Chương 12: cháu cũng không sinh con cho Kỳ Minh!
Nghề cảnh sát hình sự là
nghề chịu nhiều áp lực và gánh nặng tâm lý. Vì vậy, đồng nghiệp bạn bè trêu
ghẹo lẫn nhau cũng có thể xem như là cách thức miễn phí để họ giải toả áp lực.
Vả lại, người thông minh chả ai lại tin mấy cái lời đồn. Đến mai mốt thì ai
cũng sẽ quên thôi.
“Tiểu La, tan ca thì về sớm
nhé. Nhớ chú ý sức khoẻ.” Trần Phi đi ngang qua bàn làm việc của La Gia Nam
buông một câu.
“Không phải cả chú cũng hùa
theo chứ đội trưởng!” Mặt La Gia Nam còn quạu hơn so với khi hắn ăn phải tro
cốt. “Khoan nói tới chuyện cháu không có khả năng. Mà cho dù có thì cháu cũng
không sinh con cho Kỳ Minh!”
“Đừng có lên mặt với tôi,
ranh con. Nói chuyện không biết trên dưới.” Trần Phi vỗ nhẹ lên đầu La Gia Nam.
“Nghiêm túc nào. Tôi gọi cho bên hải quan rồi. Mức phạt tiền của Cao Kim Hải
giảm còn hai mươi vạn, coi như là trao thưởng cho ông ta vì đã cung cấp manh
mối. Nhưng nộp phạt thì vẫn phải nộp chứ không thể để một đám lợi dụng sơ hở
pháp luật cho rằng cung cấp cho cảnh sát manh mối là được một mớ tiền.”
“Cho dù một trăm vạn thì
cháu cũng không nể ổng.” La Gia Nam rút khăn giấy ra lau miệng. Hắn vẫn còn cảm
thấy dư vị đắng chát của tro trong khoang miệng.
“Ngoài ra, hôm qua mẹ cậu
còn gọi điện hỏi tôi tại sao xếp cho cậu nhiều ca đêm như vậy, làm cậu không
thể về nhà ăn cơm.” Trần Phi còn buồn bực hơn so với La Gia Nam: “Cậu không về
nhà liên luỵ tôi bị trách móc. Đúng là tôi nên xếp cho cậu nhiều ca đêm hơn.”
La Gia Nam vội vàng nắm lấy
tay Trần Phi, mặt đau khổ: “Đội trưởng, chú cũng biết mẹ cháu thế nào rồi đấy.
Hôm nay mẹ gọi cháu về ăn cơm, ngày mai sẽ hỏi cháu bao giờ kết hôn, rồi ngày
mốt sẽ đòi bồng cháu.”
“Đúng lúc có tin vui, gọi về
báo mẹ đi.”
“Đội trưởng, chúng ta có thể
không nhắc đến chuyện này không?!”
“Đội trưởng Trần.” Thượng
Quan Vân Phỉ gõ cửa phòng, tay cầm máy tính bảng rồi nghiêng nửa người vào.
“Thông tin mà chú kêu cháu kiểm tra ấy, cháu đã tải lên máy chủ rồi nhé. Nó nằm
trong tệp phụ thứ hai trong thư mục công khai của Tổ trọng án.”
Trần Phi ngoắc tay với cô:
“Vân Phỉ à, qua đây tôi hỏi cái này.”
“Chuyện gì vậy đội trưởng?”
Thượng Quan Vân Phỉ bước tới, tay chắp sau lưng. Cô gái này là sinh viên mới ra
trường, giọng nói ngọt ngào, da trắng nõn. Tuy không phải ‘đại mỹ nhân’ nhưng
cô sinh viên chuyên ngành kỹ thuật này lại có phong thái của người trí thức
khiến người ta nhìn phát yêu luôn.
“Cô thấy La Gia Nam thế
nào?” Trần Phi cười híp mắt nhìn cô. La Gia Nam nhướng lông mày, hất cằm hỏi:
“Phỉ Phỉ có thấy anh Nam đẹp trai xuất thần không?”
Thượng Quan Vân Phỉ sờ môi
cười, sau đó nói: “Ủa đội trưởng Trần, chú đang muốn giới thiệu đối tượng cho
anh Nam ạ?”
“Chị nhà cậu ta yêu cầu. Tôi
không có giới thiệu cô với cậu ấy đâu. Cô có người bạn nào không? Thấy hợp thì
giới thiệu cho cậu ta đi.” Trần Phi bất đắc dĩ lắc đầu.
Nghiêng đầu đánh giá La Gia
Nam, Thượng Quan Vân Phỉ hỏi: “Anh Nam cao bao nhiêu vậy?”
“1m87.” La Gia Nam gằn từng
chữ nói, thấy Trần Phi bất mãn ho khan thì hắn lập tức đổi giọng: “Không tính
giày thì 1m83.”
“Anh thích kiểu con gái thế
nào?”
“Khoan, thiệt luôn hả? Anh
không đi xem mắt đâu.” La Gia Nam ngồi ghế xoay trượt một đoạn ra sau: “Phỉ Phỉ
không cần lo cho anh. Chắc chắn sau này sẽ giới thiệu chị dâu cho em.”
Thượng Quan Vân Phỉ giả vờ
kinh ngạc: “Ơ, vậy còn đứa con của anh với thầy Kỳ?”
La Gia Nam tự nhiên muốn đập
đầu vào tường. Hắn nghĩ chuyện này đến tuần sau cũng chưa lắng xuống.
————————
Trong tài liệu mà Cao Kim
Hải đưa cho Cục có hơn hai trăm ghi chép, muốn tra từng người một chắc đến năm
sau cũng chưa hoàn thành. Trần Phi triệu tập một cuộc họp để mọi người cùng
thảo luận và loại bớt nghi phạm. Đối với những vấn đề thuộc phạm trù phân tích
hành vi tội phạm, đội phó Triệu Bình Sinh – Tiến sĩ chuyên ngành Phân tích hành
vi tội phạm, sẽ là người đứng ra tổ chức họp.
“Căn cứ kết luận của phía
pháp y, nạn nhân tử vong do trúng độc cá nóc.” Trên màn chiếu của phòng họp,
Triệu Bình Sinh gõ ra một báo cáo từ Trung tâm Giám định Pháp y. Suy đoán trước
đây của Kỳ Minh là chính xác. “Dựa vào thời gian gây án đã được hung thủ tính
toán cẩn thận, hắn hạ độc xong rồi vứt thi thể, kết hợp với thể trạng của nạn
nhân, tôi cho rằng hắn là nam, tuổi tác từ ba mươi lăm đến bốn mươi lăm. Mặt
khác, nếu muốn trích xuất độc từ cá nóc thì hắn rất cần kinh nghiệm. Vì vậy
theo tôi, chúng ta có thể loại trừ những nhân viên làm việc trên thuyền dọn
chất thải.”
Thượng Quan Vân Phỉ tạm thời
được điều đến Tổ trọng án để hỗ trợ điều tra. Cô đánh máy lạch cạch, rồi nói
với Trần Phi: “Còn lại bảy mươi ba chủ thuyền đánh cá phù hợp với điều kiện.”
“Việc thi thể được tìm thấy
ở kênh nước thải cho thấy hung thủ rất quen thuộc với khu vực đường sông. Hắn
có thể là người địa phương.” Kỳ Minh nói ra suy nghĩ của bản thân. Thường thi
pháp y không cần tham gia những cuộc họp thế này nhưng anh không phải pháp y
chính quy mà đứng ở vai trò cố vấn nhiều hơn.
“Ừm… Còn năm mươi mốt người
phù hợp.” Thượng Quan Vân Phỉ nói và nở một nụ cười ngọt ngào với anh.
Cố vấn mới đến trông đẹp trai
lại có học vấn, phong cách hào hoa phong nhã hoàn toàn khác biệt với những cảnh
sát thô bạo. Các cô gái trong cục giống như đào được kho báu vậy. Văn phòng
pháp y nhộn nhịp hơn hẳn ngày trước khiến lão Hàn cảm thấy trẻ ra ba mươi tuổi.
“Phỉ Phỉ, đang họp đừng có
thả thính.” La Gia Nam gõ bàn. Miêu Hồng gõ đầu hắn thay cho lời nhắc nhở đừng
chọc ghẹo cô gái nhỏ, nói: “Tôi nghĩ hung thủ là người độc thân.”
Ánh mắt của mọi người lập
tức đổ dồn về Miêu Hồng. Cô giải thích: “Hắn không phải tội phạm bộc phát. Hắn
có phương pháp, có kế hoạch hạ độc và vứt xác. Hắn cần nhất là không gian riêng
tư. Mà theo tôi được biết thì những người đi biển thường là vợ chồng đi cùng
nhau.”
Trần Phi cùng Triệu Bình
Sinh trao đổi ánh mắt, trầm tư một lát rồi gật đầu xác nhận.”Vân Phỉ, tiếp tục
loại trừ theo lời cảnh sát Miêu.”
“Chờ cháu xí. Cái này phải
đối chiếu với dữ liệu bên Cục Dân chính.” Ngón tay Thượng Quan Vân Phỉ lướt
nhanh trên bàn phím. Mười phút sau, cô nói: “Còn mười lăm người.”
“Vậy cũng được rồi. Điều tra
mười lăm người này. Tiểu Hứa với Đại Vĩ một tổ, lão Triệu với Miêu Hồng một tổ,
La Gia Nam với thầy Kỳ…”
“Đội trưởng muốn chia cắt
cháu và sư phụ à?” La Gia Nam mặt khó chịu, chen ngang vào lời Trần Phi.
“Ranh con, cậu nên cai sữa
rồi.” Trần Phi vung tay. “Miêu Hồng, tháng sau giao cho em dẫn dắt người mới.”
“Đội trưởng, anh cứ bắt em
làm bảo mẫu miễn phí thì em phải gửi đơn thôi việc thôi.” Miêu Hồng ngoài miệng
nói như vậy như vẫn gật đầu.
Trần Phi đội mũ cảnh sát,
tuyên bố: “Mỗi tổ điều tra năm thuyền. Lập tức xuất phát!”
————————
Tổ của La Gia Nam tra xét ba
thuyền đều không có phát hiện gì. Hiện tại, hắn đang hỏi một ông lão đang vá
lưới đánh cá trên bờ thông tin về chiếc thuyền thứ tư. Ông cụ híp mắt nhìn bức
ảnh chủ thuyền một chút rồi gật đầu: “Đây là A Bân. Nhưng gần này ông không gặp
nó nữa. Các cháu cần tìm nó có việc gì?”
“Có một số vấn đề cần hỏi
anh ta. Ông có biết anh ấy hay neo thuyền ở đâu không ạ?” La Gia Nam lớn tiếng
hỏi bởi ông hơi lãng tai.
“Bên kia kìa.” Ông lão chỉ
về hướng xa xa.
Mấy chiếc ca nô cỡ trung xếp
thành hàng ngang đang nằm phơi nắng trên bãi cát. La Gia Nam cùng Kỳ Minh tìm
thuyền của nghi phạm dựa vào số đăng ký trên mạn thuyền.
“La Gia Nam, đến xem cái
này.”
Kỳ Minh ngồi xổm phía sau
một chiếc ca nô chỉ cho La Gia Nam phát hiện của mình. La Gia Nam khom lưng đến
gần xem thử. Hắn liền chú ý đến vết tích va đập của cánh quạt chân vịt phía sau
ca nô. Đối chiếu số đăng ký một lần nữa, chủ thuyền Nghiêm Chính Bân chính là
một trong các nghi phạm.
Kỳ Minh chỉ vào khớp nối
trục cánh quạt, nói với La Gia Nam: “Chỗ này hình như có tóc. Gọi Lão Hàn và
mọi người tới đây đi.”
“Cái này đúng rồi.” Sau khi
gọi điện cho Trần Phi nhờ ông phái người đến phong toả hiện trường để tìm manh
mối, La Gia Nam thông báo địa chỉ của Nghiêm Chính Bân theo chứng minh nhân dân
cho đồn công an để nhờ bọn họ hỗ trợ Tổ trọng án bắt kẻ tình nghi.”
Nghiêm Chính Bân không có ở
nhà, vả lại nhìn như một thời gian qua hắn cũng không về nhà. Trên gia cụ đều
bám một tầng bụi mỏng. Kỳ Minh đeo bao tay mở tủ lạnh ra, lập tức anh bịt lấy
mũi miệng.
Tìm được đầu người chết rồi.
————————
“Nghiêm Chính Bân không có
xe riêng. Ghi chép mua vé xe lửa, vé máy bay và vé xe buýt đều không ghi nhận
chứng minh nhân dân của hắn.” Trần Phi báo cáo kết quả điều tra với Cục trưởng.
“Nhưng chúng tôi không loại trừ hắn ngồi trên một chiếc xe màu đen, đi ra khỏi
trạm rồi mới quay về mua vé bù.”
“Phân công lực lượng sắp xếp
đến trạm xe kiểm tra. Thông báo đến các tỉnh đưa thông tin nghi phạm vào diện
truy nã.” Cục trưởng đứng dậy lấy áo khoác trên giá treo. “Lão Trần, cùng tôi
đi đến văn phòng tỉnh để báo cáo với Cục trưởng bên đó.”
Trần Phi ho khan một tiếng,
nói: “Tôi không đi đâu Cục trưởng. Công việc của tôi còn nhiều lắm, đi không
được đâu.”
“Tôi nói cậu với cái cậu
Triệu Bình Sinh bị sao ấy nhỉ? Cứ nói đến chuyện đi văn phòng tỉnh là trốn.”
Cục trưởng không vui, nói: “Trần Phi, tôi nói cho cậu biết báo cáo với cấp trên
là nghĩa vụ của cậu. Đừng nghĩ tôi lúc nào cũng sẽ mở miệng thay cho cậu.”
“Được. Anh đừng tức giận.
Hiện tại tôi đi không được. Hay anh lên xe trước rồi chờ tôi một chút. Sắp xếp
công tác xong tôi xuống ngay.”
Nhưng Cục trưởng ngồi trong
xe đợi mười lăm phút cũng không thấy bóng dáng Trần Phi. Ông hầm hừ đi từ bãi
giữ xe dưới tầng hầm lên văn phòng Tổ trọng án để tìm người. Vừa đến trước cửa
phòng làm việc, ông đã nhìn thấy bên trong láo nháo như bãi chiến trường vậy.
Trần Phi đang nghe điện thoại, nhìn thấy Cục trưởng đứng ở cửa văn phong thì
giơ tay ra hiệu cho đối phương chờ. Để điện thoại xuống, ông nói với Cục
trưởng:
“Tôi vừa nhận được thông báo
từ đồn cảnh sát Đông Bình. Có người báo án rằng nhà hàng xóm cãi nhau đến mức
ném đồ vật, nhưng gõ cửa thì họ không mở. Địa chỉ đó là của bà Uông Hải Hà –
nhân chứng trong vụ án thi thể không đầu. Cảnh sát bên đó đã xác nhận người ở trong
nhà bà ta chính là Nghiêm Chính Bân. Hắn là nghi phạm trong vụ án này, và hắn
đang bắt bà ta làm con tin. Tôi phải đến đó ngay lập tức.”
“Tôi cũng đi.”
Cục trưởng cũng đội mũ cảnh
sát lên.
No comments:
Post a Comment