Chương 13: Em kể cho nó nghe hai câu chuyện ma thôi là biết liền
Kỳ Minh không hiểu vì sao hắn lại đứng chắn ngay
trước mặt như một tấm khiên, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
“An toàn là trên hết. Tôi nghe nói tụi cướp có dao.”
La Gia Nam nhún vai, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
“Tưởng cậu nói trong từ điển của cậu không có chữ
‘sợ’ chứ?”
“Ai nói tôi
sợ? Thuyền dùng cẩn thận thì giữ
được vạn năm mà.”
Nguyên
văn là 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên
thuyền): xuất phát từ câu nói ‘Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử
đắc vạn niên thuyền’ (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船), dịch là ‘Cẩn trọng sẽ bắt
được con ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm’ của
Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau thì mới
mong đạt được thành quả lâu bền.
Miêu Hồng từ phía sau vỗ đầu La Gia Nam đầu một cái
rồi nói với Kỳ Minh: “Đừng có nghe tên này suốt ngày lảm nhảm mình không sợ
trời không sợ đất. Em kể cho nó nghe hai câu chuyện ma thôi là biết liền.”
Kỳ Minh không nhịn được nghiêng đầu cười, chuyện này
anh đã biết từ sớm rồi.
Theo thông tin đội cảnh sát đang nắm giữ, sáng sớm
nay Nghiêm Chính Bân đã cầm dao xông vào nhà rồi bắt Uông Hải Hà. Hàng xóm nghe
thấy có âm thanh đập phá từ nhà bà ấy nhưng gõ cửa thì không ai trả lời. Họ
nhìn ra cửa sổ ngoài hành lang thì thấy bà ta đang bị một người đàn ông khoảng
bốn mươi tuổi dí dao để ép bà ngồi yên trên ghế sofa phòng khách. Hàng xóm ngay
lập tức báo cảnh sát. Căn cứ vào miêu tả của họ, lực lượng cảnh sát xác nhận
người này chính là tên tội phạm đang bị truy nã Nghiêm Chính Bân.
“Không rõ tình huống trong phòng vì nghi phạm đã kéo
rèm cửa sổ lại, lính bắn tỉa bên SWAT đang đợi lệnh nhưng không tìm thấy góc độ
bắn thích hợp.” Trần Phi nói rõ tình hình hiện trường cho nhóm tổ viên, Cục
trưởng cũng đang nghe. “Hiện tại chúng ta không biết hắn bắt Uông Hải Hà có múc
đích gì, cửa ra vào toà nhà này đã bố trí người. Tiểu La, Miêu hồng, Đại Vĩ,
Tiểu Hứa theo tôi lên lầu, phối hợp với SWAT bắt giữ hắn.”
Kỳ Minh thấy trong mắt La Gia Nam loé lên một tia do
dự. Nhưng anh chắc chắn không phải do hắn sợ nhiệm vụ này.
Trần Phi lên lầu thay thế vị trí canh giữ của phía
SWAT. Ông vừa ra hiệu, Miêu Hồng đã gõ cửa rồi nhanh nhẹn tránh sang một bên và
hét lớn: “Cảnh sát! Những người ở trong, bỏ vũ khí xuống rồi ôm đầu bước ra.”
Có thứ gì đó đập vào cửa và tạo ra âm thanh vang
trầm, sau đó có tiếng Uông Hải Hà rít lên. Trần Phi đưa ra quyết định dứt khoát
và ra lệnh cho đội SWAT phá cửa, và lao vào đầu tiên. La Gia Nam ở ngay phía
sau. Thấy lưỡi dao sáng choang trên tay hung thủ, hắn ngay lập tức cầm chậu hoa
ở cửa phòng mà ném. Nghiêm Chính Bân còn bị choáng váng bởi tiếng đập cửa, cái
chậu hoa đập tới thì gã liền ném con dao ra. Gã chỉ kịp gào lên một tiếng thì
đã bị Kiều Đại Vĩ và Hứa Kiệt khống chế trên sàn nhà.
Đá con dao xuống sàn, La Gia Nam dùng đầu gối đè lên
lưng nghi phạm. Hắn rút còng khoá tay người này và đẩy gã ra khỏi cửa. Miêu
Hồng ngồi trên ghế sofa an ủi Uông Hải Hà – lúc này bà đang run như cầy sấy.
——————
Sau khi áp giải nghi phạm lên xe cảnh sát, La Gia
Nam còn chưa kịp thở thì đã nghe tiếng gọi “La Gia Nam, lại đây!” đầy nghiêm
khắc sau lưng. Thấy vẻ mặt La Gia Nam lúc này giống như ngày tận thế, Kỳ Minh
quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một cảnh sát thuộc đặc nhiệm
SWAT tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn rất phong độ, mày kiếm mắt ưng, nhìn
hao hao La Gia Nam.
“Cha cũng ở đây ạ? Nãy con không có thấy.” La Gia
Nam bất đắc dĩ xoa cổ rồi bước đến.
“Đương nhiên là không thấy rồi. Cậu tránh né cả cha
mà.” La Vệ Đông nhíu mày: “Đứng thẳng lên. Cái tướng tá gì vậy?”
La Gia Nam lập tức buông tay xuống eo rồi đứng thẳng
người lên, ánh mắt nhìn về phía đỉnh đầu của cha mình, lầm bầm: “Cha cho con
chút mặt mũi đi. Về nhà rồi răn dạy con không được hay sao?”
La Vệ Đông đè cơn giận xuống, nói: “Về nhà? Mấy
tháng rồi cậu chưa về nhà? La Gia Nam, cậu nghe cho kỹ đây. Cậu mà tiếp tục cái
kiểu không về này, cha lấy lại căn nhà ông để lại cho cậu xem cậu sống ở đâu!”
“Cha nói chuyện có lý chút đi! Mỗi lần con về nhà là
mẹ lại bắt con đi xem mắt. Con mới hai mươi sáu, mẹ gấp cái gì?” Tính khí ngang
bướng của La Gia Nam bùng nổ. Tuy rằng cha dạy con là đúng, nhưng hiện tại xung
quanh toàn là đồng nghiệp, lại còn có cấp trên. Làm như vậy là không xem thể
diện của hắn ra gì đúng không?
“Đi xem mắt cũng chỉ là ăn bữa cơm thôi chứ có khó
khăn gì? Mẹ gọi cậu về là vì lo lắng cho cậu, không nhìn thấy cậu thì bà ấy ngủ
không ngon!”
La Vệ Đông nổi danh thương vợ, thương từ khi còn
trẻ. Từ ngày ông nghỉ hưu rồi được mời về đặc nhiệm SWAT thì thường xuyên được
về nhà hơn. Mỗi lần về đều thấy bà nhà gọi điện thoại cho con trai rồi than thở
làm ông chỉ muốn xách La Gia Nam về nhà mà đánh cho một trận. Bởi vì lẽ đó, La
Gia Nam suốt ngày nói: “Mẹ tôi vui thì ba tôi vui. Mẹ tôi không vui thì bầu
trời của cha tôi sụp đổ.”
“Cuối tuần này con về được không?” La Gia Nam không
sợ sau này không có nhà ở, mà trong lòng hắn cảm thấy áy náy vì mẹ ngủ không
ngon. Lúc trước hắn đi nằm vùng ba năm không thể gọi điện về. Về nhà nghe bà
nội kể mẹ ôm tấm ảnh của hắn cả đêm rồi khóc làm hắn đau lòng chết đi được.
La Gia Nam nghĩ nụ cười giả trân lúc đi xem mắt làm
sao quan trọng bằng chất lượng giấc ngủ của mẹ được.
——————
Cái chậu hoa ban nãy đập thẳng vào đầu Nghiêm Chính
Bân. Hắn ngồi dưới ánh đèn xanh của phòng thẩm vấn, cái trán bị hói một nửa
sưng vù lên. Trần Phi đích thân thẩm vấn gã, còn Hứa Kiệt lập biên bản. Trừ
Miêu Hồng đã đi lấy khẩu cung của Uông Hải Hà, những người còn lại đều đang
theo dõi giám sát ở phòng riêng ngay cạnh phòng thẩm vấn để chờ nghe nghi phạm
thú tội.
Một tiếng đồng hồ trôi qua nhưng Nghiêm Chính Bân
vẫn không nói một chữ. Trong quá trình gã phạm tội thì bị bắt, tội án cầm vũ
khí đột nhập vào nhà dân chắc chắn thành lập. Bây giờ chỉ cần thẩm tra tội danh
mưu sát Vương Tập Tân. Theo kinh nghiệm của mọi người, hung thủ thật sự của vụ
án sau khi bị bắt sẽ im lặng rất lâu. Im lặng không phải vì không muốn nhận
tội, mà bọn chúng đang vắt óc tìm một cái cớ thật chính đáng cho hành động của
mình.
Một lúc sau, Miêu Hồng từ phòng khách đi ra gọi Trần
Phi vào trong phòng riêng.
“Theo lời khai của Uông Hải Hà, Nghiêm Chính Bân
muốn bà ấy đi theo mình nhưng bà ấy không chịu. Vì vậy gã lấy dao để bắt ép
bà.” Miêu Hồng đưa bản ghi chép cho Trần Phi, nói tiếp: “Uông Hải Hà nói bà ta
không quen biết Nghiêm Chính Bân, cũng không ấn tượng mình có gặp gã ta bao
giờ.”
Trần Phi nhíu mày, một lát sau ông quay người đi vào
phòng thẩm vấn. Ông chống hai tay trên bàn, nhìn thẳng vào chỗ trống giữa hai
mắt Nghiêm Chính Bân, hỏi: “Nói đi, anh muốn Uông Hải Hà theo anh đi đâu?”
Người Nghiêm Chính Bân hơi giật giật, mắt gã nhìn về
Trần Phi, miệng nhếch lên một nụ cười kì quái: “Chân trời góc biển, như hình
với bóng.”
Trần Phi và Hứa Kiệt liếc nhìn nhau, hỏi tiếp: “Hai
người đang yêu nhau à?”
“Cô ấy thẹn thùng nên không muốn nhận.” Nghiêm Chính
Bân không cao, ngồi ở trên ghế thẩm vấn có rào chắn lại càng trông nhỏ gầy hơn.
“Nhưng tao biết tao là người trong lòng cô ấy.”
“Bà ấy nói bà ấy chưa từng gặp anh.”
“Tao đã nói cô ấy thẹn thùng mà. Lúc trước mỗi ngày
cô ấy đều đến cảng. Mỗi ngày tụi tao đều gặp nhau nhiều lần.”
Trần Phi nhớ Uông Hải Hà bà hay đi khảo sát dự án
với Vương Tân Tập, hỏi: “Anh đã thấy Uông Hải Hà cùng Vương Tân Tập cùng đến
cảng?”
Nghe đến tên Vương Tân Tập, Nghiêm Chính Bân bỗng
giật giật còng tay. Thấy vậy, Hứa Kiệt lạnh lùng nói: “Khai thật đi.”
Nghiêm Chính Bân nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào vách
tường, cơ mặt căng lên rõ rệt.
Sau khi thấy cảnh này trên màn hình, Kỳ Minh nói:
“Gã này là một kẻ hoang tưởng điển hình. Đa nghi, cố chấp, sống trong vọng
tưởng của chính mình.” Anh viết gì đó vào một tờ giấy rồi đưa La Gia Nam, yêu
cầu hắn đưa cho Trần Phi. Trên tờ giấy ghi ‘Giết người vì tình’. La Gia Nam
nghĩ một chút thì thấy Kỳ Minh nói có lý. Uông Hải Hà hở ra là áp ngực lên tay
người khác, rất dễ gây hiểu lầm về mối quan hệ của bà ta với người đó.
Xem qua tờ giấy, Trần Phi bước đến trước mặt Nghiêm
Chính Bân, hỏi: “Có phải anh cảm thấy Vương Tân Tập muốn cướp Uông Hải Hà từ
tay anh không?”
Nghiêm Chính Bân đột nhiên cười lớn: “Lão già kìa
dựa vào cái gì mà giành gái với tao? Nó không xứng! Vì người thứ ba mà bỏ vợ bỏ
con, con trai ruột tìm tới cửa xin tiền cũng không cho. Tính cách như cái đầu
buồi!”
“Có vẻ anh hiểu biết rất rõ về ông ta.” Trần Phi vừa
ra hiệu cho Hứa Kiệt tiếp tục ghi chép lời khai, vừa bước đi chậm lại: “Anh
theo dõi ông ấy à?”
“Tao nghe nói hắn là giáo sư đại học. Ban đầu tao
nghĩ Hải Hà theo nó thì không phải chịu khổ. Tao chỉ là một ngư dân, tao không
xứng với Hải Hà. Cô ấy xinh đẹp như vậy mà.” Nghiêm Chính Bân khinh thường khịt
mũi. “Sau này tao mới biết nó chỉ là lao công thôi. Giả bộ đạo mạo gì chứ? Tao
tận mắt thấy nó mang kẻ thứ ba kia đi ăn tối ở quầy hải sản gần cảng. Tụi mày
không biết đâu, hai kẻ đó chúi đầu vào nhau ôm ôm ấp ấp. Đm đúng là không biết
xấu hổ. Nó đáng tuổi cha con bé đó.”
Trần Phi dừng lại, đỡ tay ở chỗ tựa lưng ghế. Ông
hơi cúi người, hỏi: “Nên anh bất bình thay cho Uông Hải Hà sao?”
“Có thằng đàn ông nào lại nỡ để người phụ nữ của
mình chịu thiệt thòi?” Nghiêm Chính Bân hỏi ngược lại.
“Đúng, bảo vệ người phụ nữ mình yêu là trách nhiệm
của đàn ông.” Trần Phi thuận theo ý Nghiêm Chính Bân, nói: “Đối với anh, cách
tốt nhất là giết chết Vương Tân Tập phải không?”
Ánh mặt Nghiêm Chính Bân khựng lại, lẩm bẩm: “Tao
không muốn giết nó… Mới đầu không muốn, tao chỉ muốn nói chuyện với nó thôi. Nó
nói tao hiểu lầm rồi, con bé kia không phải kẻ thứ ba gì hết, Hải Hà cũng không
phải bạn gái nó. Nhưng tao đã thấy Hải Hà khoác tay nó ở cảng. Tao không hiểu
sao Hải Hà lại thích thể loại đàn ông này nhỉ? Không, nếu nó không biến mất thì
Hải Hà không biết sẽ bị nó lừa dối thảm đến mức nào…”
“Sau đó anh dùng độc cá nóc để giết chết Vương Tân
Tập?” Trần Phi tiếp tục hỏi.
“Hồi mười lăm, mươi sáu tuổi tao đã theo cha ra biển
đánh cá. Hồi đó chưa có nhiều thuyền lớn như bây giờ, cá câu lên ăn ngon, không
bị lẫn vị dầu diesel.” Ánh mắt Nghiêm Chính Bân lại trống rỗng, nói tiếp: “Cá
nóc nấu canh ăn rất ngon nhưng chúng rất độc nên nhiều người không dám ăn. Hiện
nay biển ô nhiễm nặng, người ta câu được cá nóc thì ném đi. Tiếc lắm… Tao tích
trữ một ít cá nóc rồi tao rủ nó lên thuyền, nói với nó mọi chuyện chỉ là hiểu
lầm nên tao muốn làm bạn với nó. Nhưng nó không dám ăn, vì vậy tao hớp một ngụm
canh cho nó xem.”
Nghe vậy, Trần Phi ngạc nhiên: “Vậy sao anh không bị
gì?”
Nụ cười quái dị lần hai trở lại trên mặt Nghiêm
Chính Bân: “Từ nhỏ tao đã ăn canh rồi, với cả tao chỉ hớp một ngụm, nó lại húp
cả tô. Tao nghĩ tụi mày đều đã nghe ‘liều mạng ăn cá nóc’.”
Trần Phi gật đầu: “Nói tiếp đi.”
“Nó nằm bất động ở khoang dưới. Tao lái thuyền đến
giữa sông, chỗ đó nước vừa dơ vừa hôi. Thượng nguồn có một cửa xả thải, phù sa
cũng không nổi lên trên được vì nước bùn.” Nghiêm Chính Bân nuốt ngụm nước bọt.
“Tao lái thuyền về mới phát hiện đầu nó bám dai như đỉa ngay dưới cánh quạt.”
Hứa Kiệt ho khan một tiếng, uống một ngụm nước lớn
để đè cơn buồn nôn xuống. Hồi trước, anh chân ướt chân ráo lần đầu tiên đi đến
hiện trường đã nôn đến chết đi sống lại, gặp các mộng cả tháng trời, cơm nuốt
không trôi. Sau này dần dần cũng quen. Làm cảnh sát hình sự là vậy, đặc biệt là
Tổ trọng án xử lý toàn bộ những vị giết người. Ai cũng phải chịu đựng cho quen.
Làm cảnh sát hình sự hơn hai mươi năm, Trần Phi từ
lâu đã rèn luyện kỹ năng không tưởng tượng lung tung. Ông cầm biên bản đưa cho
Nghiêm Chính Bân: “Nghiêm Chính Bân, anh bị bắt vì tội giết người. Đây là khẩu
cung, mời anh ký tên và lăn vân tay.” Sau đó ông nói thêm: “Anh thật sự đã hiểu
lầm. Con bé mà anh nói là con gái ruột của Vương Tân Tập.”
Nghiêm Chính Bân hơi sửng sốt. Một lát sau gã cúi
đầu lấy tay che mặt, vai run cầm cập.
No comments:
Post a Comment