Chương 7 Tụi mình là cộng sự mà
Sau khi ăn cơm, Đường Triết Học tưởng rằng Lâm Đông muốn đến gặp Vu Huệ Phân – người vợ trước của nạn nhân để tra hỏi nhưng không ngờ anh lại lái xe về Cục. Hắn hỏi thì Lâm Đông nói rằng hôm nay mới tra hỏi Trầm Kiện Hâm, chắc chắn ông ta sẽ kể lại chuyện cho Vu Huệ Phân.
Đường Triết Học
khoanh tay tựa vào ghế phụ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh có nghĩ là… Bà ấy
quen biết hung thủ không? Nhưng nếu bà ấy không thuê hung thủ giết người thì
cần gì phải bao che cho gã?”
“Anh cũng không
rõ chỗ này. Nhưng lần dò hỏi với Trầm Kiện Hâm đã chứng minh cái miệng Vu Huệ
Phân kín lắm. Năm đó bà ta hẳn không chỉ giấu chuyện Trần Kiện Hâm không thôi
đâu.” Lâm Đông đánh tay lái, đột nhiên nhớ lại gì đó: “Tiểu Đường, nhà em ở
đâu? Anh đưa em về trước đã.”
Đường Triết Học
lập tức xua tay: “Không cần đâu tổ trưởng. Em về tăng
ca với anh. Em còn phải xem kĩ hồ sơ nữa.”
“Không về với bạn gái à?” Lâm Đông
tuỳ ý hỏi.
“Dạ không anh ơi em bị người ta bỏ
mà. Người phụ nữ duy nhất thật lòng yêu em trên thế giới này là mẹ em đó.”
Đường Triết Học nhắc đến chuyện này là ủ rũ: “Mấy lời thề non hẹn biển gì đó
làm sao mà so được với hiện thực tàn khốc. Em mới đến phân cục có nửa năm mà
người ta đã chê em suốt ngày bận bịu rồi không dỗ dành người ta, ngày nào cũng
nổi cáu với em nữa chú… Tổ trưởng, anh tin không, em thấy làm cái nghề này em
thân với nghi phạm còn hơn với cha mẹ ruột đó.”
Lâm Đông cười rồi thở dài: “Cảm giác
thành tựu khi bắt được nghi phạm làm sao mà thay thế được. Với cả phá án dễ gây
nghiện đó, muốn cai cũng không được.”
Đường Triết Học bất đắc dĩ gật đầu:
“Em nói thật nha… Đôi khi em cũng không hiểu. Em ở trong phòng thẩm vấn mười
mấy tiếng cũng không mệt. Nhưng đi dạo phố với người ta là em muốn gục tại chỗ,
ngủ trên vỉa hè cũng được nữa.”
“Vậy cái số em là bị người ta bỏ
rồi.” Lâm Đông bình tĩnh nói: “Tiểu Đường, nhân lúc đang làm việc ở Tổ án treo
còn rảnh rỗi thì em giải quyết vấn đề cá nhân cho lẹ đi. Nếu không tới lúc về
phân cục là lại bận rộn đó.”
Đường Triết Học vừa nghe đến đây là
vẻ mặt đã giống như ăn mướp đắng: “Tổ trưởng, em mới tới có một ngày mà anh
muốn đuổi em rồi hả?”
“Đội trưởng Sử không nói em là em
chỉ đến đây nửa năm thôi sao?”
“Dạ chưa. Chú ấy nói em mài cái tính
nóng nảy như chó trước rồi mới được về.”
“Anh không biết là em nóng tính đó.
Ít nhất đến hiện tại thì vẫn chưa thấy bao giờ.”
“Đúng rồi anh. Thật ra em thấy tính
em tốt mà.” Đường Triết Học cười ngả ngớn, trên mặt có một tia đắc ý.
Lâm Đông không đồng ý, cũng không
phủ nhận. Anh nói tiếp: “Em với cha em giống nhau quá. Bên ngoài thì cẩu thả,
bên trong thì cực kì thận trọng.”
Đường Triết Học lập tức ngồi thẳng
dậy, tò mò hỏi: “Ái chà? Tổ trưởng, anh quen cha em hả?”
“Hồi mới làm cảnh sát hình sự, anh
được cha em hướng dẫn thực tập đó. Chú ấy là một cảnh sát tốt, cũng là một thầy
giáo tốt nữa. Nhưng tiếc là chú ấy ra đi sớm quá.” Lâm Đông khẽ thở dài.
“Vậy là em phải gọi anh là đàn anh
rồi.” Đường Triết Học đập tay vào nhau: “Gọi ‘đàn anh’ nghe thân hơn gọi ‘tổ
trưởng’ nhiều.”
“Tuỳ em thôi à. Dù sao trong tổ cũng
chỉ có hai đứa mình thôi. Em có gọi thẳng tên thì anh cũng không có ý kiến.”
“Vậy sao được? À… Thôi em cứ gọi là
‘tổ trưởng’ đi. Trong Cục em nhiều đàn anh lắm. Dễ lộn.”
“Trong Cục em còn đàn anh nào nữa
hả?”
Đường Triết Học đếm trên đầu ngón
tay mình: “Anh La Gia Nam bên Tổ trọng án, anh Trang Vũ bên đội Phòng chống ma
tuý, anh Hoàng Trí Vĩ bên Thanh tra đều là đàn anh của em từ hồi đại học đó
anh. Còn chị Miêu Hồng cũng là đàn chị luôn!”
Lâm Đông gật đầu: “Quen biết nhiều
như vậy thì sau này em cũng không cô đơn rồi.”
“Có em ở đây thì anh cũng không cô
đơn. Tụi mình là cộng sự mà.”
Đường Triết Học vừa nói vừa cười để
lộ hàm răng trắng nhưng hắn không ngờ vẻ mặt Lâm Đông cứng lại. Hắn không cười
nữa, cẩn thận hỏi: “Này… Tổ trưởng, em… Em nói gì không đúng ạ?”
Lâm Đông tấp xe vào lề đường rồi
quay đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Tiểu Đường, anh không cần một cộng sự. Anh
dẫn em đi phá án là vì đội trưởng Sử và cha em nữa. Anh mong em sẽ biết vị trí
của mình.”
“…”
Tổn thương quá đi chứ? Đường Triết
Học cảm thấy trong lòng trống rỗng và uất ức cực kì. Mới nãy hắn nghe Lâm Đông
nói tối ngủ không được nên hắn muốn cùng người ta thức đêm. Không ngờ trái tim
đầy nhiệt huyết của hắn bị người ta dội xuống một xô nước lạnh. Ai mà chịu cho
nổi.
Lâm Đông nhận ra cảm xúc của đối
phương tuột dốc, anh cũng biết cách mình nói quá nặng nề. Nhưng anh không định
xin lỗi. Càng đến gần Lâm Đông là càng đến gần với nguy hiểm. Ác ma ẩn mình
trong bóng tối đã cướp đi tất cả mọi thứ của Lâm Đông. Anh không thể mất thêm
một người nào nữa.
“Em còn muốn về Cục tăng ca không?”
Anh hỏi. “Hoặc nếu mai em không muốn làm nữa thì bây giờ anh gọi cho đội trưởng
Sử luôn.”
“Làm chứ ạ!” Đường Triết Học gân cổ
lên: “Em tới đây chưa có thành tích gì mà đã đi thì mất mặt lắm.”
Lâm Đông nghe vậy thì ánh mắt hơi
ngưng lại. Từ lần đầu ác ma gửi lời cảnh cáo, có một người cũng dùng cái giọng
điệu giống hệt như Đường Triết Học mà nói với anh: “Làm cảnh sát thì sao có thể
sợ hãi tên rác rưởi mặt mũi còn không dám lộ này? Đừng lo lắng gì hết, anh phải
truy bắt nó tới cùng!”
Trước mắt Lâm Đông hơi nhoè đi. Anh
cúi đầu, dùng tóc mái buông xoã trước mặt để giấu khoé mắt ẩm ướt.
————————————
“Nhị Cát, trễ vầy rồi mà còn về văn
phòng để tăng ca à?”
Đường Triết Học gặp Cao Nhân ở hành
lang, vừa nghe đối phương gọi mình bằng biệt danh thì khoé miệng giật giật:
“Sao anh cũng gọi em là Nhị Cát rồi?”
Khỏi hỏi cũng biết là La Gia Nam nói
cho mặt baby biết.
“Gọi vậy cho thân.” Khoé miệng Cao
Nhân tự nhiên cong lên, đây là gương mặt trời sinh đã biết cười: “La Gia Nam
cắm rễ ở văn phòng pháp y hai tiếng kể chuyện em với cậu ta hồi còn học đại
học, thầy Kỳ thấy phiền nên mới sút ẻm đi rồi.”
Đường Triết Học vừa cảm ơn Kỳ Minh
trong lòng vừa giả bộ ngạc nhiên: “Thật ạ? Anh Nam bây giờ dũng cảm ghê. Hồi
xưa chỉ cần cách nhà xác năm mươi mét là ảnh đã không dám bước lên phía trước
rồi.”
“Lấy chồng thì phải theo chồng
thôi.” Cao Nhân khịt mũi cười, thấy Lâm Đông đi từ nhà vệ sinh ra thì nghiêng
đầu chào đối phương: “Thầy Lâm, chào buổi tối.”
Lâm Đông gật đầu, hỏi: “Tăng ca hả?”
Cao Nhân nhấc chồng bản mẫu cần xét
nghiệm lên: “Dạ đúng rồi. Bọn em mới đem một bộ thi thể vô danh từ vùng ngoại ô
về, trước mắt phán đoán là chết tự nhiên. Thầy Kỳ còn đang kiểm nghiệm thi thể
ở trong.”
“Cực cho tụi em rồi.” Lâm Đông vừa
nói vừa cúi đầu mở khoá. Anh đẩy cửa vào thì không thấy Đường Triết Học đi
theo, vì vậy anh lại bước ra nhìn quanh hành lang.
Cao Nhân chỉ tay về sau: “Nhị Cát đi
xem khám nghiệm tử thi rồi anh.”
“Nhị Cát?” Lâm Đông không hiểu.
“Biệt danh của Đường Triết Học ấy ạ.
La Gia Nam nói hồi học đại học ai cũng gọi cậu ấy như vậy.” Cao Nhân nói nhỏ:
“Thầy Kỳ có nhớ được tên của Đường Triết Học đâu anh. La Gia Nam vừa nói ra cái
biệt danh này là thầy Kỳ lập tức nhớ kĩ mới ghê.”
Lâm Đông gật đầu. Kỳ Minh không nhớ
được tên người ta, phải có biệt danh anh mới nhớ được. Hồi Lâm Đông mới chuyển
đến sát vách văn phòng pháp y làm việc, mỗi ngày Kỳ Minh đều gặp anh, phải đến
một tháng sau thì mới không cần hỏi anh tên gì.
Nhưng mà ‘Nhị Cát’ sao? Ừm… Giống
tên đặt cho chó quá vậy.
————————————
Kỳ Minh vừa khám nghiệm tử thi vừa
ghi âm thì bỗng cảm thấy phía sau cửa kính thuỷ tinh có người. Anh tưởng La Gia
Nam xuống đây trực ca đêm, định xoay lại đuổi người thì thấy Đường Triết Học
đang đứng ngoài ngó lia ngó lịa.
“Thầy Kỳ, chào buổi tối.” Đường
Triết Học cười rồi chào anh, âm thanh cách cửa kính nên có cảm giác bị nghẹn
lại: “Em tới xem khám nghiệm tử thi, có… Có phiền anh không ạ?”
Kỳ Minh xoay lưng, chống tay qua một
bên rồi nghiêng đầu qua: “Trong tủ có đồ bảo hộ, khẩu trang với bao giày. Mặc
vào trước đi.”
Hiếm có cảnh sát nào mong muốn xem
kiểm nghiệm tử thi. À không, đúng hơn là Kỳ Minh còn chưa gặp cảnh sát nào
thích xem kiểm nghiệm tử thi. Ngoài trừ La Gia Nam cứ hở ra là xuống văn phòng
pháp y cắm rễ, còn những cảnh sát khác vốn đã quen nhìn thi thể cũng sẽ không
ghé qua đây. Chỉ cần nhìn mấy bình formalin trên giá là họ đã chạy xa tám thước
rồi, huống chi thi thể này còn ‘mới cứng’.
Formalin (Formaldehyde) là một chất
hữu cơ, một aldehyde đơn giản nhất. Nó có có mùi hăng mạnh. Công thức hóa học
của formalin là H-CHO. Formalin giết chết phần lớn các loại vi khuẩn, vì thế
dung dịch của formalin trong nước thông thường được sử dụng để làm chất tẩy uế
hay để bảo quản các mẫu sinh vật. Các dung dịch formalin được sử dụng trong ướp
xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết.
Ban nãy đuổi cỡ nào La Gia Nam cũng
không đi, anh chỉ cần nói muốn giải phẫu thi thể là thằng ranh này lập tức chạy
như bay ra ngoài. Với tốc độ đó, La Gia Nam đi thi Olympics có thể làm rạng
danh nước nhà.
Đường Triết Học mặc đồ bảo hộ xong
thì mở cửa kính bước vào. Vừa đứng bên cạnh Kỳ Minh, hắn đã cảm thấy hối hận
rồi. Tô mì mới nãy vừa ăn xong bây giờ đã muốn đem trả lại quán ăn. Nhưng đã
xông vào rồi, bây giờ mà đi ra thì người khác sẽ xem thường đúng không? Với cả
đâu phải lúc nào cũng có cơ hội được xem quá trình pháp y kiểm nghiệm thi thể,
cùng lắm thì mai không ăn sáng thôi!
Vì thế, hắn gắng gượng cười, không
để ý khuôn mặt mình dưới lớp khẩu trang đau khổ thế nào: “Thầy Kỳ… Vì sao người
này chết ạ?”
“Đừng lên tiếng, đang ghi hình video
đó.” Kỳ Minh ra hiệu cho hắn nhìn thiết bị ghi hình bên cạnh.
Đường Triết Học lập tức im lặng.
Thôi cũng được, mở miệng ra nói chuyện là lại có cảm giác đồ ăn trào ngược lên
cổ họng.
“Trong khí quản và phế quản không có
biểu hiện bất thường, tuyến ức có kích thước và hình dạng bình thường, phổi hai
bên đầy đặn, động mạch chủ bị xơ vữa nhẹ…”
Nhìn Kỳ Minh vừa ghi hình vừa nhanh
tay cắt các bộ phận cơ thể tử thi, Đường Triết Học nể phục đối phương từ tận
đáy lòng. Lúc trước nhìn qua bao nhiêu tờ báo cáo kiểm nghiệm thi thể, đến hôm
nay mới coi như được mở mang tầm mắt.
Đột nhiên, Kỳ Minh dừng dao. Anh
dùng tay không lật cánh tay trái của người chết lên, sau đó lại nhìn khoang
ngực đã được mổ ra. Dường như anh nghĩ đến điều gì đó. Anh quay đầu nói với
Đướng Triết Học: “Nhị Cát, phiền em lấy danh sách trên máy in giúp anh.”
Đường Triết Học quay lại mới nhận ra
Kỳ Minh đang dùng biệt danh để gọi mình, khoé miệng đang cười khổ trở nên căng
hơn. Anh Nam, anh cứ chờ đi. Em sớm muộn gì cũng kể cho anh dâu tất cả những
chuyện xấu của anh từ đại học.
Hắn đưa danh sách cho Kỳ Minh. Anh
liếc qua rồi thở ra một hơi: “Kết quả phân tích điện giải cho thấy hàm lượng
kali vượt quá tiêu chuẩn, kết hợp với vết kim tiêm trên tĩnh mạch cánh tay
trái, có thể suy đoán do tiêm quá nhiều KCl sẽ gây ngừng tim. Do không
có biện pháp cấp cứu kịp thời và hiệu quả nên suy tim cấp dẫn đến đột tử. Ước
tính thời điểm tử vong là ba đến bốn giờ trước lần khám nghiệm đầu tiên và hơn
sáu giờ từ bữa ăn cuối cùng. “
KCl (kali clorua) là một muối của
kali với ion clorua, không mùi và có tinh thể thủy tinh màu trắng hoặc không
màu. Ở dạng chất rắn kali clorua tan trong nước và dung dịch của nó có vị giống
muối ăn. Trong y học, ứng dụng khoa học,
bảo quản thực phẩm, và được dùng để tạo ra sự ngừng hoạt động của tim để thi
hành các bản án tử hình bằng hình thức tiêm Kali chloride trực tiếp vào tĩnh
mạch phạm nhân (hiện nay nhà nước Việt Nam vẫn đang áp dụng).
Đù má! Đây là chẩn đoán nguyên nhân
tử vong đó sao?
Đường Triết Học lập tức ném quá khứ
đen tối của La Gia Nam ra sau đầu, vừa định khen Kỳ Minh hai câu để thể hiện sự
kính nể thì nghe một tiếng ‘ẦM!’ bên văn phòng Tổ án treo sát vách văn phòng
pháp y!
No comments:
Post a Comment