Chương 4 anh không tin thì sờ thử đi
Sau khi lái xe qua hai, ba trạm dừng chân, Lâm Đông mới tấp xe vào lề đường.
Thấy tổ trưởng ép chiếc ‘Decepticon’
vào một vị trí khó nhét vừa đầu xe, có vẻ là bãi đỗ xe thông minh. Đường Triết
Học chờ động cơ tắt rồi mới nuốt trái tim đang nằm trên cổ họng xuống.
Hắn tò mò không biết lát nữa Lâm Đông sẽ lấy xe ra ngoài như thế nào. Kể từ ngày đầu tiên nhận được xe, cha hắn đã dặn rằng nếu chỗ đậu xe không vừa đầu xe thì đừng đậu, nếu không sẽ gặp phải tình huống vào được nhưng không ra được!
“Xuống đi.” Lâm Đông nghiêng đầu
sang một bên.
Đường Triết vừa hỏi vừa cởi dây an
toàn: “Chúng ta đi đâu?”
“Vào ga tàu điện ngầm.”
“???”
Có xe không đi mà đi tàu điện ngầm?
Có vẻ bên Cục không chi tiền xăng rồi.
————————————
Lâm Đông dùng ứng dụng trên điện
thoại để được xác nhận qua cổng thì đột nhiên dừng lại. Đường Triết Học cúi đầu
nên cũng không nhìn trước mặt, đâm vào tổ trưởng nghe ‘bộp’ một tiếng. Vì hắn
cao hơn Lâm Đông đến nửa cái đầu nên mũi hắn đập thẳng vào sau đầu đối phương,
đau đến chảy nước mắt.
Hắn ôm mũi than thở: “Tổ trưởng… Đầu
anh cứng thật á…”
“Đầu cứng làm gì, làm nghề này mạng
cứng mới được.” Lâm Đông lấy một bọc khăn giấy rồi rút một tờ ra cho hắn.
Đường Triết Học lau nước mắt và xì
mũi xong thì nhìn xung quanh và cảm thán: “Giữa trưa mà đông quá vậy.”
Giữa trưa ở ga tàu điện ngầm mà dòng
người vẫn đông như kiến. Tại một thành phố với hơn mười triệu dân, dữ liệu
thông lượng của các tuyến giao thông công cộng tăng lên theo một đường parabol
cao với cao điểm từ buổi sáng cho đến khi chuyến tàu cuối cùng vào ga, và chắc
chắn giữa khoảng thời gian đó cũng đông đúc không kém gì giờ cao điểm.
Đây là một trạm trung chuyển, và có
lượng người càng lớn hơn. Trên lối đi đầy ắp người, không quan trọng già trẻ
đẹp xấu trai gái gì, bọn họ đều vội vã, mặt không cảm xúc mà chạy đua với thời
gian.
Lâm Đông cúi đầu nhìn đồng hồ đeo
tay và đưa mệnh lệnh: “Anh cho em nửa tiếng để bắt kẻ móc túi, coi như là thi
đầu vào.”
“??????”
Mắt Đường Triết Học trừng lớn hết
nửa khuôn mặt. Anh nói cái gì cơ? Sao lại mang công việc của đội Phòng ngừa
trộm cướp tài sản ra để kiểm tra em? Chưa nói tới cần chuyên môn nghiệp vụ để
bắt người thì cũng chắc gì có tên trộm nào chờ sẵn ở đây để mà bắt!
Lâm Đông có vẻ hiểu được suy nghĩ
của hắn. Anh bình tĩnh giải thích: “Theo báo cáo vụ án của đội Phòng ngừa trộm
cướp tài sản tháng trước, ga tàu điện này có số lượng kẻ móc túi lên xuống tàu
nhiều nhất. Anh không phải muốn gây khó dễ gì cho em, Tiểu Đường. Anh đang muốn
quan sát năng lực của em.”
“Tổ trưởng, em cứ tưởng tốt nghiệp
rồi thì không cần thi nữa chứ.” Đường Triết Học rũ vai xuống. Nhưng hắn quá cao
nên cho dù có hạ vai thì vẫn cao hơn so với tầm mắt Lâm Đông.
“Làm cảnh sát ngày nào cũng phải
thi. Đội trưởng Sử chưa từng nói với em à? Lâm Đông vỗ lưng hắn: “Đứng thẳng
lên xem nào. Thanh niên đẹp trai mà gù lưng thì có coi được không.”
Vẻ mặt Đường Triết Học rạng rỡ. Hì
hì, mới được tổ trưởng khen đẹp trai đó!
————————————
Đường Triết Học chọn tuyến có nhiều
hành khách qua lại nhất rồi cố gắng chen lên xe. Hắn đã từng tham gia công tác
phòng ngừa tội phạm trộm cướp khi còn làm việc ở sân bay. Kiểm tra an ninh ở
cửa ra vào, sảnh chờ chuyến bay, thậm chí là phòng chờ VIP đều là những nơi bọn
móc túi hoành hành, một số kẻ còn bỏ tiền mua vé lên máy bay.
Lần hắn ấn tượng sâu sắc nhất, hắn
chặn được một tên trộm vác tám cái laptop trên lưng ở lối ra. Tên trộm đó cũng
rất ra dáng: Đeo kính cận, ngoan ngoãn, biết điều, và hiền lành. Khi Đường
Triết Học quấn áo blazer lên đầu hắn rồi áp giải đến đồn cảnh sát sân bay, hắn
phát hiện người bên kia đang mặc Giorgio Armani! Hắn đến cửa hàng Armani ở sân
bay và đối chiếu thì không cười nổi nữa, thằng nhóc này mặc đồ thật!
Hắn nghĩ lại bản thân mình vất vả cả
tháng trời cũng không mua được quần áo của tên trộm này thì cảm giác như bị
đánh mấy chục nghìn phát vào người rồi chảy ra cả bể máu.
Nhưng làm cảnh sát là phải như vậy,
phải giữ một thái độ đúng mực. Cha hắn làm cảnh sát hình sự lâu năm như vậy, cơ
hội để tham nhũng gặp cũng không ít nhưng cha chưa một lần sa chân. Đường Triết
Học đã tận mắt chứng kiến cha anh để một thùng máy lạnh chứa đầy tiền ở phòng
khách, sau đó gọi đội trưởng đến mang tiền cho vào công quỹ.
Sau đó thì sao? Thì phải chuyển nhà.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Triết Học cũng
không nhớ mình phải chuyển nhà bao nhiêu lần. Một phần lí do để tránh cái ‘lợi
ích’ này tìm đến cửa, nhưng phần nhiều là trốn tránh những lời doạ giết được
gửi đến cha mẹ, thậm chí là gửi đến hắn nữa. Hắn chuyển trường cũng phải bảy,
tám lần. Vì vậy, mãi đến khi lên đại học công lập, hắn cũng không có người bạn
nào.
Sau đó cha hắn mất. Mẹ hắn khóc lên
khóc xuống, buồn bã nói: “Cuối cùng cũng không cần chuyển nhà nữa rồi.”
Nhưng người mẹ còn chưa kịp thở thì
con trai bà lại kế nghiệp cha và xông thẳng vào miệng đội cảnh sát hình sự.
————————————
Lâm Đông lên xe từ một cánh cửa
khác. Anh nhìn Đường Triết Học, lúc này hắn đang bình tĩnh quan sát xung quanh.
Trên lí thuyết thì Đường Triết Học thế này khó mà phòng ngừa tội phạm trộm
cướp. Hắn cao đến mức gây chú ý, như chim hạc đứng giữa bầy gà vậy. Trộm cướp
mà thấy hắn thì cũng phải né.
Nhưng có một cái lợi là hắn thu hút
được sự chú ý của rất nhiều cô, dì trẻ tuổi, thậm chí những người lớn tuổi xung
quanh cũng không nhịn được mà chú ý hắn. Vì vậy, họ không cảnh giác chú ý đến
đồ đạc nữa, có thể tạo cơ hội cho những kẻ móc túi ra tay.
“Này, nhìn anh kia kìa. Ảnh là người mẫu à?”
Lâm Đông nghe
thấy một cô gái nhỏ đang lẩm bẩm với người bạn của mình.
“Có thể là một tiểu
thịt tươi mới nổi? Để tôi hỏi xem có ai trong vòng bạn bè biết cậu ấy
không.” Một cô gái trẻ khác giơ điện thoại di động lên và định chụp ảnh Đường
Triết Học giữa mấy cái đầu người chen chúc này.
‘Tiểu thịt
tươi’ là khái niệm được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến rộng rãi
trên toàn Châu Á để chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da
không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính
(unisex).
Lâm Đông chen
lấn, giả vờ di chuyển nhưng thực chất là chặn camera của đối phương. Trong thời
đại Internet, mỗi chiếc điện thoại di động đều là một quả bom, mà người ấn kíp
nổ chính là những người tiện tay chụp một tấm ảnh.
Cô gái nhỏ vừa
muốn kêu lên thì chợt chú ý đến những lọn tóc bạc trắng trên trán Lâm Đông.
Nhìn xuống một chút thì thấy anh này cũng là một chàng trai tuấn tú, nhìn thế
nào cũng thấy vừa mắt. Chỉ là quầng thâm dưới mắt anh có chút nặng nề.
Hai cô gái nhỏ
nhìn nhau cười rồi, nép sang một bên rồi nói nhỏ gì đó.
Lâm Đông không
biết các cô đang tưởng tượng ra bao nhiêu hình ảnh yêu nhau thắm thiết giữa anh
với Đường Triết Học, cũng không rảnh tai mà nghe. Lúc này, sự chú ý của anh đều
đặt trên một người đàn ông thấp bé cách Đường Triết Học khoảng hai mét. Gã đang
dựa vào phía sau một cô gái xinh xắn đeo ba lô và tai nghe.
Nhưng trông bờ
vai phấn khích đó không giống một tên trộm mà giống một tên lưu manh có ý định
sàm sỡ hơn.
————————————
Đường Triết Học
cũng để ý đến người đàn ông kia. Hắn đứng cách gã rất gần nên có thể quan sát
kĩ lưỡng mọi động thái của đối phương.
Ánh mắt của hắn
chạm vào ánh mắt của Lâm Đông. Hắn dùng ánh mắt này để hỏi [Bắt người này được
không anh?]
Lâm Đông gật
nhẹ để ra hiệu sự đồng ý. Bắt được kẻ gian nào mà không tính. So với kẻ móc túi
trộm tài sản, loại kẻ gian thấp hèn này còn ghê tởm, đáng khinh hơn. Dù sao thì
móc túi ngày xưa cũng được xem là ngành nghề cần có kĩ năng. Còn những kẻ lưu
manh chen chúc trên phương tiện công cộng để sàm sỡ người khác thì ngẫu nhiên
chọn một nạn nhân, mỗi khi thành công thì như trúng số vậy.
Tàu chậm rãi
dừng lại, có thêm một nhóm người nữa bước lên khiến không gian vốn đã chen chúc
càng thêm nhỏ hẹp. Đường Triết Học tận dụng thời cơ để nhích đến vị trí cách
người đàn ông nhỏ thó không tới nửa mét. Hắn quay lưng lại một nửa, thực chất
là đang dùng khóe mắt nhìn chằm chằm cái móng heo đang run rẩy kia.
Cô gái xinh xắn
bị ép tới cửa bên kia toa tàu điện ngầm. Cô cúi đầu vừa nghe nhạc vừa nhìn điện
thoại di động, không hề biết người đàn ông phía sau đang chuẩn bị xâm hại mình.
Nước da của
người đàn ông hơi ửng hồng, hơi thở dần trở nên nặng nề hơn, hầu kết của gã
cuộn lên rồi lăn xuống. Đầu tiên, hắn ngập ngừng sờ vào mép áo của cô gái, thấy
đối phương đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới âm nhạc thì nhanh chóng dán về
phía trước, đồng thời chậm rãi đưa tay ra.
Ngay khi cái
móng heo còn cách bộ ngực đầy đặn của cô gái nửa cm, Đường Triết Học cố ý
nghiêng người khi đoàn tàu đang lắc lư. Hắn đập mạnh vào cánh cửa, đồng thời
nắm chắc cổ tay của người kia.
Cô gái bị động
tác phía sau làm cho giật mình, quay đầu lại và cau mày nhìn họ.
‘Chuyện tốt’
của người đàn ông nhỏ bé bị cắt ngang. Gã lập tức sôi máu mà hét vào mặt Đường
Triết Học “Con mẹ mày nhìn đường giùm!”
“Ừ, xin lỗi
nha. Tôi không để ý dưới chân.” Đường Triết Học cười lấy lòng, trên khóe miệng
đột nhiên có chút tà ác, “Anh đau ở đâu? Để tôi xoa xoa… Xoa xoa cho anh nha…”
Vừa nói, hắn
vừa bắt đầu sờ ngực người đàn ông, động tác của anh ta có chút lưu manh. Chỉ là
tên này không có ngực, chỗ nào cũng có xương nên sờ mà không có xíu cảm giác
nào.
“Ơ, anh, anh,
anh…” Người đàn ông nhỏ bé đỏ mặt ngay lập tức. Gã ôm ngực trốn về sau “Có
người nào mò ngực người khác như mày không hả? Cái thằng biến thái!”
Đường Triết Học
túm lấy cổ áo gã và gần như nhấc bổng đối phương lên khỏi mặt đất: “Trời, tôi
còn tưởng anh không biết hành vi sờ ngực người khác là biến thái chứ! Thằng
ranh, hôm nay anh đụng phải tôi. Nào, có muốn sờ ngực không? Sờ anh đi nè. Ngực
anh cup D đó. Sờ đi, sờ đi chứ!”
Cách đo size áo ngực. Các chữ cái A,
B, C là ký hiệu dành cho phần bầu ngực (cup – phần quả áo), A được quy định là
bé hơn hoặc bằng 2,5 cm, B: 5cm, C: 7,5cm, D: 10 cm, E: 12,5 cm. Cup D có thể
được xem là to lắm á =))))
Xung quanh có tiếng cười vang. Người
đàn ông nhỏ bé run rẩy đến mức không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Lâm Đông đứng nhìn từ xa, khóe miệng
bất đắc dĩ hơi cong lên. Bộ dạng dâm loạn của Đường Triết Học trông còn giống
lưu manh hơn tên đàn ông thấp bé kia.
————————————
Sau khi áp giải người đến đồn cảnh
sát ở ga tàu điện ngầm, Đường Triết Học mới biết mình đã bắt được một tên tội
phạm chuyên nghiệp. Người đàn ông này từng bị xử lí do sàm sỡ người khác đến
hai lần. Nhưng đó chỉ mới là những nạn nhân sẵn sàng đứng lên, nếu tính cả
những người nuốt cục tức vào bụng thì không biết phải đến bao nhiêu người.
Tuy nhiên, lần này gã chỉ mới có ý
đồ phạm tội chứ chưa thật sự làm gì nên không thể cấu thành tội xâm hại nhân
thân được. Đồn công an chỉ có thể phê bình giáo dục rồi thả người. Pháp luật đã
quy định như vậy, Đường Triết Học cho dù có giận thì cũng phải chịu, cũng không
thể trơ mắt nhìn cái móng heo kia nhấn vào ngực cô gái đó.
Đường Triết Học đang ngồi xổm ở lối
ra tàu điện ngầm chờ thằng ranh kia ra để xách nó tới một nơi vắng vẻ mà dạy
dỗ, Lâm Đông từ phía sau vỗ nhẹ lên vai anh ta: “Thôi, lần này em đã để lại
trong lòng nó một bóng tâm lí đủ để nó nhớ cả đời. Anh nghĩ còn hiệu quả hơn
tạm giam mười lăm ngày theo hành chính đó. “
Vừa nói, giọng điệu của Lâm Đông hơi
bất thường: “Này, ngực em cup D thật hả?”
Đường Triết Học tự hào gật đầu: “Tổ
trưởng, anh không tin thì sờ thử đi?”
“…”
Vẻ mặt Lâm Đông căng ra, quay đầu bước đến chỗ đậu xe. Đường Triết Học dụi tàn thuốc đứng dậy đuổi kịp anh, vừa đi vừa nói: “Sờ đi, thiệt mà, sướng lắm đó! Này, tổ trưởng, tổ trưởng, anh chạy cái gì? Chờ em!”
No comments:
Post a Comment