Chương 68 Không được uống cùng thuốc cảm
Cao Nhân ngồi xổm bên cạnh thi thể, vừa xì mũi vừa đeo găng tay. Dù cậu uống bao nhiêu viên sủi nữa cũng vô dụng, cảm lạnh thì vẫn cảm lạnh. May mà đeo khẩu trang, nếu không thì nước mũi văng trúng thi thể hết.
“Thật ra cảm lạnh cũng là
bệnh nan y đấy. Không có thuốc chữa đâu, phải dùng sức đề kháng.” Lão Hàn ngồi
xổm ở đối diện trêu ghẹo cậu.
“Thầy Hàn, thầy đừng… Ha…
Hắt xì!” Cao Nhân hắt xì xong thì dùng tay áo lau nước mắt: “Thầy đừng chọc con
nữa. Tối hôm qua con nghẹt mũi, phải ngủ ngồi. Hiện tại mắt con mở không lên
luôn á.”
Lão Hàn chỉ vào thi thể,
nói: “Được rồi, không chọc cậu nữa. Qua đây để tôi xem cậu học được gì từ thầy
Kỳ rồi.”
“Sao thầy cũng kiểm tra vậy?
Con tưởng thầy Kỳ đi rồi thì con có thể xả hơi mấy ngày.” Cao Nhân nhíu mày,
giơ tay đẩy môi nạn nhân ra: “Ừm… Đàn ông, xét độ mài mòn của răng ước tính từ
năm mươi đến năm mươi lăm tuổi, trên đầu không rõ có ngoại thương hay không,
căn cứ theo vết hoen tử thi thì đã chết được mười hai đến hai mươi bốn tiếng…
Sau gáy có vết hằn, nguyên nhân tử vong do nghẹt thở, xuất huyết ống tai và kết
mạc đặc thù của siết cổ… Vết thương do dây trói gây ra cho thấy hung thủ sử
dụng dây thừng tương đối thô.” Cậu mở lòng bàn tay của nạn nhân: “Có vết thương
do tự vệ. Nạn nhân trước khi chết đã cố gắng giãy giụa, trong móng tay có máu
đã đông. Có thể giám định xem có phải DNA của hung thủ hay không.”
Lão Hàn gật đầu, lấy chứng
minh nhân dân trong ví da của nạn nhân ra cho Cao Nhân xem: “Ừ. Nạn nhân năm
nay năm mươi ba tuổi.”
“Thầy nói thầy không chọc
con nữa mà!” Cao Nhân muốn khóc thật sự: “Mấy cái khác trong chứng minh thư làm
gì có!”
“Đương nhiên là không có.
Mấy cái cậu nói về cơ bản là đúng rồi. Nhưng tôi nghi ngờ nghẹt thở không phải
nguyên nhân tử vong.” Lão Hàn vừa nói vừa mở mí mắt của người chết: “Nếu nghẹt
thở thì chảy máu kết mạc rất ít. Vị trí thắt cổ là ngay trên hầu kết, rất có
thể nguyên nhân là tim ngừng đập do dây thần kinh phế vị bị
dây thừng chèn ép. Khám nghiệm tử thi mới có thể xác định chính xác được “.
Dây thần kinh phế vị (còn được gọi là dây
thần kinh sọ thứ 10) là một dây thần kinh rất dài bắt nguồn từ thân não và kéo
dài xuống qua cổ và vào ngực và bụng. Nó cung cấp bảo tồn cho tim, mạch máu
lớn, đường hô hấp, phổi, thực quản, dạ dày và ruột.
“Trời, thầy Hàn, thầy… Hắt
xì! Xịn quá!”
Nước mắt Cao Nhân rơi lã chã
như phê thuốc, cậu còn hắt hơi một tràng dài. Cậu nhanh chóng tháo găng tay và
đứng dậy chạy sang một bên để xì mũi. Lữ Viên Kiều vừa mới tra hỏi xong nhân
chứng, quay đầu lại Cao Nhân sắp trút hết nước trong cơ thể ra ngoài. Cậu chui
ra khỏi dây phân cách hiện trường, lấy một chai nước từ trong cốp xe ra, mở nắp
rồi đưa cho Cao Nhân.
“Cảm ơn em. Anh cần uống
nước thật luôn.” Mũi Cao Nhân đỏ bừng.
Lữ Viên Kiều từ trong túi
lấy ra một gói khăn giấy ướt bỏ vào trong túi áo blouse, nói: “Đừng dùng giấy
khô, hỏng hết cả mũi rồi.”
Cao Nhân vặn chặt nắp đưa
chai nước lại cho cậu, kéo khẩu trang lên hỏi: “Có một người bạn trai ấm áp như
em, chắc bạn gái em hạnh phúc lắm nhỉ?”
Lữ Viên Kiều chớp mắt, bình
tĩnh nói: “Em không có bạn gái. Em thích đàn ông. Nếu muốn làm bạn cùng phòng
thì em nghĩ em nên nói rõ ràng trước.”
“…”
Cao Nhân đột nhiên có ý muốn
quay trở lại và thu dọn tất cả hành lí của mình.
————————
Cuối tuần dọn nhà, Cao Nhân
vốn định đi cùng xe với công ty dọn nhà, không ngờ Lữ Viên Kiều chạy xe đến đón
cậu. Nhìn Lữ Viên Kiều xắn tay áo lên giúp đỡ nhân viên bốc vác chất mấy thùng
sách khổng lồ lên xe, Cao Nhân yên lặng so sánh độ dày cánh tay của mình và đối
phương.
Thua…
“Anh lên xe đi. Tụi mình đi
trước, xe công ty dọn nhà chạy theo sau.” Lữ Viên Kiều phủi bụi trên tay, sau
đó lấy khăn giấy ướt lau tay và lau ống quần dính bụi.
“Này… Thật sự phiền em quá
đi mất…”
“Anh không cần khách sáo.
Đều là người mới, giúp đỡ lẫn nhau thôi.”
Cao Nhân quay đầu lại nhìn
toà kí túc xá mình đã ở đến bảy năm, xúc động nói: “Bây giờ dọn đi, tự nhiên
thấy không nỡ.”
“Em chụp cho anh một tấm ảnh
làm kỉ niệm.” Lữ Viên Kiều lấy điện thoại ra. “Anh đứng vào đi.”
Cao Nhân lùi lại vài bước,
đứng lại ở cửa ký túc xá và chắp tay sau lưng. Khuôn mặt tươi cười của cậu được
ống kính điện thoại ‘bắt’ được. Ánh mặt trời vàng óng trải dọc theo đường nét
hiền hoà trên gương mặt cậu hiện rõ nét trên hình ảnh có độ phân giải cao. Lữ
Viên Kiều nhìn người bên trong điện thoại, hơi sững sờ một chút, sau đó cậu
chụp vài tấm ảnh rồi gửi cho Cao Nhân qua WeChat.
“Trời, em chụp đẹp ghê luôn
á.” Cao Nhân ngồi trên xe vừa vuốt điện thoại để xem ảnh vừa nói: “Đúng là
trình độ chuyên nghiệp. Mốt em chỉ anh đi. Bạn gái cũ của anh toàn chê anh chụp
ảnh trình độ ‘trai thẳng.’”
Nói xong, cậu đột nhiên nhận
ra nói hai chữ ‘trai thẳng’ với Lữ Viên Kiều có hơi không ổn, vì vậy cậu nhanh
chóng nói: “Này… Không phải anh nói tại em cong nên em mới chụp hình đẹp. Anh
dùng từ không đúng chứ không phải kì thị gì em, em… Em đừng hiểu nhầm nha.”
“Anh không cần để ý đâu. Nếu
anh đã quyết định làm bạn cùng phòng với em tức là anh đã chấp nhận xu hướng
tính dục của em rồi.” Lữ Viên Kiều rộng lượng cười, và Cao Nhân cảm thấy hơi
ghen tị với sự tự tin bẩm sinh này.
“Mỗi ngày ở chung với sư phụ
và cả La Gia Nam nên được bọn họ ‘huấn luyện’ đó.” Cao Nhân đảo mắt: “La Gia
Nam cứ rảnh là nhét cho anh hai mươi đồng kêu đi uống nước đi. Nó làm như anh
không biết nó tính làm gì vậy á?”
Lữ Viên Kiều lắc đầu: “Đàn
anh với em không giống nhau đâu. Ảnh mà không có đôi có cặp thì chắc lăn đùng
ra chết.”
“Hừ, nếu mà nó dám làm gì có
lỗi với sư phụ, anh cá sư phụ cho nó lên bàn mổ thi thể luôn.”
“Pháp y mấy anh… Dữ dằn vậy
hả?”
“Đâu có. Anh dễ tính lắm
nè.”
Lữ Viên Kiều mím môi cười.
————————
Trong lúc Cao Nhân thu dọn
đồ đạc, Lữ Viên Kiều bắt đầu bận rộn làm cơm trưa.
“Này, em đừng nấu cơm. Trưa
anh mời em ra ngoài ăn cơm.” Nghe tiếng thái rau, Cao Nhân thò đầu ra từ phòng:
“Em không thu tiền thuê phòng, lại mua đồ ăn rồi nấu cơm, thật sự làm anh ngại
quá.”
“Không sao đâu anh. Em quen
rồi. Hồi mười lăm tuổi về nước là em đã sống một mình.” Lữ Viên Kiều nói, sau
đó dùng đũa chấm một ít nước trộn rau đưa đến miệng Cao Nhân: “Anh ăn thử xem
còn thiếu cái gì.”
Cao Nhân cắn đũa, chép miệng
rồi nói: “Thêm miếng giấm nữa đi.”
“Anh thích ăn chua hả?” Lữ
Viên Kiều nhíu mày.
“Mẹ anh là người Sơn Tây.
Trừ cơm trắng ra thì ăn gì cũng phải bỏ giấm vào đó!”
“Dạ, em biết rồi.”
Sau đó, Lữ Viên Kiều quay
lưng lại bàn bếp. Cao Nhân nhìn bóng lưng và cả đôi vai rộng của cậu, nhịn
không được lại đưa tay sờ vai của chính mình.
Lại thua rồi. Haiz, bao
nhiêu năm không luyện thể thao nên cơ bắp sắp héo rũ hết.
Bữa cơm trưa rất đạm bạc:
Một đĩa rau trộn, tôm luộc và măng tây xào với nấm hương. Cao Nhân cực kì thích
ăn măng tây với nấm, Lữ Viên Kiều nấu ăn cũng rất ngon, cắn một miếng mà hạnh
phúc đến mức nước mũi sắp trào ra. Ăn một miệng cơm, cậu nói: “Ngon quá. Anh mà
có tay nghề thế này thì chắc chắn sẽ không bị bạn gái cũ ‘đá’ đâu.”
“Nhiều cô gái sợ mập, anh
nấu ăn giỏi người ta mới ‘đá’ anh đó.” Lữ Viên Kiều bóc tôm cho cậu: “Nghe nói
trước đây anh từng tập thể dục dụng cụ, sao cuối cùng đổi sang làm pháp y vậy?”
“Bị chấn thương nên luyện
thể thao không được nữa.” Cao Nhân ngậm đũa vén tay áo lên cho Lữ Viên Kiều xem
vết sẹo do phẫu thuật để lại. “Anh chỉ nâng tay đến một trăm bảy mươi độ thôi.
Thật ra anh muốn học ngành điều tra hình sự, nhưng kiểm tra thể chất anh không
đạt. Còn pháp y thì không gắt như vậy.”
“Trong nhà anh có người làm
cảnh sát hả?”
“Chú của anh đó. Hồi nhỏ anh
thích nghe chú kể chuyện bắt tội phạm lắm.”
Cao Nhân nhún vai, đặt đũa
xuống rồi tiếp tục bới cơm. Bỗng Lữ Viên Kiều vươn tay gạt mấy hạt cơm còn dính
trên mặt cậu xuống khiến cậu sững sờ. Lữ Viên Kiều dời mắt, lấy khăn giấy bọc
mấy hạt cơm lại rồi nói: “Em sợ rớt xuống đất.”
“…” Cao Nhân cảm thấy tai
hơi nóng.
“Em xin lỗi.” Lữ Viên Kiều
dời ghế sang một bên, nới rộng khoảng cách giữa hai người, “Sau này em sẽ không
đụng chạm nếu không có sự đồng ý của anh.”
“Không, không không, anh
không có ý đó… Ơ…” Cao Nhân vội cười rồi đổi chủ đề: “Mong là bạn trai em không
để ý anh ở chung nhà với em.”
“Em làm gì có bạn trai. Em
chuyển tới Tổ trọng án là vì bị người ta từ chối nên muốn đổi gió.” Vẻ mặt Lữ
Viên Kiều trở nên hơi cô đơn.
“Em tốt như vậy mà người ta
từ chối em hả?!” Miệng Cao Nhân mở thành hình chữ ‘O.’ “Có bị mù không vậy?”
Lữ Viên Kiều thoáng nhìn
thấy hạt cơm trên đầu lưỡi Cao Nhân, tâm trạng bỗng tốt hẳn lên: “Không thích
là không thích, cũng đâu có ép được. Em cũng không phải kiểu người hay rình rập
lén lút gì, nhưng nhìn thấy đối phương thì tim em khó chịu. Vì vậy em quyết
định rời đi.”
“Cái cũ không đi thì cái mới
không đến, nhìn em như vậy chắc không độc thân được bao lâu đâu.” Cao Nhân vỗ
cánh tay của cậu. Ái chà, cơ bắp rắn chắc ghê.
Lữ Viên Kiều lắc đầu, ánh
mắt lơ lửng tại nơi mà Cao Nhân đã chạm vào.
“Tuỳ duyên đi.”
————————
Cao Nhân lại bị cảm. Lần này
không phải viêm đường hô hấp trên mà là viêm đường hô hấp dưới, cậu ho sặc sụa
như thể bị bệnh lao cấp mười.
“Tôi chụp X-quang cho cậu
nhé?” Lão Hàn không khỏi hơi nhíu mày khi thấy cậu ho như vậy. Phổi và khí quản
của ông từng này tuổi rồi mà chưa từng ho đến như vậy.
“Dạ không cần… Khụ khụ… Khụ
khụ…” Cao Nhân nâng tay sờ mặt: “Này… Thầy Hàn, con nghĩ con bị sốt rồi…”
Lão Hàn đặt tay lên trán
cậu, sau đó lấy trong ngăn kéo ra một chiếc nhiệt kế cầm tay để đo nhiệt độ.
“Trời, ba mươi tám độ sáu.
Tiểu Cao, cậu về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Con làm xong cái này rồi
con về… Khụ khụ…” Cao Nhân vừa ho vừa đánh chữ: “Không thể để thầy lớn tuổi mắt
yếu rồi… Khụ khụ… Phải nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, khụ khụ…”
Đứa nhỏ này. Lão Hàn xoa đầu
cậu, xoay người lấy trong tủ ra một lọ thuốc đặt ở trên bàn làm việc. “Thuốc
này có tác dụng chống ho rất tốt. Tôi đã uống loại này trước đây. Nhưng đừng
uống nhiều quá, mỗi lần uống năm mililit trước khi ngủ nhé. Có tác dụng giúp
ngủ ngon hơn đó.”
Cao Nhân nheo mắt nhìn lọ
thuốc, axit clohydric cái gì chứ. Miễn là thuốc được cấp giấy chứng nhận có thể
sử dụng là được.
“Cao Nhân, chưa tan ca hả
anh?” Lữ Viên Kiều gõ cửa bước vào, thấy Lão Hàn thì gật đầu chào: “Chào thầy
Hàn ạ.”
Lão Hàn cười vung tay nói:
“Cậu gọi lão Hàn là được rồi.”
“Chờ anh… Khụ khụ… Mười lăm
phút.” Cao Nhân vừa nói vừa đánh máy nhanh hơn.
“Tiểu Lữ ơi, Tiểu Cao sốt
rồi. Tối nay con để ý đến nó một chút.” Lão Hàn nói.
Lữ Viên Kiều đặt tay lên
trán Cao Nhân, trong lòng bàn tay cảm giác nóng bừng. Được bàn tay hơi lạnh của
Lữ Viên Kiều dán vào trán, Cao Nhân khịt mũi, sau đó lại ho khan mấy lần.
“Nóng như vậy mà anh còn
sống được à?” Lữ Viên Kiều cau mày.
“Anh xong liền, khụ khụ…”
Cao Nhân quay đầu: “Đừng quấy rầy anh là được.”
Lữ Viên Kiều khoanh tay lui
sang một bên để chờ Cao Nhân làm việc cho xong. Trên đường về cậu ghé hiệu
thuốc mua thuốc cảm cho Cao Nhân. Sức khoẻ của cậu rất tốt, mấy năm rồi không
có bị cảm lạnh hay sốt nên trong nhà không có thuốc. Về đến nhà, cậu nấu cháo
cho Cao Nhân. Đo nhiệt độ xong, Lữ Viên Kiều lấy thuốc cảm cho Cao Nhân và kêu
cậu đi ngủ ngay sau khi uống thuốc.
“Khụ khụ, trong ba lô của
anh có, khụ khụ, thuốc ho, khụ khụ, thầy Hàn cho. Lấy giúp anh.” Cao Nhân vươn
tay về phía ba lô trên bàn.
Lữ Viên Kiều lấy thuốc, mở
nắp chai ra thì thấy trên nắp chai có một vạch đo lường nên hỏi: “Anh uống bao
nhiêu?”
“Ừm… Năm mililit… Khụ khụ.”
Lữ Viên Kiều đổ năm mililit
thuốc cho Cao Nhân, nhìn cậu uống hết thì vặn lọ thuốc, tắt đèn rồi đóng cửa
lại. Lữ Viên Kiều ngồi trên sofa trong phòng khách, ôm laptop để đọc tài liệu.
Chưa tới mười phút sau, Cao Nhân quấn trong một chiếc chăn lông cừu, mở cửa và
vọt vào phòng tắm.
Một lúc sau không thấy ai
ra, cậu đặt máy tính xuống, bước tới gõ cửa hỏi: “Cao Nhân, anh có sao không?”
“Không… Không có sao!” Âm
thanh Cao Nhân nghe rất hoảng loạn: “Em kệ anh đi!”
Lữ Viên Kiều ngồi trên ghế
sofa, chờ mãi cũng chưa thấy Cao Nhân đi qua. Vì vậy cậu bước đến gõ cửa nhà
tắm: “Cao Nhân?”
Cửa nhà tắm đột nhiên bị mở
ra từ bên trong, Cao Nhân gương mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ, hô hấp dồn dập đang
đứng ngay trước mặt cậu. Lữ Viên Kiều lại chạm tay lên mặt cậu. Sao mà nóng như
vậy!
“Đi bệnh viện! Nhiệt độ của
anh quá…”
Giọng nói của Lữ Viên Kiều
bị nhiệt độ nóng bỏng trên môi đánh gãy. Cậu sửng sốt, để yên cho Cao Nhân
kiễng chân lên, ôm lấy cổ cậu rồi hôn môi. Đồng thời, cậu cảm thấy bụng dưới bị
một vật cứng cản lại, dù quần áo ở nhà cách hai lớp vải vẫn có thể cảm nhận
được nhiệt độ nóng bỏng dưới kia.
“Giúp anh một chuyện… Viên
Kiều…” Cao Nhân hôn cậu loạn xạ: “Anh không muốn lợi dụng em… Anh cũng không
biết sao… Nhưng anh rất muốn… Làm… Tình…”
Lữ Viên Kiều bị hôn đến
trong lòng rối loạn. Một lát sau cậu ôm lấy eo Cao Nhân rồi đặt người lên ghế
sofa. Cậu đè hai tay Cao Nhân, vừa thở hổn hển vừa nói: “Anh có biết anh đang
làm gì không, Cao Nhân?”
“Anh biết, biết chứ.” Khoang
ngực Cao Nhân kịch liệt dao động. “Viên Kiều, em coi anh như tình một đêm cũng
được. Giúp anh, xin em.”
Nhìn hình ảnh chính mình
phản chiếu trong con ngươi đen láy của đối phương, Lữ Viên Kiều nhẹ nhàng lắc
đầu.
“Anh vốn chẳng cần phải xin
em.”
————————
Cao Nhân cuộn người lại
trong chăn, đưa lưng về phía Lữ Viên Kiều mà không nói tiếng nào. Cậu bắn tận
ba lần trong miệng của người ta. Ba lần! Nhưng Lữ Viên Kiều không hề đòi cậu
phải báo đáp lại. Cậu không có mặt mũi nào để nhìn Lữ Viên Kiều, chắc ngày mai
dọn ra ngoài tìm chỗ ở khác luôn.
Lữ Viên Kiều túm lấy vai Cao
Nhân rồi hơi dùng sức xoay đối phương lại về phía mình, ân cần hỏi: “Anh không
thoải mái hả?”
Thoải mái muốn chết rồi giờ
sao?!
Cao Nhân lắc đầu nguầy
nguậy, nhắm tịt hai mắt lại. Trải qua một trận dằn vặt vừa rồi, cậu đã hạ sốt,
mồ hôi túa ra như tắm, áo ngủ ướt đến mức có thể vắt ra nước.
“Vậy anh cởi áo ra đi. Mặc
áo ướt không thoải mái đâu.” Lữ Viên Kiều nói xong định giơ tay giúp cậu cởi
nút áo, không ngờ Cao Nhân cũng vươn tay túm lấy cổ áo. Lữ Viên Kiều im lặng
một chút rồi nói: “Để em ra ngoài. Anh tự thay đồ nhé.”
Nói xong, cậu định đứng lên
thì Cao Nhân lại nhanh chóng nắm chặt ống tay áo cậu, lẩm bẩm “Ừ… Anh xin lỗi…
Anh chỉ… Anh chỉ…”
“Anh không cần để ý. Anh
thay đồ rồi ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ khoẻ lại thôi.” Lữ Viên Kiều xoa đầu
cậu. Mềm ghê, hèn chi sư phụ mình cứ hở ra là muốn xoa một cái.
“Em… Em có thể…” Cao Nhân
liếc xuống: “Nếu không thì… Anh cũng giúp em… Giúp em… Bắn ra nha?”
Lữ Viên Kiều suy nghĩ một
chút rồi nói: “Không sao đâu anh. Không cần miễn cưỡng. Anh cũng là thẳng mà.”
Nhưng mà cong thì đúng là
thoải mái! Không không! Cao Nhân mày đang nghĩ cái gì?!
Cao Nhân muốn tự tát mình
một cái để đầu óc tỉnh táo lại. Cậu đấu tranh tư tưởng trong lòng một hồi, nuốt
một ngụm nước bọt, nói: “Nhưng anh… Anh băn khoăn thiệt… Anh… Anh…”
“Cao Nhân.” Giọng Lữ Viên
Kiều trầm xuống: “Nếu anh không có cách nào thích em thì đừng dụ dỗ em mắc sai
lầm mà em không nên mắc.”
“…”
Cao Nhân lại cuộn người
thành một cục, nhưng vẫn bám chặt tay áo của Lữ Viên Kiều không buông. Lữ Viên
Kiều thở dài rồi kéo tay cậu ra để đứng dậy. Nhưng cậu chưa kịp rời khỏi giường
thì Cao Nhân bỗng nhào tới ôm chặt eo cậu, toàn thân người này vì kích động mà
run rẩy.
“Anh có thể thử… Thử yêu
thích em!”
Hơi ấm trong lồng ngực bùng nổ,
dòng điện ấm áp chạy khắp tứ chi, Lữ Viên Kiều đẩy tay Cao Nhân trên eo mình,
xoay người đè cậu lên giường xuống hôn đắm đuối.
Đối với một người có nền
tảng về thể dục dụng cụ, tuy đã rời xa sân tập nhiều năm, nhưng sự mềm dẻo của
cơ thể Cao Nhân vẫn khiến Lữ Viên Kiều kinh ngạc. Mặt baby có thể nằm trên
giường rồi ngậm lấy dục vọng của cậu vào miệng mình, mông và eo uốn thành một
độ cong khó mà tin nổi. Cậu đem hết mọi cảnh ‘xuân’ bày ra trước mặt Lữ Viên
Kiều.
Giơ tay lên giữ lấy hai bờ
mông trắng nõn, Lữ Viên Kiều nhướng mày chịu đựng sự va chạm của hàm răng Cao
Nhân trên dương vật của mình, đồng thời dùng răng của chính mình gặm nhấm da
thịt mềm mại trên đùi của người kia. Cao Nhân kêu lên một tiếng ‘A!’ rồi quay
đầu lại, ánh mắt đáng thương lấp lánh nước.
“Viên Kiều… Đừng… Đừng chạm
vào…” Đôi môi của mặt baby đỏ bừng do nước bọt và ma sát: “Nhột quá…”
Lữ Viên Kiều xấu xa cong
khóe miệng: “Nhột là đúng rồi. Lát nữa bên trong anh cũng sẽ nhột.”
“Hả? Em muốn làm… Ưm…!”
Lỗ thịt co rút chặt chẽ bị
lưỡi của Lữ Viên Kiều chặn lại, tầm mắt của Cao Nhân lập tức mờ mịt.
“Viên Kiều! Viên Kiều! Đừng
mút!” Cậu lớn tiếng xin tha: “Nhột quá anh không chịu được!”
Lữ Viên Kiều một khi đã phá
vỡ phòng tuyến cuối cùng thì chính là con sói lột bỏ lớp da dê, ở trên giường
thì đừng mong cậu sẽ là đàn ông phong độ cái đéo gì đó. Phải khiến người này
sướng chết mới là chuyện chính. Cậu vỗ vào mông Cao Nhân để lại một vết đỏ,
nghiêng đầu lại bắt gặp đôi mắt ầng ậc nước kia: “Anh nhỏ giọng chút nào. Không
là cả toà nhà đều biết anh đang làm tình đấy.”
Cao Nhân lập tức mím chặt
miệng, nhưng Lữ Viên Kiều lại tiếp tục liếm đến khi cậu rên lên mấy tiếng ‘Ưm
a…” Lữ Viên Kiều nắm lấy vật cương cứng của mình rồi xoa lên môi cậu, ra hiệu
cho cậu dùng thứ này để lấp kín miệng. Cao Nhân không có kĩ thuật khẩu giao cho
Lữ Viên Kiều thật tốt, nhưng ngược lại chiếc lưỡi phía sau hành hạ cậu muốn
điên rồi. Nó khiến cậu nhộn nhạo từ trong ra ngoài, như một cái móng vuốt cào
xé trái tim.
Thấy Cao Nhân đã bị liếm đến
ướt nhẹp, Lữ Viên Kiều chậm rãi chen một ngón tay vào. Thân thể Cao Nhân vừa
mới thả lỏng thì lập tức căng lên, trong miệng không thể ngậm được dục vọng của
Lữ Viên Kiều nữa. Cao Nhân chỉ có thể dùng hai tay ôm đầu ngồi xổm thắt lưng
xuống và đẩy mông lên để cho Lữ Viên Kiều thăm dò trong cơ thể. Cậu mò đến vị
trí mềm mại nhô lên trên thành ruột và nhẹ nhàng ấn vào, ngay sau đó, một chất
nhờn trong suốt từ đầu dương vật của Cao Nhân chảy xuống cơ bụng cậu.
“A a… Đừng mà…” Cao Nhân lại
rên rỉ, “Viên Kiều!”
Ngón tay thứ hai sáp nhập
vào, Lữ Viên Kiều xoa vị trí bên trong cơ thể Cao Nhân, nói: “Phải chạm vào đây
thì anh mới sướng được. Em phải nhớ rõ vị trí của nó.”
“Đừng đùa… Không thích đâu…
Á!”
Cao Nhân miệng thì từ chối
nhưng mông thì không ngừng vùng vẫy để cố gắng đẩy ngón tay Lữ Viên Kiều vào
sâu hơn. Ngón tay thứ ba cũng đi vào giữa những tiếng rên ngắt quãng và từ từ
vuốt phẳng những nếp nhăn trên cửa động. Lữ Viên Kiều chưa từng làm những
chuyện thế này với ‘cửa sau’ của người đàn ông khác, vì vậy cậu dùng hết kiên
nhẫn để mở rộng cho Cao Nhân. Đến khi cậu cảm thấy người kia đã đủ sức chứa
chấp mình, cậu rút ngón tay ra rồi quỳ xuống phía sau Cao Nhân và dùng vật càng
thô hơn so với ngón tay để ngay lối ra.
Bộ phận cương cứng từ từ
chạm tới gốc rễ, Lữ Viên Kiều dựa vào lưng Cao Nhân, thở hồng hộc để chống lại
cảm giác bị bóp chết bởi khoái cảm và chờ thân thể Cao Nhân thích ứng với kích
thước của mình. Cao Nhân rên rỉ liên tục, và mông của cậu run lên trong giây
lát, kẹp đến mức Lữ Viên Kiều cảm thấy có dòng điện giật từ đầu đến chân.
“Đừng nhúc nhích, chút nữa
sẽ rất đau…” Cậu cắn vành tai đỏ bừng của Cao Nhân, nhẹ nhàng cảnh cáo.
Cao Nhân kêu ‘A!’ một tiếng,
sau đó đột nhiên mạnh bạo đem vật cứng chôn sâu hơn trong cơ thể mình. Lý trí
của Lữ Viên Kiều lập tức nổ tung thành pháo hoa trong bầu trời đêm. Cánh tay
cậu dùng sức ấn Cao Nhân xuống giường, thô bạo thẳng lưng mà đưa đẩy khiến mặt
baby vừa bị đè vừa kêu giường thất thanh.
Giữ nguyên tư thế quỳ trên
giường, bả vai Cao Nhân dựa trên cơ ngực của Lữ Viên Kiều, thắt lưng cậu cong lên
rất nhiều, hai mông liền kề sát vào xương hông của Lữ Viên Kiều. Lữ Viên Kiều
siết chặt hai mảng cơ ngực không dày nhưng tinh xảo, dùng ngón tay siết chặt
chúng cho đến khi chúng biến dạng trong khi phía dưới đang mạnh mẽ ra vào.
“Á, không, đừng… Viên Kiều!”
Xen lẫn trong tiếng kêu là tiếng khóc nức nở của Cao Nhân: “Nhanh quá! A!”
“Gọi chồng nào.” Tiếng thở
hổn hển vang lên bên tai Cao Nhân. Lữ Viên Kiều trượt xuống nắm lấy vị trí đang
cương cứng của cậu, va chạm trước sau đồng thời kích thích tất cả những nơi mà
Cao Nhân có thể đạt cực khoái.
Mặc dù đầu óc lẫn lộn nhưng
lý trí của Cao Nhân vẫn còn đó, sống chết cũng không chịu kêu. Cho dù có cong
thì đầu óc vẫn thẳng, hơn nữa Lữ Viên Kiều còn nhỏ hơn cậu. Một tiếng ‘chồng’
này đúng là đánh chết cũng khó nói!
Quy đầu nặng nề sượt qua vị
trí nhô lên bên trong khiến cả người Cao Nhân run lên như điện giật. Nhưng Lữ
Viên Kiều nắm chặt lấy gốc rễ bên dưới, khoái cảm dâng trào không có nơi nào
trút được. Sau vài lần va chạm, lòng tự trọng còn sót lại của cậu đã hoàn toàn
bị hủy hoại.
“Chồng…” Sau đó là tiếng rên
như muốn đòi mạng: “Mạnh lên.”
Lần này Lữ Viên Kiều hoàn
toàn bùng nổ. Cậu buông tay rồi bắt lấy xương hông của Cao Nhân, trong một hơi
đâm mấy chục lần khiến Cao Nhân vặn vẹo rồi bắn ra dưới người. Cơn cực khoái
khiến cậu vô thức co bóp bên trong buộc Lữ Viên Kiều rên nhẹ rồi bắn vào dòng
tinh dịch đặc sệt.
Cao Nhân đang nằm trên
giường với một thứ gì đó cắm vào mông, một lúc lâu sau cậu mới tỉnh táo trở
lại. Cậu định đứng dậy thì bàn tay to lớn của Lữ Viên Kiều đột nhiên giữ lấy eo
cậu.
“Đừng nhúc nhích, bôi trơn
đi rồi làm thêm một nháy.”
…
Tuy đã hết sốt nhưng Cao
Nhân cũng không thể thẳng thắt lưng. Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Cao Nhân trả
lại thuốc cho lão Hàn vào ngày thứ ba đi làm. “Thầy Hàn, thuốc của thầy có tác
dụng phụ là thôi miên không, uống vào cảm giác như thể…” Cậu nuốt xuống hai chữ
‘tráng dương’ suýt nữa thì phun ra.
“Hả? Mỗi lần uống xong đều
ngủ một đêm.” Lão Hàn cau mày, cầm lọ thuốc lên nhìn liên tục, đột nhiên nhớ
tới cái gì: “Cậu uống thuốc này với thuốc cảm hả?”
Nghĩ đến mấy viên thuốc Lữ
Viên Kiều mua cho mình, Cao Nhân gật đầu. “Dạ đúng ạ.”
“Trời ơi, cái này không thể
trộn với thuốc cảm, ít nhất phải xen kẽ bốn tiếng.” Lão Hàn lắc đầu, “Cậu không
sao đó chứ? Uống cùng với thuốc cảm sẽ có tác dụng phụ…”
Lão Hàn cũng nhẫn nhịn nuốt
hai từ ‘tráng dương’ xuống.
Không sao ạ? Đây là một vấn
đề lớn! Trên trán Cao Nhân xuất hiện một đường đen thui. Hoa cúc nở thành một
đóa hướng dương đó! Nếu không cậu cần gì nghỉ hai ngày rồi mới đi làm vậy? Quan
trọng là Lữ Viên Kiều không uống thuốc nhưng còn hung dữ hơn người ta uống
thuốc, và kích thước của người ta so với cậu…
Trời, cậu thua liên tục.
“Cao Nhân? Đội trưởng Trần
gọi ra họp kìa.” Lữ Viên Kiều gõ cửa bước vào, “Chào thầy Hàn ạ.”
“Ôi tôi nói bao nhiêu lần
rồi, cứ gọi là lão Hàn.”
Nhìn đôi tai đỏ ửng và vai
co rụt lại của Cao Nhân, lão Hàn chợt nhận ra điều gì đó. Ông đứng dậy cất lọ
thuốc ho vào tủ rồi viết một mẩu giấy lên.
[Không được uống cùng thuốc
cảm.]
No comments:
Post a Comment