Chương 60 Còn đau hơn gấp ngàn vạn lần
Cao Nhân ngồi trong văn phòng pháp y mà muốn khóc rống lên.
Mẫu DNA Tiểu
Hoàng đem về còn cao hơn cả cậu. Cũng chịu thôi, nhà vệ sinh nam mà. Sáng nay
phun luminol rồi chiếu đèn lên mà trên tường sáng rực rỡ như tranh Đôn Hoàng vậy. Mà đây
chỉ là bề nổi của tảng băng thôi, để thu thập DNA trong từng mẫu, Cao Nhân suýt
nữa đã dùng hết kho giấy chứng nhận trong văn phòng pháp y.
Nhắc tới Đôn Hoàng là nhắc đến
nơi chứa những bức tranh hang động cổ xưa bậc nhất thế giới về lịch sử văn hóa
Phật giáo. Hang động ở Đôn Hoàng được tôn vinh là thiên hạ đệ nhất động bởi sở
hữu một quần thể lên tới 492 hang động và hơn 2.400 bức tượng Phật cùng vô vàn
bức bích họa cổ, trải dài trên diện tích 45.000 m2.
Kỳ Minh không thèm để ý đến Cao Nhân đang muốn treo
cổ vì chồng hồ sơ trước mặt. Anh ném hộp bao tay y tế ‘bịch’ một cái trước mặt
cậu nhóc, nói: “Có sức khóc lóc thì chẳng thà làm việc.”
Cao Nhân rút một đôi bao tay đeo vào, vừa mở túi vật
chứng vừa nói: “Thầy Kỳ, giám định cái đống này xong, đừng nói con người, máy
móc cũng chịu không nổi á.”
“Nước chảy thì không bị thối rữa, trụ cửa
thường chuyển động thì không bị mối mọt. Máy móc đã dùng thì không
hỏng, bỏ đó không dùng mới hỏng.”
Nước chảy thì không bị thối
rữa, trụ cửa thường chuyển động thì không bị mối mọt (流水不腐,户枢不蠹), câu Hán Việt là ‘Lưu thuỷ bất hủ, hộ xu bất
đố.’ Ý câu này khuyên người ta phải đốc thúc chính mình, cố gắng vượt qua sự
lười biếng.
Kỳ Minh đưa một bản mẫu đã xem kĩ vào máy li tâm,
sau đó xoay người tiếp tục xử lí các mẫu khác để giám định. Kỳ Minh lấy mẫu rất
nhanh khiến Cao Nhân phải lác mắt. Cậu cũng muốn học hỏi Kỳ Minh nhưng ai ngờ
suýt nữa làm lẫn lộn các mẫu.
“Làm chậm một chút cũng được. Tuyệt đối đừng để các
mẫu lẫn lộn với nhau.” Kỳ Minh nhắc nhở: “Phải luôn nhớ kĩ, công việc của chúng
ta liên quan đến danh dự của người khác, thậm chí là tính mạng của họ.”
Cao Nhân gật đầu, tinh thần phấn chấn mà chiến đấu
với lượng việc nhiều như núi.
Kỳ Minh tăng ca, La Gia Nam cũng không muốn về nhà.
Vì vậy hắn nhân dịp này bù đắp tăng ca giúp Miêu Hồng. Hắn ngủ đến nửa đêm,
tỉnh giấc thì đoán chắc Kỳ Minh cũng đói rồi. Vì vậy hắn mua một đống thức ăn
khuya đem đến văn phòng pháp y. Cao Nhân đói lả cả người, vừa thấy đồ ăn khuya
thì hai mắt đã phát sáng.
“Nè, Cao Nhân, không nghĩ anh ăn cũng được đó ha.”
La Gia Nam ăn được nửa cái hamburger thì thấy Cao Nhân đã chuẩn bị ăn đến túi
thứ ba. Hắn cản mặt baby rồi đưa khoai tây chiên với salad của mình cho cậu,
nói: “Cái đó để dành cho thầy Kỳ. Anh ăn cái này nè.”
Kỳ Minh còn ở trong phòng thí nghiệm. Anh sẽ ra sau
khi xử lí xong một bản mẫu dang dở.
Cao Nhân mới no lưng lưng thôi. Cậu cong miệng đổ
thẳng xốt cà chua vào túi khoai tây chiên. La Gia Nam vừa nhìn thấy liền cau
mày. Hắn ném cho cậu một hộp bánh hamburger rỗng: “Đổ vào đây đi. Dính dính
nhớp nháp thì người khác làm sao mà ăn?”
“Khoai ít như vậy mà em còn muốn chia với anh hả?”
“Anh đừng có nói nhảm. Một nửa là của em, không là
anh trả tiền.”
“Anh thực tập không lương…”
“Thầy Kỳ của anh cũng không có một đồng tiền lương
mà người ta còn quyên góp thiết bị đó.”
“So vậy sao được. Thầy Kỳ có quỹ tín thác, còn anh
phải kiếm tiền lấy vợ đó.”
“Ủa chứ không phải anh có bạn gái rồi hả?” La Gia
Nam nhíu mày: “Có chia không?”
“Haiz, người ta nói anh chỉ được chọn một trong hai
thôi, hoặc là làm pháp y, hoặc là cô ấy.” Miệng Cao Nhân mím lại thành một
đường thẳng: “Làm nghề nay ngày nào cũng tiếp xúc với thi thể. Trừ khi con gái
nhà người ta có tư tưởng thoáng, không thì… Chuyện thường thôi, anh cũng hiểu
mà.”
La Gia Nam nhếch miệng cười: “Đừng tìm người có thế
giới quan khác mình. Anh đừng sốt ruột quá, mốt em giới thiệu bạn gái cho anh.”
“Nghe em nói như này chắc quen nhiều em gái lắm
nhỉ?” Kỳ Minh đúng lúc đẩy cửa ra, tuy trên mặt có một tia mệt mỏi nhưng nụ
cười vẫn sắc bén.
“Em… Em có quen ai đâu” La Gia Nam đảo mắt. “Miểu
Miểu đó, ẻm mới quen nhiều em gái.”
Kỳ Minh không nói gì. Anh ngồi xuống lấy salad từ
túi đồ ăn khuya rồi trộn giấm vào. La Gia Nam biết anh không ăn mayonnaise nên
cố ý gọi dầu giấm cho anh. Cao Nhân đưa khoai tây chiên qua nhưng anh lắc đầu
tỏ ý không ăn.
“Hai anh ăn đi. Em ra ngoài hút thuốc.” La Gia Nam
đứng dậy ra ngoài. Nhưng hắn chưa ra khỏi cửa thì điện thoại rung lên.
La Gia Nam ấn nút nhận, hắn chưa kịp lên tiếng thì
bên kia đã phát ra âm thanh đánh thẳng vào màng nhĩ hắn: “Cảnh sát La! Nghi
phạm hôm nay anh đưa tới treo cổ trong trại tạm giam rồi!”
————————
Phòng y tế trạm tạm giam.
May mà tướng tá Cận Kha cao to. Cậu ta định dùng ga
trải giường để treo cổ, ai ngờ lại ngã xuống giường sắt nên chỉ bị thương ngoài
da. La Gia Nam hốt hoảng đến mức hamburger vừa ăn xong để muốn trào ngược lên
cổ họng. Hắn chạy đến trại tạm giam thì thấy người kia bầm tím hết cả mặt thì
đỡ tường mà nhịn cười.
La Gia Nam ngồi xuống rồi nghiêm túc khuyên nhủ:
“Chúng tôi còn chưa định tội mà cậu quẫn bách cái gì? Cậu mà chết thì thành ra
sợ tội nên tự sát đó hiểu không? Rảnh rỗi tìm cách tự tử thôi thà cố gắng nhớ
lại hôm đó đã xảy ra chuyện gì.”
Giường phòng y tế cũng miễn cưỡng đủ cho Cận Kha
nằm. Tay cậu bị còng trên thanh chắn cạnh giường, cậu nhìn lên trần nhà, mặt
xám xịt. La Gia Nam nghe nhân viên trại tạm giam nói Cận Kha vừa đến đã yêu cầu
được gọi điện thoại về nhà. Theo quy trình thì phải chờ đến sáng ngày hôm sau
mới được phê duyệt, ai ngờ thằng nhóc này ban đêm định treo cổ.
Thấy Cận Kha không nói gì, La Gia Nam xoa lông mày
theo thói quen rồi vỗ bả vai của đối phương. Hắn tiếp tục khuyên: “Đứng thẳng
lên cũng cao đến hai mét, trẻ ranh to xác vậy sao không chấp nhận được chuyện
này? Tôi nói với cậu rồi, vào trại tạm giam không có nghĩa là sẽ xử cậu có tội.
Lực lượng cảnh sát phá án vẫn dựa vào chứng cứ, bây giờ chúng tôi còn đang điều
tra để tìm chứng cứ. Cậu cứ hỗ trợ chúng tôi thật tốt. Không có vấn đề gì thì
đừng nghĩ đến chuyện chết.”
Cận Kha nặng nề thở ra. Cậu nằm một hồi có vẻ bị mỏi
và cứng nên quay sang La Gia Nam. Hắn nhìn chiếc giường đung đưa theo chuyển
động của cậu nhóc thì vô thức đưa tay lên đỡ hàng rào.
“Cảnh sát La, tôi có tội hay vô tội thì có quan
trọng đâu.” Cận Kha nhìn ra ngoài cửa sổ rào sắt, ánh mắt trống rỗng: “Coi như
em ấy không yêu tôi, tôi cũng biết. Tôi chỉ cần thỉnh thoảng nhìn thấy em ấy là
được, nhưng bây giờ…”
Cậu nhìn La Gia Nam: “Anh có thích ai không? Cái
kiểu thích mà mất đi thì sẽ đau khổ tột cùng ấy.”
Ánh mắt La Gia Nam hơi ngưng lại, hắn từ từ nắm chặt
lấy thanh chắn rồi gật đầu: “Có. Vậy nên tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cậu.
Nhưng, Cận Kha, nếu cậu thật sự yêu cậu ấy thì đừng nghĩ đến chuyện tự tử. Bởi
lẽ cậu phải sống thì cậu mới nhớ đến người ta được. Chết không đáng sợ, đáng sợ
nhất chính là hoàn toàn bị người khác lãng quên, là không để lại bất kì minh
chứng nào cho thấy mình đã từng tồn tại.”
Trong mắt Cận Kha có một tia sáng ngưng tụ lại. Cậu
chớp mắt, nước mắt to cỡ hạt đậu rơi lã chã theo khoé mắt khiến bao gối trắng
ướt một mảng.
“Tôi biết rồi, cảnh sát La. Cảm ơn anh.”
La Gia Nam vỗ cánh tay của cậu rồi đứng dậy gõ cửa
để nhân viên canh gác mở cửa trại tạm giam. Bước ra khỏi trại giam, hắn đứng
dưới ánh ban mai nhìn lên bầu trời. Mặt trăng vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Hắn
thở ra một hơi dài.
La Gia Nam mang theo khí lạnh đầu đông áp lên người
Kỳ Minh. Anh mở mắt đẩy nhẹ vai đối phương. Anh đang nằm gục xuống bàn làm việc
mà ngủ. Có nhiều người từng ngủ ở phòng nghỉ ngơi nên anh cảm thấy hơi ngại qua
đó. Cao Nhân thì không, cậu đã buồn ngủ đến mức có thể nằm gục trên sàn nhà.
“Không có ai hết. Cho em ôm nha.” La Gia Nam cọ lên
mặt Kỳ Minh rồi trói tay đối phương, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Vợ, hứa
với em chuyện này.”
Kỳ Minh nắm mũi của hắn rồi nói: “Anh chắc chắn sẽ
không làm tình với em trong văn phòng pháp y.”
“Anh làm như em toàn nghĩ tới chuyện đó không á.” La
Gia Nam bất đắc dĩ hôn anh một cái. Sau đó hắn kể chuyện ở trại tạm giam cho
anh, cuối cùng lại dặn dò: “Này, nếu có một ngày em hi sinh vì nhiệm vụ thì anh
cũng đừng nghĩ quẩn đó.”
“Em có chuyện gì thì nói.” Kỳ Minh khẽ nhíu mày. Mới
sáng sớm đã nói cái gì mà hi sinh rồi không hi sinh vì nghiệm vụ, phiền phức!
La Gia Nam ôm Kỳ Minh rồi hơi đung đưa, nói: “Thì
đó, em nghĩ vậy nè. Làm cái nghề này tương lai bất định lắm, lỡ có một ngày đạt
được ‘vinh quang’ thì em không đòi hỏi anh gì hết. Em chỉ mong tới ngày lễ hay
ngày Tết, anh gọi điện cho cha mẹ em rồi thay em báo hiếu. Được không anh?”
Kỳ Minh rũ mắt xuống rồi rút tay ôm chặt cổ La Gia
Nam. Anh nghiêng đầu hôn xmá hắn rồi nói: “Em còn để lại di ngôn hay dặn dò gì
không? À đúng rồi, đưa anh mật khẩu thẻ tiết kiệm của em nữa.”
“Ủa vợ ơi thật luôn? Anh giàu vậy mà còn muốn thẻ
tiết kiệm của em hả?”
“Anh thay em báo hiếu thì dùng tiền tiết kiệm của em
đúng rồi còn gì? Ngày lễ, ngày Tết mà gọi điện thoại không có thành ý, ít gì
cũng phải mang chút quà về cho hai bác chứ.”
“Vậy cũng đúng ha… Á! Sao anh cấu em?”
La Gia Nam nhảy dựng lên xoa cánh tay. Vợ ra tay quá
độc ác, cấu ngay chỗ thịt mềm đau muốn chết.
“Đau không?”
“Đau con khỉ. Bầm luôn á!”
“Nhớ kĩ cơn đau này đi, La Gia Nam. Nếu em chết, chỗ
này…” Kỳ Minh ngồi trên ghế xoay, dùng ngón tay cái chỉ vào ngực mình: “Còn đau
hơn gấp ngàn vạn lần.”
Bao nhiêu lời yêu thương không cần nói ra ánh lên
trong mắt Kỳ Minh khiến La Gia Nam nghẹt thở. Hắn đặt tay xuống áp lấy mặt Kỳ
Minh vào bụng mình rồi khẽ vuốt sợi tóc đen nhánh của anh.
“Em biết rồi.” Hắn nói. “Em cũng thương anh.”
————————
Chiều hôm sau, trại tạm giam gọi điện đến thông báo
rằng Cận Kha muốn gặp lực lượng cảnh sát vì cậu ta đã nhớ ra một chút chuyện.
Những vết bầm trên mặt Cận Kha có vẻ nặng hơn trước,
máu bầm ứ đọng dưới da do mao mạch bị vỡ. Nghe nói cha mẹ cậu nhận thông tin từ
luật sư rằng con trai bị thương rồi tưởng rằng cảnh sát tra tấn ép cung. Bọn họ
còn muốn tố cáo Tổ trọng án của Cục Công an thành phố.
Đối với vấn đề này, La Gia Nam chỉ cười khinh rồi
đáp lại rằng nếu hắn mà đánh thì chắc chắn sẽ không nương tay như vậy.
“Tiểu Hâm đứng ở cổng kí túc xá chờ tôi mở cửa.” Cận
Kha nói: “Tôi là nghiên cứu sinh, ngày thường tôi về kí túc xá cũng trễ lắm vì
phải làm trợ giảng với giáo sư. Vì vậy tôi xin trưởng toà chìa khoá cổng. Tiểu
Hâm là sinh viên hệ chính quy, nếu trưởng toà phát hiện về trễ quá ba lần thì
sẽ bị trừ điểm.”
“Cậu dùng cách này để uy hiếp Tương Hâm phải qua lại
với mình à?” La Gia Nam hỏi.
“Chờ một chút.” Lôi Trí Mẫn giơ tay chặn họng Cận
Kha: “Cảnh sát La, cảnh sát Miêu, tuy thân chủ của tôi đã từng có tiếp xúc thân
mật với nạn nhân, nhưng tôi xem qua báo cáo khám nghiệm tử thi thì không thấy
chứng cứ chứng minh thân chủ tôi đã cưỡng bức nạn nhân. Ngoài ra, thân chủ tôi
vì say rượu nên trí nhớ cũng không rõ ràng. Ở những câu hỏi tiếp theo, tôi mong
rằng mọi người sẽ không đề cập đến vấn đề này nữa. Nếu không, tôi sẽ nộp đơn
khiếu nại phía cảnh sát vi phạm quy định thẩm vấn, đặt những câu hỏi có tính
dẫn dắt.”
La Gia Nam chưa từng làm việc với Lôi Trí Mẫn, Miêu
Hồng thì đã có vài dịp đụng mặt nên cô biết anh giori giang thế nào. Lúc trước
Lôi Trí Mẫn là cán bộ ở Viện kiểm sát, sau này anh tự mở công ty về luật của
riêng mình. Có vẻ nhà họ Cận cũng có chút tiền bạc nên mới mời được anh ta.
Theo Miêu Hồng được biết, đối với các vụ án hình sự, trong giai đoạn điều tra
mà không đặt cọc hai trăm nghìn thì đến hồ sơ anh cũng chẳng thèm đọc. Đến giai
đoạn xem xét, truy tố và xét xử, phí luật sư cho một vụ kiện có thể lên đến
hàng triệu.
Miêu Hồng đạp chân La Gia Nam dưới bàn để nhắc nhở
hắn chú ý cách đặt câu hỏi. La Gia Nam liếc sang Miêu Hồng, sau đó lại nhìn
thẳng vào Cận Kha và Lôi Trí Mẫn rồi nhíu mày: “Ừ. Vậy cậu mở cửa cho Tương Hâm
rồi dẫn cậu ta về kí túc xá của cậu à?”
“Tôi nhớ không rõ lắm, nhưng lúc trước thì là vậy.
Tiểu Hâm sợ làm phiền bạn cùng phòng nên thường đến phòng của tôi ở qua đêm.
Bạn cùng phòng của tôi đi thực tập ở công ty nên được đưa sang chỗ khác, phòng
cũng chỉ có mình tôi ở thôi.” Cận Kha cúi đầu suy nghĩ một chút: “Tôi vào nhà
rồi nằm ra giường, chuyện sau đó… Tôi tưởng mình nằm mơ. Nếu các anh đã có
chứng cứ thì tôi chắc chắn đó không phải là mơ đâu.”
La Gia Nam hỏi những câu hắn đã chuẩn bị theo một
cách khác: “Trưởng nhóm nhảy của Tương Hâm nói tháng trước hai cậu đã chia tay.
Vậy tại sao cậu ấy còn muốn chủ động quan hệ với cậu?”
“Tôi đoán… Cậu ấy thấy chiếc đồng hồ ‘The Hulk’ tôi
định tặng cậu ấy nên rất vui…” Cận Kha xấu hổ nhìn Lôi Trí Mẫn.
Lôi Trí Mẫn
gật đầu rồi đưa một bản sao chứng nhận đặt hàng cho La Gia Nam và Miêu Hồng,
nói: “Đây là chi tiết giao dịch đồng hồ nam Rolex Submariner 116610LV của thân chủ tôi,
thường được gọi là ‘The Hulk’. Cậu ấy đã yêu cầu người bán khắc tên viết tắt
của nạn nhân lên mặt sau của đồng hồ. Các anh có thể tìm người bán để xác nhận
thông tin.”
Rolex Submariner là dòng đồng
hồ lặn sang trọng từ hãng Rolex. ‘The Hulk’ có mặt đồng hồ màu xanh lá cây có
thể chuyển sắc từ màu đậm sang rực rỡ tùy thuộc vào ánh sáng chiếu vào. Hiệu
ứng này được tạo ra bởi Rolex đã trộn bụi vàng với sơn trên mặt số. Giá chiếc
đồng hồ này ở Việt Nam là 388 triệu đồng.
La Gia Nam biết chiếc đồng hồ này. Đây đúng là một
cú ‘hit’ của Rolex. Dòng đồng hồ này đã bán hết sạch trong vài năm, nếu muốn
mua thì chắc chắn phải trả thêm tiền. Trước đây hắn cũng muốn mua một chiếc,
nhưng hắn cảm thấy làm cảnh sát mà đeo một chiếc đồng hồ trị giá gần sáu số thì
cũng không phù hợp, vì vậy hắn chỉ để suy nghĩ này trong lòng thôi.
Miêu Hồng xem qua báo cáo giao dịch, chân mày cô hơi
nhíu lại, nói: “Tôi nhớ ở hiện trường không tìm thấy vật chứng đắt tiền như
vậy. La Gia Nam, gọi cho khoa Giám định…”
“Không cần đâu.” Lôi Mẫn Trí khách sáo nói.
No comments:
Post a Comment