Chương 16 Không chờ nữa, bắt người đi!
Tại cuộc họp với Tổ trọng án vào sáng sớm, Lâm Đông trình bày quan điểm của mình trước mặt tất cả mọi người.
“Ngô Hải Phong hiểu rất rõ tâm lí
người bị hại: Họ không có ai để chia sẻ, họ cô độc, tự ti, khuyết thiếu cảm
giác được công nhận. Vì vậy, người nào bày tỏ thiện ý thì đó chính là cái phao
cứu mạng, là người cứu rỗi bọn họ. Để kéo gần khoảng cách và nhận được sự tin
tưởng của tôi, trong lúc khám bệnh, Ngô Hải Phong cố ý gọi tên thật của tôi. Tôi
nghĩ những người đang ngồi đây, chắc hẳn mọi người khi đi khám bệnh cũng chưa
bao giờ gặp tình huống bác sĩ gọi thẳng tên thật, đúng không?”
Mọi người nhìn lẫn nhau, vẻ mặt họ
đều hiện lên sự đồng tình.
Lâm Đông nói tiếp: “Xưng hô bằng tên
giống như một người bạn khiến gã có vẻ quan tâm đến tôi, coi trọng tôi và suy
nghĩ cho tôi. Sau khi tôi bày tỏ sự tin tưởng với gã, gã bắt đầu chủ động dẫn
dắt cuộc trò chuyện. Tôi nghĩ mọi người đều hiểu đây là ý gì.”
Đường Triết Học ngồi nghe bên cạnh
mà gật đầu lia lịa. Chủ động dẫn dắt cuộc trò chuyện là một ‘chiến thuật’ khi
thẩm tra nghi phạm để khiến họ phải thuận theo suy nghĩ của mình, từ đó lấy
được câu trả lời đúng đắn duy nhất. Nói thì dễ nhưng bắt tay vào thực hiện mới
thấy không đơn giản. Như Lâm Đông đã nói, trước hết cần phải rút ngắn khoảng
cách, sau đó tạo được sự tin tưởng. Dù sao thì con người cũng là động vật có
tình cảm, phải xem mình là bạn bè thì mới sẵn sàng thổ lộ nỗi lòng cho mình.
“Lời nói của gã rất có trọng lượng.
Chuyện như thế này có lần thứ nhất thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai. Tôi khuyên
cậu nên suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Dù gì cậu cũng là đàn ông, chịu đòn mà
không biết phản kháng à? Cho dù có luyện võ thì nó cũng không thể ngủ mà vẫn mở
mắt đúng không? Này, Lâm Đông, nghe tôi đi. Cậu nên sớm vì mình mà tính toán…
Gã dần dần nói với tôi rằng tôi có thể thay đổi tình trạng này bằng chính sức
của mình. Vì vậy tôi đoán bốn vụ án ‘dấu tay máu’ sau cùng không phải do gã tự
tay giết. Nói cách khác, không phải một mình gã giết người.”
Nghe Lâm Đông nói đến đây, Đường
Triết Học giơ tay lên: “Điều này giải thích vì sao phương thức giết người của
năm vụ án này hoàn toàn khác nhau. Đồng thời, nếu người nhà nạn nhân là đồng
phạm, Ngô Hải Phong chỉ cần biết rõ thói quen của họ rồi chờ thời cơ để bỏ
thuốc. Như vậy, việc các nạn nhân bị giết nhưng khoá cửa không bị phá hỏng cũng
có thể được giải thích.”
“Đúng vậy. Nhưng mỗi lần đều có dấu
tay máu với kích thước giống hệt nhau, vì vậy các vụ án này chắc chắn sẽ được
xếp vào án mạng liên hoàn, từ đó loại trừ khả năng người nhà phạm tội.” Lâm
Đông chống tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước. Ngay cả mặc trang phục
bình thường, anh cũng toát ra khí chất sắc bén từ đầu đến chân. “Mỗi khi án
mạng xảy ra, Ngô Hải Phong đều ở hiện trường. Gã để lại dấu tay máu thực chất
là để đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát.”
Anh nhìn về phía Trần Phi: “Đội
trưởng Trần, cuộc điều tra vụ án này phải được thực hiện lại từ đầu. Tất cả
nhân viên có liên quan trong vụ án phải được thẩm tra lại, và phải sắp xếp điều
tra từng nghi phạm một.”
Trần Phi chưa lên tiếng thì La Gia
Nam ở bên cạnh lầm bầm: “Vãi linh hồn… Phải bắt bao nhiêu người cho đủ? Đội
trưởng, cả tuần rồi cháu chưa được về nhà đó!”
Lâm Đông an ủi hắn: “Để anh với Tiểu
Đường dựa vào manh mối để thu hẹp đối tượng tình nghi. Bọn anh sẽ không để mọi
người làm quá nhiều bao đồng đâu.”
Trần Phi giơ tay ‘gõ’ vào đầu La Gia
Nam rồi nói với Lâm Đông: “Để tôi tìm Cục trưởng Phương xin thêm nhân sự hỗ
trợ. Nếu vụ án này có thể phá thì ông ấy cũng được nở mày nở mặt, có khi còn mở
họp với chính quyền tỉnh để khoe khoang nữa. Chắc chắn ông ấy sẽ giúp đỡ hết
sức mình.”
Trần Phi nói chưa xong mà xung quanh
đã vang lên tiếng cười. Trêu chọc cấp trên, xả stress mỗi ngày.
————————————
Sau khi lãnh đạo văn phòng thành phố
thảo luận, bọn họ đưa ra quyết định thành lập Tổ chuyên án với Cục phó Diêm Hỗ
Sinh làm đội trưởng, Lâm Đông và Trần Phi là đội phó, và hai mươi sáu người tạm
thời được chuyển từ nhiều nơi khác nhau. Tổ chuyên án chính thức lật lại vụ án
giết người liên hoàn ‘dấu tay máu’ năm đó.
Văn phòng tạm thời được chuyển đến
phòng họp lớn, Đường Triết Học mượn một chiếc xe đẩy từ phòng Hậu cần để chuyển
mấy thùng hồ sơ vào phòng họp. Hắn đã từng tham gia Tổ chuyên án và nhiều trận
chiến lớn hơn thế này. Nhưng đây lần đầu tiên hắn tham gia với tư cách là một
cảnh sát nòng cốt. Hắn còn được một cảnh sát cấp bậc cao hơn hỏi về chi tiết
của vụ án. Hắn vui đến mức không biết phải kể cho ai.
Lâm Đông nghe cấp dưới của Lý Vĩnh
Lượng báo cáo công việc xong thì thấy Đường Triết Học đang nhếch mép nhìn mấy
thùng hồ sơ. Anh bước đến hỏi: “Đang nghĩ gì vậy, Tiểu Đường?”
“À, tổ trưởng, em đang nghĩ chắc đội
trưởng Sử sắp phải đốt pháo cho em rồi.” Đường Triết Học nhìn mọi người tất bật
trong phòng họp, trên mặt hắn nở nụ cười: “Hồi trước em tham gia Tổ chuyên án
toàn là nghe lệnh rồi làm việc, mọi người nhờ làm gì thì em làm đó không à. Hôm
nay thì khác á! Lúc nãy, chị Miêu Hồng gặp em để lấy hồ sơ vụ án thứ ba, nghe
em trình bày tóm tắt vụ án xong chị ấy còn khen em cẩn thận nữa.”
Lâm Đông lợi dụng đúng lúc này dội
cho Đường Triết Học một thau nước lạnh: “Tiểu Đường, anh nghĩ ý của đội trưởng
Sử là khi nào em giống Cục phó Diêm lãnh đạo một Tổ chuyên án thì chú ấy mới
đốt pháo cho em.”
Bao nhiêu sự vui vẻ của Đường Triết
Học tuột dốc không phanh: “Hả? Em mà được làm đội trưởng Tổ chuyên án á hả? Tới
lúc đó không biết đội trưởng Sử còn sống không?”
Lâm Đông tính nhẩm tuổi tác của đội
trưởng Sử rồi cười: “Em cố gắng nâng cao trình độ học vấn tới bậc tiến sĩ, tới
lúc bốn mươi tuổi không phải không có khả năng giữ chức Cục phó đâu.”
Hiện nay, trình độ học vấn cao rất
quan trọng. Có những cảnh sát lâu năm kinh nghiệm phong phú, danh dự cũng thừa
nhưng phần lớn trong số họ không thể thăng tiến được vì mắc phải trình độ học
vấn. Mặt khác, cũng có những người không muốn theo đuổi con đường này. Con
người ai cũng chỉ có một cái đầu thôi. Theo đuổi việc tra án thì chắc chắn
không có thời gian để phát triển các mối quan hệ cá nhân. Viết luận văn, viết
báo cáo, tham gia toạ đàm rồi gặp gỡ cấp trên cũng không thoải mái bằng việc
tra án. Thay vì bỏ thời gian làm mấy việc này thì thôi thà ngủ thêm một chút.
Đường Triết Học biết cách sống chung
với người khác, đầu óc lại tỉ mỉ và linh hoạt. Ít nhất trong mắt Lâm Đông thì
người này có thể tiến xa hơn. Nếu có bằng cấp, có cái danh con trai liệt sĩ,
chỉ cần tích luỹ thêm kinh nghiệm thì việc thăng quan tiến chức cũng không
thành vấn đề.
Đường Triết Học ôm gáy nói: “Em còn
cần anh dẫn dắt, anh là tiến sĩ mà, đúng không? Chắc chắn anh sẽ nhanh chóng
được thăng chức thôi.”
“Vậy là em nịnh bợ sai người rồi.
Anh mà được thăng chức thì cũng không bị điều đến một bộ phận ngoài biên chế
đâu.” Lâm Đông nói xong thì vỗ hồ sơ trong tay lên ngực đối phương: “Cầm rồi đi
làm việc nè. Đừng nói chuyện phiếm nữa.”
Nhìn bóng lưng của Lâm Đông khi rời
đi, Đường Triết Học cầm hồ sơ. Hắn bỗng thấy cô đơn khủng khiếp, nhưng không
phải vì mình mà là vì Lâm Đông. Là một đội trưởng nhưng đội viên chết hết,
không biết Lâm Đông đã phải nỗ lực bao nhiêu mới được giữ lại trong hệ thống.
Cho dù lỗi không phải của anh nhưng chung quy vẫn phải có người chịu trách
nhiệm.
Pháp luật nghiêm khắc với phần tử
tội phạm nhưng càng nghiêm khắc hơn với những người chấp pháp. Họ bị ràng buộc
bởi các quy tắc và luật lệ. Tội phạm có thể trốn tránh các biện pháp trừng phạt
bằng bất kỳ cách nào, nhưng cảnh sát không thể biết pháp phạm pháp, lấy bạo chế
bạo. Bởi lẽ nếu làm vậy thì bọn họ còn chẳng bằng cầm thú.
Vì vậy, ngày Lâm Đông mất đi bảy
người đồng đội cũng là ngày cuộc sống của anh bị định đoạt.
————————————
Ngày thứ hai thành lập Tổ chuyên án,
người người lần lượt bị đưa về Cục để tiến hành thẩm vấn. Với đủ nhân lực,
nguồn lực và kinh phí, tiến độ của vụ án đương nhiên rất nhanh chóng. Cảnh sát
cần kinh phí để giải quyết một vụ án, ngoài tiền thuế của người dân thì cấp
trên cũng có áp lực về dự toán. Những vụ án tốn sức người và sức của càng kéo
dài thì đương nhiên phải bị gác lại. Phần tử tội phạm thì giống như củ tỏi
ngoài đồng vậy. Cảnh sát cứ nhổ hết gốc này tới gốc khác, nhưng bọn chúng cũng
sẽ không để một đám công an ngồi xổm ngoài đồng mà sẽ nhanh chóng mọc ra.
Trong vòng một tuần, Tổ chuyên án đã
nắm được đầy đủ bằng chứng phạm tội của Ngô Hải Phong. Có những bí mật được
giấu kín suốt hai mươi năm, có những người sớm đã không chịu nổi gánh nặng. Họ
vừa ngồi trong phòng thẩm vấn thì đã gục ngã trước khi cảnh sát kịp mở lời hỏi
thăm.
Tình huống cơ bản cũng đã trùng khớp
với suy đoán của Lâm Đông, ngoại trừ vụ án cuối cùng – vụ án của Nghiêm Ngọc
Kiệt. Căn cứ theo lời khai của cha Nghiêm, lúc đó ông bận đi công tác, trong
nhà chỉ có mình con trai, cũng không có người thân nào đến chăm sóc. Đứa trẻ
mười sáu tuổi cũng xem như lớn rồi, để nó ở nhà một mình cũng không lo nó chết
đói.
Còn những vụ án khác thì đều do Ngô
Hải Phong tiếp tay gây án, tòng phạm đều là những người hận nạn nhân đến thấu
xương, nhưng trong vụ án của Nghiêm Ngọc Kiệt thì cứ như không có người như vậy
tồn tại. Nó bắt nạt bạn học, bắt nạt người yếu hơn thì đúng là đáng trách.
Nhưng dựa theo điều tra ban đầu thì đứa nhỏ bị đánh chảy máu mũi có chứng cứ
ngoại phạm vững chắc.
Nói như vậy, ai mới là người khiến
Nghiêm Ngọc Kiệt không đề phòng gì mà mở cửa cho vào nhà, ai là người đã bỏ
thuốc vào đồ ăn hay nước mà nó đã uống? Ai là tòng phạm với Ngô Hải Phong đã
đẩy nó vào chỗ chết?
Không thể dựa vào một cái dấu tay
máu mà định tội kẻ tình nghi được. Nếu bắt sai người thì mọi cố gắng coi như
công cốc. Với cả nếu muốn khởi tố cả năm vụ án lên Viện kiểm sát thì phải có đủ
nhân chứng và vật chứng.
Tuy nhiên, những bằng chứng hiện
cũng đã đủ để bọn họ nộp đơn yêu cầu bắt giữ Ngô Hải Phong. Sau cuộc họp, Cục
phó Diêm quyết định:
“Không chờ nữa. Bắt người đi.”
————————————
Khi Ngô Hải Phong nhìn thấy Lâm Đông
và Đường Triết Học trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt gã kinh ngạc trong chốc lát,
sau đó gã lại thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đọc cho gã nghe một loạt
điều khoản như quyền và nghĩa vụ của nghi phạm trong quá trình tố tụng, Lâm
Đông hỏi: “Bác sĩ Ngô, anh có muốn uống nước không?”
Đường Triết Học đang lập biên bản
thẩm vấn bên cạnh dừng lại và ngước mắt lên nhìn Ngô Hải Phong. Hắn thấy đối
phương có vẻ bình thản như thể gã vẫn ngồi trong phòng khám chứ không phải
phòng xét hỏi.
Ngô Hải Phong lắc đầu rồi hỏi ngược
lại: “Cảnh sát Lâm, vết thương của cậu đã khỏi chưa?”
“Tôi đỡ rồi. Thuốc anh cho đúng là
hiệu quả.” Lâm Đông đứng lên phía sau bục thẩm vấn rồi vòng tới trước bàn. Anh
hơi dựa vào cạnh bàn rồi nhẹ giọng hỏi không tạo áp lực cho đối phương: “Bác sĩ
Ngô, tôi nghĩ rằng anh không thích cảm giác tự tay giết người. Anh là bác sĩ,
giết người là trái với lời thề y đức hồi mới vào trường y. Vì vậy, sau khi giết
người thứ nhất, anh không ra tay nữa mà ‘đầu độc’ người khác để họ thay anh
hành sự đúng không?”
Ngô Hải Phong im lặng không nói,
không thừa nhận cũng không giải thích. Đối với những nghi phạm như vậy, Đường
Triết Học đã gặp nhiều rồi. Chứng cứ tiếp tay giết người đã được xác thực, Ngô
Hải Phong cũng bước một chân và cổng ma rồi. Gã không nói chuyện thì bọn họ
cũng có thể cùng gã thức trắng một đêm.
Lâm Đông đưa tay từ sau ra trước rồi
gõ nhẹ lên bàn theo một nhịp điệu rõ ràng: “Anh không kết hôn, không có con
cái, không giữ liên lạc với người nhà, thậm chí ở chỗ làm cũng không có người
bạn thân nào. Mỗi một ngày trong suốt hai mươi năm qua anh ôm lấy những bí mật
này, chắc hẳn là rất mệt đúng không?”
Trong mắt Ngô Hải Phong loé lên một
tia xem thường: “Mấy người đã điều tra tôi rõ ràng…”
“Trên thực tế, nếu muốn biết anh mặc
quần lót nhãn hiệu gì thì bọn tôi cũng có thể điều tra rõ ràng được.” Lâm Đông
ngừng gõ lên bàn, Đường Triết Học thấy nhìn thấy ngón tay cái và ngón trỏ của
anh nhẹ nhàng xoa vào nhau. Hắn phỏng chừng đây có lẽ là thói quen của Lâm Đông
khi anh đang điều chỉnh suy nghĩ trong quá trình thẩm vấn nghi phạm. “Bác sĩ
Ngô, tôi có thể biết trong lòng anh suy nghĩ cái gì. Anh hận cha anh, anh hận
ông ta vì đã phá huỷ mẹ anh. Vì vậy anh không mong có người bị bức đến đường
cùng như mẹ anh. Anh xuất phát từ lòng tốt, anh muốn giúp bọn họ giải quyết vấn
đề.”
Ngô Hải Phong lắc đầu, nói: “Cho tôi
li nước đi. Không khí trong phòng này khô quá.”
Đường Triết học đứng dậy rót nước.
Lúc đưa li nước cho Ngô Hải Phong, hắn nghiêm khắc nhìn chằm chằm đối phương.
Một người vai chính diện, một người vai phản diện, đây cũng là một chiến lược
thẩm vấn thường dùng. Nhưng liệu nó có hiệu quả với người có tố chất tâm lí
mạnh như Ngô Hải Phong không thì không rõ.
“Bác sĩ Ngô, anh còn nhớ Nghiêm Ngọc
Kiệt không? Dù sao thì cái chết của cậu ta cũng giúp anh bình tĩnh lại mà.”
“…”
Vẻ mặt bình tĩnh của Ngô Hải Phong
hơi sững lại, ánh mắt trong phút chốc hơi tan ra.
No comments:
Post a Comment