Chương 31 Không ai như vậy
Điện thoại rung lên hai lần mới đánh thức được Trần Phi. Hắn cầm điện thoại, trong lúc nửa tỉnh nửa mê thì phân vân không biết nên đập điện thoại, đập điện thoại hay là đập điện thoại nhỉ?
Đương nhiên cuối cùng hắn vẫn bắt máy.
Triệu Bình Sinh nghe đầu dây bên kia ngái ngủ ‘alo’
một tiếng, nói: “Nửa tiếng nữa họp Tổ chuyên án, cậu dậy chuẩn bị đi. Đội
trưởng La yêu cầu trước mặt các đồng nghiệp ở các tỉnh thì tác phong phải nhanh
lẹ lên. Báo cáo tôi viết giúp cậu rồi, lát nữa cậu chỉ cần đọc là được.”
Xoa cái cằm đã lún phún râu, Trần Phi nhắm mắt hỏi:
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ rưỡi.”
“Vãi… Tôi mới nằm xuống hồi sáu giờ…”
“Mới đi thẩm tra về à?” Triệu Bình Sinh để điện
thoại lên giá đỡ rồi mở loa ngoài. Anh đang lái xe, thế nhưng hắn không thể cúp
điện thoại được. Bởi lẽ chỉ cần ngắt máy thì chắc chắn Trần Phi sẽ quay lại ngủ
tiếp.
“Cậu hỏi câu này làm tôi mở miệng không nổi luôn
ấy.”
Nghe tiếng là Triệu Bình Sinh biết Trần Phi đã ngồi
dậy. Sau đó anh nghe thấy tiếng ‘bụp’ bên đầu dây bên kia. Anh nói: “Cậu lại
hút thuốc ở phòng chờ. Có nhớ lần trước đốt cháy luôn cái bao gối, ông Cổ bên
Hậu cần suýt nữa qua ‘liều mạng’ với cậu không?”
“Ổng sợ tôi châm thuốc xong châm luôn cái toà nhà
này.” Trần Phi khịt mũi, sau đó bị nicotine trong thuốc kích thích mà ho sặc
sụa. Triệu Bình Sinh nhíu mày, giọng hơi có ý trách cứ: “Trước khi ngủ không
rót một cốc nước để sẵn trên bàn à?”
Trần Phi ho khan hai tiếng, sau đó mới thở ra một
hơi, ai oán nói: “Tôi làm việc quần quật hai ngày hai đêm, chờ thằng khốn kia
đặt bút kí tên rồi áp giải nó đi xong là tôi còn éo nhớ tôi đi từ phòng thẩm
vấn tới phòng chờ như thế nào, nói chi tới rót nước? Thà dùng thời gian đó ngủ
còn sướng hơn.”
“Được rồi. Nghe giọng của cậu kìa. Bớt nói lại đi.”
Triệu Bình Sinh dặn cậu: “Hôm qua tôi có phơi với ngâm ít kỉ tử trong cái bình
giữ nhiệt trên bàn ấy. Bây giờ chắc còn ấm, cậu uống cái đó đi.”
“Ừ. Để tôi sửa soạn đã. Cậu để dao cạo râu ở đâu
thế?”
“Tủ đựng đồ ngăn thứ hai.”
“Mang thêm hai cái bánh quẩy qua nha. Má tăng ca cả
một đêm, bụng tôi đói muốn chết rồi.”
“Ừ.”
Trần Phi cúp điện thoại rồi mang dụng cụ vệ sinh cá
nhân vào phòng tắm để rửa mặt. Gương mặt tiều tuỵ và phờ phạc của hắn được phản
chiếu trong gương, đôi mắt vốn được đồng nghiệp gọi là ‘mắt hổ’ giờ đây đầy tơ
máu, râu ria trên cằm mọc ngang y hệt cái tính của hắn.
Năm ngoái, đội trưởng La tuổi tròn sáu mươi lăm đã
chuẩn bị để về hưu sau năm năm được giữ lại làm đội trưởng. Thế nhưng đúng lúc
này, đội phó Trần Phi trong lúc đuổi theo nghi phạm té từ ban công lầu sáu
xuống, xương sống bị gãy và dị tật suốt đời. Vậy mà Trần Phi phải gánh thêm một
hình phạt nặng: Giữ chức vụ cũ thêm ba năm rồi bị thu hồi, không được phép
thăng chức thành đội trưởng. Một đội trưởng mới được chính quyền tỉnh cho ‘nhảy
dù’ vào. Nhưng chỉ trong vòng hai tháng, anh ta đã bị những kẻ không sợ trời
không sợ đất của Tổ trọng án chọc giận. Cục trưởng không còn cách nào khác
ngoài mời đội trưởng La về để ‘trấn’ đám người này.
Thật ra, Trần Phi đã từng tiến cử Triệu Bình Sinh kế
nhiệm chức đội trưởng. Vốn dĩ Trần Phi cũng không thích ngồi văn phòng, làm đội
phó được chạy ra ngoài bắt tội phạm thì tốt hơn. Ngoài ra, Triệu Bình Sinh là
một trong số ít nghiên cứu sinh có học vị tiến sĩ trong Cục, lại có mười lăm
năm kinh nghiệm trong ngành cảnh sát. Xét cả học lực và nghiệp vụ thì ai có thể
phủ nhận người này. Tuy nhiên, Triệu Bình Sinh lại từ chối khéo khi Cục trưởng
nói chuyện với anh. Anh nói anh không có ý thức chính trị, xem văn kiện của
Đảng trong mấy kì họp là chóng mặt, đến văn phòng tỉnh gặp mấy người cấp trên
là run chân.
Cục trưởng giận tới mức máu dồn hết lên đỉnh đầu.
————————
Trong phòng họp tràn ngập khói thuốc khiến Miêu Hồng
– cô gái duy nhất trong phòng phải chọn chỗ ngồi gần cửa sổ. Kể từ khi cô gia
nhập Tổ trọng án, đây là lần đầu tiên cô được tham gia hành động cùng Tổ chuyên
án với nhiệm vụ hỗ trợ đồng nghiệp bên đội Phòng chống ma tuý từ các tỉnh truy
bắt những kẻ buôn ma tuý trốn chạy trong thành phố. Là một thành phố ven biển,
nơi đây vốn là địa bàn chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của nạn buôn lậu kể từ những
ngày đầu thành lập cảng. Số kẻ đào tẩu bị lực lượng cảnh sát Phòng chống buôn
lậu và tuần tra ven biển chặn bắt đã lên đến ba con số.
Mục tiêu của vụ án này có bí danh “Kim Sơn”, đến nay
cũng chưa ai biết tên thật của gã là gì. Gã đã sản xuất và buôn bán ma túy dọc
biên giới Trung Quốc – Myanmar được hai mươi năm, thường hợp tác với nhiều trùm
buôn ma túy ở khu vực Tam giác Vàng. Kim Sơn là kẻ khôn khéo, xảo quyệt và độc
ác. Hành tung của gã cũng khó mà lần ra. Một số cảnh sát địa phương tham gia
nằm vùng thậm chí phải hi sinh cả tính mạng để tìm ra được hang ổ của gã. Thế
nhưng không biết Kim Sơn đã moi thông tin về chiến dịch vây hãm của cảnh sát từ
đâu. Lần đó, gã đã cải trang và bỏ trốn trên một chiếc xe buýt liên tỉnh.
Tam giác Vàng là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa
biên giới ba nước Lào, Thái Lan và Myanmar. Vị trí này nổi tiếng là nơi sản
xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới, nhưng ngày nay không còn trồng thuốc phiện
nữa mà trở thành khu du lịch sinh thái.
Hiện tại đã có một nguồn tin xác thực rằng Kim Sơn
đang ở trong thành phố. Gã đang lên kế hoạch để ra nước ngoài buôn lậu. Vì vậy,
Tổ chuyên án nhanh chóng được thành lập với Cục trưởng là tổng chỉ huy, đội
trưởng La Minh Triết của Tổ trọng án và đội trưởng Kha Kiến Quốc của đội Phòng
chống ma tuý là chỉ huy trưởng. Tổ chuyên án phía tỉnh bắt buộc bọn họ phải bắt
cho bằng được Kim Sơn về quy án, nếu không thì mỗi người đều cởi đồng phục rồi
về nhà mà làm nhiệm vụ. Thật ra chẳng cần phía tỉnh yêu cầu, mỗi thành viên
trong Tổ chuyên án đều sẽ cố gắng hết sức vì máu, nước mắt và linh hồn của các
đồng nghiệp đã ngã xuống.
Ba ngày trước Trần Phi mới bắt được một tên buôn
lậu, suốt hai ngày thẩm vấn mới hỏi ra được một chút manh mối. Hôm nay Tổ
chuyên án mở cuộc họp nên hắn phải đến báo cáo công tác. Cũng may là có trà kỉ
tử của Triệu Bình Sinh để làm dịu giọng, nếu không chắc bây giờ giọng hắn đã
khàn như miếng giấy nhám cạo gỗ.
Sau khi tan họp, La Minh Triết hỏi cậu: “Báo cáo này
là Triệu Bình Sinh viết giúp cậu à?”
“Đội trưởng à, đoạn hỏi cung ở mặt sau là cháu viết
đó.” Trần Phi cười khà khà, nói: “Viết hay quá trời.”
“Ừ, trong một câu xuất hiện chín từ chửi thề. Đúng
là đoạn đó hay nhất rồi.”
La Minh Triết liếc hắn. Tuy Trần Phi là một trong
‘bộ tứ’ của Tổ trọng án, thế nhưng trong mắt La Minh Triết, hắn mãi mãi là đứa
trẻ loai choai bước vào Cục Công an làm cảnh sát hình sự sau khi tốt nghiệp
trung học năm mười tám tuổi. Trần Phi có ba cái ‘nhất’ trong phòng Điều tra
hình sự: Lúc đuổi theo nghi phạm thì nhanh nhất, lúc gặp nguy hiểm thì liều
mạng nhất, lúc đánh người thì ra tay độc ác nhất. Hắn là học trò mà La Minh
Triết tự hào nhất, cũng là đứa khiến ông lo lắng nhất.
La Minh Triết vừa đi về văn phòng vừa nói: “À, chiều
nay bên SWAT có cử người đến hỗ trợ công tác của Tổ chuyên án, cậu chịu trách
nhiệm phối hợp với người ta.”
Trần Phi sững sờ, hỏi: “Phải đàn anh Vệ Đông không
ạ?”
“Bên đó cử ai tới thì tôi chưa biết, nhưng trên lí thuyết thì hẳn là nó đó.” La Minh Triết gật đầu, nói: “Nhưng mà cũng chưa chắc. Mấy ngày trước La Gia Nam nhà tôi mới gây chuyện. Nó mang theo dùi cui của cha đi đánh nhau ở trường học. Nó nói nó bảo vệ một bạn nữ trong lớp. Vì vụ này mà Vệ Đông bị đội trưởng ‘ghim’ rồi, không biết bây giờ có được ra ngoài làm việc không nữa.”
“Cháu trai của chú đúng là có tương lai làm cảnh
sát.”
“Nó muốn thì tôi chống lưng cho nó, nó không muốn
thì cũng tốt thôi. Mấy năm nay có bao nhiêu đồng nghiệp bị khai trừ rồi? Nhớ
lại mấy người vào Cục cùng thời với cậu đi, có bao nhiêu người còn đang thở
trong này?”
Trần Phi im lặng, trong lòng tính toán một chút rồi
trả lời: “Tính cả cháu thì còn ba người.”
La Minh Triết buông một tiếng thở dài, xoay lưng lê
đôi chân hơi tật vì bị trúng đạn và kéo ra một bóng lưng cô độc trong hành
lang.
————————
Sau cuộc họp, Triệu Bình Sinh và Miêu Hồng cùng đi
điều tra manh mối mà Trần Phi đã trẩm tra được. Đến tận giờ tan ca hai người
mới về đến Cục. Vừa bước vào văn phòng, anh đã thấy La Vệ Đông ngồi ở bàn làm
việc của mình vừa nói vừa cười với Trần Phi.
“Ái chà, viên ngoại Triệu về rồi à. Cậu tra được gì
thì nói lẹ lẹ xem nào?” Trần Phi đứng dậy rồi vỗ vào vai Triệu Bình Sinh nhưng
không trúng. Sau đó, hắn để ý vẻ mặt Triệu Bình Sinh có vẻ không được vui cho
lắm.
Viên
ngoại (员外) là một chức quan không chính thức của triều đình. Ở Trung Quốc
ngày trước có thể bỏ tiền ra để mua chức viên ngoại. Chỗ này Trần Phi chỉ muốn
chọc Triệu Bình Sinh chứ không có ác ý gì.
Triệu Bình Sinh là tiến sĩ. Anh là người có trình độ
học vấn cao nhất trong Tổ trọng án, có mưu kế thần tình nên mọi người đã đặt
cho anh biệt danh ‘viên ngoại.’ Nhưng thật ra trừ Trần Phi thì cũng chẳng có ai
gọi anh như vậy. Người ngoài mà gọi anh bằng biệt danh này thì có khác gì đang
khoe khoang trình độ học vấn của mình với anh đâu.
Theo lí thuyết thì La Vệ Đông cũng không phải ‘người
ngoài.’ La Minh Triết là cha anh. Trong văn phòng này, bất kì ai nhỏ tuổi hơn
thì đều gọi anh là ‘đàn anh.’ Hiện tại, anh đang là chi đội trưởng của đặc
nhiệm SWAT và thường xuyên hợp tác với Tổ trọng án đối với những vụ án đặc biệt
nghiêm trọng. La Vệ Đông thường nói đùa rằng một tháng anh gặp Trần Phi còn
nhiều hơn gặp vợ.
Triệu Bình Sinh nghe câu đùa này đến phát ngán, mà
anh càng bực hơn bởi Trần Phi luôn bồi thêm một câu: “Không nha. Em biết anh từ
năm mười tám tuổi rồi, lúc đó chị dâu còn học đại học.” Với cả mỗi ngày phải
nhìn hai người này ngồi với nhau vỗ tay rồi vỗ đùi hoài niệm về những năm tháng
xưa cũ đó, Triệu Bình Sinh uống nước cũng nghẹn không trôi.
Đúng vậy, anh thích Trần Phi, nhưng người Trần Phi
thích là La Vệ Đông. Triệu Bình Sinh là tiến sĩ Tâm lý học, những cử chỉ nhỏ
nhặt hay cơ mặt thay đổi một chút cũng không thoát được tầm mắt của anh. Anh có
thể nhìn ra trong lòng Trần Phi, La Vệ Đông chắc chắn không chỉ đơn giản là
‘đàn anh Vệ Đông.’
Nhiều lần anh muốn hỏi Trần Phi rằng La Vệ Đông có
vợ có con, lại nổi tiếng thương vợ ai cũng biết, tại sao mấy người còn móc tim
móc phổi ra cho anh ta? Anh ta có thể cho mấy người cái gì? Nhưng trên thực tế,
anh chẳng có tư cách gì để chất vấn Trần Phi như vậy. Bởi lẽ từ trước đến nay,
anh cũng đã bao giờ nói cho Trần Phi một xíu tâm tư nào của mình đâu. Trần Phi
đè nén tình cảm dành cho La Vệ Đông, bản thân anh cũng đè nén tình yêu của mình
dành cho Trần Phi thôi.
Mỗi lần đêm tối đến, khi dục vọng chiếm hữu trong
lòng anh cứ điên cuồng mà dâng lên, Triệu Bình Sinh luôn tự hỏi: Mày còn có thể
chờ được bao lâu?
————————
Những manh mối mà Triệu Bình Sinh mang về rất có giá
trị. Sau khi phân tích, các thành viên Tổ chuyên án đều nhất trí với nhận định
Kim Sơn đang ẩn náu là ở khu vực Mông Sơn ở vùng ngoại ô. Đây là điểm giao nhau
của các tuyến quốc lộ, tỉnh lộ và cao tốc nên các con đường chi chít mở rộng ra
mọi hướng. Việc triển khai kiểm soát cực kì tốn công sức. Một khi có bất kì
hành động nào, nghi phạm dù không thể thoát khỏi phạm vi khống chế của cảnh sát
vẫn có thể lẩn trốn vào khu rừng rộng lớn. Điều này có thể khiến cuộc truy bắt
càng khó khăn hơn.
Cục trưởng đã sắp xếp vị trí hành động cho Tổ chuyên
án suốt đêm: “SWAT phụ trách lối vào và lối ra cao tốc. Lực lượng cảnh sát từ
các bộ phận khác hai người một nhóm phụ trách vị trí các vành đai, mỗi kilomet
đều có bố trí phòng thủ, phải đảm bảo tất cả các đường đều được canh gác!”
“Rõ!”
Mọi người đồng loạt nhận lệnh.
Triệu Bình Sinh và Miêu Hồng là vốn là cộng sự nên
đáng lẽ bọn họ phải được phân vào cũng một nhóm phòng thủ. Thế nhưng La Minh
Triết cân nhắc vấn đề Miêu Hồng là lính mới nên quyết định để cô ở lại trung
tâm chỉ huy để hỗ trợ công tác điều phối. Trần Phi chủ động xin được bắt nhóm
với Triệu Bình Sinh. Không đợi Triệu Bình Sinh lên tiếng, Trần Phi đã kéo cổ
tay anh vào trong xe.
“Hồi chiều cậu bị cái mẹ gì vậy?” Đi theo đoàn xe ra
khỏi cổng văn phòng thành phố, Trần Phi châm một điếu thuốc, vừa hút vừa hỏi
Triệu Bình Sinh: “Đàn anh Vệ Đông làm gì xúc phạm cậu à? Vừa về tới văn phòng
là cái bản mặt cậu đã ủ rũ rồi!”
Tôi éo thích anh ta ngồi ở bàn tôi rồi vỗ đùi cậu!
Lời này vừa chạm đến môi thì Triệu Bình Sinh vội
vàng nuốt ngược nó xuống. Nếu thật sự nói ra thì sau này coi như khỏi nhìn mặt,
mà không nói tiếng nào cũng không được. Với cái tính của Trần Phi, sau một phút
mà chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng thì đổ bể hết.
“Tôi không có ác ý gì với anh ấy hết, chắc do dạo
này tôi hơi mệt thôi.” Triệu Bình Sinh trả lời.
“Đừng có nói nhảm. Cậu như vậy cũng éo phải mới ngày
một ngày hai.” Trần Phi ấn cửa kính xe xuống rồi nhả ra một làn khói. Gió lạnh
đầu xuân rít qua khe cửa nghe khiến hắn rùng mình một chút, nói: “Chúng ta quen
nhau được bao lâu rồi? Chắc phải mười lăm năm nhỉ? Đừng nghĩ tôi không biết cậu
nghĩ cái gì!”
Tim Triệu Bình Sinh nảy lên một tiếng. Hắn cứng cổ
quay đầu nhìn Trần Phi.
“Đợt thi đấu bắn súng cậu thua đàn anh Vệ Đông chứ
gì nữa? Nhưng người ta xuất thân là một tay súng bắn tỉa, còn cậu là tiến sĩ
suốt ngày cắm mặt vào sách vở. Thua vài vòng thôi chứ có gì đâu mà mất mặt.” Có
thể xem Trần Phi đang tận tình ‘khuyên nhủ’ anh. Hắn cảm thấy đúng là Triệu
Bình Sinh chăm học quá nên đầu óc hơi khác với người ta, mất vị trí đầu tiên
thì cảm thấy xấu hổ. “Hoặc là cậu đợi mấy bữa tôi rủ anh ấy ra trường bắn cho
cậu ‘tỉ thí’ lại với ảnh. Ai thua thì mời trọng tài ăn cơm.”
Triệu Bình Sinh nghe mà dở khóc dở cười. Thần kinh
của Trần Phi thật sự ‘thô’ tới mức vượt qua cực hạn của nhân loại luôn. Mười
lăm năm rồi mà mấy người không biết tôi thích mấy người sao? Không tính thời
gian anh đi học tiến sĩ, thời gian hai người gặp nhau chắc chắn không dưới mười
hai giờ mỗi ngày. Tổng cộng hơn năm mươi nghìn giờ, nhưng Trần Phi lại cho rằng
hắn tỏ thái độ rồi ngó lơ La Vệ Đông chỉ vì thua một cuộc thi bắn súng.
Triệu Bình Sinh thất vọng thở dài: “Trần Phi, tôi
không có lừa cậu. Tôi thật sự rất mệt…”
“Vậy cậu ngủ chút đi. Tôi trông cậu,” Trần Phi đốt
thêm một điếu thuốc. Trước đây hắn còn có biệt danh là ‘que diêm’ bởi lẽ hắn cứ
châm rồi hút cho đến khi hết cả bao thuốc. Hút tới nửa bao, hắn cũng chẳng thèm
lấy diêm ra đánh lửa nữa mà dùng luôn tàn thuốc để châm điếu mới. Vài năm trở
lại đây, tuổi tác đã cao, đến mùa đông thì bệnh ho khan mới giảm một chút. Hôm
nay chắc chắn phải thức đêm, cậu lại hút hết điếu này đến điếu khác.
“Tôi không có mệt người. Tôi mệt lòng.” Triệu Bình
Sinh vươn tay lấy điếu thuốc trong miệng cậu rồi cúi đầu hút một hơi.
Trần Phi quay sang liếc hắn, hỏi: “Sao vậy? Lại bị
đối tượng xem mắt từ chối à? Tôi nói rồi, phải dỗ dành con gái nhà người ta
nhiều vào. Cậu hành xử như khúc gỗ như vậy thì ai thích cậu cho được?”
“Mấy năm nay tôi đéo có đi xem mắt nữa.” Triệu Bình
Sinh hít một hơi thuốc lá. Cuối cùng, anh quyết tâm hỏi ngược lại Trần Phi:
“Biết tại sao nhiều năm rồi mà tôi cũng không có hẹn hò với ai không?”
“Sao tôi biết được? Tôi chỉ biết nhiều năm rồi tôi
không hẹn hò với ai vì công viện bận quá thôi.” Trần Phi lấy ra một điếu thuốc,
châm bằng tẩu mồi thuốc lá trên xe rồi thở mạnh một hơi.
Triệu Bình Sinh nhìn chăm chằm vào xương quai hàm
bén như dao của Trần Phi rồi gằn từng chữ: “Tôi đang chờ cậu.”
Ngậm thuốc lá trên miệng như Trần Phi lại chẳng nhớ
cách hút thế nào. Gió lạnh thổi qua khiến lời nói của Triệu Bình Sinh đông cứng
lại ngay bên tai hắn.
Đột nhiên có tiếng đồng nghiệp ngồi xe sau liên lạc
với xe của cậu qua bộ đàm: “Đội phó Trần có sao không? Tôi thấy xe của anh mới
đánh một đường chữ ‘S’…”
————————
Sự im lặng này kéo dài mãi cho đến khi hai người đến
địa điểm thực hiện nhiệm vụ. Triệu Bình Sinh không mong Trần Phi đưa ra một cậu
trả lời, nhưng sự im lặng này chẳng khác nào tra tấn. Đối với một người đã bốn
mươi tuổi, lời tỏ tình giống như đối với tình đầu này đã khiến trái tim Triệu
Bình Sinh đập đến cực hạn.
“Cậu thích tôi ở điểm nào?” Trần Phi bỗng hỏi.
Triệu Bình Sinh cũng đang tự hỏi, ừ nhỉ, anh thích
Trần Phi ở điểm nào? Nói thật, anh cũng không biết nữa. Anh chỉ biết từ khi tốt
nghiệp nghiên cứu sinh rồi vào Cục thực tập, lần đầu nhìn thấy Trần Phi, anh đã
thích người này. Người này bằng tuổi anh, vậy mà đã làm cảnh sát hình sự được
bảy năm. Hắn ngậm thuốc lá, đôi mắt đen láy híp lại, nói với anh thế này:
“Nhóc con, từ nay cậu thuộc về tôi. Nếu có thằng nào
dám bắn lén sau lưng tôi thì thịt nó!”
Chỉ vì một câu nói này mà Triệu Bình Sinh đã chăm
chú nhìn bóng lưng của Trần Phi trong suốt mười lăm năm. ‘Thiên ngôn vạn ngữ’
vậy mà Triệu Bình Sinh không thể tìm được một từ thích hợp. Anh im lặng một
chút rồi lắc đầu: “Không biết. Thích là thích thôi. Tôi muốn sống chung với cậu
đến hết đời, đi làm cũng gặp, về nhà cũng gặp. Tôi còn muốn ăn cơm rồi đi ngủ
với cậu.”
“Đm đúng là người có học mới đạt đến trình độ thế
này.” Mặt Trần Phi căng thẳng, nếu trời sáng hơn một chút thì có thể thấy rõ
hắn đang đỏ mặt. “Vậy cậu muốn ăn cơm… Khụ khụ… Đi ngủ với tôi từ lúc nào?”
“Từ ngày đầu tiên đến Cục đã muốn rồi.” Triệu Bình
Sinh đơn giản nhưng lại thẳng thắn đến cùng.
“Má nó… Vậy là…” Trần Phi quay đầu, vẻ mặt hắn hoài
nghi nhìn anh: “Mười lăm năm sao? Vcl đừng nói mỗi tối cậu đều nghĩ đến tôi rồi
‘tuốt súng’ nha?”
Triệu Bình Sinh không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Anh cứ như vậy nhìn Trần Phi mà không chớp mắt. Trước giờ Trần Phi có bao giờ
thắng được mấy trận ‘đấu mắt’ với anh đâu. Hắn hất mái tóc rối bù và hơi chép
miệng, nói: “Thật ra… Không phải là tôi không biết, có mấy lần cậu quan tâm tôi
cũng hơi… Hơi quá một chút ấy… Nhưng tôi không có nghĩ theo hướng kia… Ừ thì…
Con người tôi á… Xét về mặt tình cảm thì không có quá… Nên bữa nay cậu đột
nhiên nói vậy, tôi cũng không biết phải đáp lại cậu thế nào.”
“Tôi biết cậu có người trong lòng.” Triệu Bình Sinh
trầm giọng nói. Nếu đã thổ lộ rồi thì thôi cứ xé toạc vết thương trong lòng cho
máu mủ chảy ra hết đi. “Cậu thích La Vệ Đông mà.”
Nghe vậy, Trần Phi có cảm giác như bị ai đó tát
thẳng vào mặt. Hai mắt hắn trợn trừng, từ chân đến ngọn tóc đều dựng thẳng lên.
Đột nhiên, hắn đưa tay ra nắm lấy cổ áo của Triệu Bình Sinh, kéo anh về phía
trước rồi cúi mặt xuống hét lên: “Đừng có nói xàm vãi linh hồn như vậy! Đàn anh
Vệ Đông có vợ con rồi đó!”
“Nếu anh ấy không có thì sao?” Có một tia ưu thương
đọng lại trong mắt Triệu Bình Sinh. “Trần Phi, tôi học tâm lí học. Tôi có thể
nhìn ra mà.”
“Con mẹ nó cậu học đến ngu người rồi hả? Lấy mấy cái
trong sách vở rồi áp vào tôi?” Trần Phi cắn răng nghiến lợi: “Cậu nghe kĩ cho
tôi. Triệu Bình Sinh, trước khi cậu tỏ tình với tôi, tôi còn đéo biết mình
thích đàn ông đấy!”
Đồng tử Triệu Bình Sinh co rút dữ dội. Lời nói của
Trần Phi gần như làm cho anh choáng váng. Sau đó hắn nói gì, anh không nghe rõ
nữa. Tim anh đập dữ dội. Anh chậm rãi giơ hai bàn tay run rẩy lên ôm lấy khuôn
mặt tức giận của Trần Phi rồi nhắm mắt hôn lên.
Ngay lúc môi hai người chạm vào nhau, Trần Phi theo
bản năng huých cùi chỏ vào người Triệu Bình Sinh để kéo khoảng cách giữa hai
người ra. Không gian trong xe cũng khá rộng rãi. Triệu Bình Sinh vọt tới trước
như một con hổ đói nhìn thấy đồ ăn. Anh ôm chặt lấy cánh tay của Trần Phi, lại
hôn đến lần thứ hai, vẻ mặt kiểu ‘Có chết tôi cũng cam lòng!’
Trần Phi không hề biết Triệu Bình Sinh khoẻ như vậy,
càng không biết môi của hắn nóng như vậy. Nụ hôn này hoàn toàn đoạt mất hơi thở
của hắn. Tất cả những điều vụn vặt trong mấy năm hai người ở chung đều đang dây
dưa ngay trên nụ hôn này.
Có mấy tiếng súng vang lên từ đằng xa, và có nhiều
mảnh âm thành ồn ào trong bộ đàm.
————————
Để buộc nghi phạm dừng xe, Trần Phi liều lĩnh ép xe
của gã ra khỏi đường chính. Cú va chạm cực lớn khiến túi khí bung ra. Triệu
Bình Sinh chịu đựng cơn đau trong lồng ngực để kiểm tra trạng thái của Trần
Phi. Anh thật sự nhẹ nhõm khi nghe thấy đối phương vẫn có thể chửi thề.
Một loạt đạn găm vào nắp capo của chiếc xe. Triệu
Bình Sinh vừa mạnh mẽ ôm Trần Phi bổ nhào sang ghế lái thì tấm kính vỡ thành
mảnh vụn ngay phía sau lưng ann. Tận dụng thời gian nạp đạn, hai người lần lượt
xuống xe và dùng cửa xe làm màn chắn để nã súng vào bọn buôn lậu. Cuộc rượt
đuổi vừa rồi đã kéo dài khoảng cách giữa họ và những cảnh sát khác, bọn họ chỉ
có thể nghe thấy tiếng còi xe rít lên từ đằng xa. Bọn chúng có bốn người, bọn
họ có hai, đạn bay dày đặc không thua gì mưa rào. Những lúc thế này, Triệu Bình
Sinh rất mong chờ ‘tình địch fake’ La Vệ Đông của hắn có thể xuất hiện.
May mắn thay, các đồng nghiệp hỗ trợ đã đến kịp
thời. Một trong ba kẻ côn đồ đã bị giết, ba tên còn lại chia ra chạy về rừng
cây hai bên đường. Trần Phi và Triệu Bình Sinh đuổi theo hai người chạy về phía
bắc, nhóm đồng nghiệp thì đuổi theo người chạy về phía nam.
Đêm đen gió lớn, tầm nhìn trong rừng cây cực kỳ hạn
chế. Ngoại trừ tiếng lá thổi xào xạc thì họ chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của
nhau. Trần Phi dùng đèn pin để lần theo dấu vết của kẻ chạy trốn, còn Triệu
Bình Sinh thì đề phòng phía sau. Bỗng ngay bên cạnh có tiếng cành cây bị đạp
gãy, Trần Phi dùng đèn pin quét qua rồi nhanh chóng bóp cò khi nhìn thấy một
bóng người lóe lên.
Một tiếng hét vang lên. Gã trúng đạn rồi.
“Còn một tên nữa. Cẩn thận.”
Trần Phi cầm chặt khẩu súng và từ từ tiếp cận vị trí
tên buôn lậu đã ngã xuống. Gã bị bắn vào đùi, đang rít lên và cố gắng lê lết để
trốn thoát. Cú đá của Trần Phi khiến gã lật ngượi lại. Hắn còng tay gã lại, còn
Triệu Bình Sinh vẫn đang soi đèn pin xung quanh để ngăn ngừa tên còn lại đánh
úp trong bóng tối.
Trong một giây tiếp theo, tiếng đạn lao ra khỏi nòng
phá xé vỡ bầu không khí. Triệu Bình Sinh không có thời gian để đoán xem đạn bắn
ra từ phía nào. Anh chỉ theo bản năng nhào đến bên cạnh Trần Phi và đè cả người
hắn xuống đất. Trần Phi bị xô đến ngã sấp mặt. Sống mũi hắn chợt đau xót, nước
mắt lưng tròng. Nhưng hắn không quan tâm. Từ vị trí này, hắn tìm hướng viên đạn
bay ra rồi nổ súng.
Một tiếng vang trầm thấp như tiếng bao tải đập mạnh
xuống sàn vang lên từ vị trí cách bọn họ khá gần. Lúc này, hắn cũng có thể nghe
thấy tiếng gọi của đồng nghiệp và nhìn thấy ánh sáng từ nhiều chiếc đèn pin từ
phía xa xa. Trần Phi lau mắt, đẩy mạnh Triệu Bình Sinh đang đè mình xuống.
“Con mẹ nó, suýt nữa anh làm gãy mũi em rồi… Lão
Triệu?! Lão Triệu?!”
Trong nguồn sáng yếu ớt, hắn thấy có máu chảy ra từ
khoé miệng Triệu Bình Sinh. Trần Phi ngẩn người, nhanh chóng đứng dậy rồi vươn
tay sờ lưng Triệu Bình Sinh. Trên tay hắn lập tức đầy máu.
“Đệt! Lão Triệu! Triệu Bình Sinh!” Trần Phi quỳ ở đó
mắng Triệu Bình Sinh, nước mắt vừa mới ngưng lại trào ngược ra: “Nói chuyện!
Con mẹ anh! Triệu Bình Sinh! Nói chuyện mau!”
“Khụ…”
Triệu Bình Sinh sặc ra một ngụm máu, sau đó anh mới
chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt chỉ tập trung vào khuôn mặt của Trần Phi.
“Mười lăm năm… Cuối cùng… Cũng có một lần… Anh… Bảo
vệ em… Từ sau lưng rồi nhé.”
“Đéo cần anh coi sau lưng em! Lão Triệu! Nhìn em!
Không được nhắm mắt!”
Trần Phi dùng bàn tay nhuốm máu vỗ mạnh vào mặt
Triệu Bình Sinh. Hắn biết chỉ cần Triệu Bình Sinh nhắm mắt lại thì anh sẽ không
bao giờ mở mắt ra được nữa.
Nhận được tin tức, Miêu Hồng nhanh chóng vọt đến
bệnh viện. Cô nhìn thấy Trần Phi đang đứng trên hành lang, người hắn đầy máu,
vẻ mặt thì tuyệt vọng. “Đội phó, anh có bị thương không?” Cô vội vàng chạy tới
rồi kiểm tra khắp người hắn. Cũng may hắn chỉ hơi trầy xước một chút.
La Minh Triết chậm rãi đi đến bên cạnh Trần Phi, đưa
tay lên ấn vào vai hắn rồi bóp mạnh. Lông mi Trần Phi run lên. Hắn máy móc nâng
tay lên rút súng đưa cho La Minh Triết.
“Nếu lão Triệu chết thì cháu cũng từ chức.” Hắn nói.
La Minh Triết thầm thở dài. Bác sĩ nói rằng Triệu
Bình Sinh bị thương ở phổi, e rằng lành ít dữ nhiều. Nếu Triệu Bình Sinh thật
sự hi sinh trong nhiệm vụ lần này, ông cũng sẽ không thuyết phục Trần Phi ở
lại. Trần Phi đã đưa tiễn quá nhiều đồng nghiệp rồi, huống gì người này còn ngã
xuống ngay trước mặt hắn. Ông nói: “Bác sĩ vẫn đang cấp cứu, trước hết cứ chờ
đi. Còn chuyện từ chức… Cậu muốn chuyển tới bộ phận nào thì tôi đều sẽ giúp cậu
sắp xếp.”
Trần Phi quay người về phía cửa phòng giải phẫu. Mỗi
từ tiếp theo mà hắn nói ra đều thật sự rất ‘ngông’:
“Cháu sẽ trông nom phần mộ của lão Triệu cả đời,
không đi đâu hết.”
Miêu Hồng nghiêng đầu ôm chặt miệng, khó khăn đè nén
tiếng khóc.
————————
Những ngày tiếp theo, trang nhất của các cơ quan
truyền thông đều là về vụ án ‘Ngày 12 tháng 3.’ Trần Phi nhìn lướt qua vài tờ
báo rồi giận dữ ném chúng sang một bên.
“Mấy phóng viên này hay thật. Tụi nó giới thiệu lịch
sử tám đời nhà Kim Sơn còn nhiều hơn là giới thiệu về một cảnh sát hạng nhất
như anh!”
Triệu Bình Sinh đang mang mặt nạ dưỡng khí nên khó
nói chuyện, nhưng anh dùng ánh mắt để ra hiệu cho Trần Phi đừng tức giận. Bây
giờ ai mà chẳng thích xem chuyện về kẻ xấu. Trên đời này có nhiều câu chuyện để
kể lắm, nhưng những câu chuyện về người tốt thì cái nào chẳng như nhau. Anh
không quan tâm báo chí có ca ngợi hắn là anh hùng hay không, bởi lẽ trên thế
giới này, anh chỉ không tiếc hi sinh tính mạng để bảo vệ cho một mình Trần Phi.
Tay Triệu Bình Sinh duỗi ra từ tấm trải giường và
nắm lấy tay Trần Phi.
Mặt Trần Phi căng thẳng, hắn mắng: “Chỗ này là bệnh
viện, để ý mặt mũi chút đi ông già!”
Nửa tháng sau.
Trên đường từ bãi đậu xe đến cửa nhà, Triệu Bình
Sinh đúng nghĩa lôi Trần Phi một đường đi thẳng. Thật sự không thể nhìn ra anh
là một bệnh nhân mới vừa hồi phục vết thương do đạn bắn vào phổi. Mùa xuân lạnh
giá, nhưng bàn tay được Triệu Bình Sinh nắm lấy lại nóng như nắng hè chói
chang. Trần Phi cảm thấy hạt mưa trên tóc mình đã cơn nghẹn tích tụ trong người
Triệu Bình Sinh hấp thành sương mù. Lúc bác sĩ miễn cưỡng kí vào thỏa thuận
xuất viện, Triệu Bình Sinh nôn nóng đến mức suýt nắm tay người ta mà kí. Điều
này khiến Trần Phi đỏ mặt. Bởi lẽ Triệu Bình Sinh đã mang vết thương kia ra mà
thề thốt: Lúc xuất viện thì phải làm tình!
Mẹ, cũng có phải trai tân đâu. Làm đéo gì gấp vậy!
Nãy giờ chạy ầm ầm nhưng Trần Phi không căng thẳng
xíu nào. Thế nhưng, ngay khi bước vào thang máy bốn phía đều yên tĩnh, hắn lại
nghe thấy cả tiếng máu chảy trong màng nhĩ của mình như tiếng sóng vỗ vậy. Hắn
đảo mắt thấy ngay góc thang máy có camera giám sát nên cảm thấy hơi kì, định
rút tay về thì Triệu Bình Sinh càng siết lại. Triệu Bình Sinh không nói lời
nào, nhưng anh không để cho cậu chống cự mà nắm chặt lấy bàn tay hắn thêm một
lần nữa. Nhịp tim Trần Phi trong phút chốc tăng nhanh hơn, đến cả phía sau đầu
cũng có cảm giác thêm một trái tim nữa đang đập. Hai người giằng co khiến những
hạt mưa trên vai trượt xuống, nhưng chúng không thể xuyên qua những ngón tay
đang đan chặt lại.
“Ở góc độ này sao mà thấy được? Mỗi ngày em đều dán
con mắt vào màn hình giám sát mà không biết sao?” Triệu Bình Sinh trêu chọc
Trần Phi, mặt hắn lúc này vừa đỏ vừa đen, “Hơn nữa chúng ta cũng đâu có phạm
pháp gì. Bị nhìn thấy cũng đâu có sao? “
“Ông già, anh…”
Trần Phi chưa kịp chửi xong thì đã bị lôi ra khỏi
thang máy. Triệu Bình Sinh cúi đầu hôn lên cái miệng đã bị Trần Phi dùng răng
nanh cắn nát để giấu đi lo lắng trong lòng. Với kinh nghiệm từ lần ‘tập kích’
trước, lần này anh không bị người ta phản kháng quá mức.
Cùng là đàn ông, Trần Phi hoàn toàn có thể cảm nhận
được suy nghĩ mà đối phương muốn thể hiện qua hành động này.
Cả hai đều tưởng rằng nụ hôn sẽ kéo dài đến tận cùng
thời gian, nhưng tiếng bước chân ngoài hành lang vô tình cắt ngang hành động
của họ. Vì vậy, họ khó khăn băng qua hành lang, mở khóa vào nhà, không kịp cởi
giày mà lăn thẳng vào phòng ngủ. Trần Phi đã đến nhà Triệu Bình Sinh không biết
bao nhiêu lần. Mỗi lần tăng ca hay thức khuya là hắn sẽ qua nhà anh nằm ngủ ké
sofa. Thế nhưng lần này bọn họ không có mặc quần áo mà ngủ cùng nhau. Họ muốn
‘thẳng thắn’ với nhau đến cùng.
Trong lúc Triệu Bình Sinh đang cởi áo khoác của Trần
Phi, hắn bất ngờ đưa tay lên siết chặt vai đối phương và có ý chống cự. Hắn
nhìn chằm chằm vào con ngươi màu nâu hơi nhạt hơn thường ngày của anh, há miệng
nhưng không phát ra tiếng.
Triệu Bình Sinh cũng nhìn Trần Phi, ánh mắt anh như
đang nhìn thẳng đến tận nơi sâu nhất trong tâm hồn hắn. Anh muốn cạy ra lời tỏ
tình cố thủ giữa môi và răng hắn.
“Anh đừng nhìn em như thể anh đang thẩm vấn tội
phạm!” Trần Phi khó chịu trừng anh, ánh mắt hai người như dán vào nhau. “Trước
hết em muốn… Hỏi anh… Hỏi anh cái này.”
Triệu Bình Sinh đang nửa quỳ trên giường thì ngồi
dậy cởi áo khoác và áo sơ mi. Nửa thân trên của anh trần trụi nhưng vẫn còn
quấn băng. Anh vươn tay áp vào mặt Trần Phi, hỏi: “Sao không chờ tới khi em chỉ
còn sức để nói rồi hỏi sau đi?”
Qua nhiều năm, khuôn mặt của Triệu Bình Sinh đã hằn
lên những đường nét nam tính, trưởng thành và cương quyết. Đối mặt với gương
mặt điển trai của anh, Trần Phi nuốt một ngụm nước bọt và hỏi y như đang thẩm
vấn sát nhân: “Anh tính làm tới cùng luôn hả?”
Triệu Bình sửng sốt một chút, sau đó cười thành
tiếng. Anh vùi mặt vào vai Trần Phi, cười đến mức thân thể hắn cũng run rẩy
theo. Trần Phi rùng mình vì hơi nóng phả ra bên tai mình. Triệu Bình Sinh cười
đủ rồi mới dùng chóp mũi mát lạnh cọ vào mặt Trần Phi, hỏi: “Vợ à, em không
hiểu chữ ‘làm tình’ nghĩa là gì sao?”
Một tiếng ‘vợ’ khiến trán Trần Phi nổi đầy gân xanh.
Hắn đẩy Triệu Bình Sinh xuống rồi lăn lên bụng đối phương, còn hung ác nhéo cổ
anh: “Mẹ, ai là vợ anh?!”
Hắn vốn tưởng rằng Triệu Bình Sinh sẽ cười cười rồi
cho qua như mấy lần trước. Không ngờ đối phương lại nghiêm túc nắm lấy tay hắn
rồi ấn mạnh lên cơ ngực đang phập phồng của anh, nói: “Mười lăm năm, Trần Phi,
anh nằm mơ cũng muốn cưới em về. Em đừng soi mói từng chữ, anh cũng không biết
dùng từ nào để biểu thị mong muốn được cùng em đi hết quãng đời này. Tự em xem
đi, ở nơi này đang có một trái tim luôn đập mạnh vì em.”
Nhịp tim ngay dưới bàn tay của hắn vừa nhanh vừa
mạnh. Băng gạc màu trắng trước ngực Triệu Bình Sinh càng khiến vành mắt của Trần
Phi ửng đỏ. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi vì cậu mà nói ra những lời yêu thương
đến tuyệt vọng như vậy. Đối mặt với một tình yêu được người này dùng cả tính
mạng để bảo vệ, lòng tự ái của hắn đúng là ngây thơ đến mức buồn cười.
Nhưng điều này không có nghĩa là tôn nghiêm của hắn
không đáng xu nào.
“Ở nhà… Anh cứ gọi vậy đi…” Trần Phi lên tiếng.
“Nhưng ở ngoài… Em đánh chết anh…”
Âm cuối của hắn run rẩy vì xấu hổ khiến những lời
này không giống đang đe doạ mà giống làm nũng hơn. Một luồng điện chạy dọc qua
sống lưng Triệu Bình Sinh khiến anh tê rần. Vẻ mặt anh nghiêm túc và càng trở
nên dữ tợn. Những nụ hôn triền miên cũng biến thành những vết cắn mãnh liệt.
Hôm nay anh không làm chết em thì anh không mang họ
Trần! À không, họ Triệu!
Còn chưa đạt đến cảnh giới hợp nhất giữa thể xác và
linh hồn, Triệu Bình Sinh đã cảm thấy chỉ số IQ và lí trí của mình đã rơi thẳng
xuống vực sâu. Khi nhảy đến cảnh giới đó, chỉ số IQ và tia lí trí còn sót lại
trong đầu anh đã hoàn toàn bị Trần Phi bóp chết.
Cuối cùng, Triệu Bình Sinh hôn lên cái trán đầy mồ
hôi của Trần Phi. Anh nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Triệu Bình Sinh anh
sống một đời này quả thật không uổng phí.”
Trần Phi cảm thấy toàn thân như mới bị xe tải cán
qua. Hắn rít lên:
“Anh mà không rút ra thì em cho anh qua đời ngay bây
giờ!”
No comments:
Post a Comment