Sunday 12 November 2023

ACTS OF MERCY-BẢY ĐIỀU PHƯỚC THIỆN 2

(Hai) Quỹ Mercy Street

 

Trước ba rưỡi chiều hôm đó thì Sam đã kịp thấy hết thị trấn Conroy ở Pensylvania. Anh lái xe về lại thành phố từ căn nhà miền quê sang trọng của Robert, đi qua những cánh đồng rộng lớn có những cây ngô cao, và những vườn cây nơi mà đào đã được hái hết và táo thì vẫn còn đang chín. 
Những trang trại anh đã đi qua, với những căn nhà cũ hàng chục năm và những nhà kho ngói đỏ khiến anh nhớ về vùng đất Nebraska của mình, và căn nhà gỗ ba tầng của tuổi thơ. Anh cố nhớ lại đã bao lâu từ lần về trước và có gì đó sâu thẳm trong anh nhắc rằng nó đã quá lâu. Anh đã muốn trở về sau cái mà mẹ anh cũng như anh trai anh gọi là “những cuộc phiêu lưu của Sam”, nhưng trong khi đang nằm dài trong phòng khách sạn gần sân bay quốc tế Newark sau chuyến bay sầu thảm từ Thổ Nhĩ Kỳ, anh thấy quảng cáo của Robert Magellan trên kênh CNN và bị hấp dẫn bởi thử thách mới của ông Trùm. Ai mà nghĩ một doanh nhân thành đạt lại tự lập một Quỹ hành động giúp mọi người tìm kiếm người thân yêu mất tích của họ chứ?

Rồi bị giằng xé bởi suy nghĩ nên đi đâu, Sam mất thêm hai ngày ở Newark so với dự định, chỉ để ngủ và bấm lướt qua những kênh truyền hình trước khi trở về căn hộ cũ của anh ở Virginia. Tại đó anh lại mất một buổi trưa nữa cho việc tìm kiếm thông tin về Robert Magellan và quỹ Mercy Street, rồi tự thấy mình hoài nghi trong việc nên bắt đầu lại từ đầu với một cơ sở điều tra tư nhân hay lại làm việc cho một cơ quan chính phủ nào đó. Trong lúc nghỉ việc ở Cục để và dành chút thời gian nghỉ ngơi mà anh rất cần, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm gì sau đó, và chết tiệt, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc khi nào thì anh sẽ làm việc lại. Anh chỉ biết rằng anh đang chết dần mòn và anh cần thay đổi. Đến giờ anh cũng không chắc cái gì đã khiến anh nộp đơn cho Quỹ, và cũng chẳng thèm bận tâm đến việc cái gì khiến anh lái xe đến Pensylvania để dự cuộc phỏng vấn với Mallory Russo.

Khi đến thành phố thì các con đường mở rộng ra, từ xa anh đã thấy ống khói của các nhà máy vốn là hiện thân của nền kinh tế ở Conroy. Theo thông tin trên internet thì những nhà máy đó đã đóng cửa dần từng cái một trong những năm bảy mươi và tám mươi, cho đến khi thành phố ngưng thuê mướn những con người vẫn mang những tờ séc lương về nhà hàng tuần. Anh lái xe qua một cầu sắt có hai làn đường bắc qua một con suối chảy vào sông Schuylkill hai dặm về hướng tây, và có gì đó thôi thúc anh rẽ vào con đường dẫn qua các nhà máy hoang vu. Những bồn nước trống trơn nằm trên những cái chân đế mảnh khảnh và từng đàn bồ câu gù nhau quanh những mái lợp đổ nát, những hàng rào xiêu vẹo nghiêng ngả quanh những tòa nhà nay đã trống trơn, với những con chó đi lạc vẫn còn kéo lê sợi dây cổ cho thấy nơi này chả có gì gọi là sự sống. Hoa hồng khô vỡ tan trên những lối đi tàn lụi và những con đường có ổ gà bự giấu được cả chiếc Hummer khiến cho cuộc đi quanh trở thành sầu thảm và còn thảm hơn nữa khi anh rồi sẽ sống ở đây. Rồi anh thấy rằng chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm khi nhớ ra điều gì đã khiến anh đến đây ngay từ đầu.

Con đường bỗng ngoặt rất gắt về bên phải, anh cứ lái theo nó rồi nhận ra mình đang trở lại trung tâm. Một vài biển hiệu báo có bán bữa tối khiến anh nhớ ra sao mà cái bao tử réo dữ vậy. Anh ăn bữa sáng lúc bảy giờ ở một cửa hàng chuỗi thức ăn nhanh ngay khi vừa qua khỏi New Jersey rồi không gì nữa kể từ lúc đó, thậm chí cả chai nước cũng không.

Đã gần 4g chiều khi anh đậu xe tại một bãi xe nóng hừng hực và bước qua cánh cửa kính dẫn vào một nơi mát mẻ cho bữa tối.

Đến một mình hả? – Người nữ phục vụ đang ngồi trên chiếc ghế da đỏ bên quầy quay hẳn người lại để nhìn anh. Bà quãng gần 60 tuổi, với mái tóc nhuộm màu dâu chín quá chín tới mức gần như là màu trái dâu thật. Mắt kiếng của bà trang trí điệu đà với một viên đá giả gắn với sợi dây đeo vòng quanh cổ. Bà bận một chiếc váy xanh trắng dài cài kín phía trước và bảng tên màu đó ghi tên bà là Nancy.

 

Vâng -  anh trả lời.

 

Ngồi bàn gần cửa sổ nhé?

 

Cũng được miễn đừng thấy mặt trời.

 

Ừa, bữa nay nóng thiệt chớ! Bà dẫn anh về phía cánh râm của toà nhà hẹp – Quay cái cần quay muốn phỏng tay luôn  Bà đưa anh menu - Uống gì không?

 

Nước là được rồi chị. Cho nhiều đá vô nữa.

Sam trườn người vào chiếc ghế bọc vinyl mát lạnh rồi tháo mắt kiếng ra và bỏ nó trên bàn, xong nghía qua thực đơn

Cậu quá trễ cho thực đơn bữa trưa và quá sớm cho thực đơn bữa tối rồi .

 

Vậy lấy một cái hambuger với khoai chiên thôi được không? Anh hỏi

 

Được, có liền. - Bà lấy lại cuốn thực đơn trên tay anh  và đi qua hai cánh cửa chớp để vào bếp.

Sam liếc qua cửa kính ra đường, cảm thấy như sống trở lại sau một ngày vất vả. Hai chiếc xe cảnh sát chạy qua với đèn hiệu chớp lóe nhưng không có còi hụ, năm sáu cô gái vừa đi vừa cười đùa đẩy giỡn nhau, tóc các cô ướt, bận sort mùa hè và cô nào cũng mang một túi bự.

Bộ có hồ bơi công cộng ở gần đây sao chị? – Anh hỏi khi bà chủ quay trợ lại với một bộ đồ ăn và khan lau miệng.

Cậu mới tới đây hả? bà hỏi lại khi đặt mấy thứ trước mặt anh rồi tì đầu gối vào cái ghế băng đối diện.

 

Dạ, lần đầu.

 

Cậu chỉ đi qua thôi hay sao?

 

Cũng chưa nói trước được chị! - Anh trả lời

 

Hồ bơi cách bốn dãy nhà, cũng không có gì nhiều nhưng ít nhất nó có nước và các gia đình trẻ cũng thích. Trước thì có nhiều thứ hơn cho mấy khứa rủng rỉnh chút tiền, nhưng mà ngày nay thì mấy tay đó đều có hồ bơi riêng thậm chí còn ở ngoài Conroy, thành ra hồ bơi đành phải mở cửa cho những ai có thể trả vé vào cửa. Nếu cậu muốn biết điều gì về Conroy thì cứ hỏi tôi, tôi sống ở đây cả đời và chưa có gì xảy ra mà tôi chưa biết hết.

Sam hơi ngập ngừng chút: “Vậy chị biết về quỹ Mercy Street chứ?”

À há – Bà phẩy tay như thể nói “đương nhiên rồi, ai mà không biết” – “Robert , là Robert Magellan người thành lập ra nó, và thỉnh thoảng đến đó với anh trai, cha Burch, linh mục của nhà thờ Những Thiên Thần của Chúng ta ngay kia. Cả hai đều là người tốt và đều bo sộp lắm. Chỉ buồn cho vợ của Robert – bà lắc lắc đầu.

Sam đã đọc hết tất cả về Robert Magellan, và có cả đống thời giờ sáng nay với Mallory Russo, nhưng rõ ra là sự thiếu vắng bà vợ và con của Robert chưa hề được đầ cập tới.

Cô ta biến mất vài năm trước phải không nhỉ? Sam biết nhưng vẫn hỏi, anh muốn xem xem dân địa phương nói về điều đó thế nào.

Bộ cậu mới ở sao Hỏa xuống hả? Bà vòng tay quanh ngực và nhăn mặt.

Cũng gần như vậy.

Vợ và con của Robert mất tích gần như trước ngày lễ Valentine năm 2007, và xe của cổ mới được tìm thấy gần đây thôi. Mới chôn cổ tuần trước. Beth được tìm thấy còn kẹt trong đai an toàn, nhưng thằng nhỏ mất tiêu – Bà nhỏ giọng về cuối.

Mất tiêu?

Ừ. Giống như ai đó đã tìm thấy chiếc xe dưới hẻm núi, mang thằng nhỏ đi và để Beth chết một mình dưới đó – Bà lắc đầu vẻ đau khổ - Cậu đã bao giờ nghe chuyện như vậy chưa, lấy đứa con đi rồi để bà mẹ chết dần mòn ở đó?

Có tiếng chuông nhỏ trong bếp và bà đi đến chỗ cánh cửa đưa đồ ăn, mang bánh của Sam ra và đặt trước mặt anh.

Không có dấu hiệu gì cho biết chuyện gì xảy ra với thằng nhỏ sao? Sam hỏi, chuyện đó luôn để ngỏ trong tất cả những bài báo anh đọc.

Không có gì. Thằng nhỏ cứ thế biến mất thôi.

Có khi nào thằng nhỏ rớt ra khỏi ghế trẻ em rồi rớt luôn ra ngoài qua cánh cửa xe không?

Không, trừ khi nó là Siêu Nhân con nít. – Lúc này cửa mở ra và Nancy quay lại xem ai đang đến. Bốn người rõ là người quen, đi vào vẫy tay với Nancy rồi tự kiếm bàn ngồi. Nancy đến quầy lấy menu đưa cho họ, không quên ném lại một câu cho Sam –“ Ian Magellan lúc đó mới có ba tháng thôi”

Mình đáng ra phải nhớ chuyện đó. Sam cắn một miếng bánh trong khi tiêu hóa thông tin. Rõ là Robert có động lực riêng để thành lập quỹ Mercy Street, và Sam không biết anh ta có thuê một người điều tra riêng vụ con trai anh ta hay không. Anh cắn một miếng bánh nữa mà không biết nó có mùi vị gì rồi nuốt chầm chậm. Mất đi người thân yêu nhất trên cõi đời này, chuyện đó thì anh và Robert có điểm chung.

Sao mà Robert vẫn sống được khi mất cùng lúc cả vợ và con? Vậy mà anh vẫn sống được và còn giúp người khác kiếm tìm người thân của mình, điều này khiến Sam muốn biết thêm chút nữa về Robert.

Cậu muốn thêm nước không? – Nancy hỏi khi bà đến bên bàn.

Không, chị tính tiền giùm!

Ăn nhiêu đó thôi hả? – bà hỏi chỉ vào cái hambuger mới cắn phân nửa.

Sam gật “Thiệt đúng là con mắt bự hơn cái bụng”

Cà phê không? Quán có bánh Boston kem ngon lắm mới lấy sáng nay.

Dạ cám ơn chị, chỉ tính tiền thôi.

Cậu có ở lại Conroy không? Bà đặt phiếu tình tiền lên bàn.

Chắc ở vài ngày thôi à.

Vậy sáng mai đến đây ăn sáng nhé – bà mỉm cười khi quay đi – Tôi mời cà phê.

Tôi sẽ đến. Cám ơn! -  Anh nhặt mắt kiếng lên và đứng dậy, đếm tiền trả cho bữa ăn và tiền típ rồi đặt kế bên đĩa. Lúc này quán đã gần đầy khách đến ăn tối, và hầu hết các bàn bên cửa sổ đã có người ngồi.

Sam bước ngay ra ngoài cái nóng hầm hập của một ngày hè muộn và ngay lập tức ân hận. Vào lúc anh ngồi vào xe và bật máy lạnh thì đã ướt sũng rồi. Anh tự vấn bản thân xem có gì sai không, ngay cả chuyện chuyển đến một nơi mà nhiệt độ vào tháng tám lên tới 100 độ F và độ ẩm thì hết ga luôn. Sao một người ghét nóng nực như anh lại chuyển đến đây chứ, không phải trước giờ anh luôn tự quyết được nơi nào mình muốn sống hay sao?

Và tại sao anh lại tự đặt mình vào vị trí chiến đấu với một con quỷ mà đã nhiều tháng nay anh cố tiêu diệt nó? Chúa đã làm gì mà khiến anh lại mắc vào chuyện đó một lần nữa? Anh thậm chí còn không được phép mệt mỏi, anh mới trở về từ chuyến đi dài nhất đời mình và cái quái gì lại khiến anh nộp đơn cho Mercy Street thế này?

Ừm, mình cần một công việc. Anh tự an ủi mình, giờ thì anh đã trở lại.

Và anh tự nhắc mình, anh đã không trông đợi các kinh nghiệm phân tích hồ sơ tâm lý của mình lại là một điểm cộng. Mallory Russo đã nhấn vào điểm đó dù cô ngờ rằng anh nộp đơn vì nghĩ công việc ở đây sẽ dễ dàng hơn và ít áp lực hơn khi làm việc cho Cục. Nhưng cô cũng bỏ qua chuyện đó đủ nhanh để ném vào mũi anh một vụ mà anh không từ chối được.

Không khí thổi vào xe một hơi nóng rực và anh ngã người ra lưng ghế chờ cho nhiệt độ mát lại. Anh rời bãi đỗ và lái xe vô định ngang qua một con phố ngập tràn các cửa hiệu sáng rực ở khu kế cận nới mà đám người trẻ và không trẻ lắm tụ tập trên lối đi và ngó chăm chăm vào các xe chạy ngang kể cả xe anh. Các đám người bận áo thun tụ tập ở mỗi góc phố, ngả ngớn với nhau và với cả người lạ. Sam đã nhìn thấy cảnh này ở hàng đống các thành phố khác vào buổi chiều hè muộn nóng nhẫy, Conroy coi bộ cũng không có gì khác.

Trên đường trở về phòng trọ, Sam dừng ở một hiệu thuốc và mua hai tờ báo, một báo địa phương và một báo toàn quốc, và cả một cuốn tạp chí nữa. Anh đã lạc hậu với thời cuộc nhiều tháng và đây là lúc để bắt nhịp lại. Ra đến quầy tính tiền, anh còn lấy thêm một cuốn tạp chí thể thao có in hình đội bóng yêu thích của anh trong giải NFL ở tờ bìa.

Vẫn còn quá sớm, và anh chọn con đường dài nhất để về phòng trọ, đi ngang qua những dãy nhà gạch gần các nhà máy, các tòa nhà công vụ nhìn xuống dòng sông. Một con đường nhỏ dẫn anh đi ngang qua nhà thờ Những Thiên Thần của Chúng ta, và anh nhớ lại lời Nancy nói anh họ của Robert Magellan là linh mục ở đó. Sau nhiều dãy nhà nữa thì anh lại đi qua một nhà thờ nữa, nhỏ hơn, cũ hơn, nhìn qua đã biết cần quét lớp sơn mới và một vài sửa chữa định kỳ. Bên ngoài nhà thờ  các mảnh đá trắng nhiều kích cỡ trồi lên từ mặt đất. Không suy nghĩ gì Sam dừng xe lại và bước xuống, đi vòng quanh tòa nhà. Anh nhận thấy cửa chính đã bị khóa móc và bước qua sân nhà thờ lặng lẽ.

Có một hàng dây thường xuân mọc dày đặc cao quanh một phía sân, anh đi theo đó cho đến khi thấy một khu mà anh nghĩ là lâu đời nhất của một nghĩa địa. Cái cổng đá ngắn mọc lên từ đất trông như một cây nấm. Tên trên các tấm bia đã bị bào mòn theo thời gian và thời tiết nơi đây, nhưng một số vẫn còn rõ, như một tấm ghi: “Mary Jenkins, người vợ tốt của John, an nghỉ nơi đây”. Tấm khác đơn giản hơn “Ann Hamilton” và ngày tháng thì không đọc được. Anh bước vô định qua các hàng dãy xộc xệch, cố không giẫm lên mộ của một ai đó và tự hỏi liệu Carly có được đối xử một cách kính nể như vậy bởi người đến viếng hay không, trong một nghĩa địa ở Illinois nơi mà bảy thế hệ họ hàng của nàng cũng yên nghỉ ở đó.

Anh bước lên đỉnh của một quả đồi nhỏ và bất chợt thấy mình mặt đối mặt với một cặp vợ chồng già độ ngoài bảy mươi. Họ đang bận rộn lễ ở một ngôi mộ có tấm bia đá trắng đơn giản cao hơn tấm bia cổ phía ngoài kia một chút.

Xin chào – người đàn ông gật đầu với Sam

Xin chào! – Sam đáp lại.

Chào! – Người phụ nữ nói và mỉm cười, Sam cười lại, cảm thấy vô duyên, anh thấy dường như mình đã ngắt ngang một cái gì đó rất riêng tư, và chỉ muốn tự bứng mình đi cho sớm. Anh đi vòng quanh tấm bia mà họ đang tưởng vọng.

Hôm nay nóng quá nhỉ! – Người đàn ông nói.

Vâng chắc rồi! Sam trả lời, rồi anh tự thấy mình đang đọc tấm bia dù anh không muốn thế

Nơi đây yên nghỉ một Thiên Thần

Evelyn Joy Erickson

Sinh ngày 10 tháng 12 năm 1959

Cha mẹ yêu thương lập mộ

Ngày 30 tháng năm 1976

Mười bảy tuổi

Con gái của hai vị à? Sam hỏi

Cả hai cùng gật đầu.

Cháu rất tiếc! Sam nói

Cảm ơn con trai! Ông già lau một giọt nước mắt bằng lưng bàn tay

Con bé thích hoa hồng lắm – Bà mẹ nói với Sam – Chúng tôi trồng một bụi nhỏ ở đây cho nó, nhưng ông quản trang không thích thế.- Bà cười nhăn nhó – Cũng khó khăn lắm dù tôi đã cố làm nó nhỏ nhỏ thôi, nên thôi giờ tụi tôi đem hoa tươi cho nó mỗi tuần, Evy hẳn là thích lắm”

Ông bà mang hoa đến mỗi tuần từ khi..

Từ khi chúng tôi chôn nó ở đây, mùa xuân năm 76. Một ngày nó đến trường rồi không trở về nữa. – Mặt ông xệ xuống và Sam định nói ông không kể câu chuyện buồn đó cũng không sao, nhưng anh không mở miệng đủ nhanh – “Họ tìm thấy nó một tuần sau gần một miệng cống. Nó bị …

Cháu xin lỗi! - Sam ngắt ngang để ông già không quá xúc động – Họ có tìm được kẻ đó không?

Không! – Mặt bà mẹ rắn đanh lại – Không có đêm nào mà tôi không cầu cho hắn bị tai họa ở đời này, và có một con quỷ đợi hắn ở đời sau.

Francie! Ông chồng hướng nhìn bà

Em biết đó không phải điều người Cơ Đốc làm, John! – Bà chạm mắt Sam – nhưng mà có những điều … những thứ mà …

Cháu hòan toàn hiểu mà! – Sam nói với bà. Và anh cũng hiểu ngay tại sao anh lại quyết định như vừa qua.

Nó là đứa con độc nhất của chúng tôi, chúng tôi nhớ nó mỗi ngày.

Cháu rất tiếc! - Sam muốn nói một điều gì đó khác, nhưng não anh chẳng nghĩ ra được điều gì.

Cậu cũng mất ai đó,phải không. - Bà nói với anh khi anh quay đi.

Vợ cháu! - Sam gật.

Chúng tôi sẽ cầu nguyện cho cô ấy, và cho cả anh nữa.

Cám ơn bà!

Cảm giác dồn ứ trong cổ họng anh ngày một gia tăng, và anh gật đầu lần nữa với đôi vợ chồng già rồi rời đi, xuyên qua hàng lối xiêu vẹo của những ngôi mộ ra xe của mình, vừa đi anh vừa cố ngăn thanh âm đang vang vọng bên trong anh “ Đó là vì sao mình đến đây. Vì những người như gia đình Ericksons, những người viếng mộ con gái duy nhất trong hơn ba mươi năm và không biết đến khi nào mới kết thúc cơn ác mộng của họ, những người như Lynne Walker,  người muốn giúp con cái bà hiểu tại sao cha chúng lại bị giết tàn độc đến như vậy, bị xếp dựa vào một thùng rác như một con búp bê vỡ, ngực bị xẻ đến xương sườn và miệng bị nhét một cái hambuger cỡ đại.

Sam nổ máy, hít một hơi dài làn hơi lạnh, và hiểu tõ tại sao anh lại gởi đơn xin việc đến Quỹ của Robert, vì sao anh sẽ nhận việc này nếu họ giao cho anh. Vì những người tốt chết bởi bàn tay quỷ dữ mỗi ngày, và nếu anh quay lưng đi, thì lại ít hơn một người đứng chắn giữa những người vô tội và những tên giết người.

Anh lái xe về lại phòng trọ, và nóng lòng chờ cú gọi của Mallory.

MỘT                                          BA

No comments:

Post a Comment