Chương 12 Tổ trưởng nhà mình là một người thật giỏi
Đường Triết Học đi cùng Lâm Đông đến phòng kĩ thuật để tìm người giúp chỉnh lí hồ sơ. Vừa vào cửa, hắn đã nghe tiếng gọi ‘Nhị Cát!’ đầy phấn khích.
[Trời ơi… Sao ai gặp tôi cũng phải
gọi bằng tên này vậy?]
Đường Triết Học khó chịu từ trong ra
ngoài nhưng vẫn rặn ra một nụ cười. Người gọi hắn chính là nhân viên giám định
Hoàng Trí Vĩ. Anh đang trò chuyện với cán bộ văn phòng Thượng Quan Vân Phỉ của
phòng kĩ thuật thì thấy Đường Triết Học. Vì vậy anh vọt tới như gặp được người
nhà.
Bọn họ đúng là
người quen. Ngày trước, Hoàng Trí Vĩ học ở khoa Khoa học kĩ thuật, Đại học Điều
tra Hình sự, gọi tắt là trường ‘kĩ viện’, đã ‘móc nối’ với Đường Triết Học bởi
lẽ bên khoa anh có ít nữ sinh viên, còn bên Đường Triết Học thì nhiều chị chị
em em. Đặc biệt, Đường Triết Học có quan hệ tốt đã mai mối giúp người đàn ông
đầu hói Hoàng Trí Vĩ nhiều lần.
Nhưng có vẻ
Hoàng Trí Vĩ không giữ được cô gái hắn đã giới thiệu từ trước. Chứ nếu giữ được
thì anh ta cần gì ‘cua’ nữ cảnh sát phòng kĩ thuật?
Hoàng Trí Vĩ
cười rồi hỏi hắn: “Lâu rồi không gặp. Hôm qua nghe La Gia Nam nói em đến Tổ án
treo. Thấy sao? Chắc là sướng hơn hồi ở phân cục nhiều chứ gì.”
“Dạ cũng được
ạ.” Trước mặt Lâm Đông, Đường Triết Học không dám thừa nhận thật ra hắn mệt như
chó ấy.
“Hôm nào rảnh
thì đi nhậu đi.” Hoàng Trí Vĩ thừa dịp mời Thượng Quan Vân Phỉ: “Phỉ Phỉ, tổ
chức tiệc chào mừng không? Hoan nghênh đồng chí Đường Nhị Cát gia nhập đại gia
đình Cục Công an thành phố.”
Thượng Quan Vân
Phỉ chớp mắt rồi nhìn Đường Triết Học cao to lại đẹp trai, thấy đối phương cười
với mình thì gương mặt nhỏ hơi ửng hồng.
“Anh tên là
Đường Nhị Cát ạ?” Em gái Vân Phỉ cảm thấy cứ ai đẹp trai là tên đều rất dở hơi.
Đường Triết Học
chưa lên tiếng thì Hoàng Trí Vĩ đã xen vào: “Tên cậu ấy là Đường Triết Học,
‘Triết’ là hai chữ ‘cát’ nên bọn anh gọi là Nhị Cát.”
“Mấy anh biết
cách đặt biệt danh ghê ha.” Thượng Quan Vân Phỉ than rồi đưa tay về phía Đường
Triết Học: “Em là Thượng Quan Vân Phỉ. Chào mừng anh đến Cục Công an thành
phố.”
“Chào em.”
Đường Triết Học duỗi tay bắt lấy bàn trắng mịn và nhỏ nhắn của Thượng Quan Vân
Phỉ. Bỗng hắn cảm thấy bên cạnh có một luồng oán khí đầy áp bức. Hắn vội vàng
rút tay về rồi chỉ vào Lâm Đông đang nói chuyện với người phụ trách phòng kĩ
thuật: “Anh còn có việc, này… Lúc nào rảnh thì em ghé Tổ án treo chơi.”
“Chắc chắn ạ.”
Thượng Quan Vân Phỉ cười ngọt ngào, hoàn toàn trái ngược với thái độ của Hoàng
Trí Vĩ ngay bên cạnh.
Những chàng
trai độc thân xung quanh, bao gồm cả Hoàng Trí Vĩ đều đảo mắt khinh thường. Ôi
cái thế giới chỉ biết nhìn vẻ ngoài này…
————————————
“Trưởng phòng
Hầu, phiền anh tìm lại dữ liệu về những phụ nữ trong tỉnh bị bỏ tù vì tội cố ý
gây thương tích, ngộ sát hoặc cố ý giết người giúp tôi. Thời gian đi tù khoảng
hai lăm đến ba lăm năm trước.”
Lâm Đông đang
nói chuyện thì cảm giác có một mảng tối sau lưng. Anh biết Đường Triết Học đứng
bên cạnh nên không quay đầu lại. Theo lí thuyết, nếu muốn kiểm tra hồ sơ của
nhà tù thì nên đến Cục Lưu trữ để điền biểu mẫu cho đúng quy trình. Nhưng phòng
kỹ thuật có sẵn cơ sở dự liệu được kết nối với Internet. Không dùng thì uổng,
vì vậy có quăng hết mặt mũi bọn họ cũng phải đến đây chờ.
“Anh chờ chút.”
Trưởng phòng Hầu nói với nhân viên gần mình nhất. “Tiểu Chu, tìm thông tin mà
đội trưởng Lâm nói đi.”
Trong lúc đang
kiểm tra dữ liệu, Trưởng phòng Hầu quay sang nhìn Đường Triết Học rồi hỏi Lâm
Đông: “Cuối cùng cũng chịu dẫn dắt một đứa đệ rồi ha?”
“Cũng không hẳn
là đệ đâu. Cậu ấy tên Đường Triết Học. Đội trưởng Sử bên phân cục Đông Hồ điều
đến đây một thời gian để hỗ trợ tôi.” Lâm Đông giới thiệu thay bọn họ: “Tiểu
Đường, đây là Trưởng phòng Hầu.”
Đường Triết Học
lịch sự gật đầu: “Em từng gặp anh hồi họp Tổ chuyên án, còn nghe báo cáo của
anh nữa ạ.”
Trưởng phòng
Hầu quan sát Đường Triết Học từ trên xuống dưới, cảm thấy mặt hắn hơi quen
quen: “Đường Khuê có phải là…”
Đường Triết Học
nói tiếp: “Dạ đó là cha của em.”
Gương mặt
Trưởng phòng Hầu lộ rõ vẻ tán thưởng rồi nói với Lâm Đông: “Đội trưởng Lâm, đứa
nhỏ này được đấy. Con trai của một anh hùng. Lão Đường năm đó nổi tiếng với khả
năng chiến đấu và đánh đấm lắm. Cái ống khói ba mươi mét kêu leo là leo rồi
xông lên cướp lựu đạn của bọn giang hồ nữa. Toàn tỉnh cũng không tìm được người
thứ hai mạnh mẽ như vậy đâu.”
[Ơ? Cha mình đã
làm những việc đó thật sao?]
Đường Triết Học
nghe sự tích hào hùng của cha mình thông qua lời kể của người khác thì bỗng cảm
thấy tự hào vô cùng. Nhưng chắc chắn những chuyện này mẹ hắn không biết, chứ
nếu biết thì mẹ đã đuổi cha ra khỏi nhà rồi.
Cái nghề cảnh
sát ấy mà, bên ngoài thì làm anh hùng của người khác, nhưng luôn quên còn có
những người thân đang mong chờ mình bình an trở về nhà.
Lâm Đông gật
đầu, nói: “Đúng rồi. Lão Đường là người can đảm nhất mà tôi từng thấy. Hồi chú
ấy còn dẫn dắt tôi đi bắt kẻ buôn bán ma túy, theo kế hoạch ban đầu thì cảnh
sát đặc nhiệm sẽ bắt người ở sảnh. Lão Đường cùng tôi chờ ở một phòng khách
sạn, chờ hai kẻ buôn bán ma tuý đến tầng dưới là tiến hành chiến dịch bắt giữ.
Ai ngờ hai kẻ đó đi theo con đường không được bố trí lực lượng, tụi nó từ bãi
xe đi lên thẳng đến phòng chúng tôi. Bọn nó có hai khẩu súng, còn chúng tôi hôm
đó chỉ có một khẩu…”
Sự tò mò của
Đường Triết Học càng dâng lên. Thấy Lâm Đông cố tình không kể tiếp, hắn vội
hỏi: “Sau đó thì sao anh? Cha em làm sao?”
Lâm Đông kính
nể nói: “Chú ấy đưa súng cho tôi, yêu cầu tôi trốn ở cửa phòng vệ sinh để yểm
trợ rồi chú ấy tự đi mở cửa. Cửa vừa mở là chú ấy đã quật ngã một tên, sau đó
đá bay súng trong tay tên còn lại. Hành động nhanh lắm.”
Đường Triết Học
cười nói: “Dạ. Cha em từng học võ ở trường thể thao. Cha gặp mẹ trong trường
đó. Nói tới đánh nhau thì cha em thật sự không kém gì những người bước ra từ
trường cảnh sát đâu.”
“Còn hơn một
bậc ấy.” Lâm Đông chân thành khen.
Lúc này, nhân
viên kĩ thuật ở bên cạnh nói: “Đội trưởng Lâm, có hồ sơ rồi. Gần ba trăm người,
làm sao thu hẹp phạm vi lại?”
Lâm Đông nói:
“Đối chiếu thông tin của những người phụ nữ này với nhau. Có con trai, thời
điểm đi tù thì con từ mười bốn đến mười tám tuổi.”
Nhân viên kĩ
thuật gõ bàn phím một chút rồi nói: “Còn có bảy mươi sáu người.”
“Người bị hại
là chồng của tù nhân.”
“Còn chín
người…”
“Ok. Giúp tôi
đăng tải hồ sơ lên thư mục công khai của Tổ án treo nha.” Lâm Đông nói xong thì
gật đầu cảm ơn Trưởng phòng Hầu: “Phiền anh rồi, Trưởng phòng Hầu.”
“Không cần
khách sáo.” Trưởng phòng Hầu quay sang vỗ vai Đường Triết Học: “Cố lên nha nhóc
con. Theo đội trưởng Lâm chắc chắn sẽ học được nhiều thứ lắm đó.”
Đường Triết Học
gật đầu, trong lòng nói tổ trưởng nhà mình cũng là một người thật giỏi, ai cũng
khen hết.
————————————
Sau khi ra khỏi
phòng kĩ thuật, Lâm Đông không đợi thang máy mà đi thang bộ trở lại tầng hầm
tầng hai. Đường Triết Học theo sau anh, vừa đi vừa nói: “Tổ trưởng, sau này kể
chuyện cha em cho em nghe đi. Cha có bao giờ kể chuyện công việc ở nhà đâu, mẹ
em cũng không hỏi tại sợ tức quá thở không được.”
Lâm Đông nói:
“Anh làm với cha em nửa năm thôi, chuyện về chú ấy anh cũng được nghe kể lại
không à… Mà thật ra em có thể hỏi đội trưởng Sử đó. Chú ấy làm việc với cha em
từ lâu rồi.”
“Chú ấy không
kể tại sợ em có vầng hào quang của cha trên đầu rồi kiêu căng.” Đường Triết Học
khịt mũi: “Haiz, cha em từng nói hồi xưa làm cảnh sát hình sự đúng là làm cảnh
sát hình sự. Còn bây giờ là thời đại khoa học kĩ thuật rồi, vừa có vụ án, xem
camera giám sát cũng có thể phá được.”
Lâm Đông lắc
đầu nói: “Như nhau thôi em. Coi như kĩ thuật tiến bộ, nếu không phân tích vụ án
rồi dò hỏi nhân chứng mà chỉ xem camera giám sát thì làm sao biết ai là nghi
phạm? Phần lớn những vụ án phá được nhờ camera giám sát là các vụ trộm cướp, và
phải quay được cả người cả tang vật đó. Còn giết người, hiếp dâm, hành hung, hay
buôn ma tuý thì sao? Nói chung, tội phạm trong những vụ án này sẽ không ngu đến
mức đứng trước camera mà xuống tay đâu. Với lại chúng ta xử lí án treo. Nếu năm
đó người người nhà nhà có camera giám sát thì phá án với bắt tội phạm cũng
không khó.”
“Vì vậy em thấy
được chuyển đến Tổ án treo cũng là cái đúng. Tuy không được khoa học kĩ thuật
chống đỡ nhưng luyện được đầu óc.” Đường Triết Học được nghe chuyện cha mình,
nét mặt rạng rỡ và tâm tình lại càng vui vẻ: “Tổ trưởng, anh giữ em lại đi. Em
về nói với đội trưởng Sử chuyển công tác đến Cục Công an thành phố.”
Lâm Đông đứng
lại, ngửa mặt nhìn hắn rồi nói: “Tổ án treo không nằm trong biên chế, không
chuyển qua được đâu. Tiểu Đường, công việc ở Tổ án treo chỉ nên xem như một lần
trải nghiệm trong sự nghiệp của em thôi, không nên xem nó là kết điểm.”
Ánh mắt Đường
Triết học rơi xuống tóc mái đã bạc của Lâm Đông, hắn cảm thấy trong lòng khó
chịu. Những gì Lâm Đông phải gánh vác còn nhiều hơn cả những gì hắn nhìn thấy
và nghe thấy. Đồng đội mất hết, chỉ còn một mình anh sống sót. Nếu không có
niềm tin báo thù chống đỡ phía sau, sợ rằng anh đã sớm sụp đổ rồi.
Đêm hôm qua
thức trắng xem hồ sơ với Lâm Đông, thỉnh thoảng hắn nghe thấy đối phương khẽ
thở dài. Không phải do anh không nghĩ ra vấn đề nên ủ rũ thở dài, mà là thói
quen. Giống như thở được vài hơi là phải đem hết không khí dơ bẩn trong lồng
ngực tống hết ra ngoài vậy.
Đường Triết Học không trải qua sự
kiện đau đớn đến tan nát cõi lòng như Lâm Đông, vì vậy hắn không thể nào hiểu
được suy nghĩ của Lâm Đông, ít nhất là bây giờ hắn chưa hiểu. Nhưng hắn có thể
tìm cách đánh lạc hướng Lâm Đông khỏi những ý nghĩ tiêu cực kia. Lâm Đông nói
không cần cộng sự, nhưng anh không nói hai người không thể làm bạn được.
Nghĩ đến đây, Đường Triết Học bước
xuống hai bước và đứng dưới Lâm Đông một bậc. Tầm mắt của hắn ngang với đối
phương. Trong mắt Đường Triết Học tràn ngập chân thành: “Tổ trưởng, em hứa sẽ
chăm chỉ theo anh học tập. Anh đừng đuổi em đi là được.”
[Lâm Đông, anh có thể chờ. Em đừng
đuổi anh đi là được.]
Có một giọng nói quen thuộc văng
vẳng bên tai Lâm Đông. Hình ảnh Đường Triết Học đứng trước mắt anh bỗng chồng
chéo lên hình ảnh người kia trong kí ức. Lâm Đông nhìn sang chỗ khác theo bản
năng, đầu ngón tay đang vịn lên cầu thang hơi trắng bệch. Một cảm giác trống
trải không thể kiểm soát đang lặng lẽ lớn lên trong lồng ngực anh.
[Em sẽ không đuổi anh đi. Nhưng đừng
kì vọng quá nhiều ở em.]
Anh nhớ trước đây anh từng trả lời
như vậy với người kia.
Năm tháng vốn dĩ nhẹ tênh vì đã có
những người thay chúng ta gánh vác.
No comments:
Post a Comment