Sunday 12 November 2023

ACTS OF MERCY-BẢY ĐIỀU PHƯỚC THIỆN 4

 (Bốn) Sam muốn làm việc một mình



Sam xoay cái ly cà phê mà Trula đưa cho anh chầm chậm để đọc dòng chữ viết trên đó mà mọi người không nhận thấy

BÊN TRONG MỖI NGƯỜI ĐÀN ÔNG THỰC SỰ CHỈ LÀ MỘT ĐỨA TRẺ MUỐN ĐÙA VUI!

À, ai mà không biết chuyện đó chứ.

Sáng nay có bánh nướng cam và hồ đào nhe – Trula nói – tự lấy đi, chắc là cậu có ăn sáng đàng hoàng rồi chứ hả?

 

À, có – Anh gật đầu, rồi bắt gặp ánh mắt sắc lẻm của bà ngang qua căn phòng và thấy không còn đường nào hơn là nói thật – Thật ra thì em có ăn một cái bánh vòng chỗ mua cà phê trong tiệm tiện lợi trên đường tới đây.

Bà nghiêm nghị dòm anh từ trên xuống như máy scan vậy: - Ngồi xuống đi rồi tôi làm cho cậu mấy cái trứng.

Ồ không, chị không cần làm vậy đâu …- anh từ chối, nhưng  bà lại liếc cái ánh mắt sắc lẻm đó lần nữa. Trula chỉ cái bàn nhà bếp bằng gỗ sồi kiểu nông trại có dải trải bằng gấp hai đầu kiểu hình chữ L.

Sam ngồi xuống bàn và anh vẫn còn ngồi khi Mallory bước vào từ cửa sau.

Bữa sáng có món trứng nhé – Trula bảo cô mà không quay người lại.

 

Trứng gì thế? – Mallory đặt cái xắc của cô lên bàn và mỉm cười với Sam.

 

Trứng nâu hữu cơ đấy! Giọng mỉa mai của bà không giấu vào đâu được.

 

Em biết mà! – Mallory đảo mắt nhìn Sam: - Trula chỉ mua đồ hữu cơ thôi. Nhà này nên gắn một cái biển trước cửa: Nghiêm cấm mọi hy vọng ăn đồ chợ, cho tất cả mọi người muốn bước qua cánh cửa này.

 

Vui héng! Trula lầm bầm.

 

Đồ chợ không phải đồ để ăn đâu! – Một cô bé da màu khoảng 4 hay 5 tuổi xuất hiện ngay cửa bếp – Nó làm cô béo và nhức đầu và răng cô thì mềm nhũn.

 

Cháu nói đi Chloe! Trula mỉm một nụ cười rộng hết cỡ khi cô bé bước vào – Trẻ con sao mà thông minh hơn nhiều người lớn mà tôi biết vậy nè.

 

Chloe, đây là chú Sam – Mallory nói- chú Sam sẽ làm việc với chúng ta kể từ hôm nay.

 

Chào chú Sam – bé bước tới bên bàn với một vẻ rất long trọng.

 

Chào Chloe – Anh chào lại, đang nghĩ coi cô bé là con ai.

 

Chú có ăn đồ chợ không? Con bé trèo lên cái ghế đối diện anh, và chăm chăm nhìn anh bằng đôi mắt nâu to tròn

 

Thỉnh thoảng. – Anh gật và nhìn lại bằng con mắt ăn năn.

 

Trula không để chú ăn đồ ăn dở ở đây đâu, bà luôn làm đồ  ăn ngon và bắt mọi người ăn hết cho dù có một số món chú không thích- Con bé nói đầy tin tưởng và Mallory thì phá ra cười.

 

Bà bắt cháu ăn món cháu không thích bao giờ thế? – Trula quay lại hỏi.

 

Củ cải – Chloe trả lời ngay không do dự - và bắp cải nữa.

 

Chloe là con gái của Emme – Mallory nói – mỗi khi Emme có việc thì Trula lại trông nó.

 

Nó trông tôi thì có- Trula sửa lại – Nó là phụ bếp của tôi đấy và là người học làm bánh số một.

Chloe gật gù cám ơn Trula khi bà để trước mặt nó một ly sữa. – Mẹ cháu và cháu lại quay về cái nhà ngoài kia thôi vì không chọn được cái nào cháu thích. Bà Trula cho người đến dọn dẹp trong lúc mẹ cháu đi vắng. Mẹ đi với chú Robert và cô Susanna để giúp tìm con trai chú Robert đấy. Có người bắt cóc nó.

Có một cái nhà nhỏ ngoài kia mà lâu lắm chả ai biết của ai, ít nhất cho đến khi Robert mua nó, nhưng mà còn tốt lắm. Tụi tôi dọn dẹp lại nó chút ít nên Emme và Chloe có thể ở đó cho gần và khi Emme đi vắng thì con bé có thể ở với tôi. Cái nhà trọ kia thì quá xa so với một đứa trẻ.

Ở đó cháu còn không được nuôi mèo nữa. Chloe thêm vào.

 

Thế con Foxy đâu rồi? Mallory hỏi

 

Tôi cho nó ra ngoài hồi sớm rồi – Trula đáp thay – Chloe, cháu đi tìm con mèo trong khi bác làm cho xong bữa sáng nhé?

Chloe vừa kêu u u vừa nhảy ngay xuống ghế và chạy biến ra cửa sau.

Trula đóng cánh cửa lại sau lưng con bé rồi quay sang Sam:

Tôi nói cậu nghe trước luôn rằng Emme nhận nuôi con bé ngay khi nó mới chào đời trong lúc mẹ nó đi tù vì bán ma túy và bị giết luôn trong đó không lâu sau khi sinh Chloe. Trước sau rồi cậu cũng biết chuyện này, cha của Chloe là một tên trùm ma túy người Mễ. Chloe là đứa con duy nhất của hắn, nên vài tháng sau hắn quyết định dành lại con bé và treo thưởng cho ai mang con bé về Mexico.

Đáng sợ thiệt, ai là cha con bé vậy? Sam hỏi

 

Hắn là Anthony Navarro – Mallory trả lời anh.

 

Navarro là cha con bé ư? – Sam nhăn mặt. Là một cựu nhân viên FBI, anh biết rất rõ cái tên này – Thiệt là một tin quá xấu.

 

Chúng tôi cũng nghe vậy. Emme hy vọng ở đây con bé an toàn nhưng vài tháng trước không biết ai xì tin cho Navarro là con bé ở Conroy. Hắn gởi vài người đến đây kiếm con bé. Chỉ một sự nhanh trí của một  người trong giáo xứ của cha Kevin cứu nó thoát khỏi việc bị bắt cóc trở về xứ Mexico nắng nôi đó. Chúng tôi nghĩ rằng giờ đã hết nguy cơ, nhưng ai mà biết được – cô nhún vai.

 

Chúng tôi hy vọng hắn đi nơi khác mà tìm – Trula thêm vô – nhưng mà hy vọng không thì không đủ đâu.

Cằm Trula xệ xuống vẻ bi thảm và bà bắt đầu đập mấy quả trứng vào tô, hơi ồn ào hơn mức cần thiết một chút.- Không ai có quyền bắt con bé từ tay mẹ nó cả.

Ý chị là không ai có quyền bắt nó từ tay CHỊ chứ gì – Mallory thêm – Giờ chị và con bé như hình với bóng rồi, em thấy lo cho đứa nào dám nghĩ tới việc bắt nó đi, nữa là dám đột nhập vào khu vườn này.

Đó là ý của Robert – Trula xì mũi.

Sau khi chị lên kế hoạch đó. Mallory nói.

Emme làm việc nhiều, cần có ai đó đón con bé từ trường về nhà mà.

Có thể thuê bảo mẫu chứ. Mallory chọc.

Trula ném một ánh nhìn giận dữ về phía cô, và Mallory mỉm cười, đoán trước được hành động đó.

Chúng tôi đều đồng ý là Chloe cần được bảo vệ, và cũng không có chỗ nào an toàn hơn cho nó ở đây. Nó đi mẫu giáo cả ngày bên nhà thờ nên Kevin có thể để mắt tới nó ở đó và ở đây thì Robert có vệ sĩ nữa.

Thì dù gì Robert cũng phải làm vậy, ngôi nhà to đùng này và cả ngàn mẫu vườn ngoài kia. Trước kia thì chỉ cần hệ thống báo động sơ sài thôi. Giờ thì đâu phải chỉ có mình tôi hoang tưởng, tôi mừng là giờ Robert cũng đã thuê vệ sĩ, làm hàng rào và nâng cấp cái hệ thống báo động mà tôi đã lải nhải cả hai năm nay. Tôi ghét nói xấu cậu ấy, nhưng kể từ khi Beth và Ian biến mất, thậm chí ta cũng không biết có phải họ bị bắt cóc hay không…- bà sụt sịt.

 

Việc tìm kiếm họ tới đâu rồi nhỉ? – Sam hỏi

 

Đang tiến hành thôi – Mallory trả lời – chưa có tin gì mới. Tôi nghĩ phải có cái nhìn khác về sự việc thì mới có thể tìm thấy thằng bé được.

 

Susanna đã có “cái nhìn khác” nên chúng ta mới tìm ra xe của họ - Trula nhắc cô – Nếu mà Robert không cần cổ lo cho chuyện đời của anh ấy thì có thể thuê cổ làm thám tử rồi. Cổ xịn lắm.

Sam liếc nhìn Mallory tìm kiếm trong tủ đứng những cái ly gốm cho đến khi thấy cái cô thích. Cô rót cà phê vào ly rồi trở lại bàn thêm kem và đường. Anh nhướn vai để đọc dòng chữ trên chiếc ly đó

QUỶ DỮ ĐÃ RỜI KHỎI NGÔI NHÀ.

Cái ly đó có ý nghĩa gì nhỉ? Anh thắc mắc.

Tuần trước anh đã gặp Susanna Jones khi anh rời đi. Cổ là thư ký riêng cho Robert ngay cả trước khi ảnh lập ra cái Quỹ này. Từ khi cảnh sát đóng vụ đó lại thì hầu như cuối tuần nào Susanna cũng đi lại trên con đường mà đáng lẽ Beth đã phải đi về đây từ nhà chị cô ấy ở Tây Pensylvania. Cô ấy đi mọi con đường phụ, mọi con đường núi, mọi quả đồi và thung lũng từ đây tới Pitttsburgh, cho đến khi cổ tìm thấy nơi mà xe của Beth đã lao qua đường rơi xuống một hẻm núi mà không thể nhìn thấy từ trên đường. – Cô lắc đầu – Thật kiên định.

 

Tôi đã đọc chuyện ấy trên mạng. Sự kiên trì đó thật đáng cảm phục. – Sam nói.

 

Chúng tôi cũng vậy. Nếu ai đó mà tìm được thằng bé thì chỉ có thể là Susanna mà thôi – Trula gật đầu – Cô ấy và Robert và Emme, họ sẽ tìm thấy nó.

 

Hy vọng vậy – Mallory quay sang Sam – và nói đến việc tìm ra ai đó….

Cô với tay tới tập hồ sơ và rút ra một tệp

Đây là tất cả những thông tin về vụ Ross Walker. – Cô đưa tập hồ sơ cho anh – Tôi đã nói chuyện với Lynne hôm thứ năm, bà ấy chờ anh gọi hôm nay hoặc ngày mai. Có lẽ anh muốn bắt đầu với bà ấy chăng.

 

Cám ơn – Sam đặt tập hồ sơ lên bàn bên cạnh.

 

Anh có định nhìn qua nó không thế?

 

Có chứ . Nhưng ngay bây giờ thì tôi đang định ăn mấy quả trứng ngon lành mà Trula sắp sửa xếp vào mấy cái dĩa kia, rồi tôi sẽ uống cà phê nữa. rồi tôi sẽ đi đến bất cứ xó xỉnh nào mà cô dành làm văn phòng cho tôi và đọc mấy hồ sơ này ở đó.

 

Anh không muốn nói chuyện này một chút à?

 

Không cấp thiết lắm, dù sao cũng không phải là ngay lúc này. Anh thành thật nói. Có lẽ không nên giữ kẽ mọi thứ ngay từ đầu.

 

Tôi hiểu – Mallory nhún vai – có lẽ là hơi bẽ mặt một chút, nhưng tôi hiểu

 

Hiểu gì? – Trula hỏi khi đặt hai cái đĩa trước mặt họ.

 

Sam muốn làm việc một mình.

 

Không có khó chịu gì cá nhân ở đây – Sam bảo cô – nhưng đó giờ tôi vẫn làm vậy.

 

Chưa bao giờ anh có đồng sự à?

 

Gần đây thì không.

 

Nhưng mỗi khi anh được gọi với vai trò là nhà phân tích hồ sơ tâm lý thì anh hẳn phải hợp tác với người khác chứ.

 

Chủ yếu là tôi nghiên cứu tất cả những thông tin hiện trường và nói chuyện với người khác ở đó, nhưng rất ít khi tôi điều tra một vụ cùng với ai khác- Anh ngẫm nghĩ về chuyện đó một chút – Ít nhất là cho đến khi tôi hiểu hết tất cả các thông tin và nói chuyện với vài người khác, cảm nhận về vấn đề, Nhưng ngay cả những lúc đó thì tôi cũng chỉ đưa ra những nhận định và suy nghĩ của tôi mà thôi.

 

À, sau khi mà anh đã nắm bắt hết những thông tin về vụ Walker thì tôi sẽ rất vinh hạnh được nghe những suy nghĩ của anh – Cô lấy một miếng bánh mì mà Trula để trong cái dĩa đặt giữa họ và bắt đầu phết bơ lên đó – Hơn thế nữa tôi còn yêu cầu anh phải báo cáo nữa.

 

Tôi cho rằng có lẽ cô là một điệp viên đặc biệt chịu trách nhiệm tất cả các vụ điều tra của Mercy Street. – Sam gật gù, anh vui vì đã biết được sơ đồ vị thế ở đây. Ban đầu anh nghĩ là anh sẽ báo cáo thẳng cho Robert Magellan, nhưng cũng hay khi mọi thứ được thẳng thừng ngay từ đầu.

 

Cũng giống giống vậy – Mallory mỉm cười và hướng sự chú ý của cô vào miếng trứng lòng đào và thịt xông khói mà Trula vừa đưa tới – Cái nào cũng ngon cả, em thích lắm.

Sam liếc cái viên kim cương tròn lấp lánh trên chiếc nhẫn cô đeo trên tay và thầm chúc may mắn cho anh chàng đeo nó vào đó, Mallory bắt được cái nhìn đó, cô lắc ngón tay ngắm tia lấp lánh của nó

Đẹp chứ hả? Anh chàng của tôi cũng ngon lành ha?

 

Đẹp lắm! Sam trả lời và cô cười lớn

 

Anh sẽ gặp Charlie sớm thôi, ảnh làm thám tử ở Conroy và thỉnh thoảng chúng tôi cũng moi tin từ anh ấy một ít. Nhưng mà giờ có anh ở đây với những liên hệ với FBI thì tôi nghĩ có khi cho ảnh ra rìa được rồi.

 

Đúng là có vài người mà khi cần tôi có thể gọi – Sam gật, ngay lập tức nghĩ đến việc kiểm tra coi vụ Walker có được nhập vào hệ thống dữ liệu của Cục chưa – Tôi nghĩ ta có toàn bộ bản sao tất cả các báo cáo của sở cảnh sát chứ?

 

Chỉ có những bản cung cấp bởi bà góa thôi. Mà tôi cũng không nghĩ gì cả, tôi biết chắc sở cảnh sát Lincoln còn giữ nhiều thứ, có lẽ họ sẽ vui lòng chia sẻ với anh.

 

Tôi sẽ gọi điện. Tôi học trung học ở Lincoln và chưa trở về đó cũng lâu rồi.

 

Ừ nhỉ, giờ tôi mới nhớ đã đọc nó trong hồ sơ của anh. Trường Cornhusker, nhỉ?

 

Đúng rồi. Những đứa con của Nebraska – Anh cắn một miếng bánh ngon tuyệt của Trula và nghĩ không biết bà có làm bữa sáng cho nhân viên nếu Robert ở đây hay không.

Anh nhìn người phụ nữ già lăng xăng trong bếp, tự hỏi bà bao nhiêu tuổi. Có lẽ bảy mươi. Anh cũng không biết bà là gì trong ngôi nhà này, quản gia hay đầu bếp. Cả hai đều không giải thích được vì sao Mallory khá xem trọng bà và vì sao bà có sức ảnh hưởng nhiều đến Robert như vậy.

Thú vị thiệt!

Thôi, tôi phải gọi vài cú phôn đây – Mallory nói và đứng dậy, gom hết dĩa và dao nĩa của cô cùng cái ly đến bồn rửa nơi cô tráng qua mọi thứ trừ cái ly, và bắt đầu mở máy rửa chén – Nhân tiện thì phòng của anh là phòng bên cạnh tôi, laptop của anh đã được để trên bàn cùng với mọi thứ mà tôi nghĩ anh cần để bắt đầu làm việc. Nếu cần thêm gì thì anh gọi tôi nhé.

Cám ơn cô Mallory – Anh chắc rằng anh còn nhớ phòng m việc của cô ở đâu

Tôi đang dọn hết đồ ra ngoài nên cứ để mấy thứ của cô trên bàn đi- Trula bảo cô

Được rồi. Mallory làm như được bảo, rót thêm cà phê vào ly của mình từ máy pha cà phê để trên bàn rồi nói với Trula “Luôn luôn tuyệt hảo”, cô vẫy tay với Sam rồi rời khỏi nhà bếp.

Trula quay lại Sam

Giờ tôi ra ngoài tìm Chloe rồi đưa nó đến trường, anh cứ dọn mấy thứ của anh rồi để trên bàn như Mallory vậy nhé.

 

Tôi sẽ làm vậy, cám ơn. Và cám ơn chị lần nữa vì bữa sáng.

 

Không có chi. Ta cũng có bữa trưa vào khoảng một giờ cho bất kỳ ai có mặt – bà ra ngoài bằng cửa sau, để lại Sam một mình trong bếp.

Anh lấy một ly cà phê khác và rửa các dĩa của mình rồi kẹp tập hồ sơ mà Mallory đưa cho dưới nách. Nhìn qua cửa sổ phía sau, anh thấy Trula đang ngồi trên cỏ kế bên Chloe và đang tết một vòng hoa. Chỉ để đưa một đứa bé đến trường đúng giờ. Anh mỉm cười rồi đi tìm văn phòng của mình.

Hai giờ sau thì anh đã đọc xong tập hồ sơ và ghi chú khá nhiều. Dù anh đã có dịp bàn qua về vụ này với Mallory khi phỏng vấn nhưng nhưng giờ thì anh vò đầu qua từng trang giấy, cố nắm bắt những mảnh thông tin vụn vặt. Khi anh nghĩ là đã xâu chuỗi được hết mấy thứ đó thì anh lấy bảng danh mục và với lấy điện thoại, quay số cho Lynne. Mắt anh lướt qua địa chỉ nhà Walker – 4172 đường Clinton -  và trong một thoáng anh không biết mình có đọc đúng không. Không phải ngôi nhà đầu tiên của anh ở hạt Lincoln nằm ở đường Clinton sao? Anh cố nhớ lại xem tòa nhà đó trông thế nào nhưng chịu. Anh nhún vai, có lẽ nó nằm ở đường Calhound, hay đường nào đó có tên của một trong các vị tổng thống. Buchanan chẳng hạn. Hay bất kỳ cái tên nào.

Trong lúc chuộng reo, anh hồi tưởng lại những hồi ức ngọt ngào ở trường đại học Nebraska. Có một cô gái tóc vàng hoe nóng bỏng ở nhà Phi Mu, Cherryl hay gì đó. Lần cuối họp mặt anh nghe tin cô nàng làm việc ở một đài truyền hình. Giờ cô nàng đang làm gì nhỉ….

Xin chào – Một giọng nữ trả lời điện thoại

 

Bà Walker phải không? Tôi là Sam DelVechio ở …

 

Quỹ Mercy Street – bà trả lời không dấu nổi hân hoan – Cô Russo đã nói là ông sẽ gọi nay mai, cám ơn ông vì đã gọi sớm như vậy. Tôi đã sẵn sàng cả ngày nay.

Xin lỗi đã để bà chờ - Anh ngừng một chút – Tôi vừa mới đọc xong những tài liệu mà bà đưa. Cảnh sát có gọi bà thông báo gì không hay có những tin tức nào trên báo chí kể từ khi bà nộp đơn cho chúng tôi không?

 

Chẳng có gì. Tôi đã gọi cho thám tử Countinho  để thông báo là tôi đã liên lạc với Quỹ, nhưng phải để lại lời nhắn cho anh ta. Chắc chắn rằng anh ta còn nhiều tài liệu không muốn cho tôi biết.

 

Tôi sẽ gọi anh ta để thông báo chúng tôi nắm vụ việc từ bây giờ, để coi có thể hẹn gặp anh ta hay không.

 

Anh ta khá tử tế, tôi nghĩ anh ta sẽ vui lòng làm việc với anh. Nếu anh đến Lincoln thì anh có ghé qua tôi không?

 

Tôi sẽ ghé. Tôi muốn biết rõ về chồng bà hơn.

 

Anh quả là người tốt, đặc vụ DelVecchio.

 

Tôi không phải là đặc vụ, bà Walker. – Anh thoáng nghĩ không biết mình nên gọi là gì. Thám tử? hay chỉ là một Ông bình thường, Hay chỉ là Sam?

 

Cám ơn anh. Tôi sẽ đợi tin anh.

Anh gác máy và vẫn còn băn khoăn. Nếu anh là một nhà điều tra tư nhân thì anh nên gọi anh là thám tử. Anh tự trách mình vì đã tự trói mình vào mớ chuyện không quan trọng đó và tìm trong danh mục về số điện thoại Christopher Countinho ở sở cảnh sát Lincoln.

Cú gọi được trả lời ngay hồi chuông thứ hai.

Coutinho đây.

 

Thám tử, tôi là Sam DelVechio ở Quỹ Mercy Street.

 

Ai kia?

Sam nhắc lại từ đầu.

Mercy Street – tay thám tử làu bàu – Cái thứ trên tivi đó hả?

Anh có thể đã nghe nó trên tivi, nhưng…

 

Tay nhà giàu tự thành lập một quỹ điều tra tư nhân đó à?

 

Nói chung là vậy, ừ. Chúng tôi được yêu cầu xem xét lại một vụ mà tôi nghĩ là anh đã điều tra năm ngoái, Ross Walker.

 

Walker, ừ - tay thám tử ngừng một lúc – Anh và vụ này là thế nào?

 

Bà vợ góa của ông ta nộp đơn cho chúng tôi đề nghị xem xét lại.

 

Ý anh là, xem xét coi thử coi anh có thể điều tra ra vụ này cho chúng tôi sao? – Giọng tay thám tử bất ngờ sắc lạnh – Cám ơn quá. Cơ bản là chúng tôi không đủ năng lực.

Sam thở dài. Anh đã chờ đợi phản ứng này.

Coi nào, chuyện là vầy – Anh nói- nó không thể hiện gì về phía anh cả. Nhưng cả hai ta đều biết rằng khi một vụ đi đến chỗ bế tắc, không có chứng cứ gì, không có manh mối gì và cũng không có nghi can thì đúng là quỷ sứ mới tìm được một cọng chỉ dẫn đến một hướng điều tra mới. Nếu anh không có chuyện gì kc để làm hay một vụ khác để chú tâm tới thì chắc là anh sẽ tìm ra cọng chỉ đó, nếu như nó có. Nhưng tôi biết anh không được xa xỉ như vậy về mặt thời gian. Nhưng tôi thì có.

Sam ngưng lại chút để những lời đó thấm vào tai Coutinho, rồi tiếp:

Bà Walker đề nghị tụi tôi làm vụ này, chứ tụi tôi không tự ý va vào nó.

Coutinho im lặng một lúc: -Tôi cảm kích việc anh không coi như đây là một vụ thất bại của chúng tôi. Tôi vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc tôi bước vào hiện trường đó.

Ta hãy thống nhất chuyện này ngay từ đầu, tôi không coi vụ này là một “thất bại” của anh, ta đều biết rằng nếu có một lối đi mới nào từ vụ này thì cũng đều là do anh đã làm từ đầu, vậy nên hãy coi đây là một vụ hợp tác.

Nghe hay nhỉ

 

Ừm, thì là vậy thôi. Tôi chắc rằng các anh đã coi hiện trường kỹ càng rồi.

 

Anh biết vụ này là sao không?

 

Các anh có một người-chuyên-làm-việc-tốt được tìm thấy phía sau bếp với một cái bánh hambuger tọng trong họng, ngực bị cắt xẻ, giống như một vụ khảo cung. Tất cả mọi người khác đều không có hành vi nào đáng ngờ vì chắc các anh đã lập một hồ sơ cho nó.

 

Những vụ như vầy đều làm anh quéo đít hết đó thám tử. Anh nắm được hết rồi đó.

 

Vậy bỏ qua mấy thứ vặt vãnh đi và nói thẳng vào vụ này nào.

Thái độ của Coutinho thay đổi hoàn toàn và giờ đây anh nói đúng phong cách cảnh sát:

Chúng tôi nhận một cuộc gọi vào khoảng mười một giờ đêm thứ ba, bà vợ nói là chồng bị mất tích. Họ đã ở tòa nhà Pilgrim trên đường số 4 được vài giờ vì thứ ba nào họ cũng tự nguyện tham gia vào bữa tối từ thiện, nấu và phục vụ đồ ăn miễn phí và thường là xong vào lúc mười rưỡi. Nhưng đêm đó vào lúc chin giờ bốn lăm thì bà nhận thấy đã không trông thấy chồng một lúc rồi. Ban đầu bà ấy nhớ chồng bước ra ngoài để nói chuyện với ai đó mà không nhớ là mấy giờ, bả nói ổng cũng hơi nhiều chuyện – sau đó bả nghĩ có khi ổng trong toilet. Vậy nên họ cứ dọn dẹp thôi nhưng khi bả hỏi có ai thấy ổng đâu không thì không ai thấy cả. Không ai nhớ lần cuối nói chuyện với ổng là vào lúc nào. Rồi bả điện vô điện thoại ổng, không ai trả lời, bả chờ vài phút rồi điện lại cũng không ai trả lời. Trong khí đó thì dọn dẹp xong rồi và mọi người chuẩn bị ra về cũng không thấy ổng đâu. Mọi người tìm hết cả tòa nhà, thậm chí ra đường coi ổng có nói chuyện với ai đó không nhưng mà không thấy.

 

 

Tôi có thể xem lời khai của mấy người hôm đó được không?

 

Được, mà cũng không có gì đâu. Họ phục vụ ăn hàng trăm người ở đó mỗi tuần nên trong giờ ăn là bận lắm, chả ai có thì giờ nhìn coi ai đang làm gì đâu. Phòng bếp và phòng nhân viên ở đó đấu nhau hình chữ L nên anh không thể thấy mấy người cùng làm đang làm gì được. Ross có thể đã bước ra phía sau lúc nào đó mà không ai biết hết nhưng anh cứ coi mấy bản khai đi.

 

Ai trả lời cú gọi đầu tiên?

 

Mấy người trực tổng đài. Họ cuối cùng thuyết phục bả về nhà, nói biết đâu ổng vô tình gặp lại bạn cũ hay có vấn đề gì cần suy nghĩ một mình. Cả hai cảnh sát ban đầu nghĩ ổng lặn đi đâu đó với bạn gái rồi cứ thế quên mất, nhưng họ không có ý định nói điều đó với bà vợ. Bả về nhà lúc nửa đêm nhưng gọi lại nữa lúc ba giờ, và lúc sáu giờ. Một xe cảnh sát khác trở lại tòa nhà và kiếm từng phân một nhưng cũng không thấy gì, cho đến khi một người của ca sáng đem rác đi đổ, khi lấy túi rác lên thì thấy Walker nằm dưới đó trên nền đất, giữa thùng rác và cái hàng rào.

 

Tôi muốn xem các ảnh chụp hiện trường nếu được.

 

Tôi sẽ gửi mail cho anh một số.

 

Chờ chút nhe – Sam đặt ống nghe xuống rồi đi dọc hành lang, đếm mấy cái cửa rồi thò đầu vô một cái mà anh tin là cửa phòng Mallory và nói:

 

Tôi cần một địa chỉ email.

Cô đọc địa chỉ mà họ tạo sẵn cho anh ngay mà còn không ngẩng đầu lên khỏi tập hồ sơ:- Xin lỗi, tôi đã định nói với anh sớm hơn. Anh thấy laptop trên bàn chứ?

 

Có, cảm ơn – anh nói rồi chạy về phòng và đọc địa chỉ cho Coutinho cùng lúc mở máy laptop ra và bật nguồn.

Một phút sau một email tới với mấy cái hình đính kèm. Sam mở lên và xem xét kỹ từng tấm một.

Sam? – Coutinho gọi sau vài phút lặng im trôi qua giữa họ

Tôi đây.

Xin lỗi nhé, tôi chưa biết phải gọi anh bằng tên gì khác.

 

Sam là được rồi mà. – Anh nói đại, mấy tấm hình của Ross đang lấy hết tâm trí anh.

Anh đang xem xét chúng từng tấm một, và khi đến tấm cuối cùng, anh hỏi:

Không có nghi phạm nào à?

 

Có vài người lạ. Những người vô gia cư đến theo từng lần và sau đó họ phải ra ngoài lại, nhưng anh biết là khi có gì đó ngon lành thì chỉ lát sau là họ lại vào nữa. Anh biết tôi nói về chuyện gì phải không?

 

Biết. Không có ai bị đuổi ra à?

 

Họ đều ở những chỗ khác nhau làm việc này việc kia với những người khác nhau.

Sam chạy qua các tấm hình lần nữa và tay thám tử kiên nhẫn đợi bên kia đầu dây

Tôi nghĩ lạ nhất là nguyên nhân gây chết là do ngạt thở trong mấy vụ tàn sát như thế này. Nhân viên pháp y nói anh ta bị siết cổ trước khi bị rạch ngực- Coutinho nói.

 

Tất cả máu của nạn nhân đều có ở đó và nạn nhân bị giết ngay đó. Vậy anh nghĩ gì? Có phải hung thủ chờ Walker bước ra rồi giết không? – Sam nhăn mặt cố hình dung ra cảnh đó.

 

Ừm, cơ bản là vậy. Ở đó chỉ có một cái đèn phía trên cửa. Walker bước ra trong ánh nhập nhoạng, và hắn bước tới siết cổ bằng tay, anh còn nhớ chẳng có dấu dây nào trên cổ nạn nhân không? Rồi hắn lôi nạn nhân vào phía sau cái thùng rác, đâm anh ta và nhét cái bánh vào cổ họng.

 

Hắn chắc phải ngập trong máu – Sam làu bàu.

 

Ừm, anh nghĩ vậy, nhưng chả có một vệt máu nào từ trong cái hẻm ấy cả.

 

Vậy có lẽ hắn mang theo đồ thay trong một cái túi hay gì đó.

Tôi cho là vậy, ít nhất hắn có mang theo một cái áo để thay. – Coutinho ngưng một chút -Nhưng chuyện lạ là hắn dùng dao để làm gì khi hắn định siết cổ nạn nhân.

 

Cho lẹ. Hắn muốn nạn nhân chết nhanh và lặng lẽ nên hắn giết nạn nhân ngay. Sau đó hắn mới đủng đỉnh làm mấy chuyện mà hắn thích, đưa ra thông điệp của hắn.

 

Anh dứt khoát cho rằng hắn muốn đưa ra một thông điệp gì đó à?

 

Ừ, tôi nghĩ vậy.

 

Vậy hắn muốn nói gì?

 

Khi tôi tìm ra thì anh sẽ là người đầu tiên tôi cho biết.

 

Chúng tôi cho rằng đây là vụ giết người có chủ đích, rằng kẻ giết người biết Walker, đã từng qua lại với ông ta, biết lộ trình của ông ta, biết ông ta sẽ ở đâu đêm đó. Hắn có chuẩn bị, như là đã mang theo áo để thay vì hắn biết là sẽ bị vậy bẩn.

 

Chuyện đó cần rất nhiều sự chuẩn bị trước và do đó không thể là một vụ giết người ngẫu nhiên được. Thi thể nạn nhân được xếp đặt ở chỗ lẽ ra phải được thấy ngay nhưng không phải quá nhanh để hắn có thì giờ chuồn đi. Có thể coi đây là một vụ giết người trả thù, nhưng cái hambuger là cái gì thế anh biết không?

 

Có lẽ cái bánh có liên quan gì đó đến việc Walker ở đó để phục vụ bữa ăn không?

 

Khó mà gắn cái đó với động cơ giết người trả thù lắm. Và chuyện trả thù lại đưa đến câu hỏi là liệu Ross Walker đã làm cái gì mà bị trả thù ghê như vậy chứ?

 

Bà vợ nói ông ta không có kẻ thù nào. Những người tự nguyện khác và những người làm chung với ông ta cũng nói thế. Tất cả những người mà chúng tôi hỏi chuyện đều chỉ kể tốt về ông ta. Người quá tốt trên đời, không làm hại cả một con ruồi. Ai cũng yêu quý ông ta hết.

Có lẽ chỉ trừ một người – Sam nghĩ thầm, rồi nói tiếp:

Coi như anh đúng đi, rằng đây là một vụ có chủ đích, một vụ trả thù.

 

Còn có thể là gì khác chứ?

 

Chưa chắc. Trả thù thì qua rõ rồi, nhưng tôi đã thấy những vụ như thế này quá lâu để biết rằng nhiều khi sự việc chẳng giống như vẻ ngoài của nó đâu.

 

Nhưng còn có thể khác thế nào chứ? Vụ ông ta bị đâm sau khi đã chết làm việc này quá rõ ràng rồi. – Coutinho có vẻ chống đối – Kẻ giết người dự định đến đó giết Walker và đã làm như thế, vậy anh nghĩ có thể diễn giải chuyện đó khác như thế nào?

 

Có gì đó tôi vẫn thấy sai sai. Nếu là trả thù thì cái hambuger có nghĩa gì?

 

Tôi không biết. Có thể hambuger có trong thực đơn tối hôm đó, ta có thể kiểm tra lại. Nhưng như tôi đã nói, là nạn nhân đã chết – giọng tay thám tử thẳng thừng và không kém phần tức giận – và anh ta chẳng hề ăn cái bánh đó.

 

Đó là ý tôi – Sam lại nghĩ về chuyện đó – Cái bánh là một phần của thông điệp.

 

Vậy anh nói là những vết đâm thì không quan trọng?

 

Ồ đương nhiên là quan trọng chứ. Tất cả những chi tiết của vụ này đều quan trọng. Những cú đâm quá mức cần thiết cho thấy hung thủ rất giận dữ cho dù là với Walker hay ai đó. Nhưng tư thế của tử thi và cái bánh trong miệng cũng là một phần của câu chuyện. Chúng ta chỉ cần gắn chúng lại với nhau.

 

Anh có nhiều kinh nghiệm với những vụ như này chứ?

 

Một số thôi.

 

Trước khi là thám tử tư thì anh làm gì? Anh có làm việc đâu đó chứ?

Tôi từng làm với FBI.

Một thoáng ngưng đọng rồi Coutiho hỏi: “đặc vụ à?”

Ừ. – Sam cân nhắc chút rồi tiếp – BAU (Behavior Analysis Unit – Ban Phân Tích Hành Vi)

 

Là phân tích hành vi hay giống vậy phải không?

 

Ừ.

 

Anh là một trong những tay phân tích hồ sơ tâm lý mà ta hay thấy suốt trên tivi đó à?

 

Chẳng có gì giống với những gì anh thấy trên tivi cả. Chả giống chút nào.

 

Nhưng mà anh làm thế phải không? Phân tích hành vi kẻ giết người và từ đó tìm ra hắn là ai?

 

Thì trên tivi là những câu chuyện ngắn thôi, thực tế thì nhiều hơn thế. Anh nghiên cứu hiện trường, cố gắng phân tích hành vi của kẻ giết người trước và sau vụ việc, cố gắng đọc ra từ những bằng chứng mà hắn để lại cho anh.

 

Vậy anh nghĩ là anh có thể đọc ra động cơ của tên giết người trong vụ này à?

 

Rất khó để mà làm chuyện đó chỉ với một nạn nhân, anh cũng biết thế mà thám tử. Và có sự đối lập ở đây. Một mặt thì anh hy vọng rằng tên giết người chỉ làm việc mà hắn muốn, trả thù một vụ nhất định, hả hê vì chuyện đó rồi và không tiếp tục giết ai nữa. Mặt khác thì với những vụ giết người hàng loạt thì chúng ta mới có thể lọc ra mẫu tâm lý, phát triển các hành vi có thể của hắn sau từng vụ việc và từ đó thấy hắn muốn gì.

 

Thông điệp của hắn, anh đã nói thế.

 

Chính xác – Sam đồng ý – Cho nên là trong khi có quá ít bằng chứng để có thể tìm ra tên giết người, anh hy vọng là hắn đã xong việc trả thù và dừng tay. Ngay lúc này thì chúng ta chỉ có thể biết rằng ta phải tìm một người đàn ông bởi vì hắn quá mạnh để có thể giết được Walker mà theo báo cáo, là một người to lớn.

 

Cao hơn sáu feet một chút và nặng khoảng hai trăm cân Anh – Coutinho xác nhận.

 

Như vậy ta phải tim một người cao và nặng tương đương Walker. Một kẻ có khả năng tìm kiếm nơi chốn và thời gian mà hắn có thể gặp nạn nhân, mang tới những thứ cần thiết cho việc giết người và mang đi tất cả các bằng chứng có thể chỉ ra hắn.

 

Vậy sớm nhất khi nào anh có thể đến đây?

 

Tôi muốn đến đó càng sớm càng tốt. Tốt nhất là ngày mai hay thứ tư – Sam nghĩ xem Quỹ sẽ lo việc đi lại thế nào đây.

 

Vậy khi nào đến anh gọi tôi nhé. Tôi sẽ sao lại tất cả hồ sơ và các bản khai nhân chứng cho anh.

 

Tuyệt quá, cám ơn anh. Tôi sẽ gọi lại sớm.

Sam gác máy rồi đến phòng của Mallory lần nữa để coi xem cần phải làm gì để được chấp nhận bay một chuyến đến Lincoln, Nebraska, và anh cũng lo là không biết đến đó rồi thì sẽ tỉm thấy gì.


BA

No comments:

Post a Comment