(Ba) Tôi sẽ cầu nguyện cho anh ấy
Anh ta thật xịn – Mallory lau qua loa một trái đào và cắn phập luôn trước khi Trula kịp ngăn cô lại. – em thích có một người vừa có bằng cấp lại vừa có kinh nghiệm sâu trong việc phân tích hành vi tội phạm, một người nhìn được vào tận tâm can bọn tội phạm ấy.
Bọn tội phạm ấy hả - Trula tìm kiếm trong tủ đồ và ồn ào di chuyển mấy
cái xoong nồi, rồi bà tìm thấy cái mình muốn tìm - cái dĩa thủy tinh có in hình
miếng bánh - và đóng cửa tủ lại.
Vâng , Sam có rất nhiều kinh
nghiệm, anh ta từng làm trong những đơn vị đặc biệt của FBI, và sếp anh ta thì
đánh tên tuổi anh ta sang bóng luôn.
Vậy có gì là không được?
Em nghĩ vấn đề là ảnh không chắc
ảnh có muốn việc này không. – Mallory với một miếng giấy lau lau nước đào nhễu
ra trên cằm cô – Đào ngon quá à Trula, chị mua ở đâu vậy?
Ở chợ nông trang trên đồi Toby.
– Trula làm luôn một hơi về công nghiệp làm bánh rồi hỏi tiếp – Vậy mắc gì anh
ta nộp đơn xin một việc mà anh ta không muốn?
Em không biết. Chắc lúc nộp đơn
ảnh nghĩ đây là một việc tốt.
Nó có nói nó không muốn công việc
này không?
Không, nhưng mà…
Rồi, nếu em nghĩ nó quả đúng
người em cần thì nó quả đúng là vật báu đấy
Em chắc là ảnh đúng là một vật
báu cho chúng ta.
Vậy thì mời nó về làm việc đi,
coi coi nó nói sao.
Em muốn hỏi ý tất cả mọi người
trước khi mời ảnh – Mall đáp.
Trong trường hợp đó thì đừng
nói gì với nó trước vậy. Robert, Sisanna và Emme vẫn còn ở West Kington làm việc
với đội tìm kiếm Ian cho tới thứ sáu lận. Kevin thì đưa mấy cha ở nhà thờ Những
Thiên Thần của Chúng ta đến Philadelphia và sẽ về chiều nay, nhưng mà cha lúc
nào cũng có điện thoại bên mình. – Bà lắc lắc đầu – Nếu tôi mà bắt được kẻ nào
đã bắt đứa bé thì chỉ có Chúa mới ngăn được tôi giết nó thôi.
Em nói chuyện với Emme sáng nay, cổ nói chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào
cho thấy được chuyện gì xảy ra cho Ian.
Nhưng mà cô biết Robert rồi đó,
ảnh sẽ không bao giờ ngừng tìm cho tới khi …- bà ngưng lại vì xúc động.
Mallory nắm chặt vai của người phụ nữ : “bằng cách này hay cách khác, họ sẽ
tìm bằng được thằng bé” – “Bây giờ thì Robert đã biết là thằng bé có thể còn sống,
ảnh sẽ không dừng lại cho đến khi chúng ta tìm thấy nó”
Nó không còn là một đứa trẻ sơ
sinh nữa, nó đã là một bé trai hai tuổi rưỡi vào lúc này rồi. – Trula gạt nước
mắt. – Nó đang chạy nhảy, cười đùa và có thể là đang đi học nhà trẻ nữa, ở đâu
đó. Nó đã lớn lên nhiều, học được nhiều thứ, và những thứ đó đang bào mòn
Robert khi bỏ lỡ những thứ đầu đời của con mình.
Ừm, khi tìm thấy nó, ảnh sẽ có
lại những thứ đó.
Đó là khi chúng ta có thể tìm
thấy nó” – Trula bắt đầu gọt mấy quả đào, con dao trên tay cô qua lại đầy bất cẩn.
- Có ai đó đã bắt thằng bé đi trong khi biết rõ rằng nó không thuộc về họ. Hàng
xóm thì nhìn nó hàng ngày mà không biết rằng nó không phải đứa bé mà họ vẫn
nghĩ.
Đó là nếu như Ian còn sống -
Mallory nhắc cô.
Nó vẫn còn sống – Trula nói –
Nó vẫn còn sống và kẻ nào đó đang nuôi nó y như là con của họ vậy. – Bà giận dữ
đập tay lên bàn – Kẻ nào mà dám làm vậy chứ?
Em không biết, chị Trula –
Mallory thở dài – suốt những năm tháng làm cảnh sát, em đã nhìn thấy nhiều thứ…những
thứ khiến em luôn tự hỏi kẻ nào đã làm điều này và vẫn cứ sống nhăn răng với tội
ác đó mỗi ngày.
Chả ai trả lời được.
Mallory lắc đầu phủ nhận: “ Đôi khi ta gặp những người thật tốt và cảm thấy
hạnh phúc khi biết họ trong đời. – Như chị đó, Trula. Cô muốn nói như vậy nhưng
biết tính bà không thích những lời sến sẩm nên cô gạt đi. –“ Rồi lại có những
người gì đâu mà lúc nào cũng đầy ghét bỏ và thù hận đến nỗi không hiểu sao mà họ
cũng là con người được nữa. – Cô dựa vào bên bàn – Chả bao giờ có câu trả lời,
chỉ có lý do thôi.
Trula thở dài sườn sượt và quay lại để nhìn vào mặt Mallory - Có hy vọng gì không? Dù chỉ là có lý do để
hy vọng rằng Robert sẽ tìm được thằng nhỏ không?
Mallory chọn lựa cẩn thận từng từ, dù là không bằng khi chính Robert hỏi cô
câu đó.
Có thể lắm. Chỉ cần chúng ta
tìm ra đúng manh mối.
Tới giờ thì vẫn chưa có manh mối
nào.
Tới giờ thôi. Nhưng ta sẽ chờ
xem. Nhiều khi chỉ là việc hỏi đúng câu hỏi cho đúng người mà thôi.
Robert sẽ chẳng bao giờ ngưng
tìm kiếm đâu, cho đến khi ảnh tìm thấy Ian.
Ảnh sẽ không ngưng và em cũng vậy,
nếu thằng nhỏ là con em. – Cô liếc nhìn đồng hồ - mà ta cũng có việc để làm giờ
đây, em sẽ gọi Robert và những người khác để coi coi họ nghĩ sao về chuyện thuê
mướn này.
Ừm, Robert sẽ hỏi em là như thế
nào thì tốt nhất, Kevin sẽ nói là em cứ làm như bản năng mách bảo còn Susanna
thì hỏi coi Robert đã nói gì. Còn Emme thì sẽ nhảy lên cho coi khi biết rằng sẽ
có thêm người để đỡ đần núi việc cho cổ. – Bà mỉm cười – Coi bộ Sam đúng là của
trời cho rồi. Nên chị đồng ý, để nếu Robert hỏi em ý chị sao thì em có cái để
mà trả lời liền.
Em sẽ gọi Robert trước.
Được đó – Bà trả lời rồi quay lại
với cái bánh đang làm dở.
Mà nhân tiện chị làm bánh để
làm gì thế? Ta đâu có biết khi nào thì Robert và Susanna về, còn em thì chắc rằng
chị ghét bánh nhân đào. – Cô dựa vào thành bàn – Hừm, vậy bánh làm cho ai thế?
Họ chắc là sẽ quay về đây với một
tay thám tử đói ngấu vì công việc trong hai tuần qua. – Bà nhìn qua khóe mắt
khi Mallory nhón trộm một miếng đào nữa – và còn làm cho cha Kevin nữa.
Cô cười và chắc rằng tối nay sẽ có món tráng miệng ngon lành để ăn với
Charlie tối nay, ấy là nếu cô ấy về tối nay, Mallory quay trở lại văn phòng, giấu
trái đào thứ hai và miếng giấy lau trong ví.
Trula đã đoán đúng, rằng Robert đã nói với cô rằng cứ làm những gì mà cô
cho là tốt nhất.
Em cứ thuê nếu em nghĩ Sam hợp với việc này - anh nói, hoàn toàn bị chi phối
bởi việc tìm kiếm đứa con mà lúc đó họ đang định cho tìm chung quanh vùng rừng
chỗ cái xe được tìm thấy – Em chịu trách nhiệm về nhân sự, và anh tin khả năng
phán đóan của em một trăm phần trăm. Hơn nữa là anh không còn tâm trí đâu mà lo
chuyện của Quỹ lúc này nên nếu muốn em cứ mời anh ta làm việc, dù gì đi nữa thì
cũng có sáu tuần thử việc mà phải không? Nếu không hợp thì anh ta có thể nghỉ
khi hết thời gian thử việc.
Sau đó cô đã gọi cho Emma, và có thế nói rõ là mặt Emma sáng bừng lên khi
biết sẽ có một thám tử khác chia việc cùng cô.
Susanna cũng không còn tâm trí đâu cho việc khác ngoài việc tìm Ian, và
đúng như trông đợi, cô nói ý Robert sao thì cô cũng y vậy. và Kevin thì có lối
nói đặc trưng của một nhà ngoại giao : - Hãy làm như con tim em mách bảo.
Rồi cô gọi cho Sam DelVechio, và ngạc nhiên rằng anh trả lời ngay lập tức
và đầy hào hứng:
Khi nào thì bắt đầu? Anh hỏi.
Cô nhớ rằng cô đã không chắc lắm về việc anh có muốn công việc này hay không
đến nỗi cô cũng không biết là nên bắt đầu lúc nào.
Anh muốn khi nào? Cô hỏi lại.
Tôi còn một vài thứ phải thu xếp,
hai tuần nữa có quá lâu không?
Với tôi thì không, nhưng sẽ là
quá lâu cho Lynne Walker.
Cô nói đúng – Anh ngừng lại một
chút – Tôi phải về Virginia lo ít việc, rồi sau đó tìm một chỗ trọ ở đây nữa.
Tôi nhớ là đã nhắc anh rằng thời
gian thử việc của anh là sáu tuần hay khi anh làm xong vụ đầu tiên, tùy vào cái
nào đến trước.
Ý cô là đừng kiếm chỗ trọ thường
xuyên ngay chứ gì.
Đúng vậy á.
Thì cũng phải tìm chỗ trọ tạm
chứ.
Emma Cadwell, nhân viên đầu
tiên của chúng tôi, đã từng ở một nhà trọ tạm được khi cổ mới bắt đầu, tôi có
thể đặt phòng cho anh chỗ đó. Nó không xa đây lắm và nó có quán ăn và hồ bơi nữa.
Vậy tốt quá, cám ơn cô – Rồi
anh ngập ngừng – Tôi nghĩ sẽ có lúc nào đấy gặp mặt anh Magellan trong sáu tuần
đó phải không?
Có thể. Nhưng mà đừng gọi ảnh
là ông Magellan. Ảnh thích được gọi là Robert hơn.
Rồi họ thảo luận chút ít về vụ Walker và Sam nói anh có thể trở lại vào
sáng thứ hai tới, như vậy vẹn cả đôi đường.
Mallory gác máy và ngay sau đó gọi cho Lynne.
Tôi là Mallory Russo ở Quỹ Mercy Street. Cho tôi nói chuyện với
bà Walker – Cô nói khi đầu dây bên kia bắt máy.
Tôi đây – Giọng nói ngừng một
chút – Mà cô nói là cô là ai kia?
Mallory Russo ở Quỹ Mercy Street. Chúng tôi đã xem qua đơn cầu cứu
của bà liên quan đến chồng bà, và tôi muốn báo là chúng tôi sẽ nhận vụ này nếu
bà vẫn muốn chúng tôi làm.
Đây là một trò đùa phải không?
– Giọng nói bên kia run run – Chuyện này không đáng cười chút nào cả…
Không phải chuyện đùa đâu bà
Walker. Chúng
tôi muốn xem xét vụ giết ông nhà.
Chúa ơi, cô nói thiệt. Tôi không dám nghĩ cô sẽ chọn chúng tôi –
bà bắt đầu khóc – Không thể tin được là các cô sẽ làm vụ này.
Chúng tôi có một thám tử sẽ bắt
đầu điều tra vụ này vào tuần tới. Anh ấy sẽ liên lạc với bà vào thứ
hai hoặc thứ ba để hẹn gặp..
Không thể tin được – Bà lặp lại
– Không thể tin rằng là rồi đây chúng tôi sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra cho
Ross.
Chúng tôi không hứa chắc chuyện đó, xin hiểu cho thưa bà Walker.
Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức nhưng tôi
không thể hứa được chúng tôi sẽ tìm ra thứ mà cảnh sát đã không thể tìm.
Họ chẳng tìm được gì – Bà trả lời
đầy cay đắng – Tới lúc này họ cũng chẳng biết thêm gì hơn ngày Ross chết. Tôi gọi sở
cảnh sát hàng tháng và câu trả lời luôn giống nhau. “Chúng tôi xin lỗi thưa bà
Walker, nhưng chẳng có tiến triển gì cả”
Tôi hiểu nỗi thất vọng của bà, nhưng cảnh sát họ cũng đã làm hết
sức với nhân lực của họ rồi.
Tôi đã đọc về những vụ các cô
làm làm. Những đứa nhỏ mất tích ở Pensylvania, và cô gái trung học ở
Maryland. Các cô đã tìm ra.
Sẽ dễ dàng hơn khi mà tập trung
nhân lực vật lực mỗi lần vào một vụ. Cảnh sát họ không được như thế.
Tôi nghĩ rằng họ chả quan tâm, cách này hay cách khác.
Đôi khi là vậy, nhưng tôi cũng
từng là cảnh sát, và tôi có thể nói với bà là vụ nào cũng quan trọng cả, và mỗi
khi không giải quyết nổi một vụ thì chúng tôi cũng trăn trở lắm.
Cô nói rằng sẽ có người gọi cho
tôi tuần tới phải không?
Chắc có lẽ là trưa thứ hai hoặc
lúc nào đó ngày thứ ba – Cô ngập ngừng, cô không nên nói trước nhưng đã quá trễ
- thám tử đó tên là Sam DelVechio.
Vậy nói với anh DelVecchio là
tôi sẽ chờ anh ấy gọi. Tôi sẽ chờ ở đây, tôi không muốn bỏ lỡ cuộc gọi của
anh ấy.
Anh ấy sẽ để lại lời nhắn nếu
bà không có đó, nên nếu có gì thì…
Cô không hiểu rồi – Lynne cắt
ngang lời cô – Tôi đã chờ hàng tháng trời cố hiểu xem chuyện gì đã xảy đến với
Ross. Tôi
muốn quên chuyện kinh khủng đó. Tôi muốn rời xa nơi này, bỏ ngôi nhà này và bỏ
cuộc đời này luôn. Tôi muốn mấy đứa nhỏ hết sợ hãi rằng kẻ giết cha chúng sẽ
quay lại và giết cả tôi luôn, hay là giết chúng. Tôi muốn có câu trả lời, cô
Russo, và cho đến khi đó thì chúng tôi còn mắc kẹt ở đây, vào cái ngày mà Ross
chết.
Chúng tôi sẽ cố hết sức, nhưng
tôi không thể hứa gì thêm.
Tôi chỉ mong thế, cảm ơn cô, và
cảm ơn anh Magellan vì những gì anh ấy sẽ làm. Tôi đọc báo là họ đã tìm ra
vợ của anh ấy nhưng không thấy đứa con. Tôi sẽ cầu nguyện cho anh ấy.
Tôi sẽ báo lại cho anh ấy biết – Mallory trả lời trước khi cúp máy – cả chúng tôi cũng đang cầu nguyện cho anh ấy nữa
No comments:
Post a Comment