MƯỜI HAI
“Vậy, cậu thế nào?” – Sam thấy rằng sếp cũ và cũng là bạn lâu năm của anh, John Mancini, đang cố gắng một cách chật vật để tỏ ra thoải mái.
Những ngón tay của anh gõ nhẹ vào thành cốc, và theo kinh nghiệm của Sam thì John chả gõ vào cái gì bao giờ, trừ khi anh ta đang bị kích động, mất bình tĩnh hay căng thẳng. Dựa theo tình hình lúc này thì Sam cho rằng là đang căng thẳng rồi.
-
Tôi ổn, John.
Lâu lâu bỏ đi một chút cũng tốt.
-
Anh có dịp gặp
cha mẹ ở Ý chứ?
-
Ở hai tuần ở đó
– Sam gật - Ở đó thật thú vị, cả hai đang sống với giấc mơ của họ.
-
Tôi và Genna cũng
lên kế hoạch đi ý vào tháng Mười. Chúng tôi định gặp họ hàng bên nội một chút,
một anh họ tôi chuẩn bị cưới. Mà một vài ngày trong biệt thự ở Tuscany là đỉnh
của đỉnh ấy chứ.
-
Chắc chắn anh
nên đi. Gọi cho mẹ tôi và nói anh muốn phòng ở lầu hai có ban công nhìn ra vườn
nhé.
-
Tôi sẽ gọi. Bọn
họ không nhớ nhung gì Nebraska sao?
-
Với mùa đông ở
đó hả? Anh nghĩ gì vậy? – Sam cười toe - Mẹ tôi nhớ bạn bè và gia đình của bà,
nhưng hồi cưới ba mẹ tôi đã ước định rằng chỉ làm vườn ở Nebraska đến khi nào lũ
con đủ lông cánh và tự bay thôi. Rồi họ sẽ đến ý mở một khách sạn nhỏ. Theo tôi
thấy thì họ đang rất hạnh phúc với quyết định đó.
-
Tôi và Gen đã
thấy trang web. Khách sạn DelVecchio nhìn rất đẹp. Nhưng mà là cả một chặng đường
dài ấy nhỉ, từ trang trại bắp đến khách sạn? – John nhấp một ngụm cà phê – Mà
nhân tiện, anh em anh trong coi trang trại thế nào?
-
Anh tôi và
Kitty vẫn đang bù đầu bù cổ, tôi nghĩ rằng nếu bán quách cái trang trại luôn vào
ngày mai thì chị dâu tôi sẽ rất hạnh phúc. Làm nông dân ấy mà, cực lắm. – Sam
nhớ lại thời niên thiếu, trước khi anh rời đi học đại học. Anh nhớ chính xác cuộc
sống cực nhọc ở một nông trại như thế nào - Một mặt thì tôi ghét cái ý tưởng bán
trang trại, nhà ngoại tôi sở hữu mảnh đầt từ năm 1871. Vẫn còn thấy dấu vết của
ngôi nhà cỏ đầu tiên ở gần chuồng gia súc. Nhưng một mặt khác, như tôi thấy, cuộc
sống đó vất vả lắm và cũng không trách ai được nếu họ không thích nó. Tom đã
quyết là ảnh chỉ sống ở đó mười, mười lăm năm nữa thôi. Hy vọng là một trong mấy
thằng con trai sẽ tiếp tục ở đó và trang trại vẫn thuộc về gia đình.
-
Có khi nào cậu
muốn về đó không?
-
Tôi đó hả? –
Sam cười lớn - Ừm, làm nông dân thì không có tôi đâu, tôi đã chờ mãi để lớn lên,
vào đại học và tạm biệt mấy cái chuông gió ở đó.
-
Vậy bây giờ
anh thực sự thế nào?
-
Tôi ổn mà John
– Sam ngằm nhìn gương mặt anh bạn cũ và thấy rõ sự căng thẳng hiện lên trên đó
– Tôi thật sự ổn, nghiêm chỉnh đó.
-
Cứt – John đưa
cái ly nửa chừng lên miệng rồi dừng lại để đọc dòng chữ in trên đó - TỰ BIẾT MÌNH – SOCRATES – Ta là bạn đủ lâu
để anh không lừa được tôi rồi. Có nhiều thứ đang xảy ra ở đây, bạn già, và tôi
không biết có nên kéo anh ra khỏi vụ này không.
-
John – Sam nhẹ
nhàng đặt ly của anh xuống bàn - Với tất cả sự tôn trọng, tôi không còn làm việc
cho anh nữa. Anh không kéo tôi ra khỏi vụ này được.
-
Ừ - John thở dài
– Tôi chỉ thử bịp anh một lần coi sao.
-
Khá đó – Sam cười
lớn - Giờ sao anh không nói coi tại sao anh tới đây, bỏ qua vụ anh nhớ tôi nhiều
thế nào đi và nói thẳng vô sự thật luôn.
-
Ha, tôi có nhớ
anh chứ, nhưng tất nhiên tôi không đến vì nhớ rồi – John đảo mắt – Tôi lo lắng
cho anh.
-
Tôi lớn rồi
nha, và có thể tự lo cho mình. Tôi không ngán thằng cha đó đâu, cho dù hắn có là
ai đi nữa.
-
Vụ đó tôi không
lo – John ngừng lại một chút – Anh có khẩu súng nào không?
-
Có, nhưng tôi
chưa có giấy phép mang súng ở Pensylvania.
Cám ơn đã nhắc tôi phải lo vụ này
-
Mất thời gian đó.
Có lẽ chúng ta có thể làm gì đó để đẩy nhanh vụ này.
-
Cám ơn anh nhiều.
Nhưng mà anh vẫn chưa nói tại sao anh tới đây.
-
Ừm, chúng ta là
bạn đã nhiều năm. Tôi biết anh ra sao, tôi biết anh nghĩ gì.
-
Vậy giờ tôi đang
nghĩ gì đây?
-
Anh đang nghĩ
toàn bộ vụ này là lỗi của mình theo một cách nào đó. Và, theo một cách nào đó,
anh cho rằng toàn bộ các vụ giết người này là tại anh.
-
John .... –
Sam chuyển mình trên ghế không thoải mái cho lắm, nghĩ rằng bạn bè lâu năm cũng
có chút hại, bởi vì họ luôn biết trong đầu mình có gì.
-
Tôi cũng từng
trải qua vụ này, Sam - giọng John đã thấp xuống đến mức gần như thầm thì – và điều
đó gần như hủy hoại tôi.
-
Sheldon Woods
– Sam gật, đó là một kẻ hiếp dâm và giết trẻ em, kẻ đã làm hoảng sợ cả bờ Đông
trong suốt ba năm ròng, kẻ đã dành vụ án đỉnh nhất của hắn cho đặc vụ truy đuổi
hắn không ngơi nghỉ. Kẻ đã bắt cóc một đứa trẻ và gọi cho đặc vụ đó, khiến anh
ta nghe tiếng đứa trẻ bị tra tấn mà không thể làm gì. John Mancini là đặc vụ đó,
và trong suốt sáu tháng sau vụ xử của Woods, John đã mất tích, cố gắng hàn gắn
vết thương tinh thần. John đã gần như mất việc và mất người phụ nữ anh yêu. Sam
hiểu câu chuyện này hơn ai hết.
Không khó để nhận ra sự tương đồng
giữa hai vụ.
-
Ừ, Sheldon
Woods. – John nuốt xuống khó nhọc - nhiều tháng liền sau khi chúng ta bắt hắn,
tôi giật bắn cả người mỗi khi nghe điện thoại reo. Tôi sợ cả ngủ vì biết sẽ gặp
ác mộng. Tôi gặp khó khăn khi nói chuyện với mọi người, với gia đình, với
Genna, đặc biệt là Genna. Thật khó khăn khi kết nối với mọi người. Nếu như mất
Genna thì tôi coi như đã mất trí luôn.
-
Genna luôn luôn
yêu anh, cô ấy hiểu, thế nên cô ấy đã kéo anh trở lại.
-
Tôi đã trả giá
khi rời xa cô ấy trong sáu tháng đó đấy, tin tôi đi – John mỉm cười như thể họ
chỉ vừa nói đùa, nhưng cả hai đều hiểu. Chả có gì vui trong tình trạng đó cả -
Tất cả điều anh cần phải nhớ ở đây, là tất cả vụ này là vì tên sát nhân chứ không
phải vì anh.
-
Tên sát nhân là
một kẻ nào đó muốn chơi tôi vì lý do nào đó, và hắn sử dụng những người vô tội.
Thế nên vụ này chính xác là vì tôi đó.
-
Chỗ cậu sai là
ở đó, chính ở chỗ tôi từng sai. Tôi đã mang gánh nặng những cái chết của các cậu
bé một thời gian dài cho đến khi tôi nhận ra tôi không phải làm vậy. – John nhẹ
nhàng nghiêng người về phía Sam, càng gần hơn càng nhỏ giọng hơn, như thể anh đang
chia sẻ một bí mật rất riêng tư, mà chính là vậy – Tôi có thể là bất kỳ ai. Chỉ
là tôi vô tình bị chỉ định cho vụ của hắn, tôi chỉ đứng đúng vào trong tầm ngắm
của hắn. Nhưng chính là Woods quyết định bắt cóc những đứa trẻ đó, Woods quyết định
giết những đứa trẻ đó. Tôi mất một thời gian dài để thực sự hiểu ra rằng tôi không
thể quản điều mà hắn đã làm.
-
Chuyện này khác.
Chuyện này rất riêng tư. Mặt khác, tại sao lại chọn tôi? tại sao lại chọn đúng
những nơi chốn đó, những ngày tháng đó, những thứ thực sự liên quan đến tôi. Tôi
thậm chí còn không làm việc cho Cục nữa.
-
Nhưng hắn biết
chuyện đó chứ?
-
Hả? – Sam nghiêng
hẳn đầu về một bên.
-
Có thể tên sát
nhân không biết anh không còn làm việc cho Cục nữa – John ngừng một chút để Sam
thấm điều anh nói - Cứ coi như là anh vô tình bị hắn nhằm đến vì lý do nào đó.
Vì mục đích của cuộc trò chuyện này, lý do đó là gì không quan trọng. Điều khá
nhất ta biết hiện giờ là hắn đã lên kế hoạch hơn một năm trước, trăm phương ngàn
kế muốn anh chú ý tới. Đó phải là kẻ nào biết anh, hay biết về anh, có thể biết
anh làm việc như một chuyên viên phân tích hành vi trong một bộ phận giải quyết
các vụ giết người hàng loạt. Kẻ đó có thể cho rằng vụ này dễ dàng được giao cho
anh, hay anh được gọi đến tư vấn vì vụ này xảy ra ở Nebraska.
-
Đây chính là điều
tôi đang nói tới.- dạ dày Sam lại quặn lên lần nữa - hắn biết tôi phụ trách những
vụ như vậy, hắn biết vụ nào tôi sẽ chú ý đến. Đó là điều hắn đang làm. Muốn tôi
chú ý đến.
-
Hắn làm điều đó
vì hắn vì hắn thích, Sam. – John nói nhẹ nhàng – Anh không phải lý do hắn giết
người. Anh chỉ là lý do hắn nại ra cho việc giết người của hắn.
Sam im lặng. Lý trí mà nói thì
John đúng.
No comments:
Post a Comment