Chương 5 Trong mắt kẻ sát nhân và gia đình, các nạn nhân đều đáng chết
Lâm Đông lái chiếc ‘Decepticon’ ra khỏi bãi đậu xe, quay đầu và hòa vào dòng xe cộ. Đường Triết Học hãi hùng nhìn anh lấy xe trong tình huống cách xe trước và xe sau xong bãi đậu chưa đến một cm. Hắn cảm thấy mình sẽ đau đớn lắm nếu bảo vật to lớn này bị va chạm.
Đường Triết Học kéo dây an toàn rồi thắt lại, sau đó hỏi: “Tổ trưởng… Giờ tụi mình đi đâu?”
“Đến gặp cảnh sát thụ lý vụ án hỏi
tình hình tại hiện trường.”
“Ơ? Không phải tất cả thông tin đều
được viết trong hồ sơ ạ?”
“Những nội dung được ghi chép trên
tài liệu là tàn dư của quá trình chuyển hóa thành ngôn ngữ viết thông qua tư
duy của não bộ. Nghe lời kể của nhân chứng sẽ làm cho vụ án càng dễ hình dung
hơn, chúng ta củng dễ nắm bắt được những tình tiết chưa được ghi chép trong hồ
sơ.”
“Chú ấy… Có nhớ được vụ án sau hai
mươi năm không anh?”
Lâm Đông khẽ câu lên khóe miệng, từ
góc nhìn của Đường Triết Học, sự khôn khéo được anh cố ý che giấu dường như
đang lóe lên trong ánh mắt đằng sau tròng kính. Anh hỏi: “Tiểu Đường, em còn
nhớ chi tiết hiện trường vụ án giết người đầu tiên của mình không?”
“Dạ chắc chắn
là nhớ chứ. Em còn ghi chép vào trong…”
Đường Triết Học
nói được một nửa thì nháy mắt đã hiểu được ý của Lâm Đông. Đúng vậy, trong một
số vụ án, đặc biệt là trong những vụ án gây sốc như giết người, thời gian trôi
qua càng lâu thì ấn tượng trong tâm trí càng rõ ràng, muốn quên cũng không thể
quên được.
Nạn nhân trong
vụ án giết người đầu tiên của Đường Triết Học là một nữ tiếp viên hàng không.
Thứ đầu tiên hắn thấy ở hiện trường là bàn chân của người kia lộ ra trên chiếc
giường trong phòng ngủ. Đến hiện tại hắn vẫn nhớ rõ từng chi tiết: Làn da trắng
và mịn, những đường gân nổi trên bàn chân do đứng lâu, trên cổ chân mảnh khảnh
có chiếc vòng cổ chân bằng vàng trắng và các ngón chân được sơn màu. Ánh nắng
từ cửa sổ chiếu vào tạo nên hai màu sắc trắng bệch và đỏ tươi.
Vụ án được giải
quyết rất nhanh chóng. Hung thủ là người yêu của cô ta. Do nạn nhân nhắn tin
qua lại với một hành khách trong khoang hạng nhất mà cô từng phục vụ nên bạn
trai cô nổi cơn ghen tuông. Anh ta dùng gạt tàn đánh nạn nhân đến chết trong
lúc cãi nhau.
“Tiểu Đường?”
Lâm Đông liếc thấy hai mắt Đường Triết Học đăm đăm thì lên tiếng hỏi: “Em đang
nghĩ gì vậy?”
“Dạ em nhớ đến
vụ án đầu tiên của em thôi.” Đường Triết Học dừng một chút, trên khuôn mặt đẹp
trai có chút buồn bã: “Một cô gái hai mươi lăm tuổi xinh đẹp, đang ở độ tuổi
thanh xuân đẹp nhất thì cuộc đời bỗng nhiên dừng lại. Cô ấy bị bạn trai đánh
chết. Lúc em với đội trưởng Sử thẩm tra, anh ta khóc trong phòng thẩm vấn đến
bốn tiếng, nói cái gì mà tôi rất yêu em ấy, tôi hối hận đến xanh cả ruột gan…
Nhưng nếu đã biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước còn làm như vậy.”
“Có hàng nghìn
phương pháp để giết người, có hàng vạn lí do để giết người.” Lâm Đông nói.
“Tiểu Đường, em làm việc thêm mấy năm nữa sẽ hiểu rằng cho dù đó là kẻ cuồng
sát hay kẻ lên kế hoạch giết người tỉ mỉ, khi bọn chúng than thở và khóc lóc
trước mặt em, đó không phải vì thật lòng cảm thấy hối lỗi. Bọn nó đang sợ hình
phạt sắp giáng xuống đầu thôi. Trong giây phút bọn nó xuống tay, ít nhiều gì
bọn nó đều muốn đẩy người ta vào chỗ chết.”
Đường Triết Học
suy nghĩ một chút về lời nói của Lâm Đông, cuối cùng hắn gật đầu: “Dạ đúng rồi.
Sau đó em nghe cán bộ kiểm sát kể lúc ở trên toà, nhiều lần anh ta nhấn mạnh
thật ra anh ta không muốn giết người. Trong lúc tức giận nên ném cái gạt tàn
vào cô ấy thôi, không ngờ lại dẫn đến tình huống không ai mong muốn nhất… Nhưng
báo cáo kiểm nghiệm tử thi bên pháp y đã ghi rõ nạn nhân bị đánh vào đầu nhiều
lần nên mới chết. Bọn em bàn giao vụ án cho Viện kiểm sát trên cơ sở tội danh
cố ý giết người.”
“Một ý nghĩ sai
lầm, địa ngục hoá thành thiên đường.”
Lâm Đông thở
dài, đôi mắt anh lại trở nên u sầu. Đường Triết Học nhìn anh, do dự một lúc rồi
hỏi: “Tổ trưởng, sao anh… Lại quyết định điều tra án treo?”
Xe chậm rãi
dừng lại ở ngã tư đèn đỏ. Lâm Đông nhìn thẳng về phía trước, ngón tay trên tay
lái hơi siết chặt.
“Lưới trời lồng
lộng, tuy thưa nhưng khó lọt. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, luật pháp vẫn
phải đưa công đạo đến cho các nạn nhân.”
————————————
Cảnh sát chịu
trách nhiệm điều tra vụ án ‘dấu tay máu’ đã qua đời. Vì vậy, người tiếp đón Lâm
Đông và Đường Triết Học là ‘đồ đệ’ của ông – Lý Vĩnh Lượng, cũng là Trưởng
phòng điều tra hình sự của Cục điều tra huyện Thiên Hà. Lý Vĩnh Lượng là một
trong những nhân chứng và thành viên tham gia toàn bộ quá trình điều tra vụ án.
Chắc hẳn ông đã
mất ngủ cả đêm qua. Lúc này, hai mắt ông đỏ quạch. Ông châm hết điếu thuốc này
đến điếu thuốc khác. Nghe nói gần đây ở khu vực trực thuộc ra một vụ án giết
người cướp của, cả phân đội phải liên tục truy tìm kẻ sát nhân.
Sau khi giới
thiệu và chào hỏi lẫn nhau, Đường Triết Học và Lâm Đông ngồi xuống ghế sofa.
Lâm Đông áy náy nói: “Phiền chú quá đội trưởng Lý. Thời điểm này mà chúng cháu
lại đến quấy rầy chú.”
“Không cần
khách sáo đâu đội trưởng Lâm. Vụ án này nếu cậu có thể phá thì sau này tôi đi
thăm sư phụ cũng có thể khiến ông vui vẻ hơn ở bên kia.” Lý Vĩnh Lượng vẫy nhẹ
điếu thuốc đang toả khói, khuôn mặt ông hơi phiền muộn: “Đến khi chết mà sư phụ
tôi vẫn cứ nhắc đến vụ án này mãi. Lúc đó tất cả mọi người của bộ còn thành lập
Tổ chuyên án để điều tra, quanh đi quẩn lại hai năm nhưng vẫn không thể nào kết
án và bắt được hung thủ.”
Lâm Đông nói:
“Không trách được ạ. Phương pháp và thiết bị kĩ thuật lúc đó không thể so với
hiện tại được. Không có Internet, không có công nghệ theo dõi dựa trên thông
tin được mã hoá, thậm chí kĩ thuật giám định DNA cũng còn mới nữa. Các cuộc
điều tra rồi thẩm vấn đều dựa hết vào sức người. Cháu nhớ có một tiền bối, chú
ấy nói làm cảnh sát hình sự cứ ba tháng là phải đổi một đôi giày.”
“Đúng rồi. Bây
giờ điều kiện đúng là tốt hơn. Mấy cậu ra ngoài điều tra cũng có xe riêng, chứ
hồi tôi mới làm cảnh sát phải dùng con xe đạp hai bánh đi khắp thế giới đấy. Có
lần phải đuổi theo nghi phạm, tôi đạp mạnh đến mức gãy xích xe luôn. Sau đó tôi
vội vàng giật xe của người đi bên cạnh. Lúc bọn tôi đè được nghi phạm xuống đất
thì tôi mới phát hiện trên rổ xe đạp kia toàn là đồ ăn. Tôi mau chóng quay lại
trả xe cho người ta. Thằng kia ấy hả, nó thấy tôi mà sợ chết khiếp vì tưởng gặp
cướp.”
Lý Vĩnh Lượng
vừa nói vừa vỗ đùi cười. Đường Triết Học thấy tổ trưởng ngồi bên cạnh mình
không cười nên hắn có muốn cười cũng không được. Hắn nín đến mức khó chịu.
Lý Vĩnh Lượng
cười xong thì giơ tay lau khoé mắt, nói: “Thôi, nói chuyện chính nào, nghiêm
túc nào. Đội trưởng Lâm, cậu muốn biết cái gì?”
“Vụ án thứ
nhất. Những điều làm chú cảm thấy kì lạ khi đến hiện trường.”
Lâm Đông nói
xong thì liếc nhìn Đường Triết Học. Hắn hiểu ý, lập tức lấy bút và sổ để chuẩn
bị ghi chép. Nguyên nhân Lâm Đông hỏi về vụ án thứ nhất hắn cũng hiểu. Bởi đó
là lần thứ nhất giết người nên hung thủ có thể suy nghĩ không thấu đáo, không
có năng lực để ứng phó với các tình huống bất ngờ. Nếu gã có phạm sai lầm thì
tất nhiên sai lầm đó sẽ nằm đâu đó trong vụ án này.
Lý Vĩnh Lượng
nghe anh nói, ánh mắt hơi nheo lại trong làn khói mù mờ. Ông thở dài, nói: “Nói
đến kì lạ thì… Ừ, đúng là có… Lúc tôi đến hiện trường, nhân viên giám định hiện
trường và nhân viên hộ tịch đã hoàn thành công việc của họ rồi. Còn pháp y vẫn
đang tiến hành kiểm nghiệm thi thể sơ bộ. Tôi bực mình lắm vì hiện trường quá
sạch sẽ, ngoại trừ vết máu trên giường và dấu tay máu trên cửa kính thì không
tìm thấy bất kì chỗ nào dính máu nữa. Các cậu xem qua hồ sơ chắc cũng biết rồi,
nạn nhân là một người đàn ông cao 1m8. Ông ta đang ngủ thì bị đâm vào phổi,
nhưng làm sao mà chết ngay được. Ít nhất cũng phải giãy giụa hai lần chứ, nhưng
ông ta nằm bẹp trên giường. Chúng tôi cũng không tìm thấy dấu vết cho thấy ông
ta từng giãy giụa.”
“Theo báo cáo
kiểm nghiệm thi thể, nồng độ cồn trong người nạn nhân cao tới sáu mươi tám
miligam trên một trăm mililit. Điều đó cho thấy lúc đó ông ta đang say. Bị rượu
ảnh hưởng, phổi lại bị đâm trúng khiến não có thể thiếu oxy rất nhanh. Ông ta
căn bản cũng không thể giãy giụa được.”
Đường Triết Học
nhướng mắt nhìn Lâm Đông, do dự một chút rồi hỏi: “Em nhớ đúng không, tổ
trưởng?”
“Đúng rồi.” Lâm
Đông gật đầu, đồng thời nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng. Đường Triết Học xem
qua hồ sơ một lần đã nhớ nồng độ cồn trong cơ thể nạn nhân, nghĩa là hắn rất để
tâm.
Lý Vĩnh Lượng
nói tiếp: “Ừ, lúc tôi xem báo cáo kiểm nghiệm thi thể cũng nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng thật sự là quá sạch sẽ. Không quan trọng người đó bị giết như thế nào, cả
bốn hiện trường vụ án tiếp theo cũng như vậy, trong phòng sạch sẽ và ngăn nắp
lắm. Cảm giác đó giống như… Ừm… Cứ như là nấu một bàn tiệc thịnh soạn để đón
Tết cùng gia đình với tám món lạnh mười món nóng nhưng nhà bếp lại gọn gàng tới
mức như chưa có ai vào ấy.”
“Hung thủ dọn
dẹp hiện trường không phải để che giấu chứng cứ mà chỉ đơn giản là gã muốn dọn
dẹp thôi.” Lâm Đông nói: “Theo thuật ngữ thì gã mắc chứng rối loạn ám ảnh
cưỡng chế. Có thể có liên quan đến nghề nghiệp của gã.”
Rối loạn ám ảnh
cưỡng chế (Obssesive Compulsive Disorder – OCD) được đặc trưng bởi ám ảnh,
cưỡng chế, hoặc cả hai. Những ám ảnh không thể cưỡng lại được là những ý tưởng,
hình ảnh, hoặc xung động liên tục không thể cưỡng lại được để làm điều gì đó.
Cưỡng chế là bệnh lý gây ra xung lực, nếu được chống lại, dẫn đến lo lắng và
căng thẳng quá mức.
Lý Vĩnh Lượng
thở dài gãi đầu: “Lúc đó bọn tôi không có gọi như vậy mà chỉ cảm thấy hung thủ
có ý thức ‘phản trinh sát’ rất mạnh thôi. Người nước ngoài gọi đây là… Lập
hồ sơ cái gì ấy?”
“Lập hồ sơ
tâm lí tội phạm.” Lâm Đông gật đầu.
Mọi người phân
biệt hai khái niệm ‘hồ sơ hành vi phạm tội’ và ‘hồ sơ tâm lí’ ha. Hồ sơ hành vi
phạm tội (criminal profiling) được thực hiện bởi những nhà tội phạm học
(criminologist) để tìm hiểu nguyên nhân, động cơ, v.v. và từ đó tìm ra hướng để
ngăn hành vi phạm tội. Hồ sơ tâm lí (psychological profiling) được thực hiện
bởi những nhà tâm lí học tội phạm (criminal psychologist) để điều tra suy nghĩ,
cảm xúc và hành vi của tội phạm.
Ở trên, Lý Vĩnh
Lượng đang nói đến ‘lập hồ sơ’ (profiling) thì bình thường người ta sẽ hiểu là
‘hồ sơ hành vi phạm tội’ á ^^ Nhưng thầy Lâm thì trả lời theo hướng ‘hồ sơ tâm
lí’ í.
“Tôi đã đọc
sách, cũng từng đến dự toạ đàm của những giáo sư có tên tuổi, đúng là kiến thức
thì rất hay. Tuy nhiên, điều kiện quốc gia khác nhau, suy nghĩ và quan niệm của
người dân cũng rất khác nhau. Kiến thức từ nước ngoài không thể sao chép hoàn
toàn mà phải ‘nhập gia tuỳ tục’.” Lý Vĩnh Lượng xua tay. Cảnh sát ở tuổi này
như ông, ngoài dựa vào hệ thống lí luận của riêng mình, nhiều lúc còn phải dựa
vào trực giác tích lũy qua nhiều năm kinh nghiệm. “Lúc đó, nghi phạm số một
chính là vợ của anh ta. Tôi không muốn nói xấu người chết nhưng tôi đã đi hỏi
thăm hàng xóm. Lúc đó mới biết nạn nhân là một tên khốn, mỗi ngày đều uống say
quắc cần câu sau đó đánh vợ. Người phụ nữ muốn li hôn nhưng ông ta không chịu.
Vào ngày xảy ra sự việc, vợ ông ta nói bà về nhà mẹ ruột. Nhưng ở nhà không có
ai nên không có người làm chứng cho bằng chứng ngoại phạm của bà ấy.”
Đường Triết Học
đang ghi chép thì dừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “Cháu xem hồ sơ thấy vợ của nạn
nhân không cung cấp được chứng cứ ngoại phạm. Vậy tại sao bà ấy lại được thả?”
Lý Vĩnh Lượng
bất đắc dĩ lắc đầu: “Phải thả thôi. Bà ấy đang bị tạm giam thì vụ án ‘dấu tay
máu’ thứ hai xảy ra, vậy thì chắc chắn bà ấy không phải là hung thủ rồi. Lúc ấy
sư phụ tôi còn nói lần này gặp quỷ rồi, mọi thứ vẫn chưa xong nên cứ chờ xem.
Đúng như dự đoán, trong vòng nửa năm có đến năm vụ án ‘dấu tay máu’. Hung thủ
giống như bóng ma lượn lờ dưới tầm mắt của chúng tôi vậy. Đây là vụ án lớn
khiến cả nước chấn động, cấp trên phái rất nhiều người xuống nhưng vẫn không
bắt được thằng khốn kia.”
“Năm nạn nhân
có lí lịch, giới tính và tuổi tác khác nhau. Không tìm thấy động cơ gây án thì
không có cách nào khoá chặt nghi phạm.” Lâm Đông nói tiếp. “Không phải vì tiền,
cũng không phải vì sắc mà chỉ là vì giết người nên giết người. Những tội phạm
như vậy thường không đáng chú ý trong đám đông, nhưng lòng họ tràn đầy hận thù
và lửa giận.
“Vì vụ án này
mà chúng tôi thẩm vấn hơn hai trăm người. Có hàng chục tên trộm đã lừa đảo và
tham ô, nhưng không ai trong số họ là kẻ giết người.” Lý Vĩnh Lượng cầm thuốc
lá, buồn bực xoa lông mày: “Thời gian kéo ra càng dài, nhân lực lại càng ít.
Lại có những vụ án khác phải xử lí nên cuối cùng vụ án này biến thành án treo.
Đội trưởng Lâm, cho dù thế nào, nếu cậu nhận vụ án này và có bất kì yêu cầu gì
thì cậu cứ nói. Nếu tôi có thể giúp được thì tôi sẽ giúp ngay.”
“Cảm ơn chú.”
Lâm Đông gật đầu, tiếp tục hỏi: “Còn chỗ nào chú cảm thấy kì lạ không? Không ở
hiện trường vụ án cũng được ạ.”
Lý Vĩnh Lượng
xoay người dụi tắt điếu thuốc, sau đó định châm thuốc cho Đường Triết Học và
Lâm Đông nhưng cả hai đều vung tay từ chối. Vì vậy, ông tự châm thêm một điếu
rồi nhíu mày trong làn khói: “Một điểm kì lạ khác… Là phản ứng của người nhà
nạn nhân. Cả năm vụ án luôn đó, người nhà không hề bi thương buồn bã một chút
nào hết. Đương nhiên họ có hoảng hồn, nhưng tôi nghĩ là do bị doạ sợ thôi. Họ
khóc một chút là dừng. Mấy lần sau chúng tôi có ghé nhà để thăm viếng với dò
hỏi nhưng thật sự là không cảm thấy không khí trong nhà giống như có người mới
mất.”
Lâm Đông rũ mắt
suy nghĩ, Đường Triết Học ngồi bên cạnh nhìn anh chằm chằm. Hắn chỉ thấy hàng
mi dày và dài đằng sau cặp kính run lên theo sự chuyển động của con ngươi.
Một lúc sau, Lâm
Đông ngước mắt lên khẳng định chắc nịch:
“Trong mắt kẻ
sát nhân và gia đình, các nạn nhân đều đáng chết.”
No comments:
Post a Comment