Saturday 11 November 2023

Liệp chứng Pháp Y (Q2) (C6)

 Chương 6 Trời tối anh ngủ không được



Đường Triết Học bỗng cảm thấy Lâm Đông mà hắn thấy bây giờ không giống với người anh gặp lần đầu bên ngoài văn phòng Tổ án treo. Vẻ mặt thấp thỏm cố tình đè nén sự gai góc đang dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh như dao đằng sau cặp kính.

Xem ra lịch sử huy hoàng của anh cũng không phải thuộc dạng ‘có tiếng không có miếng’. Đường Triết Học âm thầm buông một tiếng thở dài. Đội trưởng Sử điều hắn đến Tổ án treo nhưng không cung cấp cho hắn một xíu thông tin nào về Lâm Đông. Ông chỉ nói tiền bối này có bản lĩnh lắm và mong muốn hắn nghiêm túc theo người ta học hỏi.

Đường Triết Học sử dụng quyền hạn của mình để đăng nhập vào hệ thống và điều tra lí lịch của Lâm Đông. Sinh viên tốt nghiệp hệ chính quy Đại học Công an tỉnh như hắn cảm thấy mình vừa bị đánh một cú thật đau: Lâm Đông đã tốt nghiệp Đại học Công an Nhân dân, đây là trường người ta hay gọi là ‘Đại học Thanh Hoa dành cho cảnh sát’. Nhiều cán bộ cấp cao của Bộ Công an đều là cựu sinh viên của trường này. Sau đó anh được cử đi học nghiên cứu sinh ở Học viện Điều tra và Chống khủng bố, và anh lấy bằng Tiến sĩ Tội phạm học. Năm nào anh cũng lấy được học bổng, còn được Nhà nước cử đi du học ở Canada nữa. Anh vốn có thể ở lại thủ đô vào Cục Thành phố hoặc Bộ Ngoại giao rồi từ đây ‘một bước lên mây’. Thế nhưng, Lâm Đông cuối cùng vẫn lựa chọn trở về quê nhà làm cảnh sát hình sự, sau đó từng bước trở thành đội trưởng đội điều tra hình sự trẻ nhất trong hệ thống công an tỉnh.

Thành phố ven biển kinh tế phát triển nên tỉ lệ các vụ án như buôn lậu, ma tuý, giết người tương đối cao. Lâm Đông đã từng tham gia điều tra và phá được nhiều vụ án lớn. Đường Triết Học bị lóa mắt bởi hàng đống giải thưởng gì mà hạng hai tập thể và giải thưởng hạng hai cá nhân trên sơ yếu lí lịch của Lâm Đông. Tuy nhiên, mọi huy hoàng đều vụt tắt vào hai năm trước. Lâm Đông bị đình chỉ công tác để thẩm tra, lý lịch của anh cũng không được cập nhật từ đó đến nay.

Đường Triết Học xuất phát từ tò mò đi nghe ngóng một vòng mới biết Lâm Đông chính là đội trưởng của đội có những thành viên bị giết hại và xóa sổ. Lúc ấy hắn còn làm ở đồn công an sân bay nên cụ thể thế nào hắn cũng không rõ. Hắn chỉ biết cha mình gia nhập Tổ chuyên án, đi liền tù tì mấy tuần lễ cũng không về.

Có người đồn rằng Lâm Đông vì tham công nên mới làm liều hại chết đồng đội của chính mình khiến Đường Triết Học lo lắng cực kì vì mình sắp làm việc với một người như vậy. Nhưng sau khi tiếp xúc với anh, hắn cảm thấy với tính cách kiên định của Lâm Đông, anh sẽ không bao giờ vì thăng chức mà đẩy đồng đội xuống dưới bánh xe.

Bây giờ, hắn nhìn tổ trưởng của mình với ánh mắt kiên định, và cảm giác tin tưởng bỗng dâng lên trong lồng ngực.

————————————

“Chúng tôi cũng từng nghi ngờ người nhà nạn nhân thuê hung thủ giết người nhưng không có bằng chứng.”

Lý Vĩnh Lượng gõ ngón tay vào điếu thuốc: “Không có hồ sơ giao dịch số tiền lớn nào cả. Mặc dù lúc đó Internet chưa phát triển, bọn họ có thể đưa tiền mặt nhưng chúng tôi không tra được biến động số dư trong tài khoản của nạn nhân hay vợ ông ta.”

Lâm Đông suy nghĩ một chút, hỏi: “Sau đó vợ nạn nhân có tái hôn không?”

Lý Vĩnh Lượng nhất thời ngơ ngác, đứng dậy nói: “Cái này tôi thật sự không biết. Các cậu chờ tôi một lát để tôi tìm người kiểm tra.”

Nhân lúc ông ra ngoài để tìm người điều tra hồ sơ hệ thống dân sự, Đường Triết Học nói nhỏ với Lâm Đông: “Tổ trưởng, anh đang nghi ngờ vợ người chết ngoại tình, sau đó hợp tác với tình nhân để giết người hả?”

“Đội trưởng Lý nói bọn họ nghi ngờ người vợ giết chết chồng do bị bạo hành gia đình, thế nhưng có một vấn đề quan trọng…” Lâm Đông vừa nói vừa mở báo cáo khám nghiệm tử thi trên điện thoại: “Xương sườn thứ năm bên trái của nạn nhân bị chặt đứt. Tiểu Đường, em có biết muốn chặt đứt một khúc xương cần bao nhiêu sức không? Có vũ khí sắc bén là điều kiện tiên quyết, nhưng phải dồn một lực đâu đó một trăm kí nữa. Cân nặng trung bình của đàn ông trưởng thành khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi kí, cộng thêm bắp thịt. Anh làm được, em làm được, đội trưởng Lý cũng làm được, nhưng một phụ nữ làm công việc văn phòng thì sao?” Anh lắc đầu: “Một mình bà ấy chắc chắn không thể làm được, trừ khi bà ấy được huấn luyện bộ đội đặc chủng thôi.”

“Tổ trưởng, anh cũng đừng xem thường sức mạnh của phụ nữ. Mẹ em chặt thịt gà á hả… Một đao chém xuống!” Đường Triết Học vừa nói vừa minh hoạ.

Mỗi khi cha hắn sống mà không thấy người, chết không thấy xác trong nhiều ngày liền, mẹ hắn sẽ chặt thịt gà để xả giận. Với cái khí thế kia thì bảo đảm nếu cha mà nhìn thấy thì phải quỳ gối xin tha.

“Lúc chặt sẽ có động năng hỗ trợ, tương đương với một cú đá xoay. Sức mạnh đến từ chuyển động quay của cơ thể có thể gây ra một cú đánh nặng hơn sáu trăm kí. Nhưng báo cáo kiểm nghiệm thi thể cho biết góc tạo thành bởi hung khí và vết gãy xương là bốn mươi độ. Chắc hẳn là đâm vào đó.”

Lâm Đông rút một cây bút trong ống đựng bút trên bàn rổi đẩy vào ngực Đường Triết Học theo góc vuông. Vị trí đó trùng khớp với vị trí vết thương trên ngực nạn nhân, cũng chính là ngay tim.

“Kẻ sát nhân đầu tiên đâm con dao vào khoang ngực nạn nhân, nhưng chạm trúng xương sườn nên gã không thể đâm vào sâu hơn. Vì vậy, hắn phải ép trọng lượng cơ thể lại…”

Anh vừa nói vừa nghiêng người về phía trước. Đường Triết Học nằm ngửa trên ghế sofa, phối hợp với tổ trưởng của mình để khôi phục hiện trường vụ án.

“Con dao găm vào xương sườn. Nhưng việc nhận lực không đều khiến nó bị nghiêng trong quá trình đâm xuống, cắt đứt xương sườn và cắm vào phổi của người đã khuất.”

Lâm Đông bắt chước động tác dồn sức đè lưỡi dao xuống của kẻ sát nhân. Một nửa trọng lượng cơ thể anh nằm trên người của Đường Triết Học. Tóc mái trên trán trượt xuống vì động tác cúi đầu, khoảng cách quá gần khiến tóc anh gần như quét vào mắt Đường Triết Học.

Đường Triết Học nheo mắt, theo bản năng đưa tay lên đỡ vai Lâm Đông để giảm bớt áp lực trên lồng ngực: “Đây là sai lầm của hung thủ. Gã muốn đâm vào tim nhưng cuối cùng lại đâm vào phổi. Chắc hẳn là gã bị căng thẳng do đây cũng là lần đầu gây án.”

Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra: “Đội trưởng Lâm, tôi tìm được rồi. Vợ của nạn nhân, bà ấy…”

Giọng của Lý Vĩnh Lượng đột nhiên méo mó, có tiếng ‘cạch’ vang lên. Ủa gì vậy? Tôi mới ra ngoài có một xíu mà hai đứa này nó đã ôm nhau?

————————————

Lý Vĩnh Lượng biết Đường Triết Học và Lâm Đông đang mô phỏng hiện trường vụ án thì không nói gì nữa. Ông nói với bọn họ rằng vợ của nạn nhân đúng là đã tái hôn, còn cung cấp thông tin về danh tính và nơi làm việc của người chồng mới nữa.

Người chồng mới tên Trầm Kiện Hâm, hiện tại đang làm thợ điện ở một trường dạy lái xe. Lâm Đông nhìn đồng hồ và xác nhận bọn họ có thể tranh thủ đến gặp ông ta trước giờ tan sở. Vì vậy, anh nói cảm ơn rồi tạm biệt Lý Vĩnh Lượng, sau đó dẫn theo Đường Triết Học đến trường dạy lái xe ở ngoại ô.

Đường Triết Học hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy Lâm Đông làm việc hiệu suất cao như vậy, ai làm nghề này mà chẳng như thế. So sánh thế này cũng không hay ho gì nhưng ngay khi có manh mối là bọn họ lao đến như con mèo ngửi thấy mùi cá vậy. Ăn ngủ nghỉ gì chứ, tất cả đều không quan trọng bằng một vụ án.

“Trời, tổ trưởng, anh đói không?” Đường Triết Học chợt nhớ ra Lâm Đông không ăn trưa mà chạy ngược chạy xuôi mấy vòng nên chắc phải đói bụng rồi.

“Anh không đói.” Lâm Đông liếc nhìn hắn thật nhanh. “Em đói hả?”

“Dạ không anh…” Đường Triết Học vừa dứt lời thì bụng hắn kêu ùng ục.

Đồ ăn ở nhà ăn Cục Công an thành phố đúng là không biết chọn thời điểm gì hết!

“Thôi thì nhìn em cao như vậy, chạy tới chạy lui sớm giờ chắc cũng dễ đói.” Lâm Đông hơi cong khoé miệng lên. “Chờ gặp Trầm Kiện Hâm xong anh dẫn em đi ăn cơm.”

Tổ trưởng nhà mình là người rất tốt, anh ấy biết quan tâm tới người khác. Anh ấy lại còn muốn mời mình ăn cơm.

Ánh mắt Đường Triết Học sáng rực, hắn chợt thấy một tương lai xán lạn.

————————————

Lâm Đông tìm đến Trầm Kiện Hâm ở trường lái xe rồi đưa giấy chứng nhận cho ông xem, sau đó anh gọi ông đến một góc vắng vẻ để tiến hành dò hỏi.

Trầm Kiện Hâm gần năm mươi tuổi, không cao lắm nhưng vóc người trông cũng khoẻ mạnh. Vừa thấy cảnh sát tìm mình, ông cảm thấy rất khó hiểu. Ông lấy thuốc lá mời hai người cảnh sát nhưng bọn họ từ chối, vậy nên ông cúi đầu châm một điếu cho bản thân.

“Trước khi kết hôn với Vu Huệ Phân, anh có biết sự việc xảy ra với chồng cũ của chị ấy không?”

Đường Triết Học phụ trách hỏi, Lâm Đông phụ trách quan sát sự thay đổi trên vẻ mặt hoặc ánh mắt đối phương.

“Biết. Bà ấy đã nói với tôi hết rồi.” Trầm Kiện Hâm hơi cúi đầu nhìn chằm chằm một cái khe trên sàn nhà: “Đã… Đã qua nhiều năm như vậy rồi mà còn chưa phá án sao?”

“Chắc chắn sẽ phá. Hiện tại tôi với cảnh sát Lâm đang phụ trách vụ án này.” Đường Triết Học dừng một chút: “Anh với chị ấy quen nhau trước hay sau khi sự việc kia xảy ra?”

Tay Trầm Kiện Hâm hơi run khiến tàn thuốc yên lặng rơi xuống. Ông suy nghĩ nửa ngày rồi nói nhỏ: “Tôi với bà ấy đã sớm quen nhau rồi… Đó là… Quan hệ công việc… Tôi làm ở đội bảo trì của công ty điện lực… Huệ Phân làm việc ở một đơn vị khác cũng lâu đời, đồng hồ điện bị cháy. Tôi… Tôi thường đến đó sửa chữa… Bà ấy làm ở phòng Hậu cần… Nên… Nên tôi mới ‘móc nối’ với bà ấy tại nơi làm việc… Có bữa tôi thấy mắt bà ấy bị bầm nên nhiều chuyện hỏi một câu… Này… Cảnh sát! Thằng đàn ông kia cũng không ra gì đâu! Ổng đánh Huệ Phân! Độc ác cỡ nào mới dám đánh người ta chứ!”

“Chúng tôi đã biết việc này. Quan hệ của hai người tiến triển hơn vào thời gian nào?” Đường Triết Học vừa hỏi vừa ghi chép.

“Chúng tôi…” Lần này, cả người Trầm Kiện Hâm run rẩy chứ không riêng gì tay. “Quan hệ của chúng tôi tiến triển từ trước khi ổng mất rồi, nhưng tôi không có giết người! Tôi nhát lắm!”

“Anh mà nhát gan à?” Lâm Đông giơ màn hình điện thoại về phía trước. Trên đường đến đây, anh đã yêu cầu Đường Triết Học điều tra thông tin về người này rồi. “Năm anh hai mươi mốt tuổi dùng hung khí đánh nhau khiến một người trọng thương phải cắt cụt một chi. Đúng ra anh bị xử chung thân, nhưng nhờ gia đình tích cực bồi thường nên đối phương mới thông cảm, cuối cùng anh ngồi tù bảy năm. Trầm Kiện Hâm, anh là người có tiền án. Nhưng hai mươi năm trước lực lượng cảnh sát không điều tra ra vì Vu Huệ Phân có đánh chết cũng không khai anh ra. Vì vậy, bây giờ tôi hỏi anh, đêm chồng cũ của Vu Huệ Phân chết, có phải anh đã ở cùng với chị ấy không?”

Lâm Đông dữ dằn hỏi khiến vẻ mặt của Trầm Kiện Hâm giống y như nghi phạm mà Đường Triết Học thường gặp trong phòng thẩm vấn: Hốt hoảng, lại có mồ hôi lạnh túa ra.

Chờ một hồi, ông mới run rẩy nói: “Đúng vậy. Bà ấy nói nhà mẹ ruột bà ấy hiện tại không có ai nên kêu tôi qua với bà ấy. Chúng tôi… Chúng tôi nghĩ rằng Huệ Phân có thể nhanh chóng li hôn rồi bỏ ổng đi. Sau đó… Sau đó…”

“Sau đó cưới anh.” Lâm Đông nói tiếp. “Nhưng chồng chị ấy thì nhất quyết không chịu li hôn.”

“Nhưng chúng tôi không giết người mà anh cảnh sát…” Trầm Kiện Hâm liên tục giơ tay lau mồ hôi. “Chúng tôi sợ bị nói ra nói vào nên cố ý chờ ba năm sau khi ổng chết mới đi lãnh chứng nhận đó… Cảnh sát, tôi đã từng ngồi tù. Khó khăn lắm mới có một người phụ nữ chịu sống cùng tôi… Chẳng lẽ tôi lại mong đi vào tù tiếp?”

Lâm Đông quan sát tỉ mỉ các động tác của Trầm Kiện Hâm. Sau đó anh nói với Đường Triết Học: “Em đưa anh ta cây bút để kí tên lên ghi chép này đi.”

Hả? Đường Triết Học ngạc nhiên. Đây cũng đâu phải ghi chép chính thức, sao phải kí tên làm gì?

Đường Triết Học bối rối nhưng tổ trưởng đã lên tiếng rồi, hắn đưa sổ và bút cho Trầm Kiện Hâm. Ông cầm lấy bút, híp mắt nhìn nội dung mà Đường Triết Học đã tốc kí. Ông xem thế nào cũng không hiểu, đặt bút xuống kí tên.

Lần này Đường Triết Học đã hiểu rõ ý của Lâm Đông. Trầm Kiện Hâm dùng tay trái để kí tên, nhưng hồ sơ vụ án đều không đề cập đến chi tiết hung thủ thuận tay trái. Vì vậy, có thể loại trừ hiềm nghi với ông ta.

————————————

Đường Triết Học và Lâm Đông đến quán ngay bên ngoài trường lái xe nơi các học viên cũng đang ăn. Đường Triết Học nhìn giá cả trên thực đơn, cân nhắc nửa ngày rồi gọi một tô mì thịt bò.

“Với một cơm chiên trứng.” Lâm Đông gọi món xong thì đưa thực đơn lại cho nhân viên, sau đó nhấc cằm hỏi Đường Triết Học: “Em ăn một tô mì thịt bò đủ no không? Gọi thêm hai món đi.”

“Dạ thôi được rồi.”

Đường Triết Học vội gật đầu. Được tổ trưởng mời ăn cơm, nếu gọi quá nhiều cũng không hay. Nhưng mà… Hắn liếc mắt nhìn ‘Decepticon’ ngoài cửa sổ, trong lòng khá là chắc kèo nhà Lâm Đông có một mỏ quặng.

Thế nhưng cũng hiếm có ai nhà giàu mà lại đâm đầu vào cái nghề cảnh sát, nhất là cảnh sát hình sự cực khổ thế này. Không nói đến việc mỗi ngày đều không được ở nhà, công việc cũng không ổn định, lại dễ mất mạng nữa. Để người thân trong gia đình mỗi ngày đều phải lo lắng rồi oán giận là chuyện thường như cơm bữa.

Mẹ hắn từng nói thế này: “Lúc nghe thấy tiếng bước chân của cha con trên hành lang, tim của mẹ mới quay về vị trí cũ.”

Thần kinh lúc nào cũng căng thẳng cao độ, làm việc và nghỉ ngơi cũng không đều đặn, ăn bữa đói bữa no, bởi vậy nên có những người chưa đến bốn mươi tuổi đã chịu đủ bệnh. Giống cha hắn vậy, cha cũng chẳng phải trường hợp đầu tiên lên cơn nhồi máu cơ tim ngay tại nơi làm việc. Hắn từng chính mắt thấy đội trưởng Sử hồi đầu năm bị xuất huyết dạ dày nhưng vừa truyền nước biển vừa họp với Tổ chuyên án.

Đường Triết Học nhìn thấy tóc bạc trên trán Lâm Đông thì nghĩ đến hình ảnh cô đơn dựa vào bàn làm việc của đối phương lúc đêm muộn. Lòng hắn có chút chua xót, vì vậy hắn chân thành nói: “Tổ trưởng, em nghe Cao Nhân nói anh thường ở văn phòng tới ba, bốn giờ sáng… Vụ án của tổ tụi mình cũng không có áp lực về thời gian kết án, sau này anh ngủ sớm một chút.”

Lâm Đông không nhìn điện thoại nữa. Anh khẽ đẩy mắt kính trên mũi rồi ngượng ngùng lắc đầu: “Anh… Trời tối anh ngủ không được.”

Chương 5

No comments:

Post a Comment