Tuesday 14 November 2023

ACTS OF MERCY-BẢY ĐIỀU PHƯỚC THIỆN 9

CHÍN: FIONA

-                     Bữa nay cậu làm sao đó – Trula vừa nhìn anh vừa cố gắng mở lọ anh đào mà bà làm mứt vào đầu mùa, nhưng không thành – Cái bà Fiona này như thế nào mà làm cậu lo lắng dữ vậy Sam?

-                     Lo lắng hả? – Sam nhăn mặt – Có lo lắng gì đâu.

-                     Cậu ngồi gõ ngón tay lên bàn đã được, coi nào – bà ngừng lại dòm đồng hồ - mười ba phút rồi đấy.

-                     Gõ ngón tay lên bàn thường là khi người ta sốt ruột chứ không phải lo lắng – anh trả lời – Và tôi đang sốt ruột đây nè, bả đã trễ nửa tiếng rồi. Coi có giống như tôi chẳng có việc gì làm ngoài chuyện ngồi chờ bả không?

-                     Tôi không biết – Trula chìa cái hộp anh đào ngang qua bàn và anh mở nó dễ dàng với một tiếng pop hãnh diện. Bà càu nhàu “hừm, tôi đang già đi nè, tôi đang già và yếu đi.

-                     Thôi mà Trula, có nhiều từ để diễn tả về chị lắm mà già yếu không nằm trong đó đâu.

-                     Anh đã nghe nói tôi làm bánh kếp kiểu Bỉ hôm nay chứ gì? – Bà vờ liếc anh một cái – nên anh mới nịnh nọt kiểu đó chứ gì?

-                     Không, có nghe gì đâu – anh đưa trả lọ mứt cho bà – Thiệt hả, chị làm bánh kếp kiểu Bỉ hả?

-                     Tôi hứa với Chloe sẽ làm bánh đó cho nó và má nó, và để chào mừng Emme trở về nhà. Họ về là tôi làm liền, anh cũng được mời ăn đó. Tất nhiên là nếu người hẹn với anh chưa đến – bà mỉm cười – người ta không làm việc thiệt tình với anh đâu khi mà râu anh thì dính kem còn áo thì dính mứt anh đào.

-                     Có kem phết lên trên bánh nữa à?

-                     Tôi nói là bánh kếp kiểu Bỉ mà – bà nhìn chăm chăm vào anh như thể bất thình lình anh mọc thêm cái đầu nữa vậy – Dĩ nhiên là...

Chuông cửa kêu.

-                     Chắc là Fiona – anh bước ra cửa rồi quay nhìn lại qua vai vào cái máy làm bánh kếp mà Trula vừa đặt lên quầy bếp.

-                     Đi đi – Trula nói – Để tôi chừa một ít cho cậu...có thể thôi nhe.

Sam có thể nhìn qua ánh đèn kế bên cửa trước bóng hình của Fiona đang rung chuông cửa. Họ chưa từng gặp mặt nhưng anh đã thấy bà qua nhiều cuộc họp. Bà luôn đến một mình và luôn vào ngay trước khi cửa phòng họp đóng, ngồi vào một chiếc ghế ở cuối. Anh không nhớ có lần nào bà phát biểu gì hay đóng góp ý kiến gì trong các cuộc thảo luận. Không thể ngờ là bà từng làm chung với anh lâu đến vậy và anh còn không nhớ được mình gặp bà lần đầu vào khi nào. Fiona  luôn là một chiến binh cô độc, anh chợt nhớ khi mở cửa – và anh cũng vậy. 

-                     Chào Fiona. – anh bước lùi lại để cho bà bước vào.

-                     Chào Sam- bà bước vào y như trong một cuộc họp chính thức – Mừng là cuối cùng cũng được gặp anh, tôi đã nghe về anh khá nhiều.

Anh nhướng mày. 

-                     Chị của Miranda, Portia – bà giải thích khi đặt cái cặp da căng phồng xuống sàn – chúng tôi vô tình gặp nhau trong văn phòng hôm qua, và cô ấy nói anh và cô ấy cùng quay lại làm việc.

-                     Vâng, chúng tôi có làm với nhau vài lần – anh bắt đầu đóng cánh cửa sau lưng bà.

-                     Khoan đã – bà rướn người về phía cửa ngăn anh lại – tôi phải quay lại xe lấy phần còn lại đã.

-                     Phần còn lại?

-                     Phần còn lại của hồ sơ – Bà bước ra bậc thềm và anh theo sau. Khi anh bắt kịp bà ở thùng sau xe thì bà đã mở nắp lên rồi. Trong thùng còn ba thùng các tông tài liệu nữa.

-                     Để tôi giúp một tay – anh nói rồi nhấc hai thùng bên trên lên.

-                     Cám ơn – Fiona nhấc thùng thứ ba lên và khi Sam đã bước ra bà sập mạnh nắp xe xuống. Tôi cứ nghĩ coi nên đem theo thứ gì và cuối cùng thì kệ luôn, tôi để anh tự chọn ra cái gì có ích cho anh. Thường thì tôi chẳng làm thế này với một thám tử tư đâu nhưng tôi đã nói chuyện với John, và ổng nói cứ đưa anh bất cứ thứ gì anh muốn, giúp anh bất cứ thứ gì tôi có thể giúp.

-                     Cám ơn Fiona.

-                     Cám ơn Mancini ấy – bà mỉm cười – như tôi đã nói thì bình thường tôi không làm thế này với một thám tử tư cũng làm vụ của tôi, nhưng khi sếp bảo chia sẻ, thì tôi chia sẻ thôi.

Anh không chắc bà có bực mình vụ sếp bà, cũng là sếp cũ của anh, can thiệp vào việc của bà hay không, nhưng quan trọng là bà mang đến đây tất cả hồ sơ của bà, việc mà anh thật sự rất cảm kích, và anh nói với bà điều đó khi anh cân bằng hai cái thùng hai bên hông và đẩy cửa 

-                     Lối nào nhỉ? – Bà hỏi khi đã vào lại và cầm lấy cái cặp trên sàn

-                     Lên thẳng cầu thang, cửa thứ ba bên trái – Sam nói – ta dùng phòng họp luôn để có chỗ mà trải đống này ra.

Mười phút sau họ đã ngồi bên chiếc bàn gỗ lớn, một tập hồ sơ để trước mặt Fiona cùng hai chai nước và giữa họ là vài cây viết lông. Sam vặn nắp một chai nước và tu một hơi dài. Rõ ràng là Fiona muốn đưa các hồ sơ ra theo cách của bà, từng chút một, theo một thứ tự mà bà chọn lựa. Thì cũng được với Sam, miễn anh có được các thông tin còn thì cách nào cũng được. Hơn nữa bà cũng khá ưa nhìn: mái tóc dợn sóng sẫm màu được búi cao và đôi mắt xanh thẳm trên gương mặt trái tim, làn da nâu khỏe mạnh, và khóe miệng hơi cong lên chút ở một bên khi bà cười. Bà không trang điểm gì cả nhưng nhìn bà Sam cho rằng chuyện ấy cũng không cần thiết.

Ừ, Fiona có thể kéo dài buổi họp này đến khi nào cũng được, Sam có cả ngày.

-                     Đây là những gì tôi có trong vụ của anh – Fiona lúc ấy đang nói – Có lẽ những thứ ta có không khác nhau đâu.

Bà đưa anh một tập bản sao tóm tắt hồ sơ mà John Mancini đã yêu cầu tất cả các đặc vụ dưới quyền ông phải có. Sam xem qua tất cả các trang, bà nói đúng, chẳng có gì mới.

Ít nhất là khi anh đọc đến một phần ba trang thứ tư có ghi chú rằng AND của tế bào da dưới móng tay Walker Ross phù hợp với da có dưới móng tay của Joseph Edward Maynard.

-                     Vụ Maynard. Kể tôi nghe về vụ này đi.

Fiona lục trong đống hồ sơ lấy ra một tệp. 

-                     Không, nói tôi nghe vụ này chứ đừng đọc hồ sơ. Tôi có thể xem hồ sơ sau. Tôi muốn nghe chị nói về vụ này dưới góc nhìn của chị.

-                     Được thôi – bà xếp hồ sơ lại và ngồi xuống, và xoay đầu chầm chậm để bắt ánh mắt anh - Joseph Edward Maynard, hai mươi hai tuổi là con trai của David Maynard. Công ty thiết bị gia dụng Maynard.

Bà ngưng một chút để anh nắm được thông tin này. 

-                     Điều này có ý nghĩa gì đó sao? – anh hỏi.

-                     Anh thử nghĩ về mấy lò nướng, lò bếp và tủ lạnh sang trọng mà ngày nay tất cả các khách sạn và nhà hàng đều phải có đi.

-                     À, thằng nhỏ bơi trong tiền. Nhưng mà sao?

-                     Thì chúng ta có thằng nhỏ này từ một gia đình rất giàu có, một gia đình quyền lực nhất ở Kendall, Illinois, và họ tìm thấy thi thể nó …

-                     Ở đâu? Sam không thể tin vào điều anh vừa nghe.

-                     Phía nam Chicago, Kendall. Nơi đó chẳng có gì nhiều, nhưng đó là vùng của dân thượng lưu. – Bà giải thích – Anh có thể chả bao giờ nghe đến nơi này, tôi cũng vậy cho đến khi…

-                     Tôi biết Kendall – anh ngắt lời – vợ tôi Carly đã từng ở Kendall. Chúng tôi cưới nhau ở đó và gia đình cô ấy vẫn sống ở đó.

-                     Vậy có thể gia đình bên vợ anh biết nhà Maynard. Họ khá là nổi trong cộng đồng.

-                     Cha Carly mới về hưu khi ông là Chủ Tịch Phòng Thương Mại địa phương và chủ tịch hội đồng quản trị của một ngân hàng. – Sam nói – Nếu mà nhà Maynard cũng nổi tiếng như vậy thì chắc là họ biết nhau.

-                     Đó quả là một trùng hợp ngẫu nhiên cho anh – bà ngưng một chút – có thể ta gọi cho họ để biết thêm chút ít về gia thế nhà Maynard nếu cần thiết.

-                     Nói tôi nghe về thằng nhỏ này đi, chuyện gì đã xảy ra cho nó vậy? – Sam cố gắng quên cái mắt xích Kendall. Trùng hợp ngẫu nhiên luôn làm anh khó chịu.

-                     Đó là cuối tuần chót trước khi nó trở lại trường đại học, năm thứ hai ở Purdue. Đi bar với vài đứa bạn thân vào tối thứ sáu. Bạn nó kể là nó đứng dậy vào phòng vệ sinh nam khoảng đâu lúc một giờ hay một giờ mười lăm sáng và không trở lại. Sau một lúc thì chúng bạn đi tìm nhưng không thấy, cũng không thấy nó ở đâu hết. Tụi nó đoán là nó tình cờ gặp ai đó, nói chuyện, đi vòng vòng ra bãi đậu xe và đi đâu đó luôn.

-                     Tụi nhỏ nghĩ ai đó, chắc là gặp một cô gái.

-                     Đúng vậy.

-                     Nó có thói quen đó hay sao, lượm một cô gái rồi mang cô ta đi, để lại đám bạn trong quán bar không biết nó đi đâu?

-                     Tụi nó đều nói là nó chưa từng làm vậy trước đó – bà lắc đầu.

-                     Có thể là nó gặp một gái điếm chuyên nghiệp nào đó không, một món mồi chài mà nó không kháng cự được, rồi chúng ra bãi xe để làm một cú tàu nhanh và cuối cùng thì nó chơi tới bến luôn?

-                     Có lẽ đó là một giả định có lý nhất, trừ một điều là cô gái điếm đó phải khá bự để áp chế thằng nhỏ. Nó cao sáu feet và nặng hai trăm cân Anh.

-                     Có thể cô ta có một đồng phạm.

-                     Nếu mà không có những vụ khác thì tôi có lẽ đồng ý với anh. Ngay trưa hôm sau vài đứa trẻ ra chơi ở con lạch nhỏ tìm thấy nó dưới chân một cây cầu dẫn ra ngoài thành phố. Nguyên nhân gây ra chết là siết cổ bằng tay nhưng lại có nhiều vết đâm vào ngực sau khi chết – Bà ngừng – nghe quen không?

-                     Chị nói tiếp đi.

-                     Đây mới là chi tiết gây sốc. Nó được tìm thấy dưới các tấm các tông, như là một cái lều được dựng lên cho nó. Thi thể được dựng dựa vào một cái mền dưới cái lều đó.- bà với tay lấy chai nước của mình, uống một hơi dài và mắt vẫn nhìn anh. Khi uống xong, bà vặn nắp chai nước lại và nói – Anh nói gì đi chứ.

-                     Có ai nhìn thấy thằng bé rời quán bar không?

-                     Không – bà lắc đầu – phòng vệ sinh nam nằm ngay cửa sau dẫn ra bãi xe. Không ai nhìn thấy, nhưng nhắc một lần nữa là sau một đêm uống bí tỉ như vậy thì tụi nhóc không nhớ gì cũng đúng thôi.

-                     Có gì trong miệng nó không? Anh vặn gáy.

-                     Không, nhưng điều đó dẫn chúng ta tới vụ thứ ba. Anh muốn coi hết các vụ của tôi, thì đây, Calvin Adams. Mới ngoài sáu mươi. Vô gia cư và phải chống chọi với bệnh tâm thần phân liệt và nghiện thuốc nhiều năm. Ông ta được tìm thấy trên ghế đá công viên, nằm duỗi dài như đang ngủ. Một chai nước – bà cầm chai nước trên bàn, vặn xoắn nó lại và dốc ngược nó – được cắm thẳng vào miệng và nhét vào lưng chừng cuống họng, mùa đông làm cho nước đông cứng lại – bà đặt lại chai nước lên bàn – anh có cơ hội chứng tỏ mình rồi đó, ông ấy vì sao mà chết?

-                     Siết cổ bằng tay. Nhiều vết đâm, nhiều vết đâm sau khi chết vào ngực.

-                     Lạy Chúa tôi, anh đúng là quá giỏi như lời đồn. – bà lắc đầu chế nhạo – Anh biết đấy, có ít người được như danh tiếng của họ lắm.

-                     AND có phù hợp với dầu vết trên nạn nhân khác không – Anh bỏ qua sự mỉa mai của bà.

-                     Lần này chẳng có dấu vết AND nào, nhưng kể từ khi tôi thấy nó như một dấu hiệu – cái chai nước, tôi liền liên kết nó với cái bánh trong miệng Walker, với chung một phương thức như vậy, tôi nghĩ là chung một hung thủ. Anh có quan điểm gì khác biệt thì chứ nêu ra.

-                     Như vậy chị kết nối hai sự việc, phương thức vật lý giống nhau giữa Walker và Adams và chứng cứ AND giống nhau trong vụ Walker và Maynard – Sam nhìn chăm chăm vào khoảng không. – Vậy thì dấu hiệu nào trong vụ của Maynard? – anh lại ngừng một lúc – Có thể chúng ta đã đọc sai các chỉ dấu rồi. Có thể dấu hiệu trong vụ của Maynard là cái kết cấu được làm chung quanh anh ta.

Fiona đẩy ghế ra sau, mở cái cặp và tìm trong đó.

-                     Hình của vụ Maynard đây – bà lấy ra một phong bì cỡ bì thư – Anh đã thấy hình của vụ Walker, chúng ta phải so sánh chúng. Anh phải nhìn hình của ba vụ cùng lúc.

Bà trải các tấm hình lên bàn, đọc lại từng tên của các nạn nhân “Walker. Maynard. Adams”

Sam đứng lên để nhìn cho rõ. Anh chăm chú nhìn từng tấm một trước khi nhìn qua tấm khác, và sau khi đã nhìn cẩn thận cả ba, anh nói “Đây là cùng một vụ , các dấu hiệu là để chỉ cùng một vụ. tên sát nhân muốn truyền một thông điệp gì đó nhưng tôi chưa biết nó là cái gì”

-                     Cái kết cấu này quá thô thiển để cho rằng nó dùng để dấu một cái xác. Hiện trường được thực hiện quá cẩn trọng. Tôi đoán hắn mang cái mền này đến - Anh cầm lên tấm hình của Maynard – Chị biết không?

-                     Không ai trong gia đình từng thấy cái đó trước đây, và một trong đám bạn của nó lái xe đêm đó nên cái mền này cũng không lấy từ xe thằng bé được. Tôi cho rằng tên sát nhân đã mang nó đến.

-                     Kết cấu này được xây dựng rất cẩn thận. Các thùng các tông lớn được mở ra và rồi ráp lại với nhau thành cái lều – anh đẩy tấm hình lại gần Fiona và chỉ vào nó – Cái này nhìn không giống kẻ nào đó chỉ xé lớp các tông rồi phủ lên người nạn nhân để giấu cái xác. Nó nhiều ý nghĩa hơn thế, và tôi chưa biết đó là cái gì.

Anh để tấm hình lại giữa hai tấm kia và cầm tấm cuối lên. Tấm ảnh trượt trên tay anh và lật úp. Trên mặt sau anh đọc thấy: Calvin Adams, 62 tuổi. Ngày chết 02/9/09. Dutton, NE.

Anh nhìn chăm chăm vào dòng chữ đó và cảm thấy dựng tóc gáy. 

-                     Gì vậy? Fiona hỏi – anh đang nghĩ gì

Phải mất nhiều phút sau  thì Sam mới có thể kết nối các ý nghĩ của anh lại với nhau cho liền lạc.

-                     Tôi nghĩ là chó chết thật – mắt anh vẫn dán vào phía sau bức ảnh.

-                     Gì? – bà lập lại có phần mất kiên nhẫn.

-                     Tôi học trung học ở Dutton. Trường trung học vùng cho tất cả các thị trấn nhỏ xung quanh nơi tôi lớn lên ở Dutton.

Bà nhìn chằm chằm vào anh dường như để bắt kịp các suy nghĩ đang tuôn ra thành dòng đó. Sam đứng dậy và với lấy hai tấm hình còn lại. 

-                     Walker bị giết ở Lincoln, nơi tôi học đại học.  Maynard thì bị ở Kendall, nơi vợ tôi lớn lên và nơi chúng tôi làm đám cưới. Cô ấy được chôn ở đó. Adams bị ở Dutton…” – Anh nhìn xuống Fiona, lúc này đang xoay người rất chậm rãi và lặng lẽ từ bên này sang bên kia.- Tôi đang tưởng tượng gì ở đây chăng, hay tôi đang bị hoang tưởng? Hay đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thần kỳ?

-                     Anh biết Mancini nói gì về trùng hợp ngẫu nhiên rồi đó.

-                     Là chẳng có gì như thế cả - Anh ném các tấm ảnh xuống bàn lại – Tôi không thích ý nghĩ của tôi hiện giờ chút nào.

-                     Có thể là trùng hợp ngẫu nhiên – bà ngẫm nghĩ – có thể đây là lần duy nhất mà lý thuyết của Mancini rơi vào trong số nhỏ tỷ lệ sai.

Họ ngồi trong im lặng một lúc lâu.

-                     Có thể chị đúng- anh bảo bà – Khả năng mà bất cứ thứ gì trong những vụ này có thể liên hệ tới tôi là bằng không. Giờ cứ nghĩ vậy đi, tôi chắc chị đã đúng. Đây là trường hợp vô tiền khoáng hậu mà. – Anh nhìn bà và mỉm cười – Xin lỗi, chuyện này nghe muốn bể tim.

-                     Ừ, tôi cũng muốn bể tim luôn – Bà cười lớn sảng khoái – ít nhất cũng một chút.

-                     Okey, vụ bể tim đã qua – Sam xếp lại mấy tấm ảnh – Để coi ta có thể biết tên sát nhân muốn nói gì không. Bánh hambuger chặn trong miệng, nhà làm từ các tông, và chai nước nhét trong cổ họng.

-                     Có lẽ là địa điểm – Fiona chỉ ra – Bên ngoài bếp từ thiện cho người nghèo, dưới gầm cầu trong cái lều giấy, ngủ trên băng ghế công viên. Có lẽ mấy chỗ đó có gì liên quan?

-                     Chợt có tiếng gõ vào cạnh cửa: “Xin lỗi – Sam DeVelchio?”

Sam ngoái nhìn qua vai, bên ngoài cửa là người đàn ông trong bộ đồ đen với cái cổ cồn trắng. Nhiều năm kinh nghiệm khiến Sam dòm xuống chân ông.

-                     Dạ thưa Cha? Anh nhận ra người đàn ông là ai.

-                     Tôi là Kevin Burch – Mục sư bước vào để tự giới thiệu – Là anh họ của Robert. Trula nói là anh đang ở trên này nên tôi muốn lên chào một cái, hy vọng không làm phiền anh.

-                     Không đâu Cha – Sam bắt bàn tay được chìa ra cho anh.

-                     Là Kevin, ở đây ai cũng gọi tôi là Kevin, Robert cũng để tôi coi như đây là nhà. Mục sư quay sang Fiona.

-                     À, thưa Cha …à, Kevin, đây là đặc vụ Summer của FBI.

-                     Là Fiona – Bà đẩy ghế ra sau để đứng lên nhưng Kevin đã phẩy tay: “Làm ơn đừng đứng dậy, rất vui được gặp chị” – Ông bắt tay bà rồi nhìn lên bàn: “Có vẻ tôi đã cắt ngang thứ quan trọng gì rồi?”

-                     Chúng tôi đang xem lại một vụ. FBI đã xác nhận ba nạn nhân có vẻ là cùng chung hung thủ. Một vụ ngẫu nhiên tôi nhận trong tuần này.

-                     Một đạo hữu từ Nebraska? – Kevin tiến đến gần hơn để nhìn – quý ông ở bếp từ thiện đó hả? Một kiểu sứ mệnh gì đó?

-                     Vâng – Sam nhìn tấm ảnh, lo ngại có thể mấy thứ này quá kinh khủng đối với vị mục sư.

-                     Mallory gọi tôi vì cái này đây – Kevin nhặt tấm hình của Ross Walker lên và nghiên cứu nó, không hề nao núng trước sự tàn khốc của bức ảnh. – Tội nghiệp, anh đã có manh mối gì chưa?

-                     Chưa – Chúng tôi đang thảo luận về chuyện là có hai vụ khác cũng rất giống như vụ này …

-                     Cái gì trong miệng anh ta vậy? Kevin ngắt lời

-                     Một cái hambuger từ một cửa hàng bán đồ ăn nhanh – Sam trả lời.

Kevin nghiên cứu tấm ảnh một lúc, rồi nhặt lên một ảnh khác:

-                     Cái này có thể là gì, một kiểu nơi chốn trú ẩn gì đó sao?

-                     Chắc là vậy – Fiona giải thích – nó được hung thủ dựng lên xung quanh nạn nhân.

-                     Còn cái này – Kevin quay sang tấm ảnh của Calvin Adams – Chai nước…?

-                     Chúng tôi không biết tất cả những thứ này có nghĩa gì – Fiona nói – Nhưng thực sự tôi cảm thấy chúng có liên quan theo một cách nào đó.

Vị mục sư gục gặc đầu với vẻ rất nghiêm túc 

-                     Nếu như tôi có thể … - ông ngần ngừ

-                     Có ý kiến gì sao, thưa Cha… à Kevin? Sam hỏi

-                     Anh là người Công giáo chứ - Kevin hỏi lại.

-                     Vâng!

-                     Thế còn cô Fiona?

Bà gật đầu: “Vâng, tôi cũng vậy”  

-                     Vậy cả hai phải quen thuộc với các điều răn của Nhà Chúa chứ? – Vị mục sư tiếp tục.

Fiona gật: 

-                     Đó là nghĩa vụ của con chiên đối với những người cần giúp đỡ, sống như ý Chúa, và giúp đỡ các anh chị em theo ý Chúa.

-                     Giỏi quá – Vị mục sư cầm các tấm ảnh lên, tráo chúng theo thứ tự rồi chìa ra trước hai tay đặc vụ. – “Cho người đói ăn” – rút ra tấm ảnh của Ross Walker – “Cho trú kẻ không nhà” - Ảnh của Joseph Edward Maynard – “Cho kẻ khát uống” – Calvin Adams.

Nếu như có một giọt nước rơi trong phòng, cả ba người sẽ nghe tiếng nó chạm sàn.

-                     Có lẽ tôi chỉ đọc các bức ảnh từ góc nhìn của tôi, một mục sư – Kevin nói – có lẽ chúng không có nghĩa như vậy.

-                     Không – Sam chậm chạp gật đầu – Chúng là như vậy!

-                     Trừ việc Maynard không phải dân vô gia cư – Fiona chỉ ra – Calvin Adams mới là vô gia cư.  

-                     Nhưng nếu kẻ giết người chọn nạn nhân của hắn một cách ngẫu nhiên thì hắn có thể không biết điều đó – Sam nói – và tôi gần như chắc chắn rằng hắn chọn nạn nhân ngẫu nhiên thôi.

Kẻ thủ ác có thể không biết Ross Walker đã đem rác ra thùng rác vào cái đêm anh ta bị tấn công, nhưng hắn chắc chắn đã đến đó để giết người.

-                     Chúng ta có lẽ không bao giờ biết được chắc chắn rằng Maynard đã được nhắm đến, hoặc hung thủ chỉ đơn giản là đến bãi đỗ xe và chờ ai đó – bất kỳ ai – bước ra – Anh quay lại phía Fiona – chị nói rằng Calvin Adams là người vô gia cư và ông ta thường ngủ ở công viên đó. Trong trường hợp này, hắn không cần phải tìm nạn nhân ở đâu xa, đặc biệt là khi Adams đã ngủ.

-                     Đúng vậy – Fiona trả lời – Cũng hợp lý khi cho rằng Adams đang ngủ khi bị tấn công, bởi vì ông ta là một trong ba người không có da của hung thủ trong móng tay khi được tìm thấy.

-                     Như vậy anh có nạn nhân ngẫu nhiên nhưng lại rất đặc trưng, tôi không biết anh gọi nó là gì – Kevin nhăn mặt – tôi đọc cũng nhiều nhưng thật không hiểu nổi nếu như phương thức hay dấu ấn của hắn lại là Những Điều Phước Thiện.

-                     Dấu ấn – Sam nói – phương thức là cách hắn giết người. Như siết cổ hay đâm. Nhưng cách hắn trình diễn nạn nhân, những đạo cụ, chúng là một phần của những cảm xúc của hắn trong các tội ác này. Những thứ liên kết hắn với nạn nhân như một sự báo thù, những thứ làm cho những giết chóc này là chỉ hắn mới có. Những thứ mà cuối cùng sẽ dần chúng ta đến với hắn.

-                     Dù sao thì vẫn rất khó để biết ha – Kevin vẫn nhăn mặt – Anh có nạn nhân ngẫu nhiên ở nơi chốn ngẫu nhiên.

-                     Có lẽ không ngẫu nhiên vậy đâu – Fiona đứng lên và nghiêng người trên bàn – Tôi vẫn không chắc lắm là hắn chọn nơi gây án ngẫu nhiên đâu Sam.

-                     Ý chị là gì? – Kevin hỏi.

-                     Ross Walker bị giết ở Lincoln, Nebraska – là quê nhà của đại học Nebraska. Fiona nói.

-                     Họ có đội bóng giỏi ở đó – Kevin gật – Tôi hâm mộ đội Cornhusker đã nhiều năm.

-                     Cha học ở đó sao? – Sam vẫn chưa gọi được vị mục sư bằng tên và anh sửa sai ngay – Kevin?

-                     Không, tôi học trường Thánh Joe ở Philly. Nhưng đội Nebraska luôn lên tivi vào mùa thu, tin tôi đi, những trận đó rất đáng xem.

-                     Sam học ở Nebraska, phải vậy không, Sam? – Fiona hỏi.

-                     Vâng, tôi sinh ra là lớn lên ở Nebraska.

-                     Anh có chơi bóng ở đó không? – Vị mục sư hỏi, vẻ như muốn chuyển cuộc nói chuyện ra khỏi chủ đề giết chóc một chút.

-                     Thật ra là có – Sam gật – tôi chơi trung lộ vào cuối năm nhất và chơi suốt ba năm sau đó.

-                     Anh chắc phải chơi giỏi lắm nhỉ!

-                     Những thời gian khó quên trong đời đó!

-                     Ừm, chuyển qua đây đi – Fiona gõ vào tấm ảnh của Calvin Adams – Ông Adams bị giết ở công viên Dutton, Nebraska – Bà quay sang Sam – Anh học trung học ở Dutton.

-                     Đùa chứ! – Mục sư nhìn tấm ảnh, rồi cầm tấm của Joseph Maynard lên – Đừng nói là anh học cấp một ở thị trấn nơi cậu trẻ này chết nhé?

-                     Không, tôi không học ở đó- Sam trịnh trọng nói -  nhưng vợ tôi, vợ quá cố của tôi, đã học ở đó. Thật ra thì chúng tôi cưới nhau ở đó, và cô ấy cũng được chôn cất ở đó luôn.

-                     Má….ơi..! – Kevin ngửa người dựa lên lưng ghế và thở hắt ra.

-                     Đó là chuyện chúng tôi đang bàn đến khi anh tới – Sam với tay lấy chai nước của anh, cảm giác không ổn lại cuộn lên trong dạ dày. Nghe Fiona nói lại các giả thiết cho vị mục sư làm cho sự trùng hợp nghe càng ít giống đi.

-                     Chúng tôi nghĩ rằng có thể trùng hợp rằng Sam có sự kết nối nào đó với các địa điểm - Fiona thêm vào.

-                     Ưm, tôi không phải thám tử, nhưng mà nếu nạn nhân là ngẫu nhiên mà địa điểm thì được chọn, thì mấu chốt nằm ở các địa điểm này đúng không? – Khi nhận ra ý nghĩa của điều mình vừa nói, anh nhìn Sam vẻ hối lỗi – nhưng có thực tế không nếu cho rằng hung thủ trăm phương ngàn kế chọn các địa điểm có liên kết với anh không? Tôi nghĩ là, dù trên tivi tôi có xem các phim trinh thám giống vậy, nhưng thiệt sự ngoài đời người ta cũng làm vậy hay sao?

-                     Tôi đoán là nếu ai đó muốn ai đó chú ý, thì ừ, người ta sẽ làm vậy – Fiona nói ra điều hiển nhiên đó.

-                     Nếu ai đó muốn tôi chú ý – Sam chậm chạp nói – thì hắn đã toại nguyện.

-                     Nhưng sao lại có kẻ muốn cậu chú ý chứ? – Kevin hỏi – Sao lại là cậu? Và sao lại mang cả bảy điều phước thiện vào đây?

-                     Câu đầu tiên, sao lại là tôi – Sam nhún vai – Có thể là một kẻ nào đó muốn trả thù tôi việc gì đó, có thể là do tôi bắt chúng khi xưa, hay tôi bắt phải thành viên gia đình hắn hay người hắn yêu. Ta có thể tìm ra trong dữ liệu của Cục. Nhưng vì sao lại phải làm ra những tạo hình như vậy mới là câu hỏi thật sự. Nếu chúng ta có câu trả lời cho chuyện này thì sẽ có câu trả lời cho tất cả.

-                     Tất cả chỉ mới là suy đoán thôi Sam – Fiona nhắc anh – có thể chúng ta quá chú tâm vào chuyện này. Có thể tất cả cái đống này, như chúng ta thảo luận trước đây, chỉ là một sự trùng hợp thấy mà ghê! – cô ngưng thần suy nghĩ một chút – Hãy nhìn nó từ một hướng khác coi, có phài anh nói đấy là tuần đầu tiên anh làm công việc này phải không?

Sam gật : “Đúng vậy!”. 

-                     Ross Walker bị giết vào ngày 9 tháng 2 năm 2008. Làm quái nào một gã vào tháng hai năm 2008 lại biết rằng anh sẽ nghỉ việc ở Cục vào tháng 9 năm 2009? Sao hắn biết anh không những hết làm việc ở Cục mà còn tham dự vào vụ án này?

Sam bỗng thấy dựng tóc gáy. 

-                     Không ai có thể dự đoán chuyện đó – Kevin nói.

-                     Phải – Sam quay lại vị mục sư – chính tôi còn không thể biết chuyện này vào một năm rưỡi trước. Anh nói đúng. Chuyện này chỉ là sự trùng hợp thấy ớn. Có lẽ mấy chuyện thấy ớn này vẫn hay xảy ra.

-                     Chắc rồi – Fiona đồng tình nhanh chóng – Chắc là vậy đi. Để chứng minh chuyện này thì ngay cả John Mancini vĩ đại cũng sẽ không thể không thành công.

Kevin liếc cô một cái. 

-                     Sếp của tụi tôi, John. Lý thuyết của ổng là chẳng có trùng hợp nào hết trong chuyện điều tra án mạng – Fiona giải thích.

-                     Chắc cô có thể nói với sếp cho mớ lý thuyết đó nghỉ hưu được rồi đó – Kevin cười – bằng cách nào đó ai đó đã chọn ra ba thành phố ở miền Trung Tây có gắn kết với Sam, ba địa điểm bất kỳ. Cũng có thể có ba thành phố khác có gắn kết với một ai đó khác ha? Cũng như cũng có thể có cách giải thích nào đó khác, ha?

-                     Ừa – Sam và Fiona cùng trả lời.

-                     Ừm, thật tốt là chúng ta có thể làm rõ vấn đề này – Kevin vỗ lưng Sam – rất vui được biết anh, chào mừng anh đến đây. Chắc rằng chúng ta còn gặp nhau nhiều, chúc anh có tiến triển với vụ này.

-                     Cám ơn Cha – Fiona cười khi Kevin rời đi, rồi quay sang Sam – như vậy là chúng ta đồng ý với nhau phải không? Bỏ qua vụ gắn kết với anh và tiếp tục điều tra?

Sam ngần ngừ một chút, hơi lâu. 

-                     Sao? – Fiona hắng giọng – Tôi nghĩ là chúng ta vừa mới đồng ý rằng ….

-                      Mình có ba vụ mà cách thức gây án đã được định rõ. Thường thì chuyện gì xảy ra khi một cách thức gây án được xác định hở Fiona? 

Cô không trả lời ngay.

-                     Khi dữ liệu được ghi vào VICAP thì sớm muộn ai đó cũng sẽ tìm ra sự trùng hợp.

-                     Vậy nếu là ba sự trùng hợp hay nhiều hơn…

-                     … thì đó là giết người hàng loạt. Rồi sớm muộn thì những vụ này sẽ được chuyển đến phòng nghiên cứu của Cục, mà chắc chắn là sẽ được nghiên cứu bởi các chuyên viên phân tích.

-                     Và khi mà chỉ có hai người làm việc trong bộ phận của John, Anne Marie McCall và tôi, thì rồi sớm hay muộn, liên kết đó sẽ bị tìm ra. – Sam nhìn Fiona – Anne biết tôi đến từ Nebraska. Cổ biết tôi tốt nghiệp UNL. Thế nào cổ cũng báo cho tôi.

-                     Vậy nếu ta quay lại với giả thuyết kẻ đó muốn cậu chú ý tới vụ này, thì đúng là hắn đã nguyện ý rồi.

-                     Đúng. Tôi nghĩ sự trùng hợp thật sự ở đây là tôi vào quỹ Mercy Street cùng lúc Lynne Walker nộp đơn điều tra cái chết của chồng bà ấy. Nếu tôi còn ở lại Cục thì mối liên kết hẳn sẽ lộ rõ – Sam thở dài – Và còn một điều nữa tôi phải cho chị biết.

Cô nghiêng đầu chờ đợi  

-                     Sinh nhật tôi vào ngày 9 tháng 2.

Anh đợi cho đến khi cô nhận ra ý nghĩa của ngày này, mà cũng không lâu lắm. 

-                     Walker bị giết vào tháng 9 năm 2008, Adams vào tháng 9 năm 2009, Maynard, xem nào, vào ngày 15 của tháng ha?

-                     Ừ - Sam khó nhọc nuốt nước miếng – Ngày 15 tháng 8, ngày chết của vợ tôi.

-                     Mẹ kiếp – Cô nhìn Sam chằm chằm – Sao anh không nói mấy chuyện đó khi Cha Burch ở đây?

-                     Tôi nghĩ nên “khủng bố” Mallory Russo với Robert Magellan trước.

-                     Có lẽ tôi phải gọi về văn phòng và bắt ai đó liếc mắt qua danh sách các vụ mà anh làm trước đây, coi coi có đầu mối nào hiện ra không. Anh chắc đã đá nhằm đít thằng cha nào thiệt là khó chơi đấy Sam.

-                     Ừm, chị có thể thu gọn danh sách vào khoảng chứng vài trăm người cùng gia đình và bạn thân của tụi đó – Sam khô khốc đáp – thêm một danh sách manh mối trải chừng đâu có mười sáu năm thôi....

TÁM                                                                                                                           MƯỜI


No comments:

Post a Comment