Monday 13 November 2023

ACTS OF MERCY-BẢY ĐIỀU PHƯỚC THIỆN 7

 BẢY

Những tấm hình từ ba hiện trường tội ác khác nhau dựng trên quầy bếp, dựa vào những cái lọ gốm xinh xắn có họa tiết nước Pháp, tất cả đều trống rỗng. Chúng không đựng bột mì vì Fiona chả bao giờ làm bánh trong đời, cũng không đựng cà phê vì bà thường chỉ uống cà phê trên máy bay và như vậy thì mua ngoài tiện hơn. 

Trà cũng không nốt vì nó gợi nên hình ảnh một phụ nữ quý phái ngồi trong chiếc ghế bành êm ái trước lò sưởi reo tí tách, nói chuyện nhỏ nhẹ hay một quý bà ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ trong một ngày đầy tuyết và đọc sách thơ, cả hai loại phụ nữ ấy đều không giống Fiona. Những chiếc lọ gốm là quà tặng của một chị gái rất thân thiết với Fiona nhưng lại không thể hình dung ra được những thói quen đời thường của một cựu binh của FBI đã mười hai năm.

Fiona dựa cùi chỏ lên bàn, mắt dán chặt vào long bàn tay, nghiền ngẫm những bức ảnh trước khi xếp chúng theo thứ tự thời gian.

Bức ảnh thứ nhất: Ross Walker, bốn ba tuổi, giám sát xây dựng ở Lincoln, Nebraska. Nguyên nhân chết: bị siết cổ bằng tay. Nhiều vết đâm sau khi chết bởi một lưỡi dao loại một-và-một-phần-tư inch. Hamburger từ một chuỗi thức ăn nhanh phổ biến tọng vào cổ họng, lớp giấy gói đã bị lột ra một phần. Ngày chết vào hai tháng mười năm 2008, vào thứ ba. Tử thi được tìm thấy dựa vào một hàng rào phía sau thùng rác lớn ở toà nhà Pilgrim, một nơi chuyên cung cấp các bữa ăn miễn phí cho người nghèo.

Bức ảnh thứ hai: Joseph Edward Maynard, hai mươi hai tuổi, sinh viên trường Purdue, về nghỉ hè tại Kendall Illinois. Nguyên nhân chết: bị siết cổ bằng tay. Nhiều vết đâm sau khi chết bởi một lưỡi dao loại một-và-một-phần-tư inch. Không có gì bị nhét vào miệng. Ngày chết vào mười lăm tháng tám 2008, thứ sáu. Tử thi tìm thấy trong một thùng các tông mà dân vô gia cư hay dùng làm chỗ ngủ dưới chân cầu. Hồ sơ vụ án đang mở.

Bức ảnh thứ ba: Calvin Adams, sáu mươi hai tuổi, vô gia cư ở Dutton, Nebraska. Nguyên nhân chết: bị siết cổ bằng tay. Nhiều vết đâm sau khi chết bởi một lưỡi dao loại một-và-một-phần-tư inch. Có một chai nước rỗng được cắm vào miệng. Ngày chết vào chín tháng hai 2009, thứ hai. Tử thi được tìm thấy trên ghế băng công viên như đang ngủ. Hồ sơ vụ án đang mở.

Cả ba vụ giống nhau đến từng chi tiết, và chưa có gì khác nhau được tìm thấy ở cả ba tử thi. Walker là người da trắng, tuổi trung niên, dân lao động, đã kết hôn và có 3 con, có danh tiếng trong cộng đồng. Adams là một người vô gia cư đã hơn mười lăm năm và có triệu chứng thần kinh rất tệ dựa vào thuốc mà ông ta dùng. Maynard vốn là một quý tộc nắm trong tay vài quỹ ủy thác mà không cần làm việc cậu ta vẫn có số lợi tức gấp nhiều lần số Fiona có thể kiếm được cả đời từ đồng lương làm việc ở Cục.

Bà bật chiếc microphone nhỏ cầm bên tay trái để ghi lại các ý nghĩ của mình: “Việc chọn lựa nạn nhân có lẽ là ngẫu nhiên, tất cả đều ở miền Trung tây. Điều này chắc có ý nghĩa gì đó, như là tên giết người đã từng ở vùng này, hiện nay hoặc trước kia. Xu hướng giết người giống nhau. Có một loại ký hiệu ở đây nhưng chưa phân tích được nó là cái gì. Nạn nhân một và ba bị nhét đồ vô miệng trong khi nạn nhân thứ hai thì không. Tình trạng của nạn nhân thứ hai được để lại đối lập hoàn toàn với phong cách sống của anh ta. Tất cả các nạn nhân đều được xếp đặt tử thi, chắc chắn là có một hàm ý gì đó nhưng tôi chưa tìm ra”.

Bà tắt microphone một lúc để cố nghĩ xem điều gì đưa Maynard xuống gầm cầu? Ma túy? Gái điếm? Không giống anh ta chút nào. Maynard không có tiền sử sử dụng ma túy và cũng tìm thấy ma túy trong người anh ta. Còn gái điếm thì e rằng loại gái mà Joseph Maynard muốn vui chơi – dù trả tiền hay không – cũng không phải loại chui dưới gầm cầu.

“Các nạn nhân chả có điểm gì chung giữa họ ngoại trừ cách thức họ bị giết. Và hai trong số họ, Walker và Maynard, đã chống cự khá mạnh mẽ nên tìm thấy một ít tế bào da của tên giết người dưới móng tay họ”

Bà tắt microphone một lần nữa và ghi chú lên một tờ trong tập giấy xếp chồng lên nhau một cách khéo léo trên quầy.

Chạy tìm kiếm hồ sơ tâm lý và AND trên tất cả hệ thống một lần nữa để xem có tìm thấy nghi phạm nào hay một nạn nhân nào khác gần đây không.

“Các vụ giết người cách nhau khoảng năm hay sáu tháng. Có chỉ dấu nào cho cách khoảng này hay không? Điểm nhấn của các vụ này dường như nằm trên các đạo cụ của nó: cái bánh, cái nhà các tông và chai nước. Những thứ mang đến từ chỗ khác với hiện trường có thể là do tên giết người. Cả ba vụ giết người đều diễn ra tại chỗ.”

Bà lại tắt microphone. Bà chắc chắn là tên sát nhân chỉ là một người. Việc đó thì kiểm tra DNA đã xác nhận. Vấn đề là bà không thể đọc được thông điệp của hắn là gì và hắn muốn gửi thông điệp này cho ai. Bà đã thấy trong nhiều vụ các tên sát nhân hàng loạt đã để lại các dấu hiệu hay các thông điệp cụ thể cho cảnh sát hay FBI, nhưng trong tất cả các vụ đó bọn chúng đều thông báo cho người nhận biết. Vụ này thì không như thế. Trong cả ba vụ không có dấu hiệu nào là có thông điệp cho bất kỳ ai. Thật khó chịu.

Fiona tháo kiếng ra và để cho mắt bà được thoải mái và cả tâm trí bà nữa. Xương cốt của bà rệu rã sau ba ngày hai đêm không ngủ ở Dutton thu thập các thông tin về vụ của Adams nhưng bà đã quá quen với chuyện này. Tối nay bà sẽ ngủ ngon.

Chuông reng khi bà đang thu dọn các tấm ảnh.

-                     Tôi là Sam DelVechio – Giọng nam trầm vang lên – Tôi đang tìm bà Fiona Summers.

-                     Thì Fiona đây – bà nhăn mặt.

-                     Đặc vụ Fiona, tôi từng làm cho Cục, và bây giờ thì…

-                     Tôi biết cậu là ai – làm như không phải tất cả các phụ nữ độc thân, và đôi khi không độc thân, trong Cục không biết Sam DelVechio là ai. Và làm như không phải tất cả bọn họ đều không biết chuyện buồn của anh ta và đều muốn xoa dịu anh ta vậy – làm sao mà cậu có số này?

-                     Từ Miranda Calhill- anh ngừng một chút – chuyện ấy không sao chứ?

-                     Chắc tùy vào lý do mà anh gọi thôi. Nếu anh định bán cho tôi thứ gì đó thì tất nhiên là “có sao” rồi đấy – Bà đùa.

-                     Tôi không định bán cái gì hết.

Fiona đảo mắt. Anh chàng này thiệt tình nghĩ bà không biết đùa hay sao ấy chứ?

-                     Tôi muốn nói đến một vụ mà tôi đang làm cho Quỹ Mercy Street.

-                     Ai?

-                     Ông chủ mới của tôi.

-                     À, tôi đã nghe cậu nghỉ việc. Bộ không phải là cậu đang đi nghỉ gì đó sao?

-                     Vâng, nhưng tôi nghỉ xong rồi và giờ thì cần một công việc. – Anh giải thích cho bà cách mà Quỹ làm việc.

-                     Vậy thì anh đang làm vụ gì – bà hỏi khi anh kết thúc, rồi đảo mắt qua cái đồng hồ gắn trên máy nướng – và vụ đó liên quan gì đến tôi lúc mười một rưỡi đêm?

-                     Ồ tôi xin lỗi, tôi không nhận thấy rằng đã trễ quá như vậy. tôi thành thực xin lỗi.

-                     Chấp nhận – bà ngăn một cái ngáp – vụ gì vậy?

-                     Là một vụ giết người ở Lincoln Nebraska khoảng một năm về trước. Một người làm việc ở nhà phát súp miễn phí được tìm thấy phía sau toà nhà…

-                     Ross Walker? – óc bà lóe lên – cậu đang nói về Ross Walker đó à?

-                     Vâng.

-                     Giải thích tôi nghe tại sao cậu lại làm vụ này?

-                     Vì bà góa của nạn nhân nhờ.

-                     Tôi cho rằng bây giờ thì cậu đang bỏ vụ này ra đó, đây là một phần của một vụ cuộc điều tra liên bang.

-                     Nhưng mà nó cũng là một cuộc điều tra tư nữa.

-                     À, tôi xin lỗi. Nhưng cậu phải bỏ cuộc thôi.

-                     Tôi không bỏ được. Tôi đã ký thỏa thuận với Lynne Walker.

-                     Bản chất của việc điều tra ấy là gì – Bà im lặng một lúc.

-                     Cũng giống các vụ điều tra khác thôi, chúng tôi đang tìm hiểu về cái chết của Ross – anh đằng hắng – Vụ này chắc chắn là có liên quan đến các vụ khác. Chị biết có bao nhiêu vụ khác?

-                     Tại sao anh nghĩ là có những vụ khác nữa? – Bà thận trọng hỏi

-                     Fiona, chị vừa nói rằng đây là một phần của một vụ điều tra liên bang. Một phần là một phần nhỏ của nguyên một vụ lớn. Vậy có sao đâu nếu cho tôi biết một phần nhỏ thôi?

-                     Cho tới khi tôi nắm chắc được hết vụ này thì tôi không muốn ai xía vào cả- bà cắn môi dưới – Thẳng thắn thì tôi làm việc độc lập.

-                     Thì ta giống nhau mà.

Khi bà không trả lời, Sam nói tiếp giọng nhẹ nhàng:

-                     Thôi mà Fiona. Chị đâu có mất gì khi giúp tôi. Biết đâu tôi có thông tin giúp ích cho chị trong những vụ khác thì sao?

-                     Chắc không?

-                     Tôi không chắc nhưng tôi sẽ tìm ta. Tôi giỏi việc tôi làm mà.

-                     Tôi cũng vậy

-                     Vậy sẽ tốt hơn nếu chúng ta chia sẻ thông tin cho nhau, cả những thứ mà ta sẽ biết nữa.

-                     Chính xác là anh muốn biết cái gì?

-                     Tôi biết biết mấy vụ kia. Bao nhiêu nạn nhân. Ở đâu. Có cùng một kiểu nhân cách hay không.

-                     Tôi có thể nói ngay với anh là không – Bà với lấy cái phong bì và kéo những tấm ảnh ra quẳng lại lên quầy. Đôi mắt vô hồn lạnh lẽo của Ross nhìn chăm chăm vào bà từ một bức ảnh. – Thật sự thì tôi đang xem ba vụ, cố tìm xem tôi đang bỏ lỡ cái gì, có cái gì mà tôi chưa nắm bắt được.

-                     Ba ? Đều là đàn ông à ?

Bà ngập ngừng. Thật sự thì hợp tác với một tay thám tử tư chằng tốt chút nào, nhưng mặt khác, tay thám tử tư này lại là một tay phân tích hồ sơ tâm lý tốt nhất từ trước tới giờ của Cục, và bà có thể xài cái khả năng thiên bẩm đó của anh ta. Chưa kể là anh ta còn có thể nhờ vả đến John Mancini, sếp cũ của anh ta và là sếp hiện nay của bà. Nếu anh ta nhờ thì tay Mancini ấy sẽ bênh anh ta thôi và đằng nào thì cũng bảo bà phải hợp tác thôi. Vậy tốt hơn hết là cắt cái phần sếp siếc ấy đi.

-                        Ba vụ - bà nói – khác tuổi và khác tầng lớp xã hội luôn. Chả có gì chung ngoại trừ kiểu chết.

-                     Tôi gặp chị được không Fiona, cho tôi coi hồ sơ của chị nhé ? – Giọng Sam biểu lộ một kiểu háo hức mà bà biết rõ, không có gì khiến bà bà gạt tất cả qua một bên hơn là những tình tiết của một vụ bà đang làm.

-                     Cậu đang ở đâu?

-                     Tôi đang cách Philadenphia chừng bảy mươi dặm thôi.

-                     Tôi cần có mặt ở Phily sáng thứ hai cho một vụ khác và đang định lái xe đi từ chủ nhật. chắc tôi sẽ gặp cậu đâu đó ở …

-                     Tôi có thể gặp chị ở giữa đường từ đây tới Phily. Có một quán ăn tối trên đường 30…

-                     Nếu cậu nghĩ là sẽ xem mấy bức hình này kỹ từng tấm một, và tôi chắc cậu sẽ muốn vậy thì không làm chuyện đó ở nơi công cộng được đâu. Chẳng có tấm hình nào mà có thể để cho dân chúng liếc được mắt xem qua trong khi ngoạm mấy miếng bánh mì kẹp thịt ăn với khoai tây nghiền đâu nhé. Tôi có thể đến văn phòng cậu.

-                     Tôi không biết là ở đây thì chủ nhật có mở cửa không nữa. Tôi mới tới đây có một tuần và văn phòng tôi thì ở trong nhà của Robert Magellan.

-                     Nhà của Magellan hả? Nghe tuyệt quá vậy? Ổng nhìn ra sao?

-                     È, chị nói như là fan của ổng vậy.

-                     Chứ gì nữa – bà cười lớn – xin lỗi nhe, nhưng ổng giống người bí ẩn vậy.

-                     Bí ẩn đến nỗi tôi còn chưa thấy ổng nữa. Ổng đang đi xa làm việc với một nhóm đang tìm kiếm con ổng, chắc chị đã nghe rồi.

-                     Nghe rồi. Tội nghiệp, thấy chiếc xe với đám xương của bà vợ mà không thấy con trai đâu. Chắc ổng chỉ còn lo được chuyện tìm đứa con trên đời này thôi. Mà tôi lạ là ổng không thuê cậu làm việc đó ấy chứ.

-                     Ổng có một thám tử khác. Và có cả một đội quân những người tình nguyện tìm kiếm từng cái gốc cây trong rừng và từng hạt bụi trong cái hẻm núi nơi tìm thấy chiếc xe. Dù thằng bé còn sống hay đã chết thì người ta đồn rằng ổng sẽ tìm ra cho bằng được mới thôi.

-                     Tôi hy vọng ổng tìm được. Còn về vụ chủ nhật…

-                     Tôi kiểm tra coi mình có thể dùng phòng họp ngày đó không rồi báo chị biết nhé?

-                     Ok, tôi chờ.

Rồi bà gác máy và bỏ những tấm ảnh trở lại chiếc phong bì. Dù khó khăn trong việc chia sẻ những thông tin này với Sam nhưng cũng đáng nếu anh ta xứng đáng với danh tiếng của mình và giúp bà nhìn thấu tâm can của tên sát nhân.

Bà tắt đèn căn bếp, ngáp và bò lên tầng hai vào chiếc giường êm ái mà bà chưa nằm lên suốt hai đêm qua.

      SÁU                                                                                                              TÁM 

No comments:

Post a Comment