Sunday 12 November 2023

ACTS OF MERCY-BẢY ĐIỀU PHƯỚC THIỆN 5

 (Năm) Làm như là ta có thể quên !



Việc đó hóa ra nhanh và dễ đến ngạc nhiên. Robert có một máy bay riêng mà anh dánh cho việc đi lại của các thám tử của Quỹ Mercy Street và dưới sự quản lý của Mallory. Lúc 7 giờ sáng ngày thứ tư Sam đến một sân bay nội địa nơi chiếc máy bay đang đậu. 
Anh đậu xe vào bãi và bước quanh nhà để máy bay rồi lại bước ra một khoảng sân trải nhựa và nhìn quanh. Có ba chiếc máy bay đậu ở đó và chiếc nào cũng nhìn như là đã sẵn sàng cất cánh.

Anh bước đến chiếc gần nhất và hỏi một tay thợ máy vừa bước xuống chiếc thang xem máy bay nào là của ông Magenllan. Anh được chỉ chiếc đang đậu phía trước, một chiếc Cessna citation duyên dáng. Anh leo lên bậc thang thò đầu vào rồi gọi: “Xin chào”

Một phụ nữ duyên dáng chừng khoảng năm mươi tuổi bước ra từ buồng lái:

-                     Tôi giúp gì được cho anh?

-                     Tôi đang tìm phi công- Sam trả lời.

-                     Anh tìm thấy cô ấy rồi đấy.

-                     Ồ - Sam nhận thấy là mặt anh đang biểu lộ một sự ngạc nhiên quá sức và cố gắng làm ra vẻ bình thường – rất vui được gặp chị. Tôi là ...

-                     Sam DelVecchio. Cô Mallory đã nói tôi chờ anh và tôi vừa mới sẵn sáng cất cánh đây. Anh ngồi đi và thoải mái nhé – Cô chỉ ghế hành khách.

-                     Tôi chưa biết tên chị - Sam nói khi để cái cặp của anh lên một cái ghế.

-                     Delilah MCCabe. – Cô mỉm cười nhưng không chìa tay ra – Chúng ta có kế hoạch cất cánh lúc bảy rưỡi và tôi luôn đúng giờ. Nên phiền anh chút nhé.

-                     À, vâng. Chị cứ làm những gì cần thiết đi.

-                     Chỉ cần kiểm tra lại lần cuối với thợ máy thôi.

Cô đi ra khỏi buồng lái và Sam nhìn một lượt chiếc máy bay nhỏ. Với bảy ghế hành khách, lối đi hơi nhỏ nên anh phải hơi gập thân hình vạm vỡ của mình để tiến về phần trước máy bay. Anh chọn chiếc ghế gần phi công nhất và để áo khoác lên chiếc ghế kế bên. Anh ước gì đã mang theo thứ gì khác để đọc hơn là tập hồ sơ vụ án khi Delilah quay trở lại.

-                     Sẵn sáng rồi chứ? Cô hỏi

-                     Vâng thưa chị.

-                     Tôi muốn mời anh lên buồng lái ngồi với tôi, nhưng lại không thích nói chuyện trong khi bay. Nó làm tôi phân tâm. Cô nói với anh khi tiến về phần đầu máy bay.

-                     Vâng. Chúng ta không cần một phi công bị phân tâm mà.

Cô cười lớn rồi lên buồng lái, chuẩn bị cất cánh.

Chuyến bay nhanh hơn nhiều so với anh dự đoán. Trước hai giờ chiều thì anh đã ngồi trong văn phòng của Thám tử Christopher Coutinho, đọc qua các bản khai nhân chứng của sở cảnh sát Lincoln.

-                     Như tôi đã nói đó – Coutinho nói khi anh đã đọc qua chín trên mười lăm bản khai – Chả ai thấy cái gì.

-                     Tôi nghĩ tôi sẽ hình dung vụ này tốt hơn nêu được thấy hiện trường. Anh chỉ tôi cách đi đến đó nhé?

-                     Tôi chở anh đi luôn, vậy dễ hơn. Anh đâu có thuê một chiếc xe có GPS hả?

-                     Có chứ. Tôi từng học trung học ở Lincoln, nhưng cũng lâu rồi không trở lại. Nhưng tôi sẽ đi với anh cho tiện. – Nhiều năm làm việc cho Cục đã dạy Sam nên nhận lấy sự giúp đỡ của dân điạ phương, và càng ở cùng với tay phụ trách điều tra vụ án thì anh càng học được nhiều.

-                     Tốt, ta có thể đi luôn trừ khi anh muốn xem thêm gì từ hồ sơ.

-                     Tôi muốn xem hết các ảnh chụp hiện trường còn lại.

-                     Chắc rồi. Tôi không email hết vì nhiều quá. – Tay thám tử tìm trong đống hồ sơ đến khi anh ta thấy một phong bì dày và lớn màu nâu – hình không được đẹp lắm, nhưng mà ta đâu có mong hình đẹp trong những vụ như thế này ha.

Coutinho đổ đống hình ra và quay chúng lại cho Sam nhìn, anh chăm chú xem xét từng cái một, chụp từ trong bếp ra đến cửa sau, hình chụp cận cảnh cổ họng của nạn nhân và cái bánh nửa trong nửa ngoài ở miệng.

-                     Cái bánh mua ở một cửa hàng trong chuỗi thức ăn nhanh, như anh còn thấy ở cái bao ngoài đó. – Coutinho chỉ ra – đương nhiên chúng tôi đã hỏi từng cửa hàng trong thành phố, nhưng có tới hàng trăm cái bánh như thế này được bán ra trong khoảng từ sáu giờ chiều đến chín giờ rưỡi đêm, giờ mà nhân viên pháp y nghĩ tên giết người đã ra tay.

Sam xem xét cẩn thận từng cái hình

-                     Và đây là một thương hiệu quốc tế nên không cách gì tìm hiểu được nơi nó bán ra từ những thứ bên trong, bởi vì chúng được làm sẵn trước khi tới các cửa hàng, bọn thức ăn nhanh chết tiệt.

-                     Nhân tiện cũng không có dấu tay luôn. Cũng có thu được chút ít, vài phân tử da dưới móng tay và vài sợi tóc trên áo nạn nhân. Nhưng phân tích ADN cho thấy chúng chẳng hợp với bất kỳ ai có mặt trong đêm đó và cũng chẳng có trong hệ thống luôn.

-                     Anh có nhân chứng chịu cho lấy mẫu ADN à?

-                     Ừ. Chả có vấn đề gì, bình thường thì anh phải cầu xin họ nhưng vụ này thì họ xếp hàng cho luôn. Nói họ muốn tiết kiệm thời gian cho chúng tôi khi phải đoán ai là nghi phạm.

-                     Không ai từ chối sao?

-                     Không ai.

Sam nhìn kỹ tấm hính của Ross Walker.

-                     Như ta đã nói qua điện thoại, vụ này đượ suy tính và lên kế hoạch cẩn thận. Nó mất thời gian. Thật khó mà tưởng tượng ai đó từ trong tòa nhà đi theo Ross ra ngoài, bóp cổ ông ta, đâm ông ta, rồi hắn thay đồ và bước lại vào bếp mà không có ai nhận ra những vết máu trên mặt và tay hắn. – Sam nhìn Coutinho – Kẻ giết người có rất ít thời gian để chùi vết máu khi hắn ở hiện trường, nhưng nếu hắn rời đi theo con hẻm phía sau, mà gần như chắc chắn là hắn đã làm thế, thì chỗ đó lại quá tối để cho bất kỳ ai có thể nhận ra các vết máu đó.

-                     Chúng tôi đã nói chuyện với hàng xóm nhà Walker, đồng nghiệp và gia đình của ổng. Mọi người đều nói rằng ổng là người đàn ông của gia đình,người tin cậy của cộng đồng, chung thủy với vợ. Tự nguyện làm việc ở trung tâm từ thiện kể từ khi mới mở, huấn luyện đội bóng mềm của địa phương. – Coutinho đứng dậy và gấp tập hồ sơ lại -  Chúng tôi nói chuyện với cảnh sát tuần tra, chúng tôi nói chuyện với bất kỳ ai có hai lỗ tai trên đầu, không ai nghe chuyện gì về Walker, cả tin đồn này kia cũng không có.

-                     Tất cả những người cho tin ấy có tin được không?

-                     Thì cũng như tất cả những người khác thôi. – Tay thám tử thú nhận – Cũng hơi bất thường khi mà một người không có điều tiếng gì. Thường thì ai đó cũng ít nhất có vài tin đồn gì đó cho dù là khó tin đến đâu, nhưng vụ này thì tuyệt đối không có gì. Cái đó cho thấy rằng nghi phạm cũng không thể nằm trong số người quen được.

-                     Anh đã từng gặp vụ nào mà nghi phạm như vụ này chưa?

-                     Chưa bao giờ.

-                     Hồ sơ vụ này có được đưa vào hệ thống chưa?

-                     Rồi, nhưng trễ ít lâu.

-                     Sao vậy?

-                     Thì người này nghĩ là người kia nhập báo cáo, trong khi người kia lại nghĩ là người kìa làm việc đó. Vậy đó.

-                     Tôi ngạc nhiên là kẻ này chưa từng giết ai trước đây. – Sam gần như nói to ra những ý nghĩ của anh – Hắn chuẩn bị quá tốt và quá tự tin. Kẻ giết người lần đầu thường lo lắng và thế nào cũng làm sai đâu đó. Tôi thấy kẻ này quá hoàn hảo. Hắn muốn làm việc này và đã làm được mà không để lại bất cứ dấu vết nào có thể lần ra hắn. Tôi nghĩ cái bánh là quan trọng. Hắn không cần chi tiết này để hoàn thành tội ác. Tôi nghĩ hắn đã làm chuyện này một hai lần trước đây.

-                     Anh nghĩ tên này là tên giết người hàng loạt sao – Coutinho nhăn mặt.

-                     Không phải kiểu thường thấy – Sam giảng giải – Thường thì mấy tên giết người hàng loạt hay có những ám ảnh về tình dục mà tôi không thấy trong vụ này. Không có gì cho thấy sự lạm dụng, và không có bằng chứng nào cho thấy bất kỳ hoạt động giới tính nào trên người hay gần nạn nhân đúng không? Không tinh dịch chứ?

-                     Ừ không, không có thứ gì như vậy cả.

-                     Như vậy là không có động cơ, cũng không có bất cứ yếu tố nào thường thấy trong các vụ giết người hàng loạt. Nhưng lại có một yếu tố khác, trong vụ này là cái hambuger, làm cho vụ này không hẳn là một vụ giết người đơn thuần – Sam gần như đọc to ra luôn ý nghĩ của anh – mà cũng đâu có vụ nào là giết người đơn thuần.

-                     Vậy anh nghĩ là đâu đó có những vụ giết người rồi tọng bánh vào miệng khác à?

-                     Có thể. Nhưng nếu vậy thì chắc hẳn anh đã nhận được thông báo của FBI vào lúc này rồi.

-                     À, có thông báo.

-                     Có hả? – Sam nhướng mày – Khi nào? Ai gọi?

-                     Khoảng chừng một tháng trước hay gì đó. Tôi không biết tên người gọi, nói anh ta muốn xem lại vụ này.

-                     Anh có giữ danh thiếp chứ?

-                     Không, tôi không ở đây lúc đó. Cha tôi mất và tôi về Saint Louis giúp mẹ tôi lo liệu mọi việc.

-                     Tôi rất tiếc về cha anh! – Sam ngưng một lúc để tưởng niệm người đã mất rồi hỏi tiếp

-                     Anh biết ai đã nói chuyện không?

-                     Một trong số các thám tử khác, hình như là Reid.

-                     Anh ta có đây không?

-                     Không, cho đến ca tối.

-                     Anh có thể nói anh ta gọi cho tôi cho biết tên đặc vụ đã gọi về chuyện này không? – Sam tò mò, sớm hay muộn thì anh cũng sẽ làm việc với đặc vụ đó, hy vọng là một người anh biết và tin tưởng được.

-                     Chắc chắn rồi, còn bây giờ thì ta đi thôi, nếu anh đã sẵn sàng.

---

Chuyến xe trở về Lincoln nhắc Sam nhớ lại khoảng thời gian trước, anh có dự hai cuộc họp lớp trong khoảng mười năm đầu sau khi tốt nghiệp. Sau đó thì việc này có vẻ như không còn quá quan trọng nữa trong cuộc đời đầy biến động của anh: bắt đầu công việc mới, gặp gỡ và yêu Carly, cưới cô rồi mất cô…

-                     Anh nghĩ sao nếu ta ghé toàn nhà Pilgrim trước? – Coutinho hỏi – Nó không xa đây mấy, chỉ mấy lốc nhà phiá dưới kia nữa thôi.

-                     Chắc chắn rồi.

Ba phút sau, Coutinho đậu chiếc xe cà tàng của anh trước tòa nhà mà hàng trăm người vô gia cư xếp hàng để ăn miễn phí mỗi tuần. Nhà Pilgrim nằm giữa trong một hàng dọc có hai tòa nhà gỗ hai tầng dùng làm cửa hàng phía trước, bảng hiệu được sơn đỏ trên cửa kính với hai cột trắng trơn dựng đằng sau. Cửa hàng bên trái chưa có ai thuê, còn bên phải thì có bảng treo “Đã đóng cửa”

-                     Cái hẻm phía sau chạy dọc suốt hết các tòa nhà này à? – Sam bước ra nhìn chung quanh.

-                     Phải. Nhưng chúng tôi chả tìm ra ai có mặt trong con hẻm vào đêm đó cả. Không có nhiều người đến đây vào đêm đó và thời điểm mà bà Walker phát hiện ra chồng mình mất tích thì tất cả các cửa hàng có mở cửa đều đã đóng rồi.

Sam đi theo tay thám tử qua cửa trước. Bên trong là những dãy bàn phủ khăn trắng chạy dọc căn phòng. Một người đàn ông vào khoảng cuối tuổi trung niên bước ra từ nhà bếp, cao và mảnh mai, với những lọn tóc trắng thưa thớt nằm trên cái trán rộng.

Anh ta dừng giữa phòng, mỉm một nụ cười rộng với Coutinho:

-                     Chào thám tử, khỏe chứ?

-                     Tốt, tốt, Bob. Mọi việc thế nào?

-                     Cũng được – gương mặt người đàn ông sáng lên. – Anh đến để báo tin mới từ vụ của Ross hả?

-                     Xin lỗi – Coutinho lắc đầu – chưa có gì mới. anh phác tay về hướng Sam – Bob, đây là Sam, anh ta là thám tử tư làm việc cho bà Walker, còn đây là Bob Tyler, Sam. Bob điều hành tòa nhà này.

-                     Anh nghĩ anh có thể tìm ra kẻ giết Ross trong khi cảnh sát thì không à – Giọng người đàn ông đầy hoài nghi.

-                     Tôi hiện giờ chỉ lo có mỗi vụ này thôi – Sam giải thích – trong khi thám tử Coutinho đây không có được sự xa xỉ đó. Cho nên dù không hứa gì nhưng chắc tôi có thể tiến triển chút.

-                     Chúng tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để giúp anh. Ross là một người tốt, khỉ gió. Anh ta không nghỉ một tối thứ ba nào trong suốt ba năm.

-                     Ross tự nguyện đến đây trong suốt ba năm sao? – Sam cố giữ giọng như là một cuộc trò chuyện bình thường.

-                     Ảnh là người đầu tiên đăng ký. Tôi cứ nghĩ sao mà một con người như vậy, người của gia đình, sống ở một khu ngoại ô thanh bình, có một công việc thực sự tốt mà lại bỏ thời gian để đến đây.

-                     Anh có bao giờ hỏi anh ta về điều đó không?

-                     Ảnh nói ảnh đã quá may mắn trong cuộc đời, rằng ảnh có thể đã là một trong những người đến đây cầu sự giúp đỡ... – Bob lại gục gặc đầu – như tôi đã nói đó, Ross là một người tốt.

Sam nhìn một vòng quanh phòng

-                     Đây là nơi anh dọn ăn cho mọi người sao?

-                     Vâng. Ai đến đây chúng tôi đều phục vụ, không có bất kỳ ai bị quay lưng tại đây.

-                     Thường thì ở đây đông chứ?

-                     Vâng. Mọi việc không được tốt lắm cho vài người vài năm gần đây. Có những người đến thường xuyên, có những người đến từ khi mới mở. Còn lại những người khác thì có khả năng sống khá hơn.

-                     Vậy là anh biết hết những người đến đây chứ?

-                     Ừm, hầu hết bọn họ. Một số chỉ là vô tình đi ngang qua, còn hầu hết là chúng tôi biết tên những người đến đây.

-                     Mỗi ngày thường là bao nhiêu người?

-                     Có lẽ khoảng bốn mươi người cho bữa sáng, thậm chí có những gia đình đem hết bọn trẻ con tới đây mỗi ngày, rồi cũng có khoảng chừng đó cho bữa trưa. Tụi trẻ lớn hơn thì đi học nhưng những người lớn ở đây ăn trưa thường thì không đến vào bữa sáng. Vào bữa tối thì thường chúng tôi phục vụ từ sáu mươi đến tám mươi người. Vào mùa đông trước thì có khi đến khoảng một trăm vào cuối tuần.

-                     Anh có cho người đứng ở cửa không, để kiểm tra căn cước chẳng hạn?

-                     Chúng tôi có gác cửa chứ. Nhưng chẳng có ai kiểm tra căn cước cả. Để làm gì chứ? – Bob nhăn mặt, ý tưởng đó quả là quá lạ lùng với anh.

-                     Vậy thì người gác cửa làm gì? Sam cũng chẳng buồn giải thích thêm.

-                     Chỉ để bảo đảm ai cũng có chỗ ngồi thôi. Nếu hết chỗ thì anh ta sẽ cho họ chờ cho đến khi có ghế trống. Chúng tôi chẳng quay lưng lại với ai hết, Sam.

-                     Như vậy là người gác cửa biết ai đến đây đêm đó mà chưa từng đến trước đây chứ? Ai đó lạ, có khi là người lạ phương xa đến?

-                     Chúng tôi đã nói đến chuyện đó rồi, tôi và Arnie. Anh ấy gác cửa. Ảnh nói chẳng có ai lạ đêm đó mà ảnh không biết cả. Thực tế là đêm đó chúng tôi có ít người hơn thường lệ nên một người lạ sẽ nổi bật thôi. – Anh qua sang Coutinho nãy giờ vẫn đứng im lặng – Anh cũng nói chuyện với Arnie rồi đấy, anh ấy có nói với anh điều gì khác không?

-                     Không! – tay thám tử lắc đầu – tôi nói chuyện với anh ta rất lâu về việc ai đã ở đây đêm đó, ai đến lúc mấy giờ và rời đi lúc mấy giờ. Tất cả có trong báo cáo mà tôi đã sao ra cho anh đó, Sam.

-                     Rất cảm ơn anh về việc đó – Sam nói và quay lại Bob – Tôi xin phép xem qua nhà bếp nhé?

-                     Ngay lối này.

Bob dẫn họ đi ngang cánh cửa đung đưa vào căn phòng phía sau, nơi có hai dãy bồn rửa lớn bằng thép chạy dọc hai bên hông. Hai cái tủ lạnh lớn và một tủ đông chiếm gần hết bức tường đối diện và ở giữa phòng là một quầy bếp bằng inox. Căn phòng giống như Coutinho đã nói có hình chữ L, với hai cái bồn rửa đôi ngoại cỡ đặt ở phía chân chữ L.

-                     Công việc của Ross là gì?

-                     Mọi người có việc khác nhau mỗi ngày. Người tự nguyện đến đây, nhìn vào menu, thấy cái gì cần làm thì làm luôn. Nếu anh đến sớm thì anh làm việc cần lâu nhất để hoàn thành.

-                     Vậy đêm đó Ross làm gì ?

-                     Anh ta và Lynne hơi trễ hôm đó, có lẽ chỉ khoảng mười phút, nhưng những việc như món tráng miệng đã được những người khác làm rồi. Ross bắt đầu với món salad và rửa rau. Tôi nghĩ đêm đó có món bí đao, ai đó đã mang đến một rổ bí xanh và vàng trồng trong vườn của họ. Thường thì vào mùa hè và cuối thu chúng tôi được tài trợ rất nhiều từ người dân. Đêm đó Lynne không nấu, bà chỉ bưng bê thôi.

-                     Có ai làm việc chung với Ross đằng sau này không ?

-                     Không. Anh ấy làm việc một mình, cũng khá nhanh.

-                     Vậy là không ai biết khi nào thì anh ấy mất tích à ?

-                     Tất cả mọi người đều làm công việc của họ. Chúng tôi chỉ có thể xác định rằng sau khi làm xong món salad thì anh ấy phải để lên quầy này cho những người phục vụ bưng đi, và sau đó ảnh phải mang các bao rác ra thùng rác lớn.

-                     Anh ấy luôn luôn đi đổ rác à ?

-                     Không. Ai cũng thu dọn sau khi hoàn thành việc của họ. Nếu anh có rác thì phải tự mang đi đổ. Rồi cuối bữa thì mọi người dọn dẹp chung.

-                     Lối này phải không? – Sam hỏi khi nhìn thấy cửa sau.

-                     Đúng đó. Anh ấy có lẽ phải ra lối này – Sam và Coutinho theo chân Bob ra cửa – kia là cái thùng rác bên hàng rào ấy.

-                     Cũng cùng cái thùng đêm ấy à?

-                     Không, thùng khác, nhưng thùng rác thì luôn dựng ở đó.

-                     Và cái đèn phía trên cửa sau kia là cái đèn duy nhất chiếu sáng ở đây đêm đó?

-                     Ừ, nó khoảng bảy lăm watt gì đó, tôi đóan vậy – Bob chỉ vào cái bòng đèn tròn cắm vào ổ cắm bằng thau.

-                     Và không có gì khác nữa gần cái thùng rác?

-                     Không có gì. Đêm đó ở đây tối lắm. Ý tôi là, đủ sáng cho anh thấy cái thùng và ném rác vào đó, nhưng nếu có ai đứng trốn ở ngoài này thì chịu, anh không thấy đâu.

Một lối mòn ngoằn ngoèo chạy ngang qua khoảng sân đầy cỏ điểm vài cây bồ công anh và cây bông dẫn thẳng đến cái thùng, và Sam bước theo lối đó. Anh quay lại nhìn tay thám tử và nói:

-                     Anh chỉ cho tôi xem anh thấy Ross ở đâu.

-                     Anh ta ở đây – Coutinho đi vòng qua cái thùng rác đến một chỗ của hàng rào – Lưng dựa thẳng vào hàng rào, chân xoãi ra đằng trước. Anh xem mấy cái hình rồi đấy.

Sam ngoái qua vai nhìn về hướng ngôi nhà rồi lại quay nhìn về cái thùng rác

-                     Có gì sai sai ở đây.

-                     Cái gì?

-                     Làm sao tên giết người biết được Ross sẽ ra đây đổ rác, và Ross sẽ đi một mình hay với ai.

-                     Tôi tưởng chúng ta đã đồng ý ở điểm là bản chất của việc tấn công này là giết người để trả thù cá nhân.

-                     Ừ thì tư thù cá nhân – Sam nói – nhưng là tư thù của tên giết người chứ không phải nạn nhân. Hắn quả nhiên chuẩn bị đến đây để giết người, nhưng hắn không biết trước là ai sẽ bước ra đây. Tôi nghĩ rằng hắn giết vì mục đích riêng của hắn chứ không phải mục đích của hắn là giết AI.

-                     Anh nghĩ hắn giết bất kỳ ai bước ra đây sao? – Bob nhăn mặt.

-                     Vâng, tôi nghĩ vậy – Bob gật.

-                     Nhưng tại sao? Anh nghĩ tên này có thù hằn gì với nơi này sao – Bob rõ ràng là run rẩy và hoang mang – Chúng tôi làm việc tốt. Chúng tôi cho người đói ăn, đó là tất cả những gì chúng tôi làm tại đây. Làm sao mà có kẻ nào lại muốn hại ai đó – bất kỳ ai đó - ở đây được?

-                     Tôi chưa trả lời được câu hỏi đó.

-                     Chưa? – Coutinho nhướng một bên chân mày – Anh nghĩ là anh có thể tìm ra câu trả lời sao?

-                     Nếu tôi tìm đúng chỗ thì có cơ hội lắm.

---

-                     Anh tự tin lắm – Coutinho nói khi hai người đã tạm biệt Bob và quay trở lại xe.

-                     Tất cả chỉ là việc đọc ra bằng chứng và chú ý tới lời nhắn mà hắn muốn ta biết. – Sam quay cánh cửa phía bên anh xuống và duỗi cánh tay phải cho thoải mái – Và đúng là ngay bây giờ thì tôi chưa biết hắn muốn nói cái gì.

-                     Anh nhớ cho tôi biết liền khi anh phát hiện ra đó – Coutinho nhét chìa khóa vào và khởi động xe – Anh hẹn với Lynne lúc mấy giờ?

-                     Trong khoảng mười phút nữa.

-                     Anh sẽ bị trễ một chút.

Họ lái xe trong im lặng một khoảng lâu, rồi cuối cùng tay thám tử không chịu nổi nữa:

-                     Anh có ý nghĩ tại sao nó lại xảy ra ở tòa nhà Pilgrim không?

-                     Không. Có thể là nơi đó có liên hệ gì đó với hắn. Có thể hắn đã thường xuyên ăn ở đó một thời gian và có thể ai đó đá hắn ra. – Sam thở dài – Mà cũng có thể thằng điên đó một sáng ngủ dậy quyết định giết ai đó cho vui và đi ra ngoài kiếm nơi nào đó có thể tìm ra nạn nhân của hắn.

-                     Và không, tôi không phải là thầy bói đâu – bắt gặp cái nhìn sắc lẻm của tay thám tử nên Sam nói thêm – Tôi không biết tại sao hắn làm cái việc hắn đã làm, bởi vì tôi không biết hắn.

Rồi lại một đợt im lặng dài nữa cho tới khi Coutinho dừng xe trước một ngôi nhà thấp màu vàng nhợt nhạt.

-                     Có lẽ tôi sẽ cố gắng xem lại vụ này dưới một góc độ khác, cho đến giờ này chúng ta chỉ đi tìm mối liên hệ giữa kẻ giết người và nạn nhân. Có lẽ là mối liên hệ với chuyện từ thiện chăng. Tôi sẽ xem xét những người đến đó thường xuyên và những người từng đến đó thường xuyên. Có lẽ Arnie sẽ giúp được việc này.

-                     Có khi anh chỉ cần đứng ra xa một chút và nhìn tất cả sự việc này dưới một góc độ khác – Sam gật – Quan trọng là tìm ra điều gì đã thật sự xảy ra.

Sam bước ra khỏi xe trước khi tay thám tử kịp trả lời. Cánh cửa trước của ngôi nhà mở ra và một phụ nữ độ chừng cuối bốn mươi bước ra trên hàng hiên. Khi hai người đàn ông đến gần, cô đưa tay ra với Coutinho trước:

-                     Chris, gặp lại anh tôi mừng quá!

-                     Thám tử Sam DelVechio, tôi mừng được gặp anh – cô nói với Sam.

Sam bắt tay người phụ nữ và nhận ra chúng đang run. Anh nhận ra rằng thật khó cho cô khi vẫn phải nhớ tới những tình tiết trong vụ chồng bị giết, tất cả những câu hỏi chưa có câu trả lời. Anh mong làm xong vụ này càng sớm càng ít đau đớn càng tốt. Nhưng nhìn vào mắt người phụ nữ thì thấy rằng ít đau đớn là không thể, nhanh thì khả thi hơn.

-                     Tụi nhỏ đến nhà ông bà chúng tuần này – Cô giải thích khi dẫn họ vào phòng khách -  Khi chúng ở đây đánh nhau ồn ào thì chỉ mong sao có chút bình yên, vậy mà khi chúng đi rồi thì im lặng lại làm ta muốn khùng luôn.

Cô phác tay mời họ ngồi ở ghế bành trong khi cô tự mình ngồi xuống một chiếc ghế đu có tay vịn màu xanh, rõ là đã tồn tại được qua những trận đánh nhau mà cô vừa nói đến.

-                     Bà có bao nhiêu đứa con? Sam hỏi dù anh đã biết nhà Walker có bốn đứa

-                     Ba trai và một gái. Đứa nhỏ nhất là Ryan, tám tuổi. – bà quay sang tay thám tử - Nó là đứa ra mở cửa ngày mà anh đến đây …

-                     Tôi nhớ.

-                     Tôi mời các anh món gì nhé, cà phê được không?

-                     Thôi không cần đâu, cám ơn- Sam nói – Tôi chỉ đến gặp cô cho biết lúc tôi tới Lincoln thôi.

-                     Anh có đến nhà Pilgrim chưa?

-                     Tôi mới từ đó đến đây mà.

-                     Ross và tôi thường đợi tới tối thứ ba để đến đó. Giờ thì tôi còn không thể lái xe đến gần vùng đó mà không lo sợ sẽ bị tấn công. Thật không hiểu nổi, tôi sẽ không bao giờ hiểu được chuyện đó. Chồng tôi là một người tốt, một người chồng tốt một người cha tuyệt vời. Sao lại có ai đó ghét ảnh đến mức có thể làm chuyện khủng khiếp đó chứ…

-                     Tôi rất tiếc về sự mất mát của cô – Sam nghe như một cái máy đang thì thầm thốt ra những lời đó. Từ sau cái chết của Carly anh đã nghe những lời đó lập đi lập lại đến nỗi anh nghĩ anh sẽ đấm thẳng vào bất cứ ai nói ra những lời đó một lần nữa. Vậy mà giờ đây chính anh lại đang nói chúng.

-                     Anh có biết sẽ ra sao nếu có một người mà mình yêu thương bị giết không? – Lynne Walker hỏi một câu khiến anh thẫn thờ, và trong giây lát anh không chắc anh nghe cô nói gì cho đến khi cô hỏi lại. Và cô đang nhìn anh nên rõ rang là câu hỏi đó dành cho anh.

-                     À, chắc rồi. Có, tôi có biết thưa bà Walker. – Anh cảm thấy da anh nhợt đi và cổ họng như nghẹn lại. Anh cố gắng nuốt cái cảm giác ấy xuống thật chậm.

-                     Ai thế… - Cô cảm thấy bối rối khi anh trả lời vậy. Cô đã nghĩ đó là một câu trả lời phủ định.

-                     Vợ tôi – Sam cảm nhận được ánh mắt của thám tử Coutinho dán lên người anh nhưng anh không thể quay lại nhìn. Khi nói chuyện về chính mình, anh hay cảm thấy bị tổn thương, và khi nói chuyện về Carly thì anh chỉ muốn bỏ đi mà thôi.

-                     Tôi xin lỗi – Lynne rướn người về phía anh và nắm chặt lấy tay anh – Anh có con không?

-                     Không.

-                     Bao lâu rồi?


Bao nhiêu ngày ư? Bao nhiêu giờ ư…? Sao mà có thể đo được khoảng thời gian từ khi nói lời tạm biệt cuối cùng đến bây giờ đây?

-                     Ba năm!

 

Ba năm, hai tháng và bốn ngày rồi.

 

-                     Ross chết được nửa chừng ấy thời gian – Lynne thì thầm – Họ có bắt được kẻ giết vợ anh không?

-                     Có. – Sam ngồi cứng nhắc, không cảm thấy dễ chịu chút nào. Trước kia anh thường được gọi bổ sung cho những vụ xảy ra với những gia đình có chuyện buồn đau, và anh không thích việc đó. Anh cảm thấy dễ chịu hơn với niềm đau của chính mình.

-                     Hắn nay đang ở tù, chịu án chung thân.

-                     Vậy là anh hoàn toàn hiểu đúng không, nỗi đau này … - Lynne thì thầm.

-                     Vâng, tôi hiểu – Sam cố gắng dứt cô ra khỏi câu chuyện, sợ rằng cô tiếp tục hỏi về nó. Ngay lúc này anh không muốn nói đến sự mất mát của mình, anh cũng không chắc là anh muốn nói đến sự mất mát của cô, nhưng đó là công việc của anh phải làm.

-                     Tụi nhỏ còn cảm thấy khổ hơn, tụi nó không biết gì về người tốt và quỷ dữ, về sự sống và cái chết – Cô ngưng một chút – Nhưng tôi đồ rằng ngày nay chúng hiểu hết, rằng mọi thứ có thể thay đổi nhanh thế nào.

-                     Bài học đó thật khó khăn cho bất kỳ ai – Sam nói

-                     Đúng vậy – Lynne hắng giọng – nếu tôi có thể nghĩ ra được việc gì có thể giúp cho anh thì tôi sẽ làm. Đêm nào tôi cũng nằm không ngủ, cố gắng nghĩ lại xem Ross có thể đã cãi nhau với ai, hoặc ai đó có thể có lý do nào để ghét anh ấy, mà không thể. Tôi không thể nghĩ đến bất cứ ai.

-                     Tôi nghĩ đến từng người một mà chúng tôi đã thấy ở đó – mắt cô bắt đầu mơ màng – đến tận tuần đầu tiên chúng tôi làm việc ở đó. Chẳng có chuyện cãi nhau nào mà chồng tôi có dính vô, và ảnh cũng chẳng hề gây thù chuốc oán với bất kỳ ai. Người ta thích Ross, ảnh rất cuốn hút, tôi không nghĩ ra ai có thể ghét ảnh đến mức giết ảnh.

-                     Đôi khi chẳng vì lý do gì - Sam nói nhẹ.

Bà vợ góa của Ross Walker bật dậy chạy ra khỏi phòng và trở lại với khăn còn chặm nơi mắt.

-                     Tôi xin lỗi vì anh phải đi quá xa để đến đây mà tôi không thể cho anh biết gì hơn.

-                     Bà Walker, tôi không đến đây để hỏi bà điều gì, tôi chỉ đến đây để gặp bà. Bà là người đã yêu cầu Quỹ Mercy Street lo việc, tôi muốn bà biết rằng chúng tôi sẽ làm hết sức mình dù không thể hứa trước điều gì…

-                     Ồ, tôi biết – Lynne phẩy tay – Tôi không trông chờ một phép màu, nhưng tôi đã trông thấy Robert Magellan trên tivi nói vì sao mà anh ấy thành lập ra đội thám tử tư này và vì sao mà nếu Quỹ đảm nhận vụ nào thì đó là miễn phí, tôi đã nghĩ tôi có gì để mà mất chứ - Cô quay sang Coutinho – Chris, tôi biết anh đã làm việc rất chăm chỉ, anh dường như đã trờ thành thành viên của gia đình. Tôi muốn anh biết là tôi kêu cầu cho Ross không phải vì tôi nghĩ anh đã không làm việc.

-                     Tôi hoàn toàn hiểu – tay thám tử trả lời – Tôi không có gì buồn với quyết định của cô, cô biết mà, tôi cũng muốn này vụ này được tìm ra. Nếu Sam có thể làm vụ này được thì tôi sẽ là người đầu tiên chúc mừng ảnh.

-                     Thực ra thì thám tử Coutinho không hoàn toàn bỏ qua vụ này, anh ấy đang giúp chúng tôi tìm ra vài kẻ có thể là nghi phạm.

-                     Cảm ơn cả hai người- nụ cười mở rộng trên môi Lynne – Lần đầu tiên kể từ thảm kịch này, tôi bắt đầu có hy vọng rằng kẻ thủ ác sẽ bị tóm.

---

Trên đường quay trở lại văn phòng của Coutinho để Sam lấy xe của mình, anh ta hỏi:

-                     Có thật không, cái chuyện mà anh kể ở đó, về vợ anh đó?

-                     Thật!

-                     Bố khỉ, tôi rất tiếc, người anh em!

-                     Cảm ơn – Sam nhìn chằm chằm ra cửa sổ và sau một hồi lâu im lặng, anh nói thêm – Kẻ đó giết Carly chỉ để chứng tỏ với tôi rằng hắn có thể làm thế. Không có lý do gì khác – Chỉ để chứng tỏ rằng hắn có thể cướp cô ấy từ tay tôi.

-                     Người yêu cũ à, hay gì?

-                     Một kẻ giết người hàng loạt mà tôi đang giúp tìm kiếm. hắn đã giết bảy người phụ nữ, tất cả cùng một kiểu. Khi tôi đang ở đám tang của người thứ sáu ở Tây Virginia thì hắn lẻn đến nhà tôi vào nửa đêm. Lúc tôi về đến nhà thì vợ tôi đã chết hơn hai mươi tư giờ rồi.

-                     Lạy chúa, thật khốn nạn – Coutinho nguyền rủa – Anh nói đã bắt được hắn à?

-                     Don Holland. Hắn thề hắn không làm việc đó. – Sam khịt mũi – Hắn giết bảy người phụ nữ khác theo cùng một kiểu đó, hắn nhận tội mà hắn thề hắn không động tay đến vợ tôi. Vân tay của hắn ở khắp nhà tôi và hắn cũng nhận hắn đã đến đó, nhưng hắn nói Carly không có nhà nên hắn không động đến cô ấy được.

-                     Nhưng sao hắn lại làm thế? – Coutinho nói to ra nghi ngờ của anh – anh đã nói rằng chuyện đó không đúng ở điểm này.

-                     Hắn muốn thử. Hắn nói rằng xâm phạm vào nhà chúng tôi chỉ để đùa vui, hắn chỉ muốn nhéo mũi tôi một chút, còn vợ hắn thì thề sống thề chết đêm vợ tôi bị giết hắn ở với bà ta.

-                     Có khi nào bà ta cũng tham gia vào vụ đó không?

-                     Cả hai đều nói là không. Holland nói rằng hắn luôn hành động một mình và vợ hắn không biết hắn đã làm những gì.

-                     Anh có vẻ như không tin vụ bà ta vô can.

-                     Mỗi năm bà ta đều gởi cho tôi một tấm thiệp. Anh cảm thấy như thế nào khi biết kẻ giết vợ mình vẫn còn tung tăng sau … năm. Bà ta điền số năm vào rồi ký tên.  Yêu anh, Laura Heiss.

-                     Việc đó có ý nghĩa gì?

-                     Tôi đoán là để chắc tôi không quên ngày đó.

-                     Làm như có thể quên vậy – Coutinho liếc Sam ngang qua bảng điều khiển

-                     Phải. Làm như là ta có thể quên !

BỐN                                            NĂM


No comments:

Post a Comment