm và đôi mắt to, khóe miệng thì nhếch lên tự nhiên
như thể cậu đang mỉm cười với mọi người. Trông tuổi cậu cũng còn trẻ giống như
một sinh viên đại học ‘ngoan – ngon – ngu’ mới nhập học vậy.
Hắn nhấc cằm với Kỳ Minh,
hỏi: “Này ai vậy anh?”
Kỳ Minh cúi đầu suy nghĩ.
Hừm, đứa nhỏ này tên gì ấy nhỉ?
“Cao Nhân, trợ lý pháp y mới
tới.” Cậu nhóc tự giới thiệu tên rồi cười rạng rỡ.
“Cao Nhân sao? Cha mẹ cậu
biết cách đặt tên ghê.” La Gia Nam giơ tay chỉ ra sự chênh lệch chiều cao giữa
mình và cậu nhóc. Kỳ Minh trừng mắt, hắn mới quê rồi bỏ tay xuống.
“Nhân từ, chính trực, lịch
thiệp và khôn ngoan.” Cao Nhân không bận tâm chút nào. Là một người miền nam từ
gốc gác, cậu cũng không phải ngại gì về chiều cao, nói: “Anh là cảnh sát La Gia
Nam. Thầy Kỳ đã nói với tôi về anh.”
La Gia Nam vui vẻ cười.
“Không cần phức tạp như vậy, cứ gọi anh Nam đi.”
“Cậu ấy hơn em một tuổi.” Kỳ
Minh nói thêm. Anh luôn nhớ rõ những gì liên quan đến các con số.
La Gia Nam khó xử xoa mặt.
Sao hắn lại nghĩ hắn đáng tuổi chú của Cao Nhân chứ. Vốn tưởng sắp có một đứa
em trai có thể bị bắt nạt, ai ngờ cậu nhóc khuôn mặt baby này còn lớn hơn hắn.
Này nhé, ngày ngày đi làm
dưới trời nắng nên chưa già đã tàn rồi. Về nhà mà sửa sang lại khuôn mặt đẹp
đi!
————————
Sau khi Trần Phi thương
lượng xong, phía công viên cung cấp bốn cây súng gây mê, một xe tham quan và
bốn nhân viên để hỗ trợ lực lượng cảnh sát thăm dò hiện trường. Công viên
safari mới mở năm ngoái, chưa có ai trong nhóm bọn họ đến đây. Mọi người ngồi
sát hàng rào sắt và tò mò nhìn những con vật đang tụ tập về phía xe tham quan.
Động vật cũng cảm thấy nhóm
người này trông hay hay, có mấy con sói thì cứ bám theo xe.
“Chúng nó có đói bụng không
vậy?” Hứa Kiệt hỏi một nhân viên.
Các nhân viên nắm chặt súng
gây mê trong tay. “Chúng tôi cho tụi nó ăn đồ tươi sống ba ngày một lần. Để bảo
tồn bản năng hoang dã của chúng thì chúng tôi để bọn nó tự săn mồi. Khoảng sáu
mươi phần trăm số thú sẽ bị đói.”
Hứa Kiệt nuốt nước bọt, nhìn
lại Kiều Đại Vĩ dáng người cao to: “Đại Vĩ, lát nữa sư tử vây quanh là ông phải
che chở cho đồng đội đó nha.”
Kiều Đại Vĩ nhích mông dựa
vào Miêu Hồng, nói không ngượng mồm: “Tôi chỉ che chở cho chị Hồng.”
Cái đồ trọng sắc khinh bạn.
Hứa Kiệt bĩu môi. Kiều Đại Vĩ ‘crush’ Miêu Hồng từ lâu ai cũng biết, nhưng Miêu
Hồng trước giờ không đáp lại anh ấy. Đúng là Kiều Đại Vĩ kiên trì, xứng đáng là
đồ đệ Triệu Bình Sinh, có khi phải chờ mười lăm năm. Hứa Kiệt nghĩ thầm.
“Này, có một con báo!” La
Gia Nam nói và chỉ về phía xa.
Mọi người đều nhìn qua thì
thấy một con báo hoa mai đang nằm trên cành cây ngáp một cách uể oải, để lộ ra
bốn chiếc răng nanh sắc nhọn. Báo hoa mai là một sinh vật tao nhã, và khi nó
nằm yên, người ta dễ dàng quên mất nó cũng là một động vật nguy hiểm. Báo hoa
mai là một trong những kẻ săn mồi hung dữ nhất trên thảo nguyên. Nếu con người
đối mặt với chúng mà không có vũ khí thì xác suất sống sót còn thấp hơn nhiều
so với chạm trán với sư tử.
Trong khi mọi người đều đổ
dồn sự chú ý vào con báo, La Gia Nam đặt tay lên vai Kỳ Minh và nói nhỏ vào tai
anh: “Anh đừng sợ nhé. Có em ở đây, em không để bất kì một con sư tử, hổ hay
báo nào làm anh bị thương đâu.”
“Nói thật, bấy nhiêu thịt
của em cũng không đủ cho sư tử ăn một bữa.” Kỳ Minh liếc hắn.
Kỳ Minh làm vậy chỉ càng
khiến La Gia Nam muốn hôn anh một cái, nhưng hắn phải cắn răng tưởng tượng cảnh
bị sư tử rượt để nhịn xuống. Trước khi hắn bày tỏ, Kỳ Minh cũng đã hứa sẽ ‘cố
gắng hòa hợp,’ nhưng mối quan hệ giữa hai người họ vẫn chưa có bước đột phá hay
tiến triển nào trong suốt nhiều ngày qua. Mấy chiêu dụ dỗ con gái rõ ràng không
áp dụng được lên Kỳ Minh. La Gia Nam đã làm hết sức để thu hút sự chú ý của đối
phương. Thậm chí hắn còn đặc biệt đưa Kỳ Ming đến khách sạn Hoa Kiều nơi ông
ngoại từng làm việc để xem biểu diễn nghe nhạc jazz.
Buổi buổi hẹn hò có rượu
whiskey và nhạc jazz khiến Kỳ Minh cảm thấy rất thoả mãn. Nếu La Gia Nam không
ngủ gật thì cuộc hẹn hò này càng hoàn hảo hơn.
————————
Trước khi xuống xe, các nhân
viên công viên dã sinh đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho thú: Mấy con gà vừa được cắt
dây trói là chạy tán loạn. Sư tử có thể đã ăn no nên chỉ nằm đó tắm nắng rồi
ngẩng đầu nhìn chứ không thể hiện ý muốn săn mồi. Ở phía xa có vài con linh cẩu
lượn lờ nơi bầy sư tử đang tụ tập, có vẻ chúng nó muốn ăn ‘cơm thừa canh cặn’
của đàn sư tử.
“Gây mê đi.” Trần Phi nói.
Các nhân viên nhìn xung
quanh, nói: “Chờ một chút, chỉ có bốn con sư tử, còn một con không có ở đây.
Nếu bây giờ mà gây mê thì con còn lại có thể lẩn trốn rồi chờ cơ hội tấn công
đám người đã xuống xe.”
“Những
con sư tử này nên giết đi.” Kỳ Minh nói, “Hàm lượng muối trong máu người cao
hơn bất kỳ sinh vật nào khác. Một khi loài ăn thịt ngửi thấy mùi máu, chúng nó sẽ bị nghiện.
Nhân viên mấy người sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.”
Các
nhà nghiên cứu đã tìm ra rằng cùng phân tử trans-4, 5-epoxy-(E)-2-decenal trong
máu sẽ thu hút những kẻ săn mồi. Nhưng nó cũng gây ra phản ứng né tránh ở các
loài bị săn.
“Làm vậy sao được. Phối
giống sư tử tốn tiền triệu đấy. Giám đốc chắc chắn sẽ không nỡ giết nó.” Nhân
viên lắc đầu bất lực. “Tôi không muốn nói cái này nhưng đúng là mạng người cũng
đéo đáng giá bằng mạng động vật.”
“Có một con sư tử bên kia.”
Cao Nhân chỉ về hướng bụi cây đang lay động. Chiếc bờm đen cứ thoắt ẩn thoắt
hiện, một lúc sau có một con sư tử đực chui ra.
Nhân viên công tác cầm một
cây súng gây mê lên rồi hỏi: “Trong nhóm mấy anh ai bắn súng giỏi nhất?”
Mọi người đều nhìn về La Gia
Nam.
La Gia Nam phấn khích xoa
tay và cầm lấy khẩu súng. Được tự tay ‘hạ gục’ sư tử là chuyện nghìn năm có
một, chắc chắn hắn sẽ không từ chối rồi. Các nhân viên hướng dẫn hắn cách sử
dụng súng, đồng thời hô hào: “Anh bắn con ở xa nhất. Nghe lệnh của tôi rồi mọi
người đồng loạt nổ súng. Tụi nó khôn lắm, nhận ra có nguy hiểm là chạy ngay. “
“Thuốc mê có hiệu lực ngay
lập tức không?” La Gia Nam hỏi.
“Thường mất từ năm
đến mười phút. Liều hiện tại có tác dụng trong khoảng hai giờ. Vì vậy mọi người
phải hành động nhanh.”
Đưa
nòng súng vào lồng, La Gia Nam nghiêng đầu nhắm ngay con sư tử bờm đen oai vệ.
Kỳ Minh cúi xuống bên tai hắn, nói: “Sư
tử thù dai lắm. Tốt nhất em đừng bắn nếu nó nhìn thẳng vào em,
không là nó nhớ em cả đời.”
Những chuyện như này anh
đừng có nhắc em chứ. Bị một sư tử ghi thù à? Nghe hơi phiền đó. La Gia Nam nói
thầm trong lòng.
Thật
ra mình tra các tài liệu thì sư tử chỉ thù dai với những con sư tử nào hăm he
cướp vị trí lãnh đạo của nó thôi, với nó có khả năng ghi nhớ người ta chứ không
đến mức thù dai. Động vật thù dai nhất là hổ.
————————
Sau khi cả năm con sư tử đều
đã ngủ, mọi người xuống xe và thận trọng tiếp cận hiện trường vụ án dưới sự hộ
tống của các nhân viên. La Gia Nam vẫn cầm súng gây mê. Hắn nhìn chằm chằm vào
đàn linh cẩu. Các nhân viên đã nhắc nhở họ rằng linh cẩu sẽ bị kích động khi
ngửi thấy máu, và nếu chúng nó nổi khùng lên thì còn nguy hiểm hơn sư tử nữa.
Do xung quanh có thú dữ đe
doạ nên phạm vi tìm kiếm trong hiện trường vụ án cũng bị giới hạn. Chụp ảnh dấu
vết chưa tới một tiếng đã hoàn thành. Những người bên Kỳ Minh càng phải hành
động nhanh hơn. Hiện tại chỉ còn tìm thấy nửa bắp chân trái, có một đoạn xương
sống bị gặm gần hết. Bọn họ trực tiếp bỏ các bộ phận cơ thể còn sót lại vào túi
mang đi. Cao Nhân chưa bao giờ gặp tình cảnh thê thảm như vậy, cộng thêm mùi
hôi thối từ chuồng sư tử. Cậu ta chống vào cây và nôn cả mật ra.
“Cao Nhân! Đừng nhúc nhích!
Trên đầu anh có một con báo!” La Gia Nam nhanh chóng nâng súng gây mê lên.
Con báo đã ẩn trong lá nên
họ không nhìn thấy nó. Có thể con báo nghe thấy tiếng động dưới tán cây nên nó
thò nửa cái đầu ra khỏi đám lá. Nó nhìn chằm chằm vào lưng của Cao Nhân và tò
mò đánh giá con mồi. Cao Nhân dựa vào thân cây giữ nguyên tư thế cúi gập người,
không dám nhúc nhích. Cậu không muốn trở thành cảnh sát duy nhất trong thành
phố chết vì bị một con báo tấn công.
Thấy các anh công an rút
súng, nhân viên vội can ngăn: “Để chúng tôi lo cho!”
May mắn thay, có lẽ vì nhìn
thấy nhiều người hơn nên con báo hoa mai không tỏ ra hung hãn với Cao Nhân nữa.
Nó chỉ nhảy khỏi cây và bỏ chạy một đoạn dài để tiếp tục quan sát. Các nhân
viên ngay lập tức chạy đến kéo Cao Nhân ra. Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi,
tất cả mọi người đều căng thẳng đến mức toát mồ hôi lạnh.
Cả người Cao Nhân run lên.
Kỳ Minh tháo găng tay ra, ôm lấy vai Cao Nhân rồi nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cậu
ấy để an ủi. La Gia Nam đến gần hai người họ, nói: “Thầy Kỳ, em cũng sợ.”
Trước khi Kỳ Minh lên tiếng,
Kiều Đại Vĩ đã vươn tay ôm La Gia Nam vào lòng, xoa đầu hắn rồi nói: “Ngoan
nào, đừng sợ.”
No comments:
Post a Comment