Chương 11: Vậy có nghĩa là hồi nhỏ em ngoan
Đường Triết Học chắc chắn sẽ không nói lời cảm ơn với nghi phạm, hắn đoán rằng Lâm Đông cũng không. Nói đi nói lại thì cũng là năm mạng người, phải tàn nhẫn đến mức nào mới có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy?
Hắn chưa từng tiếp xúc với nghi phạm
trong vụ án mạng liên hoàn. Suy cho cùng thì không mấy ai đủ can đảm để giết
người, ngay cả những người không rành luật pháp cũng có cái nhận định thường
thức ‘giết người đền mạng’. Năm ngoái, phân cục của hắn tính tổng cộng các vụ
án trộm cắp tài sản, súng hoặc ma tuý, các vụ bắt cóc tống tiền thì có khoảng
tám trăm ba mươi hai vụ án hình sự. Nhưng chỉ có hai người thiệt mạng. Một là nữ
tiếp viên hàng không bị giết, hai là một người bị đâm chết do xung đột với hàng
xóm.
Nguyên nhân dẫn đến hai vụ án này
đều là do cảm xúc quá khích, cho dù hiện trường có hỗn loạn thì vẫn có nghi
phạm rõ ràng. Còn hung thủ của vụ án ‘dấu tay máu’ đã lên kế hoạch để bí mật
gây án. Cho dù có bắt được nghi phạm thì cũng không thể khởi tố dựa vào suy
luận được. Bọn họ cần một chuỗi vật chứng hoàn chỉnh và khép kín.
Nhưng ở hiện trường không có dấu vân
tay, chỉ trích xuất được một vài dấu giày. Căn cứ vào báo cáo giám định năm đó,
có ý kiến cho rằng có thể kẻ sát nhân đã dùng tất hoặc bao giày để bọc đế giày
lại, dẫn đến việc ước tính chiều cao và cân nặng có sự sai lệch lớn.
Bây giờ suy ra người này là bác sĩ,
tất cả mọi giả thiết trước kia đều hợp lí: Hiểu rõ cấu tạo cơ thể người, đeo
găng tay và bọc giày khi phạm tội, thu dọn vật chứng để lại trước khi rời hiện
trường đều là thói quen từ nghề nghiệp. Hung thủ thông qua nghề nghiệp để nạn
nhân bị bạo hành cởi mở với mình và nắm được thông tin cá nhân của những người
này, mặc dù họ vốn chẳng có liên quan gì với nhau.
Đường Triết Học vừa lái xe vừa hỏi:
“Người thông minh như vậy thì có gì không làm được. Tại sao phải giết người
nhỉ?”
“Có thể là do hung thủ đã trải qua
sự kiện tương tự khiến những người thân cận với gã phải trả giá, cuối cùng tạo
thành bóng ma trong lòng.” Lâm Đông vừa nói vừa khẽ thở dài. “Lúc trước anh
điều tra một vụ án vợ giết chồng, hung khí là một cây búa. Bà ấy thừa dịp chồng
ngủ say thì đập ông hơn bảy mươi lần… Lúc hỏi cung, bà ấy nói với anh nếu không
giết ông ấy thì bà ấy cũng sống không được… Đứa con gái mới tám tuổi cứ khóc
lóc nói ‘Các chú ơi đừng bắt mẹ con. Cha muốn đánh con, mẹ bảo vệ con nên mới
giết cha’…”
Đường Triết Học nghe mà cảm thấy đau
lòng, không biết nói gì ngoài thở dài: “Hèn chi hồi trước cha em nói có chết
cũng không cho em làm cảnh sát hình sự. Nếu cứ gặp vụ án kiểu này thì kiểu đéo
gì em cũng có bóng ma tâm lí.”
“Thấy nhiều thì tê liệt thôi.” Lâm
Đông tháo kính rồi lấy khăn lau. “Suy cho cùng thì pháp luật quan trọng hơn lí
trí mà. Có không ít những người vợ như vậy trong tù đâu. Anh từng viết một luận
văn, lần đó anh gom được hơn ba trăm lời khai từ các nhân chứng. Trong số những
người ngồi tù, có thành phần trí thức, có những người làm nội trợ ở nông thôn,
tuổi của hơn một nửa dao động từ hai mươi đến năm mươi. Trong đó có rất ít
người tìm đến sự trợ giúp của pháp luật. Phần lớn chọn cách nuốt cục tức vào
bụng, đến lúc chịu không nổi nữa thì gây ra thảm kịch.”
“Tại sao vậy anh?” Đường Triết Học
thật sự nghĩ không ra.
“Vì con cái, vì năng lực kinh tế
không đủ, vì căn bản không biết phải tìm kiếm sự giúp đỡ thế nào, có một số ít
không muốn ảnh hưởng đến không khí gia đình như thể chuyện đàn ông đánh vợ, cha
đánh con là chuyện bình thường ở huyện ấy.”
“Cha em không có đánh em.”
“Vậy có nghĩa là hồi nhỏ em ngoan.”
“Không có đâu anh. Cha lười phản ứng
lại em thôi.” Đường Triết Học cười: “Nhưng mẹ em thì đánh em rồi đó. Trước kia
mẹ em là vận động viên bóng chuyền. Tét mông em có một cái thôi mà trời ơi em
đau tới mức cả tuần sau đó chỉ có thể ngồi ở mép ghế thôi á.”
Lâm Đông hỏi: “Em làm gì mà bị
đánh.”
Đường Triết Học bỗng cảm thấy hơi
quê: “Em lén hút thuốc của cha nhưng tìm không ra bật lửa. Vì vậy em bật bếp,
bật xong thì quên tắt. Suýt chút nữa cháy nhà luôn.”
Lâm Đông cau mày: “Lúc đó em bao
nhiêu tuổi?”
“Mười tuổi. Nếu không thì mẹ em
không xuống tay ác vậy đâu.” Đường Triết Học nhớ tới cái tét mông kia thì theo
bản năng đổi tư thế ngồi: “Mẹ em nói là khi nào em tròn mười tám tuổi, muốn hút
thuốc hay không thì tuỳ em, lúc đó mẹ em không thèm để ý nữa. Nhưng trước đó mẹ
em mà thấy em hút nữa là mẹ đập em chết tươi!”
Lâm Đông cười: “Mẹ em đúng là một
người phụ nữ mạnh mẽ. Quan niệm giáo dục cũng rất tiến bộ đó.”
“Cưới một người đàn ông như cha em,
không mạnh mẽ chắc không vượt qua nổi đâu…” Đường Triết Học ngậm thuốc lá rồi
mở cửa xe để khói tản ra ngoài: “Năm em lên cấp hai, cha em làm bên đội Phòng
chống Tổ chức tội phạm nên đắc tội với người ta. Cửa nhà em bị phun sơn đỏ lên
nhìn y như máu vậy. Mẹ em nhìn thấy mà không nói lời nào, chỉ thu dọn đồ đạc để
dọn nhà thôi. Nếu mà đổi người khác thì chắc li hôn với cha em luôn rồi… Sau đó
bạn gái cũ của em đòi chia tay, em mới suy nghĩ rồi chia tay luôn. Chứ mình
sống kiểu này cũng ảnh hưởng đến người ta lắm.”
“Em nghĩ thoáng ghê ha.”
“Không làm vậy thì phải làm sao? Em
quỳ xuống xin người ta thay đổi ý kiến ạ? Em không làm vậy được đâu.”
“Thì phải dỗ dành bạn gái mà…”
Đường Triết Học cười rồi phả ra một
miệng khói, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Đông thật nhanh: “Tổ trưởng, anh hiểu tính
con gái như vậy mà sao đến giờ vẫn chưa kết hôn?”
Lâm Đông rũ mắt xuống, suy nghĩ một
chút rồi nói: “Anh ấy hả, anh không dám rung động. Vì rung động một cái là chết
chắc.”
Đường Triết Học hơi siết chặt tay
lái, hắn bắt được hình ảnh Lâm Đông trong đáy mắt mình. Nhìn nghiêng thấy anh
trông hơn cô đơn giống như đang chìm vào một kí ức buồn khổ nào đó.
[Haiz, hình như trái tim của tổ
trưởng nhà mình bị tổn thương đến tan nát rồi…]
————————————
Vì gia đình nạn nhân thứ hai, ba và
bốn đã dọn đi và thay đổi phương thức liên lạc nên Đường Triết Học và Lâm Đông
đành phải đến dò hỏi người nhà nạn nhân thứ năm.
Nạn nhân thứ năm là một cậu bé mười
sáu tuổi tên Nghiêm Ngọc Kiệt. Cậu bị treo cổ trên ống nước phòng tắm nhà mình.
Nếu không có dấu tay máu trên cửa kính, hiện trường này giống như một vụ tự sát
vậy.
Nơi cậu ta ở là một tòa nhà địa chấn
được xây dựng sau trận động đất năm 1976. Tòa nhà đã hơn bốn mươi năm tuổi.
Hiện tại nó đang phải đối mặt với nguy cơ bị phá dỡ. Khắp toà bị người ta ghi
đầy những câu đại ý là ‘Phá đi’ thật to. Con đường chật hẹp và có quá nhiều ô
tô nên không dễ đậu xe. Đường Triết Học phải đánh xe vài vòng mới tìm được một
chỗ thích hợp để nhét xe vào mà không bị dán giấy phạt.
Nhà Nghiêm Ngọc Kiệt ở tầng năm. Khi
Đường Triết Học lên lầu, hắn phát hiện phần lớn các hộ gia đình sống ở đây đều
đã chuyển đi. Toà nhà sẽ sớm bị phá dỡ, bóng đèn hư cũng không có ai sửa khiến
hành lang ngột ngạt càng thêm chật chội. Cha của Nghiêm Ngọc Kiệt mở cửa cho
họ. Năm nay ông đã ngoài sáu mươi, tóc bạc trắng. Bọn họ đã liên lạc trước với
ông qua điện thoại trên đường tới đây.
Trong phòng rất bừa bộn và chật ních
bởi các thùng đồ la liệt, như thể bước một bước là gặp một cái thùng. Cha
nghiêm không mời họ ngồi xuống. Thứ nhất là vì trong phòng cũng không có chỗ để
ngồi, thứ hai là vì ông có cực kì thất vọng với lực lượng cảnh sát. Hai mươi
năm trôi qua mà bọn họ vẫn chưa trả lại công bằng cho con trai ông.
Ông đứng ở cửa phòng bếp châm một
điếu thuốc, vừa gảy tàn thuốc xuống đất vừa oán giận: “Tôi cứ tưởng rằng không
ai thèm tra xét nữa, con tôi cứ chết oan uổng vậy thôi.”
Đường Triết Học không nói gì thêm.
Hắn từng nghe ghi âm tra hỏi. Cha Nghiêm hung hăng hỏi cảnh sát phụ trách lúc
trước mấy câu kiểu ‘Tìm ra hung thủ rồi có bắt nó bồi thường được không?’ Ý ông
ta là người cũng chết rồi, không thể nào nuôi không nhiều năm như vậy, phải
không?
Hắn thật sự cảm thấy bởi vì có người
cha như vậy nên mới có một người con trai ra ngoài bắt nạt những người yếu thế
hơn.
“Không quan trọng bao nhiêu năm trôi
qua, lực lượng cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra.” Lâm Đông đã gặp biết bao nhiêu
kiểu người nhà nạn nhân rồi. Đối với anh, cha Nghiêm cũng chưa tính là quá quắt
nhất đâu. “Chúng tôi muốn hỏi bác một chút, lúc trước có ai phải nhập viện chạy
chữa vì hành vi của con trai bác chưa?”
Đôi mắt ầng ậc nước của cha Nghiêm
tỏ rõ thái độ không thích, giọng nói cũng không nhẫn nhịn nữa: “Này! Con tôi
mới là người chết! Tự nhiên cậu lại quay sang trách nó?”
Lâm Đông bình tĩnh nói: “Tôi không
có ý trách con trai của bác, nhưng có khả năng đây chính là nguyên nhân cậu ấy
bị giết. Vì vậy chúng tôi mới muốn điều tra rõ ràng.”
“Trẻ nhỏ đánh nhau là chuyện bình
thường mà? Cái này mà cũng là nguyên nhân giết người hả?” Cha Nghiêm khịt mũi
khinh thường: “Mấy người điều tra hai mươi năm xong rồi cuối cùng kết luận như
thế á hả? Cảnh sát đúng là giỏi nhỉ.”
“Thế cuối cùng bác có muốn tìm ra
hung thủ giết con mình không?”
Lửa giận của Đường Triết Học bùng
lên. Hắn có ưu thế về chiều cao, vì vậy hắn đứng trước mặt cha Nghiêm hơi ép
một chút và khiến ông sững sờ lùi vào phòng bếp. Lâm Đông nhìn thấy cảnh này
thì đã hiểu rõ ràng vì sao đội trưởng Sử muốn đưa hắn tới cho anh rồi. Đứa nhỏ
này đúng là hơi nóng tính.
Cái tính này cần phải mài bớt chứ lỡ
mà gặp phải ai hay chửi thề nói tục dữ dằn thì chắc chắn sẽ có đánh nhau.
Anh vươn tay kéo Đường Triết Học ra
sau rồi đứng chắn giữa hai người. Anh nói tiếp: “Hiện tại chúng tôi đang nghi
ngờ, miễn là có manh mối thì chúng tôi phải lần theo đến cùng. Theo những gì
cảnh sát đã hỏi được từ giáo viên của Nghiêm Ngọc Kiệt, cậu ta ở trường không
ngoan ngoãn lắm đâu. Có người bị cậu ta bắt nạt đến mức muốn chuyển trường. Còn
cụ thể cậu ta đã làm gì thì tôi nghĩ bác biết rất rõ.”
“Tôi… Tôi làm gì biết nó đã làm cái
gì. Mỗi lần có chuyện thì giáo viên đều liên lạc với mẹ nó…” Cha Nghiêm lắp
bắp: “Sau khi li hôn, tôi được quyền nuôi con… Mẹ nó cũng không thể nào lo được
hết… Công việc của tôi rất bận, ngày nào tôi cũng không ở nhà. Tôi thật sự
không biết ở trường nó hư hỏng thế nào.”
“Tôi không hỏi bác đã dạy con như
thế nào. Tôi đang muốn biết có ai bị Nghiêm Ngọc Kiệt đánh đến mức phải nhập
viện không?”
Cha Nghiêm cau mày suy nghĩ cẩn thận
một chút rồi nói: “Hình như có một đứa bị chảy máu mũi hay sao đó… Ban đầu nó
nói là nó bị con tôi đánh, sau đó nó lại nói là nó tự té.”
“Cậu ấy đến bệnh viện nào?” Lâm Đông
hỏi. Khi dò hỏi, bọn họ không được phép cung cấp những thông tin mang tính dẫn
dắt nhân chứng. Phải hỏi thế nào để nhân chứng dựa vào trí nhớ của mình mà trả
lời.
Lông mày cha Nghiêm càng nhíu chặt
hơn: “Là mẹ nó lo liệu việc này… Hình như là bệnh viện số một. Bệnh viện đó
cách vách trường học của con trai tôi.”
Lâm Đông đưa ra yêu cầu: “Phiền bác
liên lạc với vợ trước để xác nhận thông tin.”
Thoạt nhìn cha Nghiêm cũng có vẻ
không muốn, nhưng ông thấy Đường Triết Học đang trừng mắt nhìn mình nên đành
phải lấy điện thoại gọi cho vợ cũ. Trong lúc đang đổ chuông, Lâm Đông ra hiệu
cho ông mở chế độ loa ngoài.
“Ngày đó đến phòng cấp cứu của bệnh
viện số một, ông trốn đi, còn tôi thì suýt chút nữa bị cha mẹ thằng nhóc đó xé
xác!”
Nghe mẹ Nghiêm sau nhiều năm mà vẫn
còn oán giận, Lâm Đông quay sang trao đổi ánh mắt với Đường Triết Học.
Rồi, đúng rồi đó.
————————————
Có hướng điều tra nhưng vẫn cần phải
tìm lại hồ sơ hai mươi năm trước để tìm ra bác sĩ phụ trách khám bệnh là ai.
Vấn đề này cơ bản là ‘mò kim đáy biển’. Cũng không thể nào lần theo hết tất cả
các bác sĩ làm việc tại phòng cấp cứu khoa Ngoại của bệnh viện số một khi đó.
Bọn họ phải tiếp tục xác định đặc điểm của nghi phạm để thu hẹp phạm vi điều
tra.
Đường Triết Học làm việc quần quật
hai ngày một đêm mà chưa ngủ. Hắn về đến Cục đã nhanh chóng đi xin giường xếp
để vào văn phòng và nói với Lâm Đông: “Tổ trưởng, cho em ngủ nửa tiếng nha.”
Sau khi đặt báo thức, Đường Triết Học lập tức đặt lưng xuống giường.
Ai nói làm ở Tổ án treo nhàn hạ đâu.
Bận rộn không kém gì so với đội cảnh sát hình sự của phân cục lúc trước.
Lâm Đông đắp áo khoác cho Đường
Triết Học rồi xoay người đến bảng trắng để phân tích vụ án. Anh cầm bút lông
viết một dấu chấm hỏi rồi kéo một đường, cuối cùng viết hai chữ ‘Đặc điểm nghi
phạm’. Anh dừng lại một chút rồi viết chữ loạch xoạch lên bảng.
Nửa tiếng sau, báo thức đột ngột đổ
chuông. Đường Triết Học ngồi dậy, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ sau đó ngáp
một tiếng rồi nói với Lâm Đông: “Tổ trưởng… Anh cũng nên ngủ xíu đi…”
Lâm Đông không lên tiếng, ánh mắt
vẫn dán lên chữ viết của mình trên bảng. Đường Triết Học mặc lại áo khoác rồi
đi đến bên cạnh Lâm Đông để xem nội dung anh đã viết. Xung quanh dấu chấm hỏi
to đùng là mấy dấu chấm hỏi nhỏ hơn, và bên cạnh mỗi dấu chấm hỏi đều có ghi
chú.
Hắn thấy Lâm Đông dùng bút đỏ đánh
một dấu chấm hỏi cạnh tên Nghiêm Ngọc Kiệt mà không có ghi chú gì kèm theo.
“Chỗ này là sao ạ tổ trưởng?” Hắn
hỏi Lâm Đông.
Anh bỏ bút lông xuống rồi khoanh
tay, nói: “Anh nghĩ không ra. Vì sao hung thủ lại dừng tay sau khi giết Nghiêm
Ngọc Kiệt? Theo tần suất và động lực giết người thì đúng ra gã không thể chỉ
dừng lại ở đó.”
“Chắc là do điều tra nghiêm ngặt hơn
ạ…” Đường Triết Học gãi sau gáy, nói nhỏ vì không chắc: “Đội trưởng Lý nói lúc
đó toàn thành phố gần như bị thiết quân luật luôn mà.”
Thiết quân luật (Martial law) là sự
áp đặt kiểm soát quân sự trực tiếp đối với các chức năng dân sự thông thường
hoặc đình chỉ luật dân sự của chính phủ, đặc biệt là để đối phó với tình trạng
khẩn cấp tạm thời khi lực lượng dân sự bị áp đảo, hoặc trong một lãnh thổ bị
chiếm đóng.
Lâm Đông lắc đầu: “Không em. Đối với
sát thủ liên hoàn, giết người giống như phê thuốc vậy. Cho dù áp lực bên ngoài
có lớn thế nào thì gã cũng khó mà dừng lại được.”
Lần này, Đường Triết Học cũng rơi
vào trầm tư. Hành vi của con người cũng có những quy luật nhất định, được quyết
định bởi thói quen và tư duy. Lâm Đông nói không sai. Một sát thủ trong nửa năm
giết năm người đột nhiên dừng tay thì nghe rất không phù hợp với lẽ thường.
“Hay là gã bị bắt rồi?” Hắn nói ra
suy nghĩ của mình. Thường thì nếu tội phạm chuyên nghiệp đột nhiên ‘mai danh ẩn
tích’ thì có thể là do bọn chúng bị bắt bởi tội danh khác và bị hạn chế quyền
tự do thân thể.
Lâm Đông phủ nhận: “Khả năng không
cao lắm. Gã hành động và suy nghĩ cẩn thận như vậy, giết năm người không để lại
kẽ hở thì không nên phạm sai lầm trong những việc khác.”
“Này…” Đường Triết Học lại nhìn bảng
trắng rồi xem lại nội dung Lâm Đông đã viết từ đầu đến cuối, vừa đọc vừa nói:
“Hành vi của nạn nhân thứ nhất là nguyên nhân thúc đẩy hung thủ bắt đầu giết
người. Theo nhận định này thì hung thủ từng trải qua vấn đề tương tự… Mấy vụ
tiếp theo cũng không ngăn được cơn kích động muốn giết người này, nạn nhân cuối
cùng là trẻ vị thành niên…”
Ba chữ ‘vị thành niên’ bỗng gợi cho
Lâm Đông một suy nghĩ. Anh xoay lại vỗ cánh tay Đường Triết Học: “Hung thủ trải
qua sự kiện đau đớn thê thảm kia lúc gã trạc tuổi với Nghiêm Ngọc Kiệt. Như
vậy, giết chết Nghiêm Ngọc Kiệt cũng giống như giết chết chính mình năm đó và
chấm dứt mọi sự đau khổ.”
No comments:
Post a Comment