Saturday 11 November 2023

Liệp chứng Pháp Y (Q2) (C10)

Chương 10 Thay tôi cảm ơn gã



Hiện tại đang là giờ cao điểm, Vu Huệ Phân lại làm việc gần cảng, khoảng cách từ Cục đến đó cũng phải đi qua nửa cái thành phố, đường cao tốc hay đường phụ đều bị chặn hết. 

Đường Triết Học đạp phanh, liếc qua thì thấy Lâm Đông đang cúi đầu xem điện thoại. Hắn khuyên: “Tổ trưởng, anh đã không ngủ với không ăn sáng thì đừng xem điện thoại nữa. Mất công lát say xe.”

“Anh quen rồi. Không sao đâu.” Lâm Đông nói, sau đó hình như anh lại nhớ đến điều gì: “Tiểu Đường, hôm qua em kêu anh qua nhà em ngủ mà sao không bàn với mẹ em trước vậy?”

Đường Triết Học nhún vai, nói: “Mẹ em ở nhà bà nội á. Nội em gần chín mươi rồi nên cần có người chăm sóc.”

“Mẹ em đúng là người hiếu thảo.” Lâm Đông xúc động thở dài. Cũng không hiếm những người phụ nữ goá chồng nhưng vẫn làm tròn đạo hiếu với cha mẹ chồng. Có những người ngay cả tiền trợ cấp cũng không cần mặc dù nhà họ cũng không khá giả gì.

Những người này không muốn dùng tiền để định giá một đời của chồng mình.

Anh lại hỏi: “Trong nhà không còn người thân nào khác hả?”

“Dạ có. Cha em là em út trong ba anh em. Vợ chồng bác cả thì ở Thượng Hải, bác hai thì…” Đường Triết Học dừng một chút, vẻ mặt hắn hơi dè dặt: “Thì ở tù ạ.”

Lâm Đông quay sang nhìn hắn, hỏi: “Tội gì?”

“Rửa tiền giúp người ta.” Đường Triết Học bĩu môi như thể bị đau răng: “Bác ấy từng là cán bộ của Cục Quản lý ngoại hối, bị điều tra cả năm trời sau đó bị kết án tám năm. Cha em vì điều tra vụ này mà bị cách chức điều tra. Lúc đó mẹ em còn khuyên cha nhân dịp này từ chức luôn. Tổ trưởng, anh đoán thử xem cha em nói gì?”

“Nói gì?” Lâm Đông quay đi.

“Cha em nói cha đã làm cảnh sát được ba mươi năm, bây giờ kêu cha làm việc khác thì cha sẽ không làm.” Đường Triết Học cười, vẻ mặt có chút cô đơn: “Cuối cùng phục chức chưa được bao lâu thì cha em kiệt sức… Lúc bà nội em thấy thi thể của cha ở bệnh viện, nội em vừa đánh vừa mắng cha bất hiếu, khiến cho bà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Lâm Đông quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nhìn dòng xe chen chúc ngoài kia, ánh mắt càng lúc càng trống rỗng.

“Bốp!”

Lâm Đông bị tát cho một bạt tai, sau đó bị hỏi một câu tan nát cõi lòng: “Con trai của tao chết rồi! Tại sao mày lại còn sống?! Mày có phải đội trưởng không?! Tại sao thấy nguy hiểm mà không xông lên?!”

Người bị đánh vậy mà không hề có phản ứng tự vệ, thậm chí cũng không lên tiếng biện hộ cho bản thân mình. Anh cúi đầu đứng dưới ánh đèn lạnh lẽo của hành lang, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm cái khe hở đen khịt trên sàn nhà. Dấu tay trên má càng hiện lên rõ ràng hơn.

Những đồng nghiệp và lãnh đạo nhanh chóng kéo người nhà của các liệt sĩ ra khỏi Lâm Đông rồi liên tục khuyên bảo. Tiếng hét, tiếng khóc, tiếng nói chuyện, tiếng chửi bới xung quanh đồng loạt đâm thẳng vào tai Lâm Đông. Một lúc lâu sau, đôi môi khô khốc của anh mới nhúc nhích, máu lại tràn ra từ vết cắn trên môi.

“Cô, con xin lỗi. Con không làm tròn trách nhiệm của một đội trưởng, còn không bảo vệ được…”

Tên của người đồng đội ấy kẹt trong cổ họng của Lâm Đông, bao nhiêu dưỡng khí muốn tràn vào phổi dường như cũng bị chặn lại. Nỗi đau buồn giống như những cây kim đâm thẳng vào gương mặt tuấn tú của anh, đôi mắt mở to như sắp chảy ra máu. Anh nắm chặt tay, dùng hết sức để khống chế chính mình, để người khác không thấy rằng toàn thân anh đang run rẩy.

Người mẹ vì nỗi đau mất con mà gào khóc như muốn ngất đi. Tất cả mọi người đều đang khuyên nhủ bà, nhưng mọi lời khuyên làm sao mà so được với nỗi bi thương cực độ này. Huống chi bà chẳng nghe lọt tai câu nào nữa.

Lâm Đông cắn răng nuốt xuống hơi thở đang mắc kẹt trong cổ họng. Anh tiến lên một bước rồi khẩn thiết nói: “Cô… Cô nghe con nói đi… Từ nay về sau con cũng là con của cô, cô muốn gì thì cứ gọi con. Cho dù…”

“Tao muốn con trai của tao!”

Bà đánh gãy lời nói của Lâm Đông rồi run rẩy chỉ vào anh. Ở trước mặt những người là lãnh đạo chính quyền tỉnh và cán bộ cấp cao, bà trút hết cơn đau đớn này và xé nát một mảnh kiên cường còn sót lại của Lâm Đông:

“Nếu nó không ở bên mày thì nó cũng sẽ không chết! Lâm Đông! Mày hại chết con trai của tao! Mày… Mày nợ nó một mạng!”

————————————

“Tổ trưởng, tổ trưởng?”

Đường Triết Học thấy Lâm Đông nửa ngày không nói chuyện thì gọi anh mấy tiếng.

Lâm Đông hoàn hồn, trong ánh mắt mất mát có một tia sáng yếu ớt đọng lại: “Em mới nói gì?”

“Em nói là sắp đến rồi, anh có muốn gọi điện báo trước cho Vu Huệ Phân một tiếng không?” Trong lòng Đường Triết Học nghĩ tật xấu hay suy nghĩ lan man của tổ trưởng nhà mình chắc là rất nghiêm trọng. Nãy giờ hắn nói liên tục mười phút, khá là chắc kèo anh ấy nghe không lọt tai.

[Haiz, sợ rằng anh ấy lại nhớ đến câu chuyện thương tâm đó rồi, đúng không?]

Đường Triết Học đang suy nghĩ thì nghe Lâm Đông gọi điện thoại: “Alo, chào chị Vu. Tôi họ Lâm, là thành viên Tổ án treo của Cục Công an thành phố. Hiện tại chúng tôi cần hỏi chị một số vấn đề liên quan đến vụ án chồng trước của chị. Không biết chúng tôi có thể hẹn gặp gì ở đâu đó gần công ty chị không?… Được, vậy khoảng mười lăm phút sau hẹn gặp chị ở quán nước mà chị đã đề xuất.”

Chờ Lâm Đông cúp điện thoại, Đường Triết Học hỏi: “Sao không hẹn gặp ở công ty bà ấy luôn đi anh?”

“Hai mươi năm rồi. Nếu như chuyện này không có liên quan đến bà ấy thì chúng ta không thể lấy mất cuộc sống hiện tại của bà ấy được.” Lâm Đông nhàn nhạt nói: “Để đồng nghiệp bà ấy biết thì ảnh hưởng không tốt. Miệng người đáng sợ mà…”

Nhớ đến hôm qua lúc thẩm vấn Trầm Kiện Hâm, Lâm Đông không lo lắng chuyện này có ảnh hưởng đến đối phương hay không, Đường Triết Học cho rằng Lâm Đông hôm nay cẩn thận như vậy vì nhân chứng là phụ nữ. Vì vậy, hắn đùa: “Em không biết anh ‘thương hương tiếc ngọc’ như vậy đó tổ trưởng. “

Lâm Đông bật lại ngay. Anh cau mày hỏi: “Em thay cái từ gì gì đó giùm anh đi?”

“Dạ… Là em mù chữ ạ…”

Đường Triết Học coi bộ vẫn rất thức thời.

————————————

Đường Triết Học và Lâm Đông ngồi ở quán nước đợi chưa đến năm phút thì Vu Huệ Phân đã vội vã chạy tới. Theo chứng minh nhân dân, năm nay bà đã năm mươi mốt tuổi nhưng vóc người vẫn rất nhỏ nhắn và xinh đẹp. Bà cao khoảng 1m55 và cùng lắm nặng khoảng bốn mươi kí.

Bà mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc áo dệt kim hở cổ màu xám với một chiếc váy đen dài đến đầu gối. Trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng cũng có ít nếp nhăn. Bà ấy có đôi mắt to và sống mũi cao và đôi môi nhỏ màu anh đào. Có thể thấy khi còn trẻ, bà ấy là một người phụ nữ quyến rũ.

Lâm Đông giơ phù hiệu cảnh sát cho bà xem rồi hỏi: “Chị Vu, chắc chồng chị cũng đã nói với chị về việc hôm qua chúng tôi thẩm vấn anh ấy rồi?”

Vu Huệ Phân gật đầu, mặt bà hơi co lại: “Chuyện ngày đó, lão Trầm đúng là đã ở cùng tôi… Với lại ông ấy sẽ không giết người…”

“Chị có chắc không?” Đường Triết Học hỏi: “Anh ấy nói tối đi gặp chị, còn trước đó chị có biết anh ấy đi đâu không?”

Mặc dù có thể loại trừ hiềm nghi trên người Trầm Kiện Hâm nhưng mọi chuyện không có gì là tuyệt đối cả. Đây là cách đặt câu hỏi thẩm tra mà Lâm Đông đã chỉ cho hắn: Trước hết cứ gạt một câu để xem có ‘gạt’ ra manh mối có giá trị không.

Vu Huệ Phân càng để lộ sự gò bó. Bà cắn môi như muốn nói gì đó nhưng lại xấu hổ.

Lúc này, Lâm Đông hỏi tới: “Rốt cục thì anh ấy tới gặp chị lúc nào?”

“…” Nét mặt của người phụ nữ năm mươi tuổi bỗng trở nên xấu hổ như thiếu nữ vậy. Hai tay bà đan chặt vào nhau trên bàn: “Ông ấy… Ông ấy… Ngày đó, cả ngày… Đều gặp tôi.”

Đường Triết Học trao đổi ánh mắt với Lâm Đông rồi hỏi: “Ngày hôm đó là ngày đi làm, hai người gặp nhau làm gì?”

Lông mày Vu Huệ Phân nhíu chặt, ngón tay càng xoắn chặt hơn. Bờ vai nhỏ hẹp của bà cứ nâng lên rồi hạ xuống. Thoạt nhìn có vẻ ba đang đấu tranh tư tưởng về điều gì đó.

“Sao nào?” Đường Triết Học khịt mũi để giục bà trả lời.

Đối mặt với hai cảnh sát đáng tuổi con ruột của mình, Vu Huệ Phân đang xấu hổ đột nhiên che mặt khóc nức nở. Bà vừa khóc thảm thiết vừa nói: “Tôi… Tôi… Tôi đi… Đi phá thai… Lão Trầm đi cùng tôi…”

Trời đất ơi?

Lông mày Đường Triết Học nhướng xuống. Chẳng trách Vu Huệ Phân lúc trước cắn răng cũng không khai Trầm Kiện Hâm ra. Cuộc tình này làm chết một người khác, người phụ nữ nào mà dám thừa nhận?

————————————

Đường Triết Học chưa lên tiếng, Lâm Đông đột nhiên hỏi: “Đứa con này là của chồng trước chị đúng không?”

Vu Huệ Phân ngẩng mặt lên, ánh mắt có chút hoảng hốt. Một lát sau bà gật đầu. Đường Triết Học nhướng mày lên. Vãi, tổ trưởng, sao anh đoán được chuyện này?

Lâm Đông thấy cô xác nhận thì nói ra suy đoán của mình: “Ông ấy đánh chị, chị hận ông ấy nên không muốn sinh con cho ông ấy. Chị vốn cũng không muốn ông ấy biết chị mang thai nên nhờ người tình dẫn đi bệnh viện để phá thai.”

“Tôi với lão Trầm chưa từng làm chuyện có lỗi với bất kì ai. Cho đến bây giờ, cái đó cùng lắm chỉ có thể xem là ngoại tình tư tưởng thôi.” Vu Huệ Phân vừa nói vừa xì mũi, chậm rãi kể hết nỗi oán hận đã được chôn giấu nhiều năm: “Tên súc sinh kia cứ uống nhiều là đánh tôi, quá quắt hơn thì bắt tôi lên giường với nó… Tôi mà phản kháng thì nó càng đánh ác liệt hơn… Nó còn dùng người thân của tôi để uy hiếp tôi. Nó nói nếu tôi mà li hôn với nó thì có sẽ giết rồi chặt xác cha mẹ tôi ra, coi như mất cả chì lẫn chài, đừng hòng mà sống tốt.”

“Thật ra chị có thể…”

Đường Triết Học nói được một nửa thì dừng lại. Hắn đưa khăn giấy mà người phục vụ đã đưa kèm đồ uống cho đối phương. Thật ra hắn muốn nói ‘Chị có thể tìm đến pháp luật’. Nhưng hai mươi năm trước làm gì có luật chính thức về cưỡng hiếp trong hôn nhân, bạo hành gia đình mà nạn nhân không tàn phế thì cũng không thể bắt ai vào tù được. Cho dù có báo cảnh sát thì cũng chỉ đơn giản là khuyên giải chứ không khuyên li hôn. Nói toạc móng heo ra là cùng lắm chỉ có thể tạm giam chồng cũ của bà ta mười lăm ngày, chỉ cần thả ra là ông ta nhất định sẽ ra tay nặng hơn để trả thù bà.

Vì vậy, xét đến hoàn cảnh của Vu Huệ Phân lúc đó, bà ấy chỉ có thể im lặng chịu đựng. Mà hung thủ của vụ án ‘dấu tay máu’ theo một phương diện nào đó cũng có thể xem là đã cứu chị thoát khỏi đau khổ.

Nhưng pháp luật không cho phép bất cứ người nào đi quá giới hạn, cho dù kết quả có đáng được thông cảm hay không.

————————————

Chờ Vu Huệ Phân bình tĩnh lại, Lâm Đông hỏi: “Chị đến bệnh viện nào?”

“Bệnh viện số ba trực thuộc Đại học Y.” Vu Huệ Phân thở dài. “Nói cho cùng thì đó cũng là một sinh mạng. Tôi không có mặt mũi nào để người khác biết mình là một người phụ nữ độc ác như vậy… Nên tôi chọn một bệnh viện xa một chút để tránh gặp phải người quen.”

Bệnh viện số ba trực thuộc Đại học Y không nằm trong khu vực xảy ra vụ án, vì vậy có thể loại trừ nơi này.

Lâm Đông lại hỏi: “Vậy lúc trước chị bị ông ta đánh, chị đi khám mấy vết thương ở đâu?”

“Nhiều lắm, chắc đi hết mấy bệnh viện gần nhà rồi đó.”

“Chị thường đi chỗ nào nhất?”

“Bệnh viện số một vì nó gần nhà tôi nhất.”

“Vậy chị có từng nói cho ai lí do chị bị thương không?”

“Có. Bác sĩ hỏi là tôi nói ngay. Bọn họ có ‘hoả nhãn kim tinh’ đó. Tôi nói bị va chạm có ai tin đâu.”

“Có bác sĩ nào đặc biệt tức giận vì hoàn cảnh của chị không?”

Ánh mắt Vu Huệ Phân ngưng trọng. Bà ngập ngừng một chút rồi hỏi ngược lại: “Ý cậu là có người bất bình cho tôi nên mới giết…”

Lâm Đông không thừa nhận, cũng không phủ nhận mà tiếp tục dẫn dắt bà: “Chị suy nghĩ một chút xem có bác sĩ nào như vậy không? Hoặc là nhân viên công tác ở bệnh viện cũng được, miễn là nam.”

Vu Huệ Phân cố gắng nhớ thật kĩ nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu. Đường Triết Học ghi chép lại những thông tin Vu Huệ Phân cung cấp rồi giương mắt nhìn Lâm Đông để hỏi xem có tiếp tục thẩm tra không.

Lâm Đông gật đầu ra hiệu cho hắn chờ rồi nhìn Vu Huệ Phân, nói: “Chị Vu, tôi hỏi thêm một vấn đề cuối cùng.”

“Cậu nói đi.”

“Nếu chúng tôi bắt được hung thủ, chị có muốn nói gì với gã không?”

“…”

Vu Huệ Phân im lặng một chút rồi cười, nhưng trên khoé mắt bà có chút phiền muộn:

“Thay tôi cảm ơn gã. Nếu không nhờ gã thì tôi với súc sinh kia sớm muộn gì cũng một mất một còn.” 

Chương 9                                                                                                   Chương 11

No comments:

Post a Comment