Chương 9 Anh đừng ngủ trong xe nữa
Trời không sáng thì không ngủ được, một mình trong phòng cũng ngủ không được, chỉ có thể ngủ ở bãi xe Cục Công an thành phố, camera trên máy tính bị gỡ mất, văn phòng bốn phía đều kín đến mức muỗi không bay vào được…
Tuy Đường Triết Học chỉ mới làm cảnh sát hình sự có một năm nhưng hắn vẫn có thể sử dụng logic đơn giản nhất để đoán được suy nghĩ của Lâm Đông: Mỗi phút mỗi giây người này đều sống trong trạng thái đề phòng Nọc Ong. Mỗi đêm, khi mọi thứ chìm vào giấc ngủ say thì người này vẫn còn thức, mãi đến khi ánh sáng ban mai ló rạng thì anh ấy mới miễn cưỡng yên tâm mà ngủ một chút.
Nói thật thì
Nọc Ong cơ bản không cần tự tay giết Lâm Đông, nếu cứ tiếp tục sống như vậy thì
sớm muộn gì anh cũng bệnh chết.
“Tổ trưởng…”
Đường Triết Học sờ tay sau gáy, rõ ràng là hắn hơi e dè: “Anh đừng ngủ trong xe
nữa. Mốt anh về nhà em ngủ đi. Nhà em đang ở là của ba em hồi trước. An toàn
lắm, cả toà nhà chỉ có cảnh sát tại ngũ hoặc cảnh sát về hưu thôi.”
Lâm Đông nghe
đến đây thì cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy cảm xúc trong lòng hơi
phức tạp: “Tiểu Đường, em cảm thấy… Anh đang sợ Nọc Ong sao?”
“Không không
không, tổ trưởng, ý em không phải như vậy!” Đường Triết Học nhanh chóng giải
thích: “Em chỉ cảm thấy anh… Nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng
sẽ sinh bệnh.”
Lâm Đông cầm
khung ảnh trên bàn, rũ mắt nhìn căm chú từng gương mặt tràn đầy sức sống bên
trong ảnh. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi thở dài một hơi: “Tiểu Đường, cảm
ơn em đã quan tâm tới anh. Nhưng những người mà anh quý trọng đều không còn
nữa. Anh phải sống một cuộc đời có lỗi với họ.”
Đường Triết Học
nghe mấy lời này mà trong lòng đau xót. Hắn cảm thấy sống mũi căng lên. Vì vậy,
hắn vội vàng cúi đầu lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng rồi châm lửa. Tổ án
treo với văn phòng pháp y dùng chung một hệ thống thông gió nên cho dù có bịt
kín bốn phía thì cũng không cần lo việc khói thuốc lượn lờ trong phòng. Gạt tàn
thuốc của Lâm Đông đầy tràn ra ngoài nên Đường Triết Học vừa tới đây đã biết
trong văn phòng không cấm hút thuốc.
Đường Triết Học
cúi đầu hút hết điếu thuốc xong thì ném hết hồ sơ lên bàn. Sau đó hắn đứng dậy
xắn tay áo và bắt đầu dọn mấy thùng hồ sơ ngổn ngang dưới đất.
“Tiểu Đường?”
Lâm Đông khó hiểu nhìn hắn.
“Để em dọn hết
chỗ này rồi sáng mai ghé phòng hậu cần xin một cái giường xếp.” Đường Triết Học
nhấc tay bưng một thùng hồ sơ nặng hai lăm, ba mươi kí xếp lên kệ cao nhất. Bắp
vai hắn căng lên phác hoạ đường nét một cơ thể lực lưỡng. Hắn xếp thùng hồ sơ
xong thì quay đầu nhìn Lâm Đông rồi cười, cả khuôn mặt tràn đầy sức trẻ: “Tổ
trưởng, nếu anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi, em trông anh. Em không qua phòng nghỉ
ngơi đâu. Anh Nam nói giường nệm phòng đó in hằn lên hình người luôn rồi…”
“Em…” Vẻ mặt
Lâm Đông có chút khó xử: “Em đối xử tốt với người ta từ lần đầu gặp mặt không
vì lí do gì à?”
“Dạ không anh.
Nãy em nói rồi đó, em biết dùng mắt nhìn người mà.” Đường Triết Học vừa nói vừa
nhấc một thùng hồ sơ lên kệ. “Tổ trưởng, anh đừng nghĩ nhiều. Em không có ý
nịnh bợ anh gì hết. Em chỉ đơn giản cảm thấy anh không cần phải quá khắc nghiệt
với bản thân như vậy. Nếu cơ thể anh suy sụp thì có phải càng khiến người thân
anh đau lòng, còn kẻ thù thì hả hê không?”
Thật thà, thẳng
thắn, ấm áp. Trong mắt Lâm Đông, Đường Triết Học mang đến cảm giác thân thiết
rất quen thuộc. Anh thu hồi ánh mắt rồi nhìn xuống người đàn ông đang đứng ở
bên trái mình trong ảnh. Anh ta chống khuỷu tay lên vai anh rồi bí mật giương
đôi tai thỏ sau đầu anh. Ngón tay cái của Lâm Đông bất giác chạm vào khuôn mặt
góc cạnh kia.
[Xin lỗi anh.
Em để anh phải ra đi trong tiếc nuối.]
Anh nghĩ trong
lòng.
————————————
Sáng hôm sau,
Đường Triết Học ngồi đối diện Cao Nhân trong nhà ăn. Cả hai gần như thức cả
đêm. Họ vừa ăn sáng, vừa mệt rã rời. Lâm Đông leo lên xe ngủ như thường, anh
nói khi nào thức sẽ ăn sau. Dù sao thì nhà ăn cũng phục vụ suốt hai mươi bốn
giờ.
“Phá án treo
chắc khó lắm nhỉ?” Cao Nhân bắt chuyện vì sợ mình sẽ ngủ thiếp đi lúc đang ăn:
“Chỉ có thể xem manh mối từ hồ sơ, cũng không có cách nào đi khám nghiệm hiện
trường hay kiểm nghiệm thi thể lần thứ hai.”
Đường Triết Học
nheo mắt lại một chút vì chói. Hắn suy nghĩ rồi nói: “Dạ cũng không sao. Ít
nhất cũng biết các hướng điều tra không hợp lí.”
Cao Nhân suy
nghĩ rồi gật đầu: “Vậy bây giờ tụi em có hướng điều tra hợp lí chưa?”
“Hôm qua em
thức cả đêm để xem hồ sơ, em nghĩ là…” Đường Triết Học nói được một nửa thì có
một người đàn ông cao to và lông mày rậm để khay vào tay Cao Nhân và ngồi
xuống.
Không biết có
phải là ảo giác không nhưng hắn cảm thấy ánh mắt người này nhìn hắn có hơi sai
sai. Còn vì sao sai thì… À, giống như ánh mắt khi nhận ra nghi phạm trong đám
đông ấy.
“Lữ Viên Kiều
từ Tổ trọng án.” Cao Nhân giới thiệu thay cho bọn họ. “Này là Đường Triết Học,
hôm qua mới được điều tới Tổ án treo với thầy Lâm.”
À, đây là Lữ
Viên Kiều. Hôm qua Đường Triết Học đã nghe La Gia Nam nói về người này rồi.
Từng du học ở nước ngoài, sau đó được điều tới từ Viện kiểm sát, trong nhà làm
bất động sản, giàu có cực kì. Nghe nói vừa dũng cảm, vừa cẩn thận, còn đảm nhận
hai công việc ở Cục và ở nhà nữa. Hai năm nay người này luôn nằm trong ‘top’
đối tượng được các nữ cảnh sát trong Cục theo đuổi. Nói thật thì Đường Triết
Học cảm thấy do La Gia Nam đã khuất phục dưới ‘dâm uy’ dao giải phẫu của Kỳ
Minh nên mới dám thừa nhận người khác có tiếng hơn mình.
Hắn lịch sự
nói: “Chào. Sau này còn nhờ mấy người ‘chiếu cố’ tôi nhiều hơn.”
Đường Triết Học
và Lữ Viên Kiều đều nhỏ hơn La Gia Nam một tuổi nên mình để ‘mấy người – tôi’.
Lúc sau hai anh này có mấy pha nói chuyện hề hước lắm nên ‘cậu – tôi’ lại không
hợp.
Lữ Viên Kiều
cũng nói ‘sau này giúp đỡ lẫn nhau’ rồi lấy trứng luộc trong khay cao nhân rồi
bóc vỏ. Sau đó, cậu lấy lòng đỏ bỏ vào khay của mình và đưa lòng trắng sang cho
Cao Nhân.
Lữ Viên Kiều
thấy vẻ mặt khó hiểu của Đường Triết Học thì giải thích: “Cao Nhân không ăn
lòng đỏ trứng luộc.”
“Em cũng vừa
vặn không thích ăn lòng đỏ. Anh Cao Nhân, em…”
Đường Triết Học
mới gắp lòng trắng lên thì Lữ Viên Kiều đã dùng đũa của mình kẹp lấy. Không khí
trên bàn ăn bỗng trở nên khó xử.
“Tự ăn đồ của
mình đi.” Lữ Viên Kiều nói ngắn gọn rồi cầm đũa cúi đầu ăn cơm.
Đường Triết Học
nhíu mày nhìn Cao Nhân, dùng ánh mắt để hỏi ‘Em làm gì có lỗi với cậu ta hả?’
Cao Nhân nhún vai rồi đổi đề tài: “Này, Nhị Cát, em nói tiếp đi. Tụi em phát
hiện manh mối gì rồi?”
“Dạ tụi em xem
hồ sơ về thân phận của năm nạn nhân và căn cứ theo thẩm tra thì thấy có vẻ bọn
họ cũng không phải người tốt lành gì.” Đường Triết Học vừa nhai lòng trắng
trứng của mình vừa nói.
“Người như vậy
dễ gây thù chuốc oán lắm.” Cao Nhân nói rồi quay sang hỏi Lữ Viên Kiều: “Đúng
không Viên Kiều?”
Lữ Viên Kiều
nuốt cháo rồi gật đầu. Trong mắt cậu không còn sự thù hằn nữa, thay vào đó là
sự nghiêm túc mỗi khi phân tích vụ án.
“Cụ thể thế
nào?” Cậu hỏi.
Đường Triết Học
liệt kê từng người một: “Nạn nhân thứ nhất bạo hành vợ mình, nạn nhân thứ hai
bạo hành mẹ chồng ở nơi công cộng, nạn nhân thứ ba từng bị xử phạt vì lạm dụng
học sinh, nạn nhân thứ tư rất tin tưởng đạo lí ‘thương cho roi cho vọt’, nạn
nhân thứ năm thì kết bầy kết phái để bắt nạt bạn cùng lớp.”
Cao Nhân khẽ
nhíu mày: “Mấy cái này chỉ được xem là tệ nạn nhỏ thôi, nhưng những người bị ức
hiếp thì chắc chắn không thể bỏ qua. Hồi trước pháp luật cũng chưa đầy đủ như
bây giờ, những kẻ bạo hành sẽ không bị trừng phạt. Chẳng lẽ có người muốn thay
trời hành đạo?”
“Dạ đúng rồi,
em với tổ trưởng cũng nghĩ tới phương án này, nhưng những người bị bạo hành
cũng không có liên quan gì với nhau hết.” Đường Triết Học dừng một chút rồi nói
tiếp: “Nếu hướng điều tra của tụi em đúng thì chắc chắn hung thủ làm việc hoặc
sống trong khu vực này.”
Lữ Viên Kiều
đảo mắt rồi nói: “Hồi tôi còn đi du học ở Anh có nghe nói đến một vụ án. Có một
nha sĩ, vợ ông ta mất do tai nạn giao thông, kẻ gây tai nạn thì trốn mất. Người
đó lái một chiếc xe thể thao màu đỏ. Lúc đó lực lượng cảnh sát không bắt được
hung thủ, vì vậy nha sĩ đó bắt đầu giết hết những khách hàng chạy xe thể thao
màu đỏ của ông ta.”
Đúng rồi, bác
sĩ!
Đường Triết Học
đập đũa xuống bàn nghe ‘cạch’ một tiếng. Hai mắt hắn sáng rực, sương mù trong
đầu hắn tản ra, để lộ một con đường thẳng tắp. Căn cứ vào những phân tích từ
trước, hung thủ có thể là nhân viên y tế. Hơn nữa, nhóm nạn nhân bị bạo hành
còn ở cùng một khu vực, vậy nếu gặp thương tích thì bọn họ có thể đi cùng một
bệnh viện.
Đây chính là
mối liên hệ giữa bọn họ!
Cao Nhân thấy
Đường Triết Học chạy vọt ra cửa thì gọi hắn: “Nhị Cát, em không ăn nữa hả?”
“Dạ không! Em
đi tìm tổ trưởng!”
Đường Triết Học
lao ra khỏi nhà ăn như một cơn gió, suýt chút nữa hắn đã va vào La Gia Nam. La
Gia Nam đã ăn cơm xong, hắn ngồi đối diện Cao Nhân và Lữ Viên Kiều, hỏi: “Nhị
Cát làm gì gấp vậy?”
Cao Nhân phồng
má lẩm bẩm: “Chắc là có manh mối gì đó.”
“Ừm, đúng là
tuổi trẻ nên khó mà kiềm chế được.” ‘Cụ ông’ La Gia Nam nhận xét.
Cao Nhân và Lữ
Viên Kiều cùng nhìn hắn với vẻ mặt ‘Mấy người làm như mấy người già lắm’.
————————————
Đường Triết Học
chạy đến chỗ chiếc Lincoln trong bãi đậu xe. Hắn định gõ cửa sổ thì bỗng nhớ
lại dáng vẻ mệt mỏi của Lâm Đông. Vì vậy, hắn bỏ tay xuống.
[Thôi. Để anh
ấy ngủ thêm một chút cũng được.]
Hắn xoay người
dựa lưng vào cửa xe rồi châm một điếu thuốc và cúi đầu xuống xem điện thoại di
động. Nhưng hắn vừa hút được hai hơi thì cánh cửa sổ hắn đang dựa vào được hạ
xuống. Lâm Đông đã tỉnh dậy ngay khi anh thấy có người đứng che cửa xe. Nhìn
bóng lưng rộng rãi kia thì anh đã biết đó là Đường Triết Học.
“Cái gì đó?”
Anh hỏi Đường Triết Học.
Đường Triết Học
quay lưng lại thì thấy bộ dáng ngái ngủ của Lâm Đông. Hắn ngại ngùng cười: “À
em mới nói về vụ án với Tổ trọng án thì tự nhiên nghĩ ra cái này.”
Cơn buồn ngủ
của Lâm Đông bay sạch sành sanh. Anh vừa gấp chăn vừa gật đầu: “Nói anh nghe
thử.”
Đường Triết Học
nói cho Lâm Đông suy nghĩ của mình, sau đó lại bày ra vẻ mặt chó golden
retriever chờ chủ nhân thưởng cho sau khi nhặt dép: “Em nghĩ vậy đúng không, tổ
trưởng?”
“Đúng. Đây là
một hướng điều tra đáng để lần theo.” Lâm Đông khẳng định: “Trong lần gây án
thứ nhất, mặc dù hung thủ không đâm trúng tim người chết nhưng từ báo cáo của
pháp y, có thể thấy gã hiểu rất rõ cấu trúc cơ thể người. Xương sườn thứ năm
bên trái nằm ngay gần tim, tim vỡ lại khiến màng tim bị chèn ép khiến nạn nhân
mất đi năng lực phản kháng, chỉ cần mấy phút là đủ chết người rồi. Vì vậy, giả
thiết hung thủ là người có chuyên môn về y học là một giả thiết chính xác.”
“Tuyệt vời
luôn!” Đường Triết Học nắm chặt tay rồi giơ hai cánh tay lên, trông vui vẻ cực
kì: “Giờ làm gì anh?”
“Đi tìm Vu Huệ
Phân để xem lúc đó bà ấy đến bệnh viện nào để thu hẹp phạm vi điều tra.”
“Dạ. Tổ trưởng,
anh ngủ tiếp đi. Để em qua Tổ trọng án hỏi xem có ai đi chung với em được
không.”
“Khỏi đi. Anh
đi rửa mặt, em ở đây chờ anh đi.”
Lâm Đông lấy đồ
dùng vệ sinh cá nhân, đẩy cửa xuống xe rồi đi về phía văn phòng. Đường Triết
Học đợi chưa đến mười phút thì anh quay lại, trên tóc còn những giọt nước ướt
đọng lại.
Anh ngăn Đường Triết Học muốn mở cửa
lên ghế phụ rồi lấy chìa khoá xe đưa hắn: “Em lái xe đi.”
[Ơ, đây là phần thưởng anh cho em
hả?]
Đường Triết Học nhìn chìa khoá xe
trong tay mình, sau đó nhìn chiếc xe Lincoln trông rất ‘máu lửa’ bên cạnh, hắn
có cảm giác hạnh phúc như thể cha vợ giao con gái cho mình vậy.
No comments:
Post a Comment