MƯỜI : BẢY ĐIỀU PHƯỚC THIỆN
Cố gắng đầu tiên của Sam là từ chối mấy cái banh kếp mà Trula đã phần cho anh, dù biết rằng vậy thì hơi vô lễ. Anh chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn. Nhưng anh muốn gặp Emma Caldwell và tốt nhất là phải gặp cô liền. Vậy nên dù muốn đóng cánh cửa trước lại sau lưng và giúp Fiona mang hết mấy cái hộp ra xe cho cô, anh vẫn quay lưng đi vào nhà.
- Vậy buổi gặp với đặc vụ FBI sao rồi? – Emma hỏi sau khi hai người được giới thiệu. Cô vừa nhét gấu áo sơ mi của Chloe vào lưng quần con bé và đưa nó ra sân chơi với đám mèo con – Mà cũng lạ heng, anh không còn là đặc vụ nữa mà vẫn hẹn gặp được một công chức cũng chẳng phải đặc vụ?
-
Cũng lạ chút,
nhưng tôi và Fiona làm chung với một người khá nhiều và có nhiều bạn chung nữa
nên rốt cuộc là cũng không lạ lắm – anh nói trong khi moi ra một cái bánh kếp mềm
mượt, quét kem và mứt anh đào mà Trula chuẩn bị cho anh – Chúa ơi Trula, tôi
chưa từng ăn món gì ngon như vầy.
-
Ừm, anh cứ ăn ở
nhà hàng Conroy thì rồi bất cứ cái gì cũng đều ngon hơn cho coi.
-
Sao chị biết
tôi ăn ở đâu khi không ăn ở đây?
Trula chỉ mỉm cười và quay lại với việc bà đang làm, còn Emma thì phá ra cười
-
Chỉ biết hầu
như tất cả mọi người ở Conroy. Chỉ tới quán mỗi tuần một lần để “uống cà phê “
– Emma giơ ngón tay làm dấu ngoặc kép - Kiều của chỉ để nghe ngóng tin tức đó
mà.
-
Phải biết cái
gì đang xảy ra chung quanh mình chứ - Trula khịt mũi.
-
Không phải
mình có báo chí cho việc đó rồi sao – Emma nhắc bà – Tin nhanh Conroy mỗi tuần
một số, chị có thể nắm tin từ đó mà.
-
Tin ở quán ăn
“ngon” hơn nhiều.
-
Anh có học hỏi
thêm được gì từ cô đặc vụ không – Emma quay qua Sam-
-
Có thể. Cô ấy
sẽ sao vài bản báo cáo và chuyển đến đây cho tôi dòm qua, để coi sao. – Sam
mong cơ hội này để chuyển đề tài - Vậy chị nói coi chừng nào ông Magellan sẽ về
đây? Tôi còn phải gặp và làm việc với anh ấy.
-
Anh chắc không
làm việc với ảnh lâu đâu nếu cứ gọi ảnh bằng “ông”, ảnh khoái được kêu là
Roberts thôi, ngay cả Chloe cũng không kêu ảnh bằng ông nữa.
-
Chắc là phong
cách gia đình ha – Sam nhận ra – Anh họ ảnh, Cha Burch, cũng đến đây hồi trưa ở
trên lầu. Ảnh cũng không muốn được gọi là Cha.
-
Ảnh muốn được
gọi là Cha chứ - Trula nói – Kevin chỉ là tên gọi ở nhà thôi, tất nhiên là nhà ảnh,
gia đình ảnh. Nên gọi là Kevin.
-
Ảnh biết tất cả
mọi vụ án à? Sam hỏi.
-
Chỉ những vụ
mà ảnh có thể góp ý thôi – Emme nói – Mà sao anh hỏi vậy, ảnh hỏi về vụ của anh
à?
-
Thực tế là ảnh
có vài ý tưởng rất sâu sắc – Sam nhớ tới những diễn giải của vị mục sư về hiện
trường vụ án.
-
A – Emme ngồi
xuống bàn đối diện Sam - Thực kỳ quái - Bảy điều phước thiện đó.
Trula quay người lại và dựa vào bồn rửa:
-
Anh nói anh có
ba vụ à?
Sam gật.
-
Nhưng mà ...
có tới bảy điều phước thiện lận.
Cái nĩa đang đưa tới miệng Sam ngừng lại, mùi vị món ăn bỗng đâu mất tiêu.
Anh lầm rầm nguyền rủa.
Bảy điều phước
thiện. Đáng lẽ anh phải nhớ ra từ lớp giáo lý đã lâu
lắm rồi với Sơ Ignatius.
Bảy điều phước
thiện – ba cái chết.
Có bốn vụ bọn anh chưa phát hiện ra, hay là còn bốn vụ nữa chưa làm trong
danh sách của kẻ giết người?
“Fiona, là Sam đây- Anh thất vọng khi phải để lại lời nhắn – Sam
DelVecchio. Làm ơn gọi lại cho tôi khi
nhận tin nhắn này- rồi anh đọc lại số của mình - quan trọng lắm.”
Sam ngắt cuộc gọi rồi lái qua cổng nhà Roberts. Anh vẫy tay với người bảo vệ
ngồi trong căn chòi gác nhỏ của anh ta ngay ngoài cổng rồi lái đi. Vẫn còn sớm
cho bữa tối, và bỏ qua lời khuyên của Trula, quán Conroy thực sự làm đồ ăn rất
ngon, và anh cũng chưa muốn trở về phòng khách sạn. Anh ghen tị với chỗ ở của
Emme trong khu đất của Magellan. Trước khi rời đi, Emme đã đưa anh đi một vòng
quanh căn hộ trên xe mà cô và Chloe sắp dọn đến ở và Sam ghen tị muốn chết. Đó
là một nơi chốn rộng rãi và tràn đầy ánh sáng, với nhiều cửa sổ nhìn ra mảnh vườn
mà anh biết Trula chăm sóc chỉnh chu hệt như bà có cả đội quân làm vườn trong
tay.
-
Tôi biết anh
nghĩ gì – Emme nói – chúng tôi đã tìm một căn nhà hàng tuần lễ, và chỗ này đẹp
hơn bất cứ nơi nào chúng tôi từng thấy. Đẹp y như căn nhà cũ của tôi ở Cali mà
thậm chí còn bự hơn. Chúng tôi thật may – Cô chỉ tay từ cửa sổ phòng khách ra sảnh
nhỏ gần hồ bơi mà Chloe và Trula đang ngồi – May nhất là gặp chị Trula. Chị ấy
là điều tốt đẹp nhất trong đời tôi và Chloe, chị ấy là bà ngoại mà Chloe chưa
bao giờ có, là người mẹ....
Cô dừng ở đó, và Sam nhận ra rằng cô lo ngại tự nói về mình quá nhiều với một
người lạ. Cũng không trách được cô, Sam cũng rất kín kẽ về đời tư của mình. Nhưng
Sam biết điều mà Emme định nói, rằng Trula là người mẹ mà cô chưa bao giờ có.
Anh tò mò về đời tư của cô, nhưng không dám hỏi, có vẻ như vậy thì thực nhiều
chuyện. Khi họ thành bạn bè thì có khi cô sẽ kể, nếu cô muốn kể.
Điều Sam thực sự muốn nói tới là câu chuyện Robert tìm kiếm con trai anh
ta.
-
Họ có chút tiến
triển nào trong việc tìm thằng bé không? – Anh hỏi.
-
Có và không –
Emme lắc đầu - Họ đã thông báo Ian đã từng ở trong cái cabin trong rừng mà chúng ta tìm ra ngày hôm qua. Đã
thông báo luôn cho FBI và hiện tại thì bộ phận kỹ thuật điều tra hiện trường của
Bang cũng đã vào cuộc. Có nhiều dấu tay để lần theo, vụ việc đang được giải quyết
như là một vụ bắt cóc. Có lẽ anh đã đọc tin tức chứ hả?
Khi Sam thú nhận rằng chẳng coi tin tức gì ráo trong suốt cuối tuần và sáng
nay còn quên mua báo thì Emme tiếp tục:
-
Họ cho rằng dù
ai đó bắt cóc Ian thì cũng đã từng ở với nó trong cabin, và nó có lẽ còn sống ở
đâu đó, rằng ai đó đã mang nó đi như thể là con của chính họ. FBI đang chuẩn bị
ảnh trên máy tính để coi coi thằng nhỏ hiện giờ nhìn như thế nào. Mọi người đang
chia sẻ thông tin càng rộng rãi càng tốt trên tivi, báo chí, tranh ảnh. Robert
muốn ảnh của nhóc xuất hiện trên thông tin đại chúng càng nhiều càng tốt. Anh ấy
cho rằng thông tin nhiều chiều và phần thưởng mà anh ấy treo rốt cuộc sẽ khiến
ai đó quan tâm.
-
Phần thưởng thế
nào – Sam tò mò.
-
Một triệu đô.
Sam huýt sáo :” Đủ để khiến ai cũng mở to mắt”.
-
Anh ấy hy vọng
thế, Susanna nói rằng giờ đây Robert khá chắc chắn là nhóc còn sống, và mọi thứ
đều dẹp qua một bên cho đến khi nó được tìm thấy. Cổ nói mấy ngày nay ảnh cứ
quay mòng mòng, cũng không trách được – Cô ngừng lại một chút – Anh có con không
Sam?
-
Không, vợ tôi
mất rồi. Chúng tôi chưa từng nghĩ đên chuyện có con khi cô ấy còn sống. – Sam suýt
nữa đã thêm vào chuyện anh và Carly đã bắt đầu tình chuyện điều trị muộn con
khi cô bị giết, nhưng qua một ngày quá mệt mỏi, anh chẳng còn hơi sức đâu mà
nhiều chuyện.
-
Tôi xin lỗi. Đã
bao lâu rồi Sam?
-
Ba năm – Anh
hy vọng cô không hỏi sâu thêm, nhưng lại biết chắc cô sẽ hỏi.
-
Tôi có thể hỏi
không... cô ấy bệnh hay sao?
Sam hít một hơi rồi bắt đầu kể.
-
Thật kinh khủng,
tôi xin lỗi, Sam!
-
Cám ơn – Sam nói
với cô, anh còn biết nói gì khác nữa bây giờ.
---
Đường quay lại khách sạn thật dài, đi qua những khu nhà máy cũ và những con
đường hẹp mà những người công nhân cũ đã từng sống. Một số những công nhân ấy vẫn
còn sống ở đây – anh tự nhắc mình. Anh lái xe
lên đồi nơi nhìn xuống những phoang cảnh đẹp nhất của Conroy, những ngôi
nhà thanh nhã mà những chủ nhà máy đã xây cho họ và gia đình. Phần này của thị
trấn như đã tái sinh, bằng chứng là những ngôi nhà mới vừa khoác lớp sơn ngoài
và mái ngói mới, những hiên trước trang trí các chậu cây sặc sỡ và các cầu
thang mới vừa sơn lại. Có thứ gì đó khiến anh chợt nghĩ rằng, ít nhất ngay tại đây,
ai đó đang hướng tới tương lai với chút ít lạc quan. Nhiều giờ qua anh cứ có cảm
giác bất an mà trước đây anh chưa từng trải qua.
Có lẽ nào anh phải chịu trách nhiệm cho cái chết của ba người đàn ông đó? Còn
những người khác thì sao?
Anh lái đến công viên ở ngoại ô thị trấn và đỗ xe vào bãi. Anh bắt đầu đi bộ,
đầu tiên là đến hồ, nhưng có nhiều trẻ em ở đây nên anh đơn thuần là chỉ đi vòng
quanh. Có một đường đi bộ dần vào rừng và anh đi theo đó mà không suy nghĩ. Anh
đã đi bộ trọn một vòng mười phẩy bảy dặm quanh công viên mà nhờ bảng chỉ dẫn
anh biết nó là Merriwhether Arboretum – nhưng ngay cả nỗ lực cần thiết để đi hết
khoảng cách đó trong bộ đồ rõ ràng là hợp với đi họp gì đó hơn là đi chạy bộ
trong cái nóng chín mươi ba độ cũng không làm anh yên lòng hơn. Anh trở lại xe,
lái về khách sạn, thay quần sóc, áo thun và giày chạy bộ rồi lại đi ra ngoài
trong vô định.
Sam chạy chừng một tiếng trước khi ngừng lại, thở hổn hển trong khi bộ quần
áo ướt nhẹp dính sát vào người. Anh rút một tờ năm đô từ trong một cái vớ, vào
một tiệm tạp hóa bên đường, mua một chai nước và tu đến giọt cuối cùng, Anh để
lại tiền lẻ lên quầy rồi nhét phiếu tính tiền vào lại trong vớ. Nhét cái chai
nhựa rỗng vào thúng rác ngay ngoài cửa, anh đi bộ nửa dặm đầu về khách sạn rồi
leo lên lề và chạy tiếp quãng đường còn lại. Mỗi bước chân dậm xuống đường anh
lại nghĩ: “Ta đã làm gì mà ba người đàn
ông kia phải chết?”
Sam nhào ra từ buồng tắm khi nghe chuông điện thoại reo. Anh nhấc ông nghe
lên ngay vào lúc trả lời tự động được kích hoạt. Anh liếc qua màn hình ghi cuộc
gọi nhỡ và nhấn nút gọi lại. Fiona trả lời ngay trong giây tiếp theo:
-
Chào - chị nói
– tôi vừa mới để lại lời nhắn cho anh . Có chuyện gì thế?
-
Chị có nhờ ai ở
Cục liếc qua các vụ cũ của tôi chưa?
-
Rồi, tôi gọi
cho Will. Anh ta là người giỏi nhất về máy tính mà tôi biết. Anh ta có thể moi
tin ra từ những chương trình bảo mật nhất - Chị ngừng một chút – Anh có nghĩ đến
ai khác nữa không?
-
Không không, tôi cũng nghĩ là Will sẽ làm chuyện
này, anh ta giỏi nhất, tôi đồng ý.
-
Mà anh ta cũng
không cằn nhằn nếu bị gọi vào chủ nhật, như tôi mới làm đây. Anh ta nói sẽ gọi
lại cho chúng ta sớm nhất có thể nhưng ít nhất cũng mất vài ngày nếu anh muốn
thu hẹp danh sách tình nghi.
-
Thu hẹp danh sách
tình nghi ư?
-
Anh ta nói rằng
thật bất thường nếu ai đó trong danh sách muốn tấn công anh. Anh ta cho vài ví
dụ, như những người vợ hạnh phúc khi chồng bị ở tù, những đứa trẻ chẳng hề nhỏ
một giọt nước mắt khi bị bứng ra khỏi những ngôi nhà bạo lực... vân vân... Hầu
hết những người khả dĩ muốn tấn công anh thì đang ở tù, nên có thể loại bỏ đám
tiềm năng đó trong danh sách. Cho nên đành đợi coi Will có gì cho mình – Fiona
nói thêm – Anh ta cũng nói rằng sẽ để Annie MacCall nhìn qua ddanh sách coi cô
ta có thể thấy ai tình nghi không.
-
Tôi có thể làm
chuyện đó – Sam đề nghị - Annie đã quá bận mấy ngày nay rồi.
-
Ừm, một người
mới có thể không giỏi, nhưng nói riêng giữa hai ta, anh ta có thể là tốt hơn ta
khi anh ta thực sự bắt tay vào chuyện này. Nhưng tôi nghĩ rằng John cho rằng
anh có thể quá gần với...
-
Làm ơn, chị nói
với John chuyện này à?
-
Tôi phài nói,
Sam. Anh ta là sếp. Cho dù quan hệ của anh với anh ta như thế nào thì tôi cũng
vẫn phả báo cáo với anh ta. Nếu có thứ gì liên quan đến một trong những vụ của
tôi thì anh ta cần phải biết.
Sam im lặng hồi lâu. Chuyện đủ phiền hà khi Fiona nói chuyện này với sếp cũ
của anh, nhưng chuyện còn phiền hơn nữa là anh biết rằng chị đúng. Lịch sử làm
việc của anh với Cục gắn liền với John, và bây giờ thì anh là đối tượng tiềm năng
của một trong những vụ mà Cục đang giải quyết.
-
Sam, anh còn đó
không?
-
Tôi vẫn đây.
-
Tôi xin lỗi,
tôi không thể không nói với anh ấy chuyện này được, đặc biệt là khi tên sát
nhân còn ẩn nấp đâu đó trong hồ sơ, kẻ đó đang tìm cơ hội trả thù lên một trong
những đặc vụ của chúng ta, bởi chuyện gì đó mà đặc vụ ấy có thể hoặc không từng
làm trong vụ nào đó. - chị sửa lại lời nói - cựu đặc vụ đó. Anh hiểu chứ hả,
Sam?
-
Ừ, tôi hiểu.
-
Vậy có chuyện
gì xảy ra sau khi tôi rời đó không? Có manh mối nào dẫn tới tên sát nhân không?
-
Duy có Trula
nhắc tôi thôi, Chị ấy nói rằng có tất cả bảy điều phước thiện lận – Anh dừng lại
một chút để Fiona ngấm điều anh vừa nói.
-
Cứt thật!
-
Tôi cũng thấy
vậy.
-
Vậy là sao đây?
Hoặc là có bốn vụ nữa mà chúng ta chưa lần ra...
-
Hoặc còn bốn vụ
nữa sắp xảy ra. Dù là đường nào thì cũng không ổn chút nào.
-
Tôi sẽ lục lại
hệ thống VICAP coi thử coi mình có để lỡ mất thứ gì không. Có lẽ là còn có gì đó
khác nhưng tôi lại chỉ quá chú tâm vào vụ bóp cổ và những vết đâm tìm thấy khi
khám nghiệm tử thi. Để xem xem còn tìm thấy manh mối gì khác không.
-
Chị sẽ cho tôi
biết tin chứ?
-
Chắc chắn rồi,
tôi hứa. Sáng và trưa mai thì tôi kẹt cứng rồi nhưng tôi sẽ gọi lại anh ngay
khi có thể.
-
Cám ơn chị, tôi
đợi! – Anh gần như đã để ống nghe xuống khi Fiona nói:” Sam!”
-
Vâng?
-
Cẩn thận nhé.
-
Tôi không nghĩ
mình gặp nguy hiểm. Thằng cha này tìm nạn nhân ngẫu nhiên mà phải không? Nếu hắn
nhằm vào tôi thì đâu có còn là ngẫu nhiên nữa?
-
Anh có khi nào
nghĩ rằng vụ này xảy đến với anh và có thể những nạn nhân ngẫu nhiên này là hình
nhân thế mạng cho anh không? - Chị nhẹ giọng nói – Có thể những vụ trả thù này
nhằm khiến anh quan tâm, kéo anh tham gia vào để hắn có thể chơi đùa với anh một
chút trước khi hắn thật sự tấn công anh không?
Anh suy nghĩ một chút
-
Nếu mục đích của
hắn là vậy, thì hắn phải biết là hiện giờ tôi không điều tra vụ này chứ? Ừm, tôi
đang điều tra, nhưng không phải theo cách mà hắn chờ đợi. nếu hắn muốn kéo tôi
vào để giỡn với tôi, thì chị có nghĩ rằng hắn biết là tôi không biết đang bị chơi
không?
-
Có thể hắn biết
đó, Sam. Có thể là hắn có suy nghĩ gì khác trong đầu. Quỷ mới biết được. –
Fiona bắt đầu để lộ chút lo lắng – Chúa ơi, Sam. Nhiều khi tôi ghét con người dễ
sợ, anh hiểu tôi muốn nói gì không?
- Vâng – Sam thở dài – Tôi hiểu ý chị muốn nói gì...
No comments:
Post a Comment