Saturday 11 November 2023

Liệp chứng pháp Y (Q2)(C2)

 Chương 2 Tiểu Đường, em có nghe nói đến vụ "Dấu tay máu" chưa?



Sáng sớm, Đường Triết Học vui vẻ chạy thẳng đến Cục Công an thành phố. Thật ra hắn đã đến đây vài lần. Mỗi lần cần hợp tác hành động, họp Tổ chuyên án đều phải đến đây. Nhưng dù có đến bao nhiêu lần, hắn cũng chưa từng nghe nói đến ‘Tổ án treo’, vì vậy hắn cũng không biết văn phòng ở đâu.

Bộ phận này hình như không được liệt kê trong hướng dẫn ở sảnh. Trong lúc hắn đang nhướng mày lên xuống tường để tìm ba chữ ‘Tổ án treo’ thì bất ngờ bị ai đó vỗ mạnh vào vai. Hắn quay đầu lại, và thấy một khuôn mặt rám nắng.

“Anh Nam!” Đường Triết Học lên tiếng chào hỏi

La Gia Nam thu tay lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Nhìn từ xa anh đã thấy ai giống em rồi. Ái chà, Nhị Cát, sao em lại đến Cục Công an thành phố?”

“Em được điều đến Tổ án treo.” Đường Triết Học nhếch miệng cười: “Anh Nam, mấy năm rồi. Đừng gọi em bằng biệt danh hồi đại học nữa được không?”

“Ai kêu tên của em khó nhớ quá.” La Gia Nam dừng một chút, hỏi: “Em nói em được điều đến Tổ án treo hả?”

Đường Triết Học gật đầu: “Dạ đúng rồi. Anh ơi văn phòng ở đâu vậy? Em tìm nửa ngày cũng chưa thấy nữa.”

La Gia Nam giơ ngón trỏ chỉ xuống dưới chân: “Xuống hai tầng dưới hầm nha.”

Cái tổ này chắc người người nhà nhà đều ghét, thảo nào không có trên hướng dẫn. Đường Triết Học thất vọng cùng cực. Ngoại trừ văn phòng pháp y thì bộ phận chính thức nào không làm việc trên lầu. Ở tầng hai của tầng hầm, cả ngày không nhìn thấy ánh nắng mặt trời, Đường Triết Học vốn đã quen ra ngoài chạy nhảy chắc sẽ sớm nghẹn chết.

“Thôi, anh còn phải viết báo cáo vụ án. Trưa nói chuyện tiếp ha.” La Gia Nam vỗ cánh tay hắn rồi quay đầu chạy nhanh đến văn phòng Tổ trọng án.

Đường Triết Học liếc thấy chiếc nhẫn trên tay trái của La Gia Nam thì vội vàng ngăn lại: “Anh Nam! Anh cưới rồi mà không báo cho anh em tiếng nào hết vậy! Không tổ chức hôn lễ sao? Ít nhất cũng phải cho em xem tấm ảnh chị dâu chứ.”

“Xem ảnh không đã ghiền đâu. Để cho em gặp mặt luôn.”

La Gia Nam cười lộ mười hai chiếc răng trắng.

————————————

Cửa thang máy mở ra, một cơn gió thổi qua mang đến mùi nước khử trùng độc nhất vô nhị của văn phòng pháp y khiến Đường Triết Học rùng mình một cái.

Đèn được bật suốt hai mươi bốn giờ nhưng công suất rất thấp khiến hành lang trông hơi âm u. Hắn nhìn hết văn phòng này đến văn phòng khác, tìm kiếm cánh cửa có bảng hiệu ‘Tổ án treo’. Đi hơn nửa quãng đường, cuối cùng hắn nhìn thấy trên cửa có một tờ giấy A4 viết tay ghi ‘Tổ án treo’ được cố định bằng băng dính trong suốt.

Hiện tại, Đường Triết Học như rơi vào hầm băng, từ trong ra ngoài đều cảm thấy lạnh lẽo. Hắn vốn tưởng rằng đến Cục Công an thành phố sẽ có dịp diễu võ dương oai, được phá giải những vụ án đã đóng bụi từ lâu để phát huy biệt danh ‘Đường Morse‘ rồi cả ‘Edogawa Triết Học‘! Ai ngờ lại bị điều đến cái nơi rách nát không có tiền sửa này!

Đường Morse là họ của anh Nhị Cát + Samuel Morse (27/4/1791 – 02/4/1872) – một họa sĩ, nhà phát minh tín hiệu vô tuyến điện và bảng chữ cái tín hiệu Morse.

Edogawa Triết Học là tên Edogawa Ranpo + Tên anh Nhị Cát =)))) Tarou Hirai (ngày 21/10/1894 – 28/7/1965), được biết đến với bút danh Edogawa Ranpo là một tác giả và nhà phê bình người Nhật, người đóng vai trò chính trong sự phát triển của tiểu thuyết bí ẩn Nhật Bản

Sau lưng hắn truyền đến âm thanh ‘két…’ do kéo cửa. Trong hành lang yên tĩnh âm u này, âm thanh trong thính giác càng được phóng đại, mọi động tĩnh đều cực kì chói tai. Cổ họng Đường Triết Học nghẹn lại, nếu hắn nhớ không nhầm thì căn phòng sau lưng hắn là nhà con mẹ nó xác!

Đường Triết Học xoay người lại, cái thứ đập vào tầm mắt khiến hắn la ‘Aaa…’ một tiếng.

Bộ xương khô quắt đối diện hắn cũng la ‘Aaa…’, sau đó một gương mặt baby thò ra từ đằng sau ngước lên hỏi hắn: “Cậu là ai? Đây là văn phòng pháp y! Không có phận sự miễn vào!”

Tim Đường Triết Học sắp vọt lên cổ họng đến nơi, buổi sáng của hắn chưa đủ kì lạ hay gì? Hắn ôm ngực, nuốt ngụm nước bọt rồi nói: “Em được điều đến Tổ án treo. Anh là ai? Sao lại cầm một bộ xương khô?”

“Cao Nhân, trợ lí pháp y.” Cao Nhân giơ một tay của bộ xương lên, nó bị thiếu mất vài cái xương ngón tay: “Nó bị hư nên anh phải đem về văn phòng để sửa.”

Đường Triết Học chống tay trên cửa, bất đắc dĩ xua tay: “Trời mẹ ơi, sau này anh nói một tiếng rồi muốn đem xương khô đi đâu thì đem được không vậy?”

“Sao anh biết trong hành lang có người được, em bước đi cũng đâu có ra tiếng.” Cao Nhân nhìn sau lưng hắn, nói: “Thầy Lâm chưa tới đâu, cửa phòng còn đang khoá. Hay là em ngồi trong văn phòng pháp y chờ đi.”

Đường Triết Học vừa đi vừa nói: “Tám giờ năm phút rồi sao anh ấy chưa đi làm nữa?”

“Thầy Lâm là cú đêm. Thầy ấy ở đó tới ba, bốn giờ sáng gì mới về đó.” Cao Nhân vào văn phòng rồi ném bộ xương khô vào góc tường. Sau đó cậu đến chỗ máy nước uống để rót cho Đường Triết Học li nước. “Em tên gì?”

“Đường Triết Học,‘Triết’ là hai chữ ‘cát‘.” Đường Triết Học nhận li nước và cảm thấy Cao Nhân là một người tốt, còn bộ xương khô thì thôi để nó qua một bên đi…

Chữ Triết () trong tên của ảnh là hai chữ ‘cát’ (). Vậy nên mới có cái biệt danh ‘Nhị Cát’ í.

“Ối, khoan đã!” Mặt Cao Nhân biến sắc, giật lấy li nước trong tay Đường Triết Học: “Đừng uống, đừng uống! Hôm qua anh dùng cái li này ngâm xương ngón tay để khử trùng! Bộ xương khô này không phải mô hình đâu!”

Đường Triết Học ‘phụt’ một tiếng phun hết nước ra ngoài. Hắn cảm thấy gớm đến mức bữa sáng vừa ăn xong để muốn tống hết ra ngoài. Hắn lao vào bồn rửa, vặn vòi và súc miệng. Cao Nhân cầm lau sàn nhà, mặt baby đầy vẻ tội lỗi

Vặn vòi nước lên, Đường Triết Học vừa hứng nước vừa nổi đầy gân xanh trên mu bàn tay. Đội trưởng Sử, chú cho cháu những ‘hàng xóm’ như vậy, xem như chú giỏi.

————————————

Trong khi chờ đợi tại văn phòng pháp y, Đường Triết Học gặp được Kỳ Minh – pháp y đặc biệt được Cục Công an thành phố chỉ định. Hắn cảm thấy rằng thái độ của người này còn lạnh hơn bộ xương kia. Nhưng phải công nhận người này cực kì ưa nhìn. Da trắng nõn, chân dài và xinh đẹp. Nếu anh mà là nữ thì chắc chắn có thể khiến các ‘hoà thượng’ trong Cục mỗi ngày đến bám cửa văn phòng pháp y.

Đợi đến mười một giờ, đội trưởng Lâm mới từ từ đến văn phòng. Nghe thấy tiếng mở khóa cửa bên cạnh, Đường Triết Học buồn chán đang sắp ngủ thiếp đi liền bật dậy chạy ra ngoài cửa.

“Anh là Lâm…”

Chữ ‘Đông’ còn chưa kịp nói ra thì Đường Triết Học đột nhiên dừng lại. Trên trán Lâm Đông có một lọn tóc bạc trắng, trông khô khốc và một vài sợi tóc đen xám xen lẫn trông không giống nhuộm một chút nào.

“Em là Đường Triết Học đúng không?”

Với chiều cao chênh lệch, Lâm Đông cần phải ngẩng mặt lên một chút khi nói. Dưới ánh đèn mờ ảo, đồng tử của anh tối đen như vực thẳm. Lông mày bị tóc mái hơi dài che một chút, lông mi đen nhánh dưới mắt, mắt kính cũng không che được sống mũi cao. Trông anh mệt mỏi, đôi môi khô khốc và dường như cả năm đều thiếu ngủ. Cằm anh được cạo sạch sẽ, nếu đứng gần có thể ngửi thấy mùi nước cạo râu thoang thoảng.

Nhưng dáng vẻ mệt mỏi cũng không che giấu được vẻ đẹp trời cho của anh. Đường Triết Học cảm thấy đội trưởng Lâm trông rất giống một minh tinh điện ảnh Hàn Quốc nào đó. Tuy nhiên, hắn chỉ xem một vài tập với mẹ nên cũng không biết tên người ta là gì.

“À, dạ đúng rồi.” Đường Triết Học đứng thẳng lên.

“Em vào đi.” Lâm Đông cúi đầu mở khoá, đẩy cửa cho người kia vào văn phòng.

Vừa bước vào trong, Đường Triết Học đã ngẩn người. Cái này mà gọi là văn phòng hả? Giống cái nhà kho hơn đó! Nghe nói diện tích phòng này gần bằng văn phòng pháp y. Nhưng ba mặt tường đều dán những cái kệ bằng sắt, các thùng hồ sơ ngổn ngang trên đất khiến căn phòng trông chật chội hơn nhiều. Hầu hết hồ sơ chất đống trên kệ sắt đã ố vàng, hư hỏng, một số hồ sơ còn bám đầy bụi.

“Em ngồi bên cái bàn kia.” Lâm Đông chỉ tay vào chiếc bàn làm việc thứ hai trong phòng.

Đường Triết Học nhìn theo hướng tay anh, trong lòng trợn tròn mắt. Cái đống tài liệu trên bàn đó còn cao hơn hắn, sụp một cái thì chỉ có tan nát.

“Này… Tổ trưởng Lâm, những thành viên khác đâu ạ?” Đường Triết Học hỏi nhưng cũng không trông mong gì.

“Một mình em thôi. Văn phòng nhỏ như vậy, nhiều người nhét vào đâu cho đủ.” Lâm Đông bỏ ba lô lên bàn làm việc rồi nhìn đống hồ sơ chất cao như núi trước mặt, không biết chặt bao nhiêu cây cho vừa cái đống giấy này nữa. Anh nhìn Đường Triết Học, nói: “Mấy vụ đó kết án rồi. Em đem qua phòng lưu trữ đi.”

Đường Triết Học quay đầu sang hướng Lâm Đông không nhìn thấy, đảo mắt nghĩ trong lòng rằng em đã chuẩn bị sẵn sàng chân dài và bắp tay để săn lùng kẻ tình nghi, nhưng anh thì hay rồi. Anh xem em là bốc vác không công đúng không?

Nhưng bao nhiêu đây vụ án toàn là một mình Lâm Đông giải quyết sao? Trâu bò thật.

————————————

Sau khi dọn hồ sơ cả tiếng đồng hồ, Đường Triết Học bị bụi bám đầy người. May mắn là Cao Nhân đã chỉ cho hắn một tiệm giặt bên kia đường có cung cấp dịch vụ giặt nhanh. Mấy cảnh sát thường hay giặt đồ ở đó, bất kể đồ dơ hay dính máu thế nào cũng có thể lấy trong vòng hai tiếng.

Lâm Đông không ăn cơm trưa nên Đường Triết Học đi đến nhà ăn một mình. Tình cờ gặp được La Gia Nam, hắn lại túm lấy người ta mà kể khổ. Đường Triết Học nhỏ hơn La Gia Nam một tuổi, ngày xưa từng chung một đội bóng nên quan hệ giữa họ cũng tương đối tốt. Sau đó Đường Triết Học được điều đến sân bay nên có mấy năm hai người họ không liên lạc, nhưng khi gặp lại vẫn cảm thấy thân thiết.

Than vãn xong, Đường Triết Học năn nỉ ỉ ôi: “Anh Nam, cho em xem ảnh chị dâu để an ủi trái tim mất mát của em đi.”

“Ủa chứ em chưa gặp người ta à?” La Gia Nam ngạc nhiên nhìn hắn.

“Hả? Ở đâu anh?”

“Văn phòng pháp y đó.”

“…” Đường Triết Học vô tội chớp mắt hai lần, đột nhiên hắn hít một ngụm khí lạnh: “Anh Nam, anh…”

La Gia Nam nhíu mày: “Sao? Kì thị anh hay gì?”

“Không không không!” Đường Triết Học nhanh chóng xua tay, “Em cảm thấy hơi lạ thôi. Tại em nhớ hồi trước anh quen bạn gái. Nhỏ đó…”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay chỉ vào ngực mình, kích thước tương đương với hai quả dưa Tiểu Phượng, kiểu cũng không thể cầm bằng một tay được.

La Gia Nam duỗi đũa đánh vào tay hắn, nhìn chằm chằm: “Ý là anh mày thích BB hay sao?” (BB: Ngực bự…)

Đường Triết Học cười, cầm cái vá vừa bới cơm vừa nói: “Thôi thì anh Cao Nhân đẹp trai, cũng nhiệt tình.”

“Gì vậy cha? Cái gì mà Cao Nhân vậy trời?” La Gia Nam thật sự muốn đánh hắn.

“Hả? Chứ không lẽ là… Thầy Kỳ?”

“Sao? Anh Nam không xứng với người ta à?”

“…”

Đường Triết Học cảm thấy hắn không nên nói sự thật này ra.

————————————

Mặc dù Lâm Đông nói anh mới ăn sáng lúc mười giờ nên không đói, Đường Triết Học vẫn mang về cho anh hai cái bánh bao. Nghe nói đây là món ngon nhất của Cục Công an thành phố còn mấy món khác cho dù là rau xào hay cá chiên thì vị cũng y chang nhau.

Thực tiễn chứng minh đúng là món nào cũng như một, hèn gì Cao Nhân thà chui trong văn phòng pháp y ăn mì cũng không chịu đến nhà ăn. Thật ra cũng có thể yêu cầu món ăn nhưng thời gian chờ khá lâu, thôi thà dùng thời gian đó đi ngủ một chút. Nghề cảnh sát là cái nghề cả năm đều thiếu ngủ, vì vậy các cảnh sát đều đã luyện được kĩ năng ‘nạp điện năm phút, bay nhảy một ngày’.

“Tổ trưởng, anh ăn bánh bao đi. Còn nóng đó.” Đường Triết Học để bánh bao lên bàn làm việc của Lâm Đông. Hắn nhìn thấy trên bàn có một khung ảnh, trong ảnh có tám người. Một người tóc đen nhánh, nụ cười trông chẳng khác gì Lâm Đông phiên bản anh trai nhà bên.

Lâm Đông đang vùi đầu vào hồ sơ nghe thấy những lời này thì ngẩng mặt lên. Anh nhìn sang bánh bao còn nguyên trong túi, ánh mắt sâu hoắm…

[Em ăn bánh bao đi. Còn nóng đó.]

Có một người từng nói câu này với anh cả nghìn lần, nhưng người đó mất rồi. Máu thịt đã hoá thành cát bụi tung bay với đất trời mênh mông.

Người đó từng nói mong muốn của anh ấy là: “Sau khi anh chết, đừng giam anh trong lòng mộ. Lấy tro cốt của anh rải vào núi cao và biển rộng, vào đất trời ngoài kia. Để mỗi bước chân em đi cũng đều có anh ở ngay bên cạnh.”

Nhưng người anh hùng đã ra đi, lời thề đẹp đẽ cũng tan thành bọt nước.

Lâm Đông khẽ hít một ngụm khí lạnh, đè ép đáy mắt đang dần nóng lên. Anh đứng dậy đưa hồ sơ trong tay đến trước mặt Đường Triết Học.

“Tiểu Đường, em có từng nghe đến vụ án ‘Dấu tay máu’ chưa?”

Chương 1                              Chương 3

No comments:

Post a Comment