Chương 37 Nằm mơ thấy bị cua ăn???????
Ra khỏi văn phòng của Trần Phi, La Gia Nam gọi điện xuống văn phòng pháp y để hỏi Kỳ Minh có rảnh để cùng hắn ra ngoài điều tra không. Kỳ Minh không có thời gian nên hắn phải tìm người khác. Vậy mà La Gia Nam lại thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, nếu cho hắn ngồi trong con xe chật hẹp với Kỳ Minh, hắn sẽ khó xử cực kì. Vì hắn nhìn miệng Kỳ Minh là muốn hôn…
La Gia Nam nhìn quanh một vòng rồi quyết định gọi
Triệu Bình Sinh. Đội phó Triệu dễ tính, có hỏi này hỏi kia thì người ta cũng
không đuổi mình đi.
Ngồi trên xe nói chuyện phiếm một hồi, Triệu Bình
Sinh cười nói: “Tiểu La, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Cho dù Triệu Bình Sinh không học tâm lý học thì hắn
cũng có thể nhìn ra La Gia Nam có vấn đề cần hỏi. Bởi lẽ từ nãy đến giờ hắn cứ
nói chuyện vòng vo.
“Dạ thật ra thì… Ừm… Cũng không có gì.” La Gia Nam
xoa lông mày. “Đội phó, cháu rất nể chú. Tính của đội trưởng Trần vậy mà chú
chịu được, chắc cũng không dễ dàng gì ha…”
Ánh mắt Triệu Bình Sinh hơi trầm xuống: “Sao cậu lại
bắt đầu nói xấu sau lưng người khác rồi?”
“Cháu không nó nói xấu chú ấy. Cháu muốn hỏi thật
mà.” La Gia Nam cật lực giải thích. “Cha cháu từng nói nếu tính đội trưởng Trần
không nóng như cây pháo như vậy thì dư sức làm lãnh đạo ở bất cứ đâu.”
“Ái chà, cha cậu đánh giá cao Trần Phi ghê.” Triệu
Bình Sinh mở cuốn sổ tưởng tượng trong đầu ra rồi ghi chép đôi lời nhắn nhủ đến
tình địch fake La Vệ Đông. Tuy có đánh chết Trần Phi cũng không nhận nhưng
Triệu Bình Sinh chắc chắn lúc còn trẻ ông từng ‘crush’ La Vệ Đông. Hồi La Vệ
Đông siết chặt tay Trần Phi nói ‘Anh giao con trai cho em,’ Triệu Bình Sinh
không để Trần Phi ngủ suốt một đêm, khiến người ta tức đến nỗi mắng ông lòng dạ
hẹp hòi.
Triệu Bình Sinh nói lại có một câu đã khiến Trần Phi
câm nín: “Dù sao thì đời này anh cũng chỉ lòng dạ hẹp hòi với một mình em
thôi.”
La Gia Nam làm gì biết mối quan hệ này phức tạp như
vậy. Hắn nói tiếp: “Chú cũng biết cha cháu rồi, tiết kiệm lời khen gần chết,
cũng không mong cháu làm cảnh sát. Nhưng khi cha cháu nghe nói cháu vào Tổ
trọng án với đội trưởng Trần, thái độ của cha thay đổi hẳn một tám trăm mươi độ
luôn. Cha nói với cháu là ‘La Gia Nam, liệu hồn mà làm việc cho tốt. Làm mất
mặt đội trưởng Trần chính là làm mất mặt cha.’”
À, Trần Phi, đêm nay em đừng hòng ngủ. Triệu Bình
Sinh nghĩ.
“Này… Đội phó?” Thấy Triệu Bình Sinh cười hơi kì kì,
La Gia Nam dè dặt hỏi: “Trước khi chú với đội trưởng thành cặp… Chú có… Mơ thấy
chú ấy không?”
“Mỗi ngày đều mơ thấy đội trưởng của cậu.” Chẳng ai
ngờ Triệu Bình Sinh thẳng thắn như vậy.
Xong đời. La Gia Nam đột nhiên có cảm giác sau này
muốn đi ngủ cũng thành gánh nặng.
————————
Công ty Trách nhiệm hữu hạn Giải trí – Truyền thông
Quảng Hoa toạ lạc tại một văn phòng mới ở phía đông thành phố. Hầu hết các công
ty đăng ký ở đây đều hoạt động trong lĩnh vực giải trí hoặc văn hóa. Nhìn quanh
tiểu khu này có thể bắt gặp rất nhiều người trẻ tuổi diện trang phục thời
thượng. Cô gái lễ tân của công ty Quảng Hoa trông như một người mẫu vậy. Cô mang
giày cao gót, đứng ngang tầm mắt La Gia Nam.
Khi thấy phù hiệu cảnh sát của hai người, lễ tân nở
một nụ cười chuyên nghiệp rồi nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc hiện tại không có ở
công ty.”
“Những người khác trong bộ phận quản lí cũng không
có ở đây sao?” La Gia Nam hỏi.
“Có giám đốc Lữ. Chị ấy là giám đốc tài chính của
công ty chúng tôi.”
“Ừ. Chúng tôi có thể nói chuyện với cô ấy trước.”
“Vậy mời hai anh đến phòng khách ngồi đợi một chút
để tôi báo chị ấy.”
Ngồi trong phòng khách, La Gia Nam nhìn quanh và
thấy một tấm áp phích lớn về một buổi hòa nhạc treo trên tường. Người trong tấm
áp phích rất quen thuộc. Anh ta nên là một idol trẻ tuổi, nhưng hắn không biết
anh ta tên gì.
“Chú biết đó là ai không, đội phó?” La Gia Nam chỉ
vào áp phích rồi hỏi.
“Trình Phong.”
“Chà, chú rành mấy cái tin tức hiện hành ghê ta.”
“Tôi làm gì biết mấy cái này?” Triệu Bình Sinh cười
khổ: “Cháu gái mới mười sáu tuổi của tôi mê cậu này lắm. Tuần trước tôi sang
nhà em trai để ăn cơm, con bé đang ăn thì trên TV chiếu buổi phỏng vấn Trình
Phong, nó hét lên một tiếng làm tôi hết cả hồn.”
“Đúng là không biết mấy cô gái bây giờ gu thẩm mỹ
sao nữa, cứ thích mấy người trai không giống trai mà gái cũng không giống
gái (*).” La Gia Nam bĩu môi.
Triệu Bình Sinh nói: “Cho nên đến giờ cậu vẫn ế.”
“Tại cháu không chủ động tìm kiếm thôi. Hồi cháu còn
học ở trường cảnh sát, rất nhiều cô gái muốn nhào vào cháu. Nếu không phải tại
đội trưởng Trần điều cháu từ phân cục ra ngoài làm nhiệm vụ thì giờ này cháu
làm cha luôn rồi.”
Triệu Bình Sinh trưng ra biểu cảm ‘Ở đó mà nói xàm
tiếp đi, tôi đang nghe’ nhìn La Gia Nam.
Một cô gái xinh đẹp trong bộ suit chuyên nghiệp màu
xanh da trời đẩy cửa kính phòng khách bước vào và đưa cho họ một tấm danh
thiếp, nói: “Chào buổi sáng, tôi tên là Lữ Tinh. Không biết hai anh có việc gì
mà mới sáng sớm đã tới đây?”
“Tôi là La Gia Nam từ Tổ trọng án của Cục Công an
thành phố, đây là đội phó Triệu Bình Sinh của chúng tôi.” La Gia Nam đứng dậy
nhận danh thiếp rồi ngồi xuống đặt tài liệu trên bàn. “Trong quá trình điều tra
vụ án, chúng tôi phát hiện nạn nhân từng liên lạc với quý công ty. Vì vậy tôi
muốn hỏi ai là người sử dụng số điện thoại này?”
Lữ Tinh nghe đến hai chữ ‘nạn nhân’ thì khẽ nhíu
mày, sau đó cô nhìn qua số điện thoại rồi nói: “Trước đây công ty chúng tôi đã
thực hiện một dự án với một ban nhạc ở châu Phi. Những số điện thoại di động
này được cung cấp cho các thành viên ban nhạc nước ngoài sử dụng trong thời
gian đó.”
“Ban nhạc này còn ở trong nước không?” La Gia Nam
hỏi.
“Họ đã về nước từ sớm rồi. Sim điện thoại này đúng
ra phải bị cắt rồi.” Lữ Tinh suy nghĩ một chút rồi đứng dậy ra cửa. Cô nói
chuyện vài câu với đồng nghiệp rồi quay lại chỗ ngồi: “Tôi nhớ là các số điện
thoại này phải bị huỷ hết. Tôi mới hỏi cấp dưới một chút.”
Một lúc sau có nhân viên quay lại nói với Lữ Tinh
rằng những số điện thoại đó chắc chắn đã bị cắt rồi.
“Vậy thì kì lạ quá.” Triệu Bình Sinh chỉ vào lịch sử
cuộc gọi, nói: “Ít nhất còn số điện thoại này chắc chắn luôn được sử dụng.”
“Công ty chỉ trả trước một tháng tiền thuê, nhưng
nếu có người tự mình gia hạn thì số điện thoại vẫn có thể dùng được mà không bị
huỷ.” Lữ Tinh giải thích.
Triệu Bình Sinh hỏi: “Ai chịu trách nhiệm huỷ các số
điện thoại này?”
“Loại thẻ trả trước này anh không cần xử lý. Chỉ cần
lấy thẻ ra ném đi là được.” Lữ Tinh trầm giọng hỏi: “Có người… Chết rồi sao?
La Gia Nam và Triệu Bình Sinh nhìn nhau rồi gật đầu.
Sắc mặt Lữ Tinh thay đổi. Cô mím chặt môi như muốn nói gì đó nhưng lại không
dám nói ra.
Triệu Bình Sinh không tử tế nữa. Ông nghiêm nghị
nhắc nhở: “Cô Lữ, đây là cuộc điều tra chính thức của cảnh sát. Nếu có bất kì
tình huống đáng ngờ nào, xin cô hãy nói sự thật.”
Do dự một chút, Lữ Tinh thở dài nói: “Tôi… Tôi nghe
nói…”
————————
Kỳ Minh vừa bước ra khỏi thang máy thì đã nghe tiếng
gầm rú trong hành lang:
“Cái cuộc đời này đúng là đéo có pháp luật!”
Nếu không nghe ra giọng La Gia Nam, Kỳ Minh chắc
chắn sẽ không tin một cảnh sát sẽ nói ra những lời này. Anh vào văn phòng Tổ
trọng án. Ngoại trừ La Gia Nam đang đi tới đi lui, hai tay ôm thắt lưng với vẻ
mặt oán hận, tất cả mọi người đều ngồi đó với vẻ mặt ngưng trọng, còn Trần Phi
mặt đã đen thui.
“Kỳ Minh, anh đến đúng lúc đó!” La Gia Nam đã vứt
chuyện đêm qua ra sau đầu. Hắn nắm lấy cánh tay Kỳ Minh mà kéo vào ngồi cùng
với Tổ trọng án. “Đem thi thể Chu Đại Quốc đi hoả táng đi. Tôi éo điều tra vụ
này nữa.”
“Sao vậy?” Kỳ Minh hỏi.
La Gia Nam thở dài, nghiến răng kể với Kỳ Minh hết
thảy những điều anh đã nghe được từ Lữ Tinh.
Hoá ra ban nhạc nước ngoài kia vừa xuống máy bay là
đã la hét đòi ‘hàng’, còn nói nếu không phê pha thì không biểu diễn được. Công
ty phụ trách cũng đau đầu không biết làm sao. Họ phải lên sân khấu biểu diễn
vào tám giờ hôm sau, vậy mà hôm nay họ phờ phạc ủ rũ như trái cà tím vậy. Giám
đốc và Trưởng ban quản lí dự án thấy mấy triệu đầu tư sắp đổ sông đổ bể thì
căng thẳng gần chết, nhưng có ai dám đi mua ‘hàng’ đâu. Lỡ bị bắt là chắc chắn
sẽ bị phạt nặng.
Một nhân viên bán vé của công ty đưa ra cao kiến
rằng ở khu Một Đời Giai Nhân có người bán ‘hàng,’ chỉ cần tới đó mua là được
rồi. Vì vậy, tối hôm đó, giám đốc mang một cái bao to đến Một Đời Giai Nhân,
bên trong bao chính là những thành viên của ban nhạc. Chu Đại Quốc đã bán thuốc
cho những người này.
‘Hàng’ mà Chu Đại Quốc cung cấp cho bọn họ có độ
tinh khiết cao, đám người này phê pha đến mức hiếp dâm cô gái phiên dịch. Đáng
giận nhất là Chu Đại Quốc cũng có mặt ở hiện trường nhưng gã chẳng thèm quan
tâm, lại đe doạ sẽ giết cả nhà cô ấy nếu cô ấy dám báo cảnh sát. Hiện tại đám
người này về nước rồi, Chu Đại Quốc cũng đã chết nên cô gái ấy dù có oan cũng
rất khó khiếu nại.
Kỳ Minh thấy khớp tay phải của La Gia Nam vừa sưng
vừa bầm tím. Triệu Bình Sinh nói do hắn nện một cú vào bàn lễ tân của công ty
kia.
“Tôi cũng có phát hiện mới.” Kỳ Minh đưa tài liệu do
Trần Phi. “DNA của Chu Đại Quốc trùng khớp với chứng cứ của một vụ án hiếp dâm
cũ. Phạm nhân của vụ án đó tên Chu Quan Khánh, lãnh án mười năm tù nhưng ngồi
tù bảy năm thì được thả. Tôi vừa mới liên hệ bên trái giam của Chu Quan Khánh
để xin hồ sơ bệnh án của gã. Theo như ghi chép, trong khoảng thời gian gã ngồi
tù, gã bị bạn tù đè rồi bị thương nặng dẫn đến chức năng hư tổn và liệt dương.”
“Vừa lắm!” Nghe vậy, La Gia Nam cực kì hả giận, “Chu
Quan Khánh chính là Chu Đại Quốc đúng không?”
Trần Phi cho hắn xem ảnh Chu Quan Khánh trong nhà
tù. Đúng vậy, Chu Đại Quốc và Chu Quan Khánh là một người.
“Chẳng trách gã phải thay đổi thân phận.” Miêu Hồng
lạnh lùng nói. “Tội phạm hiếp dâm ở trong tù cũng nằm chung với thực vật bậc
thấp, được thả ra thì cũng bị người đời khinh thường.”
Trần Phi nói: “Mặc dù Chu Đại Quốc, ừm, hay Chu Quan
Khánh là tên cặn bã thì luật pháp cũng không cho bất cứ ai quyền được xử lí gã.
La Gia Nam, vụ án sẽ tiếp tục được điều tra. Nếu cậu thật sự không muốn nhận
thì tôi thay người.”
Nói xong, ông nhìn xung quanh và thấy không có ai
ngóc đầu lên.
“Chú xem đi, không ai muốn làm luôn.” La Gia Nam
vung tay. “Thôi coi như cháu xui, để cháu điều tra. Nhưng đội trưởng, cháu có
một điều kiện. Sự việc hiếp dâm này phải được lập án. Cháu phải tìm cô gái
phiên dịch kia để lấy khẩu cung, lỡ người ta hỏi cháu có thể trả lại công bằng
cho người ta không, cháu cũng không thể nào quay lưng lại được.”
Trần Phi vỗ tài liệu trên đùi Kỳ Minh. Cặp ‘mắt hổ’
của ông trợn lên: “Cái này còn cần thằng nhóc như cậu nhắc tôi à?”
————————
La Gia Nam và Kỳ Minh tới nhà nạn nhân Vương Tuyết
Đình để lấy lời khai. Hắn vừa giơ phù hiệu với người đàn ông đứng trước cửa thì
đã bị cửa đập thẳng vào mũi. Kỳ Minh kéo hắn ra rồi gõ cửa lần nữa. Anh kiên
nhẫn gõ liên tục, tới khi bên trong có tiếng hét: “Cút đi!”
Sau đó không gian lại yên tĩnh một cách chết chóc.
“Anh về trước đi.” La Gia Nam nắm lấy cổ tay Kỳ
Minh, cái khớp ngón tay hắn đã sưng tấy: “Tôi chờ ở đây, người trong nhà kiểu
gì cũng phải ra ngoài thôi.”
Hắn buông tay Kỳ Minh rồi dựa vào tường, cúi đầu
châm một điếu thuốc. Đầu thuốc lập lòe lúc sáng lúc tối, khói từ từ bốc lên
trong ánh chiều tà u ám. Kỳ Minh vươn tay xin hắn một điếu thuốc rồi nghiêng
người châm điếu thuốc bằng chính điếu thuốc trên miệng La Gia Nam.
“Nếu lấy được lời khai thì tôi sẽ nhờ Chris tham gia
giải quyết vụ án này.” Kỳ Minh nói. “Chắc chắn sẽ bắt được bọn chúng thôi.”
Nghe Kỳ Minh nhắc đến tên nước ngoài kia, La Gia Nam
lại quạu: “Không cần. Tôi tự đi châu Phi bắt người cũng được.”
“Trưởng thành lên. Cái đó không thực tế xíu nào.” Kỳ
Minh gõ lên vai hắn. “La Gia Nam, hôm qua cậu sao vậy?”
“Hôm qua sao? Hôm qua tôi làm gì?” La Gia Nam giả
ngu.
“Anh theo dõi tôi.”
“Nè, hôm qua hơn năm giờ anh đã về rồi, còn tôi sáu
giờ rưỡi mới về thì theo dõi anh kiểu gì?”
“Ừ cứ cho là cậu không theo dõi tôi đi, vậy cậu đến
nhà hàng làm gì? Đùng nói đưa dù, cậu có mang dù bao giờ đâu.”
“Tôi…” La Gia Nam như mắc nghẹn. “Tôi… Đi ngang qua
rồi thấy xe của Chris nên nghĩ… Nghĩ…”
Kỳ Minh nghiêng đầu nghe hắn ‘nghĩ’ cái gì. Nhưng La
Gia Nam rặn nửa ngày đến khi mặt đỏ lựng cũng không nói được gì. Ngay lúc hắn
muốn bỏ chạy bởi Kỳ Minh cứ nhìn hắn chằm chằm thì cửa nhà Vương Tuyết Đình
bỗng bị mở ra.
“Mấy người mà còn đéo đi thì tôi báo cảnh sát!”
Người đàn ông tạc tuổi La Gia Nam tức giận mà gào lên.
“Khoan đã!” La Gia Nam xông về phía trước giơ tay
chặn cửa: “Hôm nay chúng tôi mới biết đến sự việc xảy ra với Vương Tuyết Đình.
Chúng tôi bảo đảm sẽ đòi lại công bằng cho cô ấy!”
“Công bằng sao?” Viền mắt người đàn ông đỏ lên: “Em
gái tôi chết rồi thì mấy người mới đến đòi công bằng cho em ấy! Trước đó mấy
người đã làm cái đéo gì?!”
La Gia Nam nghe vậy thì ngẩn ra.”Chết rồi? Cô ấy
chết lúc nào?”
“Tuần trước em ấy uống thuốc ngủ tự sát! Tôi thấy di
thư mới biết đã xảy ra chuyện gì? Đụ mẹ, cảnh sát tụi bây tất cả đều là đám phế
vật. Vậy mà lại để đám súc sinh kia chạy?!”
“Thưa anh, việc đã đến nước này, anh mắng chúng tôi
cũng không giải quyết được vấn đề.” Kỳ Minh khuyên: “Cảnh sát nhất định sẽ bắt
giữ những kẻ liên quan, nhưng trước tiên chúng tôi cần bằng chứng. Xin anh đưa
chúng tôi di thư của cô ấy.”
Bỗng người đàn ông giống như quả bóng bay xì hơi mà
dựa vào cửa khóc thất thanh.
————————
Di ảnh của Vương Tuyết Đình được đặt trên bàn trong
phòng khách, phía trước có hai cây nến màu trắng. Cô gái xinh đẹp ra đi, để lại
người thân những đau thương và giọt nước mắt nóng hổi như sáp nến nhỏ giọt. La
Gia Nam nhìn chằm chằm vào bức chân dung đen trắng, lửa giận trong lòng càng
bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Anh trai của Vương Tuyết Đình là Vương Tuyết Phong
vào nhà tìm bức di thư rồi run run tay đưa nó cho Kỳ Minh. Anh rút thư ra, đọc
vài dòng thì hỏi: “Thi thể Vương Tuyết Đình hoả táng rồi sao?”
“Chưa. Tôi chờ cha mẹ từ nước ngoài về để tổ chức lễ
tang cho em ấy một lần nữa.” Vương Tuyết Phong lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi đúng
là phế vật. Chuyện lâu như vậy mà tôi chẳng biết gì cả.”
Kỳ Minh đưa di thư cho La Gia Nam rồi ra hiệu cho
hắn đọc dòng thư mà tay anh đang chỉ vào.
Đệt!
Vương Tuyết Đình tự sát vì cô ấy phát hiện mình đã
có thai. Một cô gái trẻ tuổi làm sao mà chịu nổi áp lực và sỉ nhục cùng tận như
thế? Vì vậy cô ấy đã chọn con đường chết.
Đây không chỉ đơn giản là bi kịch, La Gia Nam nghĩ
phải dùng từ ‘thảm kịch’ mới đúng. Làm cảnh sát bất lực nhất là ở đây: Họ biết
tội ác có thể xảy ra ở bất kì đâu nhưng họ không thể nào mà ngăn cản. Có bao
nhiêu cảnh sát đã già đi cùng một vụ án cũ kĩ, dốc hết cả tâm huyết vào nó
nhưng cuối cùng vẫn mang theo tiếc nuối mà ra đi. Thậm chí, có những người thầy
đã cầm chồng hồ sơ ố vàng truyền lại cho học trò của mình. Sở dĩ bọn họ kiên
nhẫn như vậy, ngoài mong muốn đòi lại công bằng cho người đã khuất, bọn họ càng
muốn thể hiện thái độ rằng ‘lưới pháp luật tuy thưa mà khó thoát.’ Tuy không có
cách nào ngăn chặn tội ác xảy ra nhưng họ có thể khiến phạm nhân phải trả giá
đắt cho hành động của mình.
“Tôi là pháp y. Tôi mong muốn được kiểm nghiệm thi
thể của em gái anh để tìm dấu vết DNA trên đó.” Kỳ Minh nói với Vương Tuyết
Phong.
Vương Tuyết Phong chán nản ngồi trên ghế sofa, giơ
tay che mắt, nói: “Chỉ cần bắt đám chó kia lại thì các cậu muốn làm gì cũng
được.”
“Tại sao anh thấy di thư nhưng không báo án?” La Gia
Nam thắc mắc.
“Trong di thư Tuyết Đình có viết rồi. Em ấy không
muốn đến khi chết rồi còn bị người đời gièm pha.” Vương Tuyết Phong thở dài
nói: “Em ấy muốn luyện tập kĩ năng giao tiếp nên thường đi làm phiên dịch, vậy
mà bạn học của em ấy thường chỉ trỏ em ấy muốn theo người nước ngoài. Nhưng em
ấy làm gì cần theo người nước ngoài? Những người nước ngoại muốn theo em ấy mới
đúng. Cha mẹ tôi buôn bán ở nước ngoài hơn hai mươi năm, tôi cũng không giấu gì
các cậu nhưng gia sản nhà tôi hơn trăm triệu. Hồi cấp ba Tuyết Đình vốn sẽ đi
du học nhưng cha mẹ tôi không nỡ vì sợ con gái ở nước ngoài bị người ta bắt
nạt. Hay rồi, con bé bị người ta nhục mạ ngay ở nhà mình. Đệt!”
Tuy Vương Tuyết Phong trông cũng không giống kẻ sát
nhân nhưng thủ tục dò hỏi thì vẫn phải có. Vì vậy La Gia Nam cẩn thận hỏi:
“Ngày hai mươi mốt, buổi tối từ mười giờ đến mười hai giờ anh đang ở đâu.”
“Tôi chẳng biết. Từ lúc em gái mất, tâm trí tôi rối
hết cả lên.”
“Ngày bão ấy, anh có nhớ gì không?”
“Ở nhà xác trong bệnh viện. Tôi túc trực bên linh
cữu em gái.” Vương Tuyết Phong giơ tay lau nước mắt: “Tuyết Đình nhát lắm, em
ấy sợ gió bão. Tôi đéo… Đéo thể nào để em ấy nằm đó một mình!”
Nghe vậy, La Gia Nam cũng cảm thấy mũi mình có chút
cay cay, hắn nén nước mắt. Đừng nói tới em ruột, chỉ cần Miểu Miểu bị thương là
hắn đã đau lòng nửa ngày rồi. Kỳ Minh bỗng quay người ra khỏi phòng, La Gia Nam
vừa nhìn thấy đã chạy theo.
Đứng ở hành lang chỉ còn chút dấu vết của hoàng hôn,
Kỳ Minh cúi đầu, phía sau kéo ra một cái bóng hơi lay động. La Gia Nam đứng sau
anh. Hắn do dự một chút rồi giơ tay ấn lên vai đối phương.
“Không biết Kỳ Trân thế nào rồi.” Khi Kỳ Minh nói
chuyện có thể nghe ra chút giọng mũi, “Bây giờ tôi rất muốn gặp em ấy.”
“Chắc chắn em ấy đang sống rất hạnh phúc.” La Gia
Nam khuyên nhủ. Ban nãy hắn đã đoán được Kỳ Minh nhớ đến em gái của chính mình
nên mới không kiềm chế được nỗi lòng.
Một giọt nước mắt từ sau kính Kỳ Minh rơi thẳng
xuống chân. La Gia Nam nhìn thấy mà trong lòng cũng khó chịu. Hắn không nghĩ
nhiều mà xoay vai Kỳ Minh lại rồi ôm anh vào lòng, lại gắt gao đè đầu anh lên
vai mình mà nói: “Khóc đi. Khóc ra rồi sẽ dễ chịu hơn.”
Ánh chiều tà hoàn toàn chìm xuống đường chân trời,
cái bóng dưới chân hai người họ như đã hoà làm một.
————————
Kỳ Minh gấp rút khám nghiệm tử thi rồi mang mẫu DNA
sang khách sạn cho Chris. Anh nghe tóm tắt về vụ án xong thì cũng không ngạc
nhiên vì ‘chuyến thăm’ của Kỳ Minh và La Gia Nam lúc sớm nữa.
“Chuyện này giao cho tôi.” Anh hứa với Kỳ Minh.
“Nhiều nhất là ba tháng, chắc chắn sẽ bắt được nghi phạm.”
Kỳ Minh lên tiếng cảm ơn: “Nợ ân tình của cậu rồi.”
La Gia Nam ở bên cạnh ho khan một tiếng. “Khụ, à…
Cũng trễ rồi, về nhà ngủ thôi.” Hắn khẩn thiết mong mỏi yêu cầu hai người này
nói tiếng Anh đi, nếu không hắn không thể hiểu được.
“Cậu về trước đi. Đêm nay tôi ngủ ở đây.” Kỳ Minh
nói: “Sáng sớm Chris bay rồi, tôi muốn đi tiễn cậu ấy.”
Mặt La Gia Nam cứng lại. Cô nam quả nam, vẫn còn vài
tiếng nữa mặt trời mới mọc, còn gì nguy hiểm hơn nữa?
“Anh không biết lái xe thì tiễn kiểu gì?”
“Nhờ lễ tân gọi taxi.”
“Vậy anh ngủ ở đâu? Phòng này không có ghế sofa luôn
đó.”
“Tôi cũng thuê một phòng.”
La Gia Nam không còn gì để nói. Kỳ Minh tiễn bạn ở
sân bay, hắn làm sao mà cản? Nói nhiều thì lại giống như mình là kẻ ác vậy. La
Gia Nam nghĩ tới nghĩ lui rồi vỗ đùi: “Vậy tôi cũng ngủ ở đây. Mai tôi lái xe
đưa Cá Chình đi sân bay.”
“Cá chình?” Kỳ Minh nhướng mày. (Mình viết
hoa chữ Cá Chình ở trên vì đó là biệt danh La Gia Nam đặt cho Chris, chỗ này
thì không vì Kỳ Minh chỉ đơn giản là lặp lại ảnh chứ không phải nói về Chris)
“Á, không phải, Cá Chình Biển, Cá Chình Biển.”
Nghe hắn phát âm một từ tiếng Trung giống với họ của
mình, Chris cười thân thiện với La Gia Nam mặc dù anh cũng không hiểu hai người
này đang nói gì. Trình độ tiếng Trung của anh tốt hơn tiếng Pháp của La Gia
Nam, nhưng tiếng Trung thâm sâu như thế thì anh không hiểu.
Chắc mình nên tìm hiểu về từ đồng âm nhỉ?
Khi gọi điện quầy lễ tân để thuê hai phòng, La Gia
Nam còn cố tình yêu cầu họ chọn phòng cạnh nhau nhưng cách xa tầng này một
chút. Hắn không lo Kỳ Minh nửa đêm chạy ra ngoài, nhưng hắn lo Chris nửa đêm
đột nhập vào phòng Kỳ Minh. Cái tên này lúc nào cũng nhìn Kỳ Minh bằng ánh mắt
hình viên kẹo nên hắn phải trông chừng cẩn thận!
Lúc đang quẹt thẻ vào phòng, Kỳ Minh bỗng hỏi: “La
Gia Nam, tại sao cậu cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy?”
“Đội trưởng Trần giao nhiệm vụ rồi!” May mà La Gia
Nam phản ứng nhanh: “Mắt anh còn bị thoáng mù. Tôi không nhìn anh chằm chằm lỡ
anh xảy ra chuyện gì, đội trưởng Trần xé xác tôi luôn.”
“Nhưng hồi mới đầu cậu cũng có muốn làm nhiệm vụ này
đâu.” Kỳ Minh nhẹ nhàng nói.
“Tại lúc đó chưa quen anh thôi, hì hì.” La Gia Nam
gượng cười. Chỉ có trời mới biết lúc nãy đứng trước cửa nhà nạn nhân, hắn phải
bỏ ra bao nhiêu sức lực để không đè Kỳ Minh vào tường mà hôn…
Kỳ Minh hơi nheo mắt lại, nói: “La Gia Nam, tôi đâu
có ngốc.”
“Ừ. Anh mà ngốc thì trên đời còn ai thông minh nữa
đâu.” La Gia Nam nuốt một ngụm nước bọt. Má ơi gì vậy? Mấy người nhìn ra rồi
hả?
“Nói thật cho tôi là nhà cậu sửa tới bao giờ?”
“Hả?” La Gia Nam còn tưởng mình nghe nhầm. Ủa sao tự
nhiên nhắc tới chuyện sửa nhà?
“Nửa năm? Một năm?”
“Khoảng hai, ba tháng…”
“Lố ba tháng là tôi thu tiền thuê nhà.” Kỳ Minh đẩy
cửa phòng ra. “Đừng tưởng mua A Cường về là có thể ở miễn phí. Muốn ăn cơm từ
thiện thì cũng phải bỏ công bỏ sức mà làm việc.”
La Gia Nam đứng trước cửa phòng năm phút mới hoàn
hồn. Má ơi thầy Kỳ, IQ của thầy cao nhưng EQ của thầy thì đúng là bế cmn tắc.
————————
Sau khi tiễn Chris về nước, La Gia Nam đang quẹo qua
ngã tư cuối cùng để về Cục thì thấy một dãy ô tô sang trọng và tối màu đang đậu
bên đường. Tuyến đường này đối diện cổng Cục Công an thành phố nên cấm đậu xe,
nhưng trên các xe đều có tài xế, xe cũng không tắt máy. Có vẻ họ đang chờ người
nào đó bước ra từ Cục.
À đúng rồi. Đàm Hiểu Quang đã được giam giữ bốn mươi
tám giờ nên gã được thả ra hôm nay.
Suy đoán của La Gia Nam nhanh chóng được xác minh.
Kim Sơn đến. Gã đang ngồi ở phòng khách để chờ đón vị ‘tướng quân’ yêu thích
về. Trước giờ La Gia Nam chỉ thấy Kim Sơn qua ảnh chụp, hôm nay cũng là lần đầu
tiên hắn gặp gã ở ngoài. Má, cũng phách lối nhỉ? Trùm buôn ma tuý mà dám bước
thẳng vào cổng Cục Công an.
Kim Sơn, hoặc Kiều Quân, năm nay khoảng bốn mươi
tuổi. Đôi mắt nhỏ với đuôi mắt dài và hẹp, lúc nào cũng híp lại như đang đánh
giá người khác. Mặt chữ Quốc, đường nét khuôn mặt trông rất thẳng và cương
trực, sống mũi cao và hơi cong, giống mũi ưng nhưng không nhọn bằng. Khuôn mặt
gã được cạo sạch sẽ, môi mỏng tái nhợt, tổng thể khuôn mặt rất gầy gò.
Tuy nhiên, trên thực tế, Kiều Quân là người rất
nghĩa khí. Miễn là cấp dưới của gã gặp vấn đề thì hắn luôn hào phóng đưa ra phí
giải quyết. Nghe nói hồi hắn ngồi tù vốn dĩ là bị tử hình nhưng chẳng ai khai
hắn ra. Vì vậy mặc dù ai cũng biết đến kẻ buôn ma tuý họ Kiều nhưng cảnh sát
không thể tìm được một milimet điểm yếu nào của gã.
La Gia Nam để ý trong phòng khách còn một người đàn
ông. Người này trắng trẻo gầy gò, khóe mắt và lông mày mang vẻ đẹp nữ tính. Đây
điển hình của ‘nam sinh nữ tướng.’
“Ai vậy ạ?” Hắn hỏi Miêu Hồng.
“Đơn Tuấn Đồng, ‘thần tài’ của Kiều Quân đó.” Miêu
Hồng lấy tài liệu che mặt rồi nhỏ giọng nói với La Gia Nam: “Xuất thân là nhà
đầu tư, chuyên gia rửa tiền giúp Kiều Quân.”
“Con bắt nó được không?”
“Cậu có chứng cứ không?”
Mặt La Gia Nam lại cau có. Miêu Hồng cầm tài liệu vỗ
đầu hắn, nói: “Đội phó Triệu hỏi tôi dạo gần đây cậu đang thích ai.”
“Trời sư phụ, con chỉ còn thiếu điều tắm với ngủ
dưới tầm mắt người thôi, làm đéo có thời gian mà yêu đương.” La Gia Nam bất
bình cho chính bản thân mình: “Con quen biết được bao nhiêu cô gái trong Cục
đâu, à, có sư phụ đó.”
Miêu Hồng vung lòng bàn tay lên: “Cậu có ý gì? Ý nói
tôi không phải nữ à?”
“Sư phụ là nữ hào kiệt, chỉ bao nhiêu đây cũng đủ
thể hiện trong lòng con sư phụ quan trọng như thế nào rồi.” La Gia Nam
nói. “Con nói thật, con không có thích cô gái nào hết á.”
“Đội phó Triệu nói là… Hình như cậu thích chàng trai
nào ấy.” Miêu Hồng nhíu mày với hắn.
La Gia Nam buồn bực thật sự, trước mắt toàn một màu
đen. Đội phó Triệu, uổng công La Gia Nam cháu tin tưởng chú, xem chú như anh em
tốt mà bộc lộ hết tâm sự. Vậy mà chú lại đi tán dóc với người ta! Chú chờ cháu
tìm ba cháu hỏi chuyện về chú rồi ném cho đội trưởng Trần đi nha nha nha!
Lúc này, Trần Phi đang ôm eo đi ngang qua họ.
————————
Khi Đàm Hiểu Quang và Kiều Quân cùng nhau rời khỏi
sảnh toà nhà, những đồng nghiệp trước đây nhìn gã với ánh mắt tò mò. Trang Vũ
đứng ở cửa sổ trước văn phòng nhìn chăm chú vào bóng lưng Đàm Hiểu Quang. Hình
như gã cũng cảm nhận được ánh mắt của Trang Vũ nên gã bỗng quay lưng ngửa mặt
nhìn lên cửa sổ lầu ba.
Trang Vũ vội vàng xoay người rồi ngồi đối diện Trần
Phi, nói: “Đàm Hiểu Quang đã bảo đảm với cháu cậu ấy tuyệt đối không giết
người. Cháu thay cậu ấy bảo đảm với chú.”
“Trang Vũ, tôi tin cậu. Nhưng cậu phải hiểu Đàm Hiểu
Quang bây giờ không phải là Đàm Hiểu Quang trước đây. Gã được Kiều Quân chống
lưng, có chuyện gì mà không làm được.” Trần Phi gõ ngón tay lên bàn. “Năm đó
các cậu thực tập dưới trướng tôi, tôi đã nhắc cậu rồi. Cậu phải trông chừng gã.
Với cái tính khí kia thì quá dễ gặp chuyện.”
“Lỗi của cháu. Nếu ngày đó cháu không buồn ngủ thì
cậu ấy cũng không đến mức phạm sai lầm này.” Trang Vũ buồn bã nói: “Đội trưởng
Trần, tại sao chú không muốn cháu tham gia vụ án của Đàm Hiểu Quang?”
Trần Phi cười khẽ rồi lắc đầu, nói: “Trang Vũ, Trần
Phi tôi đúng là hơi thiếu tinh tế, nhưng chuyện giữa cậu và Đàm Hiểu Quang tôi
đều biết hết. Năm đó cậu vì chấp pháp mà đưa ra lời khai bất lợi đối với gã,
nhưng sau đó chính cậu lại muốn trả lại sự trong sạch cho hắn, còn đăng cái suy
nghĩ viễn vông này đăng lên mạng mà. Nếu tôi không yêu cầu cậu rút khỏi vụ án,
tôi dám cá rằng vì cứu Đàm Hiểu Quang, Trang Vũ cậu sẽ ngồi tù.”
“Tại sao lại là ‘suy nghĩ viễn vông’ hả đội trưởng
Trần?” Trong mắt Trang Vũ hiện lên một tia bất bình. “Trại tạm giam nhốt nghi
phạm quan trọng chung với những tù nhân khác đã là vi phạm nguyên tắc rồi, tại
sao không ai truy cứu trách nhiệm của bọn họ?”
“Tôi tự mình xem từng khung hình của camera giám
sát. Từ lúc nghi phạm bước vào tù đến lúc anh ta chết, không ai tiếp xúc thân
thể với anh ta. Cậu không tin tôi à?”, Trần Phi cau mày.
“Xe hộ tống thì sao? Trên xe làm gì có camera giám
sát.”
“Tôi với lão Triệu đã thẩm vấn người lái xe và các
vệ sĩ hộ tống trong suốt một tuần. Không có gì đáng nghi cả. Chúng tôi còn truy
xuất hồ sơ tài chính, tôi thậm chí làm trái quy định mà đi khám xét nhà người
ta. Trang Vũ, chúng tôi đã làm hết sức rồi. Cậu cũng vậy, cậu cũng không làm gì
sai. Đàm Hiểu Quang trở thành như hôm nay là do hắn tự chọn lựa.” Trần Phi bình
tĩnh nói: “Tôi có thể xem như là tiền bối của cậu. Nghe lời tôi, sớm buông bỏ
quá khứ rồi tiếp tục nhìn về phía trước đi.”
Trang Vũ rũ mắt xuống, hàng mi đen nhánh khẽ run
lên.
“Được. Không nói chuyện xưa nữa. Tôi muốn trao đổi
với cậu về vụ án của Chu Đại Quốc.” Trần Phi đẩy tài liệu trên bàn sang cho
hắn. “Liên quan đến một nhóm người nước ngoài và ma tuý. Cậu xem có ai có thể
đưa ra manh mối không? Trừ Đàm Hiểu Quang, Chu Đại Quốc có mâu thuẫn với ai
khác không?”
“Theo những thông tin cháu đang có thì ‘hàng’ của
Chu Đại Quốc có độ tinh khiết rất cao so với Kiều Quân nên rất được yêu thích.
Có một số khách quen của Kiều Quân còn phản bội gã.” Trang Vũ vừa xem tài liệu
vừa nói. “Hiện giờ vẫn chưa rõ nguồn cung, nhưng có thể là vận chuyển trực tiếp
từ khu Tam giác Vàng qua đường biển.”
“Đường biển sao?”
Trần Phi chợt nhớ tới một người. Ông lấy điện thoại
ra gọi cho La Gia Nam.
“Nhóc con, đi gặp Cao Kim Hải một chuyến. Nếu Chu
Đại Quốc vận chuyển ma tuý qua đường biển thì không có lí nào ông ta không biết
một chút gì.”
————————
Cao Kim Hải vừa nhìn thấy Kỳ Minh là đã cười tươi
như đoá hoa cúc. Ông ta vừa được tiểu phẫu khớp háng nên hiện tại phải chống
gậy. La Gia Nam thấy ông định nắm tay Kỳ Minh thì vội vàng giơ tay lên bắt lấy
tay ông trước, lại còn nắm chặt lại.
“Ông chủ Cao gần đây làm ăn phát đạt quá, lại có
thêm chút danh tiếng.”
“Buôn bán nhỏ lẻ để kiếm cơm thôi. Em trai đừng chọc
tôi như thế chứ.” Khoé miệng Cao Kim Hải giật giật, ông rút tay về bắt chuyện
với Kỳ Minh: “Thầy Kỳ, lát nữa thầy ở lại ăn cơm nha. À đúng rồi thầy dị ứng
với hải sản mà. Hay mình ăn cá sông nhé. Tiểu Lưu, mau pha trà cho thầy Kỳ và
cảnh sát La!”
“Không dám phiền ông chủ Cao, chúng tôi đến hỏi chút
chuyện xong rồi đi ngay.” Kỳ Minh liếc La Gia Nam để ra hiệu cho hắn mau hỏi.
Vẻ mặt Cao Kim Hải viết bốn chữ ‘Như vậy sao được’.
Ông nói: “Nhưng thầy là ân nhân cứu mạng tôi. Dù sao thì tôi cũng phải mời thầy
bữa cơm để tỏ lòng biết ơn chứ.”
“Ông chủ Cao, thầy Kỳ của chúng tôi làm nghề y cứu
hàng nghìn hàng vạn người, đâu có thiếu ăn tới vậy.” La Gia Nam giả lả vung tay
để Cao Kim Hải chú ý tới mình, nói: “Chuyện là thế này, chúng tôi nghe được tin
gần đây có đợt vận chuyển ma tuý theo đường biển mới cập cảng. Không biết anh
có tin tức gì không?”
“Em trai, anh Hải của em dù nghèo đến mức ăn xin
cũng sẽ không chạm vào thứ đó.” Cao Kim Hải vỗ ngực bảo đảm: “Cái đó á, không
chỉ tự chặt đầu mình, mà còn mang nghiệp chướng trả đéo nổi đâu!”
La Gia Nam ra hiệu cho ông không cần giải thích:
“Tôi không có lên án gì anh, nhưng tôi nhớ anh từng nói tấm ván gỗ muốn đi qua
vùng biển này thì cũng phải xin phép anh đúng không?”
Lời tâng bốc này khiến Cao Kim Hải nổi gai ốc:
“Đương nhiên. Anh Hải của em tuy không có bản lĩnh nhưng vẫn có thể quản lí
được mấy con thuyền mà.”
“Anh Hải, anh nghĩ kĩ lại giúp tôi gần đây có tàu
đánh cá hoặc tàu chở hàng từ nước ngoài nào cập bến không?” Kỳ Minh hỏi.
Cao Kim Hải nghe Kỳ Minh gọi ‘anh Hải’ mà thoải mái
hết cả người. Ông vênh váo giơ tay vỗ vào đùi anh rồi nói: “Đúng là có đó.
Nhưng tàu này không thèm trả phí neo nhưng đòi cập bến, thầy tin không? Thôi
cút giùm. Có cách bờ mấy trăm mét tôi cũng bắn cho.”
La Gia Nam thấy bàn tay mập mạp của Cao Kim Hải dán
vào đùi Kỳ Minh, ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh như băng: “Ông chủ Cao đang
để ở đâu vậy?” Nói xong, hắn vươn tay đập móng vuốt của ông ta khỏi đùi Kỳ
Minh.
Nếu không phải không muốn đắc tội La Gia Nam, Cao
Kim Hải đã gọi người đánh tên cảnh sát này rồi. Thẳng tay quất vào tay ông mà
chẳng nể nang gì!
Kỳ Minh thấy bầu không khí căng thẳng giữa Cao Kim
Hải và La Gia Nam thì nhanh chóng nói tiếp: “Ý của cậu ấy là anh Hải để người
ta đi về đâu rồi?”
Cao Kim Hải lập tức lật mặt mà tươi cười: “Còn về
đâu ngoài về hướng Bắc nữa. Lúc trước có một cái chợ to lắm nhưng khu vực đó có
đá ngầm. Tàu thuyền chắc chắn sẽ không thể qua được. Nếu muốn đưa hàng hóa vào
bờ thì họ phải thuê vận động viên bơi lội để chuyển hàng đó.”
La Gia Nam biết nơi này. Hồi nhỏ hắn từng trốn học
đi bơi ở đó. Sóng rất lớn nhưng dưới rặng san hô có rất nhiều cua. Nhưng nếu
cha mà bắt được thì cha sẽ đánh tới khi mông đỏ như cua luộc luôn.
“Được. Cảm ơn anh nhé ông chủ Cao.” La Gia Nam đứng
lên, nói: “Thầy Kỳ, tôi đến chỗ ông chủ Cao nói để xem thử.”
Cao Kim Hải vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Em trai có
bận thì đi trước đây. Ăn cơm xong tôi đưa thầy Kỳ về Cục cho.”
Trên mặt La Gia Nam lập tức viết hai chữ ‘Cút đi!’
thật to.
————————
Trên đường đi đến vùng biển Bắc, trên mặt La Gia Nam
rất bình tĩnh. Anh Hải? Thân thiết quá ha.
Kỳ Minh hơi buồn ngủ, lúc anh nhắm mắt lại thì cảm
giác thùng xe chấn động kịch liệt. Anh nhanh chóng mở mắt ra, hỏi: “Sao vậy?”
La Gia Nam xuống xe xe và kiểm tra thì phát hiện
bánh trước đang mắc một tảng đá lớn. Hắn đạp hòn đá lên lề đường rồi phóng xe
đi. Kỳ Minh hết buồn ngủ rồi. Anh xoa xoa cổ thư giãn gân cốt. La Gia Nam
thoáng nhìn thấy cần cổ cong cong trắng như tuyết của anh. Hầu kết của hắn
trượt xuống.
“Kỳ Minh.” Hắn cố gắng nhìn thẳng về trước, nhưng
trong đầu toàn là những chi tiết từng giấc mơ kia. Đêm qua hắn ngủ có hai
tiếng, vậy mà Kỳ Minh cũng không tha cho hắn mà vào thẳng trong mơ để quấy phá
hắn. “Anh học tâm lí học, vậy diễn giải giấc mơ giúp tôi đi.”
“Học tâm lí sao mà biết giải mã giấc mơ?” Kỳ Minh
hỏi hắn.
“Thì… Ngày phải nghĩ nhiều, đêm mới nằm mộng. Anh
phân tích giúp tôi là được.”
“Trời, vậy mà tôi tưởng cậu xem tôi là ‘đại sư’
chứ.”
“Ừ thì tôi sai. Ai ngờ mấy người lại thù dai như
vậy.” La Gia Nam cười trừ. “Là như này, gần đây á, tôi mơ thấy một người. Như
vậy nghĩa là gì?”
Kỳ Minh hỏi ngược lại: “Mộng tinh hả?”
Tay La Gia Nam run lên, suýt chút nữa là hắn đã đâm
xe vào tuyến đường ngược lại. Hắn nhanh chóng giải thích: “Không phải! Mơ bình
thường thôi chứ mộng tinh gì trời!”
Kỳ Minh liếc mắt là hiểu đồng chí Bí Ngô đang cố
gắng che giấu sự thật. Nhưng anh không định chọc thủng lời nói dối này.
“Freud cho rằng giấc mơ là sự thỏa mãn những
mong muốn trong tiềm thức con người. Con người khi tỉnh táo thì có thể trấn áp
tiềm thức một cách hiệu quả. Vì vậy, những mong muốn cho dù có vi phạm đạo đức
và thuần phong mĩ tục thì cũng không thể chi phối hành vi của họ.” Kỳ Minh quay
sang nhìn La Gia Nam. “Việc cậu thực hiện hành vi trong mơ chính là đang giải
toả mong muốn đó.”
Sigmund Freud
(06/5/1856–23/9/1939) là một bác sĩ về thần kinh và là nhà tâm lý học người Do
Thái. Ông là người đặt nền móng và phát triển học thuyết phân tâm học. Mọi
người có thể tìm Google xem Freud nói gì về giấc mơ ha vì nó cũng hơi dài.
Sắc mặt La Gia Nam thay đổi. Biết vậy không hỏi Kỳ
Minh, hỏi xong còn mệt tim hơn đó! Nhưng mà trong mơ mấy người chủ động bò lên
giường tôi chứ sao lại là tôi ‘giải toả mong muốn’ được!
Đúng không?
La Gia Nam suy nghĩ nửa ngày rồi hỏi: “Nhưng mà… Nếu
tôi mơ thấy… Mơ thấy có một con cua đồng muốn ‘ăn tôi’ thì đâu thể
nói tôi muốn ‘ăn cua’ được đúng không?”
Cua đồng ý là phang phập á =))
Nếu mọi người đọc H kéo rèm thì cũng có editor hay để là ‘con cua đồng bò ngang
qua’ (Chẳng hạn như bộ ‘Trùng sinh chi thâm độ dụ hoặc’).
Kỳ Minh lắc đầu nói: “Ngược lại đó. Cái này nghĩa là
cậu không thể chờ nữa, muốn nhào vào ‘ăn cua’ rồi.”
La Gia Nam thật sự muốn đập đầu vào vô lăng mà tự
tử. Thôi rồi, không chỉ là cong mà còn gãy luôn rồi. Tự nhiên hắn nhớ lại cây
đũa gỗ trong rãnh thoát nước. Ông trời ơi, ông có cần nhắc nhở chính cmn xác
vậy không!
Kỳ Minh thấy sắc mặt La Gia Nam đổi màu như cầu vồng
thì tò mò hỏi: “Rốt cục là cậu mơ thấy ai vậy? Tôi có biết không?”
La Gia Nam đạp thắng. Hắn dừng xe lại, lòng bàn tay
cầm tay lái rịn ra mồ hôi. Hắn quay sang nhìn ánh mắt tò mò của Kỳ Minh. Tim
hắn muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Nói đi, La Gia Nam, nói cho Kỳ Minh biết người mày
mơ thấy chính là…
Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, La Gia Nam
đang hoảng hốt bỗng hoàn hồn. Hắn nhận điện thoại mà không kiên nhẫn tẹo nào.
Hắn la to: “Ai vậy?!”
“Lập tức xuống xe!” Một lời cảnh cáo truyền thẳng
đến tai hắn. Giọng nói này rõ ràng đã qua xử lí.
La Gia Nam sững sờ, vừa muốn hỏi ai thì bên kia đã
cúp điện thoại. Lúc này Kỳ Minh kinh ngạc thốt lên: “La Gia Nam! Xuống xe!”
Một chiếc xe tải hạng nặng chất đầy hàng hoá đang
lao thẳng đến phía trước chiếc SUV. La Gia Nam không hề nghĩ ngợi mà nhào đến
ôm lấy Kỳ Minh để bảo vệ anh trong lòng mình.
No comments:
Post a Comment